Loan Hoảng Hoảng, Nhiễm Sanh Sanh, Hồng Quả Quả lúc nghe được tin chạy tới bệnh viện thì trời cũng đã nhá nhem tối, Ân Mặc còn chưa có tỉnh lại. Bạch Mão Mão mệt mỏi nằm ghé một bên trên giường bệnh, gần như sắp ngủ.
Nhìn Ân Mặc ngủ say, ba người các cô khẽ hướng về phía cha mẹ Ân Mặc chào hỏi, lại ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Bạch Mão Mão ra ngoài nói chuyện.
"Thực sự là do em gái song sinh của Phong Dịch Dương làm?" Thấy Bạch Mão Mão từng bước lắc lư đi tới, Loan Hoảng Hoảng cau mày, đè nén thanh âm cơ hồ đang như lửa giận sắp vỡ đê.
"Ừ." Mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, Bạch Mão Mão thấp giọng trả lời: "Giúp tớ mang quần áo sạch đến đây sao? Tớ muốn đi toilet thay quần áo một chút." Mặc dù máu trên mặt đã được rửa sạch, nhưng máu trên quần áo lại rửa không ra, cô không thể làm gì khác hơn là đành phải gọi điện thoại cho ba đứa bạn mang đến giùm.
"Tớ đi với cậu." Nhiễm Sanh Sanh mang theo quần áo, dắt Bạch Mão Mão đi vào toilet.
Khi các cô đi ra, mặc dù Bạch Mão Mão đã chỉnh trang lại bề ngoài, nhưng vẫn không áp chế được gương mặt mờ mịt luống cuống, Loan Hoảng Hoảng nắm chặt tay lại tự trách mình: "Xin lỗi, Mão Mão, là lỗi của tớ, tớ không nên xúi giục Phong Dịch Dương tiếp cận cậu. Em gái của anh ta, tớ quả thực có biết, nhưng tớ vốn chỉ nghĩ rằng cô gái kia chỉ là đối với mỹ nam bên cạnh có ham muốn biến thái chiếm làm của riêng thôi, nhưng lại thật không nghĩ tới, cô ta bởi vì không chiếm được mà lại trở nên điên cuồng như vậy."
"Vì thất tình mà điên cuồng mất trí vậy sao?" Lầm bầm suy tư, Bạch Mão Mão nhìn về phía Loan Hoảng Hoảng, tự nhiên nói: "Không cần phải xin lỗi đâu, Hoảng Hoảng, chẳng qua chúng ta không nghĩ tới việc phụ nữ có thể trở thành sinh vật đáng sợ như vậy, không trách được ai cả."
"Cậu cũng là con gái...." Hồng Quả Quả nói chen vào, đừng nói bàng quan như vậy, cô là người thành thật, cô sẽ không có thói quen đó.
"Con gái và phụ nữ khác nhau mà." Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Hồng Quả Quả, Bạch Mão Mão cùng các cô ngồi trên ghế dài trong hành lang, cô cuộn người lại, ôm lấy hai chân mình, đem mặt vùi vào giữa hai chân.
"Có muốn kiện cô ta không? Hành vi của cô ta là liên quan đến tội cố ý giết người, theo như luật thì ít nhất cũng bị tuyên án từ mười năm tù trở lên, hoặc tù chung thân, hoặc thậm chí có thể bị tử hình. Ngoài ra còn có tội cố ý đả thương người, chút nữa giám định thương thế của Ân Mặc, vết thương nhẹ thì bị xử tù từ ba năm trở xuống, tạm giam hoặc là quản chế, còn nếu như tay của anh ta bị tàn tật thì bà đây cũng có thể khiến cho cô ta ngồi tù mười năm trở lên, ở tù chung thân hoặc tử hình." Dừng một chút, Nhiễm Sanh Sanh học luật liếc nhìn Bạch Mão Mão cũng không bởi vì câu nói của cô mà ngẩng đầu lên, nỗ lực kìm nén lửa giận đang bắt đầu thiêu đốt: "Mão Mão, cậu không cần sợ, dám động vào chị em tốt của bà đây, bà đây không cần mạng của cô ta, cũng có thể để cho cả đời của cô ta không bước ra khỏi được cửa phòng giam."
Cô không có nói, cô thực ra xuất thân từ thế gia pháp luật, nguyên người một nhà, không phải là luật sư thì cũng là hình cảnh, quan tòa, kiểm sát trưởng gì gì đó. Cứ theo luật pháp mà làm việc thì là một chuyện vô cùng đơn giản.
"Tớ không muốn kiện cô ta." Cô gái kia, chỉ bởi vì không chiếm được tình yêu mà điên cuồng mất trí, bản thân cô ta đã rất đáng thương rồi, cô cũng không muốn làm khó dễ cho cô ta nữa: "Còn về chuyện của Ân Mặc thì chờ anh ấy tỉnh lại, để cho người nhà và anh ấy xử lý đi, tớ không phải là chủ."
Bạch Mão Mão rụt vai lại, nhìn không được vẻ mặt của ba người kia: "Cảm ơn cậu, Sanh Sanh. Các cậu không cần lo lắng, tớ không sao đâu mà, thực ra thì, cũng không phải là đặc biệt sợ, trước kia tớ cũng thường bị các nữ sinh vây đánh rồi, ha ha, bất quá, đây vẫn là lần đầu tiên thấy được nhiều máu như vậy...."
Cô không nói tiếp, bởi vì nước mắt đã không còn cách nào kiềm chế được nữa, thanh âm cũng theo đó mà run run....
"Mão Mão..." Ba người nhẹ nhàng vây xung quanh Bạch Mão Mão, nhưng không biết làm thế nào để an ủi cô.
Các cô thật ra rất hiểu được nỗi bối rối của Bạch Mão Mão, cậu ấy có bản tính nhu nhược mà thiện lương, nhưng lúc nào cũng cũng nỗ lực để mình trở nên không tim không phổi, đụng phải chuyện không vui là liều mạng ăn mọi thứ, luôn cho rằng, cứ ăn vào sẽ giúp cô quên đi hết mọi phiền não, nhưng cho dù có ăn bao nhiêu, cô cũng không khống chế nổi ưu sầu, ưu sầu kia phải lớn cỡ nào....
Hồng Quả Quả bỏ cái balô lớn vẫn đeo từ nãy đến giờ xuống, đặt ở trên ghế dài mở ra, "Mão Mão, tớ mua cho cậu một bọc thiệt lớn đồ ăn đây, cậu cứ tha hồ mà ăn đi, ăn no xong tớ với cậu đi tản bộ."
"Được! Quả Quả, cậu cùng tớ ăn hết chỗ này nha." Hóa đau thương thành sức mạnh, Bạch Mão Mão đẩy Nhiễm Sanh Sanh cùng Loan Hoảng Hoảng vẫn còn đang ôm mình ra, hung hăng kéo những đồ ăn vặt kia.
"....." Các cô có phải là lo lắng hơi quá rồi không? Xem thường tư thế ăn như hổ đói của Bạch Mão Mão và Hồng Quả Quả, dường như chuyện này căn bản hoàn toàn không có chút khó khăn nào đi.
Thế nhưng là, đầu óc của con nhỏ này rốt cuộc là tàn đến cảnh nào rồi đây?
Lẽ nào các cô không hiểu rõ, tay phải của Ân Mặc chỉ dùng để vẽ tranh cùng chơi đàn dương cầm sao. Theo như các cô được biết, Ân Mặc từ hồi học trung học cũng đã đạt đàn dương cầm cấp 10, trước đây còn được bậc thầy đàn dương cầm nổi tiếng người Pháp nhìn trúng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra nước ngoài học chuyên sâu; mà những bức tranh Trung Quốc cùng những bức tranh sơn dầu dưới ngòi bút của anh ta nữa chứ, có người nói giá thị trường hiện nay còn vượt qua cả danh tiếng mấy chục năm của cha mẹ anh, tiền đồ thật sự rất rộng mở. Giờ tay phải của anh ta nếu như bị phế đi, cơ hồ cũng sẽ phế luôn cuộc đời của anh ta——
Bạch Mão Mão, đứa nhỏ ngu ngốc này, nếu những chuyện kia thật sự xảy ra, liệu cậu còn có thể nuốt trôi những thứ đồ kia không?
