"Ông thầy ngu ngốc này chìm nổi trong học viện chúng ta mấy năm, không ngờ hôm nay lại chơi cái trò này!"
"Ha ha, ta cũng nghĩ chắc thầy ta bị mắng nhiều quá nên lương tâm trỗi dậy, không chịu nổi nữa!"
"Đúng đấy! Nếu là ta thì ta không chịu nổi đâu. Nói là thầy giáo sơ cấp nhưng thầy ta còn không có tư cách đó nữa là, dạy hư đám đệ tử hết!"
Đám đông bàn tán sôi nổi.
Thời gian gần đây, quả thật là Mục Vỹ đã có một vài biểu hiện tốt.
Có điều hắn chỉ thể hiện điều đó trên lớp học, ít có ai biết được chuyện hắn giết bọn Đông Phương Ngọc.
Vì vậy, mọi người vẫn gọi Mục Vỹ là rác rưởi.
Trong đám đông đang vây xem, Tề Minh nhíu mày, khuôn mặt nhăn rúm lại.
Đây là lần thứ hai cậu ấy gây rắc rối cho Mục Vỹ rồi.
Mặc dù trước đây khi ở trên lớp, Mục Vỹ là một người thầy luôn bị bắt nạt nhưng có thể nói rất tận tâm với các đệ tử, Tề Minh yêu quý hắn từ tận đáy lòng.
Hơn nữa, vào lần đầu tiên Điêu Doãn gây khó dễ cho cậu ấy, Mục Vỹ đã ra mặt nên mới xảy ra tranh chấp với thầy Cận Đông.
Lần này thì với Điêu Á Đông.
Điêu Á Đông là một thanh niên tài tuấn của nhà họ Điêu ở thành Bắc Vân, vừa bước vào cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác.
Chân nguyên thành đan, hội tụ tại đan điền!
Với tu vi tầng thứ tám của thân xác và thân phận thầy giáo cao cấp của học viện, Điêu Á Đông hơn Cận Đông cả vạn dặm.
Chưa kể hắn ta lại còn là thiên tài nhà họ Điêu ở thành Bắc Vân, có gia tộc chống lưng chứ không phải một đứa con ngoài giá thú như Mục Vỹ.
"Mục Vỹ, ngươi đã quyết tâm khảo hạch rồi chứ?"
"Đúng vậy!"
Mục Vỹ gật đầu: "Chuyện đã đến nước này, còn đường quay lại nữa sao?"
Không sai, lúc này xung quanh hắn toàn là người với người, không thể nào lùi bước!
"Thôi được. Hôm nay, thầy Mục Vỹ, thầy giáo sơ cấp của Học viện Bắc Vân xin khảo hạch trở thành thầy giáo trung cấp. Bắt đầu cửa ải đầu tiên, sức mạnh!"
Khảo hạch từ thầy giáo sơ cấp lên thầy giáo trung cấp có tổng cộng ba cửa ải.
Cửa ải đầu tiên là cảnh giới. Thứ có thể trực quan thể hiện ra cảnh giới chính là sức mạnh.
Theo quy định của học viện, thầy giáo sơ cấp phải có cảnh giới từ tầng thứ ba đến tầng thứ năm của thân xác, thầy giáo trung cấp thì ít nhất là cảnh giới Ngưng Mạch, tầng thứ sáu của thân xác.
Còn thầy giáo cao cấp chính là cao thủ ở cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám.
Trong Học viện Bắc Vân, số lượng thầy giáo cao cấp có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Theo quy định, thầy giáo trung cấp phải có sức mạnh ít nhất bằng sức 50 trâu, cũng chính là 25 tấn. Mục Vỹ lên khảo hạch!"
Tất nhiên là có phân người để sắp xếp khảo hạch cho Mục Vỹ.
Nơi chính giữa phòng tu luyện là một cái cối khổng lồ bằng đá.
Trong cối đá là một cây cột làm từ thủy tinh cao mười mét.
