"Hê hê, thầy Mục vĩ đại, ngươi thấy ai trong hai người này sẽ thẳng?”
Trên lôi đài, Lâm Triết Vũ đang có những đòn công kích rất hung mãnh nhưng lại chưa đủ lực để làm một đòn dứt điểm, trong khi Cổ Càn Vũ thì tấn công lẫn phòng ngự đều có trật tự, không hoảng không loạn
"Chắc là Lâm Triết Vũ đấy!"
“Hả?".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, Tiêu Doãn Nhĩ ngẩn người.
"Sao lại nói vậy chứ huynh đài, rõ ràng Lâm Triết Vũ tấn công rất dữ dội nhưng lại như hụt hơi vậy, còn tên nhóc Cổ Càn Vũ kia thì đang co cụm mà phòng thủ, sao Lâm Triết Vũ lại thắng được?”
“Cổ Phần huynh đừng chấp nhặt với loại người dốt nát chả biết gì này. Cổ Càn Vũ nhất định sẽ thẳng, cậu ấy chỉ đang đợi thời cơ để tung đòn chí mạng cho tên họ Lâm kia thất bại ê chề thôi”
Bồng dưng thấy hai người xuất hiện, vẻ mặt Mục Vỹ mờ mịt.
Cổ Phần, Trần Hạ, người ta bàn luận thì liên quan gì đến hai đứa đệ? Nếu Cổ Càn Vũ có bản lĩnh thật thì dù Mục Vỹ có nói gì cũng không thua đâu!"
Tiêu Doãn Nhi nghe thấy lời nói của họ thì lập tức. nổi đóa.
"Doãn Nhi tỷ!”
"Doãn Nhi tỷ!”
Thấy Tiêu Doãn Nhi lên tiếng, hai tên thiếu gia mới nhận ra cô ấy đang đứng trước mặt mình.
"Hai đứa vẫn chưa quên mặt của ta nhỉ? Đây là vị hôn phu của ta, cũng thiếu trưởng tộc nhà họ Mục hiện nay ~ Mục Vỹ. Sau này ăn nói lịch sự một chút!”Tiêu Doãn Nhi trừng mắt nhìn hai người, quát. "Dạ dại”
Cô ấy thấy hai người thành thật đứng một bên mới xoay người, thì thầm bên tai Mục Vỹ: "Uầy, nói nghe nè, nhìn kiểu gì cũng thấy Cổ Càn Vũ thắng chắc cú rồi. Nếu ta không bảo hai đứa nó yên lặng thì ngươi đã mất mặt rồi đấy"
"..."
Mục Vỹ cạn lời.
Tiêu Doãn Nhĩ này nhìn cũng rất ra dáng mỹ nữ có đẳng cấp, có điều cứ thấy giống kiểu ngực to não như trái nho.
Nhưng cô ấy cứ liên tục nhắc đến thân phận vị hôn phu của mình, hình như có gì đó sai sai
“Trần Hạ, vị hôn phu của Doãn Nhi tỷ đây sao? Người này thấy cũng khoảng 20 tuổi rồi nhỉ? 20 tuổi mà mới tầng thứ nhất của cảnh giới Linh Huyệt, không xứng với Doãn Nhi tỷ chút nào”, Cổ Phần cảm thấy bất bình.
Ngươi tức làm gì!", Trần Hạ đáp: "Người đang ở rên lôi đài mới tức kìa. Ngươi khỏi lo làm gì, lát nữa Càn Vũ thẳng trận xong sẽ dạy dỗ Mục Vỹ này thôi mà. Cậu ấy thích Doãn Nhi tỷ lắm, xem tỷ ấy như của mình luôn mà!"
“Ừ nhỉ, lát nữa có trò hay để xem rồi!"
Một bên khác, Tiêu Doãn Nhi một mực quấn lấy Mục Vỹ. Mặc dù trông có vẻ Lâm Triết Vũ là người chiếm ưu thế nhưng Cổ Càn Vũ rõ ràng cũng đang chờ thời cơ, sao có thể thua cuộc?
