Trong mắt Lâm Dĩ An thoáng qua một tia đau khổ, “Anh hiểu lầm rồi. Tôi tới đây, không có ý gì khác, chỉ muốn gặp cô ấy một lần nữa, chính mắt nhìn thấy cô ấy sống tốt, tôi cũng yên lòng.”
Tông Lãng khinh thường xì một tiếng, “Anh có tư cách gì mà yên lòng vì cô ấy? Anh là gì của cô ấy? Anh chẳng phải là gì cả.”
Lâm Dĩ An cúi đầu, mãi vẫn không lên tiếng.
Tông Lãng không muốn phí thời gian với anh ta, “Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để anh gặp Trình Nặc, cũng tuyệt đối không cho phép anh quấy rầy cô ấy. Hy vọng anh thức thời, đừng có rước phiền phức.”
Nói xong, anh đứng dậy toan rời đi thì Lâm Dĩ An lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi biết mình đã làm tổn thương Trình Nặc, tôi không xin cô ấy có thể tha thứ cho mình. Nhưng tôi cần phải gặp cô ấy, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, anh cũng không có tư cách ngăn cản.”
Tông Lãng bị lời này của anh ta chọc giận đến mức bật cười, chống hai tay lên bàn, khom người nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười nhạt: “Chỉ cần anh dám tìm cô ấy, thì tôi sẽ cho anh biết, rốt cuộc tôi có tư cách ngăn cản hay không.”
Nói rồi anh cầm lấy điện thoại, mở máy ảnh ra, tách một phát, chụp lại mặt Lâm Dĩ An. Sau đó rời đi trước biểu cảm đầy mù mờ của Lâm Dĩ An.
Lâm Dĩ An nhìn theo bóng lưng Tông Lãng đi xa, cho đến khi anh rời khỏi quán cà phê, trên mặt mới từ từ lộ vẻ đau đớn.
Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế, sẽ có một người đàn ông khác nói với anh ta, không được phép gặp lại Trình Nặc.
Từ khi xảy ra chuyện với Đinh Gia đến nay, áy náy và hối hận như sợi dây vô hình quấn lấy anh ta, vào lúc này đã đạt tới đỉnh điểm. Thắt chặt tim anh ta, không để anh ta thở nổi.
Anh ta hối hận rồi, ngay từ lúc bắt đầu đã hối hận. Bắt đầu từ cái đêm anh ta say rượu, xem Đinh Gia là Trình Nặc, anh ta cũng biết, rồi Trình Nặc cũng sẽ rời khỏi anh ta.
Tám năm sống chung để anh ta đủ hiểu tính cách của Trình Nặc. Anh ta biết Trình Nặc sẽ không tha thứ cho mình, bất kể anh ta có ăn năn thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tha thứ. Còn mong mỏi của bố mẹ với đứa con lại thành ngọn núi lớn anh ta phải cõng trên lưng. Nên anh ta mới ích kỷ, hối hận, hèn nhát, từ bỏ Trình Nặc. Có điều anh ta không nghĩ rằng, sau khi chuyện đó vỡ lở, Đinh Gia cũng rời đi, mang theo con của anh ta biến mất khỏi cuộc sống của anh ta.
Đinh Gia, hẳn cũng đau khổ lắm.
Từ khi vừa bắt đầu, anh ta và Đinh Gia chính là một sai lầm. Bọn họ cùng làm tổn thương người tin tưởng họ nhất. Anh ta biết rõ tội mình không thể tha thứ, cũng không tha thứ được.
Có câu việc người làm đều có trời cao nhìn. Sau khi ly hôn, bố mẹ cả ngày than thở, thậm chí mẹ còn vì không tìm được cháu mà sinh bệnh, khiến anh ta không yên ổn nổi, dẫn đến xảy ra bất trắc trong công việc, phải bị đuổi việc.
Kết quả bây giờ của anh ta là lỗi tự mình gánh chịu, nên trải qua mấy ngày nay, anh ta vẫn luôn sống trong hối hận cùng đau đớn.
Cho đến khi thấy Trình Nặc trên weibo. Dường như cô đã bước ra khỏi tổn thương mà anh ta đem lại, một lần nưa tìm được hạnh phúc. Hối hận trước giờ biến thành con dao sắc bén, hằng đêm cắm phập vào người anh ta.
Nhưng có hối hận cũng vô dụng. Bây giờ anh ta chỉ muốn tìm con, chí ít đứa bé cũng vô tội. Anh ta không dám nghĩ, một thân một mình Đinh Gia nuôi con sẽ sống thế nào.
