Mấy ngày kế tiếp, trong thời gian Hắc Thương Kình bận làm việc, nếu như Bạch Mão Mão không có lớp, thì theo anh tới công ty, một mình ở tầng 27 luyện tập khiêu vũ khiến động tác của cô càng lúc càng thuần thục, càng lúc càng mượt mà.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô thực sự thích cái cảm giác ở trong ngực anh khiêu vũ từng bước nhẹ nhàng, nhắm mắt lại, tựa hồ như có thể nghe được tiếng hô hấp nhàn nhạt của anh, mang theo một mùi vị bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái, một luồng hơi thở quẩn quanh ở trên mặt mình, khiến cô có cảm giác mình được vây quanh anh, thế giới của cô, tựa hồ cũng vì vậy mà trở nên hoàn hảo.
Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng cô thực sự biết rõ, mình đã càng lún càng sâu rồi, hơn nữa, trong lúc tất cả mọi thứ còn kịp, cô lại không có một chút ý nghĩ nào muốn thoát ra ——
Lúc Hắc Thương Kình trở lại tầng 27, thấy được Bạch Mão Mão mặc một bộ váy dài in hoa, ở trên sân thượng rộng rãi bên cạnh hồ bơi, nhắm mắt lại, ở trong bầu không khí theo tiết tấu mà di chuyển, xoay tròn.......
Loại tư thái nghiêm túc như vậy, khiến cho ánh mắt mãnh liệt của Hắc Thương Kình trong nháy mắt liền mềm lại. Đúng thật là, anh đem tiến trình lùi lại đến ngày mai là đúng, cho dù có bởi vì vậy mà làm hao hụt hơn một trăm triệu cũng là đáng giá.
Tiến lên mấy bước, bàn tay to của anh ôm lấy eo cô, bắt kịp tiết tấu của cô cùng nhau chầm chậm khiêu vũ.
Bị động tác ngang ngược của anh làm cho giật mình, Bạch Mão Mão kinh ngạc mở mắt, thấy được sự chuyên tâm trong ánh mắt của Hắc Thương Kình, tim cô nhảy lên kịch liệt, gò má trắng nõn không biết làm sao lại hiện lên một tầng màu đỏ đến mê người.
"Tập trung một chút, cô gái à." Ở bên tai cô thì thầm, anh nhìn tai cô trong nháy mắt đỏ bừng vì xấu hổ, nụ cười nhàn nhạt gợn lên, từ từ lan tỏa ra khắp khuôn mặt.
Ngơ ngác nhìn khuôn mặt trời sinh mê hoặc của Hắc Thương Kình tươi cười, đầu óc Bạch Mão Mão trống rỗng. Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ người đàn ông này tại sao lại luôn bày ra một gương mặt lãnh tuấn vô song, lúc anh cười lực sát thương quá kinh khủng.
"Có thể hôn em hay không ?"
Mặc dù rất là xem thường mình không biết xấu hổ, thế nhưng vào giờ phút này, cô đã không còn biết phải như thế nào mới có thể thoát được bản thân đang tràn ngập động tình này, ngọn lửa điên cuồng nóng bỏng sung mãn đang thiêu đốt trái tim yếu ớt của cô, để cho cô theo bản năng tìm kiếm lối ra, nhưng dường như lại cảm thấy, chỉ được anh sủng ái mới có thể làm lặng đi lửa cháy trong lòng mình.
Hơi ngẩn ra, Hắc Thương Kình cúi đầu, nhìn người con gái đang nhắm mắt lại đón chờ nụ hôn của mình, cặp lông mi rung động từng đợt kích động đến phần mềm mại nhất trong tim anh, khiến cho anh không nhịn được cúi đầu, hôn lên cánh môi nhạt màu mê người kia ——
Đáy lòng tựa hồ vang lên một tiếng thở than thật dài, mang theo một chút bất đắc dĩ cùng trầm luân, Bạch Mão Mão bỏ qua nó, cô cố hết sức nhón chân lên, mở miệng tiếp nhận nghênh đón anh tiến vào, lạng quạng cuốn lấy môi lưỡi của anh.......
Sự đáp trả của Bạch Mão Mão trong nháy mắt càng đốt cháy ngọn lửa nơi đáy lòng của Hắc Thương Kình, ôm cả eo của cô, anh đem cô đè xuống một bên lan can, mạnh mẽ bộc phát đòi lấy thêm nhiều chất lỏng ngọt ngào hơn nữa, bàn tay cũng không tự chủ trượt vào bên trong váy của cô.......
Cảm giác giữa răng và môi gần như đang điên cuồng cùng nhau dây dưa, thần trí Bạch Mão Mão hoàn toàn bị lạc mất, cô cố gắng leo lên trên anh, tiếp nhận hưởng thụ cảm xúc mạnh mẽ nơi anh, chỉ muốn cùng anh liều mình triền miên.... ....
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, trong không gian yên tĩnh, trống trải, đặc biệt chói tai.
Nhận ra được Hắc Thương Kình cứng ngắc, Bạch Mão Mão an tĩnh vùi mặt vào trong ngực anh.
Hít sâu mấy hơi, lúc Hắc Thương Kình nhận điện thoại, đã khôi phục lại dáng vẻ xa cách lạnh nhạt hàng ngày: "Alo?"
