Tuy rằng mới đến nhà họ Hắc được hai ngày, đối với sự chỉ trỏ sau lưng trắng trợn của tất cả mọi người, Bạch Mão Mão đã có phẩn bình tĩnh.
Được rồi, nơi này toàn là quái nhân, còn cô là một người bình thường, đối với biểu hiện này vô cùng hiểu, đồng cảm cùng khoan dung.
Cho nên, lúc còn đang núp ở trong ngực Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão rất dứt khoát trực tiếp bỏ qua ánh mắt mập mờ của mọi người, không phải cô là người không biết xấu hổ và không quan trọng trinh tiết.
Mà đối với việc bị tập thể vây xem, mặc dù cô xuất thân bình thường, chưa từng thấy qua trận chiến lớn nào, nhưng nhờ đoạn tình cảm với Ân Mặc, cả thời cấp ba, không kể khi cô và Ân Mặc đi cùng nhau bị tập thể vây xem vô số lần, số lần một mình cô bị tập thể vây chặn cũng nhiều không kể xiết. Để lâu thành bệnh, làm sao mà cô không bình tĩnh được cơ chứ? Huống chi, ánh mắt những người này đầy tò mò hứng thú với cô, nhưng ít ra không có chút địch ý nào, so với những nữ sinh hận không thể dùng ánh mắt lăng trì xử tử cô thì những thứ này vẫn chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão bình tĩnh hơn bay nãy rất nhiều, Hắc Thương Kình mím môi, nói nhỏ: "Khả năng thích ứng của em cũng khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác."
"Chuyện tệ nhất cũng đã xảy ra với em rồi, có lý do gì mà em không thể bình tĩnh? Hơn nữa, nếu đã biết số phận tương lai của mình, nếu không cười tiếp nhận, chẳng lẽ còn muốn em ngày nào cũng phải căng thẳng thần kinh, vẻ mặt như đưa đám sao?" Cũng thấp giọng xuống, Bạch Mão Mão cười đến rất nhốn nháo, cô thế nào lại nghĩ tới cuộc sống giống như một vụ cưỡng gian, nếu đã vô lực phản kháng, tại sao lại không tận tình hưởng thụ, ô ô.... "Hắc đại nhân, anh không nhìn thấy được lòng em đang khóc đâu."
"Em chắc chắn đó là chuyện tệ nhất sao?"
Nghe thấy giọng Hắc Thương Kình lạnh lùng, lông tơ Bạch Mão Mão dựng thẳng, nhưng còn chưa kịp hỏi cho rõ, đã thấy ba Hắc đi lên đài nghi thức được xây dựng tạm thời nhưng lại không kém phần xa hoa. Mà Hắc Thương Kình, không hỏi một tiếng, trực tiếp ôm cô lên đài.
"Nói tóm lại, cụ ông hiện tại tạm thời có việc nên không đến được, tôi với tư cách làm cha, thay mặt giới thiệu con dâu tương lai —— cô Bạch Mão Mão, 18 tuổi, bạn học cùng trường đại học với Thương Kình. Bởi vì Mão Mão vừa mới vào năm hai đại học cho nên bọn chúng có nguyện vọng sau ba năm nữa mới kết hôn, xin mọi người không nên gấp gáp, rượu mừng sẽ có, động phòng sẽ có, tiểu bảo bảo trắng trẻo mập mạp cũng sẽ có...."
Bạch Mão Mão theo Hắc Thương Kình đứng phía sau ba Hắc, gương mặt trắng nõn đơ ra, ba Hắc, ngài có thể không cần như Lôi nhân được không....
"Chị dâu nhỏ rõ ràng còn là xử mà, bác trai, bác không nên quá tự tin."
Đang lúc hốt hoảng nghe được tiếng la vô liêm sỉ như thế, Bạch Mão Mão thoáng chốc trợn to đôi mắt đen láy của mình, không thể tin nhìn về phía người thanh niên vừa mới lên tiếng kia, liền cũng có thể nhìn ra được, ngài thật chuyên nghiệp ——
"...." Ba Hắc nghẹn lời theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão, lại thấy cô "sợ hãi" mà trợn to đôi mắt hồn nhiên ngây thơ, không nhịn được nổi giận thật sự, "Hắc Xích Ngạn, câm miệng! Nếu như mày hù con dâu chú chạy, ông đây cũng sẽ đến thăm hỏi cái tên biến thái nhà cậu!"
Như thế thì, cho dù cậu ta biến thái, Hắc đại nhân cũng không thấy coi trọng cậu ta .... Với lại, theo luân lý mà nói, bọn họ được kêu là loạn luân.... Bạch Mão Mão ngổn ngang suy nghĩ, ô ô, cô là người bình thường không thể chạy lệch, như vậy thì, trọng điểm của cô chạy nơi nào?
"Haha, cháu nam nữ không kỵ, mấu chốt là Hắc Thương Kình lão đại khẳng định chịu cháu hay không thôi?" Nói xong, Hắc Xích Ngạn còn ném về phía Bạch Mão Mão một cái mị nhãn, vẻ mặt một bộ hai ta là tình địch.
"Mộ Hàn." Lạnh lùng mở miệng, Hắc Thương Kình căn bản hoàn toàn không đếm xỉa gì đến khuôn mặt vô lại mười phần của Hắc Xích Ngạn: "Đem cậu ta đi xử lý."
Mọi người đang lúc ngây ngốc sững sờ, chỉ thấy một vệt đen hiện lên, Mộ Hàn trực tiếp bắt Hắc Xích Ngạn đi ra khỏi cửa, tiếp đó, chính là tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới, trong đó còn xen lẫn tiếng Hắc Xích Ngạn chật vật kêu gào: "Thương Kình lão đại, tôi là anh cậu, anh cậu, kêu tiểu tử này hạ thủ lưu tình một chút, đừng đánh mặt, đừng đánh mặt, lão tử còn phải dựa vào cái khuôn mặt này tán gái đấy.... Mộ Hàn, hạ thủ ác như vậy, lần trước lão tử không cẩn thận đoạt cô gái ngươi đang cua, ngươi đây căn bản là dùng việc công báo thù riêng...."
Tiếng kêu gào về sau càng ngày càng không thể chịu nổi, mọi người đều nhất tề lựa chọn che đi tạp âm.
Ba Hắc hài lòng gật đầu, trên mặt nghiêm túc cũng lộ ra một ý cười hiếm thấy: "Được rồi, hiện tại đã không còn tạp âm, xin mọi người tiếp tục dự lễ."
Nói xong, ông hơi nghiêng người: "Thương Kình, các con đến tuyên thệ tình yêu đi."