“Dừng!"
Thật sự chịu không nổi việc cô ấy cứ hỏi đi hỏi lại nữa, Mục Vỹ dừng lại, nói: “Cô thấy huyệt Hợp Cốc đã được khai thông ở hai tay Lâm Triết Vũ rồi chứ?"
“Thấy, mà sao?”
"Hai huyệt Hợp Cốc của cậu ta rất vững chắc, rõ ràng vẫn chưa dùng hết sức. Mọi đòn tấn công của cậu ta đều là giả, nhưng cô nhìn Cổ Càn Vũ xem, bàn tay của cậu ta đã nổi gân xanh lên rồi, hiển nhiên là dùng sức quá đột.
“Quan trọng nhất là, cô nhìn Lâm Triết Vũ đi, sở dĩ cậu ta vẫn chưa dùng hết bản lĩnh là vì sợ không áp chế được chân nguyên trong cơ thể, để rồi đột phá tiến vào tầng thứ hai, đả thông huyệt Nội Quan. Xem ra cậu †a muốn ở lại tầng thứ nhất để đánh bại Cổ Thanh, người đang đứng nhất kia”
Tiêu Doãn Nhi không ngừng gật đầu trong lúc nghe Mục Vỹ phân tích, thật lâu sau mới sực nhận ra
Cũng có lý đấy chứ!
"Ầm!"
Giờ phút này, trận đấu trên lôi đài đã đến hồi quyết liệt, Lâm Triết Vũ và Cổ Càn Vũ không còn thi triển võ kỹ để thăm dò nhau mà là công kích một cách táo bạo.
Đám đông vây xem đều nín thở, sợ bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.
Đối với họ, cuộc thi đấu thế này không phải chỉ để xem mà còn để học tập. Họ muốn học kỹ xảo và phản xạ trong chiến đấu của các thiên tài.
"Thiên Mạc Chỉ Nhãn!”
Khẽ quát một tiếng, dường như Lâm Triết Vũ đã quyết định bùng nổ, chắp tay trước ngực. Chân nguyên điên cưỡng bộc phát từ huyệt Hợp Cốc tụ tập thành một thiên nhãn trước đỉnh đầu.
Thiên nhãn nhanh chóng phóng đại.
Phút chốc đã to chừng mười trượng.
"Tâm Ta Vĩnh Hằng!”
Cổ Càn Vũ cũng không giữ sức, đồng thời bắt đầu công kích.
Hai người không còn thử nhau nữa mà đã bắt đầu chiến đấu thực sự.
Người Cổ Càn Vũ cong lại, hai tay vỗ xuống mặt đất. Mặt sàn lôi đài cứng rắn xuất hiện vài vết nứt, chân nguyên xung quanh điên cường xoay tròn, hình thành một cơn gió lốc.
"Lên!"
"Lên!"
Hai bóng người ầm ầm đập vào nhau gần như cũng một lúc.
Cơn lốc chân nguyên quanh người Cổ Càn Vũ phóng ra những cơn gió sắc lẻm, gần như đâm rách tất thây.
Nó chưa đến trước người Lâm Triết Vũ mà đã xé nát quần áo y ra.
Nhưng trước việc này, Lâm Triết Vũ lại không nóng nảy cũng không hoảng hốt, vẫn đứng tại chỗ.
Đang lúc mọi người cảm thấy khó hiểu thì y hành động.
"Thua đi!"
Lâm Triết Vũ gầm lên, quần áo phấp phới, mái tóc dài tung bay, thiên nhãn trên đỉnh đầu lao thẳng về phía Cổ Càn Vũ.
Kết quả của trận đấu sắp được tiết lộ...
“Bành!”
Chợt một tiếng nổ vang trời, hai thiên tài cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất hoàn toàn đụng vào nhau, lôi đài có chu vi một trăm mét tức thì hơi rung chuyển.
Nhưng đám đông lại không quan tâm đ ến điều đó, họ chỉ muốn biết ai sẽ là người thắng!