“Diệu Tiên Ngữ luyện chế ra Thất Khiếu Thư Mạch Đan… có thất khiếu!”
Cái gì?
Thất khiếu?
Ngay sau khi thầy kiểm nghiệm đan dược nói ra câu này, không gian xung quanh lặng ngắt như tờ.
“Không thể nào!”
Uông Vân Kỳ xông tới nhìn viên đan dược trong tay thầy kiểm nghiệm, im lặng hồi lâu nói không nên lời.
Thất khiếu, thật sự là thất khiếu!
Diệu Tiên Ngữ luyện chế ra được Thất Khiếu Thư Mạch Đan có thất khiếu, chẳng phải đồng nghĩa với cô ta đã là một thầy luyện đan hai sao rồi?
Trời ạ!
Advertisement
Toàn bộ lôi đài đều sôi trào.
Thầy luyện đan hai sao mười sáu tuổi, trên cả đế quốc Nam Vân, cô ta cũng là thiên tài.
“Trận thứ nhất, Diệu Tiên Ngữ thắng!”
Nghe thấy thế, mọi người vẫn chưa hết khiếp sợ. Tin tức này quá chấn động, bọn họ không thể lập tức tiếp nhận.
“Uông Vân Kỳ, luyện đan không phải để so xem thiên phú của ai hơn ai, ai xuất sắc hơn!”, Diệu Tiên Ngữ lên tiếng nói: “Chẳng lẽ thầy của ngươi không dạy cho ngươi biết, dược liệu có sự sống, đan dược cũng có sự sống. Điều thầy luyện đan cần làm chỉ là trang điểm cho dược liệu trở nên đẹp đẽ hơn!”
Dứt lời, cô ta quay người bước xuống lôi đài.
AdvertisementDược liệu có sự sống, đan dược cũng có sự sống…
Sắc mặt Uông Vân Kỳ trở nên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Mục Vỹ đang ngồi dưới lôi đài.
Cô ta vốn là thầy luyện đan một sao, biết rõ muốn tăng lên hai sao khó khăn cỡ nào.
Thế nhưng Diệu Tiên Ngữ lại làm được. Cô ta tự thấy thiên phú của bản thân không hề thua kém Diệu Tiên Ngữ.
“Là thầy ta sao?”, Uông Vân Kỳ hoài nghi nhìn Mục Vỹ.
“Xin lỗi thầy Điêu, trò thua rồi!”, Uông Vân Kỳ đi tới trước mặt Điêu Á Đông, cúi đầu hổ thẹn nói.
Cô ta thua hoàn toàn, dung hợp được thú hoả nhưng vẫn thua dưới tay Diệu Tiên Ngữ.
“Không sao. Không ai biết Diệu Tiên Ngữ đã là thầy luyện đan hai sao, trò thua cũng không oan!”
Điêu Á Đông lạnh lùng an ủi.
Nhưng trông thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của hắn ta, Uông Vân Kỳ lại thấy càng đáng sợ.
Đây mới là lúc thầy Điêu khiến người ta kiêng dè và sợ hãi nhất!
“Không sao!”, Điêu Á Đông bước tới vỗ vai Uông Vân Kỳ: “Còn hai trận nữa. Tề Minh và Mặc Dương chắc chắn sẽ phải thua!”
Ba trận thi đấu, Mục Vỹ phải thắng hết cả ba mới được thăng cấp thành thầy giáo trung cấp.
Trận đấu đầu tiên, Diệu Tiên Ngữ giành chiến thắng. Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng hai trận tiếp theo, bọn họ đều không quá coi trọng.
Tề Vân là thiên tài luyện khí của nhà họ Tề ở thành Bắc Vân, thầy luyện phàm khí mười sáu tuổi, hơn nữa còn có thể luyện chế phàm khí thượng phẩm.
Với tiềm lực này, chắc chắn nhà họ Tề phải đối đãi như hòn ngọc quý trong tay.
Nhưng Tề Minh lại là kẻ vô danh, chỉ là thợ rèn trong một tiệm sắt ở phía Tây thành Bắc Vân.
Thợ rèn và thầy luyện khí, một người trên trời, một người dưới mặt đất!
Còn Mặc Dương và Điêu Á Vân có thể nói là hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Một thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng với một võ giả thiên tài. Giữa hai người họ không có gì để so sánh!
“Trận thứ hai, thi luyện khí, Tề Vân và Tề Minh!”
Trọng tài đi lên lôi đài. Lúc này hai lò luyện đan đã được dời đi, đổi thành hai lò luyện khí.
Đủ mọi kim loại cũng được mang lên lôi đài.
Trận đấu này không được quan tâm bằng trận trước.
Bởi vì hiện giờ Tề Vân là thiên tài có tiếng của nhà họ Tề, còn Tề Minh có người bố là thiên tài của hai mươi năm trước, nhưng hiện giờ lại chẳng đáng một đồng.
Ở trong học viện Bắc Vân, Tề Minh là một kẻ tầm thường không có chút danh tiếng nào.
Ngược lại, Tề Vân thường xuyên sửa chữa và luyện chế phàm khí cho các học viên, vô cùng nổi tiếng.
“Trước đây Tề Vân đã có thể luyện chế được phàm khí thượng phẩm. Tề Minh, nếu trò không thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm thì không cần thi nữa, Tề Vân đương nhiên sẽ thắng!”
“Trò có thể!”
Tề Minh nhỏ giọng đáp, mặt ướt đẫm mồ hôi nhìn Tề Vân ở đối diện.
Nhưng khi nhìn thấy Mục Vỹ ở phía dưới, Tề Minh lập tức cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh. Cậu ấy không thể khiến sư phụ thất vọng.
“Có thể?”, Tề Vân cười lạnh nói: “Tề Minh, đừng ham hố làm anh hùng. Nếu không, đến lúc luyện khí được một nửa đã thất bại thì mất mặt lắm!”
“Ha ha…”
Đám học trò dưới lôi đài nhao nhao cười phá lên.
Trước đây quả thật Tề Minh không biết luyện khí. Nếu cậu ấy chỉ học trong một tháng đã có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm thì chính là thiên tài!
Không, hai chữ thiên tài còn chưa đủ đề hình dung cậu ấy!
“Được hay không phải thi thử mới biết!”
Tề Minh hít sâu một hơi, trịnh trọng đáp.
“Được, thi thì thi!”
Cùng lúc đó, trọng tài cũng lên tiếng: “Vậy thì thi luyện chế phàm khí thượng phẩm, đề vẫn cho viện trưởng Lục bốc thăm!”
Lục Khiếu Thiên lại đi lên lôi đài, không nói không rằng dứt khoát bốc thăm.
“Phàm khí thượng phẩm – thương Hắc Canh Ngân!”
Viện trưởng Lục vừa dứt lời, trong học viện liên tục vang lên tiếng kinh hô.
Luyện khí vốn là một việc khó, trong đó khó nhất chính là luyện chế thương!
Thứ nhất, trường thương phải cứng rắn, kiên cường bất khuất, đồng thời thương cũng phải có độ đàn hồi nhất định. Nếu không, phản lực sau khi công kích sẽ tổn thương chính võ giả đó.