Phan Bắc Bắc gần đây rất là rầu rĩ, trên thế giới này, còn có chuyện nào lại vừa hạnh phúc cũng lại vừa bết bát như cái chuyện mang thai sao?
Mặc dù ông xã đại nhân nhà cô dốc hết sức ra giữ gìn, bọn họ thành công trì hoãn một năm, tràn đầy một năm thế giới của hai người, nhưng trốn được mùng một không trốn được mười lăm, cha mẹ hai bên cùng người thân năm lần bảy lượt thúc giục, cô vẫn phải mang thai sinh con, thế nhưng mà, không có ai nói cho cô biết, mang thai sinh con lại là chuyện giày vò người như vậy a!
Lần thứ N nhốt Tử Thánh Trạch ở ngoài cửa toilet, Phan Bắc Bắc vịn lấy bồn rửa mặt, ói đến trời đất u ám.
"Bắc Bắc, mở cửa, để anh đi vào đi!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của Tử Thánh Trạch, Phan Bắc Bắc lại ói đến nước mắt nước mũi giàn giụa, không rảnh rỗi bận tâm.
"Bắc Bắc! Bắc Bắc!" Thanh âm trầm thấp dần dần trở nên khàn khàn, thanh âm Tử Thánh Trạch đập cửa càng lúc càng lớn, ói đến thần trí mê man, lại nghe được anh dùng đồ để đập cửa, Phan Bắc Bắc chợt ngẩng đầu, chật vật hét lên: "Anh nếu như dám dùng vũ lực xông vào, em liền tuyệt giao với anh!"
"Bắc Bắc, em cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?" Lấy lưng chống đỡ cửa toilet, khuôn mặt tuấn tú vô cùng quý khí của Tử Thánh Trạch giờ phút này lại tràn ngập bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Cơ hồ đến cả mật cũng đều đem ói hết ra, dạ dày sôi trào lên mới có chút dịu lại, Phan Bắc Bắc súc miệng, lại rửa mặt, sửa sang lại dung nhan xong, mới mở cửa đối diện với lão công của mình, "Em không muốn anh thấy bộ dạng em xấu xí như vậy."
"..." Yên lặng nhìn gương mặt tiều tụy tái nhợt của Phan Bắc Bắc, thương yêu trong tim Tử Thánh Trạch cơ hồ như cỏ dại lan tràn, một hồi lâu, lại chỉ có thể thâm trầm cảm thán ra một câu: "Cô nàng ngốc của anh."
Phan Bắc Bắc từ khi mang thai hơn một tháng liền bắt đầu nôn nghén, mà lúc này cục cưng cũng đã được năm tháng rồi, cô mỗi ngày đều ăn rồi ói, ói rồi lại ăn, trong trạng thái ăn-ói nối tiếp nhau mà sống qua ngày. Tử Thánh Trạch sau khi biết cô có thai liền ngừng lại mọi chức vụ của cô, anh hiện tại cũng rất ít đến công ty, mỗi ngày đều ở bên cạnh làm bạn với cô, tìm tòi trong phạm vi toàn thế giới những sách dạy nấu ăn có thể để cho phụ nữ mang thai ăn mà không sinh ra cảm giác muốn ói.
Mặc dù Tử Thánh Trạch buông xuống mọi công việc để ở bên cạnh cô, nhưng Phan Bắc Bắc lại cố chấp mỗi lần nôn nghén đều kiên quyết tránh thoát anh. Anh không phải là chưa từng nghĩ tới việc đập hết mọi ổ khóa của
tất cả các toilet trong nhà ra, xem cô còn có thể làm như thế nào để nhốt anh ngoài cửa nữa, nhưng anh hiểu rất rõ Phan Bắc Bắc, tính cách nha đầu này lơ đễnh, rất ít khi kiên trì, nhưng một khi cô đã kiên trì cái gì, nếu như anh không theo cô, cô thực sự sẽ tuyệt giao với anh.
Nha đầu ngốc, cũng không nghĩ tới, ngày hôm nay cô phải chịu đựng khổ sở sống không bằng chết như vậy, cũng không phải đều là nhờ công lao của người đàn ông của cô đó sao?
Ôm mỗ kiêu ngạo, tâm tình lại rối rắm ân hận nào đó, Tử Thánh Trạch dụng tâm an bài thuộc hạ ở khắp nơi đi tìm danh y hoặc các chuyên gia dinh dưỡng về, phối hợp với sách dạy nấu ăn cho phụ nữ mang thai để làm đồ ăn cho Phan Bắc Bắc.
