"Oành!"
Đột nhiên, cuộc chiến đang rơi vào thế giằng co thì một tiếng động lớn vang lên ở gần đó.
Cơ thể hơi gầy của Lâm Minh từ trên trời rơi xuống, "ầm” một tiếng, đập xuống mặt đất.
"Lâm sư huynh!"
Thấy Lâm Minh thua cuộc, khóe miệng rỉ máu, Thiệu Minh hoảng hốt.
"Hừ, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất cũng chỉ có vậy. Lâm Minh phải không, nếu ngươi còn bén mảng tới thành Bắc Vân nữa thì ta nhất định sẽ khiến ngươi ân hận suốt đời!"
Tân Mộng Dao chậm rãi hạ xuống, nét mặt lạnh như băng.
"Đi thôi!"
Đến nước này, cuối cùng Lâm Minh cũng không nói ra những lời ra vẻ ta đây nữa, cúi đầu quát tháo rồi bỏ chạy.
Gã ta có cảnh giới Linh Huyệt tầng một mà lại không phải đối thủ của Tân Mộng Dao, quả thật là nhục nhã khôn xiết.
Nhưng đây không còn là vấn đề về lòng tự trọng mà đã liên quan đến tính mạng rồi.
Không ngờ Lâm Minh lại chạy trốn, ba người kia nhìn Tân Mộng Dao như nhìn một nữ sát thần máu lạnh. Họ không màng đến Mục Vỹ nữa, co giò đuổi theo gã ta.
"Hừ, mấy tên này thực lực thì chẳng ra gì, chạy rốn thì nhanh lầm!"
Cô đến bên Mục Vỹ, bĩu môi nói.“Tiểu nha đầu, còn cậy mạnh với huynh hả, nhanh ngồi xuống điều chỉnh hơi thở đi”
"Muội có sao đâu....á..."
Tần Mộng Dao muốn thanh minh nhưng Mục Vỹ không quan tâm, bóp vào hai gan bàn tay của cô. Tân Mộng Dao tức thì cảm thấy đau đớn, kêu lên.
“Sức mạnh thần phách trong cơ thể mạnh mẽ giúp muội điều động sức mạnh Băng Hoàng trong cơ thể để làm bão hòa huyệt Hợp Cốc, sau đó tạm thời tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, hơn nữa còn mạnh hơn võ giả cùng cấp mấy phần. Nhưng điều đó cũng khiến cho huyệt Hợp Cốc của muội bị tổn thương. Sau này khi đột phá tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất và đả thông huyệt Hợp Cốc, muội sẽ bị tổn hại nghiêm trọng"
Vừa nói, Mục Vỹ vừa đè Tân Mộng Dao ngồi xuống, bản thân cũng xếp bằng lại.
Ngay sau đó, hai tay của hắn chạm vào các huyệt khiếu trên cơ thể cô.
Ban đầu, Tăn Mộng Dao thấy Mặc Dương đang ở, bên cạnh thì còn thẹn thùng, muốn kháng cự.
Nhưng dần dần, những nơi tay của Mục Vỹ đi qua, lực băng hàn vốn còn hơi rối loạn trong cơ thể cô chậm rãi trở nên vững vàng, ổn định như một dòng suối. Bấy giờ Tân Mộng Dao mới chịu ngồi yên.
Còn Mặc Dương lại hơi ngượng nghịu khi nhìn thấy hình ảnh này.
"Ưm hừm..."
Cuối cùng, Tân Mộng Dao nhỏ giọng kêu lên, giữa hai tay bỗng dưng xuất hiện khí lạnh, đôi tay hơi sưng và thiếu máu cũng dần hồng hào trở lại.
“Sức mạnh của thần phách Băng Hoàng quả là cường hãn, không hổ là thần thú!”
Mục Vỹ thở phào một hơi, lại chắp hai tay ra sau lưng.
"Thằng nhóc kia, đừng có đứng đó cười trộm, xoay người lại!", hắn xụ mặt khiển trách Mặc Dương: "Vừa rồi sư phụ đã thi triển mấy chiêu thức, con hiểu được bao nhiêu?"
"Ặc... một phần ạ..", gã đen mặt.
"Con cũng biết điều đấy. Đừng cho rằng mình đã lĩnh ngộ kiếm ý thì chính là thiên tài, con phải biết đế quốc Nam Vân thậm chí Thiên Vận Đại Lục rất rộng lớn, số lượng kiếm khách có thể lĩnh ngộ kiếm ý nhiều. vô kể".
"Sư phụ dạy phải ạ!"
Mặc Dương không dám phản bác chỗ này.
Mục Vỹ dạy gã luyện kiếm, dạy Tề Minh luyện khí, dạy Diệu Tiên Ngữ luyện đan, Mặc Dương biết hẳn có một vốn kiến thức tất phong phú.
Dường như chỉ có câu hỏi gã không nghĩ ra được chứ không có chuyện nào Mục Vỹ không biết.
"Đến lúc trở về rồi!"
Tay cầm cỏ Phong Linh, Mục Vỹ hùng hồn nói.
Trong chuyến đi này, hẳn chỉ muốn lấy được cỏ Phong Linh để luyện chế ra Phong Linh Đan, kết hợp với Trúc Linh Đan là có thể chữa bệnh cho Tề Ngự Phong.
Bây giờ lại không chỉ lấy được cỏ Phong linh mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn - lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông.
Đây là một lò luyện có thể thay đổi kích thước, đã thế còn được dùng để luyện chế linh đan lẫn thần binh, không khác nào được đo ni đóng giày cho hẳn.
"Đi thôi!"
Ba người cùng nhau rời đi...
Tại thành Bắc Vân, nhà họ Mục.
"Ha ha, Vỹ Nhi, con có biết nhà họ Điêu và nhà họ Uông đã tổn thất bao nhiêu người không? Hơn mười người tăng chín, tăng mười của thân xác thậm chí có cả võ giả cảnh giới Linh Huyệt là trưởng lão, chấp sự nữa đấy!"
Thấy Mục Vỹ đã quay về, Mục Lâm Thần cười thật to, lòng sung sướng quá đổi.
May mà ông ấy nghe theo lời đề nghị của Mục Vỹ nên nhà họ Mục hầu như không bị thiệt hại gì cả.
Ông ấy cũng đã dặn trước với Tân lão thái gia Tân Thời Vũ nên nhà họ Tần cũng như vậy.
Hai nhà Uông và Điêu thì ngược lại, hăng hái muốn giành bảo bối về cho lắm, cuối cùng lại thành dã tràng xe cát, đã thế còn tổn thất không ít cao thủ.
Mục Vỹ nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của nghĩa phụ thì suy ngẫm, không biết nếu hay tin hãn đã lấy được bảo bối thực sự thì ông ấy sẽ có biểu cảm như thế nào đây.
"Nhóc con, giờ có phải con nên giải thích tại sao ta lại nghe Tân lão thái gia nói con không đi cùng họ rồi không?"
"Hả? Khu khụ... Chuyện này người hỏi Dao Nhi đi, con đi với muội ấy mà!"
Mục Vỹ cười cho qua chuyện rồi lùi đi, chạy vào phòng luyện đan.
"Thằng nhóc kia, còn gọi là Dao Nhi... chẳng lẽ...”
Thấy dáng vẻ xấu hổ của hắn, Mục Lâm Thần hài lòng cười, mối bận tâm tồn tại mấy ngày nay cũng tan biến
Vào phòng luyện đan, Mục Vỹ lấy lò luyện Phong Thiên ra cẩn thận quan sát