Mặc Dương khẽ hô lên một tiếng, sau đó bất ngờ tung một quyền ra.
Thân thể gã như cây tùng, nắm đấm như đám mây di chuyển, sức mạnh nặng 5 tấn ầm ầm đánh về phía Điêu Á Vân.
“Ngươi yếu quá đấy!”
Thấy Mặc Dương xuất chiêu, Điêu Á Vân cười lạnh một tiếng, giơ một ngón tay ra, tuỳ ý điểm một cái nhanh mà nhẹ trực diện với Mặc Dương.
Một điểm này có thể cắt ngang sông núi!
Che lấp đất trời!
Phụt…
Tiếng ai đó hộc máu vang lên, ngay sau đó người Mặc Dương héo úa như cành cây khô, ngã xuống sàn đấu cứng nhắc.
Giữa hai tay gã xuất hiện một vết thương sâu.
Máu tươi chảy ra, dính đầy lên y phục.
Một cái điểm ngón tay!
Advertisement
Một cái điểm ngón tay đơn giản của Điêu Á Vân đã khiến Mặc Dương phải hộc máu, ngã xuống sàn, đôi tay không ngừng run rẩy.
Đây là sự cách biệt tuyệt đỉnh của thực lực, căn bản không thể đảo ngược.
“Đồ vô dụng, đúng là không có tài cán gì!”
Điêu Á Vân thờ ơ nói: “Ở Thiên Vận Đại Lục, bất cứ ai sinh ra đều đã có thành tựu được định sẵn. Có nhiều người chỉ được làm vai phụ, nhưng có những người chỉ là kẻ ăn hại để người khác chà đạp. Không may ở chỗ ngươi chính là kẻ đó!”
Nếu đổi thành người khác mà nói ra câu này, chắc chắn sẽ bị người khác nhận xét là ngông cuồng.
Nhưng nó phát ra từ miệng của Điêu Á Vân thì lại rất hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể phản bác.
“Gì mà làu bàu nhiều thế!”
AdvertisementNgay sau đó, Mặc Dương đã đứng dậy.
Lúc này, máu ở hai tay gã đã khô, vết thương bị chọc thủng đáng sợ đó đã biến mất.
Trông thấy cảnh tượng này, Điêu Á Vân ngây người.
Còn Mặc Dương thì lại khua múa đôi tay, cảm nhận sức mạnh đang khôi phục.
Đương nhiên gã biết chuyện này là vì sao!
Đó là nhờ gã đã tắm bằng thuốc trong nửa tháng trời. Gần như ngày nào, gã cũng ngâm mình trong nước thuốc, nên trong cơ thể đã ngấm rất nhiều hiệu quả của chúng.
Mà những thứ này là thầy Mục đã bỏ ra gần trăm nghìn linh thạch hạ phẩm để đổi lấy.
Số linh thạch hạ phẩm này có ý nghĩa gì!
Chúng bằng số thu nhập gần nửa năm của nhà họ Mặc gã.
“Cảm ơn thầy, thầy Mục!”
Mặc Dương thầm nói trong đầu, cơ thể bắt đầu cử động.
“Hỗn Nguyên Tịch Lịch Chưởng!”
Gã hô khẽ lên, rồi bay người lên cao, một luồng gió nhẹ giữa hai tay lao thẳng về phía Điêu Á Vân.
Gã đã luyện chưởng pháp này không biết bao nhiêu lần, hơn nữa nhờ nó, gã còn giết được không dưới năm con yêu thú cấp năm ở dãy núi Bắc Vân.
Mặc Dương tin dù chưởng này không thể khiến Điêu Á Vân bị trọng thương, nhưng chí ít cũng khiến cậu ta trở tay không kịp.
“Bài Vân Quyền!”
Điêu Á Vân hô lên, đứng im tại chỗ, đôi chân như cắm rễ xuống sàn bất động.
Nhưng đôi tay của cậu ta lại uyển chuyển như đám mây, sau đó bổ nhào về phía Mặc Dương đang chạy như bay tới.
Bụp…
Một tiếng kêu khe khẽ vang lên, ngay sau đó, Mặc Dương đang xông về phía Điêu Á Vân đã bị lún ngực khi còn cách Điêu Á Vân chưa tới năm mét, tiếng xương cốt nứt gãy răng rắc đã vang lên.