"Ông xã, sinh xong đứa con này rồi, chúng ta kiên quyết không sinh đứa thứ hai nữa có được hay không vậy?" Mệt lả để mặc cho Tử Thánh Trạch bế lên, Phan Bắc Bắc ủy khuất trực tiếp rơi lệ.
"Được." Thực ra thì, nếu như không phải Phan Bắc Bắc thuận theo ý của cha mẹ chồng, anh căn bản không nghĩ đến việc muốn có con, anh còn chưa có đủ thế giới của hai người, anh còn chưa cưng chiều cô đủ, anh không muốn một chút nào việc có một cái đầu củ cải nhỏ đột nhiên xuất hiện cùng anh tranh giành tình yêu của cô.
"Còn có hơn bốn tháng nữa thôi a, em thực sự rất muốn con lập tức nhảy ra ngoài hì." Tự sờ phần bụng dưới đang dần nhô lên của mình, Phan Bắc Bắc vừa hạnh phúc lại vừa ưu sầu. Sau khi mang thai, cô đã tiếp xúc qua với không ít những bà mẹ mang thai, nhưng không có một ai lại ói thảm hại như cô cả, hu hu, thói đời bất công a.
"Bắc Bắc, yên tâm, anh sẽ báo thù cho em. Chờ tiểu tử thúi này sinh ra, nhìn anh không đánh nát cái mông của nó ra thôi chứ, lại dám làm khổ chính mẹ mình như vậy, hỗn tiểu tử này quá đáng đánh đòn rồi." Tử Thánh Trạch cũng rất là bất mãn, sau khi Bắc Bắc mang thai, không chỉ cả ngày ăn ăn ói ói, mà cả người cũng đã ốm đi nghiêm trọng, sợ vận động mạnh sẽ làm bị thương đến cục cưng, chất lượng sinh hoạt của bọn họ cũng giảm xuống nghiêm trọng, thực sự là khiến cho người ta càng nghĩ càng khó chịu mà.
"Anh dám!" Nghe được lời nói của Tử Thánh Trạch, Phan Bắc Bắc suýt nữa nổi giận: "Không cho phép anh sử dụng vũ lực đối với con của em, nếu không em hưu phu, hưu phu a!"
"...." Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Phan Bắc Bắc cũng không cùng anh cãi cọ nữa, nước mắt lã chã nhìn chằm chằm Tử Thánh Trạch, cô nức nở nói: "Hu hu, anh không muốn cục cưng của chúng ta sao? Hu hu, Tử đại nhân không yêu em sao? Hu hu, đây là kết tinh tình yêu của chúng ta a, vậy mà anh lại muốn hành hạ nó đến chết...."
Phan Bắc Bắc xưa nay đều không thích khóc, sau khi mang thai lại hơi động
một tí là nước mắt lại chảy ra, lần thứ N thở dài, lần thứ N lo lắng, lần thứ N phát thệ sinh đứa này xong kiên quyết không sinh đứa thứ hai nữa.... Tử Thánh Trạch đau lòng ôm Phan Bặc Bắc đặt trên đùi mình, cưng chiều dỗ, "Anh làm sao mà lại không yêu em được đây? Anh chỉ là đau lòng em mang thai lại phải chịu giày vò như vậy mà thôi."
"Không có vấn đề gì a, em có thể kiên trì, cục cưng hiện tại ở trong bụng động, mặc dù cơ thể rất khó chịu, nhưng trong bụng em lại đang mang một sinh mệnh nhỏ bé tươi mới, ông xã, mỗi lần nghĩ tới điều này, em lại cảm thấy thật thần kỳ, em lại muốn làm mẹ, giống như nằm mơ vậy...." Toàn bộ cơ thể Phan Bắc Bắc đều nép vào trong lồng ngực Tửu Thánh Trạch, thấp giọng thì thầm.
Cúi mắt nhìn vẻ mặt bà xã một lúc thì khóc một lúc lại cười, tim Tử Thánh Trạch mềm đến độ có thể nhỏ ra nước, "Bắc Bắc, em nói con trai của chúng ta tên là gì thì hay đây?"
"Đại danh thì là do anh hoặc là ba đặt đi, còn nhũ danh thì để em đặt, gọi là 'Cục Thịt" có được hay không hả?" Nghe vậy, tình thần Phan Bắc Bắc nhất thời tỉnh táo.
