*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đinh!"
Một âm thanh vang lên, Mục Vỹ cẩn thận nhớ lại chiêu thức Bổ Ảnh Chi Kiếm đã lĩnh ngộ được vào mấy ngày qua.
Hắn đang suy nghĩ cách để thi triển chiêu thức đó một cách hoàn mỹ nhất.
Mục Vỹ có cảm giác tinh túy nằm ở chữ "bổ", nhưng từ đầu đến giờ hắn vẫn chưa tìm ra được điểm mấu chốt.
"Chiêu này của thầy tên là Bổ Ảnh Chi Kiếm, kiếm xuất, bổ ảnh", kiếm Thanh Khuyết trong tay khẽ run lên, Mục Vỹ mở miệng nói: "Bổ Ảnh không phải bổ sung, mà là giết, là sát phạt!"
Mặc Dương không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Mục Vỹ đứng thẳng người, tập trung mọi sự chú ý vào thanh kiếm.
Tuy chưa hoàn toàn nắm giữ chiêu thức Bổ Ảnh Chi Kiếm, nhưng hắn có thể xác định một điều rằng nó có thể làm cho Mặc Dương có lĩnh ngộ mới.
Advertisement
Còn lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem khả năng của gã.
"Bổ Ảnh Chi Kiếm!"
Khẽ quát một tiếng, bàn tay Mục Vỹ giơ thẳng lên. Đột nhiên, tiếng "ong ong" truyền đến.
"Keng!"
Âm thanh kiếm sắt leng keng chém ra. Lần này, ngoài dự đoán của mọi người là Mục Vỹ không ngập ngừng chút nào, đường kiếm rất lưu loát. Bổ Ảnh Chi Kiếm, đã thành!
Advertisement
"Xẹt xẹt xẹt..."
Chiêu kiếm hoàn tất, trên mặt tường cách đó mười mấy mét trong phòng luyện khí xuất hiện mấy trăm vết cắt, chằng chịt như nêm cối.
Mỗi một vết chém đều đan xen vào nhau có tổ chức, tạo thành hình dáng con người.
Bóng người đó có dáng vẻ cực kỳ yểu điệu, trên nở dưới cong rất sống động, giống Tần Mộng Dao đang đứng ở đây như đúc.
Đây là cái bóng của cô!
"Mục Vỹ..."
Không ngờ Mục Vỹ lại tưởng tượng mục tiêu công kích cho Bổ Ảnh Chi Kiếm này là mình, Tần Mộng Dao nghiến răng ken két.
Bóng người được tạo ra từ những vết kiếm kia chẳng khác nào lúc cô không mặc quần áo, thậm chí phần dưới còn như có một lùm cỏ ngổn ngang...
"Khụ khụ... Mặc Dương, tập trung lĩnh ngộ chiêu kiếm này đi, thầy có việc, đi trước đây!"
Dứt lời, Mục Vỹ xoay người chạy biến.
"Ha ha...", thấy Tần Mộng Dao đuổi theo hắn rồi chạy xa dần, Tề Minh cười trừ: "Mặc Dương, ngươi có thấy cô Tần và thầy Mục xứng đôi lắm không? Mà hình như cô Tần cũng thích thầy Mục đấy! Ngươi không biết đâu, vừa rồi cô ấy còn nhìn trộm... Mặc Dương, Mặc Dương..."
Nói một lúc thì cậu ấy mới nhận ra Mặc Dương đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích như một tên ngốc.
"Cái tên này..."
Thấy Mặc Dương đứng sững ra như thế, Tề Minh cũng không để ý, ngồi xuống bắt đầu lĩnh ngộ một số khế văn mà Mục Vỹ vừa để lại.
Đã làm đệ tử thì nhất quyết không thể làm sư phụ bẽ mặt khi thi đấu!
"Mục Vỹ, tên háo sắc nhà huynh, đứng lại cho ta!"
Bên ngoài Học viện Bắc Vân, Tần Mộng Dao trong bộ y phục nhẹ nhàng không ngừng ném đủ loại Băng Cầu, nhũ băng đính dầy người Mục Vỹ
"Chỉ là xem cô như mục tiêu công kích thôi mà, có cần phải như vậy không?"
"Huynh... huynh còn nói những lời đáng xấu hổ đó nữa hả! Đứng lại cho ta!"
Nghĩ đến bóng người được tạo từ những vết chém kia, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mộng Dao đỏ bừng, tiếp tục đuổi theo.
...
Đêm đến, ánh trăng sáng lồ ng lộng trên bầu trời, làn gió hơi buốt thổi qua, trên nóc một phòng trong Học viện Bắc Vân có hai người đang ngồi cùng nhau.
"Mục Vỹ, đến bây giờ ta vẫn tò mò tại sao trong mười năm ở thành Bắc Vân, huynh luôn để mình bị bắt nạt, nhẫn nhịn không phản kháng, rồi bây giờ lại cho mọi người thấy thiên phú của mình?"
Trời má ơi!
Khó khăn lắm mới làm Tần Mộng Dao tắt loa, thế mà giờ cô lại hỏi vấn đề này.
"Nói thế này cho dễ hiểu!"
Sau nửa khắc suy nghĩ, hắn đáp: "Người mà ta phải đương đầu không phải các thiên tài trong thành Bắc Vân mà là đế quốc Nam Vân. Ta cũng biết trong nhà họ Mục ở thành Nam Vân có rất nhiều người muốn mình chết!"
"Vậy bây giờ huynh có thể đấu lại những người đó chưa?"
Tần Mộng Dao quay mặt sang, đôi tay nõn nà như ngọc chống lên hai má, cẩn thận hỏi.
Mục Vỹ gượng cười, lắc đầu, thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Cho đến lúc này, có thể nói hắn không hề biết gì về nhà họ Mục ở Đế Đô, trí nhớ của Mục Vỹ kia cũng chỉ kéo dài đến năm chín tuổi.
Tuy nhiên, một số gương mặt lại khắc thật sâu trong lòng hắn.
Dù đã mười năm trôi qua, Mục Vỹ đó chưa bao giờ quên.
"Cô đừng lo nghĩ, sớm muộn gì ta cũng sẽ giúp cô xử lý hết những người đó thôi", thầm tự nhủ, Mục Vỹ thở hắt ra.
"Mục Vỹ, huynh không phải lo đâu, những gì huynh không thể đối mặt, ta sẽ đối mặt cùng huynh, cùng làm chuyện huynh muốn làm đến giây phút cuối cùng!"
Đột nhiên, Tần Mộng Dao đang im lặng lại lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ kiên định.
"Ơ?"
Nghe thấy câu này của cô, lòng Mục Vỹ chợt rung động, trong đầu xuất hiện một người.
Vào năm đó, cô gái xinh đẹp ấy cũng từng nói câu này với hắn.
Tiếc là cảnh còn người mất, mọi thứ đã không còn.
"Khà khà!"