Lời tác giả:
Có chương mới *^^*
Chào buổi chiều cả nhà ~=w=
(Tiểu Tùng ngủ một lèo đến 2 giờ chiều gãi đầu~)
____________
“Tắm xong rồi?”
Nhìn mái tóc ẩm ướt của Tống Vũ, Thẩm Nhiên Phi không nhịn được cầm khăn lông vừa mới treo trên lưng ghế, ngẩng đầu lên cầm khăn lau thay cho y.
“Anh ngồi xuống đi.” Đè người xuống ghế, Thẩm Nhiên Phi tiếp tục làm công việc lau tóc cho y.
“Cảm ơn.” Tống Vũ ho khan một cái, khẽ mỉm cười.
“Không cần khách sao, giúp đỡ lẫn nhau mà.”
Thẩm Nhiên Phi xoa tóc Tống Vũ, những sợi tóc kia xuyên qua kẽ ngón tay hắn, có một cọng rơi lên mu bàn tay hắn, làm cho hắn không nhịn được muốn chạm vào.
Nghĩ như vậy, rồi cũng thật tự nhiên mà làm như thế.
So với tưởng tượng của hắn thì sợi tóc mềm mại hơn, giống như tính cách của chính chủ nhân nó, vừa ngắn vừa mềm.
Lau lau một lúc, Thẩm Nhiên Nhi liền phát hiện hai tai y đang đỏ, gần như đang bị thiêu cháy vậy.
Cảm thấy có chút buồn cười, hắn đưa tay chạm, nhẹ nhàng bóp nhẹ hai cái.
Tống Vũ cả kinh, tay Thẩm Nhiên Phi đã rời đi.
Phía sau y truyền tới tiếng cười thấp.
Lần này, cả khuôn mặt Tống Vũ đều có chút nóng lên.
Y không hiểu tại sao đối mặt với người thanh niên này sẽ khẩn trương như vậy, thật giống như bị thẩm vấn, căng thẳng đến tướng ngồi đều thẳng tắp.
Khăn lông lau tóc thỉnh thoảng lướt qua trước mặt, thôi miên thần kinh y.
“Được rồi ~.” Thẩm Nhiên Phi thả tay xuống, đem khăn lông trải ra đặt ở trên tủ đầu giường.
Có thể một hồi còn có tác dụng khác không chừng, ít nhất có thể lau mồ hôi.
Tống Vũ sờ tóc, “Cảm ơn.”
“Anh đã nói rồi.” Thẩm Nhiên Phi chớp mắt mấy cái, ngáp một cái thật to.
Tống Vũ nhìn thấy, đứng lên thay hắn vén một góc chăn lên “Đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ừm, ngủ chung đi.”
Thẩm Nhiên Phi kéo y tới mép giường, Tống Vũ còn có chút chần chờ.
“Tôi, tóc tôi vẫn chưa khô hoàn toàn, cậu ngủ trước đi.”
Mới vừa ở mép giường ngồi xuống lại muốn đứng lên, Thẩm Nhiên Phi đã lên giường thấy vậy trực tiếp từ phía sau ôm lấy eo Tống Vũ, kéo y xuống không cho y đứng nữa.
“Không được đi.” Hắn đem gò má vững vàng kề sát đối phương, trên tay dùng sức gấp đôi.
“Tôi, không có đi.”
Tống Vũ không nghĩ hắn sẽ nhào tới, cơ thể nửa ngồi nửa đứng không biết là nên ngồi xuống hay là đẩy hắn ra đứng lên mới tốt hơn, “Cậu thả tôi ra trước đã.”
Tay y bất ngờ di chuyển đến bên hông bắt lấy tay Thẩm Nhiên Phi, định động viên tâm tình của hắn, đẩy đẩy tay hắn ra, đột nhiên lại bị cầm chặt.
“Tôi không đi, cậu buông ra.”
Thẩm Nhiên Phi không lên tiếng, hơi cố chấp trái phải ma sát lên sống lưng y, Tống Vũ biết hắn đang lắc đầu.
