Mục Vỹ đi vào phòng luyện công, tiếp tục đánh ra chiêu thứ nhất của Bổ Thiên Kiếm Đạo, Bổ Ảnh Chi Kiếm.
Hắn đã luyện chiêu thức này không dưới chục nghìn lần nhưng vẫn không thể nắm bắt được trọng điểm.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải vấn đề này.
Nhưng với tính cách của Mục Vỹ, không thể nào có chuyện từ bỏ.
“Bổ Ảnh Chi Kiếm, Ảnh Chi Thuật!”
Một kiếm đâm ra, kiếm ảnh vẫn ở nguyên chỗ cũ, dường như không hề thay đổi.
Đến tận đêm khuya, Mục Vỹ mới ngừng tu luyện, đi vào phòng luyện khí.
Lúc này, trên giá gỗ trong phòng luyện khí treo đầy khối kim loại muôn hình muôn vẻ.
Chúng có màu bạc, màu trắng hoặc màu xám.
Advertisement
Tề Minh đang khom người đứng trước lò luyện, cầm mấy khối kim loại trong tay nhìn chằm chằm vào lò, thỉnh thoảng kiểm tra lửa trong lò.
Ngọn lửa nóng rực khiến mặt Tề Minh đỏ gay gắt, mồ hôi nhễ nhại, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào lò.
Lò để luyện khí và để luyện đan khác nhau rất nhiều.
Luyện khí cần luyện chế hình dạng của vũ khí trong lò luyện trước, sau đó thầy luyện khí mới rèn đúc và khắc khế văn mới tạo nên sức mạnh cho vũ khí.
Giờ phút này, Tề Minh đang luyện chế vũ khí.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu ấy, Mục Vỹ hài lòng gật đầu rồi đi ra ngoài. Advertisement
Trong mấy ngày dạy dỗ, hắn phát hiện Tề Minh có hiểu biết rất độc đáo về luyện khí.
Chỉ là cậu ấy thiếu kinh nghiệm luyện chế khế văn.
Thầy luyện khí muốn học khế văn không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Nhưng Mục Vỹ cũng nghĩ ra được một cách.
Sáng hôm sau, hắn kéo Tề Minh tới phòng luyện khí.
“Tề Minh, mấy ngày này thầy nghĩ trò cũng hiểu được, với trình độ luyện chế khế văn hiện giờ của trò khó mà thắng được Tề Vân!”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Chưa nói tới hiện giờ Tề Vân đã có thể luyện chế phàm khí trung phẩm, khả năng lĩnh ngộ và chế tạo khế văn của trò ấy cũng hơn xa trò!”
“Vậy nên thầy nghĩ cho trò một cách!”
Mục Vỹ cầm bốn khối linh bản.
Linh bản là thứ được chế tạo từ đá Linh Tinh.
Thầy luyện khí không thể thiếu được vật này.
Thầy luyện khí luyện chế vũ khí cần ngưng kết khế văn, bình thường đều cần linh bản để học cách ngưng kết khế văn.
Ngưng tụ chân nguyên thành khế văn, tạo ra một trận pháp cỡ nhỏ, khắc vào trong linh bản, giữ gìn sự sống của khế văn. Khi vũ khí thành hình ra lò là có thể khắc khế văn vào trong vũ khí, kích hoạt khế văn khiến vũ khí thật sự lột xác.
Vũ khí không có khế văn chỉ là một miếng sắt tầm thường.
Vũ khí có khế văn mới được gọi là thần binh lợi khí.
“Nhìn kỹ!”
Mục Vỹ nói.
Hắn ngưng tụ chân nguyên ở đầu ngón tay.
Mục Vỹ nói tiếp: “Khế văn trong thiên hạ nhiều vô số kể, phức tạp lẫn lộn, nhưng có hai loại khế văn là có một không hai!”
“Khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ!”
“Khế văn tăng cường có thể nâng cao sức mạnh của khế văn vốn có trong vũ khí và bản thân vũ khí. Còn khế văn phụ trợ lại có thể trợ giúp khế văn và vũ khí dung hợp hoàn toàn!”
“Nói thế này cho dễ hiểu nhé”, Mục Vỹ vừa khắc gì đó lên linh bản, vừa giảng giải: “Nếu trò luyện chế một thanh kiếm có thuộc tính hoả, trò cần khế văn hoả linh. Khi trò dung hợp được khế văn hoả linh với kiếm coi như luyện khí thành công!”
“Nhưng lúc này, nếu trò dung hợp cả khế văn tăng cường thì sẽ tăng thuộc tính và uy lực của kiếm ít nhất lên 30%. Còn nếu trò dung hợp khế văn phụ trợ thì sẽ gia tăng khả năng dung hợp của kiếm với khế văn hoả linh, nâng cao uy lực của kiếm thêm lần nữa!”
“Khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ dùng để gia tăng uy lực của khế văn, trò hiểu chưa?”
Dứt lời, Mục Vỹ cũng dừng tay lại.
Trên hai khối linh bản trước mặt hai người đã được khắc chi chít khế văn.
Thoạt nhìn, trông chúng có vẻ rất phức tạp, nhưng dường như lại vô cùng đơn giản.
Mục Vỹ nhìn Tề Minh, kiên nhẫn giảng giải: “Dù trò tìm khắp Thiên Vận Đại Lục cũng không tìm ra được hai loại khế văn này, vì chúng do thầy tự sáng tạo ra. Nhưng hiệu quả của nó đủ để trò đánh bại Tề Vân!”
“Tuy nhiên, muốn luyện thành nó cũng cực kỳ khó khăn. Mấy ngày này trò luyện được bao nhiêu thì luyện!”
“Thầy Mục…”
“Hả?”
“Là thế này sao ạ?”
Mục Vỹ đang tự lẩm bẩm, sau lưng chợt vang lên một giọng nói.
Hắn quay lại nhìn khối linh bản thứ ba, lập tức sững sờ.
Võ giả dưới cảnh giới Ngưng Nguyên không có chân nguyên trong người. Đây cũng là tác dụng của linh bản, có thể giúp võ giả dưới tầng thứ bảy ngưng luyện khế văn.
“Trò vẽ ra à?”
Mục Vỹ ngẩn ngơ nhìn khế văn trên bề mặt linh bản.
“Đúng vậy… Có phải sai rồi không ạ?”, Tề Minh thấy Mục Vỹ như vậy, hổ thẹn cúi đầu.
“Con mẹ nó, thiên tài!”
Mục Vỹ không kìm được chửi tục một câu: “Tề Minh, con mẹ nó, trò đúng là thiên tài!”
Một lần, hắn không ngờ Tề Minh có thể vẽ lại khế văn của hắn chỉ trong một lần, đây quả thực là thiên tài!
“Hả?”
Tề Minh bị phản ứng của Mục Vỹ doạ sợ, ngơ ngác tại chỗ.
“Thiên tài?”
Cậu ấy nhớ nửa tháng trước, Mục Vỹ còn gõ đầu mình, mắng mình là phế vật!