Lôi Vận Trình gật gật đầu.
Phong Ấn quay đầu nhìn toilet, nhưng tình hình đòi hỏi cần phải có vòi sen. “Vết thương của em vẫn chưa lành hẳn, không nên để dính nước.”
“Nhưng nếu không tắm nữa em sẽ rất hôi!” Lôi Vận Trình mày chau mặt ủ dẩu đôi môi nhỏ nhắn của mình. Tuy đã có nhân viên chăm sóc giúp cô gội đầu, dùng khăn vắt nước lau người, nhưng đã lâu rồi cô không được tắm rửa gì hết.
Phong Ấn có thể hiểu loại cảm giác này, lúc bọn họ ra huấn luyện sinh tồn trong điều kiện thực tế cũng không có điều kiện tắm rửa, muốn bẩn đến cỡ nào thì có bẩn đến cỡ đó.
“Để anh gọi nhân viên chăm sóc, em chờ một chút.” Phong Ấn nói xong thì muốn đứng dậy rung chuông, Lôi Vận Trình nhanh tay giữ anh lại.
“Không cần, em không thích bị người lạ nhìn thấy.”
Phong Ấn nhíu mày, “Sao em lắm chuyện quá vậy, không gọi nhân viên chăm sóc chẳng lẽ em muốn anh tắm cho em?”
Đùng một cái, trên mặt Lôi Vận Trình hiện ra hai áng mây đỏ ửng, cô cười hì hì, “Có thể mà, chúng ta đã rất quen thuộc rồi.”
Phong Ấn day day đầu cô, khẽ cười nhạo, “Em dở trò à, muốn dùng sắc dụ dỗ anh em vẫn chưa đủ trình độ đâu.”
Tâm tư của Lôi Vận Trình bị vạch trần, cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Cuối cùng, do cô quá kiên trì nên Phong Ấn không đi tìm nhân viên chăm sóc, nhưng anh cũng không giúp cô tắm như mong muốn của cô. Lôi Vận Trình ở trong toilet cầm vòi hoa sen cẩn thận tránh những chỗ bị thương rồi cọ rửa bản thân, trong đầu cô đang tính kế sách tiếp theo…
Trên mặt cô nóng đến mức có thể hấp trứng gà, từ nhỏ đến lớn, chuyện quá giới hạn lớn nhất mà cô đã từng làm cũng chỉ có lần cưỡng hôn ở bể bơi. Lần đó chính là cưỡng hôn, chẳng lẽ lần này phải mạnh hơn nữa… Thân thể của anh?
Đàn ông thôi, thái độ đối với phụ nữ cũng giống như đối với thuốc lá và rượu, một khi đã nếm phải mùi vị ngon ngọt luôn luôn nhớ nhung rồi bị nghiện, hơn nữa thân thể đi trước, đầu óc đi sau. Chuyện gì đã thành thói quen thì cái đó càng đáng sợ, cai thuốc lá rất khó khăn. Đàn ông có thể quên dáng vẻ của phụ nữ, nhưng tuyệt đối sẽ không quên cảm giác phụ nữ đã mang đến cho họ.
Đây là điều Đỗ Nghiên Thanh đã nói với cô. Lôi Vận Trình biết bản thân mình ở trong mắt Phong Ấn thực ra luôn luôn là một cô nhóc nhỏ không hề hóa thành phụ nữ, cô muốn cho bản thân anh cảm nhận được sự thay đổi lớn của mình so với trước kia, khiến anh có thể triệt để ý thức được rằng cô đã lớn, có thể nói chuyện yêu đương với anh được rồi.
Phong Ấn ở bên ngoài xem TV, nhưng mà giờ này dường như chỉ toàn phát sóng những bộ phim truyền hình nhàm chán, anh đành phải tự mình tìm quyển tạp chí quân sự để giết thời gian.
“Á -----!” Lôi Vận Trình bỗng nhiên thét lên chói tai dọa anh nhảy dựng lên, Phong Ấn dùng tốc độ nhanh nhất chạy vọt đến cửa toilet.
