Mục Vỹ nói không sai, nếu nhà họ Mục cử nhiều tình anh đi mà cuối cùng lại không có thu hoạch thì chẳng khác nào tai họa cả.
Tuy nhiên, Mục Lâm Thần lại hiểu rằng nguy hiểm càng lớn, lợi ích có thể đạt được sẽ càng lớn.
"Con biết trong lòng nghĩa phụ nghĩ gì, cũng không phải là mình không thể cử ai, có điều không căn nhiều như thế này đâu ạ."
"Ồ? Thằng nhóc con nói nên cử ai xem nào?”
"Con chứ ai!"
"Con?"
Mục Lâm Thần vừa nghe Mục Vỹ tự đề cử mình thì hai mắt trợn trừng, khóe môi giật giật.
Không phải ông ấy xem thường hẳn mà là do chuyến đi đến động Phong Lĩnh lần này thật sự quá hung hiểm. Nếu chỉ có một mình Mục Vỹ đi, lỡ đã không lấy được bảo bối gì lại còn khiến hẳn bị liên lụy thì quá là không hay.
"Ha ha, nghĩa phụ khỏi phải lo, con biết nên làm gì khi đi động Phong Lĩnh mà. Xưa nay bảo bối luôn có linh tính, có duyên thì lấy được, nếu không thế có thì con sẽ không cưỡng cầu!
Mục Vỹ tự tin nói: "Nhưng nếu nghĩa phụ nóng lòng phái một lượng lớn nhân tài của nhà họ Mục đi, lỡ may thiệt hại toàn bộ thì ngược lại còn khiến cho nhà họ Mục ta tổn thương nặng nề. Xa thêm nữa, dù có lấy được bảo bối thì gia tộc ta cũng phải mất đến mấy năm để hồi phục, nghĩa phụ cho răng hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh kia sẽ bỏ qua cơ hội này sao?"
Nghe thấy lời thuyết phục của hắn, Mục Lâm Thần nhíu mày, không nói gì thêm.
Ông ấy nhìn mấy trăm võ giả trên sân luyện võ một lúc rồi mở miệng nói: "Mục Càn Khôn, ông dẫn một trăm người đến con phố phía Đông đề phòng có kẻ nhân cơ hội làm loạn. Mục Càn Vân, ông dẫn một trăm người đến các cơ sở của gia tộc trong thành Bắc 'Vân cẩn thận kiểm tra và canh phòng. Mục Sơn, Mục Vũ,hai người dẫn hai trăm võ giả còn lại xem xét kỹ lưỡng các thị trấn trong thành, cảnh cáo họ không được bén mảng đến dãy Bắc Vân trong thời gian sắp đến!"
"Rõ, thưa trưởng tộc!"Mục Càn Khôn và ba người này đều là những thị vệ trung thành với Mục Lâm Thần, luôn vâng lệnh ông ấy mà không nghĩ ngờ lấy một lần.
Mặt khác, họ cũng thấy đề nghị của Mục Vỹ rất đúng
Nhà họ Mục đang trôi nổi giữa mưa gió, không thể mạo hiểm được.
"Còn ta thì ở lại để trấn giữ nhà họ Mục. Nếu thành Bắc Vân và những thị trấn bên dưới xảy ra chuyện gì thì phải báo lại với ta ngay lập tức, nghe rõ. chưa?"
"Rõ!"
Tiếng bước chân "bịch bịch bịch” vang lên, bốn người mang bốn trăm võ giả rời đi từ các lối ra trong nhà họ Mục.
Thấy nghĩa phụ nghe theo ý kiến của mình, Mục Vỹ thở phào.
Dù trong động Phong Lĩnh có bảo bối gì đi chăng nữa thì hân cũng không quan tâm.
Thứ mà hắn cần chỉ có cỏ Phong Linh.
Dĩ nhiên là Mục Vỹ không thể giải thích rõ ngọn ngành chuyện này cho nghĩa phụ biết, nếu có cơ hội lấy được bảo bối khác thì hẳn cứ lấy thôi.
Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
“Thắng nhóc kia, nghĩa phụ nghe lời con rồi đấy Ta biết con muốn lấy được cỏ Phong Linh nhưng chuyện gì cũng đừng quá chấp nhất, nghe chưa?"
"Dạ!"
"À, còn một chuyện nữa!", Mục Lâm Thần dặn dò: 'Ta thấy con và nha đầu Tân Mộng Dao kia tâm đầu ý hợp, Tần lão thái gia Tân Thời Vũ cũng rất hài lòng, sắp tới hai đứa chuẩn bị thành hôn đi!"
"ớ?"
“ Ớ cái gì mà ớ, con cũng già đầu rồi chứ gì nữa. Sao vậy, không muốn thành hôn à?”, ông ấy trừng mắt nhìn Mục Vỹ: "Tranh thủ bây giờ ta còn chăm nom. được thì hai đứa lo mà thành hôn cho ta khỏi phải sốt ruột đi. Hơn nữa, chắc chắn nhà họ Tân cũng cử người đi động Phong Lĩnh, ta sẽ bàn bạc với Tân lão thái cho con đi theo.
“Hả?”" Mục Vỹ nghe vậy thì há hốc mồm.
Khó khăn lắm mới khuyên được nghĩa phụ từ bỏ ý định, cuối cùng ông ấy lại kêu hẳn đi cùng nhà họ Tân.
Mục Vỹ chỉ muốn đi một mình, nếu không sẽ không thể dùng được những gì mình đang che giấu.
Quá mạo hiểm khi đi chung với người của nhà họ Tần.
Xem ra hắn phải nghĩ cách khác thôi.
Thời gian dần trôi, mấy ngày nay Tề Minh luôn ở tại con phố phía Đông để luyện chế phàm khí.
Từ phàm khí hạ phẩm đến phàm khí thượng phẩm, vì ngày một quen thuộc nên cậu ấy luyện chế cũng thành thạo hơn
Trong trận đấu với Tề Vân, tuy Tề Minh đã thành công luyện chế ra phàm khí thượng phẩm và giành thẳng lợi, nhưng bàn về luyện khí chân chính thì khả năng của cậu ấy vẫn còn yếu kém so với Tề Vân.
Thời gian gần đây, vì được liên tục luyện khí tại con phố phía Đông thuộc quyền kiểm soát của nhà họ Mục nên Tê Minh có cơ hội rèn luyện bản thân, tiến bộ nhanh chóng.
Diệu Tiên Ngữ cũng không ngồi chơi, mang các thầy luyện đan trong Thánh Đan Các đến sai sử chạy qua chạy lại trong này, dáng vẻ không khác gì một đại tiểu thư kiêu căng.
Còn Mặc Dương thì thực lực đang được đề cao, giúp cho vị trí người thừa kế hiệu buôn nhà họ Mặc của mình được củng cố.
Gã đang hợp tác làm ăn với nhà họ Mục nên gần đây Mặc Hải mà thấy gã cũng phải đi đường vòng.
Biểu hiện của ba người đệ tử đều làm cho Mục Vỹ cảm thấy rất hài lòng.
Hôm nay, bầu không khí náo nhiệt trong thành Bắc Vân bỗng chốc trở nên im lặng.
Mọi người đều biết rằng đó là do đã có người mất kiên nhẫn, xuất phát đến động Phong Lĩnh trong dãy Bắc Vân.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Những người khác cũng không muốn bị bỏ lại ở đãng sau, thế là nhiều người trong thành Bắc Vân đã bắt đầu lặng lẽ lên đường.
“Nghĩa phụ, không cần đâu ạ, con tự đến nhà họ Tần là được!"
Ở cổng lớn nhà họ Mục, Mục Lâm Thần đang kèm chặt Mục Vỹ mà đi tới nhà họ Tân.
"Nhóc con, tưởng ta không biết con đang suy tính cái gì à?" Mục Lâm Thần hả hê nói: "Muốn bày trò? Không có cửa đâu nhá! Hôm qua Mộng Dao đã nói với ta là nhất định phải mang con tới nhà họ Tân để đi chung với nó."