Thật sự không còn tạp âm sao? Ba Hắc à, Hắc Xích Ngạn rõ ràng vẫn còn đang gào khóc thảm thiết ngoài cửa kìa. Bạn Bạch vẫn như cũ dưới đáy lòng reo hò, nhưng từ đầu đến cuối, cô ở trước mặt mọi người, đều là tiểu bạch thỏ an tĩnh khéo léo....
Cho nên, quán tính trong lòng thật đáng sợ!
"Mão Mão."
"A dạ?" Nghe Hắc Thương Kình giọng trầm thấp, tuy rằng vẫn xen lẫn chút lạnh lẽo, nhưng Bạch Mão Mão rất bình tĩnh mà nghĩ, ta đã quên với loại nhiệt độ này rồi.
"Nói Em yêu tôi."
"Anh yêu em."
"Là em, yêu, tôi."
"Anh, yêu, em..."
"...."
Hai đứa này chẳng lẽ bí mật không công khai được sao? Đừng đứng trên đài làm ông mất mặt vậy chứ? Ba Hắc đứng một bên mà lông mi giật giật.
Ánh mắt lạnh lùng híp lại, cô gái này không thức thời như anh tưởng tượng, lại dám không biết phối hợp một chút. Giả ngu sao? Hừ. Hắc Thương Kình không đếm xỉa đến mọi người nâng cằm cô ngốc lên, dứt khoát trực tiếp ôm lấy cổ Bạch Mão Mão, cúi đầu, liền hôn lên ——
Đôi mắt đen láy trợn to lần nữa, Bạch Mão Mão ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nước da hoàn mỹ như đồ sứ trong mắt không ngừng chớp động của cô phát ra hào quang, sống mũi anh tuấn cọ trên cái mũi nhỏ của cô, môi dịu dàng dán chặt lên môi như cánh hoa của cô.... Anh cũng không có tiến thêm bước nữa, lại hơi hé mắt, nhìn phản ứng của cô.
Nha, nụ hôn đầu của bà đây đó!
Đầu óc mơ màng, tiểu vũ trụ của Bạch Mão Mão trong nháy mắt bùng nổ, chỉ thấy một bên gò má cô, trực tiếp cắn lấy tai Hắc Thương Kình, trong miệng còn ô ô ù ù la hét: "Nụ hôn đầu của bà đây! Nụ hôn đầu của bà đây! Ô ô, nụ hôn lãng mạn đầu tiên của bà, nụ hôn hoa tiền nguyệt dạ của bà, anh nha, vậy mà lại ban ngày ban mặt mà đem nụ hôn đầu tiên của bà đây đi giẫm đạp trước nhiều người nhìn trừng trừng như vậy? Bà đây hận thấu xương.”
Vô cùng bĩnh tĩnh đứng trước hai người trẻ tuổi, hơi che đi cái hình ảnh có chút khó coi, ba Hắc vô cùng bình tĩnh nhìn mọi người đang si si ngốc ngốc, vô cùng bình tĩnh nói: "Được rồi, nghi thức chấm dứt, mọi người tranh thủ ăn uống no đủ, nên làm gì thì làm đi. Thương Kình, đưa vợ con vào nghỉ ngơi đi, con bé —— mệt —— r ồi."
Đưa tay nắm lấy mũi Bạch Mão Mão, mãi cho đến khi cô hít thở không thông không nhịn được mới mở miệng bỏ qua cho cái tai của anh, Hắc Thương Kình ôm ngang bạn Bạch, mặt không đổi xoay người rời đi.
Rất tốt, nhờ phúc của con thỏ này mà tuyên thệ tình yêu của anh rất thành công.
"Hắc đại nhân, ngài khẳng định là rất thành công sao?
——— —————— ————
Đem Bạch Mão Mão đến tận trước phòng nghỉ, Hắc Thương Kình cúi đầu, nhìn Bạch Mão Mão sau khi bình tĩnh lại vẻ mặt đầy hối hận núp trong ghế sofa, anh cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô.
Tựa như đã thỏa mãn, tựa như còn nghi hoặc, Hắc Thương Kình như có điều suy nghĩ mà thăm dò lưỡi, liếm liếm cánh môi mình....
Bạch Mão Mão khóe mắt dư quang một mực lén quan sát thần sắc Hắc Thương Kình thấy vậy, nhất thời hắc tuyến rơi đầy trán.
Hắc đại nhân, ngài trong đầu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô hung hăng cắn tai anh, nếu như tức giận, cũng mời biểu hiện ra vẻ mặt phẫn nộ một chút, đừng có một bộ phong khinh vân đạm lạnh lùng vậy chứ, làm cho cô rất sợ hãi rất sợ hãi. Thế nhưng, dáng vẻ anh tự liếm liếm môi mình, thật gợi cảm....
Giật mình run một cái, Bạch Mão Mão mạnh mẽ đè xuống huyết dịch như đang sôi trào, dứt khoát đem mặt vùi vào đầu gối, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ sắc tâm đại động của mình, khuôn mặt tràn đầy ham muốn như vậy khẳng định rất xấu xí rất đáng sợ....
"Muốn tôi trả lại cô sao?" Ra vẻ đã hiểu ra, Hắc Thương Kình mở miệng nói, thanh âm của anh vẫn băng lãnh như cũ, nhưng dường như đã không còn cái cảm giác cự tuyệt người từ ngàn dặm ngoài nữa.
"Gì cơ?" Vẫn như cũ vùi đầu, Bạch Mão Mão vẫn hối tiếc như cũ, được cực phẩm mỹ nam hôn thì cô tiếc làm gì chứ? Thế nhưng, thế nhưng là, cho dù trước đây từng có lúc mơ ước Ân Mặc, cho dù làm bạn gái trên danh nghĩa của cậu ta hơn hai năm, bọn họ cũng chưa từng hôn nhau, nhiều nhất cũng chỉ có một cái ôm mà thôi nhưng đã thấy được vẻ mặt ẩn nhẫn của Ân Mặc rồi.
Lại nói, cô là sau này mới được biết, tiểu tử kia có bệnh thích sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, hoàn toàn không có cách nào khoan dung cho người khác đụng vào mình, bất kể là nam hay nữ——
"Nụ hôn đầu."
Vì sao mà khi Hắc đại nhân nói ra ba chữ này, vậy mà lại cho cô một ảo giác âm vang thế nhỉ? Cô nhất định là thần chí không rõ, Hắc đại nhân mới không cần quan tâm đến cái chuyện nhỏ nhặt như nụ hôn đầu này: "Hôn thì hôn, trả làm sao được hả? Hắc đại nhân cũng không cần đùa em."
"Không phải em đã từng có bạn trai rồi sao? Vẫn còn nụ hôn đầu ——" Lành lạnh mở miệng, bạn Hắc rõ ràng rất kích thích bạn Bạch. Cô giọng điệu không quan tâm, khiến cho mộ Hắc có chút khó chịu không giải thích được.
