Lời tác giả:
Update~*^^*
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ~ cũng cảm ơn mọi người đã thông cảm ><
Ừm thì, nếu như có cơ hội thì tui sẽ tiếp tục với Tích Dịch, bây giờ tạm thời drop một cái đã.
12.
“Anh sống ở đây?”
Hơi có cảm giác biết rồi còn hỏi.
Thế nhưng, Thẩm Nhiên Phi nhìn gian phòng sạch sẽ lại cũ kĩ, gia cụ và thiết bị điện đã có tuổi, mặc dù sạch sẽ là vậy… vẫn là không nhịn được hỏi thử.
“Ừm, là nhà tôi thuê.” Tống Vũ suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Thuê chung.”
“Thuê chung?” Thẩm Nhiên Phi cau mày, “Nhưng mà chỗ này chỉ có một phòng thôi mà?”
“Ừm… Một phòng ngủ một phòng khách, tôi ngủ phòng khách, buổi tối đổi cái này thành giường, ầy, chính là như vậy, kéo ra là ngủ được rồi.” Y quay lưng lại khoa tay múa chân với Thẩm Nhiên Phi.
Thẩm Nhiên Phi nhìn căn phòng khách chật chội nhỏ xíu, và cả cái bàn xếp trước khi ngủ nhất định phải thu gọn lại.
“Trông bất tiện.” Đâu chỉ là bất tiện, quả thực là vô cùng bất tiện luôn ấy, cái chỗ nhỏ như cái lồng chim vậy sao mà ngủ nổi, lại còn chưa nói có một người xa lạ ở chung nữa.
“Ha ha, dù sao thì cũng phải đỡ vậy thôi, gần công ty, cũng lắm tốt.” Tống Vũ cũng không có chút nào là e ngại, dù sao thì điều kiện tới đâu thì chỗ sống tới, đâu phải là chuyện gì đáng để mình phải mất mặt đâu.
Nhìn thấy bức ảnh chụp một nhà ba người đặt trên tủ quầy bằng gỗ, Thẩm Nhiên Phi sực nhớ, “Vậy vợ con anh ở đâu?”
“Họ không ở chung với tôi.” Tống Vũ theo tầm mắt của hắn nhìn qua bức ảnh trên tủ, ôn nhu cười, “Con gái của tôi ở cùng với vợ rồi.”
“Hai người đó để một mình anh ở bên ngoài?!”
Thế thì quá đáng rồi!
Thẩm Nhiên Phi có hơi tức giận nhìn người vẫn còn đang mỉm cười trước mặt mình, không biết vì sao, lại cảm thấy có chút khó chịu.
“Ly hôn.” Yên tĩnh trong chốc lát, Tống Vũ nhàn nhạt nói, “Rất xin lỗi, đang trước mặt cậu lại nhắc tới hai chữ đó.”
Đầu óc Thẩm Nhiên Phi xoay chuyển vài vòng mới nhớ ra lần đầu tiên mình gặp y thì đã bịa chuyện như vậy, lặng yên cúi thấp đầu, không nói một lời, thậm chí không thèm nghĩ đến chuyện an ủi.
“Tuy rằng không muốn vì giải thích cho hành vi của mình, nhưng có lúc ly hôn đúng là vì không còn cách nào khác.” Tống Vũ nhận lấy áo khoác mà Thẩm Nhiên Phi vẫn luôn ôm trong tay từ khi vào cửa đến, mở ra bọc nilon, kéo cửa tủ ra, treo áo vào, sau đó dàn phẳng, chỗ cổ áo còn cố ý dùng tay đè đè xuống.
Kỳ thực trong mắt Thẩm Nhiên Phi, cái áo khoác quê mùa này đã có thể thẳng tiến vào thùng rác, nhưng nhìn dáng vẻ quý trọng như thế của Tống Vũ, đột nhiên hắn nhớ đến trước đây khi còn bé gia đình vẫn còn chưa giàu có như bây giờ, hắn đã lấy tiền mừng tuổi mà mình nhọc nhằn khổ sở tiết kiệm được mua một món đồ chơi mà mình thích vô cùng.
Mỗi ngày ôm nó trong tay chơi, nói chuyện với nó, ngày nào đó không có nó theo chân đi chơi lập tức sẽ cảm thấy không vui, bị bẩn sẽ lập tức lau đến khi sạch bong mới thôi.
Nhưng bây giờ nó đang ở đâu rồi?