"Cậu chủ, cậu muốn một chiếc Lamborghini Aventador màu đen kim loại, tôi đã lái xe đến dưới tầng hầm của trụ sở chính rồi, có cần phải đưa chìa khóa lên cho cậu không?" Thanh âm của chú Lý ở đầu bên kia vang lên.
"Hả, dạ vũ do sinh viên tổ chức đại thể tùy ý một chút là được rồi, không cần phải mặc dạ phục gì đâu?" Thấy được dáng vẻ Hắc Thương Kình như không hề có chuyện gì xảy ra, Bạch Mão Mão rũ cặp lông mi xuống, ngoan ngoãn theo anh đi.
"Cho dù có mặc thường phục, tối nay, anh cũng sẽ để cho em tỏa ra hào quang sáng nhất."
Làm như sủng ái, lại vừa như bồi thường, trong giọng nói của Hắc Thương Kình lại có nhàn nhạt lãnh ý, khiến cho Bạch Mão Mão vốn đã thần chí mơ hồ lại càng bộc phát thêm rối loạn.
Không muốn để mình rơi vào đủ loại rắc rối, Bạch Mão Mão dứt khoát lựa chọn phương thức đơn giản nhất: Hết thảy mọi việc đều nghe theo anh sắp xếp.
Ai nha, làm một đứa ngốc cũng thật tốt, làm một kẻ não tàn tựa hồ cũng không phải là một khiếm khuyết gì. Bạch Mão Mão từ trong thâm tâm vì mình mà cảm thán.
——— ————
Bóng đêm say lòng người, trong không khí tựa hồ cũng dập dờn hương thơm ngọt ngào, tươi mát, tuy rằng trời đã vào thu, bầu không khí lại không có một chút lạnh.
Các nữ sinh ở trong sân trường đại học lại càng không muốn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này, hết sức tận dụng mà mặc lên người đủ loại kiểu váy. Quần jeans bút chì bó sát đủ loại màu sắc phối hợp có thể đi kèm với váy dài thuần sắc, hoặc cũng có thể kết hợp với một đai lưng in hoa, những thứ kiểu như này được các nữ sinh đại học ưa chuộng. Dĩ nhiên, cũng có những hot girl thích kiểu áo đầm kết hợp với một chiếc áo thun màu đen, hoặc là trực tiếp mặc một bộ váy dài dân tộc, để cho những làn váy trong gió mát mang theo hơi ấm đầu thu phập phồng tung bay, cũng là một loại phong cảnh xinh đẹp khác biệt.
Trước kia, mỗi lần ở giữa những cô gái rực rỡ sắc màu này, Bạch Mão Mão đều sẽ cảm giác được mình rất là béo mập trong bộ áo thun có vết tích phong hóa của xã hội, sau khi chịu đả kích của Ân Mặc, một chút cô cũng không nhắc đến cái ham muốn về thời trang của mình nữa. Cho đến khi đi chung với Hắc Thương Kình trên một con đường, cô vô tình hay cố ý mới bắt đầu lại lần nữa ăn mặc bình thường như trước kia.
Chỉ là, tuy rằng cảm giác được ở bên cạnh Hắc Thương Kình rất ổn, nhưng có đôi khi cũng sẽ có sự tiếc nuối, cô còn chưa có hưởng thụ trọn vẹn cuộc sống đại học, cũng đã bắt đầu thoát khỏi đời sinh viên, như vậy không tốt, thực sự không tốt.
Ngồi trên chiếc xe mới của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão lén lén lút lút nhìn về phía ngoài cửa xe thỉnh thoảng có một vài sinh viên ngoái đầu lại nhìn bọn họ, thậm chí còn có rất nhiều người đến vây xem, trong lòng lại bắt đầu rối rắm: "Hắc đại nhân, tại sao anh lại muốn lái một chiếc xe thể thao đi rêu rao khắp nơi như vậy chứ? Coi chừng bị chọi trứng gà đó."
Liếc nhìn Bạch Mão Mão lề mề không chịu xuống xe, nụ cười Hắc Thương Kình lan tỏa: "Hóa ra em chậm chạp không chịu xuống xe là sợ bị chọi trứng gà."
"Là Lamborghini Aventador đó nha, em đã từng thấy qua nó trong tạp chí, với tư cách một người nghèo khó, em thực sự nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến một ngày mình có thể được ngồi trong một chiếc xe đắt như thế này đâu."
"Nếu em thích, anh sẽ tặng cho em."
"...." Nghẹn họng nhìn trân trối về phía Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão le lưỡi một cái, "Không nên nói đùa như vậy, Hắc đại nhân, đừng nói đến chuyện em không biết lái xe, mà nếu có biết, xe loại này mà vào trong tay em cũng chỉ là phí của trời mà thôi, không hợp với khí thế của em".
"Em không cần tự ti, Mão Mão." Đột ngột dừng lại, Hắc Thương Kình nhíu mày. Anh thế nhưng muốn nói, ở trong mắt của anh, cô so với bất kỳ vàng bạc châu báu nào cũng đều trân quý hơn. Loại giọng điệu láu lỉnh này cơ hồ có thể là trong tiềm thức bật thốt ra, anh đã từng nói qua rồi sao?