"Anh!" Tức giận ngẩng đầu, lại thấy trên mặt Hắc Thương Kình ý cười phảng phất, Bạch Mão Mão lại lần nữa hôn mê, thì ra gương mặt tuấn tú lạnh như băng khi cười lên lại có loại mị hoặc nghiêng thành nghiêng nước như thế này, ông trời ơi, đánh chết cô đi! Cô lại muốn bổ nhào về anh, ô ô...
Hung hăng thở dốc, Bạch Mão Mão tiếng cãi lại vừa đến bên miệng lại trở thành: "Cảnh cáo anh, đừng có mà dụ dỗ lão tử, nếu không thì lão tử sẽ tấn công anh."
"Lớn lối như vậy hả?" Đứng dậy đến ngồi bên cạnh Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình khôi phục lại bộ dáng băng lãnh, lại bộc phát dựa sát Bạch Mão Mão.
"Anh làm cái gi?" Khẩn trương nghiêng người về phía sau, Bạch Mão Mão bi thống lệ rơi, đáy lòng đang kêu gào cơ hội tốt cơ hội tốt a, hung mãnh mà nhào tới anh đi, nhào tới anh đi, nhưng khi nhìn đến tròng mắt anh tối đen mười phần xâm lược, cô nhưng là, thật sự không có can đảm .
"Cho cô một cơ hội nhào tới tôi." Từng chữ từng chữ, Hắc Thương Kình nhìn cô bộc phát cơ thể co rúm lại, hơi cười lạnh: "Tiểu thỏ có sắc tâm không có sắc đảm. Hừ."
"Anh....anh....anh không nên khinh người quá đáng!" Cố gắng chống lên khí thế tan tành, Bạch Mão Mão thật là muốn đấm ngực a! Lãng phí cơ hội thật tốt của tên mỹ nam hèn hạ này, ông trời sẽ trừng phạt cô.
Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mỗ thỏ hổ giấy nào đó, Hắc Thương Kình ánh mắt hơi khó chịu, dường như muốn nghiệm chứng điều gì, anh đột nhiên nghiêng người môi hướng về môi cô
"A ——"
Tiếng thét chói tai cùng lúc vang lên, Hắc Thương Kình mặt hắc tuyến dừng lại động tác. Được rồi, tiếng Bạch Mão Mão thét chói tai anh coi như đã hiểu, thế nhưng là, anh vừa rồi muốn làm gì? Ánh mắt sắc bén bắn về phía Hắc Thương Lam đột nhiên mở cửa phòng: Cô tốt nhất cho anh một lời giải thích.
"Cái kia, anh, cưỡng gian bạn gái cũng là phạm pháp đó nhá——" Lời giải thích này có thể qua cửa trót lọt hay không? Ô ô, cô cũng có dự tính phá đám chuyện tốt của lão ca, thế nhưng là, không nghĩ tới sẽ phá như này.
"Cút." Lạnh lùng phun ra một chút, Hắc Thương Kình híp mắt nhìn Hắc Thương Lam chạy trối chết, anh xoay người, tiếp tục đè lên Bạch Mão Mão.
"Hắc đại nhân, anh rốt cuộc là muốn làm gì?" Mặc dù bị Hắc Thương Lam gián đoạn làm bớt đi một chút tâm tình khẩn trương, nhưng mà, Hắc đại nhân, anh cũng không cần cố chấp như vậy có được hay không?
"Ngoan, để cho tôi nếm một chút mùi vị."
"...."
Anh nha, cũng không phải là nụ hôn đầu luôn đấy chứ? Khi cái ý niệm này nổi lên trong tim, Bạch Mão Mão hoa hoa lệ lệ thất thủ....
Ô ô, Hắc đại nhân, anh cũng không nên nảy sinh như vậy có đuợc hay không?! Chẳng lẽ anh không hiểu được, hủ nữ mãnh như hổ mãnh như hổ a....
Mắt thấy môi hai người sắp lại lần nữa kề sát, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, lần này, nhưng là một đám người đông nghịt....
Sau đó, còn có người cười giảng hòa: "Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục...."
Tiếp tục cọng lông?! Lần này là Bạch Mão Mão bùng nổ! Đưa tay kéo lấy cổ Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão làm càn đem môi dán lên môi Hắc Thương Kình một cái, sau đó liền khí thế cường đại mà đứng dậy, rất nữ vương bắn ra một câu: "Tôi cút."
Nói xong, xoay người nhanh nhẹn chạy trốn....
Mà bạn Hắc, sờ khóe môi bị Bạch Mão Mão đụng đau, như có điều gì suy nghĩ.
E hèm, có chút mềm, có chút tê dại.
Cảm giác, không tệ.
Tuy rằng mới đến nhà họ Hắc được hai ngày, đối với sự chỉ trỏ sau lưng trắng trợn của tất cả mọi người, Bạch Mão Mão đã có phẩn bình tĩnh.
Được rồi, nơi này toàn là quái nhân, còn cô là một người bình thường, đối với biểu hiện này vô cùng hiểu, đồng cảm cùng khoan dung.
Cho nên, lúc còn đang núp ở trong ngực Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão rất dứt khoát trực tiếp bỏ qua ánh mắt mập mờ của mọi người, không phải cô là người không biết xấu hổ và không quan trọng trinh tiết.
Mà đối với việc bị tập thể vây xem, mặc dù cô xuất thân bình thường, chưa từng thấy qua trận chiến lớn nào, nhưng nhờ đoạn tình cảm với Ân Mặc, cả thời cấp ba, không kể khi cô và Ân Mặc đi cùng nhau bị tập thể vây xem vô số lần, số lần một mình cô bị tập thể vây chặn cũng nhiều không kể xiết. Để lâu thành bệnh, làm sao mà cô không bình tĩnh được cơ chứ? Huống chi, ánh mắt những người này đầy tò mò hứng thú với cô, nhưng ít ra không có chút địch ý nào, so với những nữ sinh hận không thể dùng ánh mắt lăng trì xử tử cô thì những thứ này vẫn chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão bình tĩnh hơn bay nãy rất nhiều, Hắc Thương Kình mím môi, nói nhỏ: "Khả năng thích ứng của em cũng khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác."
"Chuyện tệ nhất cũng đã xảy ra với em rồi, có lý do gì mà em không thể bình tĩnh? Hơn nữa, nếu đã biết số phận tương lai của mình, nếu không cười tiếp nhận, chẳng lẽ còn muốn em ngày nào cũng phải căng thẳng thần kinh, vẻ mặt như đưa đám sao?" Cũng thấp giọng xuống, Bạch Mão Mão cười đến rất nhốn nháo, cô thế nào lại nghĩ tới cuộc sống giống như một vụ cưỡng gian, nếu đã vô lực phản kháng, tại sao lại không tận tình hưởng thụ, ô ô.... "Hắc đại nhân, anh không nhìn thấy được lòng em đang khóc đâu."
