Chương : Tình Yêu Lụi Tàn
"Yêu?"
"Một cỗ máy sinh ra để giết chóc, làm gì có quyền được yêu? "
"Đừng nói đến được yêu hay không, ngay cả tư cách yêu người khác hắn ta cũng không có."
"Hắn được sinh ra chỉ để phục vụ cho kế hoạch của ta mà thôi, nhiệm vụ không hoàn thành, ta sẽ phá hủy hắn."
_____
Có một tình yêu, đẹp như nắng mai buổi sớm
Có một tình yêu, hèn mọn mỏng manh
Có một tình yêu , điên cuồng rồ dại
Có một tình yêu, chẳng muốn lụi tàn....
Màn đêm lùa qua kẽ lá những cơn gió lạnh xé da xé thịt, như con mãnh thú muốn nuốt chửng đi hết sức sống còn lại của ban ngày, hoa tịch nhan vươn mình nở rộ dưới màn sương giá , run rẫy lay động cánh hoa mỏng manh đón nhận bóng tối mịt mùng , khẽ khàng xoa dịu cơn giận dữ tối tăm.
Vũ Hạ đưa tay giữ lại mái tóc dài thôi bay trong gió, đôi mắt màu hoa tím biếc hờ hững nhìn ở nơi đối diện, hơi lạnh thấm vào da thịt cô, lạnh lẽo.
Người bên kia đứng trong bóng tối, tựa như đom đóm trời đêm, đẹp đẽ không thể chạm vào, người đó nhìn cô, đôi mắt ánh lên phức tạp, đâu đó sâu thẳm còn chứa một chút đau lòng
Gì chứ? Đau lòng sao?
Ha~ , cô là mệt quá dẫn đến hoa mắt sao?
Con người này, sao có thể biết đau lòng?
Đau lòng...hay là thương hại đây?
"Tiết mục lúc nãy của em rất hay." Anh mỉm cười nói với cô
Lại nữa rồi, lại là cái nụ cười này, nụ cười đã làm cho Vi Vũ Hạ điêu đứng từ lần đầu tiên gặp gỡ
Cũng chính nụ cười này, làm Vi Vũ Hạ một đời cuồng si
Nhưng mà, đó là Vi Vũ Hạ, còn Phùng Vũ Hạ này chỉ thấy chán ghét mà thôi.
"Cảm ơn Mặc thiếu, ngài đây là quá khen rồi, kẻ hèn này thụ sủng nhược khinh."
Mặc Khuynh Thành nhìn cô, khẽ nghiêng đầu, ánh trăng ló đầu khỏi màng mây, in bóng xuống mặt hồ, tựa như chiếc móc câu khổng lồ tạo thành ranh giới giao thoa giữa trời đất, rắc xuống nhân gian ánh sáng bạc mê người
Sao Kim đã rơi xuống chân trời từ rất lâu, bầu trời ban đêm mênh mông cô tịch, ánh trăng treo lơ lửng mờ rơi trên bóng dáng cả hai người, một nam một nữ,rọi thành đường nét mơ hồ của hai chiếc bóng kéo dài trên đất
"Em không cần phải xa cách với anh như vậy."
Anh nói , đôi bàn chân bước lại gần cô
"Dừng." Vũ Hạ lạnh nhạt nhìn anh, cô lùi ba bước, trở lại khoảng cách ban đầu của cả hai
"Tôi chính là cần phải như vậy, nếu không sợ rằng lại làm bẩn mất thanh danh của thiếu gia đây, lúc đó tôi có chín cái mạng cũng không chống đỡ nổi đám fan não tàn của anh đâu."
Tôi cũng biết sợ đấy?!
Anh hơi nhíu mày
"Em vẫn rất độc mồm nhỉ?"
"Thì thế nào thưa Mặc thiếu?"
"Rõ ràng bài hát đó của em có hàm ý, rõ ràng em đang muốn ám chỉ nàng hồ điệp đó là em.."
"Chậm đã." Cô nhìn anh, khóe môi cong lên trào phúng
"Này Mặc thiếu, anh định nói với tôi hoàng tử trong lời bài hát kia chính là anh à?