"Haha, không có chuyện đó đâu." Chưa bao giờ coi chính bản thân mình ra gì, sở trường tự coi nhẹ bản thân mới chính là điểm mạnh của cô, nếu thật sự là một người không coi ai ra gì đến nỗi không tự biết tình cảnh, cô mới thực sự sẽ chán ghét bản thân mình.
"Mão Mão, anh đổi chiếc xe này, chỉ vì muốn toại nguyện tâm nguyện khoe khoang của em mà thôi, không phải dạ vũ sắp bắt đầu rồi sao? Đừng có mà kì kèo mè nheo nữa, xuống xe, tối nay anh sẽ để cho em thích làm gì thì làm." Nói xong, Hắc Thương Kình dẫn đầu xuống xe, đi sang phía bên kia mở cửa xe cho Bạch Mão Mão.
Anh xuất hiện, trong đám người đang vội vã chạy tới dạ vũ của khoa Văn học, vang lên trận trận tiếng hút khí hỗn loạn rõ ràng.
Ngay sau đó, sự xuất hiện của người đẹp hương xa Bạch Mão Mão, hoàn toàn nổi danh ——
——— ————————
Cấu trúc của học viện Văn học Đại học La Gia có chút khác biệt so với những học viện khác, cả học viện thực ra là một dãy phòng học được sắp xếp thành hình vòng tròn, bên ngoài là một vườn cây, bên trong là một quảng trường lộ thiên cỡ nhỏ. Mà cái quảng trường cỡ nhỏ này, chính là nơi sẽ diễn ra buổi dạ vũ lần này.
Khoác lấy cánh tay Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão theo bước chân anh băng qua con đường rộng rãi giữa vườn cây, thẳng đến nơi diễn ra buổi dạ vũ. Mặc dù biết hai người bọn họ rất hấp dẫn vô số ánh mắt, nhưng Bạch Mão Mão đã học được cách phải bình tĩnh đối mặt, những sinh viên còn chưa bước ra ngoài xã hội so với các đại lão khí thế cường đại của nhà họ Hắc thì quả thực không đáng nhắc tới.
Khi biết Bạch Mão Mão muốn dẫn Hắc Thương Kình tới tham gia dạ vũ, đám người Hồng Quả Quả đã chờ sẵn ở lối vào. Dù các cô đã sống chung với Bạch Mão Mão lâu năn, nhưng khi nhìn thấy Bạch Mão Mão, cũng không khỏi sửng sốt một lúc.
Tối nay Bạch Mão Mão mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu đen điểm một chút hoa văn màu xám tro, đường viền cổ áo cùng vạt dưới lại là một màu trắng tinh khiết, phía trên mặc một chiếc áo đơn, tay áo dài một nửa, vạt áo để mở, màu tím xinh xắn, dọc theo vạt áo để mở, ống tay áo cùng áo mặc ở trong cũng được viền màu trắng tinh khiết. Về tóc thì kiểu đầu hoa lê lúc trước lại một lần nữa được làm thẳng, chỉ ở phần đuôi uốn lên những gợn sóng to nhẹ nhàng, phập phồng, dùng một cái kẹp tóc đính kim cương màu tím tùy ý gắn lên hai bên. Cả người thoạt nhìn đã rất thanh thuần ngọt ngào, lại càng thêm quyến rũ động lòng người ——
Để cho phù hợp với cách ăn mặc của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình hiếm khi thay đổi những bộ vest thường mặc, lại đổi mặc một bộ áo sơ mi kẻ màu tím đậm, kết hợp với bên ngoài là một chiếc áo đơn mỏng màu xám tro cổ chữ V, một bộ quần dài lại càng tôn thêm vóc dáng cao ráo của anh.
Nhìn chằm chằm hai người trắng trợn mặc đồ tình nhân đi tham dự dạ vũ, Loan Hoảng Hoảng la lên đầu tiên: "Bạch Mão Mão, cậu nha, quả thật không hổ danh là thủ hạ đứng đầu của Loan tú bà tớ, làm tốt lắm!".
"Đa tạ quá khen." Hướng về phía Loan Hoảng Hoảng đưa ra một động tác tay thắng lợi, Bạch Mão Mão cười tươi như hoa, ngón tay làm dáng mà rung rung.
Mặc dù trên trán đã trượt xuống vô số hắc tuyến, nhưng Hắc Thương Kình vẫn rất bình tĩnh tự nhiên cùng đám người Loan Hoảng Hoảng chào hỏi, về phần những người xung quanh đã nổ tung rồi, không có quan hệ gì với anh.
"Hu hu, đừng mà, Hắc đại nhân của tôi vậy mà lại đi chơi gái....." Đã có những cô gái bắt đầu khóc lóc nức nở.
"Không đúng! Anh ấy không phải chơi gái, anh ấy là chơi một con nhỏ quê mùa!" Tiếng khóc của người này lại càng bộc phát thảm thương hơn.
"Không đúng! Không đúng! Con nhỏ kia còn có chỗ nào là quê mùa đâu chứ? Thì ra gà đất cũng có thể hóa thành phượng hoàng, hu hu...." Tiếng khóc thút thít dần dần đã biến thành khóc thét.