"Tại sao lại gọi là 'Cục Thịt'?" Cô gái này vì sao mà lúc nào cũng không quên được ăn uống vậy chứ?
"Bởi vì mỗi lần em ôm bé đều muốn ăn thịt viên chứ sao."
"Em mỗi lần ăn cũng đều ói đi."
"Nhưng mà vẫn là rất muốn ăn, rất muốn ăn a...."
Nhìn khuôn mặt cố chấp của Phan Bắc Bắc, lông mày Tử Thánh Trạch khẽ giật giật. Sau khi Phan Bắc Bắc mang thai, khẩu vị thật thay đổi quá mức, một lòng một dạ chỉ muốn ăn mặn, nhưng mỗi lần ngửi được mùi lại đều ói ra, ngoại trừ thịt viên, cô còn thích ăn đùi gà cánh gà, gan dê óc dê, thịt bò gân bò, sườn heo chiên giò heo, vân vân, anh có phải là nên vui mừng hay không, nha đầu này còn có chút đầu óc, cho con trai của bọn họ cái nhũ danh "Cục thịt", mà không phải là các loại "Nhã danh" đùi gà, óc dê, gân bò, sườn heo chiên các loại?
So sánh hai cái, Tử Thánh Trạch hài lòng nở nụ cười, "Được, vậy kêu là 'Cục Thịt' đi"
Phốc!
HẾT
Phan Bắc Bắc gần đây rất là rầu rĩ, trên thế giới này, còn có chuyện nào lại vừa hạnh phúc cũng lại vừa bết bát như cái chuyện mang thai sao?
Mặc dù ông xã đại nhân nhà cô dốc hết sức ra giữ gìn, bọn họ thành công trì hoãn một năm, tràn đầy một năm thế giới của hai người, nhưng trốn được mùng một không trốn được mười lăm, cha mẹ hai bên cùng người thân năm lần bảy lượt thúc giục, cô vẫn phải mang thai sinh con, thế nhưng mà, không có ai nói cho cô biết, mang thai sinh con lại là chuyện giày vò người như vậy a!
Lần thứ N nhốt Tử Thánh Trạch ở ngoài cửa toilet, Phan Bắc Bắc vịn lấy bồn rửa mặt, ói đến trời đất u ám.
"Bắc Bắc, mở cửa, để anh đi vào đi!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của Tử Thánh Trạch, Phan Bắc Bắc lại ói đến nước mắt nước mũi giàn giụa, không rảnh rỗi bận tâm.
"Bắc Bắc! Bắc Bắc!" Thanh âm trầm thấp dần dần trở nên khàn khàn, thanh âm Tử Thánh Trạch đập cửa càng lúc càng lớn, ói đến thần trí mê man, lại nghe được anh dùng đồ để đập cửa, Phan Bắc Bắc chợt ngẩng đầu, chật vật hét lên: "Anh nếu như dám dùng vũ lực xông vào, em liền tuyệt giao với anh!"
"Bắc Bắc, em cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?" Lấy lưng chống đỡ cửa toilet, khuôn mặt tuấn tú vô cùng quý khí của Tử Thánh Trạch giờ phút này lại tràn ngập bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Cơ hồ đến cả mật cũng đều đem ói hết ra, dạ dày sôi trào lên mới có chút dịu lại, Phan Bắc Bắc súc miệng, lại rửa mặt, sửa sang lại dung nhan xong, mới mở cửa đối diện với lão công của mình, "Em không muốn anh thấy bộ dạng em xấu xí như vậy."
"..." Yên lặng nhìn gương mặt tiều tụy tái nhợt của Phan Bắc Bắc, thương yêu trong tim Tử Thánh Trạch cơ hồ như cỏ dại lan tràn, một hồi lâu, lại chỉ có thể thâm trầm cảm thán ra một câu: "Cô nàng ngốc của anh."
Phan Bắc Bắc từ khi mang thai hơn một tháng liền bắt đầu nôn nghén, mà lúc này cục cưng cũng đã được năm tháng rồi, cô mỗi ngày đều ăn rồi ói, ói rồi lại ăn, trong trạng thái ăn-ói nối tiếp nhau mà sống qua ngày. Tử Thánh Trạch sau khi biết cô có thai liền ngừng lại mọi chức vụ của cô, anh hiện tại cũng rất ít đến công ty, mỗi ngày đều ở bên cạnh làm bạn với cô, tìm tòi trong phạm vi toàn thế giới những sách dạy nấu ăn có thể để cho phụ nữ mang thai ăn mà không sinh ra cảm giác muốn ói.
