Ta giấu một con dao trong người.
Trên đường về phủ, lúc ngồi trong xe ngựa ta đã uy hiếp Trương Vân Hoài.
Hắn rất bất ngờ, nhìn ta một cách không dám tin tưởng: "Tiểu Xuân, ta không tin người thật sự muốn giết ta."
Hắn vừa nói xong, dao của ta đã cắt một đường lên cổ hắn, máu chảy ồ ạt.
Hắn thở dài một tiếng rồi mới chậm rãi nói: "Hôn ước mà cha ngươi đã định ra cho ngươi, là hắn?"
"Nhị công tử, đến hôm nay ta mới hiểu được một việc."
"Việc gì?"
"Người với người giống nhau, nhưng cũng không giống nhau."
Thấy hắn vẫn không hiểu lý do, ta lạnh lùng nói: "Những người sống ở đám mây, trời quang trăng sáng, đừng bao giờ mong rằng họ sẽ hiểu được những thứ cắm rễ trong bùn đất. Bởi vì bóng tối nơi bọn họ nhìn thấy sẽ mãi mãi không bao giờ len lỏi đến cuộc sống của họ, cho nên họ mới có thể bình tĩnh, mới có thể kiềm chế, mới có thể tự cho mình là chính nghĩa trong thiên hạ!"
[Trời quang trắng sáng: nguyên văn là 光风霁月, là một câu thành ngữ, nghĩa đen là chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau mưa, nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt.]
"Ngươi là ánh trăng trên bầu trời, ta là bùn lầy dưới mặt đất, điều duy nhất chúng ta giống nhau lại chính là cảm giác thương hại lẫn nhau, đúng là buồn cười."
Ta cướp xe ngựa rồi đạp hắn xuống đường.
Sau đó liên tục thay đổi đường đi, chạy trốn tới một nghĩa trang bỏ hoang, náu mình ở nơi đó rồi mới gặp lại Cẩu Nhi.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong nghĩa trang xuất hiện tầng tầng lớp lớp ma trơi, u ám đáng sợ.
Để tránh né truy bắt, chúng ta nằm trong quan tài, ngủ cùng với xác chết.
Cẩu Nhi ra dấu hỏi ta sắp tới có tính toán gì không.
Ta để lại hết những thứ đáng giá trên người cho hắn, dặn hắn rời khỏi kinh đô, đi tìm một nơi mà hắn có thể nuôi sống chính mình.
Ba ngày sau Ngụy Đông Hà sẽ bị xử trảm, ta cũng sẽ đứng trên pháp trường, vạch trần khuôn mặt thật của quân Bọc Kiếm với quần chúng vây xem.
Bọn họ tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.
Thánh thượng giết ta cũng được, lăng trì cũng thế.
Ta đã không thèm để tâm tới hậu quả. Con đường này, ta đã đi tới sơn cùng thủy tận, cũng đã cố gắng hết sức.
Tôn Vân Xuân ta, không làm cha ta thất vọng, không làm phụ lòng a tỷ, cũng không thẹn với mọi vong hồn của Trấn Thanh Thạch.
Ngụy Đông Hà đã chết.
Ta không chờ được tới ngày xử trảm ba hôm sau, ngày ấy ta và Trương Vân Hoài chân trước vừa rời đi, chân sau hắn liền đã chết dưới hình phạt của đại lao.
Hắn không chịu dựng được nữa, đã thực sự trở về nhà mà không chờ ta.
Nước mắt của Cẩu Nhi không thể dừng được, loang lổ trên khuôn mặt bẩn thỉu của hắn. Hắn khoa chân múa tay hỏi rằng tại sao ta không khóc.
Ta sờ đầu hắn, chỉ để lại một câu: "Ngươi phải sống thật tốt nhé."
Ta rời khỏi nghĩa trang, canh giữ bên bờ sông đợi An Hoài Cẩn mấy ngày.
Hắn sắp rời kinh, trước đó hắn đã bị giáng chức nên bây giờ chuẩn bị tới nhậm chức ở vùng ngoài kinh đô.
