*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn đêm dần buông xuống. Mặc Dương thở hồng hộc quỳ xuống, toàn thân bị máu và mồ hôi thấm ướt, đôi mắt lờ đờ không nhìn thấy con ngươi.
“Không xong rồi… chẳng lẽ phải chết ở đây sao?”
Gã thì thầm, nhìn bảy, tám con nhím còn lại đang nhìn mình chằm chằm, cảm thấy không cam lòng. Cuối cùng, gã ngã lăn ra đất.
Hừ hừ…
Bảy, tám con nhím thấy con người trước mắt ngã lăn quay, miệng rên hừ hừ cẩn thận tới gần.
Phập phập phập…
Chúng đang định cắn xé con người trước mặt, từng khối nhũ băng lao vút tới giết sạch đàn nhím còn lại.
“Bị mười lăm con nhím truy đuổi, vậy mà thằng nhóc này vừa trốn vừa giết được bảy con, tương đương với bảy võ giả cảnh giới Tráng Tức!”
Tần Mộng Dao há hốc mồm nhìn Mặc Dương ngã gục dưới đất không gượng dậy nổi.
Advertisement
“Hả?”
Cô đi tới trước người Mặc Dương cúi đầu xem xét, kinh ngạc phát hiện vết thương chồng chất trên người gã đều đang dần khép lại…
“Tắm thuốc…”
Tần Mộng Dao chợt chìm vào suy tư.
Một ngày kết thúc, Mặc Dương hôn mê bất tỉnh. Trong lúc mơ mơ màng màng, gã cảm thấy có người đang kéo chân mình lôi đi…
Advertisement
“Hừ hừ…”
Sáng hôm sau, gã chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là cảnh vật trong phòng luyện công, toàn thân được sự ấm áp bao phủ. Gã đang ngâm trong thùng thuốc.
“Tỉnh rồi hả?”
“Mục Vỹ, hừ! Đồ chết tiệt, thầy suýt nữa hại chết trò rồi, suýt thì hại chết trò rồi!”
Trông thấy Mục Vỹ, gã lập tức nhảy dựng lên, gào khóc inh ỏi.
Bịch…
Mục Vỹ bình thản tung đấm, đầu Mặc Dương sưng vù lên. Bấy giờ gã mới chịu yên tĩnh.
“Suýt hại trò chết, thế giờ trò đã chết chưa?”
“Chưa… nhưng mà…”
“Chưa thì trò còn trách gì ta?”, Mục Vỹ nhíu mày nói: “Trò ngâm thuốc cả đêm rồi, bây giờ phải tranh thủ thời gian nghiêm túc cảm nhận khí tức tích luỹ từ trận chiến hôm qua!”
Đúng rồi!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Mặc Dương mới kịp phản ứng lại.
Gã thu khí tức về, ngồi ngay ngắn trong thùng thuốc, hơi thở dần ổn định.
Một lần cảm nhận này khiến gã gần như sụp đổ.
Cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác có sức lực bằng 5 trâu. Tuy bản thân gã bước vào tầng thứ ba nhưng chỉ miễn cưỡng coi như có sức mạnh bằng 5 trâu.
Nhưng giờ đây, gã có thể cảm giác được rõ ràng, mỗi một bộ phận trong người mình đều tràn đầy sức mạnh mang tính oanh tạc.
Sức 6 trâu!
Một cuộc chiến sinh tử giúp gã có được sức 6 trâu.
Cứ tiếp tục như vậy, chẳng cần mấy ngày nữa gã sẽ đột phá cảnh giới Tráng Tức, có được sức chín trâu hai hổ!
“Hừ, trông cái mặt hưng phấn của trò kìa!”
Mặc Dương đang thầm mừng rỡ, Mục Vỹ đột nhiên lên tiếng: “Cả một ngày mới tăng thêm sức của một trâu, trò không biết xấu hổ hả?”
“Trò đừng quên, người làm thầy đây đã đột phá từ tầng thứ nhất đến tầng thứ bảy - cảnh giới Ngưng Nguyên chỉ trong vòng một tháng. Đợi đến khi so được với thầy, trò hẵng mừng đi!”
Nghe vậy, Tần Mộng Dao đứng cạnh lại lên tiếng: “Hay là chúng ta so tài trước, xem ai có thể đột phá vào mười tầng Linh Khiếu trước?”
“…”
So với cô? Khác nào tự tìm đường chết?
Trong người chứa thần phách Băng Hoàng, đúng là con cưng của trời.
Mục Vỹ cảm giác được, sợ là mấy ngày nữa Tần Mộng Dao sẽ bước vào cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười của thân xác!
Đúng là so với người ta tức chết mình.
Mười ngày liên tiếp, Mục Vỹ bận rộn ba nơi.
Mỗi ngày đều phải giảng giải kiến thức luyện khí và diễn luyện cho Tề Minh, giải đáp câu hỏi của Diệu Tiên Ngữ, dẫn Mặc Dương tới dãy Bắc Vân, còn phải đề phòng không để gã toi mạng.
“Ha ha… cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác, sức lực chín trâu hai hổ. Mình cảm thấy sức mạnh trong người nặng chừng 5 tấn! Ha ha…”
Mặc Dương hưng phấn khoa chân múa tay trong dãy Bắc Vân.
Với thiên phú của gã, muốn đột phá cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư sợ là phải mất một năm, nhưng giờ đây nhờ cuộc huấn luyện ma quỷ của Mục Vỹ, gã chỉ mất chưa đầy nửa tháng đã làm được!
Quả thực quá thần kỳ!
Nhưng gã cũng biết, mình làm được như vậy là nhờ Mục Vỹ.
Nhất là khi biết Mục Vỹ không tiếc bỏ ra mấy vạn linh thạch hạ phẩm mua linh dược cho gã, thậm chí mỗi ngày đều điều chế thuốc tắm cho gã đến tận khuya.
Hơn nữa trong mười mấy ngày này, mỗi lần huấn luyện Mục Vỹ đều sẽ mạo hiểm đi vào sâu trong dãy Bắc Vân tìm kiếm linh dược tốt hơn để chế thuốc tắm cho gã.
“Mặc Hải, còn gần mười ngày nữa. Huynh cứ chờ đấy ta sắp tới rồi!”
Mặc Dương lại xông vào trong núi tìm kiếm con mồi.
Mấy ngày nay Mục Vỹ không cần giao nhiệm vụ mà là Mặc Dương chủ động tìm kiếm con mồi, đặt cược tính mạng để nâng cao thực lực.
Trơog phòng giáo viên của học viện Bắc Vân, Điêu Á Đông đang ngồi nghe người trước mặt báo cáo.
“Hơn nửa tháng này, Mục Vỹ dẫn Mặc Dương đi vào dãy Bắc Vân huấn luyện mỗi ngày. Hôm nay Mặc Dương đã đột phá cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư”.
“Hơn nữa, Tề Minh được Mục Vỹ chỉ dạy, chưa từng bước ra khỏi phòng luyện khí, không biết đang giở trò quỷ gì!”