Cách mỗi mét có khắc ký hiệu tương ứng với các mức sức mạnh.
Một mét là 5 tấn, hai mét là 10 tấn, tương tự với các mức sau.
Thấy Mục Vỹ tiến thẳng đến trước cái cối đá, những người xung quanh không tự chủ hít sâu một hơi."Ta dám cá tên này không qua được ba mét. 15 tấn là mức cao nhất của thầy ta rồi!"
"Chưa chắc, nghe nói tên rác rưởi này đột nhiên đạt đến cảnh giới Tráng Tức mà, có thể sẽ đánh ra được sức mạnh nặng 20 tấn đấy!"
"Lố quá, theo như quy định của học viện thì sức nặng 25 tấn còn mạnh hơn cả đòn đánh của một võ giả cảnh giới Ngưng Mạch (tầng thứ sáu) thông thường. Mục Vỹ mà được thế ư? Cho ta xin!"
Mục Vỹ không hề bận tâm đ ến những lời bàn tán sôi nổi xung quanh.
Hắn yêu cầu khảo hạch chỉ vì để những người này câm miệng.
Hơn nữa, bây giờ hắn cần một sự chú ý vừa đủ để bảo vệ mình.
"Bắt đầu!"
Thầy giáo phụ trách khảo hạch vừa vang lên, Mục Vỹ tiến tới một bước.
"25 tấn à?"
Khẽ thở hắt ra, Mục Vỹ đấm một quyền xuống.
"Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh..."
Một loạt tiếng kêu thanh thúy vang lên, nhìn lại quả cầu thủy tinh trong cối đá, chất lỏng màu đỏ dâng cao đến vị trí bảy mét. Toàn bộ phòng tu luyện chìm trong yên lặng.
Bảy mét!
35 tấn!
Sức mạnh một cú đấm của Mục Vỹ lên đến 35 tấn!
Không ít người bên dưới dụi mắt, thấy chất lỏng vẫn lơ lửng ở vị trí bảy mét mới chậm rãi ngậm miệng lại.
"Mới 35 tấn thôi à..."
Thấy kết quả kiểm tra của Mục Vỹ, Điêu Á Đông hơi nhếch môi.
Chỉ xét về tiêu chuẩn thầy giáo trung cấp thì quả là Mục Vỹ đã đạt chuẩn với cú đấm nặng 35 tấn đấy.
Có điều vẫn kém quá xa so với thầy giáo cao cấp là hắn ta.
Hiện giờ, nếu Điêu Á Đông phát ra chân nguyên với cảnh giới Tụ Đan của mình thì một quyền ít nhất cũng nặng 45 tấn.
"Tiếp theo là cửa ải thứ hai, khả năng kiểm soát võ kỹ!"
Thầy khảo hạch vừa dứt lời thì mặt đất chính giữa phòng tu luyện nổ ra tiếng đùng đùng vang trời, mặt đất lõm xuống. Những người xung quanh hốt hoảng lùi về phía sau.
“Gầm!”
Mặt đất chợt rách ra, để lộ quảng trường bên dưới. Giữa quảng trường là một cái bóng cao ba mét, hai chi trước không ngừng đánh vào ngực, miệng thì phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc.
"Đây là..."
"Đại Địa Liệt Hùng!"
"Yêu thú cấp sáu Đại Địa Liệt Hùng, khả năng phòng ngự và tấn công đều đứng đầu trong các yêu thú cấp sáu. Không ngờ thầy khảo hạch lại dùng Đại Địa Liệt Hùng làm đối thủ cho Mục Vỹ!"
"Thế này mới thú vị chứ! Tên Mục Vỹ này sức mạnh thì cũng khá, có điều không biết khả năng sử dụng võ kỹ thế nào. Một cú đấm của Đại Địa Liệt Hùng (gấu) nặng đến 5 tấn đấy!"
Thấy yêu thú được thầy khảo hạch dùng cho cửa ải này là gì, đám đông hô hào cả lên.