“Sao vậy Trình Trình?”
“Có… Gián.” Lôi Vận Trình ở phía trong quấn khăn tắm kỹ lưỡng bày ra một vẻ mặt sợ hãi rồi cất giọng trả lời.
Vốn dĩ Phong Ấn muốn đẩy cửa vào, nhưng khi nghe câu trả lời này động tác của anh kịp thời phanh lại, hai mắt nheo nheo, tay sửa lại thành chống lên cửa ra vẻ thúc thủ vô sách(1). “Gián hả, anh cũng ghét gián lắm, em tự mình nghĩ cách đi.”
(1) Thúc thủ vô sách: Bó tay.
Nghe tiếng bước chân anh đi xa dần, Lôi Vận Trình ở bên trong này không dám tin trợn to mắt, người đàn ông này quá nhếch nhác hay là anh… Đã nhận ra gì rồi?
Cuối cùng thì Lôi Vận Trình cũng tắm rửa xong rồi bước ra từ toilet, Phong Ấn đang nửa nằm trên giường xem tạp chí, anh không hề ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Mặc quần áo vào, đừng để bị cảm.”
“…” Lôi Vận Trình đỏ mặt hừ một tiếng, cô đóng cửa toilet một lần nữa rồi kéo khăn tắm xuống thay thành chiếc áo ngủ tay dài.
“Anh vẫn là đàn ông chứ? Vậy mà không hề quan tâm đến em!” Lôi Vận Trình thở hổn hển chất vấn anh, Phong Ấn cười khẽ, anh đóng quyển tạp chí lại rồi giương mắt quan sát cô.
“Nhóc con, có phải em đã quên chuyện lúc em chín tuổi đã từng bắt một con gián bỏ vào trong cặp anh không?”
Lôi Vận Trình giật mình, sau đó cô vò đầu xấu hổ. “Có chuyện này sao, ha…”
“Em thì đã quên, còn anh thì nhớ rất kĩ.” Phong Ấn trừng cô, lấy máy sấy đưa cho cô. “Sấy khô tóc rồi ngủ đi.”
“Ờ.”
Lôi Vận Trình vừa sấy tóc, vừa thầm mắng bản thân thất sách, một đôi mắt bất chợt chuyển đến trên người anh. “Bả vai em rất đau, anh sấy tóc giúp em đi.”
“Kết thúc mấy cái suy nghĩ lung tung của em đi.” Phong Ấn một mực từ chối, Lôi Vận Trình bất mãn nhíu mày, không nói nữa.
Chờ anh xem xong tạp chí, cô vẫn chưa bình ổn trở lại, Phong Ấn ra ngoài ban công hút thuốc, xuyên thấu qua cửa sổ, anh thấy bóng lưng mảnh khảnh và tư thế lộ rõ vẻ không được tự nhiên của cô, anh nhíu mày lại.
Tay Lôi Vận Trình buông thõng, máy sấy rơi vào trong tay anh. “Gì thế?”
Phong Ấn ngậm thuốc không lên tiếng, xoay đầu cô lại rồi yên lặng sấy tóc cho cô. Bỗng chốc trong phòng chỉ còn lại tiếng vù vù phát ra từ máy sấy, không khí giữa hai người lặng lẽ thay đổi thành trầm mặc.
“Sao anh lại biết em bị thương?” Bỗng nhiên Lôi Vận Trình mở miệng.
“Phương Mặc Dương nói.”
“Sao anh ta lại nói với anh chuyện này, có phải sợ em chết không, cho nên bảo anh đến gặp mặt em lần cuối cùng, để tránh việc em chết không nhắm mắt?” Lôi Vận Trình vui vẻ cười.
“Nhưng mà em đừng chết, em chết anh cũng không sống nổi.”
“Chết vì tình mà.”
Lôi Vận Trình không sợ chết chế nhạo lại, Phong Ấn mỉm cười mỉa mai. “Đàn ông nhà em đều không phân phải trái, nhất định sẽ lấy chuyện này tính sổ lên đầu anh.”
