Đè nén hạnh phúc dường như không chân thực tối nay lại trong lòng, cho đến tận khi buổi dạ vũ kết thúc, Bạch Mão Mão vẫn có cảm giác chưa được thỏa mãn.
Vốn dĩ muốn lôi kéo Hắc Thương Kình đi dạo một chút trong sân trường bị bóng đêm bao trùm, nhưng lại nghĩ đến anh đã phải bận rộn suốt một tuần nay rồi, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, Bạch Mão Mão liền không quấn lấy anh nữa, chỉ đề nghị cùng anh đi bộ đưa mình về ký túc xá. Trước khi chia tay, cô xúc động nhón chân lên, ở trên môi anh ấn xuống một nụ hôn: "Cảm ơn anh, Hắc đại nhân. Cảm ơn anh đã thành toàn."
Lông mày anh tuấn nhẹ chau lại, Hắc Thương Kình nâng hai tay của Bạch Mão Mão lên, trực tiếp đưa vào trong ngực mình, tựa như bất mãn, lại vừa tựa như oán trách: "Chưa đủ....."
Nói xong, lại hôn thật sâu lên đôi môi Bạch Mão Mão....
Những nữ sinh đi ngang qua ồn ào liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng Bạch Mão Mão cũng đã bị lạc mất dưới môi lưỡi của anh rồi, nếu có thể, cô thậm chí tha thiết được vĩnh viễn chìm đắm độ nóng cháy người này....
"Hắc Sư."
Trong thoáng chốc, tựa hồ như nghe được thanh âm gì đó vang lên bên cạnh, Bạch Mão Mão mơ mơ màng màng nhìn, đột nhiên buông Hắc Thương Kình ra, trong ánh sáng mờ tối, vẻ mặt của anh có chút u ám không rõ.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, Mão Mão." Ý bảo cô trở về ký túc xá, trong giọng nói của Hắc Thương Kình có chút khàn khàn khó có thể đè xuống.
"Được..." Từng bước lắc lư trở về ký túc xá, Bạch Mão Mão trước khi vào cửa, còn ngoái đầu lại nhìn Hắc Thương Kình cười cười một tiếng.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy dáng Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình mới nhẹ nhàng chậm chạp dạo bước đi, xoay người đi về phía vườn cây Nặc Á Phương Chu.
Anh không có ý định đi sâu vào, đến gần một góc bên cánh hông, mới xoay người lại, nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện sau lung: "Hồng Long, quả nhiên là cậu."
Lúc vừa rồi đi vào học viện Văn học, anh đã nhận ra được trong góc tối có người chăm chú nhìn mình và Bạch Mão Mão, người có thể bị anh phát hiện nhưng lại tìm không được bóng dáng, nói chung cũng chỉ có anh ta.
"Hắc Sư, cậu lùi lại thời gian đi tham gia cuộc họp hiệp đàm Cao Phong, chính là vì con nhỏ ngu ngốc vừa nãy sao?" Mái tóc ngắn lửa đỏ được bóng đêm tăng thêm một tầng ánh sáng u ám, lại càng lộ ra vẻ quỷ dị, Hồng Tỉ Chước học cử chỉ của Bạch Mão Mão trước lúc nói "Đa tạ khen ngợi", làm một động tác tay thắng lợi, ngón tay cũng rung rung theo tiết tấu giống y hệt.
"Hồng Quả Quả cũng không phải là một đứa ngốc hay sao?" Mím môi không vui, Hắc Thương Kình lạnh lùng nhìn Hồng Tỉ Chước cười nhạo không chút nào che giấu: "Với lại, cậu cũng không phải bởi vì một đứa ngốc mà đến giờ vẫn chưa đi tham gia cuộc họp hiệp đàm Cao Phong đó sao?".
"...." Nghe vậy, gương mặt anh tuấn yêu dã của Hồng Tỉ Chước không chút che giấu nào lộ ra hung ác, anh mím môi thật chặt, hồi lâu mới khó chịu phun ra một câu: "Xú nha đầu kia, cũng dám thất ước với tôi."
Mặc kệ anh ta khó chịu bực dọc, tâm tình của Hắc Thương Kình ngược lại lại cực kỳ thoải mái, cho nên cũng không tính toán việc anh ta tọc mạch: "Đi thôi, cùng tôi trở về Hắc gia một đêm, sáng mai, chúng ta sẽ cùng nhau bay đi Bắc Âu."
"Không đi, tôi còn có chuyện cần phải xử lý, cậu đi về trước đi, sáng mai gặp lại ở sân bay." Liếc nhìn về phía ký túc xá nữ, Hồng Tỉ Chước chần chừ nói.
Tựa hồ đoán được Hồng Tỉ Chước muốn làm cái gì, Hắc Thương Kình lạnh lùng mỉm cười: "Đừng để bị bắt được."
Nói xong, liền rời đi.
Khuôn mặt tuấn tú của Hồng Tỉ Chước một hồi đỏ ửng, một hồi đen, cuối cùng, lại chỉ có thể không nói gì mà khẽ vung vẩy mấy chưởng về phía không khí.
Chậm rãi thong thả đi bộ đến một góc tối dưới ký túc xá của Bạch Mão Mão và Hồng Quả Quả, anh do dự một chút, cuối cùng mũi chân điểm nhẹ một chút, trực tiếp nhẹ nhàng tung bay lên ngang với độ cao tầng bốn.....
Được rồi, anh không có ý định rình coi, chỉ là muốn len lén nhìn điều kiện sống của Hồng Quả Quả mà thôi, thấy được cô sống thật tốt, anh mới có thể yên lòng mà biến mất.....