Nhìn nhau một cái, Nhiễm Sanh Sanh và Loan Hoảng Hoảng cùng im lặng thở dài. Quên đi, vẫn không cần nói cho Bạch Mão Mão biết, cái loại tham ăn như cô, nếu như thêm cho cô áp lực càng lớn, cô có lẽ nhất thời sẽ luẩn quẩn trong lòng, dứt khoát đem mình ăn no đến chết mới thôi ——
Thế nhưng, Ân Mặc lại đang nghĩ gì đây? Anh ta hẳn rất rõ ràng cái tay kia của mình có biết bao nhiêu quý giá chứ, nhưng vẫn vô nghĩa phản cố lựa chọn vì Bạch Mão Mão mà hiến mình, làm cho những người bạn như các cô vì chuyện này mà buồn khổ không ngớt.
Người đàn ông cao ngạo thanh cao kia, thật ra lại vô cùng yêu Bạch Mão Mão? Vậy tại sao trước kia lại không biết quý trọng cô cơ chứ? Lẽ nào phải chờ đến khi mất đi mới biết được sự quý giá của cô sao? Nhưng là, ai lại nên vì ai mà chờ ở một chỗ trước sau không rời ——
——— —————— ———
Khi Ân Mặc tỉnh lại, không được như mong muốn thấy được vẻ mặt lo lắng của Bạch Mão Mão trông coi ở bên cạnh. Anh mấp máy môi, không ngoài ý muốn thấy được ba mẹ mình ở bên kia giường bệnh, anh nhìn về phía mẹ mình, con ngươi chuyển lạnh: "Mão Mão đâu? Mẹ đuổi cô ấy ra ngoài rồi sao?"
"Mẹ không có đuổi cô ta đi!" Vì vậy cho nên bà mới không thích Bạch Mão Mão, dựa vào cái gì mà cô ta vừa xuất hiện liền phá hư tình cảm mẹ con gắn bó thân thiết của bọn họ, bà Ân tức giận nói: "Bạn bè cô ta mang theo đồ ăn đến cho cô ta, sau đó cô ta liền ra ngoài ăn uống quá độ, hiện tại ăn quá no, đang ở trong hành lang đi bộ cho tiêu hóa."
Càng nói càng tức giận, thực sự là vật hợp theo loài mà, những cô gái này rốt cuộc là có bình thường hay không vậy? Con trai của bà mới là bệnh nhân, đến bệnh viện không phải thăm bệnh nhân, mà lại đi hỏi thăm một đứa ngốc không bị thương một chút nào, cái này làm cho những người nhà của người bị thương như bọn họ làm sao chịu nổi đây?
Nghe vậy, ánh mắt Ân Mặc liền ảm đạm xuống. Cô quả nhiên là, một chút cũng không đau lòng vì anh, chẳng những có thể nuốt trôi được đồ ăn, lại còn ăn đến no căng —— (Bạch Mão Mão tức giận hào hùng mà bác bẻ lại: Là anh không hiểu lòng của những người tham ăn! Khó có điều anh không hiểu được, với tư cách một người tham ăn, càng khó chịu, lại càng phải ăn , ăn không ngừng, ăn đến mất mạng, biết chưa hả? Cô cũng rất là vất vả a....o(╯□╰)o)
"Mặc à, tay phải của con, phải phế đi sao?" Với tư cách là một người đàn ông, ông hiểu lòng của con trai mình, thế nhưng, làm một người cha, ông lại càng quan tâm đến tương lai của con trai hơn. Ông đã hỏi qua bác sĩ, mặc dù không thương tổn đến xương, nhưng dây chằng bên phải lại bị tổn thương lớn.
"Không có việc gì." Thản nhiên nhìn thoáng qua tay mình, Ân Mặc nhắm mắt lại, im lặng nằm ở trên giường: "Cùng lắm là theo hắc nông chỉ pháp một lần nữa luyện lại từ đầu, dù sao cũng có thể luyện tay lại được dẻo dai, mềm mại."
"Con trai..." Nghe vậy, bà Ân nước mắt vẫn luôn đè nén từ nãy giờ liền rơi xuống, bà luôn hi vọng con trai mình hoàn mỹ, nhưng bây giờ lại bởi vì cô gái kia mà vết thương chồng chất, nó lại làm một bộ dáng không sao cả. Bà là một người mẹ, điều này làm sao có thể tiếp nhận được?
"Mẹ, không được kiếm chuyện với Mão Mão." Mặc dù nhắm hai mắt, nhưng Ân Mặc vẫn rất hiểu rõ mẹ của mình: "Trước đây, mặc dù con đã từng nói với mẹ, cô ấy chỉ là một tấm bia đỡ đạn dời đi sự mê luyến của người khác, với con mà nói, không hề tồn tại bất kỳ ý nghĩa nào, lại bị cô ấy trong lúc vô tình nghe được, cô ấy cũng bởi vậy mà bỏ con đi. Con sau lại biết mẹ ra uy với cô ấy, cảnh cáo cô ấy không được dây dưa với con nữa, nhưng mà, mẹ à, khi dễ một cô gái nhu nhược là lỗi của chúng ta, cho nên, cho dù sau khi mất đi cô ấy con mới biết được mình không thể không có cô ấy, nhưng hết thảy mọi thứ, đối với hiện tại mà nói, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Mẹ, hiện tại con chỉ hi vọng, làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời, mẹ có hiểu được không?".
"Mẹ không hiểu được." Lau đi nước mắt, bà Ân hạ giọng, không muốn kinh động đến các cô gái bên ngoài hành lang: "Mặc nhi, lòng của cô ta rõ ràng đã không còn ở trên người con nữa rồi, con tội gì mà lại phải tự làm khổ mình như vậy?".
"Bà im miệng đi." Ông Ân biết được tình huống thật, nhịn không được cau mày tức giận mắng: "Tôi đã nói với bà, không nên nhúng tay quá nhiều vào cuộc sống cũng như chuyện tình cảm của con trai, chúng ta làm cha làm mẹ, phải biết tôn trọng sự lựa chọn của con trai, mà không phải là cứng rắn can thiệp, bà vì sao lại không nghe cơ chứ?"
"Nhưng mà, cô ta xuất thân bình thường, lại không giỏi giang gì..." Bà Ân rụt đầu xuống, còn muốn cãi lại.
"Đó cũng là lựa chọn của con trai." Làm như bị động đến chuyện cũ, ông Ân thở dài nói: "Vô luận là đúng hay là sai, mất đi hay lấy được, tất cả đều thuộc về ký ức cùng thanh xuân của Ân Mặc nó thôi, chúng ta không nên bởi vì sai lầm của mình mà làm mất đi những thứ không thể nào bù đắp lại trong cuộc sống của nó. Bà là mẹ, chẳng lẽ không hiểu, bất luận là vật chất gì, hình thức gì, đều không bằng hạnh phúc trong lòng con trai sao?"
Nghe vậy, Ân Mặc và bà Ân đồng thời trầm mặc, có lẽ, trong quá trình lớn lên, bọn họ đều cần phải học tập, chẳng qua là, nếu thời gian có thể quay trở lại, tất cả mọi thứ có phải đều có thể làm lại được hay không?
——— —————— —————
Sau khi Bạch Mão Mão cảm thấy bao tử dễ chịu hơn được một chút, để cho đám người Loan Hoảng Hoảng quay trở về trường trước, ngộ nhỡ trong ký túc xá ban đêm có kiểm tra phòng, cô còn cần phải nhờ các cô giúp một tay che giấu hành tung. Cho đến khi các cô đã đi xa, Bạch Mão Mão mới gục đầu trở lại phòng bệnh, nhưng lại ngoài ý muốn thấy Ân Mặc đã tỉnh dậy, đang ngồi dựa vào trên giường cùng cha mẹ nói chuyện phiếm.
"Này." Cô lúng túng cười một tiếng, nhưng dưới ánh mắt căm tức lạnh nhạt của bà Ân, rất chi là khó xử.