"Em chắc chắn đó là chuyện tệ nhất sao?"
Nghe thấy giọng Hắc Thương Kình lạnh lùng, lông tơ Bạch Mão Mão dựng thẳng, nhưng còn chưa kịp hỏi cho rõ, đã thấy ba Hắc đi lên đài nghi thức được xây dựng tạm thời nhưng lại không kém phần xa hoa. Mà Hắc Thương Kình, không hỏi một tiếng, trực tiếp ôm cô lên đài.
"Nói tóm lại, cụ ông hiện tại tạm thời có việc nên không đến được, tôi với tư cách làm cha, thay mặt giới thiệu con dâu tương lai —— cô Bạch Mão Mão, tuổi, bạn học cùng trường đại học với Thương Kình. Bởi vì Mão Mão vừa mới vào năm hai đại học cho nên bọn chúng có nguyện vọng sau ba năm nữa mới kết hôn, xin mọi người không nên gấp gáp, rượu mừng sẽ có, động phòng sẽ có, tiểu bảo bảo trắng trẻo mập mạp cũng sẽ có...."
Bạch Mão Mão theo Hắc Thương Kình đứng phía sau ba Hắc, gương mặt trắng nõn đơ ra, ba Hắc, ngài có thể không cần như Lôi nhân được không....
"Chị dâu nhỏ rõ ràng còn là xử mà, bác trai, bác không nên quá tự tin."
Đang lúc hốt hoảng nghe được tiếng la vô liêm sỉ như thế, Bạch Mão Mão thoáng chốc trợn to đôi mắt đen láy của mình, không thể tin nhìn về phía người thanh niên vừa mới lên tiếng kia, liền cũng có thể nhìn ra được, ngài thật chuyên nghiệp ——
"...." Ba Hắc nghẹn lời theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão, lại thấy cô "sợ hãi" mà trợn to đôi mắt hồn nhiên ngây thơ, không nhịn được nổi giận thật sự, "Hắc Xích Ngạn, câm miệng! Nếu như mày hù con dâu chú chạy, ông đây cũng sẽ đến thăm hỏi cái tên biến thái nhà cậu!"
Như thế thì, cho dù cậu ta biến thái, Hắc đại nhân cũng không thấy coi trọng cậu ta .... Với lại, theo luân lý mà nói, bọn họ được kêu là loạn luân.... Bạch Mão Mão ngổn ngang suy nghĩ, ô ô, cô là người bình thường không thể chạy lệch, như vậy thì, trọng điểm của cô chạy nơi nào?
"Haha, cháu nam nữ không kỵ, mấu chốt là Hắc Thương Kình lão đại khẳng định chịu cháu hay không thôi?" Nói xong, Hắc Xích Ngạn còn ném về phía Bạch Mão Mão một cái mị nhãn, vẻ mặt một bộ hai ta là tình địch.
"Mộ Hàn." Lạnh lùng mở miệng, Hắc Thương Kình căn bản hoàn toàn không đếm xỉa gì đến khuôn mặt vô lại mười phần của Hắc Xích Ngạn: "Đem cậu ta đi xử lý."
Mọi người đang lúc ngây ngốc sững sờ, chỉ thấy một vệt đen hiện lên, Mộ Hàn trực tiếp bắt Hắc Xích Ngạn đi ra khỏi cửa, tiếp đó, chính là tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới, trong đó còn xen lẫn tiếng Hắc Xích Ngạn chật vật kêu gào: "Thương Kình lão đại, tôi là anh cậu, anh cậu, kêu tiểu tử này hạ thủ lưu tình một chút, đừng đánh mặt, đừng đánh mặt, lão tử còn phải dựa vào cái khuôn mặt này tán gái đấy.... Mộ Hàn, hạ thủ ác như vậy, lần trước lão tử không cẩn thận đoạt cô gái ngươi đang cua, ngươi đây căn bản là dùng việc công báo thù riêng...."
Tiếng kêu gào về sau càng ngày càng không thể chịu nổi, mọi người đều nhất tề lựa chọn che đi tạp âm.
Ba Hắc hài lòng gật đầu, trên mặt nghiêm túc cũng lộ ra một ý cười hiếm thấy: "Được rồi, hiện tại đã không còn tạp âm, xin mọi người tiếp tục dự lễ."
Nói xong, ông hơi nghiêng người: "Thương Kình, các con đến tuyên thệ tình yêu đi."
Thật sự không còn tạp âm sao? Ba Hắc à, Hắc Xích Ngạn rõ ràng vẫn còn đang gào khóc thảm thiết ngoài cửa kìa. Bạn Bạch vẫn như cũ dưới đáy lòng reo hò, nhưng từ đầu đến cuối, cô ở trước mặt mọi người, đều là tiểu bạch thỏ an tĩnh khéo léo....
Cho nên, quán tính trong lòng thật đáng sợ!
"Mão Mão."
"A dạ?" Nghe Hắc Thương Kình giọng trầm thấp, tuy rằng vẫn xen lẫn chút lạnh lẽo, nhưng Bạch Mão Mão rất bình tĩnh mà nghĩ, ta đã quên với loại nhiệt độ này rồi.
"Nói Em yêu tôi."
"Anh yêu em."
"Là em, yêu, tôi."
"Anh, yêu, em..."
"...."
Hai đứa này chẳng lẽ bí mật không công khai được sao? Đừng đứng trên đài làm ông mất mặt vậy chứ? Ba Hắc đứng một bên mà lông mi giật giật.
Ánh mắt lạnh lùng híp lại, cô gái này không thức thời như anh tưởng tượng, lại dám không biết phối hợp một chút. Giả ngu sao? Hừ. Hắc Thương Kình không đếm xỉa đến mọi người nâng cằm cô ngốc lên, dứt khoát trực tiếp ôm lấy cổ Bạch Mão Mão, cúi đầu, liền hôn lên ——
Đôi mắt đen láy trợn to lần nữa, Bạch Mão Mão ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nước da hoàn mỹ như đồ sứ trong mắt không ngừng chớp động của cô phát ra hào quang, sống mũi anh tuấn cọ trên cái mũi nhỏ của cô, môi dịu dàng dán chặt lên môi như cánh hoa của cô.... Anh cũng không có tiến thêm bước nữa, lại hơi hé mắt, nhìn phản ứng của cô.
Nha, nụ hôn đầu của bà đây đó!
Đầu óc mơ màng, tiểu vũ trụ của Bạch Mão Mão trong nháy mắt bùng nổ, chỉ thấy một bên gò má cô, trực tiếp cắn lấy tai Hắc Thương Kình, trong miệng còn ô ô ù ù la hét: "Nụ hôn đầu của bà đây! Nụ hôn đầu của bà đây! Ô ô, nụ hôn lãng mạn đầu tiên của bà, nụ hôn hoa tiền nguyệt dạ của bà, anh nha, vậy mà lại ban ngày ban mặt mà đem nụ hôn đầu tiên của bà đây đi giẫm đạp trước nhiều người nhìn trừng trừng như vậy? Bà đây hận thấu xương.”