Lôi Vận Trình cười nhạo, “Phong Ấn, em phát hiện thật ra anh là người rất nhát gan, rất không giống anh nha.”
Phong Ấn phả ra một làn khói, đặt thuốc lên gạt tàn. “Vậy theo em thế nào mới giống anh.”
“Nếu xem trọng người phụ nữ nào thì nên quyết đoán tấn công, lấy tư thái sét đánh không kịp bịt tai mà công thành chiếm đất giành lấy chủ soái.” Lôi Vận Trình khí thế tràn đầy nắm tay, vụng trộm ngắm nhìn sắc mặt anh phản chiếu trong gương.
Phong Ấn dùng sức vò vò máy tóc ngắn của cô, anh tắt điện rồi dùng chân đá ghế một cái xoay cô đối mặt với mình. “Em biết hai chữ rụt rè viết thế nào không?”
“Biết.” Lôi Vận Trình giả ngốc, chớp mắt vô tội.
Phong Ấn hừ lạnh, hất cằm lên. “Lại giường đi.”
“Hả? À… Ờ!” Mặt Lôi Vận Trình đỏ lên, thừa lúc anh đang thu dọn máy sấy cô ngoan ngoãn nằm lên giường đắp chăn lại, còn thuận tay tắt đèn, trái tim nhỏ của cô đang đập bình bịch.
Phong Ấn ngồi xuống cạnh cô, xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay, xốc chăn cô lên. “Nằm sấp xuống.”
Nằm sấp? ... Lôi Vận Trình không dám hỏi nhiều, cô làm theo lời anh.
Lúc có một bàn tay dài xoa xoa phía sau lưng cô, cả người cô đều trở nên căng cứng, hô hấp vì căng thẳng mà không thông. Tay anh trên lưng cô đang tiến tiến lui lui vòng vòng vo vo, chuyền dần từ dưới lên trên đến xương bả vai rồi ấn nhẹ xuống.”
“Thả lỏng một chút, đừng khẩn trương như vậy, hít sâu vào.” Phong Ấn cố nén cười, lực đạo của anh lúc nặng lúc nhẹ cực kì có kĩ xảo.
Dưới sự ấn xoa của tay anh tản mát ra một sức mạnh kỳ lạ khiến cảm giác đau nhức ở bả vai giảm đi một nửa, lúc này Lôi Vận Trình mới biết ý đồ của anh là để thân thể cô thoải mái hơn một chút.
Lôi Vận Trình không biết nên vui vẻ hay khổ sở vì điều này. Vì việc cô bị thương, quan hệ giữa hai người đã có bước đột phá lớn, tuy rằng lúc này anh vẫn còn từ chối cô, nhưng ít ra cô có thể cảm nhận được anh đang bắt đầu dao động, bắt đầu thử chấp nhận cô. Môi Lôi Vận Trình hơi cong lên, đây là một sự khởi đầu không thể tốt hơn, vậy thì cô còn nôn nóng gì nữa?
Lôi Vận Trình nhanh chóng buông tha cho cái mẹo nhỏ không đáng tin này, cô ngoan ngoãn cùng anh vượt qua những ngày còn lại ít ỏi trong bệnh viện.
Thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh, vết thương của Lôi Vận Trình hồi phục còn nhanh hơn tưởng tượng, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho cô, sau đó cho biết kết quả là cô có thể xuất viện bất cứ lúc nào, điều này khiến cô vừa buồn vừa vui.
Phương Mặc Dương xuất hiện khiến cô càng thêm rầu rĩ không vui.
“Chiều ngày mai xuất viện rồi, Lôi Vận Trình, ung dung tự tại quá lâu rồi có phải không thể thích ứng được huấn luyện nghiêm khắc hay không?” Khóe môi Phương Mặc Dương cong lên đầy châm biếm, “Chúng ta còn một vấn đề vẫn chưa được giải quyết, em sẽ không quên đó chứ?”
Chờ Phương Mặc Dương đi rồi, Lôi Vận Trình mới mệt mỏi ngồi phịch xuống giường giả chết, làm sao cô có thể quên còn một hình phạt đang treo trên đầu cô.