"Không đúng không đúng! Các người không nên nghe nhìn lẫn lộn như vậy, tôi cảm thấy Hắc đại nhân mới là người bị chơi, Hắc đại nhân mới là người đẹp, mới là tên đứng đầu bảng...." Một phía khác, đã có người bắt đầu mất trí rồi.
Mà bạn trai của các cô gái, vẻ mặt mỗi người đều là xanh xao, không biết trừng mắt nhìn bạn gái mình hay là trừng Hắc Thương Kình đây.
Gân xanh trên trán co rút, Hắc Thương Kình rốt cuộc cũng ý thức được bản thân mình đã phạm phải một sai lầm lớn cỡ nào, ở trong lòng những hủ nữ với lực lượng đông đảo trước mặt, toàn bộ những công kích đều phải do người trai đẹp như anh hứng chịu..... ( Thím Hắc lại tự mãn, có ai tự nhận mình đẹp như anh không chứ?)
Vừa định điều động vệ sĩ lên làm tĩnh lặng một màn này, lại bị Bạch Mão Mão kéo kéo áo: "Không cần làm vậy đâu, Hắc đại nhân, ánh mắt ghen tỵ, hâm mộ của bọn họ mới là động lực kiên trì vô hạn của em đó."
Thứ lỗi cho cô, bởi vì ba năm trung học bị ngược đã thành thói quen, sau này không nhận được những ánh mắt hâm mộ ghen tỵ cho nên khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu.... Giờ phút này, rốt cuộc cũng có thể một lần nữa được quay lại cảnh tượng trước kia, cái loại cảm giác này thật sự là cực kỳ hút hồn.
Vì vậy, cho dù là có bị nói là con gà đất đáng ghét, cô cũng nhịn!
Hơi kinh ngạc nhìn nhìn Bạch Mão Mão, mày Hắc Thương Kình nhíu chặt, cô gái này vậy mà lại biết anh muốn làm yên tĩnh trận cuộc? Quỷ tha ma bắt cô thực sự là một người não tàn sao?
"Khiêu vũ." Buồn bực khó chịu mà ôm chặt lấy eo của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình trực tiếp đem người đi vào sàn nhảy, anh bá đạo xâm lấn, người xung quanh lập tức nhường cho anh hẳn một không gian trống lớn.
0
"Được." Hai mắt cười đến cong cong, cánh tay Bạch Mão Mão liền đặt lên vai anh, dưới sự hướng dẫn nhẹ nhàng của anh mà di chuyển xoay người....
Nhìn một đôi bích nhân trong sàn nhảy kia, Loan Hoảng Hoảng lôi kéo Nhiễm Sanh Sanh, thấp giọng hỏi: "Sanh Sanh, cậu xem bọn họ là tình huống gì?".
“Thỏ trắng có vẻ đã thật sự bị hãm vào rồi đó, lại còn chịu khổ đi học cho được mấy động tác khiêu vũ kia nữa chứ, mà cậu ấy thì lại rất ít khi nghiêm túc làm một chuyện gì đó." Đôi mắt đẹp lưu chuyển, Nhiễm Sanh Sanh thấy được xung quanh ánh mắt ngưỡng mộ ngưng lại trên người mình, không nhịn được lấy tay làm một thế cảnh cáo các nam sinh kia tốt nhất nên tránh các cô ra xa một chút.
"Hắc Thương Kình kia thì sao?".
Không nói mà mắt nhìn mắt trong chốc lát, Nhiễm Sanh Sanh mỉm cười tự nhiên: "Chí ít thì anh ta đang vì Bạch thỏ mà thay đổi, chúng ta cũng không cần mặn ăn củ cải mà cứ quan tâm qua loa đi".
Nếu là lúc trước, một Hắc Thương Kình lạnh lùng xa cách đến không biết lý lẽ, làm sao có thể vì một buổi khiêu vũ nhàm chán của sinh viên mà xuất hiện ở Đại học La Gia? Huống chi trang phục của hai người lại còn chăm chút như vậy?
Hai người theo bản năng nhìn về phía Hồng Quả Quả vẫn luôn rất trầm mặc tối nay, lại thấy cô không tập trung đưa mắt nhìn về phía lối vào mờ tối, cũng không nhìn đến Hắc Thương Kình và Bạch Mão Mão.
"Hồng Quả Quả, cậu làm sao vậy? Thỏ trắng cuối cùng cũng đã có bạn trai mà mình muốn, cậu cũng phải thêm chút sức lực đi chứ." Loan Hoảng Hoảng lộ ra chiêu bài nụ cười tú bà.
"Ừ." Nghe được Loan Hoảng Hoảng nói, Hồng Quả Quả rũ lông mi xuống, cũng che giấu một màn kinh hoảng cùng đau đớn dưới đáy mắt kia đi.
Anh tới sao? Vậy thì, tại sao lại không xuất hiện?
Liếc mắt nhìn về phía Hắc Thương Kình đang ôm người đẹp trong sàn nhảy, lại thấy anh cũng khẽ nhíu nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua lối vào học viện Văn học. Trong lòng Hồng Quả Quả trầm xuống.