Đại Địa Liệt Hùng chính là bá chủ của yêu thú cấp sáu, mà bản thân yêu thú vốn đã mạnh hơn so với võ giả nhân loại ở cùng cấp bậc.
Cuộc khảo hạch này đúng là không đơn giản.
Nhưng như vậy cũng cho thấy sự lợi hại của các thầy giáo trong Học viện Bắc Vân.
"Mục Vỹ, chỉ khi đánh bại con Đại Địa Liệt Hùng này, cậu mới có thể tiến vào cửa ải thứ ba!"
"Ta biết rồi!"
Nhìn Đại Địa Liệt Hùng kia, Mục Vỹ gật đầu.
Thành thật mà nói, loại yêu thú cấp bậc này chẳng là gì với hắn, ngặt nỗi bây giờ cứ bị người ta chì chiết việc mãi vẫn là thầy giáo sơ cấp làm cho hắn cảm thấy rất bực bội.
"Ầm!"
Tung người nhảy xuống quảng trường bên dưới, Mục Vỹ ngoắc ngón tay, nhìn Đại Địa Liệt Hùng.
"Gầm!"
Như nhận thấy tôn nghiêm bị khiêu khích, hai chi trước Đại Địa Liệt Hùng bịch bịch vỗ vào mặt đất làm bằng đá hoa cương, toàn thân vang lên tiếng xương cốt kêu kẽo kẹt.
"Lên đi!"
Mục Vỹ ngoắc ngón tay. Đại Địa Liệt Hùng mất đi lý trí, ầm ầm chạy như điên về phía hắn.
Bàn tay khổng lồ kia liên tục vỗ tới như muốn đập nát Mục Vỹ.
"Phá Ngọc Quyền!"
Thấy Đại Địa Liệt Hùng xông tới tấn công, Mục Vỹ không né cũng không tránh mà lao thẳng tới.
Phá Ngọc Quyền là võ kỹ Hoàng Giai sơ cấp, cũng là võ kỹ đầu tiên hắn tiếp xúc.
Tuy Đại Địa Liệt Hùng rất lợi hại nhưng lại mạnh thiên về bạo lực, dù sao cũng là yêu thú, trí tuệ có hạn.
Đại Địa Liệt Hùng thấy Mục Vỹ muốn đối đầu trực diện với mình thì da lông toàn thân nổi lên. Gây chú ý nhất là phần gáy, mỗi một sợi lông đều dựng đứng lên nhọn hoắc như gai.
"Tên này điên rồi à, sao lại cố ý chọc giận Đại Địa Liệt Hùng chứ!"
Một số đệ tử có kiến thức rộng đã nhận thấy phần lông sau gáy Đại Địa Liệt Hùng dựng lên, rõ ràng nó đã nổi điên.
"Uỳnh!"
Nhưng ngay sau đó, tiếng nổ vang trời truyền đến, nơi Mục Vỹ và Đại Địa Liệt Hùng va chạm nhau ở quảng trường dưới lòng đất bị bao phủ trong khói mù dày đặc, ầm ầm nổ ra.
Mặt đất rạn nứt, vết nứt lan tràn đến mười mét.
Mọi người không ngờ Mục Vỹ lại liều mạng đối đầu với Đại Địa Liệt Hùng. Nhưng điều làm họ ngạc nhiên hơn là cuộc chiến của một người một thú này lại gây ra cơn chấn động dữ dội đến vậy.
Bụi cát dần dần lắng xuống. Dưới quảng trường, Mục Vỹ vẫn đứng tại chỗ, còn mặt đất dưới chân thì đã vỡ tan tành. Một bên khác, Đại Địa Liệt Hùng cẩn thận tránh ra xa mười mét, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
"Tới đi nào!"
Thấy nó cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mục Vỹ lại ngoắc tay.
"Ngươi không đi thì ta đi đấy!"