"Ba mẹ, hai người về trước đi, có Mão Mão ở đây cùng con là được rồi." Hiểu rõ chuyện trong lòng của Bạch Mão Mão, Ân Mặc rất đúng lúc giải vây.
"Chờ một chút, mẹ vừa gọi điện kêu người giúp việc nấu cháo dinh dưỡng rồi, bọn họ lập tức sẽ mang tới ngay thôi, mẹ muốn nhìn con ăn xong rồi mới đi." Bà Ân nhìn con trai mình, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, được rồi, bà thừa nhận, không có gì quan trọng bằng hạnh phúc thực sự của con trai.
"Không có vấn đề gì, ba mẹ cứ về nghỉ ngơi đi, sau khi người giúp việc mang đồ ăn tới, Mão Mão sẽ giám sát con ăn hết, đúng không, Mão Mão?" Ân Mặc nháy mắt với Bạch Mão Mão một cái, ý bảo cô phối hợp với mình.
Lần đầu tiên thấy được Ân Mặc làm ra một nét mặt xinh đẹp hài hước như vậy, Bạch Mão Mão hiển nhiên là không kịp thích ứng, cô cứ đứng ngây ngô tại đó, lại quên mất phải trả lời, mãi cho đến khi Ân Mặc dùng cái tay không bị thương gõ vào mu bàn tay cô một cái, Bạch Mão Mão mới hoảng loạn mà trả lời: "Anh hãy để cho bác gái nhìn anh ăn xong đi, như vậy bác mới có thể yên tâm được."
Nghe vậy, ông Ân tán thưởng mà nhìn Bạch Mão Mão một cái, bà Ân lại không cảm kích, chẳng qua là hừ lạnh một tiếng.
Nếu Bạch Mão Mão đã nói như vậy, Ân Mặc cũng không kiên trì nữa. Chờ người giúp việc đưa cháo dinh dưỡng tới, anh vốn là muốn để cho Bạch Mão Mão đút cho mình ăn, lại bị bà Ân cường ngạnh đưa cái thìa qua, một bộ dáng tuyệt đối không để cho ai thay thế. Vì vậy, để không khiến Bạch Mão Mão khó xử, anh chỉ có thể để cho mẹ mình đút cho mình ăn.
Ăn cơm không nói chuyện, Ân Mặc rốt cuộc cũng đã ăn đủ khiến bà Ân hài lòng, đêm cũng đã khuya. Bạch Mão Mão ở một bên ngáp liên tục, Ân Mặc nhìn thấy có một chút không đành lòng.
"Ba, bao nguyên cái phòng bệnh này đi, để cho Mão Mão ngủ ở trên giường, hai người về nghỉ ngơi đi, con không sao." Dùng tay trái cầm khăn tay, lau sạch khóe môi, Ân Mặc nhàn nhạt nhìn về phía cha mình.
"Ba đã bố trí một người giúp việc rồi." Ông Ân cuối cùng cũng không yên lòng về con trai mình.
"Không cần, Mão Mão sẽ ở đây chăm sóc cho con, cô ấy đã đáp ứng rồi." Ân Mặc thẳng tắp nhìn Bạch Mão Mão, nhìn đến da đầu cô tê dại.
"Cô ta làm được sao? Vừa nhìn là biết một bộ tay chân vụng về, nhà chúng ta mời người giúp việc cũng không mời cái loại như cô ta...." Bà Ân trong lòng vẫn bực bội, mặc dù hiểu rõ sự lựa chọn của con trai, nhưng lời nói và việc làm vẫn không thể nào tự động kiềm chế được.
"Mẹ!" Sắc mặt trầm xuống, Ân Mặc phẫn nộ trách: "Nếu như mẹ lại dùng thái độ vô lễ như vậy đối xử với Mão Mão, mấy ngày con nằm viện, mẹ cũng không cần thiết phải đến thăm con."
Bạch Mão Mão vốn đang rất tức giận lại nghe được lời nói của Ân Mặc, nhất thời trợn tròn mắt, không nên như vậy chứ? Ân Mặc, anh làm như vậy, càng khiến cho mẹ anh càng ghét em hơn có biết hay không hả?
"Được rồi, chúng ta đi về trước đi." Không đợi bà Ân phát tác, ông Ân quả quyết định đoạt. Ông xem như là thấy rõ, vợ mình chính là nhìn cô bé này không vừa mắt, cho nên vô luận có chỉ dẫn bà như thế nào cũng là mất công, đã như vậy, dứt khoát tách hai người ra, không để cho hai người ở chung với nhau trong thời gian dài là được rồi.
"Nhưng mà ——" Bà Ân vẫn không cam lòng.
"Tôi nói đi về." Ông Ân cũng không nhìn bà một cái, lại làm cho bà ngoan ngoãn nghe lời.
"Xin hai người chờ một chút."
Vừa muốn xoay người rời đi, phía sau lại đột ngột vang lên giọng nói lạnh lùng, lại làm cho mấy người trong phòng bệnh cùng lúc cứng ngắc.
Cùng sống ở thành phố Vĩ Bạc, bọn họ đối với vị thiên chi kiều tử của thành phố này, có thể nói là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, giọng nói khí phách lạnh lùng như vậy, ngoài cậu ta ra thì còn ai vào đây nữa?
Cứng đờ ngẩng đầu lên, Bạch Mão Mão nhìn bóng dáng cao ngạo ở cửa phòng bệnh kia, nước mắt, trong nháy mắt như tràn đê.
Hắc đại nhân, anh rốt cuộc cũng quyết định trở về rồi sao?
Loan Hoảng Hoảng, Nhiễm Sanh Sanh, Hồng Quả Quả lúc nghe được tin chạy tới bệnh viện thì trời cũng đã nhá nhem tối, Ân Mặc còn chưa có tỉnh lại. Bạch Mão Mão mệt mỏi nằm ghé một bên trên giường bệnh, gần như sắp ngủ.
Nhìn Ân Mặc ngủ say, ba người các cô khẽ hướng về phía cha mẹ Ân Mặc chào hỏi, lại ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Bạch Mão Mão ra ngoài nói chuyện.
"Thực sự là do em gái song sinh của Phong Dịch Dương làm?" Thấy Bạch Mão Mão từng bước lắc lư đi tới, Loan Hoảng Hoảng cau mày, đè nén thanh âm cơ hồ đang như lửa giận sắp vỡ đê.
"Ừ." Mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, Bạch Mão Mão thấp giọng trả lời: "Giúp tớ mang quần áo sạch đến đây sao? Tớ muốn đi toilet thay quần áo một chút." Mặc dù máu trên mặt đã được rửa sạch, nhưng máu trên quần áo lại rửa không ra, cô không thể làm gì khác hơn là đành phải gọi điện thoại cho ba đứa bạn mang đến giùm.
"Tớ đi với cậu." Nhiễm Sanh Sanh mang theo quần áo, dắt Bạch Mão Mão đi vào toilet.
Khi các cô đi ra, mặc dù Bạch Mão Mão đã chỉnh trang lại bề ngoài, nhưng vẫn không áp chế được gương mặt mờ mịt luống cuống, Loan Hoảng Hoảng nắm chặt tay lại tự trách mình: "Xin lỗi, Mão Mão, là lỗi của tớ, tớ không nên xúi giục Phong Dịch Dương tiếp cận cậu. Em gái của anh ta, tớ quả thực có biết, nhưng tớ vốn chỉ nghĩ rằng cô gái kia chỉ là đối với mỹ nam bên cạnh có ham muốn biến thái chiếm làm của riêng thôi, nhưng lại thật không nghĩ tới, cô ta bởi vì không chiếm được mà lại trở nên điên cuồng như vậy."
"Vì thất tình mà điên cuồng mất trí vậy sao?" Lầm bầm suy tư, Bạch Mão Mão nhìn về phía Loan Hoảng Hoảng, tự nhiên nói: "Không cần phải xin lỗi đâu, Hoảng Hoảng, chẳng qua chúng ta không nghĩ tới việc phụ nữ có thể trở thành sinh vật đáng sợ như vậy, không trách được ai cả."
"Cậu cũng là con gái...." Hồng Quả Quả nói chen vào, đừng nói bàng quan như vậy, cô là người thành thật, cô sẽ không có thói quen đó.