Mấy ngày kế tiếp, trong thời gian Hắc Thương Kình bận làm việc, nếu như Bạch Mão Mão không có lớp, thì theo anh tới công ty, một mình ở tầng luyện tập khiêu vũ khiến động tác của cô càng lúc càng thuần thục, càng lúc càng mượt mà.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô thực sự thích cái cảm giác ở trong ngực anh khiêu vũ từng bước nhẹ nhàng, nhắm mắt lại, tựa hồ như có thể nghe được tiếng hô hấp nhàn nhạt của anh, mang theo một mùi vị bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái, một luồng hơi thở quẩn quanh ở trên mặt mình, khiến cô có cảm giác mình được vây quanh anh, thế giới của cô, tựa hồ cũng vì vậy mà trở nên hoàn hảo.
Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng cô thực sự biết rõ, mình đã càng lún càng sâu rồi, hơn nữa, trong lúc tất cả mọi thứ còn kịp, cô lại không có một chút ý nghĩ nào muốn thoát ra ——
Lúc Hắc Thương Kình trở lại tầng , thấy được Bạch Mão Mão mặc một bộ váy dài in hoa, ở trên sân thượng rộng rãi bên cạnh hồ bơi, nhắm mắt lại, ở trong bầu không khí theo tiết tấu mà di chuyển, xoay tròn.......
Loại tư thái nghiêm túc như vậy, khiến cho ánh mắt mãnh liệt của Hắc Thương Kình trong nháy mắt liền mềm lại. Đúng thật là, anh đem tiến trình lùi lại đến ngày mai là đúng, cho dù có bởi vì vậy mà làm hao hụt hơn một trăm triệu cũng là đáng giá.
Tiến lên mấy bước, bàn tay to của anh ôm lấy eo cô, bắt kịp tiết tấu của cô cùng nhau chầm chậm khiêu vũ.
Bị động tác ngang ngược của anh làm cho giật mình, Bạch Mão Mão kinh ngạc mở mắt, thấy được sự chuyên tâm trong ánh mắt của Hắc Thương Kình, tim cô nhảy lên kịch liệt, gò má trắng nõn không biết làm sao lại hiện lên một tầng màu đỏ đến mê người.
"Tập trung một chút, cô gái à." Ở bên tai cô thì thầm, anh nhìn tai cô trong nháy mắt đỏ bừng vì xấu hổ, nụ cười nhàn nhạt gợn lên, từ từ lan tỏa ra khắp khuôn mặt.
Ngơ ngác nhìn khuôn mặt trời sinh mê hoặc của Hắc Thương Kình tươi cười, đầu óc Bạch Mão Mão trống rỗng. Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ người đàn ông này tại sao lại luôn bày ra một gương mặt lãnh tuấn vô song, lúc anh cười lực sát thương quá kinh khủng.
"Có thể hôn em hay không ?"
Mặc dù rất là xem thường mình không biết xấu hổ, thế nhưng vào giờ phút này, cô đã không còn biết phải như thế nào mới có thể thoát được bản thân đang tràn ngập động tình này, ngọn lửa điên cuồng nóng bỏng sung mãn đang thiêu đốt trái tim yếu ớt của cô, để cho cô theo bản năng tìm kiếm lối ra, nhưng dường như lại cảm thấy, chỉ được anh sủng ái mới có thể làm lặng đi lửa cháy trong lòng mình.
Hơi ngẩn ra, Hắc Thương Kình cúi đầu, nhìn người con gái đang nhắm mắt lại đón chờ nụ hôn của mình, cặp lông mi rung động từng đợt kích động đến phần mềm mại nhất trong tim anh, khiến cho anh không nhịn được cúi đầu, hôn lên cánh môi nhạt màu mê người kia ——
Đáy lòng tựa hồ vang lên một tiếng thở than thật dài, mang theo một chút bất đắc dĩ cùng trầm luân, Bạch Mão Mão bỏ qua nó, cô cố hết sức nhón chân lên, mở miệng tiếp nhận nghênh đón anh tiến vào, lạng quạng cuốn lấy môi lưỡi của anh.......
Sự đáp trả của Bạch Mão Mão trong nháy mắt càng đốt cháy ngọn lửa nơi đáy lòng của Hắc Thương Kình, ôm cả eo của cô, anh đem cô đè xuống một bên lan can, mạnh mẽ bộc phát đòi lấy thêm nhiều chất lỏng ngọt ngào hơn nữa, bàn tay cũng không tự chủ trượt vào bên trong váy của cô.......
Cảm giác giữa răng và môi gần như đang điên cuồng cùng nhau dây dưa, thần trí Bạch Mão Mão hoàn toàn bị lạc mất, cô cố gắng leo lên trên anh, tiếp nhận hưởng thụ cảm xúc mạnh mẽ nơi anh, chỉ muốn cùng anh liều mình triền miên.... ....
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, trong không gian yên tĩnh, trống trải, đặc biệt chói tai.
Nhận ra được Hắc Thương Kình cứng ngắc, Bạch Mão Mão an tĩnh vùi mặt vào trong ngực anh.
Hít sâu mấy hơi, lúc Hắc Thương Kình nhận điện thoại, đã khôi phục lại dáng vẻ xa cách lạnh nhạt hàng ngày: "Alo?"