Khí kình vọt ra ngoài!
Cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu của thân xác, khí kình có thể phóng ra ngoài, nhưng Điêu Á Vân lại có thể thực hiện một cách xuất sắc ở phạm vi cách đối thủ năm mét.
Điều này còn khủng khiếp hơn cả võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy.
Đến võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên cũng không dám chắc có thể dẫn sức mạnh chân nguyên ra ngoài cơ thể trong phạm vi năm mét sau khi ngưng tụ chân nguyên.
Chỉ có cường giả bước vào mười tầng cảnh giới Linh Khiếu mới có thể thật sự phóng chân nguyên ra ngoài, thu phóng một cách tuỳ ý.
Bịch một tiếng, Mặc Dương lại ngã xuống sàn.
Hai lần giao đấu với Điêu Á Vân, Mặc Dương hoàn toàn không có lực phản đòn.
Gần như vừa đối mặt, gã đã bị Điêu Á Vân đánh bay.
Lần này, dù có tác dụng của dược liệu mà Mục Vỹ để Mặc Dương ngâm mình khi trước, nhưng gã cũng phải vật lộn một lúc lâu mới có thể đứng dậy được.
Còn Điêu Á Vân đang đứng một bên chưa vội ra tay ngay.
Cậu ta vô cùng tự tin khi đối mặt với Mặc Dương.
“Khụ khụ…”
Mặc Dương tái mặt đứng dậy, nhưng bất chợt không nhịn được ho vài tiếng, máu tươi thuận thế b ắn ra, dính vào phần áo trước ngực.
Nhưng gã vẫn kiên cường đứng dậy.
Thật ra khi Điêu Á Vân tham gia trận đấu này, kết quả đã định trước là Mặc Dương sẽ thua rồi.
Trong đầu Mục Vỹ hoàn toàn hiểu rõ điểm này.
Chỉ là hắn không ngờ Mặc Dương lại kiên cường đến vậy.
Hai lần giao chiến đủ để thấy hiện giờ, Mặc Dương không phải là đối thủ của Điêu Á Vân.
“Đồ vô dụng kia, còn chưa chịu nhận thua à?”
Thấy Mặc Dương quật cường đứng dậy, Điêu Á Vân cười lạnh nói: “Không lẽ ngươi vẫn còn mơ tưởng là có thể thắng sao?”
Cheng…
Nhưng Điêu Á Vân vừa dứt lời, thứ trả lời cậu ta chỉ có một âm thanh bén nhọn.
Kiếm Thanh Khuyết!
Mặc Dương đã rút kiếm Thanh Khuyết ra!
“Ngươi tưởng lấy kiếm ra là có thể thắng ta được ư?”, Điêu Á Vân mỉm cười lắc đầu, nói: “Xem ra ta phải cho ngươi nhìn rõ hiện thực rồi!”
Dứt lời, Điêu Á Vân hơi cong người xuống.
Đôi tay cậu ta cong như cái móc sắt, móng vuốt sắc nhọn lộ ra tia sát ý.
Cùng lúc đó, Mặc Dương cầm thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm truyền ra luồng khí lạnh lẽo.
Kiếm Thanh Khuyết - phàm khí thượng phẩm. Đây là thanh kiếm cho chính Mục Vỹ luyện chế, hơn nữa nó còn được luyện chế theo phương pháp luyện khí được lưu truyền trong Tru Tiên Đồ.
Nhưng uy lực thật sự của nó ra sao thì phải dùng khi chiến đấu mới biết được.
“Thanh Vân Trực Thượng!”
Mặc Dương hô lên, thi triển chiêu thức thứ nhất của Thanh Vân Kiếm Pháp. Gã vung một kiếm ra, nhưng một kiếm này lại như chia thành ba đường kiếm đánh về phía Điêu Á Vân từ ba hướng.
Cheng…
Cheng…
Hai âm thanh cùng lúc vang lên, Điêu Á Vân vung tay, hai đường kiếm khí đã bị hoá giải.
Nhưng bất ngờ là phương hướng và tốc độ của đường kiếm thứ ba tự dưng thay đổi, nó vòng qua phía trước Điêu Á Vân, đánh về phía sườn của cậu ta.