——— —————— ———
Vừa mới về tới ký túc xá, liền bị ba người kia vây tròn xung quanh, Bạch Mão Mão theo bản năng cười cười: "Các cậu chờ đã, tớ đi tắm trước, lát nữa sẽ thẳng thắn nghênh đón sóng to gió lớn của các cậu."
Vì vậy, đợi đến khi Bạch Mão Mão chầm chậm từ từ đi ra, đám người Loan Hoảng Hoảng đã làm xong công tác chuẩn bị từ lâu.
"Còn hôn tạm biệt cơ đấy, hừ hừ, thật ngọt ngào hạnh phúc quá đi." Loan Hoảng Hoảng dù bận mà vẫn ung dung cười cười quái dị.
"Nhìn gương mặt xuân tình khó nhịn của cậu mà xem, Mão Mão, không nên quá kích động những thiếu nữ còn đang đơn thân độc mã như chúng tớ nha." Nhiễm Sanh Sanh trêu ghẹo.
"Đàn ông so với trái táo còn ăn ngon hơn sao, Mão Mão?" Hồng Quả Quả gặm táo, tò mò hỏi.
Bạch Mão Mão nháy mắt yểu điệu vạn phần, miệng lại ngậm thật chặt.
Chuyện Hắc đại nhân ăn có ngon hay không, cô tự mình biết là đủ rồi, mới không cần cùng người khác chia sẻ đâu.
"Che giấu rất đáng xấu hổ, thỏ trắng à."
"Ai da, nếu quá mức khoe khoang, các cậu lại càng căm phẫn hơn mà thôi, tớ cũng đâu phải là đứa ngốc."
"Không phải người ta đều nói tình yêu khiến cho người thông minh trở nên đần độn sao? Làm sao mà đến trên người thỏ trắng lại từ não tàn đổi thành thần đồng vậy?"
"Là tố chất thần kinh trẻ em chứ?"
"Với dáng người của cậu ấy, điểm nào còn là trẻ em chứ hả?"
"... ...."
Vì vậy, trọng điểm lại bắt đầu chuyển dời đến dáng người mảnh mai xinh đẹp, trước lồi sau vểnh, hại nước hại dân của Bạch Mão Mão ——
"Các cậu nói xem, chắc không phải Hắc Thương Kình là vì coi trọng dáng người tốt của con thỏ trắng nhà này, mới từ từ thay đổi tâm ý đấy chứ?".
"Thôi đi, bên cạnh Hắc đại nhân còn thiếu hụt mỹ nữ à? Tùy tiện lôi đến một người, dáng người so với Mão Mão còn đẹp hơn vô số lần ấy chứ."
"Chẳng lẽ lại là coi trọng vẻ đẹp bên trong của cậu ấy?"
"Bạch Mão Mão mà lại có cái gọi là vẻ đẹp bên trong sao?" Đồng chí Nhiễm Sanh Sanh luôn luôn bình tĩnh cũng nhịn không được mà thét chói tai.
"....."
Nước mắt rưng rưng nhìn ba người thảo luận, cô càng không thể nào mà chịu nổi được nữa, Bạch Mão Mão ưu sầu.
Được rồi, chỉ cần cô có thể đoạt được trai đẹp, tất cả những cái khác đều là mây bay, hoàn toàn đều là mây bay.
Đang suy nghĩ xem có phải mình nên tự biện giải cho mình một chút hay không, điện thoại di động lại đột ngột vang lên, lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy được tên hiển thị trên điện thoại, nhịp tim Bạch Mão Mão không tự chủ được bắt đầu tăng nhanh.
"Mão Mão?" Đều bên kia không hề có bất kỳ một tiếng động nào truyền đến, thanh âm Hắc Thương Kình hơi nghi ngờ.
"Hắc....Hắc đại nhân, có chuyện gì sao...sao?" Khẩn trương dừng một chút, Bạch Mão Mão âm thầm khinh bỉ chính mình không có tiền đồ, bất quá đây chỉ là lần đầu tiên Hắc đại nhân gọi điện thoại cho cô vào buổi tối mà thôi, có gì mà phải xúc động với khẩn trương như thế? Thế nhưng, cô lại không tự chủ được nhớ tới vô số những tiểu thuyết ngôn tình, trong đó, nam chính và nữ chính mỗi đêm đều nấu cháo điện thoại vô cùng ngọt ngào, cô vẫn luôn, rất rất muốn được nếm thử một chút loại hương vị ngọt ngào này.
"Tối nay nhớ mặc đồ ngủ." Cái tên Hồng Tỉ Chước kia, cũng không nghĩ tới Hồng Quả Quả sẽ không ở một mình sao?
"Cái gì?"
"Cũng nhân tiện nói cho các bạn cùng phòng của em biết, tất cả đều mặc đồ ngủ đi."
"Tại sao?" Hắc đại nhân từ khi nào lại bắt đầu quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này rồi? Bạch Mão Mão một trận mồ hôi lạnh.
"Cẩn thận bị tên điên cuồng nhìn trộm." Chần chừ một chút, Hắc Thương Kình vẫn là quyết định bán đi anh em, bảo hộ cho sự thuần khiết của người con gái của mình.
"Tên điên cuồng nhìn trộm?!" Kinh hô thành tiếng, Bạch Mão Mão lập tức liền nở nụ cười: "Hắc đại nhân, anh quá lo lắng rồi, chúng tôi đều đang ở trên tầng bốn đó nha, sẽ không có ai rảnh rỗi bò lên tận tầng bốn nhìn trộm chúng tôi đâu...."