Vô cùng bĩnh tĩnh đứng trước hai người trẻ tuổi, hơi che đi cái hình ảnh có chút khó coi, ba Hắc vô cùng bình tĩnh nhìn mọi người đang si si ngốc ngốc, vô cùng bình tĩnh nói: "Được rồi, nghi thức chấm dứt, mọi người tranh thủ ăn uống no đủ, nên làm gì thì làm đi. Thương Kình, đưa vợ con vào nghỉ ngơi đi, con bé —— mệt —— r ồi."
Đưa tay nắm lấy mũi Bạch Mão Mão, mãi cho đến khi cô hít thở không thông không nhịn được mới mở miệng bỏ qua cho cái tai của anh, Hắc Thương Kình ôm ngang bạn Bạch, mặt không đổi xoay người rời đi.
Rất tốt, nhờ phúc của con thỏ này mà tuyên thệ tình yêu của anh rất thành công.
"Hắc đại nhân, ngài khẳng định là rất thành công sao?
——— —————— ————
Đem Bạch Mão Mão đến tận trước phòng nghỉ, Hắc Thương Kình cúi đầu, nhìn Bạch Mão Mão sau khi bình tĩnh lại vẻ mặt đầy hối hận núp trong ghế sofa, anh cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô.
Tựa như đã thỏa mãn, tựa như còn nghi hoặc, Hắc Thương Kình như có điều suy nghĩ mà thăm dò lưỡi, liếm liếm cánh môi mình....
Bạch Mão Mão khóe mắt dư quang một mực lén quan sát thần sắc Hắc Thương Kình thấy vậy, nhất thời hắc tuyến rơi đầy trán.
Hắc đại nhân, ngài trong đầu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô hung hăng cắn tai anh, nếu như tức giận, cũng mời biểu hiện ra vẻ mặt phẫn nộ một chút, đừng có một bộ phong khinh vân đạm lạnh lùng vậy chứ, làm cho cô rất sợ hãi rất sợ hãi. Thế nhưng, dáng vẻ anh tự liếm liếm môi mình, thật gợi cảm....
Giật mình run một cái, Bạch Mão Mão mạnh mẽ đè xuống huyết dịch như đang sôi trào, dứt khoát đem mặt vùi vào đầu gối, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ sắc tâm đại động của mình, khuôn mặt tràn đầy ham muốn như vậy khẳng định rất xấu xí rất đáng sợ....
"Muốn tôi trả lại cô sao?" Ra vẻ đã hiểu ra, Hắc Thương Kình mở miệng nói, thanh âm của anh vẫn băng lãnh như cũ, nhưng dường như đã không còn cái cảm giác cự tuyệt người từ ngàn dặm ngoài nữa.
"Gì cơ?" Vẫn như cũ vùi đầu, Bạch Mão Mão vẫn hối tiếc như cũ, được cực phẩm mỹ nam hôn thì cô tiếc làm gì chứ? Thế nhưng, thế nhưng là, cho dù trước đây từng có lúc mơ ước Ân Mặc, cho dù làm bạn gái trên danh nghĩa của cậu ta hơn hai năm, bọn họ cũng chưa từng hôn nhau, nhiều nhất cũng chỉ có một cái ôm mà thôi nhưng đã thấy được vẻ mặt ẩn nhẫn của Ân Mặc rồi.
Lại nói, cô là sau này mới được biết, tiểu tử kia có bệnh thích sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, hoàn toàn không có cách nào khoan dung cho người khác đụng vào mình, bất kể là nam hay nữ——
"Nụ hôn đầu."
Vì sao mà khi Hắc đại nhân nói ra ba chữ này, vậy mà lại cho cô một ảo giác âm vang thế nhỉ? Cô nhất định là thần chí không rõ, Hắc đại nhân mới không cần quan tâm đến cái chuyện nhỏ nhặt như nụ hôn đầu này: "Hôn thì hôn, trả làm sao được hả? Hắc đại nhân cũng không cần đùa em."
"Không phải em đã từng có bạn trai rồi sao? Vẫn còn nụ hôn đầu ——" Lành lạnh mở miệng, bạn Hắc rõ ràng rất kích thích bạn Bạch. Cô giọng điệu không quan tâm, khiến cho mộ Hắc có chút khó chịu không giải thích được.
"Anh!" Tức giận ngẩng đầu, lại thấy trên mặt Hắc Thương Kình ý cười phảng phất, Bạch Mão Mão lại lần nữa hôn mê, thì ra gương mặt tuấn tú lạnh như băng khi cười lên lại có loại mị hoặc nghiêng thành nghiêng nước như thế này, ông trời ơi, đánh chết cô đi! Cô lại muốn bổ nhào về anh, ô ô...
Hung hăng thở dốc, Bạch Mão Mão tiếng cãi lại vừa đến bên miệng lại trở thành: "Cảnh cáo anh, đừng có mà dụ dỗ lão tử, nếu không thì lão tử sẽ tấn công anh."
"Lớn lối như vậy hả?" Đứng dậy đến ngồi bên cạnh Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình khôi phục lại bộ dáng băng lãnh, lại bộc phát dựa sát Bạch Mão Mão.
"Anh làm cái gi?" Khẩn trương nghiêng người về phía sau, Bạch Mão Mão bi thống lệ rơi, đáy lòng đang kêu gào cơ hội tốt cơ hội tốt a, hung mãnh mà nhào tới anh đi, nhào tới anh đi, nhưng khi nhìn đến tròng mắt anh tối đen mười phần xâm lược, cô nhưng là, thật sự không có can đảm .
"Cho cô một cơ hội nhào tới tôi." Từng chữ từng chữ, Hắc Thương Kình nhìn cô bộc phát cơ thể co rúm lại, hơi cười lạnh: "Tiểu thỏ có sắc tâm không có sắc đảm. Hừ."
"Anh....anh....anh không nên khinh người quá đáng!" Cố gắng chống lên khí thế tan tành, Bạch Mão Mão thật là muốn đấm ngực a! Lãng phí cơ hội thật tốt của tên mỹ nam hèn hạ này, ông trời sẽ trừng phạt cô.
Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mỗ thỏ hổ giấy nào đó, Hắc Thương Kình ánh mắt hơi khó chịu, dường như muốn nghiệm chứng điều gì, anh đột nhiên nghiêng người môi hướng về môi cô
"A ——"
Tiếng thét chói tai cùng lúc vang lên, Hắc Thương Kình mặt hắc tuyến dừng lại động tác. Được rồi, tiếng Bạch Mão Mão thét chói tai anh coi như đã hiểu, thế nhưng là, anh vừa rồi muốn làm gì? Ánh mắt sắc bén bắn về phía Hắc Thương Lam đột nhiên mở cửa phòng: Cô tốt nhất cho anh một lời giải thích.
