Mặc dù Bạch Mão Mão luôn tự xưng mình có tính cách bình tĩnh trầm ổn, nhưng khi Hắc Thương Kình nắm tay của mình, đi vào quán mì Triệu Gia, cô vẫn nhịn không được giả bộ yểu điệu thục nữ.
Đôi mắt cười đen nhánh lấp lánh, Bạch Mão Mão nghiêng mặt, nhìn về phía khuôn mặt trầm tĩnh lạnh lùng của Hắc Thương Kình: "Hắc đại nhân, chúng ta tới đây làm gì?"
"Ăn mì." Mặt không đổi đáp lại hai chữ, Hắc Thương Kình thẳng đẩy cửa ra, kéo cô đi tới chỗ bọn họ lần trước ngồi.
"Tại sao lại tới mỗi quán này vậy?" Thành thật khai báo đi thành thật khai báo đi, thực ra anh cũng giống như cô, có phải hay không?
"Muốn ăn mì cũng phải cần lý do?" Lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, Hắc Thương Kình dường như là đang có ý nói rằng, không nên hỏi trắng ra câu hỏi ngu ngốc như vậy được không?
Mặc dù bị khinh bỉ, nhưng làm sao cô lại có cảm giác như tìm được tri kỷ vậy nhỉ? Điều này sao không thể khiến cô không duyên dáng, không yểu điệu cho được chứ?
"Hắc đại nhân, thực ra thì, gần một tuần nay tôi ngày nào cũng đến ăn mì ở quán này rồi..." Làm như vô cùng thờ ơ nói, Bạch Mão Mão lại dùng dư quang khóe mắt, rất rõ ràng liếc lên ngón tay dài của Hắc Thương Kình đang cầm thực đơn cứ cứng ngắc như vậy đến mấy giây....
Tuy rằng, anh rất nhanh lại khôi phục lại bình thường, như không có chuyện gì xảy ra để cho Bạch Mão Mão gọi món, sau đó chính mình lại gọi thêm mấy món, rồi gọi nhân viên phục vụ tới.
Hắc đại nhân thế mà đi lảng tránh vấn để của cô! Mặt cười kích động đến đỏ bừng, Bạch Mão Mão đột nhiên cảm thấy cô đã sờ tới cái xương sườn trong lòng Hắc đại nhân kia rồi, haha, cô thật là lợi hại mà, thật là ưu tú mà.
"Ô kìa, cô gái này, cô lại tới nữa rồi, lần này lại còn đổi bạn ăn cơm đẹp trai như thế nưa chứ, cô gái này rốt cuộc cũng chịu không nổi nguyên một tuần liên tục ăn mì một mình rồi sao?" Còn không chờ Hắc Thương Kình đem danh sách những món đã chọn đưa sang, nữ nhân viên phục vụ kia cũng đã om sòm huyên náo lên tiếng.
Không ngờ, sau khi lời vừa ra khỏi miệng, cô ta lại rõ ràng cảm giác được, ngượng ngùng hay vẻ xấu hổ lại không phải của tiểu nha đầu trắng trẻo xinh xắn, mà chính là vị đối diện cô nàng kia, mà rõ ràng vị nọ đã trải qua nhiều sóng gió trong đời mới lạ.
Làm sao lại có thể như thế? Dựa vào kinh nghiệm phục vụ và xét duyệt vô số người của mình, lần này chẳng lẽ là cô nhìn nhầm? Kỳ thực cô bé này mới là công, mà vị tuấn nam khí phách kia lại là thụ, bị lẫn lộn đầu đuôi ư?
"À, vui lòng chờ một chút, thức ăn rất nhanh sẽ được đem ra." Không giải thích nổi chuyện gì đang diễn ra, nhân viên phục vụ rất khéo léo tiếp nhận danh sách món ăn của Hắc Thương Kình và Bạch Mão Mão đã chọn, rồi xoay người rời đi.
Bầu không khí an tĩnh thật khiến người ta có chút hít thở không thông.
Giây lát, Hắc Thương Kình khẽ động đậy đôi mi, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Nếu như em ăn ngán, chúng ta cũng có thể đổi một quán khác."
"Không cần không cần, bây giờ vẫn còn ổn." Vội vàng xua tay, Bạch Mão Mão cười đến rực rỡ. Mặc dù Hắc Thương Kình không nói gì, thế nhưng là, vì sao mà tâm tình cô lại trở nên tốt như vậy chứ?
Dùng ăn mì để bày tỏ nỗi tương tư, thì ra bọn họ lại ăn ý như vậy.
Bị Bạch Mão Mão nhìn chằm chằm, Hắc Thương Kình vậy mà không khỏi cảm thấy chột dạ, anh xoay mặt đi chỗ khác, theo bản năng ho khan một cái, mới mở miệng hỏi: "Vì sao lại không gọi điện thoại cho anh?"