Ngay sau đó, bốn nữ sinh rõ ràng nghe được, thanh âm của vật nặng gì đó rơi xuống đất, ở trong bóng đêm quỷ dị vang lên.
Bốn người vọt tới ngoài ban công nhìn xuống, nhưng lại chỉ thấy một mảnh đen kịt, nơi đó có vật gì đó khả nghi. Đưa mắt nhìn nhau, các cô nhún vai một cái quay lại phòng, chỉ có một mình Hồng Quả Quả ở lại trên ban công.
Mãi cho đến khi ba người kia đều đã vào trong phòng, cô mới quay lại không gian bên ngoài, thấp giọng nói: "Anh, em biết anh ở đây. Anh đi đi, đừng có rình trộm em nữa, em ở đây rất rất vui vẻ."
Dừng lại phút chốc, cô lại tiếp tục nói: "Đợi đến lúc nghỉ đông, em tự nhiên sẽ trở về."
Không gian yên tĩnh, cũng không có bất kỳ âm thanh gì vang lên, nhưng Hồng Quả Quả lại biết, anh đã rời đi rồi, còn đối với người nào đó bán rẻ anh em mà chửi mắng nữa.
——— —————— —————
Trở lại trong phòng, Bạch Mão Mão mới nói Hắc Thương Kình bên kia: "Chúng tôi đã đi coi rồi, không có gì, Hắc đại nhân."
"Vậy thì tốt." Đoán chừng Hồng Tỉ Chước đã rút lui, Hắc Thương Kình yên tâm.
"Hắc đại nhân!" Biết anh muốn cúp điện thoại, Bạch Mão Mão khẩn trương kêu lên một tiếng.
"Ừm?" Bên kia, ngón tay dài cầm điện thoại của Hắc Thương Kình hơi ngừng.
"Anh đang làm thêm giờ à?" Leo lên giường của mình, Bạch Mão Mão từ từ tiến vào làm ổ trong chăn, đột nhiên có chút hiểu được tại sao Hồng Quả Quả bình thường luôn tự làm ổ như thế này, cái loại che giấu đi khuôn mặt cùng toàn bộ tâm tình của mình, rất tư mật, lại cũng rất uất ức.
"Không, chỉ đang tùy tiện lướt web một chút thôi." Tuy rằng, có chút không tập trung. Liếc nhìn màn hình máy tính đã không nhúc nhích hồi lâu, Hắc Thương Kình dứt khoát tắt máy tính, bước thong thả đến cửa sổ sát đất phía trước, nhìn bóng đêm đang dần dần chìm xuống.
"Vậy thì, chúng ta có thể trò chuyện một lúc được không?" Đây gọi là nấu cháo điện thoại tươi đẹp sao, Bạch Mão Mão hưng phấn đến có chút run rẩy.
Im lặng trong chốc lát, Hắc Thương Kình tựa người lên tấm rèm thật dày, chậm rãi nói: "Có thể."
Có thể là có thể, thế nhưng, anh lại không biết nên trò chuyện về cái gì, anh từ trước đến giờ luôn không biết được làm thế nào cho hết thời gian.
"Em đã đi làm với anh một tuần nay, phát hiện ra anh thực sự rất là bận, Hắc đại nhân, anh bận rộn như vậy, trước kia làm sao để qua lại với bạn gái được nhỉ?" Một mỹ nam cực phẩm giống như Hắc Thương Kình, không thể nào mà chưa từng có cô gái nào mơ ước, chỉ là không biết anh đã từng coi trọng dạng nữ sinh như thế nào mà thôi.
"Tôi sẽ không lãng phí thời gian đi làm mấy chuyện không có kết quả."
Ngụ ý nói, sẽ không yêu, hoặc nếu yêu, nhất định là phải cưới sao? Nghe hiểu được hàm ý của Hắc Thương Kình, cơ thể xuân tình của Bạch Mão Mão vùi ở trong chăn không nhịn được vặn vẹo uốn éo, bởi vì cô giống như đã ý thức được một việc kinh hỉ lớn hơn, cô dĩ nhiên lại là bạn gái đầu tiên của Hắc Thương Kình sao? Mặc dù là giả, nhưng những cô gái khác cũng không có được số mà làm giả đâu nhá oa!
"Á ha ha...."
"Cô cười cái gì?"
"Lần đầu tiên trong đời có bạn gái mà cũng không phải là yêu thích, mà chỉ là vì muốn ứng đối với quy định của gia tộc, Hắc đại nhân không cảm thấy tiếc nuối gì sao?" Không dám quá mức hung hăng ngang ngược, Bạch Mão Mão thấp giọng hỏi, không muốn để cho bạn bè cùng phòng nghe được chuyện bí mật giữa bọn họ.
"Anh cũng không có ghét em." Lời nói vừa ra, Hắc Thương Kình lại ngây ngẩn cả người, anh vẫn cho rằng mình rất ghét cô, cho nên mới dùng cách thức nửa trừng phạt nửa gây khó dễ dẫn cô vào Hắc gia, mặc dù sau này anh cũng chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục gây khó dễ cho cô nữa, nhưng nếu nói đến nguyên nhân sâu xa, hẳn là không có.
"Ha ha, không ghét cũng đã là thích một nửa, Hắc đại nhân, anh có phải đã từng chút từng chút thích em rồi hay không?"