Mặc dù Tử Thánh Trạch buông xuống mọi công việc để ở bên cạnh cô, nhưng Phan Bắc Bắc lại cố chấp mỗi lần nôn nghén đều kiên quyết tránh thoát anh. Anh không phải là chưa từng nghĩ tới việc đập hết mọi ổ khóa của
tất cả các toilet trong nhà ra, xem cô còn có thể làm như thế nào để nhốt anh ngoài cửa nữa, nhưng anh hiểu rất rõ Phan Bắc Bắc, tính cách nha đầu này lơ đễnh, rất ít khi kiên trì, nhưng một khi cô đã kiên trì cái gì, nếu như anh không theo cô, cô thực sự sẽ tuyệt giao với anh.
Nha đầu ngốc, cũng không nghĩ tới, ngày hôm nay cô phải chịu đựng khổ sở sống không bằng chết như vậy, cũng không phải đều là nhờ công lao của người đàn ông của cô đó sao?
Ôm mỗ kiêu ngạo, tâm tình lại rối rắm ân hận nào đó, Tử Thánh Trạch dụng tâm an bài thuộc hạ ở khắp nơi đi tìm danh y hoặc các chuyên gia dinh dưỡng về, phối hợp với sách dạy nấu ăn cho phụ nữ mang thai để làm đồ ăn cho Phan Bắc Bắc.
"Ông xã, sinh xong đứa con này rồi, chúng ta kiên quyết không sinh đứa thứ hai nữa có được hay không vậy?" Mệt lả để mặc cho Tử Thánh Trạch bế lên, Phan Bắc Bắc ủy khuất trực tiếp rơi lệ.
"Được." Thực ra thì, nếu như không phải Phan Bắc Bắc thuận theo ý của cha mẹ chồng, anh căn bản không nghĩ đến việc muốn có con, anh còn chưa có đủ thế giới của hai người, anh còn chưa cưng chiều cô đủ, anh không muốn một chút nào việc có một cái đầu củ cải nhỏ đột nhiên xuất hiện cùng anh tranh giành tình yêu của cô.
"Còn có hơn bốn tháng nữa thôi a, em thực sự rất muốn con lập tức nhảy ra ngoài hì." Tự sờ phần bụng dưới đang dần nhô lên của mình, Phan Bắc Bắc vừa hạnh phúc lại vừa ưu sầu. Sau khi mang thai, cô đã tiếp xúc qua với không ít những bà mẹ mang thai, nhưng không có một ai lại ói thảm hại như cô cả, hu hu, thói đời bất công a.
"Bắc Bắc, yên tâm, anh sẽ báo thù cho em. Chờ tiểu tử thúi này sinh ra, nhìn anh không đánh nát cái mông của nó ra thôi chứ, lại dám làm khổ chính mẹ mình như vậy, hỗn tiểu tử này quá đáng đánh đòn rồi." Tử Thánh Trạch cũng rất là bất mãn, sau khi Bắc Bắc mang thai, không chỉ cả ngày ăn ăn ói ói, mà cả người cũng đã ốm đi nghiêm trọng, sợ vận động mạnh sẽ làm bị thương đến cục cưng, chất lượng sinh hoạt của bọn họ cũng giảm xuống nghiêm trọng, thực sự là khiến cho người ta càng nghĩ càng khó chịu mà.
"Anh dám!" Nghe được lời nói của Tử Thánh Trạch, Phan Bắc Bắc suýt nữa nổi giận: "Không cho phép anh sử dụng vũ lực đối với con của em, nếu không em hưu phu, hưu phu a!"
"...." Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Phan Bắc Bắc cũng không cùng anh cãi cọ nữa, nước mắt lã chã nhìn chằm chằm Tử Thánh Trạch, cô nức nở nói: "Hu hu, anh không muốn cục cưng của chúng ta sao? Hu hu, Tử đại nhân không yêu em sao? Hu hu, đây là kết tinh tình yêu của chúng ta a, vậy mà anh lại muốn hành hạ nó đến chết...."