"Anh cũng không có gọi cho em?" Cô thực sự là gặp mạnh thì lại yếu, mà gặp yếu thì lại mạnh, tính cách nát bét, nhưng mà thời điểm Hắc đại nhân ngượng ngùng thật sự là hiếm thấy lắm. Tha lỗi cho cô một lần kiêu ngạo vì sự kiện vĩ đại này.
"Anh bận."
"Em cũng bận."
"Bận với bạn trai cũ sao?"
Bạn Bạch vừa mới kiêu ngạo một cái, liền bị thanh âm băng tiết của bạn Hắc đập vỡ tan tành, rụt bả vai lại, cô lúng túng cười: "Làm sao anh biết?"
Chuyện Ân Mặc tìm đến cô, anh nếu như biết, cô cũng không khó hiểu, dù sao những người áo đen luôn theo sát bên cô kia cũng không phải là ngồi không, nhưng chuyện Ân Mặc là "bạn trai cũ" của cô, cô hẳn là chưa từng nói cho anh biết.
"Thành phố Vĩ Bạc rất nhỏ." Nói cách khác, muốn điều tra một chút mối quan hệ của một học sinh trung học như vậy, kỳ thực chỉ cần một cú điện thoại.
Nhân viên phục vụ đem mì cùng các món ăn lên từng lượt thay phiên, Bạch Mão Mão theo thường lệ bỏ vào trong chén rất nhiều rất nhiều ớt, mới vừa ăn vừa nói: "Được rồi, Hắc đại nhân thần thông quảng đại, chẳng qua, nếu như anh đã điều tra được, em cũng không cần nói rõ lý do."
Cô làm một tấm bia đỡ đạn, có gì tốt mà giải thích đây chứ? Huống chi, trong khoảng thời gian tốt nhất này, cô vẫn luôn dụng tâm suy diễn, nhưng cuối cùng, cô vẫn chỉ là một người múa rối.
Một con rối rất vui vẻ.
Khẽ nhíu mày, nhìn Bạch Mão Mão không tim không phổi vui vẻ ăn mì, Hắc Thương Kình mím môi, lại không một lời đáp lại.
Anh không phải là người đàn ông đa sầu đa cảm, thậm chí, đối với tình yêu nam nữ, anh bất quá là người trẻ tuổi không ốm mà rên, chỉ là, Bạch Mão Mão cứ như vậy, vẫn cứ dáng vẻ coi như không có chuyện gì xảy ra, anh không thích, một chút cũng không thích.
"Muốn uống rượu không?" Nếu như anh nhớ không lầm, cô có thể uống một chút.
"Có thể?"
"Đương nhiên."
Nghe vậy, Bạch Mão Mão đứng lên, khí thế lên tiếng: "Chị ơi, mang sáu chai bia đến đây!"
Bà chị nhận viên phục vụ kinh ngạc không ngớt đưa đến sáu chai bia, còn nhịn không được nhiệt tâm nói thầm với Bạch Mão Mão một câu: "Em gái này, ở trước mặt bạn trai phải khiêm tốn một chút, chớ hù người ta chạy mất."
Lúng túng cười cười, Bạch Mão Mão đáp lại một tiếng "Cảm ơn", rồi đưa cho Hắc Thương Kình ba chai: "Tửu lượng tôi chỉ có khoảng ba chai, nhiều hơn nữa không chừng sẽ say, cho nên anh cùng tôi uống ba chai, được không?"
"Được." Mắt cũng không nháy một cái, Hắc Thương Kình nhận lấy đồ mở nút chai mà nhân viên phục vụ đưa, mở từng chai ra. Mặc dù anh rất ít uống bia, bất quá, theo cô một lần cũng không hề gì.
"Cảm ơn." Cũng không cần ly cần cốc gì, Bạch Mão Mão trực tiếp dùng chai uống cạn.
Nhìn tư thái phóng khoáng của Bạch Mão Mão, lông mày anh tuấn của Hắc Thương Kình khẽ nhếch lên, đây là một dáng vẻ khác của cô sao? Bề ngoài lớn lên có chút giống con gái nhưng lại biết uống rượu, rồi lại năm lần bảy lượt cho anh bất ngờ.
Nhớ lại, từ lúc bọn họ gặp nhau cho đến khi cô đáp ứng làm tấm bia đỡ đạn cho anh, cô mặc dù vẫn luôn lấy ra tư thái người bị động tiếp nhận chuyện này, thỉnh thoảng cũng thử phản kháng một chút, nhưng phần lớn thời gian, đều là rất sảng khoái ngoan ngoãn nghe lời anh. Dường như, hết thảy mọi thứ, ở trong mắt cô, cũng đều không là cái gì cả.