Sau này trong nhà khá giả lên, loại tình cảm quý trọng kia không biết đã rơi rớt ở đâu mất rồi, cứ tiêu hoang, lãng phí, vui đùa… nhưng chẳng có chút cảm giác gì. Sau này, có còn món đồ nào đáng để yêu quý như vậy nữa không?
“Thế nhưng để cho con trẻ phải gánh chịu nỗi đau và áp lực do cuộc hôn nhân đổ vỡ của bậc làm cha mẹ là lỗi của họ, không thể xử lý tốt được cuộc sống của mình, làm ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của thành, cũng là lỗi của chính họ.” Tống Vũ đóng tủ lại, cánh cửa cũ kĩ phát ra tiếng cọt kẹt, vang lên trong căn phòng lặng yên không tiếng người nghe rất buồn cười.
Thẩm Nhiên Phi không biết lúc này mình nên nói gì, chỉ có thể im lặng.
Hắn cảm thấy im lặng có lẽ sẽ giúp mình càng giống một người bị tổn thương bởi cuộc hôn nhân của cha mẹ.
Hắn không hiểu loại tổn thương dó, nhưng hắn lại biết cái cảm giác gì gọi là cha không thương mẹ không yêu.
“Con gái của tôi, mới mười một tuổi, rất hiểu chuyện, rất biết săn sóc.” Tống Vũ lại xoay người cầm trên một cái cốc tráng men giá gỗ, nhấc bình thủy nằm bên trong góc lên, rót một chén nước nóng đưa cho Thẩm Nhiên Phi, “Con bé là một đứa trẻ rất ngoan, tôi đã hứa là sẽ thường xuyên đi thăm nó, nhưng mà dạo gần đây bận đến thời gian nghỉ ngơi còn không có nữa.”
“Con bé sẽ hiểu thôi.” Tiếp nhận cốc nước, Thẩm Nhiên Phi nhìn xung quanh một chút, bây giờ đang là cơ hội tốt để thay đổi chủ đề.
Thế là hắn ngồi xuống một cái ghế đẩu vuông, “Anh đang làm việc gì? Sao lại bận rộn như vậy?”
“Làm đơn đặt hàng với báo cáo, một chút công việc đơn giản thôi, mang tính thời vụ khá nhiều, trùng hợp lúc này đang vào quý bận.”
Tống Vũ ngồi xuống đối diện, nhìn Thẩm Nhiên Phi cười, “Cảm ơn cậu đã đem áo khoác sang, nếu không thì cũng chẳng có thời gian đi lấy.”
“Đây cũng không có gì, chuyện nên làm thôi, ” Thẩm Nhiên Phi bị tầm mắt thản nhiên đó nhìn đến hơi ngượng ngùng, xoa xoa phần tóc mái mà hắn vẫn muốn tiễn đi, “Anh nhìn, anh cho tôi mượn áo khoác, đương nhiên là tôi nên trả tới tận cửa cho anh rồi, hôm qua tôi vốn định đi về cùng với anh luôn, cuối cùng tôi mới đứng ngẩn ra có một chút ah đã đi đâu mất tiêu rồi.”
“Chỗ mấy thanh niên như cậu chơi, ông chú đã từng tuổi này như tôi sáp tới thì kỳ lắm, thế nên mới về trước.” Tống Vũ nhìn dáng vẻ hắn nắm tóc đó thì cảm thấy rất đáng yêu, “Đừng xoa nữa, rối mất.”
Thẩm Nhiên Phi cười cười, nhìn chằm chằm chiếc cốc tráng men đang bốc khói trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nữa, gấp đến độ hắn phải xoa tay.
“À, đúng rồi, chân anh không sao chứ?”
“Không sao rồi, không bị sưng, lâu quá không vận động nên mới vậy thôi.”
“Ờm, vậy sau này cùng vận động đi.” Hắn không muốn đi, thế là dùng sức suy nghĩ ra một chủ đề nào đó có thể tán gẫu lâu lâu một chút, “Anh thích loại hoạt động nào?”
“Này thì... tôi không giỏi mấy loại hoạt động dài.” Tống Vũ ngượng ngùng cười, móng tay kéo đứt lớp sơn bị tróc trên bàn, “Hồi còn đi học thì điểm thể dục vẫn luôn không tốt lắm… à đúng rồi, tôi nhớ tôi có mua đồ ăn vặt, để tôi đi lấy.”
Y lấy khoai chiên và vài loại kẹo chất đống ở trên bàn, “Bởi vì cậu định đến, nhưng tôi thì không biết thanh niên các cậu thích ăn cái gì, nên tôi có hỏi nhân viên tiếp thị trong siêu thị.”