Anh ta nghĩ, nếu, nếu Trình Nặc chịu tha thứ cho Đinh Gia, thì có lẽ, Đinh Gia sẽ dẫn con quay về.
***
Sau khi Tông Lãng rời khỏi quán cà phê, anh về thẳng cù lao Hà Diệp. Lúc về đến nhà, Trình Nặc đang phơi drap trải giường trong sân.
Anh phát hiện Trình Nặc rất thích màu xanh lam. Đồ dùng trên giường cũng toàn là màu xanh lam nhạt. Sắc màu ấy khiến lòng người rất thoải mái, như màu của bầu trời.
Bóng của Trình Nặc in lên drap. Anh lặng lẽ đi đến, muốn dọa cô. Bất chợ drap trải giường bị vén lên, Trình Nặc thét lớn dọa anh giật mình trước.
“Hù anh chưa!”
Tông Lãng bật cười, “Hù chết anh rồi.”
Trình Nặc vui vẻ cười, ánh mặt trời hắt một vòng sáng trên tóc cô, có thể thấy rõ sợi tóc tung bay. Trong mắt vô cùng sạch sẽ, chỉ có bóng hình anh.
Anh không nhịn được đưa tay xoa tóc cô, “Đi thôi nào, hôm nay nhà bác Ngô giết heo, dẫn em đi ăn canh thịt heo.”
Chuyện này bác Ngô đã nói với cô từ sáng sớm rồi, mời cô qua góp vui, ăn canh thịt heo. Nhưng cảnh giết heo quá máu me, cô không dám đi. Đoán chừng vào lúc này đã thu dọn xong, thế là vui vẻ chạy vào phòng lấy máy ảnh, để anh dắt đến nhà bác Ngô.
Giờ người nuôi heo trên cù lao cũng ít đi. Trước kia nuôi heo để bán lấy tiền, bây giờ là để ăn. Vì thịt heo do nhà nuôi nên tươi hơn thịt ngoài chợ, vị cũng ngon hơn.
Lúc Trình Nặc đến, sân nhà bác Ngô đã đầy ắp người, đã chuẩn bị nấu canh thịt heo. Gan heo, thận heo, phổi heo và xương to được dọn sạch, lại cắt thành miếng nhỏ bỏ vào trong nồi, nấu đầy một nồi canh thịt heo, mời những người đến giúp.
Giết heo năm mới cũng là chuyện quan trọng trong tập tục đón Tết. Trình Nặc cầm mấy ảnh, chụp lại quá trình nấu canh. Lúc nhỏ cô đã được ăn canh thịt heo rồi, mùi vị tuyệt cú mèo làm người ta hậ không thể nuốt luôn cả lưỡi ấy vẫn còn trong trí nhớ của cô.
Lúc anh thịt heo ra nồi, Trình Nặc cầm bát, không chờ kịp uống một ngụm. Nước canh nóng hổi trôi xuống cổ họng, trong đầu cô chỉ có một chữ: Ngon!
Quá ngon, trên nước mì đậm đặc có một lớp dầu mỏng, rắc thêm hành lá xắt nhỏ, mùi thơm thanh mát khắp nơi, ngon vô cùng!
Trình Nặc đặt bát của mình lên bàn, tìm góc đẹp chuyên tâm chụp ảnh, *** tối về đăng lên weibo để những người theo dõi cô thèm cùng.
Tông Lãng đến gần, trong tay cũng cầm một bát, có sẵn người mẫu đây mà em không cần à, nào, chụp anh đi.”
Anh ngồi xuống bàn, cũng không nhìn vào ống kính, cầm đũa lên há miệng ăn. Trình Nặc không ngừng bấm nút chụp, tách tách tách chụp rất nhiều tấm.
Tối hôm đó, trong số ảnh cô đăng có rất nhiều tấm Tông Lãng không để ý đến hình tượng, há to miệng ăn uống. Cứ tưởng sẽ làm hỏng hình tượng của anh, kết quả bình luận bên dưới đều là: Thèm quá, thèm quá, thèm quá…
Làm người đàn ông của nữ thần, weibo của Tông Lãng cũng đã thất thủ. Nguyên nhân cũng chẳng có gì, chỉ vì mỗi lần anh bình luận đều lại lên top, và nhất định sẽ kèm theo ảnh. Ảnh anh đính kèm đều là những tấm ảnh bình thường anh tiện tay dùng điện thoại chụp lại. Có dáng vẻ lúc Trình Nặc ăn cơm, lúc ngủ trên ghế xích đu, hay chơi đùa cùng Tiểu Lang…
Mỗi một tấm ảnh, đều là Trình Nặc tốt đẹp nhất trong mắt anh.