Con thỏ trắng như vậy, thật đúng là khiến anh cảm thấy chán ghét.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng Hắc Thương Kình cũng theo cô đến cùng, cứ như vậy mà chai nối chai với cô.
Kết quả, bởi vì rất cao hứng, Bạch Mão Mão kích động đến mức uống thêm sáu chai nữa.
Và kết quả, cô không cẩn thận uống nhiều.......
o(╯□╰)o
——————miếng ngói làm tiểu Tuyến Tuyến uống nhiều—————
Phụ nữ uống say đều có dáng vẻ như vậy sao?
Lông mày như xoắn lại với nhau, Hắc Thương Kình ngồi ở sau xe, nhìn Bạch Mão Mão treo trên tay mình, sống chết không chịu buông ra, cố nén kích động hất cô qua một bên.
"Hắc....Hắc đại nhân.... Anh đã từng hôn bao giờ chưa? Tôi cũng....cũng chưa từng thử qua ai cả nha... Tôi... Hai ta thử một chút xem có được hay không?" Đôi mắt to tròn vì say nên nhuốm màu mơ hồ, nhìn đến gò má hoàn mỹ ngay trước mặt, Bạch Mão Mão thật là muốn, thật là muốn nhào tới.
Lòng bạn Hắc vừa rồi còn phẳng lặng như mặt hồ, không một chút gợn sóng, nghe vậy, trong lòng nhất thời toàn lửa nóng. Thế nào lại vậy chứ, lúc trước anh hôn quá thất bại à, cho nên mới khiến cô nói chưa từng hôn ai bao giờ? Này, người uống say lại không thành thật rồi, thật khiến cho người ta khó chịu.
Cảm giác Bạch Mão Mão đang cố theo cánh tay anh leo lên, Hắc Thương Kình cũng không cự tuyệt, trực tiếp đem cô ôm ngồi lên chân mình, cúi đầu dùng trán chống đỡ trán cô: "Chúng ta đã từng hôn rồi."
"Vậy thì hôn lại." Căn bản lười biếng nói thêm, góc độ tốt như vậy, bạn trẻ Bạch Mão Mão trực tiếp gặm lên cánh môi mê người gần trong gang tấc kia.
Tuy rằng cô gặm nhấm không có một chút kỹ xảo nào, nhưng Hắc Thương Kình lại bị hấp dẫn bởi nó. Cánh tay dài ngăn vai của cô lại, ngay khi cô đang muốn lùi ra để lấy hơi thì anh lại chủ động hôn sâu hơn.
"Chờ.... Chờ một chút.... Tôi còn có lời muốn nói...." Thở hổn hển muốn đẩy người đàn ông vẫn đang hôn này ra, hô hấp Bạch Mão Mão dồn dập.
"Nói." Môi đè môi, Hắc Thương Kình nhân từ mà khiến cô chết một cách minh bạch.
"Em phát xuân lâu như vậy rồi, Hắc đại nhân, anh để cho em làm cầm thú một lần nhé." Đây là lời trong tâm của cô, không nói ra không thoải mái.
"Cầm thú như thế nào?" Đuôi lông mày nhuộm ý cười, Hắc Thương Kình cũng không biết.
"Hửm....không biết.... Quyển quyển xoa xoa? Hoặc là SS-MM?" Trả lời trong tiềm thức, nhưng cô thực sự cũng chưa từng thử qua làm thế nào để cường đàn ông .....
"...." Nghe được câu trả lời của cô, Hắc Thương Kình ngậm miệng.
Thực tế rõ ràng cho thấy, cô xem nhiều anime như vậy, cư nhiên lại không vận dụng được một cách linh hoạt, lãng phí nghiêm trọng nguồn tài nguyên mà.... Nghĩ tới đây, Bạch Mão Mão lại bắt đầu muốn tránh thoát khỏi Hắc Thương Kình.
"Hắc đại nhân, trong máy tính ở ký túc xá của tôi có rất nhiều anime H, chúng ta cùng đi quan sát học hỏi một chút...." Nếu như Bạch Mão Mão sau khi tỉnh rượu còn nhớ được rõ những lời này, những hành động ngày hôm nay, không chừng phải xấu hổ mà chết.
Rốt cuộc ý thức được ý niệm Bạch Mão Mão muốn cầm thú anh đáng tin, nhưng hành động lại hoàn toàn không đáng tin cậy, Hắc Thương Kình không hề cùng cô nói nhảm nữa, nâng cằm của cô, trực tiếp hôn lên hai cánh môi sáng màu anh đào kia.
"Hắc....Hắc đại nhân...." Cảm giác rùng mình xa lạ giống như đang bị một trận thủy triều nhấn chìm, Bạch Mão Mão còn liều mình làm một cuộc đấu tranh giãy giụa cuối cùng.