Ta cũng lên chiếc thuyền kia, trốn ở buồng nhỏ trên tàu.
Lúc trời vừa sẩm tối, hắn trở về phòng.
Ta đạp cửa phòng hắn ra rồi lại cẩn thận đóng vào, từng bước đi tới gần hắn.
Ta hỏi hắn, ngươi còn nhớ rõ a tỷ Tôn Thu Nguyệt của ta sao?
Hắn luống cuống, liên tục lùi về sau tránh né ta: "Mưu hại mệnh quan triều đình là tội chết! Người đừng dại dột phạm sai lầm."
Chắc hắn nghĩ rằng ta không biết, năm ấy quân Bọc Kiếm vào thành, vì để giữ lại mạng sống nên lúc bọn họ bắt đầu giết người ở hẻm Đá, hắn đã sợ hãi nói với đám người kia rằng những người ở nơi này đều là người nghèo, không có lương thực tích trữ.
Hẻm Hoa Quế ở Cầu Đông có nhiều thương gia, còn có cả một tiệm gạo.
Đều là người sống sót của Trấn Thanh Thạch, vốn dĩ ta cho rằng mình có thể không thèm so đo.
Nhưng lợi ích làm mê muội tâm can hắn, vì để bắt được cơ hội bò lên cao hơn mà lại đi nương nhờ Trung Dũng Hầu, xung phong đảm nhận việc đi bắt người quen cũ như chúng ta.
Cũng thế, vốn từ trước đến giờ hắn đã là loại người ích kỷ máu lạnh, có bao giờ coi chúng ta là cố nhân.
Vậy nên ta đây cũng không cần khách khí.
Rốt cuộc thì thư sinh vẫn khá yếu đuối, ta đạp hắn ngã lăn ra mặt đất, hung hăng dẫm thật mạnh vào người hắn ta. Sau đó cầm dao đâm từng nhát từng nhát xuyên qua thân thể hắn.
Máu thấm đầy mặt sàn, cũng thấm đầy tay và mặt mũi ta.
"Thuở nhỏ ngươi lớn lên ở Trấn Thanh Thạch, thầy giáo đã bao giờ nói cho ngươi biết, quân tử thà chết đứng chứ không sống cúi đầu?”
"Tây Bắc nhìn Trường An, tiếc núi non trùng điệp...Trăm sông về đông hải, biết ngày nào về tây."
"Sách ngươi đọc dạy ngươi trở thành hiền giả chứ không phải tiểu nhân, mỹ đức của quân tử, sao ngươi có thể xứng đôi với mấy chữ này?"
Hắn trừng mắt nhìn ta, hoảng sợ ngã vào trong vũng máu, giãy giụa giống một con cá đang giữ hơi tàn.
Ta cho hắn một nhát dao cuối cùng.
"A tỷ của ta thích người lắm đấy, ta đưa ngươi đi gặp tỷ ấy đây."
Trời đã sáng.
Sau khi giết An Hoài Cẩm ta liền nhảy sông.
Bơi được tới bờ đã hao hết toàn bộ sức lực của ta.
Tự sau khi biết Ngụy Đông Hà đã chết, ta chưa ăn một chút gì vào bụng.
Lúc này bụng đã đói kêu vang, đói lả cả người.
Ta trông giống hệt như một người dân đang chạy nạn, thậm chí cũng chẳng cần bỏ thời gian cải trang, giờ phút này khuôn mặt ta lấm len bùn đất, quần áo ướt dính chặt vào người, tóc tai lộn xộn, dơ bẩn không chịu nổi.
Ta phải về Kinh đô.
Trung Dũng Hầu Tưởng Văn Lộc, hắn nhất định phải chết.
Bụng ta xẹp lép, đói tới độ không còn sức lực. Ta muốn ăn gì đó nhưng xung quanh chẳng có thứ gì có thể ăn được. Mãi đến khi đi từ ngoại thành vào Kinh đô, ta lấy một cái bánh bao mới ra lò trong quầy bán bánh.