Tông Lãng khinh thường xì một tiếng, “Anh có tư cách gì mà yên lòng vì cô ấy? Anh là gì của cô ấy? Anh chẳng phải là gì cả.”
Lâm Dĩ An cúi đầu, mãi vẫn không lên tiếng.
Tông Lãng không muốn phí thời gian với anh ta, “Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để anh gặp Trình Nặc, cũng tuyệt đối không cho phép anh quấy rầy cô ấy. Hy vọng anh thức thời, đừng có rước phiền phức.”
Nói xong, anh đứng dậy toan rời đi thì Lâm Dĩ An lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi biết mình đã làm tổn thương Trình Nặc, tôi không xin cô ấy có thể tha thứ cho mình. Nhưng tôi cần phải gặp cô ấy, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, anh cũng không có tư cách ngăn cản.”
Tông Lãng bị lời này của anh ta chọc giận đến mức bật cười, chống hai tay lên bàn, khom người nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười nhạt: “Chỉ cần anh dám tìm cô ấy, thì tôi sẽ cho anh biết, rốt cuộc tôi có tư cách ngăn cản hay không.”
Nói rồi anh cầm lấy điện thoại, mở máy ảnh ra, tách một phát, chụp lại mặt Lâm Dĩ An. Sau đó rời đi trước biểu cảm đầy mù mờ của Lâm Dĩ An.
Lâm Dĩ An nhìn theo bóng lưng Tông Lãng đi xa, cho đến khi anh rời khỏi quán cà phê, trên mặt mới từ từ lộ vẻ đau đớn.
Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế, sẽ có một người đàn ông khác nói với anh ta, không được phép gặp lại Trình Nặc.
Từ khi xảy ra chuyện với Đinh Gia đến nay, áy náy và hối hận như sợi dây vô hình quấn lấy anh ta, vào lúc này đã đạt tới đỉnh điểm. Thắt chặt tim anh ta, không để anh ta thở nổi.
Anh ta hối hận rồi, ngay từ lúc bắt đầu đã hối hận. Bắt đầu từ cái đêm anh ta say rượu, xem Đinh Gia là Trình Nặc, anh ta cũng biết, rồi Trình Nặc cũng sẽ rời khỏi anh ta.
Tám năm sống chung để anh ta đủ hiểu tính cách của Trình Nặc. Anh ta biết Trình Nặc sẽ không tha thứ cho mình, bất kể anh ta có ăn năn thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tha thứ. Còn mong mỏi của bố mẹ với đứa con lại thành ngọn núi lớn anh ta phải cõng trên lưng. Nên anh ta mới ích kỷ, hối hận, hèn nhát, từ bỏ Trình Nặc. Có điều anh ta không nghĩ rằng, sau khi chuyện đó vỡ lở, Đinh Gia cũng rời đi, mang theo con của anh ta biến mất khỏi cuộc sống của anh ta.
Đinh Gia, hẳn cũng đau khổ lắm.
Từ khi vừa bắt đầu, anh ta và Đinh Gia chính là một sai lầm. Bọn họ cùng làm tổn thương người tin tưởng họ nhất. Anh ta biết rõ tội mình không thể tha thứ, cũng không tha thứ được.
Có câu việc người làm đều có trời cao nhìn. Sau khi ly hôn, bố mẹ cả ngày than thở, thậm chí mẹ còn vì không tìm được cháu mà sinh bệnh, khiến anh ta không yên ổn nổi, dẫn đến xảy ra bất trắc trong công việc, phải bị đuổi việc.
Kết quả bây giờ của anh ta là lỗi tự mình gánh chịu, nên trải qua mấy ngày nay, anh ta vẫn luôn sống trong hối hận cùng đau đớn.
Cho đến khi thấy Trình Nặc trên weibo. Dường như cô đã bước ra khỏi tổn thương mà anh ta đem lại, một lần nưa tìm được hạnh phúc. Hối hận trước giờ biến thành con dao sắc bén, hằng đêm cắm phập vào người anh ta.
Nhưng có hối hận cũng vô dụng. Bây giờ anh ta chỉ muốn tìm con, chí ít đứa bé cũng vô tội. Anh ta không dám nghĩ, một thân một mình Đinh Gia nuôi con sẽ sống thế nào.
Anh ta nghĩ, nếu, nếu Trình Nặc chịu tha thứ cho Đinh Gia, thì có lẽ, Đinh Gia sẽ dẫn con quay về.