Trong lúc nói chuyện, Mục Vỹ bước từng bước về phía Đại Địa Liệt Hùng.
"Gào!"
Lại một tiếng rống vang lên, chân sau Đại Địa Liệt Hùng giẫm một cái thật mạnh, bay lên, hai chi trước hung tợn vỗ tới Mục Vỹ.
"Tốt lắm!"
Quát một tiếng, Mục Vỹ thoải mái tung một chưởng ra. Trong cú chưởng này, hắn không sử dụng chân nguyên trong cơ thể mà chỉ bùng nổ khí kình.
"Ầm!"
Tiếng nổ động trời lại vang lên, nhưng lần này, Đại Địa Liệt Hùng với khí thế nghiền áp vừa nhảy xuống đã bị Mục Vỹ đánh bay.
Đánh bay chỉ bằng một chưởng!
"Tới nữa nào!"
Tiến lên một bước, Mục Vỹ lại ngoắc tay, trêu đùa nhìn Đại Địa Liệt Hùng.
"Gào!"
"Ầm!"
"Gào!"
"Ầm!"
Không biết một người một thú lao vào nhau hết bao nhiêu lần, nhưng đến cuối cùng, ai cũng đứng sững ra đó.
Mục Vỹ dám đối đầu trực diện với Đại Địa Liệt Hùng, quan trọng nhất là hắn còn hoàn đè bẹp con yêu thú đó.
Đây mà là cảnh giới Tráng Tức thôi ư? Làm sao có thể!
"Lại đi!"
Ngoắc ngón tay lần nữa, Mục Vỹ vẫn khẽ mỉm cười.
"Ô ô..."
Nhưng giờ đây, hai móng của Đại Địa Liệt Hùng vô lực thả lỏng ở hai bên người, nhìn hắn, kêu lên một tiếng nghẹn ngào. Không ngờ nó lại quay đầu đi, chạy như bay vào một góc của quảng trường dưới lòng đất.
Chạy rồi?
Bá chủ của yêu thú cấp sáu, thế mà lại bị Mục Vỹ đánh cho chạy biến!
"À... thầy Mục Vỹ vượt qua cửa ải thứ hai, bắt đầu cửa ải thứ ba!"
Giọng nói của thầy khảo hạch vang lên, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Tầng thứ tư của thân xác không thể nào làm vậy được.
"Là tầng thứ sáu, tầng thứ sáu, cảnh giới Ngưng Mạch!"
Đột nhiên, một thầy giáo đang đứng trong đám đông lên tiếng.
Tầng thứ sáu!
Gần một tháng trước, Mục Vỹ vẫn chỉ là một kẻ mọt sách vô dụng chưa vào cả tầng thứ nhất của thân xác, bây giờ lại ở tầng thứ sáu, sao lại vậy được!
Tiếng chê bai khinh bỉ trong đám đông dần dần ít đi, đa phần các đệ tử đều nghi ngờ nhìn Mục Vỹ.
Dường như người thầy nổi tiếng là rác rưởi này đã thay đổi, biến thành thiên tài rồi.
"Cửa ải thứ ba là kiểm tra năng lực dạy học. Hôm nay, Mục Vỹ đã cho chúng ta thấy thực lực của mình, cửa ải cuối cùng chính là khảo hạch dành cho các đệ tử!"
Thầy khảo hạch đột nhiên nói: "Đầu tiên, yêu cầu thầy Mục chọn ra ba đệ tử cho mình, sau đó chọn một lớp sơ cấp khác để thầy lớp đó cử ra ba đệ tử ưu tú. Hai bên sẽ thi đấu với nhau về võ lực, luyện đan và luyện khí. Nếu đệ tử của thầy Mục thắng thì thầy có thể làm thầy giáo trung cấp của học viện!"
Lời vừa dứt thì phòng tu luyện trở nên sôi trào.
Ai cũng tò mò Mục Vỹ sẽ chọn lớp học nào để làm đối thủ của mình.