Giữ tư thế nửa ngồi nửa quỳ như vậy là một chuyện mệt người, Tống Vũ có chút bất đắc dĩ ngồi xuống.
Nhìn thấy hắn ngồi xuống, sức mạnh ở tay giống như đang giảm dần.
Sau một quãng hời gian rất lâu, người thanh niên đó vẫn không nói gì cứ ôm y như thế.
Hơi thở nóng hổi phả lên sống lưng thẳng đứng của y, rất nhanh y lập tức cảm thấy sau lưng truyền tới một chút ẩm ướt.
Theo tần số hô hấp của hắn, một hồi nóng, một hồi lạnh.
“Ngủ chung?”
Giọng nói hàm hồ không rõ, Thẩm Nhiên Phi đột nhiên cảm thấy mình thật là diễn quá nhập vai, thật có thể sánh bằng ảnh đế Oscar.
Tống Vũ thở ra một hơi, bởi vì Thẩm Nhiên Phi không chịu buông tay, y không thể làm gì khác hơn là từ từ dời đi trọng tâm thân thể, đem chân nâng lên, xoay một góc 90 độ ngồi vào trên giường.
Mặt Thẩm Nhiên Phi cũng bởi vì đang ôm người y, từ đang áp vào sống lưng chuyển thành eo.
Tống Vũ có chút sợ nhột, Thẩm Nhiên Phi cứ một mực ở bên eo y mè nheo, làm y không chịu được phải né hắn.
Mà y vừa động một cái, Thẩm Nhiên Phi lại ôm càng chặt hơn.
“Tôi không đi.” Tống Vũ đem chăn đắp lên, đắp kín cả chân, “Cậu buông ra đi.”
Giống như cún con bị bỏ rơi, cuối cùng người thanh niên đó dường như cũng chịu từ từ buông lỏng tay.
Tống Vũ mới vừa thở phào một cái, tay Thẩm Nhiên Phi đột nhiên hướng tới bên hông y tấn công.
Né tránh không kịp, Tống Vũ tránh bên trái, tránh bên phải, trên mặt đã không khống chế được cười lên.
“Anh cũng biết sợ nhột à ~.”
Thời điểm Thẩm Nhiên Phi kề sát bên eo y đã phát hiện ra rồi, kết quả là không ngừng công kích, thậm chí trong lúc vô tình đã nửa đặt thân thể lên người của đối phương.
“Ngừng, cậu…. hahahaha!!! Dừng lại, a ha ha..”
Chờ đến khi Tống Vũ cười gần như muốn tắt thở, Thẩm Nhiên Phi mới dừng động tác lại.
Thân thể Tống Vũ lập tức xụi lơ, hô hấp từng ngụm từng ngụm, dùng sức hít lỗ mũi, không chút nào chú ý tới Thẩm Nhiên Phi đang nhìn y không chớp mắt.
Cơ thể theo hô hấp phập phồng.
Thẩm Nhiên Phi giơ tay lên, thay y lau sạch nước mắt khi cười, chân từ từ dịch chuyển, đem áo tắm cởi ra một chút, mãi đến tận lúc chân dán vào chân.
Cảm giác không tệ, trơn trơn.
Tống Vũ không chú ý tới động tác nhỏ này, cuối cùng điều chỉnh hô hấp xong, làm ra vẻ muốn đỡ Thẩm Nhiên Phi xuống
“Mau đi xuống, đừng làm rộn.”
“Ồ.”
Tống Vũ cười giơ tay lên, Thẩm Nhiên Phi phối hợp chậm rãi leo xuống, nhưng một cái chân vẫn còn khoác lên trên đùi y.
Thầm đưa tay đem đèn đầu giường vặn, Tống Vũ điều chỉnh tư thế, nằm thằng.
Thật ra thì y thích ngủ nghiêng, nhưng cùng một người không quen, y không biết nên đưa lưng về phía người khác tốt hay là mặt đối mặt với người khác.
Đưa lưng về phía Thẩm Nhiên Phi sợ rằng hắn sẽ không vui.