"Ngoan, không cần nói, lần này anh muốn nếm đủ." Thanh âm vẫn luôn lạnh như băng, giờ phút này lại không ngờ nghe được sự ôn nhu dịu dàng trong đó. Hắc Thương Kình để cho Bạch Mão Mão ngồi trên chân mình, đem hai cánh tay đang muốn tránh thoát của cô vòng hai bên thắt lưng mình, nghiêng người, cánh môi khẽ rơi xuống một nụ hôn nhẹ trên hai cánh môi cô, sau đó, đang lúc cô theo bản năng dùng ánh mắt sương mù dò tìm bờ môi anh thì anh đã chợt ngậm lấy cánh môi cô, khẽ liếm mút chậm rãi, mãi cho đến khi Bạch Mão Mão nhịn không được mê hoặc, môi anh đào khẽ mở, lưỡi của anh, liền công khai tiến vào chiếm giữ.
Lưỡi.... hôn lưỡi.... Giật nảy mình run một cái, thần trí mơ hồ của Bạch Mão Mão suy nghĩ, thì ra, hôn lưỡi lại mang điện, huhu, có thể nào cô bị điện giật chết hay không? Điện cao thế của Hắc đại nhân chứa bao nhiêu nguy cơ a? Uhm uhm, đại nhân, môi hạ lưu tình.....
Khẽ hé mắt, tinh tế nhìn Bạch Mão Mão không chút nào che giấu vẻ mặt động tình, đầu lưỡi vụng về theo bản năng kháng cự lại chiếc lưỡi của anh, Hắc Thương Kình bá đạo trực tiếp cuốn lấy lưỡi của cô, trong tiếng kinh hô gần như hít thở không thông của cô, anh chơi đùa. Cho đến khi cô ngừng giãy dụa, bắt đầu ôn nhu mềm dịu đáp lại anh, anh cũng không kìm nén triều dâng đang lan tràn trong tim nữa....
———————Mần thịt cũng mần từ từ—————
Nghe tiếng rên rỉ cùng thở dốc ở chỗ ngồi sau xe, chú tài xế sợ hết hồn hết vía, nhìn chăm chăm phía trước không chớp mắt, quy quy củ củ mà bắt đầu tăng tốc —— cái này, cái này, cậu chủ, cậu nhất định phải nhịn được đó, bây giờ đang ở trên xe, hơn nữa trên xe còn có một cái bóng đèn là tôi nữa nè, cậu tốt xấu gì cũng phải chống đỡ được đến lúc tới nhà chứ, tôi tăng tốc, liều mạng tăng tốc.
Khi chú Lý lấy ra tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này, phi điên cuồng đến sân viện nhà họ Hắc, lại lái đến trước lầu chính, thì Hắc Thương Kình lại không gấp gáp xuống xe, để cho chú Lý xuống xe chờ, anh đem mặt vùi trên cổ Bạch Mão Mão, thở dốc trong giây lát. Đợi đến khi anh ôm Bạch Mão Mão với khuôn mặt đỏ ửng, vẫn còn đang thở dốc chưa ổn định xuống xe thì đã khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt như trước.
Chuyện này....chuyện này....vốn dĩ cậu chủ nhà ông khó chịu như thế, mới vừa rồi còn hận không thể đem con gái nhà người ta nuốt ăn vào bụng, chỉ chớp mắt lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng cùng ưu nhã thường ngày, chuyện này....chuyện này....
Chú Lý lần đầu tiên thấy được thiếu gia nhà mình xuất hiện triệu chứng động tình, rất không kiềm lực mà trẹo quai hàm.
Chuyển ánh mắt, Hắc Thương Kình lướt mắt quét qua vẻ mặt bất khả tư nghị của chú Lý, vì thế chú Lý cuống quýt nâng cằm lên, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không nhiều chuyện, thưa cậu chủ."
"Ừm." Khẽ hừ một tiếng, coi như là trả lời, ngay sau đó, bạn Hắc liền đường hoàng ôm bạn Bạch thần trí đang vô cùng rối loạn, đi vào trong tòa nhà chính. Sau đó, trong tiếng hô to gọi nhỏ của đám người gần bà nội Hắc, trực tiếp không nhìn đến bọn họ, cứ thế lên lầu, mang Bạch Mão Mão vào trong căn phòng cô ở tạm lần tước, mà lúc này, bạn Bạch nào đó lần đầu tiên uống say, cũng đã khò khò ngủ thiếp đi.
Cô gái này thật đúng là không biết sức lực, ít nhất cũng phải cho anh động tình đến cùng chứ. Trên trán rơi mấy đường hắc tuyến, Hắc Thương Kình sờ sờ mũi, nếu không phải trái ý thì hiện tại đã ăn cô luôn rồi.
Cúi người cởi giày giúp cô, sau khi đắp kín chăn, cũng đem rèm cửa sổ kéo lại, anh liền rời khỏi phòng.