"Cái kia, anh, cưỡng gian bạn gái cũng là phạm pháp đó nhá——" Lời giải thích này có thể qua cửa trót lọt hay không? Ô ô, cô cũng có dự tính phá đám chuyện tốt của lão ca, thế nhưng là, không nghĩ tới sẽ phá như này.
"Cút." Lạnh lùng phun ra một chút, Hắc Thương Kình híp mắt nhìn Hắc Thương Lam chạy trối chết, anh xoay người, tiếp tục đè lên Bạch Mão Mão.
"Hắc đại nhân, anh rốt cuộc là muốn làm gì?" Mặc dù bị Hắc Thương Lam gián đoạn làm bớt đi một chút tâm tình khẩn trương, nhưng mà, Hắc đại nhân, anh cũng không cần cố chấp như vậy có được hay không?
"Ngoan, để cho tôi nếm một chút mùi vị."
"...."
Anh nha, cũng không phải là nụ hôn đầu luôn đấy chứ? Khi cái ý niệm này nổi lên trong tim, Bạch Mão Mão hoa hoa lệ lệ thất thủ....
Ô ô, Hắc đại nhân, anh cũng không nên nảy sinh như vậy có đuợc hay không?! Chẳng lẽ anh không hiểu được, hủ nữ mãnh như hổ mãnh như hổ a....
Mắt thấy môi hai người sắp lại lần nữa kề sát, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, lần này, nhưng là một đám người đông nghịt....
Sau đó, còn có người cười giảng hòa: "Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục...."
Tiếp tục cọng lông?! Lần này là Bạch Mão Mão bùng nổ! Đưa tay kéo lấy cổ Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão làm càn đem môi dán lên môi Hắc Thương Kình một cái, sau đó liền khí thế cường đại mà đứng dậy, rất nữ vương bắn ra một câu: "Tôi cút."
Nói xong, xoay người nhanh nhẹn chạy trốn....
Mà bạn Hắc, sờ khóe môi bị Bạch Mão Mão đụng đau, như có điều gì suy nghĩ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tuy rằng mới đến nhà họ Hắc được hai ngày, đối với sự chỉ trỏ sau lưng trắng trợn của tất cả mọi người, Bạch Mão Mão đã có phẩn bình tĩnh.
Được rồi, nơi này toàn là quái nhân, còn cô là một người bình thường, đối với biểu hiện này vô cùng hiểu, đồng cảm cùng khoan dung.
Cho nên, lúc còn đang núp ở trong ngực Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão rất dứt khoát trực tiếp bỏ qua ánh mắt mập mờ của mọi người, không phải cô là người không biết xấu hổ và không quan trọng trinh tiết.
Mà đối với việc bị tập thể vây xem, mặc dù cô xuất thân bình thường, chưa từng thấy qua trận chiến lớn nào, nhưng nhờ đoạn tình cảm với Ân Mặc, cả thời cấp ba, không kể khi cô và Ân Mặc đi cùng nhau bị tập thể vây xem vô số lần, số lần một mình cô bị tập thể vây chặn cũng nhiều không kể xiết. Để lâu thành bệnh, làm sao mà cô không bình tĩnh được cơ chứ? Huống chi, ánh mắt những người này đầy tò mò hứng thú với cô, nhưng ít ra không có chút địch ý nào, so với những nữ sinh hận không thể dùng ánh mắt lăng trì xử tử cô thì những thứ này vẫn chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão bình tĩnh hơn bay nãy rất nhiều, Hắc Thương Kình mím môi, nói nhỏ: "Khả năng thích ứng của em cũng khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác."
"Chuyện tệ nhất cũng đã xảy ra với em rồi, có lý do gì mà em không thể bình tĩnh? Hơn nữa, nếu đã biết số phận tương lai của mình, nếu không cười tiếp nhận, chẳng lẽ còn muốn em ngày nào cũng phải căng thẳng thần kinh, vẻ mặt như đưa đám sao?" Cũng thấp giọng xuống, Bạch Mão Mão cười đến rất nhốn nháo, cô thế nào lại nghĩ tới cuộc sống giống như một vụ cưỡng gian, nếu đã vô lực phản kháng, tại sao lại không tận tình hưởng thụ, ô ô.... "Hắc đại nhân, anh không nhìn thấy được lòng em đang khóc đâu."
"Em chắc chắn đó là chuyện tệ nhất sao?"
Nghe thấy giọng Hắc Thương Kình lạnh lùng, lông tơ Bạch Mão Mão dựng thẳng, nhưng còn chưa kịp hỏi cho rõ, đã thấy ba Hắc đi lên đài nghi thức được xây dựng tạm thời nhưng lại không kém phần xa hoa. Mà Hắc Thương Kình, không hỏi một tiếng, trực tiếp ôm cô lên đài.
"Nói tóm lại, cụ ông hiện tại tạm thời có việc nên không đến được, tôi với tư cách làm cha, thay mặt giới thiệu con dâu tương lai —— cô Bạch Mão Mão, 18 tuổi, bạn học cùng trường đại học với Thương Kình. Bởi vì Mão Mão vừa mới vào năm hai đại học cho nên bọn chúng có nguyện vọng sau ba năm nữa mới kết hôn, xin mọi người không nên gấp gáp, rượu mừng sẽ có, động phòng sẽ có, tiểu bảo bảo trắng trẻo mập mạp cũng sẽ có...."
Bạch Mão Mão theo Hắc Thương Kình đứng phía sau ba Hắc, gương mặt trắng nõn đơ ra, ba Hắc, ngài có thể không cần như Lôi nhân được không....
"Chị dâu nhỏ rõ ràng còn là xử mà, bác trai, bác không nên quá tự tin."
Đang lúc hốt hoảng nghe được tiếng la vô liêm sỉ như thế, Bạch Mão Mão thoáng chốc trợn to đôi mắt đen láy của mình, không thể tin nhìn về phía người thanh niên vừa mới lên tiếng kia, liền cũng có thể nhìn ra được, ngài thật chuyên nghiệp ——
"...." Ba Hắc nghẹn lời theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão, lại thấy cô "sợ hãi" mà trợn to đôi mắt hồn nhiên ngây thơ, không nhịn được nổi giận thật sự, "Hắc Xích Ngạn, câm miệng! Nếu như mày hù con dâu chú chạy, ông đây cũng sẽ đến thăm hỏi cái tên biến thái nhà cậu!"