"..." Khẽ sửng sốt, Hắc Thương Kình ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tròng mắt đen có hoang mang khó nén, anh dĩ nhiên lại đi thích Bạch Mão Mão sao? Điều này sao có thể! Anh chẳng qua là thành thật không ghét cô thế thôi.....
Dưới đáy lòng, dường như đang có thứ gì đó kêu gào đòi giải phóng, lại bị lý trí của Hắc Thương Kình quả quyết ép xuống. Anh híp mắt, nhìn núi Nam Loan màu mực hiện lên trong màn đêm mênh mang mờ mịt, giống như trọng trách trên vai anh, nhưng lại không thể không gánh vác. Nhưng dù vậy, anh vẫn luôn hướng về tầm nhìn cùng bầu trời rộng lớn bao la phía trước, cho nên khi Hồng Tỉ Chước lôi kéo anh tham gia vào [Cửu sắc vương triều], anh đã không chút do dự mà gật đầu.
Làm một người đàn ông, anh mong muốn tạo ra được một đế quốc thương mại hoàn toàn thuộc về mình, mà không phải là đơn thuần vì sự nghiệp của gia tộc mà cống hiến sức lực.
Sự nghiệp của anh đang đi lên, bây giờ thật không phải là lúc thích hợp để hưởng thụ cái gọi là tình yêu hư vô mờ mịt gì đó.
"Hắc đại nhân, câu này rất khó trả lời sao?" Hắc Thương Kình trầm mặc khiến cho Bạch Mão Mão đột nhiên có chút bất an. Biết rõ anh không phải là loại người ứng thừa, tính cách qua loa, Bạch Mão Mão vô cùng hối hận chính mình lời còn chưa qua đại não đã hỏi ra một câu ngốc như vậy.
"Không." Trầm giọng trả lời, con ngươi Hắc Thương Kình tối đen khôi phục lại trấn tĩnh, lại mang theo vài phần lạnh lùng.
Là không quá khó để trả lời là không thích sao? Trong lòng tồn tại nghi vấn, nhưng lại không có can đảm để nói ra, Bạch Mão Mão ngây ngô cười cười, mặc dù biết rõ bên kia không nhìn thấy được, nhưng cô lại cố tự cười toe toét: "Hắc đại nhân vẫn luôn bận rộn như vậy đúng không? Có hứng thú thử một chút cuộc sống đại học của thanh niên bình thường không? Em dẫn anh đi."
Cô đã từng nghiên cứu qua rất nhiều địa điểm cũng như cách thức yêu đương của các cặp tình nhân sinh viên, nếu mà Hắc đại nhân có hứng thú, cô sẽ rất cam tâm tình nguyện mà dẫn anh đi mở mang kiến thức cũng như hưởng thụ một chút.
"Không, bắt đầu từ ngày mai, có lẽ anhsẽ bận rộn hơn đấy, trong khoảng thời gian này, chúng ta tạm thời không cần thường xuyên gặp mặt." Anh không phải là một người đàn ông không tự biết, nếu đáy lòng đã vang lên chuông báo động, như vậy thì tốt nhất nên cư xử lạnh lùng. Vừa đúng lúc sắp tới anh phải đi Bắc Âu tham dự cuộc họp hiệp đàm Cao Phong của [Cửu sắc vương triều] mỗi năm tổ chức một lần, ở dưới bầu trời khác nhau, anh sẽ quên dần đi rất nhiều thứ không nên tồn tại.
"Gì....gì cơ...." Cô đã nói sai cái gì rồi sao? Tại sao lại đột nhiên đẩy cô ra? Trong tim cuồn cuộn lên vô vàn đau khổ, Bạch Mão Mão cũng không còn sức lực nào để mà bài xích chúng nữa.
"Em ngoan ngoãn ở lại đi học đi, không nên làm một số chuyện không cần làm." Nhất là Ân Mặc gì đó kia, có thể không gặp cũng không cần gặp lại. Câu nói kế tiếp, Hắc Thương Kình không có nói ra, lại nói một câu: "Có lẽ phải chừng một tháng."
"Lại phải đi công tác nữa sao?" Tại sao mỗi lần đều là ngay sát lúc trước khi đi mới gọi điện báo cho cô biết, chưa bao giờ cho cô có cơ hội đưa tiễn cũng như thời gian quyến luyến lấy anh, đàn ông đều là loại động vật hờ hững không coi trọng tiểu tiết như vậy sao? Bạch Mão Mão không hiểu, trong lòng lại gần như đang rơi dần vào khoảng không trống rỗng vậy.
"Đúng vậy." Anh nghe ra được suy sụp của cô, nhưng lại không ngừng tự nói với chính mình là phải cắt đứt, nhất định không được rối loạn.
"Vậy thì, lên đường bình an...." Đột nhiên, cô cũng không biết mình còn có thể nói cái gì nữa, nói anh có thể sớm quay về một chút sao? Không, hay là thôi đi.
"Cảm ơn, em đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, Hắc đại nhân."
Ngủ ngon. Một màn hoa lệ này nhưng lại không có cách biến thành mộng thật.
Nghĩ đến lời Hắc Thương Kình nói lúc trước, "Tối nay tôi sẽ để cho cô thích gì làm nấy.", Bạch Mão Mão rốt cuộc hiểu rõ, cái gì gọi là "Thích quá sẽ chết"....
Thế nhưng là, mộng đẹp này, cô thực sự rất rất muốn kéo dài lâu hơn, lâu hơn một chút nữa.....
Chẳng biết từ lúc nào, có giọt lệ đã dính ướt váy, Bạch Mão Mão lại quên mất thay đồ, liền ngủ thật say.....