Đem mặt đối mặt chính y sẽ không được tự nhiên.
Cho nên dứt khoát nằm ngửa.
An tĩnh nhắm mắt lại.
Tống Vũ nghiêm túc cầu nguyện trước ngày mai.
Hy vọng vợ và con có thể trở về, hy vọng ngày mai có thể tìm được một công việc mới, hy vọng…
Tiếng động bên cạnh cắt đứt suy nghĩ của y, y cảm thấy Thẩm Nhiên Phi đang từng chút sáp tới.
Động tác kia giống như định rút vào trong ngực y.
Tống Vũ quả thật coi đây là đứa trẻ mất đi cha mẹ đang muốn làm nũng.
Kết quả là y không do dự nhiều, nghiêng người sang, mặt hướng Thẩm Nhiên Phi để cho hắn ngủ thoải mái một chút.
Thẩm Nhiên Phi có phần mừng rỡ dựa vào người đàn ông bên cãnh, tay cũng từ từ men vào, ôm lấy eo y.
Sau đó là chân, chân từ từ quấn lên.
Thật ra thì vóc người Thẩm Nhiên Phi cùng Tống Vũ không khác biệt lắm, ngủ như vậy cơ hồ là mặt bên mặt, hô hấp trùng hô hấp.
Nhưng sai ở chỗ ngay từ đầu Tống Vũ đã chủ động, coi Thẩm Nhiên Phi thành đứa trẻ mới vừa mất đi gia đình.
Theo thời gian trôi qua, tiệc bên ngoài đã đến hồi kết, tiếng nhạc đã dừng lại, chỉ ít tiếng người nói.
Đang lúc Thẩm Nhiên Phi nghĩ xem bước kế tiếp phải động thủ như thế nào.
Phòng đối diện, vang lên tiếng rên rỉ của trai gái ân ái quấn quít, từng bước tiến dần, càng ngày càng high.
Cảm giác được Tống Vũ cứng ngắc, Thẩm Nhiên Phi nín cười, mở mắt.
Có chương mới *^^*
Chào buổi chiều cả nhà ~=w=
(Tiểu Tùng ngủ một lèo đến 2 giờ chiều gãi đầu~)
____________
“Tắm xong rồi?”
Nhìn mái tóc ẩm ướt của Tống Vũ, Thẩm Nhiên Phi không nhịn được cầm khăn lông vừa mới treo trên lưng ghế, ngẩng đầu lên cầm khăn lau thay cho y.
“Anh ngồi xuống đi.” Đè người xuống ghế, Thẩm Nhiên Phi tiếp tục làm công việc lau tóc cho y.
“Cảm ơn.” Tống Vũ ho khan một cái, khẽ mỉm cười.
“Không cần khách sao, giúp đỡ lẫn nhau mà.”
Thẩm Nhiên Phi xoa tóc Tống Vũ, những sợi tóc kia xuyên qua kẽ ngón tay hắn, có một cọng rơi lên mu bàn tay hắn, làm cho hắn không nhịn được muốn chạm vào.
Nghĩ như vậy, rồi cũng thật tự nhiên mà làm như thế.
So với tưởng tượng của hắn thì sợi tóc mềm mại hơn, giống như tính cách của chính chủ nhân nó, vừa ngắn vừa mềm.
Lau lau một lúc, Thẩm Nhiên Nhi liền phát hiện hai tai y đang đỏ, gần như đang bị thiêu cháy vậy.
Cảm thấy có chút buồn cười, hắn đưa tay chạm, nhẹ nhàng bóp nhẹ hai cái.
Tống Vũ cả kinh, tay Thẩm Nhiên Phi đã rời đi.
Phía sau y truyền tới tiếng cười thấp.
Lần này, cả khuôn mặt Tống Vũ đều có chút nóng lên.
Y không hiểu tại sao đối mặt với người thanh niên này sẽ khẩn trương như vậy, thật giống như bị thẩm vấn, căng thẳng đến tướng ngồi đều thẳng tắp.