Phan Bắc Bắc xưa nay đều không thích khóc, sau khi mang thai lại hơi động
một tí là nước mắt lại chảy ra, lần thứ N thở dài, lần thứ N lo lắng, lần thứ N phát thệ sinh đứa này xong kiên quyết không sinh đứa thứ hai nữa.... Tử Thánh Trạch đau lòng ôm Phan Bặc Bắc đặt trên đùi mình, cưng chiều dỗ, "Anh làm sao mà lại không yêu em được đây? Anh chỉ là đau lòng em mang thai lại phải chịu giày vò như vậy mà thôi."
"Không có vấn đề gì a, em có thể kiên trì, cục cưng hiện tại ở trong bụng động, mặc dù cơ thể rất khó chịu, nhưng trong bụng em lại đang mang một sinh mệnh nhỏ bé tươi mới, ông xã, mỗi lần nghĩ tới điều này, em lại cảm thấy thật thần kỳ, em lại muốn làm mẹ, giống như nằm mơ vậy...." Toàn bộ cơ thể Phan Bắc Bắc đều nép vào trong lồng ngực Tửu Thánh Trạch, thấp giọng thì thầm.
Cúi mắt nhìn vẻ mặt bà xã một lúc thì khóc một lúc lại cười, tim Tử Thánh Trạch mềm đến độ có thể nhỏ ra nước, "Bắc Bắc, em nói con trai của chúng ta tên là gì thì hay đây?"
"Đại danh thì là do anh hoặc là ba đặt đi, còn nhũ danh thì để em đặt, gọi là 'Cục Thịt" có được hay không hả?" Nghe vậy, tình thần Phan Bắc Bắc nhất thời tỉnh táo.
"Tại sao lại gọi là 'Cục Thịt'?" Cô gái này vì sao mà lúc nào cũng không quên được ăn uống vậy chứ?
"Bởi vì mỗi lần em ôm bé đều muốn ăn thịt viên chứ sao."
"Em mỗi lần ăn cũng đều ói đi."
"Nhưng mà vẫn là rất muốn ăn, rất muốn ăn a...."
Nhìn khuôn mặt cố chấp của Phan Bắc Bắc, lông mày Tử Thánh Trạch khẽ giật giật. Sau khi Phan Bắc Bắc mang thai, khẩu vị thật thay đổi quá mức, một lòng một dạ chỉ muốn ăn mặn, nhưng mỗi lần ngửi được mùi lại đều ói ra, ngoại trừ thịt viên, cô còn thích ăn đùi gà cánh gà, gan dê óc dê, thịt bò gân bò, sườn heo chiên giò heo, vân vân, anh có phải là nên vui mừng hay không, nha đầu này còn có chút đầu óc, cho con trai của bọn họ cái nhũ danh "Cục thịt", mà không phải là các loại "Nhã danh" đùi gà, óc dê, gân bò, sườn heo chiên các loại?
So sánh hai cái, Tử Thánh Trạch hài lòng nở nụ cười, "Được, vậy kêu là 'Cục Thịt' đi"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phan Bắc Bắc gần đây rất là rầu rĩ, trên thế giới này, còn có chuyện nào lại vừa hạnh phúc cũng lại vừa bết bát như cái chuyện mang thai sao?
Mặc dù ông xã đại nhân nhà cô dốc hết sức ra giữ gìn, bọn họ thành công trì hoãn một năm, tràn đầy một năm thế giới của hai người, nhưng trốn được mùng một không trốn được mười lăm, cha mẹ hai bên cùng người thân năm lần bảy lượt thúc giục, cô vẫn phải mang thai sinh con, thế nhưng mà, không có ai nói cho cô biết, mang thai sinh con lại là chuyện giày vò người như vậy a!
Lần thứ N nhốt Tử Thánh Trạch ở ngoài cửa toilet, Phan Bắc Bắc vịn lấy bồn rửa mặt, ói đến trời đất u ám.
"Bắc Bắc, mở cửa, để anh đi vào đi!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của Tử Thánh Trạch, Phan Bắc Bắc lại ói đến nước mắt nước mũi giàn giụa, không rảnh rỗi bận tâm.
"Bắc Bắc! Bắc Bắc!" Thanh âm trầm thấp dần dần trở nên khàn khàn, thanh âm Tử Thánh Trạch đập cửa càng lúc càng lớn, ói đến thần trí mê man, lại nghe được anh dùng đồ để đập cửa, Phan Bắc Bắc chợt ngẩng đầu, chật vật hét lên: "Anh nếu như dám dùng vũ lực xông vào, em liền tuyệt giao với anh!"