Chủ quầy tức hổn hển đuổi theo ta, gào lên nói muốn đánh ta một trận.
Ta chạy trốn rất nhanh, thở hồng hộc chui vào một góc xó xỉnh, vừa há miệng cắn một miếng bánh bao đã bị bỏng tới rớt nước mắt.
Không hiểu sao hôm nay ngoại thành xuất hiện rất nhiều người, cổng thành tăng thêm vô số lính gác.
Vài phút sau đó có đại quân vào thành, đội ngũ rầm rộ hoành tráng.
Đám người vây xem gần đó nói đoàn người này đến từ Khai Châu.
Bốn tỉnh đường lớn gọi chung là Khai Châu, thổ phỉ xuất hiện tràn lan, hung tàn không gì sánh nổi, cầm dao giết người không chớp mắt.
Bọn họ chiếm thiên thời địa lợi, vô cùng xảo quyệt, ngay cả trạm dịch của quan triều đình cũng dám chặn giết.
Nhưng hai năm gần đây thủ lĩnh của đám thổ phi kia bắt đầu yên lặng.
Thiên tử thay đổi, thủ lĩnh thổ phỉ cũng đổi người.
Người nọ tên là Tiều Gia Nam, người ta gọi hắn là Tiều Tam gia.
Sau khi hắn đã có chỗ đứng vững chắc và thống lĩnh toàn bộ thổ phỉ của vùng Hắc Lĩnh, đã làm một quyết định lớn---
Đó là quy thuận triều đình.
Hoàng đế biết được chuyện này đã vui mừng đến nỗi đứng phắt lên, hết lời ca ngợi tên thủ lĩnh kia, người còn chưa đặt chân vào Kinh đô thì thánh chỉ sắc phong Tiều Đô úy đã được thúc ngựa phi nhanh đưa đến trước mặt bọn họ.
Lần đầu tiên ta và Tiều Gia Nam gặp lại nhau sau bốn năm xa cách, lúc ấy hắn đang cưỡi trên lưng ngựa rất cao, cờ xí phấp phới, khuôn mặt kiên nghị, ở phía sau lưng hắn là đoàn người đông nghìn nghịt.
Mà ta đang cuộn mình dưới chân tường, chiếc bánh bao nóng hổi khi nãy vẫn đang ngậm trong miệng, dường như ta đã quên nuốt.
Trông hắn thô ráp hơn so với trước.
Gương mặt vẫn luôn mang vẻ lười biếng trong trí nhớ kia, mặt mày cứng cỏi, dưới đôi mày kiếm là chiếc mũi cao thẳng, bờ môi khẽ mím, cặp mắt sáng như ánh sao....Nhìn qua rõ ràng không có biến hóa gì quá lớn, rồi lại trông tang thương đến như vậy.
Cũng phải thôi, vốn hắn đã lớn hơn ta tám tuổi, một đường chinh chiến tới nơi đây trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, tới tuổi này chẳng phải cũng nên trở thành một lão già sao?
Thật kì lạ, trước khi hắn tới ta giống như một người sắp chết đuối, một chân đã dẫm vào địa ngục, không cố kỵ thứ gì cả, cổ họng dường như sắp bị bóp nghẹt.
Nhưng giờ phút này ta lại nghẹn ngào đứng lên, dùng hết sức lực muốn đi về phía hắn.
Tiều Gia Nam, sao bây giờ ngươi mới đến?
Ngươi tới chậm mất rồi, Ngụy Đông Hà đã chết.
Nếu ngươi ở đây, nhất định sẽ có cách cứu hắn đúng không?
Trước đây ở Trấn Thanh Thạch ngay cả Huyện lệnh đều phải nể mặt ngươi mà.
Ta biết, ngươi vẫn luôn rất lợi hại.
Ta sẽ không nghĩ sai, cha ta cũng sẽ không sai, Tôn Đại Qúy luôn nói ngươi là người có tình có nghĩa.
....