***
Sau khi Tông Lãng rời khỏi quán cà phê, anh về thẳng cù lao Hà Diệp. Lúc về đến nhà, Trình Nặc đang phơi drap trải giường trong sân.
Anh phát hiện Trình Nặc rất thích màu xanh lam. Đồ dùng trên giường cũng toàn là màu xanh lam nhạt. Sắc màu ấy khiến lòng người rất thoải mái, như màu của bầu trời.
Bóng của Trình Nặc in lên drap. Anh lặng lẽ đi đến, muốn dọa cô. Bất chợ drap trải giường bị vén lên, Trình Nặc thét lớn dọa anh giật mình trước.
“Hù anh chưa!”
Tông Lãng bật cười, “Hù chết anh rồi.”
Trình Nặc vui vẻ cười, ánh mặt trời hắt một vòng sáng trên tóc cô, có thể thấy rõ sợi tóc tung bay. Trong mắt vô cùng sạch sẽ, chỉ có bóng hình anh.
Anh không nhịn được đưa tay xoa tóc cô, “Đi thôi nào, hôm nay nhà bác Ngô giết heo, dẫn em đi ăn canh thịt heo.”
Chuyện này bác Ngô đã nói với cô từ sáng sớm rồi, mời cô qua góp vui, ăn canh thịt heo. Nhưng cảnh giết heo quá máu me, cô không dám đi. Đoán chừng vào lúc này đã thu dọn xong, thế là vui vẻ chạy vào phòng lấy máy ảnh, để anh dắt đến nhà bác Ngô.
Giờ người nuôi heo trên cù lao cũng ít đi. Trước kia nuôi heo để bán lấy tiền, bây giờ là để ăn. Vì thịt heo do nhà nuôi nên tươi hơn thịt ngoài chợ, vị cũng ngon hơn.
Lúc Trình Nặc đến, sân nhà bác Ngô đã đầy ắp người, đã chuẩn bị nấu canh thịt heo. Gan heo, thận heo, phổi heo và xương to được dọn sạch, lại cắt thành miếng nhỏ bỏ vào trong nồi, nấu đầy một nồi canh thịt heo, mời những người đến giúp.
Giết heo năm mới cũng là chuyện quan trọng trong tập tục đón Tết. Trình Nặc cầm mấy ảnh, chụp lại quá trình nấu canh. Lúc nhỏ cô đã được ăn canh thịt heo rồi, mùi vị tuyệt cú mèo làm người ta hậ không thể nuốt luôn cả lưỡi ấy vẫn còn trong trí nhớ của cô.
Lúc anh thịt heo ra nồi, Trình Nặc cầm bát, không chờ kịp uống một ngụm. Nước canh nóng hổi trôi xuống cổ họng, trong đầu cô chỉ có một chữ: Ngon!
Quá ngon, trên nước mì đậm đặc có một lớp dầu mỏng, rắc thêm hành lá xắt nhỏ, mùi thơm thanh mát khắp nơi, ngon vô cùng!
Trình Nặc đặt bát của mình lên bàn, tìm góc đẹp chuyên tâm chụp ảnh, *** tối về đăng lên weibo để những người theo dõi cô thèm cùng.
Tông Lãng đến gần, trong tay cũng cầm một bát, có sẵn người mẫu đây mà em không cần à, nào, chụp anh đi.”
Anh ngồi xuống bàn, cũng không nhìn vào ống kính, cầm đũa lên há miệng ăn. Trình Nặc không ngừng bấm nút chụp, tách tách tách chụp rất nhiều tấm.
Tối hôm đó, trong số ảnh cô đăng có rất nhiều tấm Tông Lãng không để ý đến hình tượng, há to miệng ăn uống. Cứ tưởng sẽ làm hỏng hình tượng của anh, kết quả bình luận bên dưới đều là: Thèm quá, thèm quá, thèm quá…
Làm người đàn ông của nữ thần, weibo của Tông Lãng cũng đã thất thủ. Nguyên nhân cũng chẳng có gì, chỉ vì mỗi lần anh bình luận đều lại lên top, và nhất định sẽ kèm theo ảnh. Ảnh anh đính kèm đều là những tấm ảnh bình thường anh tiện tay dùng điện thoại chụp lại. Có dáng vẻ lúc Trình Nặc ăn cơm, lúc ngủ trên ghế xích đu, hay chơi đùa cùng Tiểu Lang…
Mỗi một tấm ảnh, đều là Trình Nặc tốt đẹp nhất trong mắt anh.