Mười hai tuổi năm ấy, cha ta, ngài Tôn Đại Quý khăng khăng muốn hứa hôn tỷ tỷ cho Tiều Tam, thủ lĩnh của đám du côn ở trên trấn.
Tỷ tỷ khóc lóc không chịu gả, trong cơn tức giận ta đã lôi kéo Ngụy Đông Hà lớn lên từ nhỏ với ta đi nha môn kích trống.
Ngụy Đông Hà sợ đến nhũn cả chân: "Thôi bỏ đi Tiểu Xuân, ở Trấn Thanh Thạch này Tiều Tam đi ngang rồi, Huyện lão gia cũng chưa chắc sẽ quản đâu."
Ta mới không tin: "Huyện đường là chỗ công bằng, ta không tin Triệu Bát Tỳ không quản được hắn."
Trên công đường Triệu Huyện lệnh gõ thăng đường, vân vê bộ râu cá trê cười tủm tỉm nói với ta: "Ôi chao, đây không phải là Tiểu Xuân nhà ông chủ Tôn của tiệm gạo sao, ngươi muốn kiện cáo người phương nào?"
"Cha ta." Ta nói lớn tiếng, nói xong lại bổ sung: "Tiều Tam."
Triệu Huyện lệnh cười ha ha: "Sao Tiều Tam đã thành cha ngươi rồi?"
Nha dịch đứng trong sảnh đường cũng cười vang, ta tức giận đến nỗi đứng lên: "Cười cái gì mà cười, không được cười! Có gì đáng cười!"
Vừa lúc gặp Tiều Gia Nam đi ngang qua huyện đường, có người biết chuyện đứng ngoài cửa nha môn cách xa kêu lên với hắn: "Tam gia! Tiều Tam gia! Nữ nhi của ngươi kiện ngươi kìa!"
Ác bá của Trấn Thanh Thạch cất bước vào nha môn, ngồi chiễm chệ lên ghế bên cạnh Ngô sư gia.
Vậy mà Triệu Huyện lệnh cũng không thèm để ý đến hắn.
Hắn chọn mi nhìn ta, khóe môi cong lên: "Em là Tôn Vân Xuân? Tỷ tỷ của em là Tôn Thu Nguyệt à?"
"Đúng vậy."
"Sao nào? Nàng ấy không chịu gả cho ta?"
"Đương nhiên rồi, a tỷ của ta không thích người thô kệch, một tên du côn như ngươi sao mà xứng với tỷ ấy!" Ta tức giận chỉ tay vào hắn.
Từ lúc hắn vào nha môn đến giờ luôn ra vẻ cà lơ phất phơ, tựa vào ghế với điệu bộ tùy ý, mặt đầy vẻ hứng thú gõ cái bàn, lời nói ra cũng tràn ngập thích thú.
Triệu Huyện lệnh và Ngô sư gia cười được mùa như đang xem diễn kịch, đến quản cũng không thèm quản!
"Ai da, mối hôn sự này là do cha em định đoạt, chỉ là ta không chối từ được thôi. Nếu nàng ấy không thích vậy thì quên đi."
Bên này ta còn đang bực bội thì bên kia hắn đã chẳng hề để ý nói: "Quên đi." Nói xong còn làm bộ muốn đừng dậy đi về.
Ta sửng sốt trong chốc lát liền phản ứng rất nhanh, nhìn về phía hắn nói: "Cái gì mà người chối từ không được mà thôi? A tỷ của ta dịu dàng hiền lành, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp, là ngươi không xứng với tỷ ấy, không phải là tỷ ấy không xứng với ngươi."
Tiều Gia Nam cười cười, dường như mặc kệ ta, bước đi không thèm quay đầu.
Mấy người bên ngoài đứng xem náo nhiệt gọi với hắn lại: "Tam gia, Tôn Đại Qúy người ta có tới hai nữ nhi cơ, cô lớn không thích thì bảo hắn hứa hôn cô nhỏ cho ngươi là được rồi."
"Thôi đừng, tức giận lên nhìn trông y chang con cá nóc nhỏ, làm con gái của ta là vừa đẹp."
Cả sảnh đường cười vang lên, Tôn Vân Xuân ta vào ngày hôm nay mặt mũi quét rác, cả Trấn Thanh Thạch đều nói ta có thêm một ông cha.
Bởi vì ta tới nha môn tố cáo Tiều Gia Nam, lúc về nhà liền bị Tôn Đại Quý đánh cho một trận.
