Đông Phương Ngọc đã nói rõ ràng, chứng tỏ hắn ta chuẩn bị lấy mạng Mục Vỹ.
“Diệu Tiên Ngữ, chạy mau!”
“Thầy Mục…”
“Trò không đi, cả hai ta đều sẽ chết.
Trò đi rồi, ít nhất còn có thể nói cho mọi người biết thầy Đông Phương đẹp như đàn bà nhưng lại là kẻ lòng dang dạ thú!”
“Ngươi…”, nghe thấy Mục Vỹ vẫn còn tâm trạng nói đùa, Đông Phương Ngọc giận dữ nói: “Chạy? Ta đã lộ mặt rồi, hôm nay hai người các người đều không chạy được!”
“Thầy Mục, trò không đi đâu!”
Con mẹ nó!
Nghe thấy Diệu Tiên Ngữ kiên quyết nói, Mục Vỹ chỉ muốn chửi thề.
Cô nhóc này bị chết não à? Mục Vỹ muốn cô ta chạy, thứ nhất là vì lúc này đối mặt với Đông Phương Ngọc, hắn không có gì nắm chắc.
Thứ hai là lỡ như hắn chết, hi vọng Diệu Tiên Ngữ có thể tung tin ra ngoài.
Thứ ba chính là hắn vẫn còn một vài át chủ bài không muốn để cô ta biết được.
“Cận Đông, ngươi chặn con ranh kia lại.
Mục Vỹ để ta đối phó!”, Đông Phương Ngọc ra lệnh rồi xông lên.
Hắn ta biết giờ phút này, Mục Vỹ đã trải qua mấy trận chiến, thực lực đã bị giảm hơn phân nửa.
Cứ kéo dài sẽ cho hắn thời gian khôi phục, quyết đoán nghĩ phải mau chóng giết hắn.
Ở bên cạnh, Cận Đông cũng vọt tới chỗ Diệu Tiên Ngữ.
Hắn ta không hề có ý định lấy mạng cô ta.
So về thực lực, hắn ta tự nhận không đấu lại được Đông Phương Ngọc.
Nếu sau khi giết người đoạt bảo vật, Đông Phương Ngọc muốn độc chiếm bảo vật thì hắn ta đúng là công dã tràng.
Chỉ cần Diệu Tiên Ngữ vẫn còn, Đông Phương Ngọc sẽ phải cân nhắc trước khi ra tay với hắn ta.
“Ta biết ông nội trò là đại sư Diệu Thanh.
Chỉ cần trò ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không giết trò.
Nhưng nếu trò phản kháng, ta sẽ khiến trò muốn chết cũng không xong!”
Dáng người Cận Đông cao lớn, trừng mắt đe dọa Diệu Tiên Ngữ.
Cô ta biết lúc này chỉ có thể hi vọng vào Mục Vỹ nên cũng không làm gì thiếu suy nghĩ.
Cùng lúc đó Đông Phương Ngọc đang tung một cú đấm móc về phía Mục Vỹ, quần áo trắng như tuyết tung bay trong gió.
“Phá Ngọc Quyền, Ngọc Toái!”
Mục Vỹ cũng không hề nương tay đấm ra.
Hai nắm đấm va chạm vào nhau, vang lên tiếng răng rắc.
Mặt đất dưới chân hai ngưởi rạn nứt.
Mặc dù Mục Vỹ mới đến cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác nhưng lại có sức mạnh vượt qua tấn, không hề kém hơn võ giả ở tầng thứ sáu của thân xác.
Còn Đông Phương Ngọc đạt cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.
Chưa nói tới sức mạnh khủng bố của chân nguyên, cơ thể của hắn ta cũng đã rất mạnh mẽ.
Chỉ mới đụng chạm một lần đã có thể nhìn ra cao thấp.
Tuy Mục Vỹ có sức mạnh thân xác lợi hại nhưng so với chân nguyên quả thực quá yếu ớt.
Sau cú va chạm này, nhìn hai người có vẻ ngang sức ngang tài nhưng Mục Vỹ lại đau đớn kêu lên một tiếng, lòng bàn tay bị xé rách chảy máu ròng ròng.
“Chỉ dùng sức mạnh thân xác và khí kình sao có thể đấu lại được chân nguyên? Chắc hẳn ngươi biết rõ đối đầu trực diện với ta không khác gì lấy trứng chọi đá!”
Đông Phương Ngọc mỉm cười, dáng vẻ hờ hững.
Lúc này Mục Vỹ ở trước mặt hắn ta như con dê đợi làm thịt, hắn ta có thể tùy ý hành hạ.
“Bây giờ đắc ý còn sớm quá đấy!”
Mục Vỹ cắn chặt răng, không nói không rằng bước ra, thôi thúc khí kình đến mức cực hạn.
Mặc dù hiện giờ hắn vẫn chưa bước vào cảnh giới Ngưng Mạch, dùng khí kình nuôi mạch.
Thế nhưng kinh mạch của hắn đã được sức mạnh rơi rớt từ trong Tru Tiên Đồ gột rửa, trở nên cực kỳ bền bỉ.
Đây cũng là lý do vì sao hắn có thể dùng sức của chính mình cứng rắn đối chọi với bốn người mặc áo bào đen kia.
Chỉ dựa vào thân xác và sức mạnh khí kình, không ai dưới tầng thứ bảy của thân xác là đối thủ của Mục Vỹ.
Chỉ nói riêng về phòng ngự thì cũng vậy.
Nhưng Đông Phương Ngọc không phải cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác mà là cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác!
Ngưng tụ chân nguyên, chân nguyên phá lực!
Đây chính là sức mạnh của chân nguyên.
“Phế vật vẫn là phế vật, dù có ỷ vào bảo vật cũng không hơn được bao nhiêu.!”
Thấy Mục Vỹ ngoan cố, Đông Phương Ngọc cũng lười nói nhảm, đang chắp tay sau lưng đột nhiên tung đòn.
Chỉ là lúc này, chân nguyên trên tay hắn ta mạnh hơn khí kình gấp mấy lần đang không ngừng cô đọng.
“Bát Hoang Ngâm!”
Đông Phương Ngọc quát khẽ, tung chưởng ra, tiếng rống trầm thấp bỗng truyền ra từ trong người hắn ta như của Thương Long thời cổ vô cùng sống động.
Oành…
Tiếng rồng ngâm kia vang lên rúng động lòng người.
Còn Mục Vỹ đứng trước mặt Đông Phương Ngọc bỗng thấy toàn thân cứng đờ, vô thức run bần bật.
“Thầy Mục…”
Thấy vậy, Diệu Tiến Ngữ hốt hoảng.
Mặc dù cô ta mới chỉ đạt cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác nhưng vẫn biết sự lợi hại của cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.
Sau khi đạt đến tầng bảy bảy mới được coi như chính thức đạt được thành tựu võ thuật.
Dù sao Mục Vỹ mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác.
Còn Đông Phương Ngọc đã là cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.
Chênh lệch giữa hai người quá lớn.
Phốc...!Khi tình của Mục Vỹ còn chưa chạm đến người Đông Phương Ngọc đã bị chân nguyên của hắn ta đánh trúng, lập tức phun máu.
Bát Hoang Ngâm! Thật mạnh! Dù đã có kiến thức sâu rộng từ kiếp trước nhưng giờ phút này, trải nghiệm uy lực của Bát Hoang Ngâm, Mục Vỹ vẫn phải sững sờ.