Phong Ấn xem thời khóa biểu trong ngày, vừa đúng lúc anh phải trở về đơn vị, anh đặt vé máy bay xong trở về thì liền nhìn thấy Lôi Vận Trình đáng thương đang nhìn anh.
“Giúp em xin một việc được không? Trong các học viên phi hành anh ta thích nhất là anh, quan hệ cá nhân của hai người tốt như vậy, nhất định anh ta sẽ xóa nợ.”
Phong Ấn lơ đễnh, “Quan hệ cá nhân tốt và chuyện này khác nhau, vi phạm kỷ luật quân đội em còn muốn đi cửa sau nữa à?”
“Anh Tiểu Ấn, xin anh hãy thương xót em, nói không chừng em sẽ bị khai trừ quân tịch đó!”
Vẻ mặt của Phong Ấn hiện lên vẻ thích thú, “Bây giờ biết gọi anh trai? Muộn rồi, anh ước gì anh ta khai trừ em.”
“Anh cũng không có nhân tính như vậy!” Lôi Vận Trình tức giận đấm giường, “Em sẽ nhanh chóng bị Phương Mặc Dương hành hạ chết, anh còn không biết đau lòng cho em, nếu em bị khai trừ rồi em sẽ đến quân đội quậy anh! Nói anh trêu chọc em, để anh cũng bị khai trừ như em! Hừ!”
Phong Ấn nhíu mày cười, “Anh đau lòng vì em vẫn chưa đủ sao? Phương Mặc Dương điện thoại ngày trước, ngày sau anh đã xin phép đội trưởng đến đây, bây giờ nhiệm vụ phi hành không ít, có biết anh xin nghỉ khó khăn đến mức nào không ------”
Phong Ấn nói một nửa thì dừng lại, chỉ vì Lôi Vận Trình đang ôm gối với vẻ mặt tươi cười thỏa mãn, còn kèm theo vài phần xảo quyệt. Anh không thể không thở dài, gõ vào đầu của cô. “Vui vẻ gì, đi thay quần áo đi, còn lại nửa ngày anh dẫn em ra ngoài chơi.”
Lôi Vận Trình xoa đầu cười, “Bọn họ xưng hô với anh thế nào vậy anh? Em muốn nghiêm túc xưng hô thử một lần.”
Phong Ấn nghiêng đầu, “Đồng chí cơ trưởng.”
Ngay lập tức Lôi Vận Trình liền nhảy xuống giường đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội: “Vâng! Đồng chí cơ trưởng!”
Đây là lần đầu tiên Lôi Vận Trình được triệt để ngắm phong cảnh bên ngoài sau khi cô đến thành phố C, nằm viện cũng không tự do hơn lúc ở trường là bao nhiêu, bác sĩ không cho cô đi lung tung và anh cũng vô cùng cẩn thận, sợ nếu có một chút sai lầm giấc mộng phi công sẽ chết ngay từ lúc còn trong trứng nước.
Cô không biết lần này có được tính là lần hẹn hò thứ hai của anh và cô hay không, cô cực kì quý trọng mỗi một giây được ở bên cạnh anh.
Bữa cơm tối hai người giải quyết ở bên ngoài, Phong Ấn dẫn cô đến những nơi nổi tiếng về thức ăn vặt. Mặt tiền của nhà hàng không lớn, nhưng làm ăn lại vô cùng phát đạt. Dường như ông chủ rất chú ý đến anh, thấy anh dẫn theo một cô gái thì liền cố ý sắp xếp một không gian phù hợp cho bọn họ.
Thức ăn được mang lên, Lôi Vận Trình không hề khách khí khởi động. “Anh tốt nghiệp lâu như vậy rồi mà ông chủ vẫn còn nhận ra anh à?”
Phong Ấn nhún vai, “Có nguyên nhân, Lục Tự và ông chủ ở đây đã từng đánh nhau một lần, anh ta có thể không nhớ sao?”