"Cậu chủ, cậu muốn một chiếc Lamborghini Aventador màu đen kim loại, tôi đã lái xe đến dưới tầng hầm của trụ sở chính rồi, có cần phải đưa chìa khóa lên cho cậu không?" Thanh âm của chú Lý ở đầu bên kia vang lên.
"Hả, dạ vũ do sinh viên tổ chức đại thể tùy ý một chút là được rồi, không cần phải mặc dạ phục gì đâu?" Thấy được dáng vẻ Hắc Thương Kình như không hề có chuyện gì xảy ra, Bạch Mão Mão rũ cặp lông mi xuống, ngoan ngoãn theo anh đi.
"Cho dù có mặc thường phục, tối nay, anh cũng sẽ để cho em tỏa ra hào quang sáng nhất."
Làm như sủng ái, lại vừa như bồi thường, trong giọng nói của Hắc Thương Kình lại có nhàn nhạt lãnh ý, khiến cho Bạch Mão Mão vốn đã thần chí mơ hồ lại càng bộc phát thêm rối loạn.
Không muốn để mình rơi vào đủ loại rắc rối, Bạch Mão Mão dứt khoát lựa chọn phương thức đơn giản nhất: Hết thảy mọi việc đều nghe theo anh sắp xếp.
Ai nha, làm một đứa ngốc cũng thật tốt, làm một kẻ não tàn tựa hồ cũng không phải là một khiếm khuyết gì. Bạch Mão Mão từ trong thâm tâm vì mình mà cảm thán.
——— ————
Bóng đêm say lòng người, trong không khí tựa hồ cũng dập dờn hương thơm ngọt ngào, tươi mát, tuy rằng trời đã vào thu, bầu không khí lại không có một chút lạnh.
Các nữ sinh ở trong sân trường đại học lại càng không muốn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này, hết sức tận dụng mà mặc lên người đủ loại kiểu váy. Quần jeans bút chì bó sát đủ loại màu sắc phối hợp có thể đi kèm với váy dài thuần sắc, hoặc cũng có thể kết hợp với một đai lưng in hoa, những thứ kiểu như này được các nữ sinh đại học ưa chuộng. Dĩ nhiên, cũng có những hot girl thích kiểu áo đầm kết hợp với một chiếc áo thun màu đen, hoặc là trực tiếp mặc một bộ váy dài dân tộc, để cho những làn váy trong gió mát mang theo hơi ấm đầu thu phập phồng tung bay, cũng là một loại phong cảnh xinh đẹp khác biệt.
Trước kia, mỗi lần ở giữa những cô gái rực rỡ sắc màu này, Bạch Mão Mão đều sẽ cảm giác được mình rất là béo mập trong bộ áo thun có vết tích phong hóa của xã hội, sau khi chịu đả kích của Ân Mặc, một chút cô cũng không nhắc đến cái ham muốn về thời trang của mình nữa. Cho đến khi đi chung với Hắc Thương Kình trên một con đường, cô vô tình hay cố ý mới bắt đầu lại lần nữa ăn mặc bình thường như trước kia.
Chỉ là, tuy rằng cảm giác được ở bên cạnh Hắc Thương Kình rất ổn, nhưng có đôi khi cũng sẽ có sự tiếc nuối, cô còn chưa có hưởng thụ trọn vẹn cuộc sống đại học, cũng đã bắt đầu thoát khỏi đời sinh viên, như vậy không tốt, thực sự không tốt.
Ngồi trên chiếc xe mới của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão lén lén lút lút nhìn về phía ngoài cửa xe thỉnh thoảng có một vài sinh viên ngoái đầu lại nhìn bọn họ, thậm chí còn có rất nhiều người đến vây xem, trong lòng lại bắt đầu rối rắm: "Hắc đại nhân, tại sao anh lại muốn lái một chiếc xe thể thao đi rêu rao khắp nơi như vậy chứ? Coi chừng bị chọi trứng gà đó."
Liếc nhìn Bạch Mão Mão lề mề không chịu xuống xe, nụ cười Hắc Thương Kình lan tỏa: "Hóa ra em chậm chạp không chịu xuống xe là sợ bị chọi trứng gà."
"Là Lamborghini Aventador đó nha, em đã từng thấy qua nó trong tạp chí, với tư cách một người nghèo khó, em thực sự nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến một ngày mình có thể được ngồi trong một chiếc xe đắt như thế này đâu."
"Nếu em thích, anh sẽ tặng cho em."
"...." Nghẹn họng nhìn trân trối về phía Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão le lưỡi một cái, "Không nên nói đùa như vậy, Hắc đại nhân, đừng nói đến chuyện em không biết lái xe, mà nếu có biết, xe loại này mà vào trong tay em cũng chỉ là phí của trời mà thôi, không hợp với khí thế của em".
"Em không cần tự ti, Mão Mão." Đột ngột dừng lại, Hắc Thương Kình nhíu mày. Anh thế nhưng muốn nói, ở trong mắt của anh, cô so với bất kỳ vàng bạc châu báu nào cũng đều trân quý hơn. Loại giọng điệu láu lỉnh này cơ hồ có thể là trong tiềm thức bật thốt ra, anh đã từng nói qua rồi sao?