Đè nén hạnh phúc dường như không chân thực tối nay lại trong lòng, cho đến tận khi buổi dạ vũ kết thúc, Bạch Mão Mão vẫn có cảm giác chưa được thỏa mãn.
Vốn dĩ muốn lôi kéo Hắc Thương Kình đi dạo một chút trong sân trường bị bóng đêm bao trùm, nhưng lại nghĩ đến anh đã phải bận rộn suốt một tuần nay rồi, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, Bạch Mão Mão liền không quấn lấy anh nữa, chỉ đề nghị cùng anh đi bộ đưa mình về ký túc xá. Trước khi chia tay, cô xúc động nhón chân lên, ở trên môi anh ấn xuống một nụ hôn: "Cảm ơn anh, Hắc đại nhân. Cảm ơn anh đã thành toàn."
Lông mày anh tuấn nhẹ chau lại, Hắc Thương Kình nâng hai tay của Bạch Mão Mão lên, trực tiếp đưa vào trong ngực mình, tựa như bất mãn, lại vừa tựa như oán trách: "Chưa đủ....."
Nói xong, lại hôn thật sâu lên đôi môi Bạch Mão Mão....
Những nữ sinh đi ngang qua ồn ào liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng Bạch Mão Mão cũng đã bị lạc mất dưới môi lưỡi của anh rồi, nếu có thể, cô thậm chí tha thiết được vĩnh viễn chìm đắm độ nóng cháy người này....
"Hắc Sư."
Trong thoáng chốc, tựa hồ như nghe được thanh âm gì đó vang lên bên cạnh, Bạch Mão Mão mơ mơ màng màng nhìn, đột nhiên buông Hắc Thương Kình ra, trong ánh sáng mờ tối, vẻ mặt của anh có chút u ám không rõ.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, Mão Mão." Ý bảo cô trở về ký túc xá, trong giọng nói của Hắc Thương Kình có chút khàn khàn khó có thể đè xuống.
"Được..." Từng bước lắc lư trở về ký túc xá, Bạch Mão Mão trước khi vào cửa, còn ngoái đầu lại nhìn Hắc Thương Kình cười cười một tiếng.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy dáng Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình mới nhẹ nhàng chậm chạp dạo bước đi, xoay người đi về phía vườn cây Nặc Á Phương Chu.
Anh không có ý định đi sâu vào, đến gần một góc bên cánh hông, mới xoay người lại, nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện sau lung: "Hồng Long, quả nhiên là cậu."
Lúc vừa rồi đi vào học viện Văn học, anh đã nhận ra được trong góc tối có người chăm chú nhìn mình và Bạch Mão Mão, người có thể bị anh phát hiện nhưng lại tìm không được bóng dáng, nói chung cũng chỉ có anh ta.
"Hắc Sư, cậu lùi lại thời gian đi tham gia cuộc họp hiệp đàm Cao Phong, chính là vì con nhỏ ngu ngốc vừa nãy sao?" Mái tóc ngắn lửa đỏ được bóng đêm tăng thêm một tầng ánh sáng u ám, lại càng lộ ra vẻ quỷ dị, Hồng Tỉ Chước học cử chỉ của Bạch Mão Mão trước lúc nói "Đa tạ khen ngợi", làm một động tác tay thắng lợi, ngón tay cũng rung rung theo tiết tấu giống y hệt.
"Hồng Quả Quả cũng không phải là một đứa ngốc hay sao?" Mím môi không vui, Hắc Thương Kình lạnh lùng nhìn Hồng Tỉ Chước cười nhạo không chút nào che giấu: "Với lại, cậu cũng không phải bởi vì một đứa ngốc mà đến giờ vẫn chưa đi tham gia cuộc họp hiệp đàm Cao Phong đó sao?".
"...." Nghe vậy, gương mặt anh tuấn yêu dã của Hồng Tỉ Chước không chút che giấu nào lộ ra hung ác, anh mím môi thật chặt, hồi lâu mới khó chịu phun ra một câu: "Xú nha đầu kia, cũng dám thất ước với tôi."
Mặc kệ anh ta khó chịu bực dọc, tâm tình của Hắc Thương Kình ngược lại lại cực kỳ thoải mái, cho nên cũng không tính toán việc anh ta tọc mạch: "Đi thôi, cùng tôi trở về Hắc gia một đêm, sáng mai, chúng ta sẽ cùng nhau bay đi Bắc Âu."
"Không đi, tôi còn có chuyện cần phải xử lý, cậu đi về trước đi, sáng mai gặp lại ở sân bay." Liếc nhìn về phía ký túc xá nữ, Hồng Tỉ Chước chần chừ nói.
Tựa hồ đoán được Hồng Tỉ Chước muốn làm cái gì, Hắc Thương Kình lạnh lùng mỉm cười: "Đừng để bị bắt được."
Nói xong, liền rời đi.
Khuôn mặt tuấn tú của Hồng Tỉ Chước một hồi đỏ ửng, một hồi đen, cuối cùng, lại chỉ có thể không nói gì mà khẽ vung vẩy mấy chưởng về phía không khí.
Chậm rãi thong thả đi bộ đến một góc tối dưới ký túc xá của Bạch Mão Mão và Hồng Quả Quả, anh do dự một chút, cuối cùng mũi chân điểm nhẹ một chút, trực tiếp nhẹ nhàng tung bay lên ngang với độ cao tầng bốn.....
Được rồi, anh không có ý định rình coi, chỉ là muốn len lén nhìn điều kiện sống của Hồng Quả Quả mà thôi, thấy được cô sống thật tốt, anh mới có thể yên lòng mà biến mất.....