Lôi Vận Trình hừ một tiếng, “Lục Tự nhất định là quân nhân lưu manh, quân nhân công tử, người đáng ghét như thế mà không bị khai trừ thì thật sự là ông trời không có mắt.”
Phong Ấn rót một ly nước trái cây đầy cho cô, “Em có thành kiến không nhỏ với cậu ấy nhỉ, bố cậu ấy là sư trưởng sư đoàn Không quân X.”
“Khó trách! Không biết xấu hổ đến vậy!” Lôi Vận Trình hoảng sợ, tiếp theo đó cô hừ lạnh khinh thường. “Anh ta nhất định là dựa dẫm vào bố mình chứ gì?”
Phong Ấn lắc đầu, “Binh chủng khác thì có khả năng, nhưng phi công thì không có khả năng đó đâu, không ai có lá gan đi cửa sau, hoặc là để xảy ra sự cố, gặp chuyện không may sẽ không phải là chuyện nhỏ, tổn thất đến quốc gia quá lớn, chưa nói đến chi phí chế tạo máy bay, để bồi dưỡng được một phi công không dễ dàng như thi lấy bằng lái xe ô tô, em ngẫm lại lúc em dự tuyển ban đầu có bao nhiêu người, nhìn lại bốn năm sau có được mấy người tốt nghiệp thuận lợi, Trình Trình, nói bằng lương tâm Lục Tự thật sự là một người vô cùng ưu tú.”
Lôi Vận Trình nhíu mày, cô luôn có tâm lí phản cảm với Lục Tự, cô gảy gảy miếng thịt nhỏ trong chén, nhỏ giọng nói thầm. “Anh ta gửi cho em rất nhiều tin nhắn.”
Phong Ấn cười nhạt, “Tin nhắn nói gì?”
“Không biết, em không hề mở ra.” Lôi Vận Trình nhìn anh, cô phát hiện trên mặt anh vẫn chưa có biểu cảm và phản ứng mà cô hy vọng, trong lòng vô cùng mất mát.
Phong Ấn nhận ra cảm xúc thay đổi của cô, anh gắp thức ăn để vào chén cô, không nói gì cả.
Cơm ăn được một nửa, Lôi Vận Trình đột nhiên hỏi anh, “Anh không uống rượu sao? Chỉ ăn như vậy thì còn gì thú vị nữa?”
Môi Phong Ấn cong lên, anh liếc cô một cái, “Em lại có chủ ý gì nữa đây? Uống rượu xong có phải buối tối về khách sạn anh ngủ, rượu vào loạn tính, chuyện này sẽ không xảy ra với chúng ta đâu, em quá xem thường sự tự chủ của anh rồi đó, em nên bỏ cái suy nghĩ này sớm đi.”
Lôi Vận Trình thẹn quá hóa giận đấm anh “Em không nghĩ như vậy nha, anh xấu xa quá Phong Ấn!”
Hai người vừa cười vừa giỡn ầm ĩ trải qua bữa cơm tối, nhà hàng cách bệnh viện không xa nên cả hai quyết định đi bộ về.
Ngọn đèn nhàn nhạt, bóng đêm vây quanh con người. Thành phố C về đêm rét lạnh hơn rất nhiều, Lôi Vận Trình mặc áo khoác của anh, đi bên cạnh anh, bỗng nhiên nhớ đến có một đêm cô và anh cũng sóng vai đi trên đường, lúc đó cô còn muốn vụng trộm kéo tay anh, đáng tiếc vẫn chưa toại nguyện.
Bên cạnh có một cặp tình nhân đi thoáng qua, trong lòng của Lôi Vận Trình lại bồi hồi không yên, cô cắn đầu ngón tay nhìn tay anh đang bỏ vào túi quần. Cô đến gần anh hơn một chút, thử thăm dò túm lấy cổ tay áo sơ mi của anh, điều khiến cô vui mừng là anh không từ chối cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh vẫn bình thường.