"Haha, không có chuyện đó đâu." Chưa bao giờ coi chính bản thân mình ra gì, sở trường tự coi nhẹ bản thân mới chính là điểm mạnh của cô, nếu thật sự là một người không coi ai ra gì đến nỗi không tự biết tình cảnh, cô mới thực sự sẽ chán ghét bản thân mình.
"Mão Mão, anh đổi chiếc xe này, chỉ vì muốn toại nguyện tâm nguyện khoe khoang của em mà thôi, không phải dạ vũ sắp bắt đầu rồi sao? Đừng có mà kì kèo mè nheo nữa, xuống xe, tối nay anh sẽ để cho em thích làm gì thì làm." Nói xong, Hắc Thương Kình dẫn đầu xuống xe, đi sang phía bên kia mở cửa xe cho Bạch Mão Mão.
Anh xuất hiện, trong đám người đang vội vã chạy tới dạ vũ của khoa Văn học, vang lên trận trận tiếng hút khí hỗn loạn rõ ràng.
Ngay sau đó, sự xuất hiện của người đẹp hương xa Bạch Mão Mão, hoàn toàn nổi danh ——
——— ————————
Cấu trúc của học viện Văn học Đại học La Gia có chút khác biệt so với những học viện khác, cả học viện thực ra là một dãy phòng học được sắp xếp thành hình vòng tròn, bên ngoài là một vườn cây, bên trong là một quảng trường lộ thiên cỡ nhỏ. Mà cái quảng trường cỡ nhỏ này, chính là nơi sẽ diễn ra buổi dạ vũ lần này.
Khoác lấy cánh tay Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão theo bước chân anh băng qua con đường rộng rãi giữa vườn cây, thẳng đến nơi diễn ra buổi dạ vũ. Mặc dù biết hai người bọn họ rất hấp dẫn vô số ánh mắt, nhưng Bạch Mão Mão đã học được cách phải bình tĩnh đối mặt, những sinh viên còn chưa bước ra ngoài xã hội so với các đại lão khí thế cường đại của nhà họ Hắc thì quả thực không đáng nhắc tới.
Khi biết Bạch Mão Mão muốn dẫn Hắc Thương Kình tới tham gia dạ vũ, đám người Hồng Quả Quả đã chờ sẵn ở lối vào. Dù các cô đã sống chung với Bạch Mão Mão lâu năn, nhưng khi nhìn thấy Bạch Mão Mão, cũng không khỏi sửng sốt một lúc.
Tối nay Bạch Mão Mão mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu đen điểm một chút hoa văn màu xám tro, đường viền cổ áo cùng vạt dưới lại là một màu trắng tinh khiết, phía trên mặc một chiếc áo đơn, tay áo dài một nửa, vạt áo để mở, màu tím xinh xắn, dọc theo vạt áo để mở, ống tay áo cùng áo mặc ở trong cũng được viền màu trắng tinh khiết. Về tóc thì kiểu đầu hoa lê lúc trước lại một lần nữa được làm thẳng, chỉ ở phần đuôi uốn lên những gợn sóng to nhẹ nhàng, phập phồng, dùng một cái kẹp tóc đính kim cương màu tím tùy ý gắn lên hai bên. Cả người thoạt nhìn đã rất thanh thuần ngọt ngào, lại càng thêm quyến rũ động lòng người ——
Để cho phù hợp với cách ăn mặc của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình hiếm khi thay đổi những bộ vest thường mặc, lại đổi mặc một bộ áo sơ mi kẻ màu tím đậm, kết hợp với bên ngoài là một chiếc áo đơn mỏng màu xám tro cổ chữ V, một bộ quần dài lại càng tôn thêm vóc dáng cao ráo của anh.
Nhìn chằm chằm hai người trắng trợn mặc đồ tình nhân đi tham dự dạ vũ, Loan Hoảng Hoảng la lên đầu tiên: "Bạch Mão Mão, cậu nha, quả thật không hổ danh là thủ hạ đứng đầu của Loan tú bà tớ, làm tốt lắm!".
"Đa tạ quá khen." Hướng về phía Loan Hoảng Hoảng đưa ra một động tác tay thắng lợi, Bạch Mão Mão cười tươi như hoa, ngón tay làm dáng mà rung rung.
Mặc dù trên trán đã trượt xuống vô số hắc tuyến, nhưng Hắc Thương Kình vẫn rất bình tĩnh tự nhiên cùng đám người Loan Hoảng Hoảng chào hỏi, về phần những người xung quanh đã nổ tung rồi, không có quan hệ gì với anh.
"Hu hu, đừng mà, Hắc đại nhân của tôi vậy mà lại đi chơi gái....." Đã có những cô gái bắt đầu khóc lóc nức nở.
"Không đúng! Anh ấy không phải chơi gái, anh ấy là chơi một con nhỏ quê mùa!" Tiếng khóc của người này lại càng bộc phát thảm thương hơn.
"Không đúng! Không đúng! Con nhỏ kia còn có chỗ nào là quê mùa đâu chứ? Thì ra gà đất cũng có thể hóa thành phượng hoàng, hu hu...." Tiếng khóc thút thít dần dần đã biến thành khóc thét.