"Con gái và phụ nữ khác nhau mà." Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Hồng Quả Quả, Bạch Mão Mão cùng các cô ngồi trên ghế dài trong hành lang, cô cuộn người lại, ôm lấy hai chân mình, đem mặt vùi vào giữa hai chân.
"Có muốn kiện cô ta không? Hành vi của cô ta là liên quan đến tội cố ý giết người, theo như luật thì ít nhất cũng bị tuyên án từ mười năm tù trở lên, hoặc tù chung thân, hoặc thậm chí có thể bị tử hình. Ngoài ra còn có tội cố ý đả thương người, chút nữa giám định thương thế của Ân Mặc, vết thương nhẹ thì bị xử tù từ ba năm trở xuống, tạm giam hoặc là quản chế, còn nếu như tay của anh ta bị tàn tật thì bà đây cũng có thể khiến cho cô ta ngồi tù mười năm trở lên, ở tù chung thân hoặc tử hình." Dừng một chút, Nhiễm Sanh Sanh học luật liếc nhìn Bạch Mão Mão cũng không bởi vì câu nói của cô mà ngẩng đầu lên, nỗ lực kìm nén lửa giận đang bắt đầu thiêu đốt: "Mão Mão, cậu không cần sợ, dám động vào chị em tốt của bà đây, bà đây không cần mạng của cô ta, cũng có thể để cho cả đời của cô ta không bước ra khỏi được cửa phòng giam."
Cô không có nói, cô thực ra xuất thân từ thế gia pháp luật, nguyên người một nhà, không phải là luật sư thì cũng là hình cảnh, quan tòa, kiểm sát trưởng gì gì đó. Cứ theo luật pháp mà làm việc thì là một chuyện vô cùng đơn giản.
"Tớ không muốn kiện cô ta." Cô gái kia, chỉ bởi vì không chiếm được tình yêu mà điên cuồng mất trí, bản thân cô ta đã rất đáng thương rồi, cô cũng không muốn làm khó dễ cho cô ta nữa: "Còn về chuyện của Ân Mặc thì chờ anh ấy tỉnh lại, để cho người nhà và anh ấy xử lý đi, tớ không phải là chủ."
Bạch Mão Mão rụt vai lại, nhìn không được vẻ mặt của ba người kia: "Cảm ơn cậu, Sanh Sanh. Các cậu không cần lo lắng, tớ không sao đâu mà, thực ra thì, cũng không phải là đặc biệt sợ, trước kia tớ cũng thường bị các nữ sinh vây đánh rồi, ha ha, bất quá, đây vẫn là lần đầu tiên thấy được nhiều máu như vậy...."
Cô không nói tiếp, bởi vì nước mắt đã không còn cách nào kiềm chế được nữa, thanh âm cũng theo đó mà run run....
"Mão Mão..." Ba người nhẹ nhàng vây xung quanh Bạch Mão Mão, nhưng không biết làm thế nào để an ủi cô.
Các cô thật ra rất hiểu được nỗi bối rối của Bạch Mão Mão, cậu ấy có bản tính nhu nhược mà thiện lương, nhưng lúc nào cũng cũng nỗ lực để mình trở nên không tim không phổi, đụng phải chuyện không vui là liều mạng ăn mọi thứ, luôn cho rằng, cứ ăn vào sẽ giúp cô quên đi hết mọi phiền não, nhưng cho dù có ăn bao nhiêu, cô cũng không khống chế nổi ưu sầu, ưu sầu kia phải lớn cỡ nào....
Hồng Quả Quả bỏ cái balô lớn vẫn đeo từ nãy đến giờ xuống, đặt ở trên ghế dài mở ra, "Mão Mão, tớ mua cho cậu một bọc thiệt lớn đồ ăn đây, cậu cứ tha hồ mà ăn đi, ăn no xong tớ với cậu đi tản bộ."
"Được! Quả Quả, cậu cùng tớ ăn hết chỗ này nha." Hóa đau thương thành sức mạnh, Bạch Mão Mão đẩy Nhiễm Sanh Sanh cùng Loan Hoảng Hoảng vẫn còn đang ôm mình ra, hung hăng kéo những đồ ăn vặt kia.
"....." Các cô có phải là lo lắng hơi quá rồi không? Xem thường tư thế ăn như hổ đói của Bạch Mão Mão và Hồng Quả Quả, dường như chuyện này căn bản hoàn toàn không có chút khó khăn nào đi.
Thế nhưng là, đầu óc của con nhỏ này rốt cuộc là tàn đến cảnh nào rồi đây?
Lẽ nào các cô không hiểu rõ, tay phải của Ân Mặc chỉ dùng để vẽ tranh cùng chơi đàn dương cầm sao. Theo như các cô được biết, Ân Mặc từ hồi học trung học cũng đã đạt đàn dương cầm cấp , trước đây còn được bậc thầy đàn dương cầm nổi tiếng người Pháp nhìn trúng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra nước ngoài học chuyên sâu; mà những bức tranh Trung Quốc cùng những bức tranh sơn dầu dưới ngòi bút của anh ta nữa chứ, có người nói giá thị trường hiện nay còn vượt qua cả danh tiếng mấy chục năm của cha mẹ anh, tiền đồ thật sự rất rộng mở. Giờ tay phải của anh ta nếu như bị phế đi, cơ hồ cũng sẽ phế luôn cuộc đời của anh ta——
Bạch Mão Mão, đứa nhỏ ngu ngốc này, nếu những chuyện kia thật sự xảy ra, liệu cậu còn có thể nuốt trôi những thứ đồ kia không?
Nhìn nhau một cái, Nhiễm Sanh Sanh và Loan Hoảng Hoảng cùng im lặng thở dài. Quên đi, vẫn không cần nói cho Bạch Mão Mão biết, cái loại tham ăn như cô, nếu như thêm cho cô áp lực càng lớn, cô có lẽ nhất thời sẽ luẩn quẩn trong lòng, dứt khoát đem mình ăn no đến chết mới thôi ——
Thế nhưng, Ân Mặc lại đang nghĩ gì đây? Anh ta hẳn rất rõ ràng cái tay kia của mình có biết bao nhiêu quý giá chứ, nhưng vẫn vô nghĩa phản cố lựa chọn vì Bạch Mão Mão mà hiến mình, làm cho những người bạn như các cô vì chuyện này mà buồn khổ không ngớt.
Người đàn ông cao ngạo thanh cao kia, thật ra lại vô cùng yêu Bạch Mão Mão? Vậy tại sao trước kia lại không biết quý trọng cô cơ chứ? Lẽ nào phải chờ đến khi mất đi mới biết được sự quý giá của cô sao? Nhưng là, ai lại nên vì ai mà chờ ở một chỗ trước sau không rời ——
——— —————— ———
Khi Ân Mặc tỉnh lại, không được như mong muốn thấy được vẻ mặt lo lắng của Bạch Mão Mão trông coi ở bên cạnh. Anh mấp máy môi, không ngoài ý muốn thấy được ba mẹ mình ở bên kia giường bệnh, anh nhìn về phía mẹ mình, con ngươi chuyển lạnh: "Mão Mão đâu? Mẹ đuổi cô ấy ra ngoài rồi sao?"
"Mẹ không có đuổi cô ta đi!" Vì vậy cho nên bà mới không thích Bạch Mão Mão, dựa vào cái gì mà cô ta vừa xuất hiện liền phá hư tình cảm mẹ con gắn bó thân thiết của bọn họ, bà Ân tức giận nói: "Bạn bè cô ta mang theo đồ ăn đến cho cô ta, sau đó cô ta liền ra ngoài ăn uống quá độ, hiện tại ăn quá no, đang ở trong hành lang đi bộ cho tiêu hóa."
Càng nói càng tức giận, thực sự là vật hợp theo loài mà, những cô gái này rốt cuộc là có bình thường hay không vậy? Con trai của bà mới là bệnh nhân, đến bệnh viện không phải thăm bệnh nhân, mà lại đi hỏi thăm một đứa ngốc không bị thương một chút nào, cái này làm cho những người nhà của người bị thương như bọn họ làm sao chịu nổi đây?
