Chương : Hồ Điệp Lồng Son
"Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, hai chúng ta giống nhau, cả đời này , tuyệt đối đừng bao giờ động đến chữ "tình" , nếu không, tất cả đều đau khổ".
"Vậy sao? Thật tốt.Tôi cũng không có ý định yêu đương với người của thế giới này."
Chỉ là, Phùng Vũ Hạ, cô có liệu trước được tương lai không?
Hồ điệp vốn đã tung cánh khỏi chiếc lồng từ lâu rồi...
Đại hội ngày mai sẽ tổ chức, Vi Nhã Tình sẽ được miễn cấm túc. Ngày mai cô có thể yên yên ổn mà làm nền cho cô nàng rồi
Đại hội này có tầm cỡ rất lớn, còn nữa, nó cũng không hào nhoáng và tráng lệ như vẻ bề ngoài. Thông tin An Mặc Hiên đưa cho cô cũng hữu ích một chút rồi
Ha~, thật mỏi mắt mong chờ.
"Tình nhi, ngày mai con phải biểu hiện cho tốt, có biết không?"
Vi Tuấn đưa tay xoa đầu Vi Nhã Tình,ánh mắt thâm trầm
Cô cố gắng giấu cánh tay đang run rẫy sau tà váy, cúi đầu đáp "Con biết rồi thưa cha."
"Tốt, giờ hãy mau chuẩn bị đi, đừng để ta mất mặt"
Thu lại uy áp, ông ta bước ra ngoài
Nhã Tình thở một hơi, cha nghiêm khắc quá,cô phải cố gắng thôi.
Xa hoa.
Lộng lẫy.
Hào nhoáng.
Các quý cô , tiểu thư, thiếu gia danh giá đều tụ họp tại đây, và muốn vào được Đại hội phải có thiệp mời, muốn biểu hiện tài năng cũng vậy. Vốn dĩ cô không có nhưng lúc đó nguyên chủ bắt nạt nữ chính nên có được
Sau đó thì vào đại hội quấy phá, hoàn hảo làm nam chính tức giận, cuộc sống âm u sau này của nguyên chủ bắt đầu từ đây.
Được rồi, hào quang không phải của mình, hà cớ phải tự tìm thiệt thòi. Chỉ là, cô biết, nguyên chủ thiếu tình thân, rất nhiều, rất rất nhiều, cha không thương, ông bà nội hắt hủi, mẹ thì luôn bận công việc, ông bà ngoại còn không ở trong nước...
Đêm nay, cô chỉ cần thi xong phần của mình , sau đó yên lặng một góc xem hào quang nữ chính là được.
Cô yên lặng đánh giá căn phòng, quả thật là xa hoa, chỉ là phòng hạng thường mà còn lộng lẫy như vậy, thử hỏi phòng Vip còn thế nào đây?
Cô sờ sờ trang phục được đưa đến, chất liệu thật tốt, chần chờ một lúc, cô quyết định mặc vào
Nhìn chính mình trong gương , đến cô còn cảm thấy ngây người, dáng người nguyên chủ rất tốt, từng đường nét trên cơ thể hoàn mỹ tinh tế vô ngần, bộ trang phục mang tông tím chủ đạo này càng tôn lên nước da trắng như men sứ, bộ váy dài ôm trọn chiếc eo bé tẹo, phô bày hoàn hảo tấm lưng tinh tế, lộ bờ vai gầy xinh đẹp, phần tay áo phồng một chút, được đính lại thành hình hồ điệp, đẹp ngút ngàn.
Đôi giày cao gót vừa in với đôi bàn chân nhỏ gọn, từng bước đi tựa như hồ điệp tiên...
Nhưng cô cảm thấy có phần không thoải mái, đeo sợi dây chuyền hình cánh bướm vào, Vũ Hạ cầm lấy chiếc mặt nạ , bước ra ngoài
Dù cô quả thật yêu cầu chủ đề hồ điệp để phù hợp bài thi, nhưng như thế này thì hơi quá rồi. Mặt thứ đồ này, cô cảm giác như chẳng còn là bản thân nữa rồi
Mà không sao, dù gì bản nhạc này cũng chẳng phải dành cho cô.
Ngoài đại sảnh, náo nhiệt vui vẻ, phía trên sân khấu, thân ảnh xinh đẹp thanh thoát như nàng thiên nga đang đánh từng phím đàng, tựa như tiên nữ giáng xuống trần gian, tấu một khúc tương tư gieo sầu nhớ cho phàm nhân thiên hạ.