"Thứ cho tôi nói thẳng, anh là đang tự dát vàng lên mặt hay sao?Bài hát đó tôi chỉ là rảnh rỗi viết ra,lời bài hát chẳng liên quan chút nào đến tôi cả, tôi chỉ là kẻ qua đừng tùy ý bình phẩm mà thôi."
"Em.."
"Em thật cứng đầu."
Vũ Hạ nhướn mày liễu, nhạt nhẽo trả lời
"Nếu không còn gì thì tôi đi đây." Nói rồi liền xoay gót bước đi
"Buổi tối đi một mình rất nguy hiểm, anh đưa em về."
Cô dừng lại ,vẫn không xoay người, khóe môi lại cong lên
"Phải rồi, đêm khuya nguy hiểm lắm đấy, nhất là vào đêm thăng thanh thế này, cho nên đi cùng tôi lại càng nguy hiểm hơn, nhỡ đâu tôi lại giở thói cũ làm gì đó xằng bậy thì thanh danh của ngày biết làm sao đây?"
Từ nãy đến giờ, lời từ miệng cô nói ra ,câu nào cũng là châm chọc.
Anh có chút yên lặng nhìn cô, mái tóc thơ thẩn theo làn gió rồi trượt dài xuống tấm lưng xinh đẹp
Khuôn mặt hoàn hảo từ lúc nào đã trở nên thâm trầm, cô đang chọc vào giới hạn của anh
"Em đang đùa giỡn anh sao?" Trong giọng nói có thanh âm cười cợt, cũng có âm trầm lạnh lẽo
Lần này thì Vũ Hạ quay người lại
Cô cười.
Thiếu nữ dưới ánh trăng cười vui vẻ như nghe được chuyện gì đó rất thú vị ,lại tựa như lưu phong hồi tuyết, lạnh lẽo nghìn trùng
Đẹp đến câu hồn đoạt phách
Nguyệt quang trong hồ rung động, ánh sáng màu bạc chiếu qua đỉnh đầu,đáng tiếc thay khoảnh khắc tươi đẹp đó lại nhanh chóng biến mất, người con gái kia giờ phút này mới cất tiếng, trong thanh âm lạnh nhạt là sự khinh rẻ mơ hồ
"Phải đấy Mặc thiếu,tôi chính là đang đùa giỡn anh đấy, vậy nên, anh nên chán ghét tôi đi thì hơn."
Mặc Khuynh Thành ngẩn người
"Em thay đổi rồi!"
Vũ Hạ hơi chau mày
Lại là câu này
"Tôi thay đổi sẽ khiến anh thích tôi không?"
Cô nói, giọng điệu mười phần đều là trào phúng
Anh nhìn cô, yên lặng một hồi,ánh mắt anh và cô chạm nhau,Mặc Khuynh Thành lại như muốn tìm kiếm thứ gì đó trong đôi mắt kia
Cuối cùng buông một câu
"Sẽ không."
"Rất tốt. Chỉ có điều, anh cần phải dứt khoát hơn một chút nữa."
"Ha, Vũ Hạ, em sợ tôi thích em đến vậy sao?"
"Hửm? Sau khi nghe câu trả lời của anh thì tôi đã an tâm rồi."
"À phải rồi, tôi từng nói cái gì ấy nhỉ?"
"Phải giữ cái thứ nằm bên trái lồng ngực của anh thật tốt, dù có thế nào , cũng đừng để nó vượt tầm kiểm soát của anh."
Lần này, cô xoay người đi thật, được một đoạn , cô vẫn nghe được tiếng của anh phía sau
"Sẽ không có ai có thể lấy được trái tim của tôi đâu. Không một ai!"
Vũ Hạ trào phúng
Để tôi xem , anh giữ nó được bao lâu.
"Niên Đằng? Cậu làm gì ở đây vào giờ này ?"
Vũ Hạ điềm tĩnh hỏi cậu trai trước mặt, giờ này sao còn ở tiệm của cô.
"Tình cờ đi ngang qua thôi, cô chủ." Cậu vui vẻ cười, đuôi mắt cong cong, khuôn mặt hoàn toàn chuẩn mực nam chính thanh xuân vườn trường.