Hắn không nhìn thấy ta, cũng không nghe thấy tiếng la của ta.
Ngay lúc ta sắp xuyên qua vòng người, lại bất thình lình bị đánh ngất xỉu.
Thời điểm ta tỉnh lại thì đã ở trong phủ Ngự Sử.
Nhị công tử Trương Vân Hoài lẳng lặng nhìn ta, hắn cười: "Tiểu Xuân, nếu nàng còn không ngoan ngoãn nữa thì ta sẽ thật sự tức giận đấy."
Hắn lại giam lỏng ta một lần nữa, nói muốn chọn ngày đẹp tháng tốt, nạp ta làm thiếp.
Mấy ngày nay Tiều Gia Nam nhất định bề bộn nhiều việc.
Bận rộn phong quan, mở phủ, bái thiếp từ khắp nơi gửi tới nhiều như lá me mùa hạ.
Quan trường ở Kinh đô chính là như vậy.
Bây giờ hắn là Tiều Đô úy, là thế lực mới của triều đình, là cận thần được thiên tử yêu quý.
Nếu ta muốn gặp hắn, sẽ luôn có cơ hội.
Một tháng sau hắn đồng ý lời mời tới dự yến tiệc trong phủ của Trương Ngự Sử.
Dì ta nói:" Rõ là kỳ lạ, có biết bao người gửi thiệp mời hắn tới dự tiệc, thế mà hắn lại đồng ý tới phủ Ngự Sử đầu tiên."
Ta nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút, dì không cho ta đi, chỉ để ta ngồi trong sân phơi nắng một chút liền lại khóa ta vào trong phòng.
Sau khi Ngụy Đông Hà chết, dường như dì ấy càng lo lắng hơn, răm rắp nghe theo lời của Trương Vân Hoài, trông chừng ta rất nghiêm ngặt.
Dì ấy nói, qua một tháng nữa là ta sẽ trở thành thiếp thất của Nhị công tử rồi.
Dì vừa nói vừa lau nước mắt: "Nếu không phải đã hết cách thì ta sẽ không bao giờ để con làm thiếp. Chúng ta có lương tịch, cần gì phải làm thiếp của bọn họ? Mặc dù đó là Nhị công tử ta cũng thấy uất ức trong lòng."
"Cũng may Nhị công tử đối xử thật lòng với con, tuy rằng chỉ là nạp thiếp nhưng lễ tiết không thiếu thứ gì, áo cưới của con được đặt may riêng ở Cẩm Tú Phường, đó là thôn trang làm ra tơ lụa tốt nhất Kinh đô đấy."
Ta muốn dì ấy thả ta ra ngoài nên không tiếc nói sự thật cho dì ấy biết: "Con muốn gặp Tiều Gia Nam, chính là Tiều Đô úy được đích thân Hoàng thượng thân phong đó, dì biết hắn là ai không? Hắn là anh rể của con."
"Lại ăn nói bậy bạ, con không thể ngoan ngoãn hơn một chút được à?"
"Con nói thật, dì tin con đi, so với Trương Vân Hoài thì hắn có thể che chở con tốt hơn."
"...Con thành thật mà đợi trong phủ đi, khi nào mở tiệc thì dì mang cơm đến cho con."
Hôm nay phủ Ngự Sử mở yến tiệc, Tiều Gia Nam là một trong số những khách mời đến tham dự.
Ta lén trốn ra ngoài dưới sự trợ giúp của Đỗ Nhứ Liễu, cháu gái của Đỗ di nương chi thứ hai.
Nàng thừa dịp dì ta không để ý, lấy trộm chìa khóa của dì ấy.
Cũng không phải có ý tốt gì mới giúp ta, bây giờ nàng sống trong phủ Ngự Sử cũng rất vất vả.
Đại công tử Trương Ngạn Lễ coi trọng nàng, lần nào gặp nàng cũng mở miệng trêu chọc.