Mặc dù Bạch Mão Mão luôn tự xưng mình có tính cách bình tĩnh trầm ổn, nhưng khi Hắc Thương Kình nắm tay của mình, đi vào quán mì Triệu Gia, cô vẫn nhịn không được giả bộ yểu điệu thục nữ.
Đôi mắt cười đen nhánh lấp lánh, Bạch Mão Mão nghiêng mặt, nhìn về phía khuôn mặt trầm tĩnh lạnh lùng của Hắc Thương Kình: "Hắc đại nhân, chúng ta tới đây làm gì?"
"Ăn mì." Mặt không đổi đáp lại hai chữ, Hắc Thương Kình thẳng đẩy cửa ra, kéo cô đi tới chỗ bọn họ lần trước ngồi.
"Tại sao lại tới mỗi quán này vậy?" Thành thật khai báo đi thành thật khai báo đi, thực ra anh cũng giống như cô, có phải hay không?
"Muốn ăn mì cũng phải cần lý do?" Lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, Hắc Thương Kình dường như là đang có ý nói rằng, không nên hỏi trắng ra câu hỏi ngu ngốc như vậy được không?
Mặc dù bị khinh bỉ, nhưng làm sao cô lại có cảm giác như tìm được tri kỷ vậy nhỉ? Điều này sao không thể khiến cô không duyên dáng, không yểu điệu cho được chứ?
"Hắc đại nhân, thực ra thì, gần một tuần nay tôi ngày nào cũng đến ăn mì ở quán này rồi..." Làm như vô cùng thờ ơ nói, Bạch Mão Mão lại dùng dư quang khóe mắt, rất rõ ràng liếc lên ngón tay dài của Hắc Thương Kình đang cầm thực đơn cứ cứng ngắc như vậy đến mấy giây....
Tuy rằng, anh rất nhanh lại khôi phục lại bình thường, như không có chuyện gì xảy ra để cho Bạch Mão Mão gọi món, sau đó chính mình lại gọi thêm mấy món, rồi gọi nhân viên phục vụ tới.
Hắc đại nhân thế mà đi lảng tránh vấn để của cô! Mặt cười kích động đến đỏ bừng, Bạch Mão Mão đột nhiên cảm thấy cô đã sờ tới cái xương sườn trong lòng Hắc đại nhân kia rồi, haha, cô thật là lợi hại mà, thật là ưu tú mà.
"Ô kìa, cô gái này, cô lại tới nữa rồi, lần này lại còn đổi bạn ăn cơm đẹp trai như thế nưa chứ, cô gái này rốt cuộc cũng chịu không nổi nguyên một tuần liên tục ăn mì một mình rồi sao?" Còn không chờ Hắc Thương Kình đem danh sách những món đã chọn đưa sang, nữ nhân viên phục vụ kia cũng đã om sòm huyên náo lên tiếng.
Không ngờ, sau khi lời vừa ra khỏi miệng, cô ta lại rõ ràng cảm giác được, ngượng ngùng hay vẻ xấu hổ lại không phải của tiểu nha đầu trắng trẻo xinh xắn, mà chính là vị đối diện cô nàng kia, mà rõ ràng vị nọ đã trải qua nhiều sóng gió trong đời mới lạ.
Làm sao lại có thể như thế? Dựa vào kinh nghiệm phục vụ và xét duyệt vô số người của mình, lần này chẳng lẽ là cô nhìn nhầm? Kỳ thực cô bé này mới là công, mà vị tuấn nam khí phách kia lại là thụ, bị lẫn lộn đầu đuôi ư?
"À, vui lòng chờ một chút, thức ăn rất nhanh sẽ được đem ra." Không giải thích nổi chuyện gì đang diễn ra, nhân viên phục vụ rất khéo léo tiếp nhận danh sách món ăn của Hắc Thương Kình và Bạch Mão Mão đã chọn, rồi xoay người rời đi.
Bầu không khí an tĩnh thật khiến người ta có chút hít thở không thông.
Giây lát, Hắc Thương Kình khẽ động đậy đôi mi, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Nếu như em ăn ngán, chúng ta cũng có thể đổi một quán khác."
"Không cần không cần, bây giờ vẫn còn ổn." Vội vàng xua tay, Bạch Mão Mão cười đến rực rỡ. Mặc dù Hắc Thương Kình không nói gì, thế nhưng là, vì sao mà tâm tình cô lại trở nên tốt như vậy chứ?
Dùng ăn mì để bày tỏ nỗi tương tư, thì ra bọn họ lại ăn ý như vậy.
Bị Bạch Mão Mão nhìn chằm chằm, Hắc Thương Kình vậy mà không khỏi cảm thấy chột dạ, anh xoay mặt đi chỗ khác, theo bản năng ho khan một cái, mới mở miệng hỏi: "Vì sao lại không gọi điện thoại cho anh?"