——— —————— ———
Vừa mới về tới ký túc xá, liền bị ba người kia vây tròn xung quanh, Bạch Mão Mão theo bản năng cười cười: "Các cậu chờ đã, tớ đi tắm trước, lát nữa sẽ thẳng thắn nghênh đón sóng to gió lớn của các cậu."
Vì vậy, đợi đến khi Bạch Mão Mão chầm chậm từ từ đi ra, đám người Loan Hoảng Hoảng đã làm xong công tác chuẩn bị từ lâu.
"Còn hôn tạm biệt cơ đấy, hừ hừ, thật ngọt ngào hạnh phúc quá đi." Loan Hoảng Hoảng dù bận mà vẫn ung dung cười cười quái dị.
"Nhìn gương mặt xuân tình khó nhịn của cậu mà xem, Mão Mão, không nên quá kích động những thiếu nữ còn đang đơn thân độc mã như chúng tớ nha." Nhiễm Sanh Sanh trêu ghẹo.
"Đàn ông so với trái táo còn ăn ngon hơn sao, Mão Mão?" Hồng Quả Quả gặm táo, tò mò hỏi.
Bạch Mão Mão nháy mắt yểu điệu vạn phần, miệng lại ngậm thật chặt.
Chuyện Hắc đại nhân ăn có ngon hay không, cô tự mình biết là đủ rồi, mới không cần cùng người khác chia sẻ đâu.
"Che giấu rất đáng xấu hổ, thỏ trắng à."
"Ai da, nếu quá mức khoe khoang, các cậu lại càng căm phẫn hơn mà thôi, tớ cũng đâu phải là đứa ngốc."
"Không phải người ta đều nói tình yêu khiến cho người thông minh trở nên đần độn sao? Làm sao mà đến trên người thỏ trắng lại từ não tàn đổi thành thần đồng vậy?"
"Là tố chất thần kinh trẻ em chứ?"
"Với dáng người của cậu ấy, điểm nào còn là trẻ em chứ hả?"
"... ...."
Vì vậy, trọng điểm lại bắt đầu chuyển dời đến dáng người mảnh mai xinh đẹp, trước lồi sau vểnh, hại nước hại dân của Bạch Mão Mão ——
"Các cậu nói xem, chắc không phải Hắc Thương Kình là vì coi trọng dáng người tốt của con thỏ trắng nhà này, mới từ từ thay đổi tâm ý đấy chứ?".
"Thôi đi, bên cạnh Hắc đại nhân còn thiếu hụt mỹ nữ à? Tùy tiện lôi đến một người, dáng người so với Mão Mão còn đẹp hơn vô số lần ấy chứ."
"Chẳng lẽ lại là coi trọng vẻ đẹp bên trong của cậu ấy?"
"Bạch Mão Mão mà lại có cái gọi là vẻ đẹp bên trong sao?" Đồng chí Nhiễm Sanh Sanh luôn luôn bình tĩnh cũng nhịn không được mà thét chói tai.
"....."
Nước mắt rưng rưng nhìn ba người thảo luận, cô càng không thể nào mà chịu nổi được nữa, Bạch Mão Mão ưu sầu.
Được rồi, chỉ cần cô có thể đoạt được trai đẹp, tất cả những cái khác đều là mây bay, hoàn toàn đều là mây bay.
Đang suy nghĩ xem có phải mình nên tự biện giải cho mình một chút hay không, điện thoại di động lại đột ngột vang lên, lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy được tên hiển thị trên điện thoại, nhịp tim Bạch Mão Mão không tự chủ được bắt đầu tăng nhanh.
"Mão Mão?" Đều bên kia không hề có bất kỳ một tiếng động nào truyền đến, thanh âm Hắc Thương Kình hơi nghi ngờ.
"Hắc....Hắc đại nhân, có chuyện gì sao...sao?" Khẩn trương dừng một chút, Bạch Mão Mão âm thầm khinh bỉ chính mình không có tiền đồ, bất quá đây chỉ là lần đầu tiên Hắc đại nhân gọi điện thoại cho cô vào buổi tối mà thôi, có gì mà phải xúc động với khẩn trương như thế? Thế nhưng, cô lại không tự chủ được nhớ tới vô số những tiểu thuyết ngôn tình, trong đó, nam chính và nữ chính mỗi đêm đều nấu cháo điện thoại vô cùng ngọt ngào, cô vẫn luôn, rất rất muốn được nếm thử một chút loại hương vị ngọt ngào này.
"Tối nay nhớ mặc đồ ngủ." Cái tên Hồng Tỉ Chước kia, cũng không nghĩ tới Hồng Quả Quả sẽ không ở một mình sao?
"Cái gì?"
"Cũng nhân tiện nói cho các bạn cùng phòng của em biết, tất cả đều mặc đồ ngủ đi."
"Tại sao?" Hắc đại nhân từ khi nào lại bắt đầu quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này rồi? Bạch Mão Mão một trận mồ hôi lạnh.
"Cẩn thận bị tên điên cuồng nhìn trộm." Chần chừ một chút, Hắc Thương Kình vẫn là quyết định bán đi anh em, bảo hộ cho sự thuần khiết của người con gái của mình.
"Tên điên cuồng nhìn trộm?!" Kinh hô thành tiếng, Bạch Mão Mão lập tức liền nở nụ cười: "Hắc đại nhân, anh quá lo lắng rồi, chúng tôi đều đang ở trên tầng bốn đó nha, sẽ không có ai rảnh rỗi bò lên tận tầng bốn nhìn trộm chúng tôi đâu...."