Tuy rằng Đỗ di nương rất được Nhị lão gia yêu thích, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là thiếp thất, không đắc tội nổi với công tử của dòng chính, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Đỗ Nhứ Liễu là một cô nương có tâm tư mẫn cảm, lại còn tự thấy mình thanh cao hơn người thường, nên nàng rất sợ sẽ có một ngày thật sự rơi vào tay của Trương Ngạn Lễ.
Biết Nhị công tử muốn nạp ta làm thiếp, nàng vừa tức vừa phiền muộn, nghĩ bao lần cũng không hiểu nàng thua ta ở điểm nào.
Bàn về tài hoa lẫn dung mạo thì cái nào nàng cũng tốt hơn ta.
Không có gì là không thể, nàng tin chắc chỉ cần ta rời khỏi phủ Ngự Sử, không bao giờ quay về nữa thì nàng ấy sẽ có cơ hội lọt vào mắt xanh của Nhị công tử.
Đỗ cô nương ngốc nghếch này từ đầu tới cuối vẫn luôn ôm hi vọng với Trương Vân Hoài.
Ai có chí nấy, ta không có thời gian đi khuyên bảo cho nàng tỉnh ngộ.
Ta thay quần áo nha hoàn trong phủ, trà trộn vào đó, cúi đầu bưng khay đồ ăn tới bàn tiệc.
Yến tiệc có rất nhiều người, hát hay múa giỏi, rượu trà đan xen.
Trương Ngự Sử và mấy vị công tử đều có mặt, Tiều Gia Nam cũng ở đó, hắn ngồi ở ghế đối diện chủ tòa.
Vũ cơ đang khiêu vũ trong bữa tiệc, ta quan sát thời cơ chuẩn bị đi qua thì cổ tay đột nhiên bị người khác nắm lấy.
Chính là Trương Vân Hoài chết tiệt.
Mặt mày hắn hiện lên vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt trong trẻo lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta, hàm ý cảnh cáo viết rõ ràng trên mặt.
À đúng rồi, lần trước hắn uy hiếp ta, nói rằng vì ta hắn đã gánh vác quá nhiều nguy hiểm rồi, nếu ta còn không ngoan ngoãn nữa thì hắn sẽ giết luôn dì của ta.
Ta đứng đằng sau hắn, thành thật an phận mà cúi thấp đầu không nói thêm gì.
Ngay lúc này một khúc nhạc đã kết thúc, vũ cơ lui ra bên ngoài.
Cách đó không xa Tiều Gia Nam đang ngồi thưởng rượu, ánh mắt liếc qua rồi rơi xuống người ta.
Lòng ta khẽ run, ngẩng đầu lên vừa lúc chạm vào ánh mắt của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ta lập tức bước về phía hắn.
Trương Vân Hoài không kịp ngăn cản ta, ta đã nhanh chóng tiến về phía trước, dưới con mắt của bao nhiêu người, cúi người hành lễ với hắn, rũ mắt nói:
"Anh rể."
Xung quang có một cái nháy mắt an tĩnh đến lạ thường, ta không biết Trương Vân Hoài ngồi sau lưng ta đang có vẻ mặt thế nào, chỉ thấy Tiều Gia Nam cong khóe môi lên, khẽ "Ừ" một tiếng, ánh mắt sắc bén quét ngang qua những người đang có mặt.
Ta ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn.
Đại công tử Trương Ngạn Lễ hình như đã không thể tin vào tai mình: "Tiểu Xuân, ngươi vừa mới gọi Tiều đại nhân là gì? Anh rể?"
Ta không trả lời, Trương Vân Hoài ngồi đối diện nhăn mày lại, chỉ lẳng lặng mà nhìn ta.
Nhưng Trương Ngự Sử phản ứng rất nhanh, ông ta cười nói: "Tiểu Xuân cô nương là họ hàng tới nương tựa trong phủ, vạn không nghĩ tới lại có quan hệ thông gia như thế với Tiều Đô úy, có lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận, Tiều Đô úy đã sớm là người trong nhà rồi."