Như thế thì, cho dù cậu ta biến thái, Hắc đại nhân cũng không thấy coi trọng cậu ta .... Với lại, theo luân lý mà nói, bọn họ được kêu là loạn luân.... Bạch Mão Mão ngổn ngang suy nghĩ, ô ô, cô là người bình thường không thể chạy lệch, như vậy thì, trọng điểm của cô chạy nơi nào?
"Haha, cháu nam nữ không kỵ, mấu chốt là Hắc Thương Kình lão đại khẳng định chịu cháu hay không thôi?" Nói xong, Hắc Xích Ngạn còn ném về phía Bạch Mão Mão một cái mị nhãn, vẻ mặt một bộ hai ta là tình địch.
"Mộ Hàn." Lạnh lùng mở miệng, Hắc Thương Kình căn bản hoàn toàn không đếm xỉa gì đến khuôn mặt vô lại mười phần của Hắc Xích Ngạn: "Đem cậu ta đi xử lý."
Mọi người đang lúc ngây ngốc sững sờ, chỉ thấy một vệt đen hiện lên, Mộ Hàn trực tiếp bắt Hắc Xích Ngạn đi ra khỏi cửa, tiếp đó, chính là tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới, trong đó còn xen lẫn tiếng Hắc Xích Ngạn chật vật kêu gào: "Thương Kình lão đại, tôi là anh cậu, anh cậu, kêu tiểu tử này hạ thủ lưu tình một chút, đừng đánh mặt, đừng đánh mặt, lão tử còn phải dựa vào cái khuôn mặt này tán gái đấy.... Mộ Hàn, hạ thủ ác như vậy, lần trước lão tử không cẩn thận đoạt cô gái ngươi đang cua, ngươi đây căn bản là dùng việc công báo thù riêng...."
Tiếng kêu gào về sau càng ngày càng không thể chịu nổi, mọi người đều nhất tề lựa chọn che đi tạp âm.
Ba Hắc hài lòng gật đầu, trên mặt nghiêm túc cũng lộ ra một ý cười hiếm thấy: "Được rồi, hiện tại đã không còn tạp âm, xin mọi người tiếp tục dự lễ."
Nói xong, ông hơi nghiêng người: "Thương Kình, các con đến tuyên thệ tình yêu đi."
Thật sự không còn tạp âm sao? Ba Hắc à, Hắc Xích Ngạn rõ ràng vẫn còn đang gào khóc thảm thiết ngoài cửa kìa. Bạn Bạch vẫn như cũ dưới đáy lòng reo hò, nhưng từ đầu đến cuối, cô ở trước mặt mọi người, đều là tiểu bạch thỏ an tĩnh khéo léo....
Cho nên, quán tính trong lòng thật đáng sợ!
"Mão Mão."
"A dạ?" Nghe Hắc Thương Kình giọng trầm thấp, tuy rằng vẫn xen lẫn chút lạnh lẽo, nhưng Bạch Mão Mão rất bình tĩnh mà nghĩ, ta đã quên với loại nhiệt độ này rồi.
"Nói Em yêu tôi."
"Anh yêu em."
"Là em, yêu, tôi."
"Anh, yêu, em..."
"...."
Hai đứa này chẳng lẽ bí mật không công khai được sao? Đừng đứng trên đài làm ông mất mặt vậy chứ? Ba Hắc đứng một bên mà lông mi giật giật.
Ánh mắt lạnh lùng híp lại, cô gái này không thức thời như anh tưởng tượng, lại dám không biết phối hợp một chút. Giả ngu sao? Hừ. Hắc Thương Kình không đếm xỉa đến mọi người nâng cằm cô ngốc lên, dứt khoát trực tiếp ôm lấy cổ Bạch Mão Mão, cúi đầu, liền hôn lên ——
Đôi mắt đen láy trợn to lần nữa, Bạch Mão Mão ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nước da hoàn mỹ như đồ sứ trong mắt không ngừng chớp động của cô phát ra hào quang, sống mũi anh tuấn cọ trên cái mũi nhỏ của cô, môi dịu dàng dán chặt lên môi như cánh hoa của cô.... Anh cũng không có tiến thêm bước nữa, lại hơi hé mắt, nhìn phản ứng của cô.
Nha, nụ hôn đầu của bà đây đó!
Đầu óc mơ màng, tiểu vũ trụ của Bạch Mão Mão trong nháy mắt bùng nổ, chỉ thấy một bên gò má cô, trực tiếp cắn lấy tai Hắc Thương Kình, trong miệng còn ô ô ù ù la hét: "Nụ hôn đầu của bà đây! Nụ hôn đầu của bà đây! Ô ô, nụ hôn lãng mạn đầu tiên của bà, nụ hôn hoa tiền nguyệt dạ của bà, anh nha, vậy mà lại ban ngày ban mặt mà đem nụ hôn đầu tiên của bà đây đi giẫm đạp trước nhiều người nhìn trừng trừng như vậy? Bà đây hận thấu xương.”
Vô cùng bĩnh tĩnh đứng trước hai người trẻ tuổi, hơi che đi cái hình ảnh có chút khó coi, ba Hắc vô cùng bình tĩnh nhìn mọi người đang si si ngốc ngốc, vô cùng bình tĩnh nói: "Được rồi, nghi thức chấm dứt, mọi người tranh thủ ăn uống no đủ, nên làm gì thì làm đi. Thương Kình, đưa vợ con vào nghỉ ngơi đi, con bé —— mệt —— r ồi."
Đưa tay nắm lấy mũi Bạch Mão Mão, mãi cho đến khi cô hít thở không thông không nhịn được mới mở miệng bỏ qua cho cái tai của anh, Hắc Thương Kình ôm ngang bạn Bạch, mặt không đổi xoay người rời đi.
Rất tốt, nhờ phúc của con thỏ này mà tuyên thệ tình yêu của anh rất thành công.
"Hắc đại nhân, ngài khẳng định là rất thành công sao?
——— —————— ————
Đem Bạch Mão Mão đến tận trước phòng nghỉ, Hắc Thương Kình cúi đầu, nhìn Bạch Mão Mão sau khi bình tĩnh lại vẻ mặt đầy hối hận núp trong ghế sofa, anh cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô.
Tựa như đã thỏa mãn, tựa như còn nghi hoặc, Hắc Thương Kình như có điều suy nghĩ mà thăm dò lưỡi, liếm liếm cánh môi mình....
Bạch Mão Mão khóe mắt dư quang một mực lén quan sát thần sắc Hắc Thương Kình thấy vậy, nhất thời hắc tuyến rơi đầy trán.
Hắc đại nhân, ngài trong đầu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô hung hăng cắn tai anh, nếu như tức giận, cũng mời biểu hiện ra vẻ mặt phẫn nộ một chút, đừng có một bộ phong khinh vân đạm lạnh lùng vậy chứ, làm cho cô rất sợ hãi rất sợ hãi. Thế nhưng, dáng vẻ anh tự liếm liếm môi mình, thật gợi cảm....