Nghe vậy, ánh mắt Ân Mặc liền ảm đạm xuống. Cô quả nhiên là, một chút cũng không đau lòng vì anh, chẳng những có thể nuốt trôi được đồ ăn, lại còn ăn đến no căng —— (Bạch Mão Mão tức giận hào hùng mà bác bẻ lại: Là anh không hiểu lòng của những người tham ăn! Khó có điều anh không hiểu được, với tư cách một người tham ăn, càng khó chịu, lại càng phải ăn , ăn không ngừng, ăn đến mất mạng, biết chưa hả? Cô cũng rất là vất vả a....o(╯□╰)o)
"Mặc à, tay phải của con, phải phế đi sao?" Với tư cách là một người đàn ông, ông hiểu lòng của con trai mình, thế nhưng, làm một người cha, ông lại càng quan tâm đến tương lai của con trai hơn. Ông đã hỏi qua bác sĩ, mặc dù không thương tổn đến xương, nhưng dây chằng bên phải lại bị tổn thương lớn.
"Không có việc gì." Thản nhiên nhìn thoáng qua tay mình, Ân Mặc nhắm mắt lại, im lặng nằm ở trên giường: "Cùng lắm là theo hắc nông chỉ pháp một lần nữa luyện lại từ đầu, dù sao cũng có thể luyện tay lại được dẻo dai, mềm mại."
"Con trai..." Nghe vậy, bà Ân nước mắt vẫn luôn đè nén từ nãy giờ liền rơi xuống, bà luôn hi vọng con trai mình hoàn mỹ, nhưng bây giờ lại bởi vì cô gái kia mà vết thương chồng chất, nó lại làm một bộ dáng không sao cả. Bà là một người mẹ, điều này làm sao có thể tiếp nhận được?
"Mẹ, không được kiếm chuyện với Mão Mão." Mặc dù nhắm hai mắt, nhưng Ân Mặc vẫn rất hiểu rõ mẹ của mình: "Trước đây, mặc dù con đã từng nói với mẹ, cô ấy chỉ là một tấm bia đỡ đạn dời đi sự mê luyến của người khác, với con mà nói, không hề tồn tại bất kỳ ý nghĩa nào, lại bị cô ấy trong lúc vô tình nghe được, cô ấy cũng bởi vậy mà bỏ con đi. Con sau lại biết mẹ ra uy với cô ấy, cảnh cáo cô ấy không được dây dưa với con nữa, nhưng mà, mẹ à, khi dễ một cô gái nhu nhược là lỗi của chúng ta, cho nên, cho dù sau khi mất đi cô ấy con mới biết được mình không thể không có cô ấy, nhưng hết thảy mọi thứ, đối với hiện tại mà nói, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Mẹ, hiện tại con chỉ hi vọng, làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời, mẹ có hiểu được không?".
"Mẹ không hiểu được." Lau đi nước mắt, bà Ân hạ giọng, không muốn kinh động đến các cô gái bên ngoài hành lang: "Mặc nhi, lòng của cô ta rõ ràng đã không còn ở trên người con nữa rồi, con tội gì mà lại phải tự làm khổ mình như vậy?".
"Bà im miệng đi." Ông Ân biết được tình huống thật, nhịn không được cau mày tức giận mắng: "Tôi đã nói với bà, không nên nhúng tay quá nhiều vào cuộc sống cũng như chuyện tình cảm của con trai, chúng ta làm cha làm mẹ, phải biết tôn trọng sự lựa chọn của con trai, mà không phải là cứng rắn can thiệp, bà vì sao lại không nghe cơ chứ?"
"Nhưng mà, cô ta xuất thân bình thường, lại không giỏi giang gì..." Bà Ân rụt đầu xuống, còn muốn cãi lại.
"Đó cũng là lựa chọn của con trai." Làm như bị động đến chuyện cũ, ông Ân thở dài nói: "Vô luận là đúng hay là sai, mất đi hay lấy được, tất cả đều thuộc về ký ức cùng thanh xuân của Ân Mặc nó thôi, chúng ta không nên bởi vì sai lầm của mình mà làm mất đi những thứ không thể nào bù đắp lại trong cuộc sống của nó. Bà là mẹ, chẳng lẽ không hiểu, bất luận là vật chất gì, hình thức gì, đều không bằng hạnh phúc trong lòng con trai sao?"
Nghe vậy, Ân Mặc và bà Ân đồng thời trầm mặc, có lẽ, trong quá trình lớn lên, bọn họ đều cần phải học tập, chẳng qua là, nếu thời gian có thể quay trở lại, tất cả mọi thứ có phải đều có thể làm lại được hay không?
——— —————— —————
Sau khi Bạch Mão Mão cảm thấy bao tử dễ chịu hơn được một chút, để cho đám người Loan Hoảng Hoảng quay trở về trường trước, ngộ nhỡ trong ký túc xá ban đêm có kiểm tra phòng, cô còn cần phải nhờ các cô giúp một tay che giấu hành tung. Cho đến khi các cô đã đi xa, Bạch Mão Mão mới gục đầu trở lại phòng bệnh, nhưng lại ngoài ý muốn thấy Ân Mặc đã tỉnh dậy, đang ngồi dựa vào trên giường cùng cha mẹ nói chuyện phiếm.
"Này." Cô lúng túng cười một tiếng, nhưng dưới ánh mắt căm tức lạnh nhạt của bà Ân, rất chi là khó xử.
"Ba mẹ, hai người về trước đi, có Mão Mão ở đây cùng con là được rồi." Hiểu rõ chuyện trong lòng của Bạch Mão Mão, Ân Mặc rất đúng lúc giải vây.
"Chờ một chút, mẹ vừa gọi điện kêu người giúp việc nấu cháo dinh dưỡng rồi, bọn họ lập tức sẽ mang tới ngay thôi, mẹ muốn nhìn con ăn xong rồi mới đi." Bà Ân nhìn con trai mình, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, được rồi, bà thừa nhận, không có gì quan trọng bằng hạnh phúc thực sự của con trai.
"Không có vấn đề gì, ba mẹ cứ về nghỉ ngơi đi, sau khi người giúp việc mang đồ ăn tới, Mão Mão sẽ giám sát con ăn hết, đúng không, Mão Mão?" Ân Mặc nháy mắt với Bạch Mão Mão một cái, ý bảo cô phối hợp với mình.
Lần đầu tiên thấy được Ân Mặc làm ra một nét mặt xinh đẹp hài hước như vậy, Bạch Mão Mão hiển nhiên là không kịp thích ứng, cô cứ đứng ngây ngô tại đó, lại quên mất phải trả lời, mãi cho đến khi Ân Mặc dùng cái tay không bị thương gõ vào mu bàn tay cô một cái, Bạch Mão Mão mới hoảng loạn mà trả lời: "Anh hãy để cho bác gái nhìn anh ăn xong đi, như vậy bác mới có thể yên tâm được."
Nghe vậy, ông Ân tán thưởng mà nhìn Bạch Mão Mão một cái, bà Ân lại không cảm kích, chẳng qua là hừ lạnh một tiếng.
Nếu Bạch Mão Mão đã nói như vậy, Ân Mặc cũng không kiên trì nữa. Chờ người giúp việc đưa cháo dinh dưỡng tới, anh vốn là muốn để cho Bạch Mão Mão đút cho mình ăn, lại bị bà Ân cường ngạnh đưa cái thìa qua, một bộ dáng tuyệt đối không để cho ai thay thế. Vì vậy, để không khiến Bạch Mão Mão khó xử, anh chỉ có thể để cho mẹ mình đút cho mình ăn.
Ăn cơm không nói chuyện, Ân Mặc rốt cuộc cũng đã ăn đủ khiến bà Ân hài lòng, đêm cũng đã khuya. Bạch Mão Mão ở một bên ngáp liên tục, Ân Mặc nhìn thấy có một chút không đành lòng.
"Ba, bao nguyên cái phòng bệnh này đi, để cho Mão Mão ngủ ở trên giường, hai người về nghỉ ngơi đi, con không sao." Dùng tay trái cầm khăn tay, lau sạch khóe môi, Ân Mặc nhàn nhạt nhìn về phía cha mình.