Khăn lông lau tóc thỉnh thoảng lướt qua trước mặt, thôi miên thần kinh y.
“Được rồi ~.” Thẩm Nhiên Phi thả tay xuống, đem khăn lông trải ra đặt ở trên tủ đầu giường.
Có thể một hồi còn có tác dụng khác không chừng, ít nhất có thể lau mồ hôi.
Tống Vũ sờ tóc, “Cảm ơn.”
“Anh đã nói rồi.” Thẩm Nhiên Phi chớp mắt mấy cái, ngáp một cái thật to.
Tống Vũ nhìn thấy, đứng lên thay hắn vén một góc chăn lên “Đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ừm, ngủ chung đi.”
Thẩm Nhiên Phi kéo y tới mép giường, Tống Vũ còn có chút chần chờ.
“Tôi, tóc tôi vẫn chưa khô hoàn toàn, cậu ngủ trước đi.”
Mới vừa ở mép giường ngồi xuống lại muốn đứng lên, Thẩm Nhiên Phi đã lên giường thấy vậy trực tiếp từ phía sau ôm lấy eo Tống Vũ, kéo y xuống không cho y đứng nữa.
“Không được đi.” Hắn đem gò má vững vàng kề sát đối phương, trên tay dùng sức gấp đôi.
“Tôi, không có đi.”
Tống Vũ không nghĩ hắn sẽ nhào tới, cơ thể nửa ngồi nửa đứng không biết là nên ngồi xuống hay là đẩy hắn ra đứng lên mới tốt hơn, “Cậu thả tôi ra trước đã.”
Tay y bất ngờ di chuyển đến bên hông bắt lấy tay Thẩm Nhiên Phi, định động viên tâm tình của hắn, đẩy đẩy tay hắn ra, đột nhiên lại bị cầm chặt.
“Tôi không đi, cậu buông ra.”
Thẩm Nhiên Phi không lên tiếng, hơi cố chấp trái phải ma sát lên sống lưng y, Tống Vũ biết hắn đang lắc đầu.
Giữ tư thế nửa ngồi nửa quỳ như vậy là một chuyện mệt người, Tống Vũ có chút bất đắc dĩ ngồi xuống.
Nhìn thấy hắn ngồi xuống, sức mạnh ở tay giống như đang giảm dần.
Sau một quãng hời gian rất lâu, người thanh niên đó vẫn không nói gì cứ ôm y như thế.
Hơi thở nóng hổi phả lên sống lưng thẳng đứng của y, rất nhanh y lập tức cảm thấy sau lưng truyền tới một chút ẩm ướt.
Theo tần số hô hấp của hắn, một hồi nóng, một hồi lạnh.
“Ngủ chung?”
Giọng nói hàm hồ không rõ, Thẩm Nhiên Phi đột nhiên cảm thấy mình thật là diễn quá nhập vai, thật có thể sánh bằng ảnh đế Oscar.
Tống Vũ thở ra một hơi, bởi vì Thẩm Nhiên Phi không chịu buông tay, y không thể làm gì khác hơn là từ từ dời đi trọng tâm thân thể, đem chân nâng lên, xoay một góc 90 độ ngồi vào trên giường.
Mặt Thẩm Nhiên Phi cũng bởi vì đang ôm người y, từ đang áp vào sống lưng chuyển thành eo.
Tống Vũ có chút sợ nhột, Thẩm Nhiên Phi cứ một mực ở bên eo y mè nheo, làm y không chịu được phải né hắn.
Mà y vừa động một cái, Thẩm Nhiên Phi lại ôm càng chặt hơn.
“Tôi không đi.” Tống Vũ đem chăn đắp lên, đắp kín cả chân, “Cậu buông ra đi.”
Giống như cún con bị bỏ rơi, cuối cùng người thanh niên đó dường như cũng chịu từ từ buông lỏng tay.
Tống Vũ mới vừa thở phào một cái, tay Thẩm Nhiên Phi đột nhiên hướng tới bên hông y tấn công.