Thẩm Nhiên Phi nhìn đống đồ ăn đã lâu rồi mình chưa ăn trước mặt.
Y vẫn luôn như vậy, cố gắng đối xử tốt với hắn bằng hết sức mình, không, phải nói là luôn cố gắng đối xử tốt tất cả mọi người xung quanh mình.
Nhưng trong cái xã hội này thì người tốt luôn bị chèn ép, những kẻ ngoài kia thường là ích kỷ, chỉ biết khai thác hết mọi tốt đẹp của người khác một cách không giới hạn, mãi đến đào rỗng, đào tới tận đáy mới thôi.
Nghĩ đến đó, trong miệng hắn bắt đầu thấy đắng chát, nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn vặt làm sao cũng không xuống tay được.
“Sao vậy? Cậu không thích mấy cái này hả? Cũng đúng, trước đây tôi cũng từng làm tiếp thị, rất nhiều thứ toàn là nói điêu lên thôi, không chừng tôi bị lừa rồi, ha ha.” Tống Vũ nắm cầm lấy một túi bánh mở ra, lấy một miếng bỏ vào trong miệng, “A, cay, vị cũng không tệ lắm, cậu ăn thử xem.”
Thẩm Nhiên Phi nhìn bọc bánh được đưa đến trước mặt mình, dưới ánh mắt chăm chú chờ mong của y lấy một miếng ra, nhai hai cái.
“Ừm, đúng là không tệ, không phải là không thích, tại trước giờ tôi chưa từng ăn mấy cái này.”
Hắn không thích ăn vặt, cho dù là ăn khoai chiên cũng sẽ không mua nhãn hiệu rẻ tiền như vậy, nói chưa từng ăn cũng là sự thật.
Nhưng Tống Vũ lại hiểu lầm ý của hắn, vội vã đứng lên, kéo ngăn kéo dưới của cái tủ TV cũ kỹ lấy một cái bọc nilon nằm trong đống bọc được xếp rất gọn gàng, gom hết mớ đồ ăn vặt còn dư bỏ vào, nói là cho hắn mang về nhà ăn.
Thẩm Nhiên Phi không từ chối, dưới sự chân thành của y, hắn không thể nói được sự thật.
Hoặc chăng hắn cũng giống như những con người bình thường kia, thích hưởng thụ lòng tốt của người khác, mặc dù trong mắt hắn thì lòng tốt này cũng chẳng đáng bao tiền, nhưng cảm giác được đặt trong lòng bàn tay tay, được quan tâm che chở này khá tuyệt.
Vẫn chưa muốn đi, dây dưa kéo đến tám giờ rưỡi tối.
“Đúng rồi! Lúc cậu tới đã ăn cơm chưa?” Tống Vũ trước khi tan làm gặm ba cái bánh bao trong công ty rồi, chợt thấy có hơi đói, lúc này mới nhớ tới chuyện trễ giờ cơm rồi, “Cậu xem, tôi cũng quên mất…”
Thẩm Nhiên Phi vốn định nói là không sao, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành, “Đúng là có chút đói, ha ha.”
Hắn thích nhìn lúc y gấp gáp vì hắn.
“Vậy phải làm sao đây, đây muốn ăn cái gì?” Tống Vũ đứng lên, mở tủ lạnh ra muốn tìm thử trong ngăn tủ có gì không, kết quả vừa kéo ra, nước trào ra, y bất ngờ không kịp tránh ra bị nước đổ lên ống quần, lạnh đến mức run lập cập.
“Tủ lạnh làm lạnh không tốt lắm, quạt gió trên mặt tủ lạnh dễ bị đóng đá, rồi bị chặn lại, nên là nước đá đổ xuống ngăn ở dưới…”
Chật vật lấy cây lau nhà và khăn lau qua, y ngồi xổm trước tủ lạnh định lau nước, cửa tủ lạnh vẫn đang mở ra, chỗ nước chảy ra bị gió trong tủ lạnh thổi đến đã lạnh càng lạnh hơn.
“Tôi lau cho, quần bị ướt rồi anh đi đổi đi.”
“Cảm ơn.”
Tống Vũ cũng không khách khí, chắc là chân đã lạnh lắm rồi, vì thế kéo ống quần sát lên trên đùi, bước chân vừa nhỏ vừa dè dặt, mở tủ quần áo ra tìm tòi một lúc, lấy ra một cái quần ngủ màu xanh đậm.