"Anh cũng không có gọi cho em?" Cô thực sự là gặp mạnh thì lại yếu, mà gặp yếu thì lại mạnh, tính cách nát bét, nhưng mà thời điểm Hắc đại nhân ngượng ngùng thật sự là hiếm thấy lắm. Tha lỗi cho cô một lần kiêu ngạo vì sự kiện vĩ đại này.
"Anh bận."
"Em cũng bận."
"Bận với bạn trai cũ sao?"
Bạn Bạch vừa mới kiêu ngạo một cái, liền bị thanh âm băng tiết của bạn Hắc đập vỡ tan tành, rụt bả vai lại, cô lúng túng cười: "Làm sao anh biết?"
Chuyện Ân Mặc tìm đến cô, anh nếu như biết, cô cũng không khó hiểu, dù sao những người áo đen luôn theo sát bên cô kia cũng không phải là ngồi không, nhưng chuyện Ân Mặc là "bạn trai cũ" của cô, cô hẳn là chưa từng nói cho anh biết.
"Thành phố Vĩ Bạc rất nhỏ." Nói cách khác, muốn điều tra một chút mối quan hệ của một học sinh trung học như vậy, kỳ thực chỉ cần một cú điện thoại.
Nhân viên phục vụ đem mì cùng các món ăn lên từng lượt thay phiên, Bạch Mão Mão theo thường lệ bỏ vào trong chén rất nhiều rất nhiều ớt, mới vừa ăn vừa nói: "Được rồi, Hắc đại nhân thần thông quảng đại, chẳng qua, nếu như anh đã điều tra được, em cũng không cần nói rõ lý do."
Cô làm một tấm bia đỡ đạn, có gì tốt mà giải thích đây chứ? Huống chi, trong khoảng thời gian tốt nhất này, cô vẫn luôn dụng tâm suy diễn, nhưng cuối cùng, cô vẫn chỉ là một người múa rối.
Một con rối rất vui vẻ.
Khẽ nhíu mày, nhìn Bạch Mão Mão không tim không phổi vui vẻ ăn mì, Hắc Thương Kình mím môi, lại không một lời đáp lại.
Anh không phải là người đàn ông đa sầu đa cảm, thậm chí, đối với tình yêu nam nữ, anh bất quá là người trẻ tuổi không ốm mà rên, chỉ là, Bạch Mão Mão cứ như vậy, vẫn cứ dáng vẻ coi như không có chuyện gì xảy ra, anh không thích, một chút cũng không thích.
"Muốn uống rượu không?" Nếu như anh nhớ không lầm, cô có thể uống một chút.
"Có thể?"
"Đương nhiên."
Nghe vậy, Bạch Mão Mão đứng lên, khí thế lên tiếng: "Chị ơi, mang sáu chai bia đến đây!"
Bà chị nhận viên phục vụ kinh ngạc không ngớt đưa đến sáu chai bia, còn nhịn không được nhiệt tâm nói thầm với Bạch Mão Mão một câu: "Em gái này, ở trước mặt bạn trai phải khiêm tốn một chút, chớ hù người ta chạy mất."
Lúng túng cười cười, Bạch Mão Mão đáp lại một tiếng "Cảm ơn", rồi đưa cho Hắc Thương Kình ba chai: "Tửu lượng tôi chỉ có khoảng ba chai, nhiều hơn nữa không chừng sẽ say, cho nên anh cùng tôi uống ba chai, được không?"
"Được." Mắt cũng không nháy một cái, Hắc Thương Kình nhận lấy đồ mở nút chai mà nhân viên phục vụ đưa, mở từng chai ra. Mặc dù anh rất ít uống bia, bất quá, theo cô một lần cũng không hề gì.
"Cảm ơn." Cũng không cần ly cần cốc gì, Bạch Mão Mão trực tiếp dùng chai uống cạn.
Nhìn tư thái phóng khoáng của Bạch Mão Mão, lông mày anh tuấn của Hắc Thương Kình khẽ nhếch lên, đây là một dáng vẻ khác của cô sao? Bề ngoài lớn lên có chút giống con gái nhưng lại biết uống rượu, rồi lại năm lần bảy lượt cho anh bất ngờ.
Nhớ lại, từ lúc bọn họ gặp nhau cho đến khi cô đáp ứng làm tấm bia đỡ đạn cho anh, cô mặc dù vẫn luôn lấy ra tư thái người bị động tiếp nhận chuyện này, thỉnh thoảng cũng thử phản kháng một chút, nhưng phần lớn thời gian, đều là rất sảng khoái ngoan ngoãn nghe lời anh. Dường như, hết thảy mọi thứ, ở trong mắt cô, cũng đều không là cái gì cả.