Chẳng ai khác ngoài nữ chính, Vi Nhã Tình.
Bờ môi hồng xinh đẹp sau chiếc mặt nạ trắng tinh khẽ mỉm cười, các vị thiếu gia dưới sân khấu đã sớm si mê từ lâu
Phía sau cánh gà, Vũ Hạ cũng không khỏi tán thưởng.
Đàn vừa dứt, phía dưới đã đồng loạt vỗ tay , Nhã Tình mỉm cười cúi chào, phong thái toát ra không thua kém bất kì tiểu thư thế gia nào.
Thật không may, nàng thiên nga vừa đi xuống ba bước, liền trượt chân
Nhã Tình nhắm tịt mắt, thôi xong rồi!
Nhưng thay vì yên vị xuống đất, cô lại ở trong vòng tay của một ai đó. Mùi bạc hà thanh mát vẩn quanh chóp mũi, cô mở mắt
Đẹp.. đẹp quá!
Anh cũng đeo mặt nạ màu trắng, lễ phục tôn lên dáng người cao ráo của anh, toát lên vẻ ôn nhu chưa từng có, cách một lớp mặt nạ cô cũng biết, người kia đẹp đến mức nào
Anh buông tay, mở lời " Cô không sao chứ?"
"Tôi ..tôi không sao, cảm ơn anh!"
Anh cười "Không sao thì tốt."
Nhìn một màn ngoài kia, Vũ Hạ cũng đã hiểu, lại sắp có người rơi vào lưới tình của nàng thiên nga này rồi. Chỉ là người kia, có chút quen thuộc.
"Tiểu thư, đến lượt cô rồi." Nhân viên lúc nào đã đến cạnh cô, khẽ nhắc nhở
"Tôi biết rồi."
Đèn sân khấu một lần nữa bật sáng, rèm từng chút một được kéo lên, sau chiếc rèm , một thân ảnh dần lộ ra, xinh đẹp vạn phần, đôi giày cao gót tinh tế di chuyển như hai con bướm đang lượn lờ trên sàn diễn. Vũ Hạ bước tới bên phím đàn, chậm rãi ngồi xuống, mái tóc dài thả loạn một bên vai gầy, góc mặt , bờ môi , chiếc mặt nạ đã lộ ra rõ ràng. Khiến những người dưới sân khấu không khỏi hít một ngụm khí lạnh
Sao lại đẹp đến mức này?
Nam nhân kia phía dưới giờ phút này đã nắm chặt lấy ly rựu trong tay,đưa đôi mắt về thân ảnh trên kia. Đáy lòng không khỏi vang lên
Là cô ấy!
Cô chậm rãi đánh từng phím đàn, đôi bàn tay thon thả đong đưa trên từng nốt nhạc, tựa như hồ điệp nhảy múa
Cô cất giọng
Nàng hồ điệp chẳng được tự do
Nàng hồ điệp chẳng thể bay trong chiếc lồng bé nhỏ
Bầu trời đó mãi mãi là mơ ước
Ước một mai được rời khỏi chốn này
Đôi cánh trên vai trĩu nặng tấm lòng
Ta thấy bên kia đằng sau khung cửa
Có người đang vẫy gọi
Gọi bằng tình yêu tha thiết chốn phồn hoa
Nàng hồ điệp muốn tung cánh bay xa
Về lại nơi nàng yêu tha thiết
Nhưng lại có chàng hoàng tử từ đâu bước đến
Nàng như vậy chẳng còn yêu xứ cũ
đem lòng yêu vẻ đẹp của người
Yêu , yêu và yêu điên dại
Nhưng người chẳng một chút bận tâm
Không sao đâu, chàng cứ bên giai nhân ấy
Trong tòa lâu đài xa phía bên kia
Chốn mà em chẳng thể bay sang đấy
Chỉ ước phép màu rơi qua khung cửa
Biến em thành nàng công chúa kiêu sa
Đến bên chàng vào mỗi đêm trăng tỏ
Ngỏ lời thì thầm trong giấc ngủ ngàn hoa
Rồi tan đi theo ánh sáng ngoài hiên đó.
Hồ điệp mãi chìm trong mộng tưởng
Cánh vỡ tan theo giấc mơ vàng
Lồng son gác tía giờ hiu quạnh
Một tòa gian sơn , bóng nàng đâu?