Mẹ ta mất sớm, Tôn Đại Quý luôn rất thương yêu ta và a tỷ, chưa từng đánh mắng chúng ta bao giờ.
Thế mà dạo gần đây hết ép tỷ tỷ lấy chồng, lại cầm roi đánh mông ta, ta không nhịn được tức giận nhảy bổ lên: "Cha nịnh bợ Tiều Tam như thế, chẳng lẽ hắn là cha của cha hay sao?"
Không cần nghĩ ngờ, ta lai bị đánh thêm một trận nữa.
Đến tối cũng không có tâm trạng ăn cơm, lẻ loi một mình nằm sấp trên giường rớt nước mắt.
Không lâu sau Tôn Đại Quý chạy qua xem ta, bưng một bát cơm táo tàu ngọt ngào để lên bàn, than thở với ta: "Khuê nữ đừng tức giận nữa, con không biết cha tốn bao nhiêu lời hay mới làm Tiều Tam đồng ý mối hôn sự này đâu, kết quả là bị con quấy rối hỏng luôn rồi."
"Sao nhất thiết phải kết thân với hắn? A tỷ vốn không chịu gả, tỷ ấy đã không ăn gì ba ngày rồi, cha thật là nhẫn tâm."
"Không phải cha đã nói với con rồi sao, năm ngoái cửa hàng nhà mình vận chuyển một đám hàng hóa, suýt chút nữa là bị thổ phỉ cướp đoạt, nếu không phải Tiều Tam ra tay cứu giúp thì tên nhóc làm thuê với đống gạo trong nhà cũng không còn đâu."
"Nhưng không phải nhà mình cũng tạ ơn hắn rồi sao? Gửi tròn năm trăm lượng, đám hàng đó cũng không có giá năm trăm lượng. Hơn nữa Tiều Tam cũng đâu phải người tốt lành gì, ác bá địa phương, thủ lĩnh đám côn đồ, cửa hàng trong hẻm Hoa Quế, toàn bộ thượng hộ ở Trấn Thanh Thạch có nhà ai mà không bị hắn ép nộp tiền bảo kê? Nếu không nộp còn bị mấy người đó uy hiếp đe dọa. Triệu Bát Tỳ thân là quan phụ mẫu, tự xưng là Triệu Thanh Thiên vậy mà cũng không chịu quản, có còn thiên lý ở đây không?"
"Xuân à, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể quơ đũa cả nắm. Đúng là Tiều Tam không phải người tốt, cha mẹ đều mất, thuở nhỏ ăn cơm bách gia mà lớn, tính tình lại hiếu chiến thích đấu đá tàn nhẫn, toàn bộ du côn lưu manh trên trấn đều nghe lời hắn, kéo bè kết phải không ít chuyện xấu. Triệu Huyện lệnh tất nhiên không thể so sánh với Thanh Thiên Bao lão gia nhưng cũng coi là ông quan biết phân biệt đúng sai, con có biết tại sao ông ta lại mặc kệ Tiều Tam như thế không?"
"Con không biết."
"Trong bốn tỉnh đường lớn của Khai Châu, vùng Hắc Lĩnh nổi danh là ổ thổ phỉ, quận Tân Thủy thuộc khu vực bọn họ quản lý lại gần biển, thỉnh thoảng sẽ có hải tặc lên bờ. Trấn Thanh Thạch của chúng ta giáp bên quận Tân Thủy, lại giàu có dồi dào, trước đây cũng từng bị hải tặc quấy rối, bọn họ ác hơn Tiều Tam nhiều, cướp của giết người như chém cải trắng ngoài ruộng ấy, không việc ác nào không làm."
"Cái này con biết."
"Phủ Châu cách rất xa, nếu chỉ dựa vào bộ khoái và nha dịch của nha môn trong thị trấn thì con nghĩ họ có thể bảo vệ được chúng ta không? Trấn Thanh Thạch không thể không có Tiều Tam."
"...Vậy cũng không cần buộc a tỷ gả cho hắn..."
"Ai da, trước đây Tiều Tam đúng là hành sự hơi hoang đường, rốt cuộc cũng là tuổi trẻ ngông cuồng. Mấy năm nay cha thấy hắn đã chững chạc hơn, mặc dù là tay ăn chơi mà vẫn biết giữ mình trong sạch, nửa đêm quả phụ gõ cửa nhà hắn còn bị hắn đuổi đi, trên trấn này người muốn gả con gái cho hắn cũng không chỉ có một mình cha đâu."