"Bắc Bắc, em cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?" Lấy lưng chống đỡ cửa toilet, khuôn mặt tuấn tú vô cùng quý khí của Tử Thánh Trạch giờ phút này lại tràn ngập bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Cơ hồ đến cả mật cũng đều đem ói hết ra, dạ dày sôi trào lên mới có chút dịu lại, Phan Bắc Bắc súc miệng, lại rửa mặt, sửa sang lại dung nhan xong, mới mở cửa đối diện với lão công của mình, "Em không muốn anh thấy bộ dạng em xấu xí như vậy."
"..." Yên lặng nhìn gương mặt tiều tụy tái nhợt của Phan Bắc Bắc, thương yêu trong tim Tử Thánh Trạch cơ hồ như cỏ dại lan tràn, một hồi lâu, lại chỉ có thể thâm trầm cảm thán ra một câu: "Cô nàng ngốc của anh."
Phan Bắc Bắc từ khi mang thai hơn một tháng liền bắt đầu nôn nghén, mà lúc này cục cưng cũng đã được năm tháng rồi, cô mỗi ngày đều ăn rồi ói, ói rồi lại ăn, trong trạng thái ăn-ói nối tiếp nhau mà sống qua ngày. Tử Thánh Trạch sau khi biết cô có thai liền ngừng lại mọi chức vụ của cô, anh hiện tại cũng rất ít đến công ty, mỗi ngày đều ở bên cạnh làm bạn với cô, tìm tòi trong phạm vi toàn thế giới những sách dạy nấu ăn có thể để cho phụ nữ mang thai ăn mà không sinh ra cảm giác muốn ói.
Mặc dù Tử Thánh Trạch buông xuống mọi công việc để ở bên cạnh cô, nhưng Phan Bắc Bắc lại cố chấp mỗi lần nôn nghén đều kiên quyết tránh thoát anh. Anh không phải là chưa từng nghĩ tới việc đập hết mọi ổ khóa của
tất cả các toilet trong nhà ra, xem cô còn có thể làm như thế nào để nhốt anh ngoài cửa nữa, nhưng anh hiểu rất rõ Phan Bắc Bắc, tính cách nha đầu này lơ đễnh, rất ít khi kiên trì, nhưng một khi cô đã kiên trì cái gì, nếu như anh không theo cô, cô thực sự sẽ tuyệt giao với anh.
Nha đầu ngốc, cũng không nghĩ tới, ngày hôm nay cô phải chịu đựng khổ sở sống không bằng chết như vậy, cũng không phải đều là nhờ công lao của người đàn ông của cô đó sao?
Ôm mỗ kiêu ngạo, tâm tình lại rối rắm ân hận nào đó, Tử Thánh Trạch dụng tâm an bài thuộc hạ ở khắp nơi đi tìm danh y hoặc các chuyên gia dinh dưỡng về, phối hợp với sách dạy nấu ăn cho phụ nữ mang thai để làm đồ ăn cho Phan Bắc Bắc.
"Ông xã, sinh xong đứa con này rồi, chúng ta kiên quyết không sinh đứa thứ hai nữa có được hay không vậy?" Mệt lả để mặc cho Tử Thánh Trạch bế lên, Phan Bắc Bắc ủy khuất trực tiếp rơi lệ.
"Được." Thực ra thì, nếu như không phải Phan Bắc Bắc thuận theo ý của cha mẹ chồng, anh căn bản không nghĩ đến việc muốn có con, anh còn chưa có đủ thế giới của hai người, anh còn chưa cưng chiều cô đủ, anh không muốn một chút nào việc có một cái đầu củ cải nhỏ đột nhiên xuất hiện cùng anh tranh giành tình yêu của cô.
"Còn có hơn bốn tháng nữa thôi a, em thực sự rất muốn con lập tức nhảy ra ngoài hì." Tự sờ phần bụng dưới đang dần nhô lên của mình, Phan Bắc Bắc vừa hạnh phúc lại vừa ưu sầu. Sau khi mang thai, cô đã tiếp xúc qua với không ít những bà mẹ mang thai, nhưng không có một ai lại ói thảm hại như cô cả, hu hu, thói đời bất công a.