"Ba đã bố trí một người giúp việc rồi." Ông Ân cuối cùng cũng không yên lòng về con trai mình.
"Không cần, Mão Mão sẽ ở đây chăm sóc cho con, cô ấy đã đáp ứng rồi." Ân Mặc thẳng tắp nhìn Bạch Mão Mão, nhìn đến da đầu cô tê dại.
"Cô ta làm được sao? Vừa nhìn là biết một bộ tay chân vụng về, nhà chúng ta mời người giúp việc cũng không mời cái loại như cô ta...." Bà Ân trong lòng vẫn bực bội, mặc dù hiểu rõ sự lựa chọn của con trai, nhưng lời nói và việc làm vẫn không thể nào tự động kiềm chế được.
"Mẹ!" Sắc mặt trầm xuống, Ân Mặc phẫn nộ trách: "Nếu như mẹ lại dùng thái độ vô lễ như vậy đối xử với Mão Mão, mấy ngày con nằm viện, mẹ cũng không cần thiết phải đến thăm con."
Bạch Mão Mão vốn đang rất tức giận lại nghe được lời nói của Ân Mặc, nhất thời trợn tròn mắt, không nên như vậy chứ? Ân Mặc, anh làm như vậy, càng khiến cho mẹ anh càng ghét em hơn có biết hay không hả?
"Được rồi, chúng ta đi về trước đi." Không đợi bà Ân phát tác, ông Ân quả quyết định đoạt. Ông xem như là thấy rõ, vợ mình chính là nhìn cô bé này không vừa mắt, cho nên vô luận có chỉ dẫn bà như thế nào cũng là mất công, đã như vậy, dứt khoát tách hai người ra, không để cho hai người ở chung với nhau trong thời gian dài là được rồi.
"Nhưng mà ——" Bà Ân vẫn không cam lòng.
"Tôi nói đi về." Ông Ân cũng không nhìn bà một cái, lại làm cho bà ngoan ngoãn nghe lời.
"Xin hai người chờ một chút."
Vừa muốn xoay người rời đi, phía sau lại đột ngột vang lên giọng nói lạnh lùng, lại làm cho mấy người trong phòng bệnh cùng lúc cứng ngắc.
Cùng sống ở thành phố Vĩ Bạc, bọn họ đối với vị thiên chi kiều tử của thành phố này, có thể nói là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, giọng nói khí phách lạnh lùng như vậy, ngoài cậu ta ra thì còn ai vào đây nữa?
Cứng đờ ngẩng đầu lên, Bạch Mão Mão nhìn bóng dáng cao ngạo ở cửa phòng bệnh kia, nước mắt, trong nháy mắt như tràn đê.
Hắc đại nhân, anh rốt cuộc cũng quyết định trở về rồi sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Loan Hoảng Hoảng, Nhiễm Sanh Sanh, Hồng Quả Quả lúc nghe được tin chạy tới bệnh viện thì trời cũng đã nhá nhem tối, Ân Mặc còn chưa có tỉnh lại. Bạch Mão Mão mệt mỏi nằm ghé một bên trên giường bệnh, gần như sắp ngủ.
Nhìn Ân Mặc ngủ say, ba người các cô khẽ hướng về phía cha mẹ Ân Mặc chào hỏi, lại ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Bạch Mão Mão ra ngoài nói chuyện.
"Thực sự là do em gái song sinh của Phong Dịch Dương làm?" Thấy Bạch Mão Mão từng bước lắc lư đi tới, Loan Hoảng Hoảng cau mày, đè nén thanh âm cơ hồ đang như lửa giận sắp vỡ đê.
"Ừ." Mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, Bạch Mão Mão thấp giọng trả lời: "Giúp tớ mang quần áo sạch đến đây sao? Tớ muốn đi toilet thay quần áo một chút." Mặc dù máu trên mặt đã được rửa sạch, nhưng máu trên quần áo lại rửa không ra, cô không thể làm gì khác hơn là đành phải gọi điện thoại cho ba đứa bạn mang đến giùm.
"Tớ đi với cậu." Nhiễm Sanh Sanh mang theo quần áo, dắt Bạch Mão Mão đi vào toilet.
Khi các cô đi ra, mặc dù Bạch Mão Mão đã chỉnh trang lại bề ngoài, nhưng vẫn không áp chế được gương mặt mờ mịt luống cuống, Loan Hoảng Hoảng nắm chặt tay lại tự trách mình: "Xin lỗi, Mão Mão, là lỗi của tớ, tớ không nên xúi giục Phong Dịch Dương tiếp cận cậu. Em gái của anh ta, tớ quả thực có biết, nhưng tớ vốn chỉ nghĩ rằng cô gái kia chỉ là đối với mỹ nam bên cạnh có ham muốn biến thái chiếm làm của riêng thôi, nhưng lại thật không nghĩ tới, cô ta bởi vì không chiếm được mà lại trở nên điên cuồng như vậy."
"Vì thất tình mà điên cuồng mất trí vậy sao?" Lầm bầm suy tư, Bạch Mão Mão nhìn về phía Loan Hoảng Hoảng, tự nhiên nói: "Không cần phải xin lỗi đâu, Hoảng Hoảng, chẳng qua chúng ta không nghĩ tới việc phụ nữ có thể trở thành sinh vật đáng sợ như vậy, không trách được ai cả."
"Cậu cũng là con gái...." Hồng Quả Quả nói chen vào, đừng nói bàng quan như vậy, cô là người thành thật, cô sẽ không có thói quen đó.
"Con gái và phụ nữ khác nhau mà." Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Hồng Quả Quả, Bạch Mão Mão cùng các cô ngồi trên ghế dài trong hành lang, cô cuộn người lại, ôm lấy hai chân mình, đem mặt vùi vào giữa hai chân.
"Có muốn kiện cô ta không? Hành vi của cô ta là liên quan đến tội cố ý giết người, theo như luật thì ít nhất cũng bị tuyên án từ mười năm tù trở lên, hoặc tù chung thân, hoặc thậm chí có thể bị tử hình. Ngoài ra còn có tội cố ý đả thương người, chút nữa giám định thương thế của Ân Mặc, vết thương nhẹ thì bị xử tù từ ba năm trở xuống, tạm giam hoặc là quản chế, còn nếu như tay của anh ta bị tàn tật thì bà đây cũng có thể khiến cho cô ta ngồi tù mười năm trở lên, ở tù chung thân hoặc tử hình." Dừng một chút, Nhiễm Sanh Sanh học luật liếc nhìn Bạch Mão Mão cũng không bởi vì câu nói của cô mà ngẩng đầu lên, nỗ lực kìm nén lửa giận đang bắt đầu thiêu đốt: "Mão Mão, cậu không cần sợ, dám động vào chị em tốt của bà đây, bà đây không cần mạng của cô ta, cũng có thể để cho cả đời của cô ta không bước ra khỏi được cửa phòng giam."
Cô không có nói, cô thực ra xuất thân từ thế gia pháp luật, nguyên người một nhà, không phải là luật sư thì cũng là hình cảnh, quan tòa, kiểm sát trưởng gì gì đó. Cứ theo luật pháp mà làm việc thì là một chuyện vô cùng đơn giản.
"Tớ không muốn kiện cô ta." Cô gái kia, chỉ bởi vì không chiếm được tình yêu mà điên cuồng mất trí, bản thân cô ta đã rất đáng thương rồi, cô cũng không muốn làm khó dễ cho cô ta nữa: "Còn về chuyện của Ân Mặc thì chờ anh ấy tỉnh lại, để cho người nhà và anh ấy xử lý đi, tớ không phải là chủ."
Bạch Mão Mão rụt vai lại, nhìn không được vẻ mặt của ba người kia: "Cảm ơn cậu, Sanh Sanh. Các cậu không cần lo lắng, tớ không sao đâu mà, thực ra thì, cũng không phải là đặc biệt sợ, trước kia tớ cũng thường bị các nữ sinh vây đánh rồi, ha ha, bất quá, đây vẫn là lần đầu tiên thấy được nhiều máu như vậy...."
Cô không nói tiếp, bởi vì nước mắt đã không còn cách nào kiềm chế được nữa, thanh âm cũng theo đó mà run run....