Ngay sau đó, bốn nữ sinh rõ ràng nghe được, thanh âm của vật nặng gì đó rơi xuống đất, ở trong bóng đêm quỷ dị vang lên.
Bốn người vọt tới ngoài ban công nhìn xuống, nhưng lại chỉ thấy một mảnh đen kịt, nơi đó có vật gì đó khả nghi. Đưa mắt nhìn nhau, các cô nhún vai một cái quay lại phòng, chỉ có một mình Hồng Quả Quả ở lại trên ban công.
Mãi cho đến khi ba người kia đều đã vào trong phòng, cô mới quay lại không gian bên ngoài, thấp giọng nói: "Anh, em biết anh ở đây. Anh đi đi, đừng có rình trộm em nữa, em ở đây rất rất vui vẻ."
Dừng lại phút chốc, cô lại tiếp tục nói: "Đợi đến lúc nghỉ đông, em tự nhiên sẽ trở về."
Không gian yên tĩnh, cũng không có bất kỳ âm thanh gì vang lên, nhưng Hồng Quả Quả lại biết, anh đã rời đi rồi, còn đối với người nào đó bán rẻ anh em mà chửi mắng nữa.
——— —————— —————
Trở lại trong phòng, Bạch Mão Mão mới nói Hắc Thương Kình bên kia: "Chúng tôi đã đi coi rồi, không có gì, Hắc đại nhân."
"Vậy thì tốt." Đoán chừng Hồng Tỉ Chước đã rút lui, Hắc Thương Kình yên tâm.
"Hắc đại nhân!" Biết anh muốn cúp điện thoại, Bạch Mão Mão khẩn trương kêu lên một tiếng.
"Ừm?" Bên kia, ngón tay dài cầm điện thoại của Hắc Thương Kình hơi ngừng.
"Anh đang làm thêm giờ à?" Leo lên giường của mình, Bạch Mão Mão từ từ tiến vào làm ổ trong chăn, đột nhiên có chút hiểu được tại sao Hồng Quả Quả bình thường luôn tự làm ổ như thế này, cái loại che giấu đi khuôn mặt cùng toàn bộ tâm tình của mình, rất tư mật, lại cũng rất uất ức.
"Không, chỉ đang tùy tiện lướt web một chút thôi." Tuy rằng, có chút không tập trung. Liếc nhìn màn hình máy tính đã không nhúc nhích hồi lâu, Hắc Thương Kình dứt khoát tắt máy tính, bước thong thả đến cửa sổ sát đất phía trước, nhìn bóng đêm đang dần dần chìm xuống.
"Vậy thì, chúng ta có thể trò chuyện một lúc được không?" Đây gọi là nấu cháo điện thoại tươi đẹp sao, Bạch Mão Mão hưng phấn đến có chút run rẩy.
Im lặng trong chốc lát, Hắc Thương Kình tựa người lên tấm rèm thật dày, chậm rãi nói: "Có thể."
Có thể là có thể, thế nhưng, anh lại không biết nên trò chuyện về cái gì, anh từ trước đến giờ luôn không biết được làm thế nào cho hết thời gian.
"Em đã đi làm với anh một tuần nay, phát hiện ra anh thực sự rất là bận, Hắc đại nhân, anh bận rộn như vậy, trước kia làm sao để qua lại với bạn gái được nhỉ?" Một mỹ nam cực phẩm giống như Hắc Thương Kình, không thể nào mà chưa từng có cô gái nào mơ ước, chỉ là không biết anh đã từng coi trọng dạng nữ sinh như thế nào mà thôi.
"Tôi sẽ không lãng phí thời gian đi làm mấy chuyện không có kết quả."
Ngụ ý nói, sẽ không yêu, hoặc nếu yêu, nhất định là phải cưới sao? Nghe hiểu được hàm ý của Hắc Thương Kình, cơ thể xuân tình của Bạch Mão Mão vùi ở trong chăn không nhịn được vặn vẹo uốn éo, bởi vì cô giống như đã ý thức được một việc kinh hỉ lớn hơn, cô dĩ nhiên lại là bạn gái đầu tiên của Hắc Thương Kình sao? Mặc dù là giả, nhưng những cô gái khác cũng không có được số mà làm giả đâu nhá oa!
"Á ha ha...."
"Cô cười cái gì?"
"Lần đầu tiên trong đời có bạn gái mà cũng không phải là yêu thích, mà chỉ là vì muốn ứng đối với quy định của gia tộc, Hắc đại nhân không cảm thấy tiếc nuối gì sao?" Không dám quá mức hung hăng ngang ngược, Bạch Mão Mão thấp giọng hỏi, không muốn để cho bạn bè cùng phòng nghe được chuyện bí mật giữa bọn họ.
"Anh cũng không có ghét em." Lời nói vừa ra, Hắc Thương Kình lại ngây ngẩn cả người, anh vẫn cho rằng mình rất ghét cô, cho nên mới dùng cách thức nửa trừng phạt nửa gây khó dễ dẫn cô vào Hắc gia, mặc dù sau này anh cũng chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục gây khó dễ cho cô nữa, nhưng nếu nói đến nguyên nhân sâu xa, hẳn là không có.
"Ha ha, không ghét cũng đã là thích một nửa, Hắc đại nhân, anh có phải đã từng chút từng chút thích em rồi hay không?"