Update~*^^*
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ~ cũng cảm ơn mọi người đã thông cảm ><
Ừm thì, nếu như có cơ hội thì tui sẽ tiếp tục với Tích Dịch, bây giờ tạm thời drop một cái đã.
12.
“Anh sống ở đây?”
Hơi có cảm giác biết rồi còn hỏi.
Thế nhưng, Thẩm Nhiên Phi nhìn gian phòng sạch sẽ lại cũ kĩ, gia cụ và thiết bị điện đã có tuổi, mặc dù sạch sẽ là vậy… vẫn là không nhịn được hỏi thử.
“Ừm, là nhà tôi thuê.” Tống Vũ suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Thuê chung.”
“Thuê chung?” Thẩm Nhiên Phi cau mày, “Nhưng mà chỗ này chỉ có một phòng thôi mà?”
“Ừm… Một phòng ngủ một phòng khách, tôi ngủ phòng khách, buổi tối đổi cái này thành giường, ầy, chính là như vậy, kéo ra là ngủ được rồi.” Y quay lưng lại khoa tay múa chân với Thẩm Nhiên Phi.
Thẩm Nhiên Phi nhìn căn phòng khách chật chội nhỏ xíu, và cả cái bàn xếp trước khi ngủ nhất định phải thu gọn lại.
“Trông bất tiện.” Đâu chỉ là bất tiện, quả thực là vô cùng bất tiện luôn ấy, cái chỗ nhỏ như cái lồng chim vậy sao mà ngủ nổi, lại còn chưa nói có một người xa lạ ở chung nữa.
“Ha ha, dù sao thì cũng phải đỡ vậy thôi, gần công ty, cũng lắm tốt.” Tống Vũ cũng không có chút nào là e ngại, dù sao thì điều kiện tới đâu thì chỗ sống tới, đâu phải là chuyện gì đáng để mình phải mất mặt đâu.
Nhìn thấy bức ảnh chụp một nhà ba người đặt trên tủ quầy bằng gỗ, Thẩm Nhiên Phi sực nhớ, “Vậy vợ con anh ở đâu?”
“Họ không ở chung với tôi.” Tống Vũ theo tầm mắt của hắn nhìn qua bức ảnh trên tủ, ôn nhu cười, “Con gái của tôi ở cùng với vợ rồi.”
“Hai người đó để một mình anh ở bên ngoài?!”
Thế thì quá đáng rồi!
Thẩm Nhiên Phi có hơi tức giận nhìn người vẫn còn đang mỉm cười trước mặt mình, không biết vì sao, lại cảm thấy có chút khó chịu.
“Ly hôn.” Yên tĩnh trong chốc lát, Tống Vũ nhàn nhạt nói, “Rất xin lỗi, đang trước mặt cậu lại nhắc tới hai chữ đó.”
Đầu óc Thẩm Nhiên Phi xoay chuyển vài vòng mới nhớ ra lần đầu tiên mình gặp y thì đã bịa chuyện như vậy, lặng yên cúi thấp đầu, không nói một lời, thậm chí không thèm nghĩ đến chuyện an ủi.
“Tuy rằng không muốn vì giải thích cho hành vi của mình, nhưng có lúc ly hôn đúng là vì không còn cách nào khác.” Tống Vũ nhận lấy áo khoác mà Thẩm Nhiên Phi vẫn luôn ôm trong tay từ khi vào cửa đến, mở ra bọc nilon, kéo cửa tủ ra, treo áo vào, sau đó dàn phẳng, chỗ cổ áo còn cố ý dùng tay đè đè xuống.
Kỳ thực trong mắt Thẩm Nhiên Phi, cái áo khoác quê mùa này đã có thể thẳng tiến vào thùng rác, nhưng nhìn dáng vẻ quý trọng như thế của Tống Vũ, đột nhiên hắn nhớ đến trước đây khi còn bé gia đình vẫn còn chưa giàu có như bây giờ, hắn đã lấy tiền mừng tuổi mà mình nhọc nhằn khổ sở tiết kiệm được mua một món đồ chơi mà mình thích vô cùng.
Mỗi ngày ôm nó trong tay chơi, nói chuyện với nó, ngày nào đó không có nó theo chân đi chơi lập tức sẽ cảm thấy không vui, bị bẩn sẽ lập tức lau đến khi sạch bong mới thôi.
Nhưng bây giờ nó đang ở đâu rồi?
