"Đừng nhúc nhích!"
Một tay tóm chặt Mặc Dương, Mục Vỹ trầm giọng quát.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hẳn, Mặc Dương ngẩn người, không hiểu tại sao.
“Đấy không phải cỏ Phong Linh đâu!", Mục Vỹ nói tiếp: "Là cỏ Phong Mệnh, giống như cỏ Phong Linh, nếu chạm vào nó thì kịch độc sẽ lan ra toàn bộ cơ thể, chết thế nào cũng không biết đâu!"
Nghe thấy lời này, gã giật cả mình, lập tức lùi ra sau.
Bấy giờ Mặc Dương mới nhìn kỹ những cây cỏ Phong Mệnh bãi cỏ là mười mấy xác chết, trên người họ đầy rẫy vết thương như bị đao cắt.
Máu trên vết thương đã khô cạn, làn da của các thï thể trắng nhợt trông rất kinh khủng.
Phần rễ của mấy cây cỏ Phong Mệnh lại được nhuộm thuốc màu, đỏ rực đến đáng sợ.
“Từ giờ trở đi phải theo sau ta thật sát, đừng chạy nhảy lung tung!"
"Vâng!"
Hai người mải đi về phía trước nên không phát hiện ra những thi thể bị trùng Hắc Nhu ký sinh sau lưng đang nhúc nhích.
Sơn động như kéo dài không thấy cuối, lạ là trên vách động xung quanh lại có một số hòn đá óng ánh, tỏa ra ánh sáng giúp cho trong sơn động không quá tối.
"Sư phụ à, chúng ta đã đi gần nửa canh giờ rồi mà không thấy bảo bối gì cả, còn xác chết thì lên đến hàng trăm rồi!
"Hừm, con nghe nói động Phong Lĩnh này là phần mộ của một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm, mà có vẻ không đơn giản chút nào!”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mặc Dương, Mục Vỹ cạn lời lắc đầu.
"Con bị ngớ ngẩn hả?", hắn nói kháy: "Nếu đây thật sự là mộ huyệt của một cao thủ Linh Huyệt tầng năm thì sao lại hiểm hóc như vậy chứ? Ở đây còn có cả xác chết của một số võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, tầng thứ tư nữa đây này"
"Ồ....""Ồ cái đầu con! Thằng nhóc này, đừng có hỏi này hỏi nọ nữa được không! Không nghe lời là ta thảy con vào đống cỏ Phong Mệnh kia để chúng hút cạn máu con đấy".
"...."
Mặc Dương ngậm miệng, tiếp tục đi tới với nỗi lòng đây ngạc nhiên.
"Bịch..”
Bất chợt một tiếng động vang lên ở lối đi tối tăm đẳng trước. Không một dấu hiệu.
"Bịch bịch..”
Hai người càng đi tới, âm thanh kia càng vang vọng.
Đến lúc này, Mục Vỹ mới nhận ra có điều kỳ lạ.
Trên đường đi, trong sơn động đầy rẫy xác chết, nhưng bây giờ số lượng lại đột nhiên giảm bớt.
"Bùng bùng bùng...”
Hắn nhíu mày, tiếng kêu lại lớn hơn.
Ngay sau đó, trong lối đi thình linh phát ra một luồng sáng.
Gió lạnh cũng thổi tới sau lưng.
“Tránh ra!"
Kéo Mặc Dương ra sau lưng, Mục Vỹ không do dự tung một cú đấm ra
"Ầm!"
Âm thanh nặng nề vang lên, một cái bóng đập lên vách động, dính chặt vào trên đó.
Kinh hoàng hét lớn, Mặc Dương ngã xuống đất, cơ thể không tự chủ run rẩy.
"Sư phụ, đây là... xác chết, sao xác chết lại cử động được, xác chết vùng dậy kìa!"
“Nói nhảm, ta không thấy chắc? Chẳng hợp với cái danh đồ đệ của ta chút nào, đứng lên!”
Thấy dáng vẻ hoảng sợ ngã chỏng vó dưới đất của Mặc Dương, Mục Vỹ khiển trách.
Dù ngoài miệng nói là vậy, hắn cũng biết mình chẳng khác gì gã vào lần đầu tiên nhìn thấy thứ này.
"Vâng!"
Không hiểu vì sao khi nghe thấy lời mắng của Mục Vỹ, Mặc Dương lại cảm thấy như được tiếp thêm dũng khí, lập tức đứng dậy.
“Thứ này được gọi là huyết thị, nghĩa là dùng thủ đoạn tàn độc để hút khô tỉnh huyết cho võ giả thành thây khô, sau đó khống chế chúng sát hại những người khác. Xác chết càng nhiều, huyết thi lây càng nhanh, sức chiến đấu càng mạnh. Vậy nên con không cần sợ, thực lực của những thi thể này không mạnh bằng khi còn sống đâu!"
Giải thích là vậy nhưng đôi lông mày của Mục Vỹ lại nhíu chất.
Trước đây hẳn từng thấy có người luyện chế huyết thi, nhưng không ngờ nó lại xuất hiện tại thành Bắc Vân nho nhỏ này.
"Con biết rồi!”
Mặc Dương lấy kiếm Thanh Khuyết ra, nhìn mấy chục con huyết thì đang lũ lượt xông lên với đôi mắt hừng hực ý chí chiến đấu.
"Chết đi!"
Khẽ quát một tiếng, gã xách kiếm ra trận.
"Keng! Keng! Keng!"
Chẳng ngờ khi trường kiếm bổ lên người bọn huyết thì lại phát ra tiếng như chém vào kim loại, điều này làm cho Mặc Dương tái mặt.
Huyết thi thôi mà, có cần phải có khả năng phòng ngự bi3n thái thế không hải!
"Sư phụ... hả? Người đâu rồi?"
Bị một huyết thi có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất hóa giải chiêu kiếm, lòng ngực Mặc Dương nôn nao, gã xoay người nhìn về phía Mục Vỹ lại không thấy hắn đâu.
"Giao lữ huyết thi lại cho con luyện tay, sư phụ đi giết kẻ gây chuyện đây!"
Giọng của Mục Vỹ vọng ra từ trong sơn động sâu hun hút làm cho Mặc Dương ngây ngẩn cả người.
"Trời má ơi... sư phụ...."
Thấy Mục Vỹ chạy mất dạng, gã cảm thấy bầu trời như sắp sụp đổ.
Nhưng lúc này đây, gã không có thì giờ để quan tâm đ ến điều đó.
Những xác chết vốn năm la liệt ở cửa hang động đang lũ lượt kéo đến.
"Liều mạng thôi!"
Giờ có muốn chạy cũng không kịp, Mặc Dương buộc phải vung kiếm, cố gắng giế t chết bọn chúng.
Mỗi huyết thi này khi còn sống đều mạnh hơn gã, nhưng giờ đây động tác lại rất chậm chạp, khó ở chỗ lớp phòng ngự rất mạnh thôi.
Dù sao Mặc Dương cũng đã lĩnh ngộ kiếm ý, mỗi một kiếm chém ra đều có khí thế kinh người, do đó không bị rơi vào thế hạ phong.
Thời khắc này, Mặc Dương vận dụng kiếm ý đến mức tối đa, cảm thấy kiếm Thanh Khuyết mỗi lúc một dung hợp chặt chẽ với bản thân, dăn dăn không phân biệt được mình là kiếm, hay kiếm là mình.
"A!"
Gã đã giết không biết bao nhiêu là huyết thi, đôi mắt đỏ ngầu cả lên.