"Không đúng, Tiều đại nhân thành hôn bao giờ mà ta chưa từng nghe nói qua?"
Vẻ mặt của Đại công tử đầy hoài nghi, Tiều Gia Nam nhìn hắn một cái rồi cười khẽ, ngồi thưởng thức chén rượi trong tay một cách thờ ơ: "Thành thân ở Khai Châu, quên mất không thông báo với Đại công tử một tiếng, thứ lỗi cho."
Hắn vừa nói lời này ra, nét mặt của Trương Ngạn Lễ bắt đầu ngượng ngập, xấu hổ đến cực điểm.
Trương Ngự Sử lén trừng mắt hắn một cái, sau đó nhanh chóng thay đổi thành vẻ mặt mỉm cười tươi rói, đang lúc muốn nói vài câu hòa giải với Tiều Gia Nam thì đã thấy hắn đảo mắt qua, ánh mắt bất chợt trở nên sắc nhọn, ly rượu đang được thưởng thức trong tay bị bóp nát thành vụn phấn.
"Tôn Vân Xuân là em vợ của ta, sau khi cha vợ ta chết là chính ta hộ tống em ấy đến quý phủ. May mắn được quý phủ che chở, Tiều mỗ vô cùng cảm kích. Chỉ là Trương đại nhân này, nghe nói Nhị công tử của quý phủ muốn nạp em vợ ta làm thiếp?"
Thân thể Tiều Gia Nam hơi ngửa ra sau, thái độ tùy tiện, ngón tay gõ lên bàn một cách không có quy luật. Vậy mà trên mặt lại hiện ra biểu cảm hiền lành, nụ cười ấm áp như gió mùa xuân.
Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như ta đã nhìn thấy được cảnh tượng năm mười hai tuổi ấy, lúc ta kiện hắn lên nha môn, dáng vẻ hắn ngồi chiễm chệ trên ghế cạnh Ngô sư gia.
Khi ấy miệng hắn cũng chứa đựng ý cười nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân đều tản ra vẻ lơ đãng, lười nhác.
Vô số dáng hình chồng lên nhau khiến ta giật mình.
Nhị công tử chậm rãi đứng lên, nét mặt không có chút hoảng hốt nào, bình tĩnh cực độ. Hắn khom người chào hỏi Tiều Gia Nam rồi mới tiếp tục nói: "Có lẽ lời đồn bay ra khỏi phủ có chút sai lệch khiến Tiều đại nhân hiểu lầm, tại hạ không nạp thiếp, mà là cưới vợ."
"Cưới vợ?"
"Là vợ cả."
"Khi nào đại hôn?"
"Ngày tám tháng sau."
"Gấp gáp quá, thời gian này không tốt."
"Vậy đại nhân cho rằng khi nào mới là ngày tốt?"
"Cuối năm sau, mùng tám tháng chạp, tam môi lục sính, kiệu lớn tám người khiêng."
Tiều Gia Nam nhìn chằm chằm vào Trương Vân Hoài, giọng nói nặng nề, đáy mắt quay cuồng những ánh sáng tăm tối không ai hiểu.
Bầu không khí cuộn trào mãnh liệt, ai ai cũng đều phát hiện ra sự khác thường, chỉ có Trương Vân Hoài cong môi cười khẽ, vẫn là điệu bộ quân tử nhẹ nhàng như ngày thường.
"Cuối năm sau, mùng tám tháng chạp, mong rằng Tiều đại nhân ở phủ chờ sính lễ của tại hạ nâng tới hỏi cưới Tiểu Xuân."
Yến hội kết thúc, ngay lúc Tiều Gia Nam muốn rời đi, ta kéo tay áo của hắn lại: "Ngươi chờ ta một lát, ta đi nói lời tạm biệt với dì của ta."
Hắn gọi ta một tiếng: "Tiểu Xuân."
Ta quay đầu lại nhìn hắn, mặt mày hắn bình tĩnh trầm lặng, vậy mà nhìn thấy ta lại không kìm được nụ cười: "Em ở lại đây đi."