Chỉ là, cô biết nụ cười này chưa bao giờ là thật, con người này có chút giống cô
Cô nhìn cậu, tóc cậu trai dài phủ cả một bên mắt, cô đưa tay, định vén nó lên
Chỉ là trong thời gian làm việc chung, khiến cô cứ có cảm giác như chính mình là chị gái vậy
Cánh tay không yên ổn đã bị cậu bắt lại, cậu nhìn cô, lại cười
"Cô chủ, cậu có biết hành động đó giữa nam và nữ là không bình thường không?"
"Vậy cậu nắm tay tôi là bình thường sao?" Cô nghiêng đầu , rất bình tĩnh hỏi lại
Tay cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh, cảm giác ấm áp đến chẳng muốn rời
Cô rút tay ra
"Tóc cậu dài quá đấy, không hợp nội quy."
Anh cười cười . "Dạo này cô chủ quan tâm tôi quá vậy? Thích tôi rồi phải không?"
Vũ Hạ : "..."
Đến người qua đường nhan sắc nghịch thiên cũng muốn dát vàng lên mặt rồi!?
"Ha ha, nhìn cậu kìa, tôi đùa chút thôi."
"Đến đại thiếu nhà người ta cũng bị cậu từ chối rồi, tôi rất biết thân biết phận chứ."
"Cậu nghe rồi ?" Cô điềm nhiên mở cửa, vào trong tiệm
"Này này,đừng bảo cậu muốn nhốt tôi bên ngoài nhé? Nhà trọ giờ này đóng cửa rồi, xin cậu đấy!"
"Đó là chuyện của cậu."
"Tôi chỉ là tình cờ nghe được thôi, thật đấy!"
Vũ Hạ nhướn mày "Chẳng lẽ nói cậu theo dõi tôi?"
Niên Đằng bất lực "Không phải mà."
Vũ Hạ mở cửa, người kia vui mừng đi vào
"Trừ hai ngày lương."
Niên Đằng. :"...."
Cô cởi giày để lên kệ, sau đó đi lên cầu thang
Niên Đằng đưa mắt, liền nhìn thấy rõ vết thương
Vũ Hạ lên lầu, dùng thuốc khử trùng qua loa, dán hai miếng băng cá nhân vào
Hàn Hạo Thần, Mặc Khuynh Thành, nam chủ thật khiến người khác mệt mỏi
Vừa đi xuống, đã thấy người nào đó đang vụng về cắt tóc
Số tóc bị xén tùy tiện vương vãi trên nền nhà cô
Vũ Hạ cạn lời
"Đưa cho tôi." Cô lấy cái kéo đang nằm trong tay cậu, chỉnh lại hướng đầu của ai kia
Nhìn chướng mắt chết đi được.
Niên Đằng có chút bất ngờ, nhìn hình ảnh cô trong gương, tỉ mẩn cắt tóc cho cậu, môi bất giác nở nụ cười
"Cậu xem, cậu không phải quan tâm tôi thì là gì?"
"Cậu khiến tôi có cảm giác như một người chị."
Nụ cười trên môi chợt tắt, chị sao?
Hình dáng thiếu nữ phản chiếu qua gương, vừa dịu dàng lại vừa lạnh nhạt xa cách
"Cậu thật sự sợ người khác thích cậu như vậy sao ? Thậm chí còn bài xích họ, nhưng tại sao với tôi lại không?
"Tôi đã trả lời rồi, nhưng nếu cậu muốn biết cũng chẳng sao."
" từng yêu anh ta, yêu rất sâu đậm, nhưng thứ tình cảm ấy đã sớm lụi tàn rồi, bây giờ tôi chỉ là không muốn va vào vết xe đỗ nữa, chỉ vậy thôi."
Lụi tàn sao?
Vậy....
Tình cảm của tôi đối với em thì sao?
Cũng sẽ lụi tàn theo cái cách mà em nói ư?
Cái cách mà em kể về chuyện của mình, nhẹ như lông hồng, hệt như em thật sự chỉ là một du khách bị lạc vào câu chuyện của người khác vậy.
Nhưng tôi không muốn giống em, không muốn để tình cảm của mình tàn lụi như vậy, không muốn ...