"...Nửa đêm quả phụ gõ cửa nhà hắn mà mấy người cũng biết? Sao, cái cửa nói cho mấy người nghe à?"
"Đừng có nói nhảm."
"Hừ!"
"Xuân này, cha chỉ có hai đứa các con là nữ nhi, trong nhà không có huynh đệ, sau này không có ai làm chỗ dựa cho các con, thế đạo gian nan, tất nhiên cha cũng muốn suy nghĩ cho tương lai của hai đứa. Tiệm gạo của nhà có thể cho các con không lo ăn mặc, nhưng tỷ muội các con còn cần có một chỗ dựa vững chắc. Tiều Tam là người trọng tình trọng nghĩa, cha sẽ không nhìn lầm. Nếu hắn có thể trở thành anh rể của con thì ngày sau cha chết cũng yên lòng."
"Cha nói bậy bạ cái gì đó? Cái gì mà chết hay không chết, Tôn Đại Quý ngài khỏe mạnh lắm, phải sống lâu trăm tuổi cơ."
"Cha già rồi." Tôn Đại Quý buồn bã nói.
Ta ngẩng đầu nhìn cha, dường như lúc này mới phát hiện hai bên tóc mai của cha đã có rất nhiều tóc bạc, thì ra thời gian thấm thoát trôi qua, người cha không gì không làm được trong mắt ta đã bốn mươi tuổi rồi.
Cha mẹ yêu con nên vì thế mà suy nghĩ....Cha mẹ dưới bầu trời này có lẽ đều giống như vậy.
Sống mũi đau xót, ta nói với cha: "Cha cứ yên tâm, chờ cha thật sự già rồi thì con cũng trưởng thành, đến lúc đó con cũng có thể chống đỡ tiệm gạo nhà mình, trở thành chỗ dựa vững chắc cho cha và a tỷ."
"Nhỏ ngốc."
Ta phát thề cùng Tiều Gia Nam không đội trời chung.
Ta và Ngụy Đông Hà học tư thục ở Thư viện Thịnh Xuyên, Tạ Đại Bàn luôn bất hòa với ta cười đến nỗi đống thịt trên người run rẩy: "Tôn Vân Xuân, nghe nói ngươi đi nha môn lại nhận thêm một ông cha, cha mới của ngươi còn là Tiều Tam? Ngưỡng mộ ngưỡng mộ, Bàn gia ta có mắt không thấy thái sơn, sau này vạn lần không dám đắc tội với ngươi nữa rồi."
Ta bổ nhào qua đánh nhau với hắn: "Kêu ngươi lắm mồm này!"
Ngụy Đông Hà lập tức bổ nhào theo: "Kêu ngươi lắm mồm với Tiểu Xuân này!"
Tên thư dồng gầy còm của Tào Béo cũng bổ nhào qua: "Thiếu gia của ta thích lắm mồm đấy thì sao nào!"
Xong việc ta và Ngụy Đông Hà đi mua kẹo hồ lô ở trên đường.
Ngụy Đông Hà lo lắng nói: "Không biết Tào Béo về nhà có mách cha hắn không, cha hắn sẽ không tìm chúng ta tính sổ đấy chứ?"
Cha của Tào Béo là Tào viên ngoại trong thị trấn, nhà họ Tào tiền nhiều như nước.
"Không cần lo, cũng không phải lần đầu tiên đánh nhau, lần trước hắn cũng có mách lẻo đâu." Ta không để tâm lắm.
"Nhưng lần này ngươi đánh hắn hung dữ lắm, hắn khóc thảm muốn chết luôn."
"....Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, cùng lắm là bị cha ta đánh thêm một trận."
"Cha ngươi đánh ngươi có đau đâu, cha ta đánh là toét mông luôn đấy." Vẻ mặt Ngụy Đông Hà buồn như đưa đám.
Nhà hắn bán thịt heo ở hẻm Hoa Quế, cha hắn là đồ tể, to cao thô kệch nhưng trung hậu thành thật, bình thưởng quản giáo hắn rất nghiêm.
Ta đồng tình nhìn hắn một cái, cầm một xiên hồ lô đưa cho hắn: " Ông ấy đánh ngươi không biết chạy à, mọc chân để làm gì? Thôi lại đây, ăn đi."
Cắn một miếng kẹo hồ lô xong đang tính trả tiền thì ta ngẩn ra, sáng nay đi quên mang tiền rồi.