Cánh vỡ rồi hỡi người xứ cũ
Trở về nơi bầu trời nàng từng yêu
Giá ngày đó đừng đem lòng si dại
Giá ngày đó nàng tung cánh bay đi
Còn lại
Chỉ đêm nay...
Nàng hồ điệp lồng son....
Phải, chỉ đêm nay thôi, cô viết tặng bản nhạc này cho nguyên chủ. Vi Vũ Hạ.
Thanh âm vừa dứt, phím đàn cũng ngừng vang, cô chậm rãi đứng dậy, đi từng bước từng bước ra ngoài sân khấu. Khác nào chính cô là nàng hồ điệp trong lời bài hát kia
Khác nào...
Cô cúi người chào khán giả, lại cất giọng, điềm tĩnh
"Tiết mục này gọi là [ Hồ Điệp Lồng Son] xin cảm ơn đã lắng nghe."
Giờ phút này,những người phía dưới kia mới bừng tỉnh, vỗ tay liên hồi,còn có nhiều tiểu thư mềm lòng thút thít vào lòng người thương.
Cô nhanh chóng trở lại phía sau, điều cần làm đã làm, cô không muốn ở đây làm phiền nữ chính
Chợt, có người tiến lại, nói nhỏ vào tai cô. Vũ Hạ nhướn mày, đi theo người nọ .
Cô thật muốn thử xem, những người này muốn gì ở cô.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt đang mỉm cười với mình, cô có phần khó hiểu
Người đó đóng kín cửa, sau đó mở lời
"Xin chào, nàng hồ điệp xinh đẹp, tôi là Vệ Cơ Khuynh , rất vinh hạnh được gặp cô."
Cô cười "Xin chào. Cô cần gì ở tôi ?" Thì ra là vị chủ trì đêm nay , cô dám chắc như thế , vì chẳng ai dám mạo danh người quyền lực như bà ta đâu.
"Này, cô phải gọi tôi một tiếng trưởng bối đấy, tôi đã tuổi rồi."
Lần này thì cô hoàn toàn bất ngờ rồi, nhìn bề ngoài cùng lắm cũng chỉ nhưng lại là tuổi ?
"Vì chúng ta giống nhau, không đến từ thế giới này. Nên lão hóa chậm hơn nhiều."
"Làm sao tiền bối biết tôi từ nơi khác đến đây?"
"Rất đơn giản, cốt truyện dành cho nhân vật Vi Vũ Hạ từ tháng trước bắt đầu lệch quỹ đạo."
Cô thâm trầm "Vậy nên gọi tôi tới đây vì muốn tôi đi đúng quỹ đạo cũ sao?"
Bà ta cười cười, nóng tính quá đấy
"Không, cớ gì phải làm vậy chứ?Tôi chỉ muốn cho cô biết, thật ra , cô chính là hậu nhân của Vệ gia chúng tôi."
Cô nhíu mày, hay thật , đùng một cái cô trở thành hậu nhân của Vệ gia luôn rồi
"Nói hậu nhân cũng không hoàn toàn đúng, thật ra Vệ gia là gia tộc có từ rất lâu , cụ thể tôi cũng không rõ, lúc tôi ý thức được nhiệm vụ của mình thì các vị đi trước đã mất rồi. Gia tộc chúng ta rất đặc biệt , người trong gia tộc không nhất thiết phải cùng huyết thống, mà nhận nhau qua thứ này..."
Nói rồi , bà chỉ tay trước ngực trái của cô, nơi đó từ lúc nào đã nổi lên hình xăm một đóa hoa Diên Vĩ thấp thoáng. Cô kinh ngạc , nó có từ bao giờ?
Sau đó bà khéo kéo vén tà áo, để lộ vòng eo cũng đang thấp thoáng cánh hoa giống hệt như cô
"Tôi cũng không biết tại sao, nhưng đó là dấu hiệu duy nhất nhận biết hậu nhân của Vệ gia ta."
"Được, vậy tôi tạm tin tiền bối." Cô chờ câu nói tiếp theo từ bà
"Hậu nhân của Vệ gia đều là những mầm mống tốt, tôi tin cô cũng vậy , chỉ có điều, cô phải biết chuyện này. Cô tuyệt đối đừng để vản thân dính vào tình cảm nam nữ, dù tôi biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng Vệ gia chúng ta phải chịu nguyền , nguyền rằng, cả đời hoa tâm..."