"..." Khẽ sửng sốt, Hắc Thương Kình ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tròng mắt đen có hoang mang khó nén, anh dĩ nhiên lại đi thích Bạch Mão Mão sao? Điều này sao có thể! Anh chẳng qua là thành thật không ghét cô thế thôi.....
Dưới đáy lòng, dường như đang có thứ gì đó kêu gào đòi giải phóng, lại bị lý trí của Hắc Thương Kình quả quyết ép xuống. Anh híp mắt, nhìn núi Nam Loan màu mực hiện lên trong màn đêm mênh mang mờ mịt, giống như trọng trách trên vai anh, nhưng lại không thể không gánh vác. Nhưng dù vậy, anh vẫn luôn hướng về tầm nhìn cùng bầu trời rộng lớn bao la phía trước, cho nên khi Hồng Tỉ Chước lôi kéo anh tham gia vào [Cửu sắc vương triều], anh đã không chút do dự mà gật đầu.
Làm một người đàn ông, anh mong muốn tạo ra được một đế quốc thương mại hoàn toàn thuộc về mình, mà không phải là đơn thuần vì sự nghiệp của gia tộc mà cống hiến sức lực.
Sự nghiệp của anh đang đi lên, bây giờ thật không phải là lúc thích hợp để hưởng thụ cái gọi là tình yêu hư vô mờ mịt gì đó.
"Hắc đại nhân, câu này rất khó trả lời sao?" Hắc Thương Kình trầm mặc khiến cho Bạch Mão Mão đột nhiên có chút bất an. Biết rõ anh không phải là loại người ứng thừa, tính cách qua loa, Bạch Mão Mão vô cùng hối hận chính mình lời còn chưa qua đại não đã hỏi ra một câu ngốc như vậy.
"Không." Trầm giọng trả lời, con ngươi Hắc Thương Kình tối đen khôi phục lại trấn tĩnh, lại mang theo vài phần lạnh lùng.
Là không quá khó để trả lời là không thích sao? Trong lòng tồn tại nghi vấn, nhưng lại không có can đảm để nói ra, Bạch Mão Mão ngây ngô cười cười, mặc dù biết rõ bên kia không nhìn thấy được, nhưng cô lại cố tự cười toe toét: "Hắc đại nhân vẫn luôn bận rộn như vậy đúng không? Có hứng thú thử một chút cuộc sống đại học của thanh niên bình thường không? Em dẫn anh đi."
Cô đã từng nghiên cứu qua rất nhiều địa điểm cũng như cách thức yêu đương của các cặp tình nhân sinh viên, nếu mà Hắc đại nhân có hứng thú, cô sẽ rất cam tâm tình nguyện mà dẫn anh đi mở mang kiến thức cũng như hưởng thụ một chút.
"Không, bắt đầu từ ngày mai, có lẽ anhsẽ bận rộn hơn đấy, trong khoảng thời gian này, chúng ta tạm thời không cần thường xuyên gặp mặt." Anh không phải là một người đàn ông không tự biết, nếu đáy lòng đã vang lên chuông báo động, như vậy thì tốt nhất nên cư xử lạnh lùng. Vừa đúng lúc sắp tới anh phải đi Bắc Âu tham dự cuộc họp hiệp đàm Cao Phong của [Cửu sắc vương triều] mỗi năm tổ chức một lần, ở dưới bầu trời khác nhau, anh sẽ quên dần đi rất nhiều thứ không nên tồn tại.
"Gì....gì cơ...." Cô đã nói sai cái gì rồi sao? Tại sao lại đột nhiên đẩy cô ra? Trong tim cuồn cuộn lên vô vàn đau khổ, Bạch Mão Mão cũng không còn sức lực nào để mà bài xích chúng nữa.
"Em ngoan ngoãn ở lại đi học đi, không nên làm một số chuyện không cần làm." Nhất là Ân Mặc gì đó kia, có thể không gặp cũng không cần gặp lại. Câu nói kế tiếp, Hắc Thương Kình không có nói ra, lại nói một câu: "Có lẽ phải chừng một tháng."
"Lại phải đi công tác nữa sao?" Tại sao mỗi lần đều là ngay sát lúc trước khi đi mới gọi điện báo cho cô biết, chưa bao giờ cho cô có cơ hội đưa tiễn cũng như thời gian quyến luyến lấy anh, đàn ông đều là loại động vật hờ hững không coi trọng tiểu tiết như vậy sao? Bạch Mão Mão không hiểu, trong lòng lại gần như đang rơi dần vào khoảng không trống rỗng vậy.
"Đúng vậy." Anh nghe ra được suy sụp của cô, nhưng lại không ngừng tự nói với chính mình là phải cắt đứt, nhất định không được rối loạn.
"Vậy thì, lên đường bình an...." Đột nhiên, cô cũng không biết mình còn có thể nói cái gì nữa, nói anh có thể sớm quay về một chút sao? Không, hay là thôi đi.
"Cảm ơn, em đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, Hắc đại nhân."
Ngủ ngon. Một màn hoa lệ này nhưng lại không có cách biến thành mộng thật.
Nghĩ đến lời Hắc Thương Kình nói lúc trước, "Tối nay tôi sẽ để cho cô thích gì làm nấy.", Bạch Mão Mão rốt cuộc hiểu rõ, cái gì gọi là "Thích quá sẽ chết"....
Thế nhưng là, mộng đẹp này, cô thực sự rất rất muốn kéo dài lâu hơn, lâu hơn một chút nữa.....
Chẳng biết từ lúc nào, có giọt lệ đã dính ướt váy, Bạch Mão Mão lại quên mất thay đồ, liền ngủ thật say.....