Ngụy Đông Hà thấy ta nhìn hắn, cũng choáng váng đầu óc: "Ta cũng không mang tiền."
Người bán kẹo hồ lô tên là Hứa mặt rỗ, là một người cực kỳ nhỏ mọn. Hắn bị cà lăm, thấy thế liền nói ngay: "Buôn, buôn, buôn bán nhỏ, không, không, không ghi sổ, cũng lại, lại, lại không phải không có, người, người quỵt tiền...."
"Chuyện gì? Ta có nói sẽ không trả cho ngươi sao?"
Ta liếc hắn một cái, đang định thương lượng với Ngụy Đông Hà để hắn ở lại còn ta chạy về nhà lấy tiền, thì đột nhiên không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng kêu--
"Hứa mặt rỗ, khuê nữ của Tam gia chúng ta muốn ăn kẹo hồ lô thì cứ để nàng ăn đi, ghi sổ cho Tiều Tam gia là được."
Theo tiếng nhìn lại, thì ra là quán trà ở đối diện.
Bên cửa sổ lầu hai Tiều Gia Nam đang đứng cà lơ phất phơ ngay đó, khóe miệng nhếch lên nhìn chúng ta luống ca luống cuống bên dưới.
Người kêu lên là Mã Kỳ Sơn, cũng là một trong đám lưu manh của Trấn Thanh Thạch, là tên trùm nhỏ hay đi cùng Tiều Gia Nam nhất.
Hứa mặt rỗ vừa nghe xong liền không nói hai lời rút thêm hai xiên đường hồ lô cho ta: "Con, con, con gái của Tam gia, không, không sợ không no."
Ta tức giận đến nỗi mặt mũi tái xanh, ngẩng đầu nhìn Tiều Gia Nam, đứng trên đường giận dữ gào lên với hắn: "Tiều Tam, ai là con gái của ngươi! Ta là cha ngươi!"
"Ha ha, cô gái nhỏ này gan rất lớn đấy, dám gọi thẳng tục danh của Tam gia chúng ta."
"Con nít không hiểu chuyện thôi, quên đi." Giọng nói của Tiều Gia Nam mang theo vẻ lười nhác, không thèm để ý.
Ta phát hiện bí mật của tỷ tỷ.
Lúc trời vừa tối tỷ ấy liền giấu cha ta lén lút ra cửa, khi đi còn đeo một cái giỏ trúc.
Ta đi theo tỷ ấy một đường ra khỏi hẻm Hoa Quế, quẹo vào cầu Sư, rồi lại quẹo vào hẻm Đá nằm ở phía đông cây cầu, cuối cùng bước vào một khoảng sân đổ nát.
Thời điểm đứng ở cửa ta đã hiểu vì sao a tỷ nhất định không chịu gả cho Tiều Gia Nam, thì ra là bởi vì lý do này.
Trước đây tỷ ấy khóc lóc nói với cha: "Tiều Tam là kẻ thô lỗ, chưa từng đọc sách viết chữ, nếu gả chồng thì tất nhiên con phải gả cho người đọc sách biết lễ biết nghĩa, dù cho hắn nghèo rớt mồng tơi con cũng nguyện ý cùng hắn ăn cỏ ăn trấu."
Căn nhà ở cuối hẻm Đá là nhà của An Hoài Cẩn, thư sinh một nghèo hai trắng túng quẫn nhất Trấn Thanh Thạch.
Hắn là một thư sinh nghèo cha mẹ mất sớm, hơn nữa còn là một thư sinh rất thanh cao.
Cha ta rất không thích hắn, nói rằng tuy hắn đỗ đầu trong kì thi cấp phủ nhưng tính khí ngạo mạn, sĩ diện hão, rõ ràng cơm còn không có để ăn, Trần viên ngoại mời hắn hỗ trợ viết một đôi câu đối sau đó cho hắn nửa quan tiền, thế mà hắn thẳng tay đem câu đối xé làm hai nửa.
Nửa quan tiền có thể mua được mười cân gạo, cha ta cứ thở dài mãi, nói bụng đều ăn không no còn tâm cao khí ngạo như vậy, tự tôn tự đại, khó có thành tựu.
Mà nếu có thành tựu thì cũng không thể đi xa.
Ta bám vào đầu tường, cách một cánh cửa sổ rách nát thấy tỷ tỷ bưng ra mấy món đồ ăn, tri kỉ săn sóc mà cầm đôi đũa đưa cho hắn.