Né tránh không kịp, Tống Vũ tránh bên trái, tránh bên phải, trên mặt đã không khống chế được cười lên.
“Anh cũng biết sợ nhột à ~.”
Thời điểm Thẩm Nhiên Phi kề sát bên eo y đã phát hiện ra rồi, kết quả là không ngừng công kích, thậm chí trong lúc vô tình đã nửa đặt thân thể lên người của đối phương.
“Ngừng, cậu…. hahahaha!!! Dừng lại, a ha ha..”
Chờ đến khi Tống Vũ cười gần như muốn tắt thở, Thẩm Nhiên Phi mới dừng động tác lại.
Thân thể Tống Vũ lập tức xụi lơ, hô hấp từng ngụm từng ngụm, dùng sức hít lỗ mũi, không chút nào chú ý tới Thẩm Nhiên Phi đang nhìn y không chớp mắt.
Cơ thể theo hô hấp phập phồng.
Thẩm Nhiên Phi giơ tay lên, thay y lau sạch nước mắt khi cười, chân từ từ dịch chuyển, đem áo tắm cởi ra một chút, mãi đến tận lúc chân dán vào chân.
Cảm giác không tệ, trơn trơn.
Tống Vũ không chú ý tới động tác nhỏ này, cuối cùng điều chỉnh hô hấp xong, làm ra vẻ muốn đỡ Thẩm Nhiên Phi xuống
“Mau đi xuống, đừng làm rộn.”
“Ồ.”
Tống Vũ cười giơ tay lên, Thẩm Nhiên Phi phối hợp chậm rãi leo xuống, nhưng một cái chân vẫn còn khoác lên trên đùi y.
Thầm đưa tay đem đèn đầu giường vặn, Tống Vũ điều chỉnh tư thế, nằm thằng.
Thật ra thì y thích ngủ nghiêng, nhưng cùng một người không quen, y không biết nên đưa lưng về phía người khác tốt hay là mặt đối mặt với người khác.
Đưa lưng về phía Thẩm Nhiên Phi sợ rằng hắn sẽ không vui.
Đem mặt đối mặt chính y sẽ không được tự nhiên.
Cho nên dứt khoát nằm ngửa.
An tĩnh nhắm mắt lại.
Tống Vũ nghiêm túc cầu nguyện trước ngày mai.
Hy vọng vợ và con có thể trở về, hy vọng ngày mai có thể tìm được một công việc mới, hy vọng…
Tiếng động bên cạnh cắt đứt suy nghĩ của y, y cảm thấy Thẩm Nhiên Phi đang từng chút sáp tới.
Động tác kia giống như định rút vào trong ngực y.
Tống Vũ quả thật coi đây là đứa trẻ mất đi cha mẹ đang muốn làm nũng.
Kết quả là y không do dự nhiều, nghiêng người sang, mặt hướng Thẩm Nhiên Phi để cho hắn ngủ thoải mái một chút.
Thẩm Nhiên Phi có phần mừng rỡ dựa vào người đàn ông bên cãnh, tay cũng từ từ men vào, ôm lấy eo y.
Sau đó là chân, chân từ từ quấn lên.
Thật ra thì vóc người Thẩm Nhiên Phi cùng Tống Vũ không khác biệt lắm, ngủ như vậy cơ hồ là mặt bên mặt, hô hấp trùng hô hấp.
Nhưng sai ở chỗ ngay từ đầu Tống Vũ đã chủ động, coi Thẩm Nhiên Phi thành đứa trẻ mới vừa mất đi gia đình.
Theo thời gian trôi qua, tiệc bên ngoài đã đến hồi kết, tiếng nhạc đã dừng lại, chỉ ít tiếng người nói.
Đang lúc Thẩm Nhiên Phi nghĩ xem bước kế tiếp phải động thủ như thế nào.
Phòng đối diện, vang lên tiếng rên rỉ của trai gái ân ái quấn quít, từng bước tiến dần, càng ngày càng high.
Cảm giác được Tống Vũ cứng ngắc, Thẩm Nhiên Phi nín cười, mở mắt.