Sau này trong nhà khá giả lên, loại tình cảm quý trọng kia không biết đã rơi rớt ở đâu mất rồi, cứ tiêu hoang, lãng phí, vui đùa… nhưng chẳng có chút cảm giác gì. Sau này, có còn món đồ nào đáng để yêu quý như vậy nữa không?
“Thế nhưng để cho con trẻ phải gánh chịu nỗi đau và áp lực do cuộc hôn nhân đổ vỡ của bậc làm cha mẹ là lỗi của họ, không thể xử lý tốt được cuộc sống của mình, làm ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của thành, cũng là lỗi của chính họ.” Tống Vũ đóng tủ lại, cánh cửa cũ kĩ phát ra tiếng cọt kẹt, vang lên trong căn phòng lặng yên không tiếng người nghe rất buồn cười.
Thẩm Nhiên Phi không biết lúc này mình nên nói gì, chỉ có thể im lặng.
Hắn cảm thấy im lặng có lẽ sẽ giúp mình càng giống một người bị tổn thương bởi cuộc hôn nhân của cha mẹ.
Hắn không hiểu loại tổn thương dó, nhưng hắn lại biết cái cảm giác gì gọi là cha không thương mẹ không yêu.
“Con gái của tôi, mới mười một tuổi, rất hiểu chuyện, rất biết săn sóc.” Tống Vũ lại xoay người cầm trên một cái cốc tráng men giá gỗ, nhấc bình thủy nằm bên trong góc lên, rót một chén nước nóng đưa cho Thẩm Nhiên Phi, “Con bé là một đứa trẻ rất ngoan, tôi đã hứa là sẽ thường xuyên đi thăm nó, nhưng mà dạo gần đây bận đến thời gian nghỉ ngơi còn không có nữa.”
“Con bé sẽ hiểu thôi.” Tiếp nhận cốc nước, Thẩm Nhiên Phi nhìn xung quanh một chút, bây giờ đang là cơ hội tốt để thay đổi chủ đề.
Thế là hắn ngồi xuống một cái ghế đẩu vuông, “Anh đang làm việc gì? Sao lại bận rộn như vậy?”
“Làm đơn đặt hàng với báo cáo, một chút công việc đơn giản thôi, mang tính thời vụ khá nhiều, trùng hợp lúc này đang vào quý bận.”
Tống Vũ ngồi xuống đối diện, nhìn Thẩm Nhiên Phi cười, “Cảm ơn cậu đã đem áo khoác sang, nếu không thì cũng chẳng có thời gian đi lấy.”
“Đây cũng không có gì, chuyện nên làm thôi, ” Thẩm Nhiên Phi bị tầm mắt thản nhiên đó nhìn đến hơi ngượng ngùng, xoa xoa phần tóc mái mà hắn vẫn muốn tiễn đi, “Anh nhìn, anh cho tôi mượn áo khoác, đương nhiên là tôi nên trả tới tận cửa cho anh rồi, hôm qua tôi vốn định đi về cùng với anh luôn, cuối cùng tôi mới đứng ngẩn ra có một chút ah đã đi đâu mất tiêu rồi.”
“Chỗ mấy thanh niên như cậu chơi, ông chú đã từng tuổi này như tôi sáp tới thì kỳ lắm, thế nên mới về trước.” Tống Vũ nhìn dáng vẻ hắn nắm tóc đó thì cảm thấy rất đáng yêu, “Đừng xoa nữa, rối mất.”
Thẩm Nhiên Phi cười cười, nhìn chằm chằm chiếc cốc tráng men đang bốc khói trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nữa, gấp đến độ hắn phải xoa tay.
“À, đúng rồi, chân anh không sao chứ?”
“Không sao rồi, không bị sưng, lâu quá không vận động nên mới vậy thôi.”
“Ờm, vậy sau này cùng vận động đi.” Hắn không muốn đi, thế là dùng sức suy nghĩ ra một chủ đề nào đó có thể tán gẫu lâu lâu một chút, “Anh thích loại hoạt động nào?”
“Này thì... tôi không giỏi mấy loại hoạt động dài.” Tống Vũ ngượng ngùng cười, móng tay kéo đứt lớp sơn bị tróc trên bàn, “Hồi còn đi học thì điểm thể dục vẫn luôn không tốt lắm… à đúng rồi, tôi nhớ tôi có mua đồ ăn vặt, để tôi đi lấy.”
Y lấy khoai chiên và vài loại kẹo chất đống ở trên bàn, “Bởi vì cậu định đến, nhưng tôi thì không biết thanh niên các cậu thích ăn cái gì, nên tôi có hỏi nhân viên tiếp thị trong siêu thị.”