Giật mình run một cái, Bạch Mão Mão mạnh mẽ đè xuống huyết dịch như đang sôi trào, dứt khoát đem mặt vùi vào đầu gối, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ sắc tâm đại động của mình, khuôn mặt tràn đầy ham muốn như vậy khẳng định rất xấu xí rất đáng sợ....
"Muốn tôi trả lại cô sao?" Ra vẻ đã hiểu ra, Hắc Thương Kình mở miệng nói, thanh âm của anh vẫn băng lãnh như cũ, nhưng dường như đã không còn cái cảm giác cự tuyệt người từ ngàn dặm ngoài nữa.
"Gì cơ?" Vẫn như cũ vùi đầu, Bạch Mão Mão vẫn hối tiếc như cũ, được cực phẩm mỹ nam hôn thì cô tiếc làm gì chứ? Thế nhưng, thế nhưng là, cho dù trước đây từng có lúc mơ ước Ân Mặc, cho dù làm bạn gái trên danh nghĩa của cậu ta hơn hai năm, bọn họ cũng chưa từng hôn nhau, nhiều nhất cũng chỉ có một cái ôm mà thôi nhưng đã thấy được vẻ mặt ẩn nhẫn của Ân Mặc rồi.
Lại nói, cô là sau này mới được biết, tiểu tử kia có bệnh thích sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, hoàn toàn không có cách nào khoan dung cho người khác đụng vào mình, bất kể là nam hay nữ——
"Nụ hôn đầu."
Vì sao mà khi Hắc đại nhân nói ra ba chữ này, vậy mà lại cho cô một ảo giác âm vang thế nhỉ? Cô nhất định là thần chí không rõ, Hắc đại nhân mới không cần quan tâm đến cái chuyện nhỏ nhặt như nụ hôn đầu này: "Hôn thì hôn, trả làm sao được hả? Hắc đại nhân cũng không cần đùa em."
"Không phải em đã từng có bạn trai rồi sao? Vẫn còn nụ hôn đầu ——" Lành lạnh mở miệng, bạn Hắc rõ ràng rất kích thích bạn Bạch. Cô giọng điệu không quan tâm, khiến cho mộ Hắc có chút khó chịu không giải thích được.
"Anh!" Tức giận ngẩng đầu, lại thấy trên mặt Hắc Thương Kình ý cười phảng phất, Bạch Mão Mão lại lần nữa hôn mê, thì ra gương mặt tuấn tú lạnh như băng khi cười lên lại có loại mị hoặc nghiêng thành nghiêng nước như thế này, ông trời ơi, đánh chết cô đi! Cô lại muốn bổ nhào về anh, ô ô...
Hung hăng thở dốc, Bạch Mão Mão tiếng cãi lại vừa đến bên miệng lại trở thành: "Cảnh cáo anh, đừng có mà dụ dỗ lão tử, nếu không thì lão tử sẽ tấn công anh."
"Lớn lối như vậy hả?" Đứng dậy đến ngồi bên cạnh Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình khôi phục lại bộ dáng băng lãnh, lại bộc phát dựa sát Bạch Mão Mão.
"Anh làm cái gi?" Khẩn trương nghiêng người về phía sau, Bạch Mão Mão bi thống lệ rơi, đáy lòng đang kêu gào cơ hội tốt cơ hội tốt a, hung mãnh mà nhào tới anh đi, nhào tới anh đi, nhưng khi nhìn đến tròng mắt anh tối đen mười phần xâm lược, cô nhưng là, thật sự không có can đảm .
"Cho cô một cơ hội nhào tới tôi." Từng chữ từng chữ, Hắc Thương Kình nhìn cô bộc phát cơ thể co rúm lại, hơi cười lạnh: "Tiểu thỏ có sắc tâm không có sắc đảm. Hừ."
"Anh....anh....anh không nên khinh người quá đáng!" Cố gắng chống lên khí thế tan tành, Bạch Mão Mão thật là muốn đấm ngực a! Lãng phí cơ hội thật tốt của tên mỹ nam hèn hạ này, ông trời sẽ trừng phạt cô.
Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mỗ thỏ hổ giấy nào đó, Hắc Thương Kình ánh mắt hơi khó chịu, dường như muốn nghiệm chứng điều gì, anh đột nhiên nghiêng người môi hướng về môi cô
"A ——"
Tiếng thét chói tai cùng lúc vang lên, Hắc Thương Kình mặt hắc tuyến dừng lại động tác. Được rồi, tiếng Bạch Mão Mão thét chói tai anh coi như đã hiểu, thế nhưng là, anh vừa rồi muốn làm gì? Ánh mắt sắc bén bắn về phía Hắc Thương Lam đột nhiên mở cửa phòng: Cô tốt nhất cho anh một lời giải thích.
"Cái kia, anh, cưỡng gian bạn gái cũng là phạm pháp đó nhá——" Lời giải thích này có thể qua cửa trót lọt hay không? Ô ô, cô cũng có dự tính phá đám chuyện tốt của lão ca, thế nhưng là, không nghĩ tới sẽ phá như này.
"Cút." Lạnh lùng phun ra một chút, Hắc Thương Kình híp mắt nhìn Hắc Thương Lam chạy trối chết, anh xoay người, tiếp tục đè lên Bạch Mão Mão.
"Hắc đại nhân, anh rốt cuộc là muốn làm gì?" Mặc dù bị Hắc Thương Lam gián đoạn làm bớt đi một chút tâm tình khẩn trương, nhưng mà, Hắc đại nhân, anh cũng không cần cố chấp như vậy có được hay không?
"Ngoan, để cho tôi nếm một chút mùi vị."
"...."
Anh nha, cũng không phải là nụ hôn đầu luôn đấy chứ? Khi cái ý niệm này nổi lên trong tim, Bạch Mão Mão hoa hoa lệ lệ thất thủ....
Ô ô, Hắc đại nhân, anh cũng không nên nảy sinh như vậy có đuợc hay không?! Chẳng lẽ anh không hiểu được, hủ nữ mãnh như hổ mãnh như hổ a....
Mắt thấy môi hai người sắp lại lần nữa kề sát, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, lần này, nhưng là một đám người đông nghịt....
Sau đó, còn có người cười giảng hòa: "Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục...."
Tiếp tục cọng lông?! Lần này là Bạch Mão Mão bùng nổ! Đưa tay kéo lấy cổ Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão làm càn đem môi dán lên môi Hắc Thương Kình một cái, sau đó liền khí thế cường đại mà đứng dậy, rất nữ vương bắn ra một câu: "Tôi cút."
Nói xong, xoay người nhanh nhẹn chạy trốn....
Mà bạn Hắc, sờ khóe môi bị Bạch Mão Mão đụng đau, như có điều gì suy nghĩ.