"Mão Mão..." Ba người nhẹ nhàng vây xung quanh Bạch Mão Mão, nhưng không biết làm thế nào để an ủi cô.
Các cô thật ra rất hiểu được nỗi bối rối của Bạch Mão Mão, cậu ấy có bản tính nhu nhược mà thiện lương, nhưng lúc nào cũng cũng nỗ lực để mình trở nên không tim không phổi, đụng phải chuyện không vui là liều mạng ăn mọi thứ, luôn cho rằng, cứ ăn vào sẽ giúp cô quên đi hết mọi phiền não, nhưng cho dù có ăn bao nhiêu, cô cũng không khống chế nổi ưu sầu, ưu sầu kia phải lớn cỡ nào....
Hồng Quả Quả bỏ cái balô lớn vẫn đeo từ nãy đến giờ xuống, đặt ở trên ghế dài mở ra, "Mão Mão, tớ mua cho cậu một bọc thiệt lớn đồ ăn đây, cậu cứ tha hồ mà ăn đi, ăn no xong tớ với cậu đi tản bộ."
"Được! Quả Quả, cậu cùng tớ ăn hết chỗ này nha." Hóa đau thương thành sức mạnh, Bạch Mão Mão đẩy Nhiễm Sanh Sanh cùng Loan Hoảng Hoảng vẫn còn đang ôm mình ra, hung hăng kéo những đồ ăn vặt kia.
"....." Các cô có phải là lo lắng hơi quá rồi không? Xem thường tư thế ăn như hổ đói của Bạch Mão Mão và Hồng Quả Quả, dường như chuyện này căn bản hoàn toàn không có chút khó khăn nào đi.
Thế nhưng là, đầu óc của con nhỏ này rốt cuộc là tàn đến cảnh nào rồi đây?
Lẽ nào các cô không hiểu rõ, tay phải của Ân Mặc chỉ dùng để vẽ tranh cùng chơi đàn dương cầm sao. Theo như các cô được biết, Ân Mặc từ hồi học trung học cũng đã đạt đàn dương cầm cấp 10, trước đây còn được bậc thầy đàn dương cầm nổi tiếng người Pháp nhìn trúng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra nước ngoài học chuyên sâu; mà những bức tranh Trung Quốc cùng những bức tranh sơn dầu dưới ngòi bút của anh ta nữa chứ, có người nói giá thị trường hiện nay còn vượt qua cả danh tiếng mấy chục năm của cha mẹ anh, tiền đồ thật sự rất rộng mở. Giờ tay phải của anh ta nếu như bị phế đi, cơ hồ cũng sẽ phế luôn cuộc đời của anh ta——
Bạch Mão Mão, đứa nhỏ ngu ngốc này, nếu những chuyện kia thật sự xảy ra, liệu cậu còn có thể nuốt trôi những thứ đồ kia không?
Nhìn nhau một cái, Nhiễm Sanh Sanh và Loan Hoảng Hoảng cùng im lặng thở dài. Quên đi, vẫn không cần nói cho Bạch Mão Mão biết, cái loại tham ăn như cô, nếu như thêm cho cô áp lực càng lớn, cô có lẽ nhất thời sẽ luẩn quẩn trong lòng, dứt khoát đem mình ăn no đến chết mới thôi ——
Thế nhưng, Ân Mặc lại đang nghĩ gì đây? Anh ta hẳn rất rõ ràng cái tay kia của mình có biết bao nhiêu quý giá chứ, nhưng vẫn vô nghĩa phản cố lựa chọn vì Bạch Mão Mão mà hiến mình, làm cho những người bạn như các cô vì chuyện này mà buồn khổ không ngớt.
Người đàn ông cao ngạo thanh cao kia, thật ra lại vô cùng yêu Bạch Mão Mão? Vậy tại sao trước kia lại không biết quý trọng cô cơ chứ? Lẽ nào phải chờ đến khi mất đi mới biết được sự quý giá của cô sao? Nhưng là, ai lại nên vì ai mà chờ ở một chỗ trước sau không rời ——
——— —————— ———
Khi Ân Mặc tỉnh lại, không được như mong muốn thấy được vẻ mặt lo lắng của Bạch Mão Mão trông coi ở bên cạnh. Anh mấp máy môi, không ngoài ý muốn thấy được ba mẹ mình ở bên kia giường bệnh, anh nhìn về phía mẹ mình, con ngươi chuyển lạnh: "Mão Mão đâu? Mẹ đuổi cô ấy ra ngoài rồi sao?"
"Mẹ không có đuổi cô ta đi!" Vì vậy cho nên bà mới không thích Bạch Mão Mão, dựa vào cái gì mà cô ta vừa xuất hiện liền phá hư tình cảm mẹ con gắn bó thân thiết của bọn họ, bà Ân tức giận nói: "Bạn bè cô ta mang theo đồ ăn đến cho cô ta, sau đó cô ta liền ra ngoài ăn uống quá độ, hiện tại ăn quá no, đang ở trong hành lang đi bộ cho tiêu hóa."
Càng nói càng tức giận, thực sự là vật hợp theo loài mà, những cô gái này rốt cuộc là có bình thường hay không vậy? Con trai của bà mới là bệnh nhân, đến bệnh viện không phải thăm bệnh nhân, mà lại đi hỏi thăm một đứa ngốc không bị thương một chút nào, cái này làm cho những người nhà của người bị thương như bọn họ làm sao chịu nổi đây?
Nghe vậy, ánh mắt Ân Mặc liền ảm đạm xuống. Cô quả nhiên là, một chút cũng không đau lòng vì anh, chẳng những có thể nuốt trôi được đồ ăn, lại còn ăn đến no căng —— (Bạch Mão Mão tức giận hào hùng mà bác bẻ lại: Là anh không hiểu lòng của những người tham ăn! Khó có điều anh không hiểu được, với tư cách một người tham ăn, càng khó chịu, lại càng phải ăn , ăn không ngừng, ăn đến mất mạng, biết chưa hả? Cô cũng rất là vất vả a....o(╯□╰)o)
"Mặc à, tay phải của con, phải phế đi sao?" Với tư cách là một người đàn ông, ông hiểu lòng của con trai mình, thế nhưng, làm một người cha, ông lại càng quan tâm đến tương lai của con trai hơn. Ông đã hỏi qua bác sĩ, mặc dù không thương tổn đến xương, nhưng dây chằng bên phải lại bị tổn thương lớn.
"Không có việc gì." Thản nhiên nhìn thoáng qua tay mình, Ân Mặc nhắm mắt lại, im lặng nằm ở trên giường: "Cùng lắm là theo hắc nông chỉ pháp một lần nữa luyện lại từ đầu, dù sao cũng có thể luyện tay lại được dẻo dai, mềm mại."
"Con trai..." Nghe vậy, bà Ân nước mắt vẫn luôn đè nén từ nãy giờ liền rơi xuống, bà luôn hi vọng con trai mình hoàn mỹ, nhưng bây giờ lại bởi vì cô gái kia mà vết thương chồng chất, nó lại làm một bộ dáng không sao cả. Bà là một người mẹ, điều này làm sao có thể tiếp nhận được?
"Mẹ, không được kiếm chuyện với Mão Mão." Mặc dù nhắm hai mắt, nhưng Ân Mặc vẫn rất hiểu rõ mẹ của mình: "Trước đây, mặc dù con đã từng nói với mẹ, cô ấy chỉ là một tấm bia đỡ đạn dời đi sự mê luyến của người khác, với con mà nói, không hề tồn tại bất kỳ ý nghĩa nào, lại bị cô ấy trong lúc vô tình nghe được, cô ấy cũng bởi vậy mà bỏ con đi. Con sau lại biết mẹ ra uy với cô ấy, cảnh cáo cô ấy không được dây dưa với con nữa, nhưng mà, mẹ à, khi dễ một cô gái nhu nhược là lỗi của chúng ta, cho nên, cho dù sau khi mất đi cô ấy con mới biết được mình không thể không có cô ấy, nhưng hết thảy mọi thứ, đối với hiện tại mà nói, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Mẹ, hiện tại con chỉ hi vọng, làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời, mẹ có hiểu được không?".