"Bắc Bắc, yên tâm, anh sẽ báo thù cho em. Chờ tiểu tử thúi này sinh ra, nhìn anh không đánh nát cái mông của nó ra thôi chứ, lại dám làm khổ chính mẹ mình như vậy, hỗn tiểu tử này quá đáng đánh đòn rồi." Tử Thánh Trạch cũng rất là bất mãn, sau khi Bắc Bắc mang thai, không chỉ cả ngày ăn ăn ói ói, mà cả người cũng đã ốm đi nghiêm trọng, sợ vận động mạnh sẽ làm bị thương đến cục cưng, chất lượng sinh hoạt của bọn họ cũng giảm xuống nghiêm trọng, thực sự là khiến cho người ta càng nghĩ càng khó chịu mà.
"Anh dám!" Nghe được lời nói của Tử Thánh Trạch, Phan Bắc Bắc suýt nữa nổi giận: "Không cho phép anh sử dụng vũ lực đối với con của em, nếu không em hưu phu, hưu phu a!"
"...." Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Phan Bắc Bắc cũng không cùng anh cãi cọ nữa, nước mắt lã chã nhìn chằm chằm Tử Thánh Trạch, cô nức nở nói: "Hu hu, anh không muốn cục cưng của chúng ta sao? Hu hu, Tử đại nhân không yêu em sao? Hu hu, đây là kết tinh tình yêu của chúng ta a, vậy mà anh lại muốn hành hạ nó đến chết...."
Phan Bắc Bắc xưa nay đều không thích khóc, sau khi mang thai lại hơi động
một tí là nước mắt lại chảy ra, lần thứ N thở dài, lần thứ N lo lắng, lần thứ N phát thệ sinh đứa này xong kiên quyết không sinh đứa thứ hai nữa.... Tử Thánh Trạch đau lòng ôm Phan Bặc Bắc đặt trên đùi mình, cưng chiều dỗ, "Anh làm sao mà lại không yêu em được đây? Anh chỉ là đau lòng em mang thai lại phải chịu giày vò như vậy mà thôi."
"Không có vấn đề gì a, em có thể kiên trì, cục cưng hiện tại ở trong bụng động, mặc dù cơ thể rất khó chịu, nhưng trong bụng em lại đang mang một sinh mệnh nhỏ bé tươi mới, ông xã, mỗi lần nghĩ tới điều này, em lại cảm thấy thật thần kỳ, em lại muốn làm mẹ, giống như nằm mơ vậy...." Toàn bộ cơ thể Phan Bắc Bắc đều nép vào trong lồng ngực Tửu Thánh Trạch, thấp giọng thì thầm.
Cúi mắt nhìn vẻ mặt bà xã một lúc thì khóc một lúc lại cười, tim Tử Thánh Trạch mềm đến độ có thể nhỏ ra nước, "Bắc Bắc, em nói con trai của chúng ta tên là gì thì hay đây?"
"Đại danh thì là do anh hoặc là ba đặt đi, còn nhũ danh thì để em đặt, gọi là 'Cục Thịt" có được hay không hả?" Nghe vậy, tình thần Phan Bắc Bắc nhất thời tỉnh táo.
"Tại sao lại gọi là 'Cục Thịt'?" Cô gái này vì sao mà lúc nào cũng không quên được ăn uống vậy chứ?
"Bởi vì mỗi lần em ôm bé đều muốn ăn thịt viên chứ sao."
"Em mỗi lần ăn cũng đều ói đi."
"Nhưng mà vẫn là rất muốn ăn, rất muốn ăn a...."
Nhìn khuôn mặt cố chấp của Phan Bắc Bắc, lông mày Tử Thánh Trạch khẽ giật giật. Sau khi Phan Bắc Bắc mang thai, khẩu vị thật thay đổi quá mức, một lòng một dạ chỉ muốn ăn mặn, nhưng mỗi lần ngửi được mùi lại đều ói ra, ngoại trừ thịt viên, cô còn thích ăn đùi gà cánh gà, gan dê óc dê, thịt bò gân bò, sườn heo chiên giò heo, vân vân, anh có phải là nên vui mừng hay không, nha đầu này còn có chút đầu óc, cho con trai của bọn họ cái nhũ danh "Cục thịt", mà không phải là các loại "Nhã danh" đùi gà, óc dê, gân bò, sườn heo chiên các loại?
So sánh hai cái, Tử Thánh Trạch hài lòng nở nụ cười, "Được, vậy kêu là 'Cục Thịt' đi"