"Rất kì lạ, phải không?"
"Không hẳn, kể cả xuyên qua cũng xuyên rồi thì chẳng gì kì lạ nữa "
"Cũng đúng" bà cười cười
"Tên thật của cô là gì ?"
"Phùng Vũ Hạ"
"Tên rất hay đấy."
"Rốt cuộc tiền bối muốn nói gì với tôi?"
"Hiện tại chưa có gì quan trọng nhưng tôi chỉ muốn nói cho cô biết, hai chúng ta giống nhau, cả đời này , tuyệt đối đừng bao giờ động đến chữ "tình" , nếu không, tất cả đều đau khổ".
"Vậy sao? Thật tốt.Tôi cũng không có ý định yêu đương với người của thế giới này."
Bà nhìn cô đánh giá một lượt. Rất có khí chất
Chỉ là, Phùng Vũ Hạ, cô có liệu trước được tương lai không?
Hồ điệp này ,vốn đã tung cánh khỏi chiếc lồng từ lâu rồi...
Bà đưa cho cô một chiếc thẻ "Cô biết biệt thự Vệ gia chứ? Có cái này, cô có thể tự nhiên đi lại."
"Được." Cầm lấy chiếc thẻ, cô xoay bước
"Cần giúp đỡ cứ đến tìm tôi "
"Bọn họ đưa em đi đâu vậy, em có gặp nguy hiểm không?" Anh lo lắng hỏi, vừa nãy anh đi theo nhưng đã bị cắt đuôi trong phút chốc
"Không có gì, lầm người thôi" thì ra người lúc nãy là Hàn Hạo Thần
Anh im lặng, cô không muốn nói thì thôu vậy.
Chợt anh cúi người,định chạm vào chân cô. Vũ Hạ theo phản xạ lùi lại. Vì động tác quá nhanh, gót chân mang giày cao gót quá lâu bị chà xát đau lên, cô khẽ nhíu mày.
"Cẩn thận! Chân em sẽ đau đấy. Yên nào."
Anh khẽ khàng nâng bàn chân của cô lên, kéo một khe hở nơi gót chân , lộ ra điểm đỏ chói mắt , anh nhanh chóng để miếng lót vào trong giày của cô. Từng động tác đều dịu dàng, sợ cô sẽ đau.
"Giờ thì tốt rồi." Anh cười với cô
"Cảm ơn anh, nhưng sau này không cần phải làm thế nữa ." Cô nhận ra, ánh mắt anh lúc này đã khác đi rất nhiều. Vẫn ôn nhu, vẫn ấm áp nhưng lại mang đến cảm giác lạ lẫm
"Được, vậy anh nói cho em biết , Vi Vũ Hạ, từ nay anh sẽ không trốn tránh tình cảm của bản thân mình nữa."
"Anh nói chúng ta là bạn." Vũ Hạ không biểu tình nhìn anh, đôi mâu màu tím biếc không cảm xúc
Hàn Hạo Thần cười đến run người
"Bạn, bạn? Ha ha, ai lại muốn người mình yêu xem là bạn chứ ? Chỉ có em nghĩ như vậy, chỉ có em thôi!!!" Anh nói trong sự kìm nén , kìm nén bản thân không gầm lên
"Là chính anh nói như vậy." Mặc kệ cảm xúc của Hàn Hạo Thần, cô lại tiếp tục buông lời nói vô tâm vô phế
Buồn cười, lời từ miệng anh nói giờ lại đổ lỗi cho tôi?
Ánh mắt anh đen lại, từng bước dồn cô vào góc tường
"Nếu không nói như vậy..."
"Nếu không nói như vậy, em sẽ chịu tiếp nhận tôi sao ?"
"Em sẽ để mắt đến tôi sao? Hay là mấy tên đàn ông quay xung quanh em? "
Giờ phút này, chân cô đã hoàn toàn bị dồn vào góc tường
Rầm!
Chất lỏng màu đỏ từ bàn tay chảy dần xuống bức tường
"Em nói đi? Em nói đi!!!"
Cô vẫn bình tĩnh "Tránh ra."
"Trả lời tôi !"
"Tôi không hề ghét anh, nhưng người anh thích, vốn không nên là tôi. Sau này anh sẽ biết thôi." Đã gặp Nhã Tình rồi thì vấn đề yêu cô ấy chỉ nằm ở thời gian
Cô gỡ tay anh ra "Băng bó lại đi."