"Mẹ không hiểu được." Lau đi nước mắt, bà Ân hạ giọng, không muốn kinh động đến các cô gái bên ngoài hành lang: "Mặc nhi, lòng của cô ta rõ ràng đã không còn ở trên người con nữa rồi, con tội gì mà lại phải tự làm khổ mình như vậy?".
"Bà im miệng đi." Ông Ân biết được tình huống thật, nhịn không được cau mày tức giận mắng: "Tôi đã nói với bà, không nên nhúng tay quá nhiều vào cuộc sống cũng như chuyện tình cảm của con trai, chúng ta làm cha làm mẹ, phải biết tôn trọng sự lựa chọn của con trai, mà không phải là cứng rắn can thiệp, bà vì sao lại không nghe cơ chứ?"
"Nhưng mà, cô ta xuất thân bình thường, lại không giỏi giang gì..." Bà Ân rụt đầu xuống, còn muốn cãi lại.
"Đó cũng là lựa chọn của con trai." Làm như bị động đến chuyện cũ, ông Ân thở dài nói: "Vô luận là đúng hay là sai, mất đi hay lấy được, tất cả đều thuộc về ký ức cùng thanh xuân của Ân Mặc nó thôi, chúng ta không nên bởi vì sai lầm của mình mà làm mất đi những thứ không thể nào bù đắp lại trong cuộc sống của nó. Bà là mẹ, chẳng lẽ không hiểu, bất luận là vật chất gì, hình thức gì, đều không bằng hạnh phúc trong lòng con trai sao?"
Nghe vậy, Ân Mặc và bà Ân đồng thời trầm mặc, có lẽ, trong quá trình lớn lên, bọn họ đều cần phải học tập, chẳng qua là, nếu thời gian có thể quay trở lại, tất cả mọi thứ có phải đều có thể làm lại được hay không?
——— —————— —————
Sau khi Bạch Mão Mão cảm thấy bao tử dễ chịu hơn được một chút, để cho đám người Loan Hoảng Hoảng quay trở về trường trước, ngộ nhỡ trong ký túc xá ban đêm có kiểm tra phòng, cô còn cần phải nhờ các cô giúp một tay che giấu hành tung. Cho đến khi các cô đã đi xa, Bạch Mão Mão mới gục đầu trở lại phòng bệnh, nhưng lại ngoài ý muốn thấy Ân Mặc đã tỉnh dậy, đang ngồi dựa vào trên giường cùng cha mẹ nói chuyện phiếm.
"Này." Cô lúng túng cười một tiếng, nhưng dưới ánh mắt căm tức lạnh nhạt của bà Ân, rất chi là khó xử.
"Ba mẹ, hai người về trước đi, có Mão Mão ở đây cùng con là được rồi." Hiểu rõ chuyện trong lòng của Bạch Mão Mão, Ân Mặc rất đúng lúc giải vây.
"Chờ một chút, mẹ vừa gọi điện kêu người giúp việc nấu cháo dinh dưỡng rồi, bọn họ lập tức sẽ mang tới ngay thôi, mẹ muốn nhìn con ăn xong rồi mới đi." Bà Ân nhìn con trai mình, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, được rồi, bà thừa nhận, không có gì quan trọng bằng hạnh phúc thực sự của con trai.
"Không có vấn đề gì, ba mẹ cứ về nghỉ ngơi đi, sau khi người giúp việc mang đồ ăn tới, Mão Mão sẽ giám sát con ăn hết, đúng không, Mão Mão?" Ân Mặc nháy mắt với Bạch Mão Mão một cái, ý bảo cô phối hợp với mình.
Lần đầu tiên thấy được Ân Mặc làm ra một nét mặt xinh đẹp hài hước như vậy, Bạch Mão Mão hiển nhiên là không kịp thích ứng, cô cứ đứng ngây ngô tại đó, lại quên mất phải trả lời, mãi cho đến khi Ân Mặc dùng cái tay không bị thương gõ vào mu bàn tay cô một cái, Bạch Mão Mão mới hoảng loạn mà trả lời: "Anh hãy để cho bác gái nhìn anh ăn xong đi, như vậy bác mới có thể yên tâm được."
Nghe vậy, ông Ân tán thưởng mà nhìn Bạch Mão Mão một cái, bà Ân lại không cảm kích, chẳng qua là hừ lạnh một tiếng.
Nếu Bạch Mão Mão đã nói như vậy, Ân Mặc cũng không kiên trì nữa. Chờ người giúp việc đưa cháo dinh dưỡng tới, anh vốn là muốn để cho Bạch Mão Mão đút cho mình ăn, lại bị bà Ân cường ngạnh đưa cái thìa qua, một bộ dáng tuyệt đối không để cho ai thay thế. Vì vậy, để không khiến Bạch Mão Mão khó xử, anh chỉ có thể để cho mẹ mình đút cho mình ăn.
Ăn cơm không nói chuyện, Ân Mặc rốt cuộc cũng đã ăn đủ khiến bà Ân hài lòng, đêm cũng đã khuya. Bạch Mão Mão ở một bên ngáp liên tục, Ân Mặc nhìn thấy có một chút không đành lòng.
"Ba, bao nguyên cái phòng bệnh này đi, để cho Mão Mão ngủ ở trên giường, hai người về nghỉ ngơi đi, con không sao." Dùng tay trái cầm khăn tay, lau sạch khóe môi, Ân Mặc nhàn nhạt nhìn về phía cha mình.
"Ba đã bố trí một người giúp việc rồi." Ông Ân cuối cùng cũng không yên lòng về con trai mình.
"Không cần, Mão Mão sẽ ở đây chăm sóc cho con, cô ấy đã đáp ứng rồi." Ân Mặc thẳng tắp nhìn Bạch Mão Mão, nhìn đến da đầu cô tê dại.
"Cô ta làm được sao? Vừa nhìn là biết một bộ tay chân vụng về, nhà chúng ta mời người giúp việc cũng không mời cái loại như cô ta...." Bà Ân trong lòng vẫn bực bội, mặc dù hiểu rõ sự lựa chọn của con trai, nhưng lời nói và việc làm vẫn không thể nào tự động kiềm chế được.
"Mẹ!" Sắc mặt trầm xuống, Ân Mặc phẫn nộ trách: "Nếu như mẹ lại dùng thái độ vô lễ như vậy đối xử với Mão Mão, mấy ngày con nằm viện, mẹ cũng không cần thiết phải đến thăm con."
Bạch Mão Mão vốn đang rất tức giận lại nghe được lời nói của Ân Mặc, nhất thời trợn tròn mắt, không nên như vậy chứ? Ân Mặc, anh làm như vậy, càng khiến cho mẹ anh càng ghét em hơn có biết hay không hả?
"Được rồi, chúng ta đi về trước đi." Không đợi bà Ân phát tác, ông Ân quả quyết định đoạt. Ông xem như là thấy rõ, vợ mình chính là nhìn cô bé này không vừa mắt, cho nên vô luận có chỉ dẫn bà như thế nào cũng là mất công, đã như vậy, dứt khoát tách hai người ra, không để cho hai người ở chung với nhau trong thời gian dài là được rồi.
"Nhưng mà ——" Bà Ân vẫn không cam lòng.
"Tôi nói đi về." Ông Ân cũng không nhìn bà một cái, lại làm cho bà ngoan ngoãn nghe lời.
"Xin hai người chờ một chút."
Vừa muốn xoay người rời đi, phía sau lại đột ngột vang lên giọng nói lạnh lùng, lại làm cho mấy người trong phòng bệnh cùng lúc cứng ngắc.
Cùng sống ở thành phố Vĩ Bạc, bọn họ đối với vị thiên chi kiều tử của thành phố này, có thể nói là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, giọng nói khí phách lạnh lùng như vậy, ngoài cậu ta ra thì còn ai vào đây nữa?
Cứng đờ ngẩng đầu lên, Bạch Mão Mão nhìn bóng dáng cao ngạo ở cửa phòng bệnh kia, nước mắt, trong nháy mắt như tràn đê.
Hắc đại nhân, anh rốt cuộc cũng quyết định trở về rồi sao?