Con thỏ trắng như vậy, thật đúng là khiến anh cảm thấy chán ghét.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng Hắc Thương Kình cũng theo cô đến cùng, cứ như vậy mà chai nối chai với cô.
Kết quả, bởi vì rất cao hứng, Bạch Mão Mão kích động đến mức uống thêm sáu chai nữa.
Và kết quả, cô không cẩn thận uống nhiều.......
o(╯□╰)o
——————miếng ngói làm tiểu Tuyến Tuyến uống nhiều—————
Phụ nữ uống say đều có dáng vẻ như vậy sao?
Lông mày như xoắn lại với nhau, Hắc Thương Kình ngồi ở sau xe, nhìn Bạch Mão Mão treo trên tay mình, sống chết không chịu buông ra, cố nén kích động hất cô qua một bên.
"Hắc....Hắc đại nhân.... Anh đã từng hôn bao giờ chưa? Tôi cũng....cũng chưa từng thử qua ai cả nha... Tôi... Hai ta thử một chút xem có được hay không?" Đôi mắt to tròn vì say nên nhuốm màu mơ hồ, nhìn đến gò má hoàn mỹ ngay trước mặt, Bạch Mão Mão thật là muốn, thật là muốn nhào tới.
Lòng bạn Hắc vừa rồi còn phẳng lặng như mặt hồ, không một chút gợn sóng, nghe vậy, trong lòng nhất thời toàn lửa nóng. Thế nào lại vậy chứ, lúc trước anh hôn quá thất bại à, cho nên mới khiến cô nói chưa từng hôn ai bao giờ? Này, người uống say lại không thành thật rồi, thật khiến cho người ta khó chịu.
Cảm giác Bạch Mão Mão đang cố theo cánh tay anh leo lên, Hắc Thương Kình cũng không cự tuyệt, trực tiếp đem cô ôm ngồi lên chân mình, cúi đầu dùng trán chống đỡ trán cô: "Chúng ta đã từng hôn rồi."
"Vậy thì hôn lại." Căn bản lười biếng nói thêm, góc độ tốt như vậy, bạn trẻ Bạch Mão Mão trực tiếp gặm lên cánh môi mê người gần trong gang tấc kia.
Tuy rằng cô gặm nhấm không có một chút kỹ xảo nào, nhưng Hắc Thương Kình lại bị hấp dẫn bởi nó. Cánh tay dài ngăn vai của cô lại, ngay khi cô đang muốn lùi ra để lấy hơi thì anh lại chủ động hôn sâu hơn.
"Chờ.... Chờ một chút.... Tôi còn có lời muốn nói...." Thở hổn hển muốn đẩy người đàn ông vẫn đang hôn này ra, hô hấp Bạch Mão Mão dồn dập.
"Nói." Môi đè môi, Hắc Thương Kình nhân từ mà khiến cô chết một cách minh bạch.
"Em phát xuân lâu như vậy rồi, Hắc đại nhân, anh để cho em làm cầm thú một lần nhé." Đây là lời trong tâm của cô, không nói ra không thoải mái.
"Cầm thú như thế nào?" Đuôi lông mày nhuộm ý cười, Hắc Thương Kình cũng không biết.
"Hửm....không biết.... Quyển quyển xoa xoa? Hoặc là SS-MM?" Trả lời trong tiềm thức, nhưng cô thực sự cũng chưa từng thử qua làm thế nào để cường đàn ông .....
"...." Nghe được câu trả lời của cô, Hắc Thương Kình ngậm miệng.
Thực tế rõ ràng cho thấy, cô xem nhiều anime như vậy, cư nhiên lại không vận dụng được một cách linh hoạt, lãng phí nghiêm trọng nguồn tài nguyên mà.... Nghĩ tới đây, Bạch Mão Mão lại bắt đầu muốn tránh thoát khỏi Hắc Thương Kình.
"Hắc đại nhân, trong máy tính ở ký túc xá của tôi có rất nhiều anime H, chúng ta cùng đi quan sát học hỏi một chút...." Nếu như Bạch Mão Mão sau khi tỉnh rượu còn nhớ được rõ những lời này, những hành động ngày hôm nay, không chừng phải xấu hổ mà chết.
Rốt cuộc ý thức được ý niệm Bạch Mão Mão muốn cầm thú anh đáng tin, nhưng hành động lại hoàn toàn không đáng tin cậy, Hắc Thương Kình không hề cùng cô nói nhảm nữa, nâng cằm của cô, trực tiếp hôn lên hai cánh môi sáng màu anh đào kia.
"Hắc....Hắc đại nhân...." Cảm giác rùng mình xa lạ giống như đang bị một trận thủy triều nhấn chìm, Bạch Mão Mão còn liều mình làm một cuộc đấu tranh giãy giụa cuối cùng.