Thư sinh dung mạo tuấn tú mỉm cười giơ tay nhận lấy một cách tự nhiên.
Trượng nghĩa mỗi tòng đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân....Cũng chẳng biết tại sao ta đột nhiên lại nhớ đến mấy lời này của cha.
[Trượng nghĩa mỗi tòng đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân: Câu đối nổi tiếng của Tào Học Thuyên thời Minh; trượng nghĩa phần nhiều là từ tầng lớp đồ tể, phụ tâm đều là người đọc sách; tóm lại là người có nghĩa khí phần nhiều là từ các tầng lớp nhân dân lao động chân tay, còn người làm việc trái lương tâm, phụ nghĩa đều là người đọc sách]
Có lẽ lời của cha vẫn quá chủ quan, nhưng ta thực sự không có ấn tượng tốt với An Hoài Cẩn.
Người đọc sách biết lễ biết nghĩa, nhưng lại để tỷ tỷ của của ta ra cửa lúc trời tối đen, cô nam quả nữ, nói khó nghe chính là lén lút trao nhận.
Ta có chút buồn bực, lúc đi về ngồi bệt ở cầu ngẩn ngơ một hồi.
Mãi một lúc lâu sau mới thấy tỷ tỷ đi ra hẻm Đá, bước chân nhẹ nhàng đi về hướng nhà ta.
Lúc này bầu trời đã tối đen, trên đường không có ai đi lại, vắng vẻ heo hút chỉ mơ hồ nghe được tiếng gõ mõ cầm canh.
Một canh giờ nữa sẽ đến giờ giới nghiêm, cấm đi lại vào ban đêm.
Ta đứng lên, phủi mông chuẩn bị về nhà.
Ai biết vừa mới đi được hai bước lại chợt nghe thấy dưới nước có tiếng động, giống như tiếng cục đá ném vào mặt nước rồi lại văng lên.
"Ai?" Ta cảnh giác nói.
"Cha em."
Một giọng nam lười biếng truyền ra từ trên cầu, ngầng đầu nhìn lên mới thấy, bóng dáng cao cao như cây thông trên vách đá kia không phải là thủ lĩnh côn đồ làm người ta phát ghét Tiều Gia Nam thì còn là ai?
Lòng ta phiền muộn, đang tính nói xéo hắn vài câu thì hắn đã mở miệng trước: "Đến giờ cấm đi lại ban đêm rồi còn ra cửa làm gì? Về nhà nhanh lên."
"Ai cần ngươi lo."
"Dạo này trên trấn không yên ổn, ta không có thời gian lo cho em đâu, mau về nhà đi." Tiều Gia Nam nói.
Ngay cả khi ta không thích hắn thì cũng hiểu lời cha ta nói là đúng, Trấn Thanh Thạch không thể không có Tiều Gia Nam.
Mọi người gọi hắn là Tiều Tam gia, ngay cả quan lại như Triệu Huyện lệnh và Tào viên ngoại đều lấy lễ đối đãi với hắn, lý do không cần nói cũng biết.
Vào tiết thu phân hàng năm, đám thổ phỉ ở vùng Hắc Lĩnh đều sẽ bắt đầu rục rịch ngóc đầu.
Mấy thôn trấn lân cận Trấn Thạch Thanh hoặc nhiều hoặc ít đều từng bị cướp đoạt.
Mà Trấn Thạch Thanh là nơi giàu có lại dồi dào lương thực, bọn họ có thể bình an vô sự đến bây giờ ngoài lý do vì huyện nha môn canh chừng nghiêm ngặt thì còn bởi vì thanh danh vang dội ở bên ngoài của Tiều Tam gia nữa.
Hắn ở thị trấn được rất nhiều người ủng hộ, đám lưu manh hung hãn ngang ngược kia phục hắn, tập hợp lại với nhau, dám vì một câu của hắn mà đi liều mạng.
Nhưng ta nhìn hắn thì thấy Tiều Tam gia thanh danh khắp chốn kia cũng mới chỉ tầm hai mươi, có một khuôn mặt mày kiếm mắt sáng, trên mặt khi nào cũng giữ vẻ lơ đãng lười biếng.
Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng ta vẫn nói: "Tiều Tam ngươi mới chính là u ác tính lớn nhất Trấn Thạch Thanh thì có, có ngươi ở đây đương nhiên sẽ không yên ổn."
Chân tay lại không hề chậm trễ mà tăng tốc chạy biến về nhà.
Phía sau truyền đến tiếng cười vang của hắn.