Vũ Hạ, em cứ như vậy,làm sao tôi tập trung vào nhiệm vụ được đây?
Làm sao đây...?
Vậy thì hãy để tôi hèn mọn giữ lấy chút tình cảm này, được ở bên em lâu thêm một chút
Để tôi ngu ngốc một lần...
"Niên Đằng."
"Niên Đằng?"
"Hả..?"
"Xong rồi." Cậu ta vừa phân tâm?
Thật ra , cô không đơn thuần đến nỗi không có phòng bị với người này, chỉ là cô muốn xem xem, rốt cuộc cậu ta muốn làm cái gì
Người này, chẳng đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Cám ơn cậu, không ngờ cậu cắt rất đẹp đấy!"
"Bốn ngày tiền lương."
"......."
" S, nhiệm vụ ngài giao cho cậu thế nào rồi."
"Cho tôi thêm chút thời gian nữa."
"Lần này tiến độ của cậu lơi lâu đấy? Ngài đang mất kiên nhẫn với cậu."
"Ông dám nghi ngờ tôi ?" Giọng người được gọi S lạnh lẽo
"Ha ha, nào dám nào dám, mong rằng không có gì cản trở cậu, nếu có Ngài sẽ giúp cậu xử lí."
"Không cần ông ta nhúng tay vào."
"S, tôi biết cậu làm việc rất tốt, đừng làm Ngài thất vọng đấy."
"Hừ, cút đi."
"Hắn ta ngắt kết nối rồi."
Trong góc tối , người đàn ông đứng cạnh chiếc bàn làm bằng gỗ quý , đối diện là một kẻ khác đang ngồi xoay lưng lại với nguồn sáng, làn khói thuốc bay lên, tan vào không khí
Tiếng gõ cửa vang lên
"Tôi là A"
"Vào đi."
Người phụ nữ có vẻ ngoài nóng bỏng đi vào, cúi chào với kẻ kia, sau đó gật đầu với tên còn lại
"Tôi nghe nói về nhiệm vụ của S, cậu ấy thế nào?"
"Hừ, ngày càng không biết điều."
Người phụ nữ nhăn mày "Mục tiêu nhiệm vụ là ai?"
Kẻ ngồi trong bóng tối vứt xấp giấy tờ xuống bàn, lạnh lẽo mở miệng, thanh âm khàn đục vang lên trong bóng tối khiến người ta sợ hãi.
"Là cô ta."
Trong xấp giấy tờ , hình ảnh người con gái ngồi bên tán tigôn hiện lên rõ rệt, vẻ đẹp dù trong bóng tối cũng chẳng thể bị lu mờ
Người phụ nữ nhìn bức hình , một cỗ lo lắng trong đáy lòng nổi lên, mục tiêu lần này xinh đẹp như vậy sao?
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhờ cô đi nhắc nhở hắn ta một chút."
Những mục tiêu nữ lúc trước không phải luôn nhanh gọn hay sao, lần này lại...
"Thưa ngài, nếu... nếu cậu ấy yêu người này thì.. thì sẽ thế nào?"
Cỗ khí lạnh toát ra, áp bức làm cô ta không tự chủ lùi một bước
Ông ta cất tiếng , giọng nói rất không hài lòng
"Yêu?"
"Một cỗ máy sinh ra để giết chóc, làm gì có quyền được yêu? "
"Đừng nói đến được yêu hay không, ngay cả tư cách yêu người khác hắn ta cũng không có."
"Hắn được sinh ra chỉ để phục vụ cho kế hoạch của ta mà thôi, nhiệm vụ không hoàn thành, ta sẽ phá hủy hắn."
"Đã rõ chưa ?"
"Đã rõ... thưa.. thưa Ngài" thanh âm run rẫy của cô ta vang trong căn phòng, tựa như sắp chết đến nơi
Lời này, cũng là cảnh cáo cô.
Cô yêu hắn, đến cô cũng không thoát khỏi bị phá hủy, vì vậy mục tiêu kia...
Cô ta phải chết!
______
HạCát
Thật ra cái câu Vũ Hạ nghĩ cuối đoạn với Mặc Khuynh