"Ngoan, không cần nói, lần này anh muốn nếm đủ." Thanh âm vẫn luôn lạnh như băng, giờ phút này lại không ngờ nghe được sự ôn nhu dịu dàng trong đó. Hắc Thương Kình để cho Bạch Mão Mão ngồi trên chân mình, đem hai cánh tay đang muốn tránh thoát của cô vòng hai bên thắt lưng mình, nghiêng người, cánh môi khẽ rơi xuống một nụ hôn nhẹ trên hai cánh môi cô, sau đó, đang lúc cô theo bản năng dùng ánh mắt sương mù dò tìm bờ môi anh thì anh đã chợt ngậm lấy cánh môi cô, khẽ liếm mút chậm rãi, mãi cho đến khi Bạch Mão Mão nhịn không được mê hoặc, môi anh đào khẽ mở, lưỡi của anh, liền công khai tiến vào chiếm giữ.
Lưỡi.... hôn lưỡi.... Giật nảy mình run một cái, thần trí mơ hồ của Bạch Mão Mão suy nghĩ, thì ra, hôn lưỡi lại mang điện, huhu, có thể nào cô bị điện giật chết hay không? Điện cao thế của Hắc đại nhân chứa bao nhiêu nguy cơ a? Uhm uhm, đại nhân, môi hạ lưu tình.....
Khẽ hé mắt, tinh tế nhìn Bạch Mão Mão không chút nào che giấu vẻ mặt động tình, đầu lưỡi vụng về theo bản năng kháng cự lại chiếc lưỡi của anh, Hắc Thương Kình bá đạo trực tiếp cuốn lấy lưỡi của cô, trong tiếng kinh hô gần như hít thở không thông của cô, anh chơi đùa. Cho đến khi cô ngừng giãy dụa, bắt đầu ôn nhu mềm dịu đáp lại anh, anh cũng không kìm nén triều dâng đang lan tràn trong tim nữa....
———————Mần thịt cũng mần từ từ—————
Nghe tiếng rên rỉ cùng thở dốc ở chỗ ngồi sau xe, chú tài xế sợ hết hồn hết vía, nhìn chăm chăm phía trước không chớp mắt, quy quy củ củ mà bắt đầu tăng tốc —— cái này, cái này, cậu chủ, cậu nhất định phải nhịn được đó, bây giờ đang ở trên xe, hơn nữa trên xe còn có một cái bóng đèn là tôi nữa nè, cậu tốt xấu gì cũng phải chống đỡ được đến lúc tới nhà chứ, tôi tăng tốc, liều mạng tăng tốc.
Khi chú Lý lấy ra tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này, phi điên cuồng đến sân viện nhà họ Hắc, lại lái đến trước lầu chính, thì Hắc Thương Kình lại không gấp gáp xuống xe, để cho chú Lý xuống xe chờ, anh đem mặt vùi trên cổ Bạch Mão Mão, thở dốc trong giây lát. Đợi đến khi anh ôm Bạch Mão Mão với khuôn mặt đỏ ửng, vẫn còn đang thở dốc chưa ổn định xuống xe thì đã khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt như trước.
Chuyện này....chuyện này....vốn dĩ cậu chủ nhà ông khó chịu như thế, mới vừa rồi còn hận không thể đem con gái nhà người ta nuốt ăn vào bụng, chỉ chớp mắt lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng cùng ưu nhã thường ngày, chuyện này....chuyện này....
Chú Lý lần đầu tiên thấy được thiếu gia nhà mình xuất hiện triệu chứng động tình, rất không kiềm lực mà trẹo quai hàm.
Chuyển ánh mắt, Hắc Thương Kình lướt mắt quét qua vẻ mặt bất khả tư nghị của chú Lý, vì thế chú Lý cuống quýt nâng cằm lên, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không nhiều chuyện, thưa cậu chủ."
"Ừm." Khẽ hừ một tiếng, coi như là trả lời, ngay sau đó, bạn Hắc liền đường hoàng ôm bạn Bạch thần trí đang vô cùng rối loạn, đi vào trong tòa nhà chính. Sau đó, trong tiếng hô to gọi nhỏ của đám người gần bà nội Hắc, trực tiếp không nhìn đến bọn họ, cứ thế lên lầu, mang Bạch Mão Mão vào trong căn phòng cô ở tạm lần tước, mà lúc này, bạn Bạch nào đó lần đầu tiên uống say, cũng đã khò khò ngủ thiếp đi.
Cô gái này thật đúng là không biết sức lực, ít nhất cũng phải cho anh động tình đến cùng chứ. Trên trán rơi mấy đường hắc tuyến, Hắc Thương Kình sờ sờ mũi, nếu không phải trái ý thì hiện tại đã ăn cô luôn rồi.
Cúi người cởi giày giúp cô, sau khi đắp kín chăn, cũng đem rèm cửa sổ kéo lại, anh liền rời khỏi phòng.