"Không đúng không đúng! Các người không nên nghe nhìn lẫn lộn như vậy, tôi cảm thấy Hắc đại nhân mới là người bị chơi, Hắc đại nhân mới là người đẹp, mới là tên đứng đầu bảng...." Một phía khác, đã có người bắt đầu mất trí rồi.
Mà bạn trai của các cô gái, vẻ mặt mỗi người đều là xanh xao, không biết trừng mắt nhìn bạn gái mình hay là trừng Hắc Thương Kình đây.
Gân xanh trên trán co rút, Hắc Thương Kình rốt cuộc cũng ý thức được bản thân mình đã phạm phải một sai lầm lớn cỡ nào, ở trong lòng những hủ nữ với lực lượng đông đảo trước mặt, toàn bộ những công kích đều phải do người trai đẹp như anh hứng chịu..... ( Thím Hắc lại tự mãn, có ai tự nhận mình đẹp như anh không chứ?)
Vừa định điều động vệ sĩ lên làm tĩnh lặng một màn này, lại bị Bạch Mão Mão kéo kéo áo: "Không cần làm vậy đâu, Hắc đại nhân, ánh mắt ghen tỵ, hâm mộ của bọn họ mới là động lực kiên trì vô hạn của em đó."
Thứ lỗi cho cô, bởi vì ba năm trung học bị ngược đã thành thói quen, sau này không nhận được những ánh mắt hâm mộ ghen tỵ cho nên khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu.... Giờ phút này, rốt cuộc cũng có thể một lần nữa được quay lại cảnh tượng trước kia, cái loại cảm giác này thật sự là cực kỳ hút hồn.
Vì vậy, cho dù là có bị nói là con gà đất đáng ghét, cô cũng nhịn!
Hơi kinh ngạc nhìn nhìn Bạch Mão Mão, mày Hắc Thương Kình nhíu chặt, cô gái này vậy mà lại biết anh muốn làm yên tĩnh trận cuộc? Quỷ tha ma bắt cô thực sự là một người não tàn sao?
"Khiêu vũ." Buồn bực khó chịu mà ôm chặt lấy eo của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình trực tiếp đem người đi vào sàn nhảy, anh bá đạo xâm lấn, người xung quanh lập tức nhường cho anh hẳn một không gian trống lớn.
"Được." Hai mắt cười đến cong cong, cánh tay Bạch Mão Mão liền đặt lên vai anh, dưới sự hướng dẫn nhẹ nhàng của anh mà di chuyển xoay người....
Nhìn một đôi bích nhân trong sàn nhảy kia, Loan Hoảng Hoảng lôi kéo Nhiễm Sanh Sanh, thấp giọng hỏi: "Sanh Sanh, cậu xem bọn họ là tình huống gì?".
“Thỏ trắng có vẻ đã thật sự bị hãm vào rồi đó, lại còn chịu khổ đi học cho được mấy động tác khiêu vũ kia nữa chứ, mà cậu ấy thì lại rất ít khi nghiêm túc làm một chuyện gì đó." Đôi mắt đẹp lưu chuyển, Nhiễm Sanh Sanh thấy được xung quanh ánh mắt ngưỡng mộ ngưng lại trên người mình, không nhịn được lấy tay làm một thế cảnh cáo các nam sinh kia tốt nhất nên tránh các cô ra xa một chút.
"Hắc Thương Kình kia thì sao?".
Không nói mà mắt nhìn mắt trong chốc lát, Nhiễm Sanh Sanh mỉm cười tự nhiên: "Chí ít thì anh ta đang vì Bạch thỏ mà thay đổi, chúng ta cũng không cần mặn ăn củ cải mà cứ quan tâm qua loa đi".
Nếu là lúc trước, một Hắc Thương Kình lạnh lùng xa cách đến không biết lý lẽ, làm sao có thể vì một buổi khiêu vũ nhàm chán của sinh viên mà xuất hiện ở Đại học La Gia? Huống chi trang phục của hai người lại còn chăm chút như vậy?
Hai người theo bản năng nhìn về phía Hồng Quả Quả vẫn luôn rất trầm mặc tối nay, lại thấy cô không tập trung đưa mắt nhìn về phía lối vào mờ tối, cũng không nhìn đến Hắc Thương Kình và Bạch Mão Mão.
"Hồng Quả Quả, cậu làm sao vậy? Thỏ trắng cuối cùng cũng đã có bạn trai mà mình muốn, cậu cũng phải thêm chút sức lực đi chứ." Loan Hoảng Hoảng lộ ra chiêu bài nụ cười tú bà.
"Ừ." Nghe được Loan Hoảng Hoảng nói, Hồng Quả Quả rũ lông mi xuống, cũng che giấu một màn kinh hoảng cùng đau đớn dưới đáy mắt kia đi.
Anh tới sao? Vậy thì, tại sao lại không xuất hiện?
Liếc mắt nhìn về phía Hắc Thương Kình đang ôm người đẹp trong sàn nhảy, lại thấy anh cũng khẽ nhíu nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua lối vào học viện Văn học. Trong lòng Hồng Quả Quả trầm xuống.