Thẩm Nhiên Phi nhìn đống đồ ăn đã lâu rồi mình chưa ăn trước mặt.
Y vẫn luôn như vậy, cố gắng đối xử tốt với hắn bằng hết sức mình, không, phải nói là luôn cố gắng đối xử tốt tất cả mọi người xung quanh mình.
Nhưng trong cái xã hội này thì người tốt luôn bị chèn ép, những kẻ ngoài kia thường là ích kỷ, chỉ biết khai thác hết mọi tốt đẹp của người khác một cách không giới hạn, mãi đến đào rỗng, đào tới tận đáy mới thôi.
Nghĩ đến đó, trong miệng hắn bắt đầu thấy đắng chát, nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn vặt làm sao cũng không xuống tay được.
“Sao vậy? Cậu không thích mấy cái này hả? Cũng đúng, trước đây tôi cũng từng làm tiếp thị, rất nhiều thứ toàn là nói điêu lên thôi, không chừng tôi bị lừa rồi, ha ha.” Tống Vũ nắm cầm lấy một túi bánh mở ra, lấy một miếng bỏ vào trong miệng, “A, cay, vị cũng không tệ lắm, cậu ăn thử xem.”
Thẩm Nhiên Phi nhìn bọc bánh được đưa đến trước mặt mình, dưới ánh mắt chăm chú chờ mong của y lấy một miếng ra, nhai hai cái.
“Ừm, đúng là không tệ, không phải là không thích, tại trước giờ tôi chưa từng ăn mấy cái này.”
Hắn không thích ăn vặt, cho dù là ăn khoai chiên cũng sẽ không mua nhãn hiệu rẻ tiền như vậy, nói chưa từng ăn cũng là sự thật.
Nhưng Tống Vũ lại hiểu lầm ý của hắn, vội vã đứng lên, kéo ngăn kéo dưới của cái tủ TV cũ kỹ lấy một cái bọc nilon nằm trong đống bọc được xếp rất gọn gàng, gom hết mớ đồ ăn vặt còn dư bỏ vào, nói là cho hắn mang về nhà ăn.
Thẩm Nhiên Phi không từ chối, dưới sự chân thành của y, hắn không thể nói được sự thật.
Hoặc chăng hắn cũng giống như những con người bình thường kia, thích hưởng thụ lòng tốt của người khác, mặc dù trong mắt hắn thì lòng tốt này cũng chẳng đáng bao tiền, nhưng cảm giác được đặt trong lòng bàn tay tay, được quan tâm che chở này khá tuyệt.
Vẫn chưa muốn đi, dây dưa kéo đến tám giờ rưỡi tối.
“Đúng rồi! Lúc cậu tới đã ăn cơm chưa?” Tống Vũ trước khi tan làm gặm ba cái bánh bao trong công ty rồi, chợt thấy có hơi đói, lúc này mới nhớ tới chuyện trễ giờ cơm rồi, “Cậu xem, tôi cũng quên mất…”
Thẩm Nhiên Phi vốn định nói là không sao, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành, “Đúng là có chút đói, ha ha.”
Hắn thích nhìn lúc y gấp gáp vì hắn.
“Vậy phải làm sao đây, đây muốn ăn cái gì?” Tống Vũ đứng lên, mở tủ lạnh ra muốn tìm thử trong ngăn tủ có gì không, kết quả vừa kéo ra, nước trào ra, y bất ngờ không kịp tránh ra bị nước đổ lên ống quần, lạnh đến mức run lập cập.
“Tủ lạnh làm lạnh không tốt lắm, quạt gió trên mặt tủ lạnh dễ bị đóng đá, rồi bị chặn lại, nên là nước đá đổ xuống ngăn ở dưới…”
Chật vật lấy cây lau nhà và khăn lau qua, y ngồi xổm trước tủ lạnh định lau nước, cửa tủ lạnh vẫn đang mở ra, chỗ nước chảy ra bị gió trong tủ lạnh thổi đến đã lạnh càng lạnh hơn.
“Tôi lau cho, quần bị ướt rồi anh đi đổi đi.”
“Cảm ơn.”
Tống Vũ cũng không khách khí, chắc là chân đã lạnh lắm rồi, vì thế kéo ống quần sát lên trên đùi, bước chân vừa nhỏ vừa dè dặt, mở tủ quần áo ra tìm tòi một lúc, lấy ra một cái quần ngủ màu xanh đậm.