Điều này đối với cô mà nói không thể nghi ngờ gì nữa mà là một kiểu dung túng, tim Lôi Vận Trình đập mạnh, do dự một lúc lâu mới quyết định, nếu đã làm thì làm đến cùng, cô trực tiếp lần bàn tay nhỏ bé vào túi quần anh rồi nắm lấy bàn tay anh, sau đó cô ngừng thở chờ anh bỏ tay cô ra rồi cười giễu cô không biết tự trọng.
Nhưng mà không ngờ là, Phong Ấn không làm gì cả, thậm chí anh không hề động đậy một chút nào, phảng phất như bị cô nắm tay là chuyện quá mức bình thường. Lôi Vận Trình không nhịn được cúi đầu mừng thầm, cô cắn môi kiềm chế sự xúc động muốn bật cười thành tiếng.
Bỗng nhiên, Phong Ấn dừng bước, Lôi Vận Trình cảm thấy giật mình.
“Bỗng nhiên anh nhớ đến có mang theo một thứ, để ở khách sạn.” Phong Ấn nhìn đồng hồ, “Thời gian vẫn còn đủ, có muốn đến phòng anh lấy hay không?”
Lôi Vận Trình gật đầu, theo anh gọi xe trở về khách sạn. Từ lúc lên xe, vào thang máy đến phòng anh, tay của hai người không hề tách ra, không phải là anh không bỏ tay cô, mà là cô nắm chặt tay anh.
Vào phòng, Phong Ấn bất đắc dĩ lắc lắc tay, Lôi Vận Trình mới buông lỏng. Phong Ấn lấy từ hành lý ra một chiếc hộp hình chữ nhật đưa cho cô. Lôi Vận Trình mừng rỡ. “Vòng cổ à?”
Phong Ấn chỉ cười không trả lời, chờ đến lúc cô mở nắp hộp ra, khi thấy món đồ bên trong mới kinh ngạc há cái miệng nhỏ nhắn của cô: Đó là một khung mô hình cực kì tinh xảo máy bay chiến đấu F-8.
Lôi Vận Trình cẩn thận từng li từng tí nâng trong lòng bàn tay, “Wow! Đẹp quá! Là quà tặng em à?”
Mô hình máy bay chiến đầu này luôn luôn được đặt ở đầu giường của anh, trước khi đi, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đặt nó vào trong va ly, lúc đó, bản thân anh cũng không biết vì sao lại mang nó đến.
Lôi Vận Trình giơ cao chiếc máy bay chiến đấu ra ánh trăng ngoài cửa sổ khoa tay múa chân, nụ cười của cô rất thuần khiết, nhưng lại tràn ngập ý chí chiến đấu. “Em nhất định sẽ tốt nghiệp thuận lợi! Tự mình điều khiển nó!”
Vốn dĩ Phong Ấn đang cười, vì những lời nói này của cô, con ngươi của anh dần dần trở nên lạnh lẽo. “Trình Trình…”
Lôi Vận Trình nhảy đến bên cạnh anh, phấn khởi ôm lấy thắt lưng anh, chà tới chà lui ở trong lòng anh. “Cám ơn anh! Phong Ấn, cám ơn anh!”
Hai tay Phong Ấn vẫn không chạm vào cô, líu ríu giống như than khẽ, “Thật sự không phải anh đến để gặp em…”
“Em mặc kệ, dù sao anh cũng đã đến rồi, đã đến thì đã nói lên không phải anh không có một chút cảm giác nào với em.”
“Làm sao em biết được cảm giác anh đối với em là loại tình cảm em nghĩ?” Lời nói của Phong Ấn như một gáo nước lạnh dội vào cô, ngay sau đó lại là gáo nước thứ hai: “Em biết cái gì gọi là ‘ảo giác phi hành’ không? Đó chính là sự phán đoán và cảm giác không tương xứng của phi công đối với trạng thái phi hành thực tế, lúc bay nghiêng thậm chí là bay đảo ngược lại nhầm lẫn là bay ngang, biển cả lại nhầm lẫn là bầu trời, bởi vì cả hai đều là màu xanh, biết những điều này sẽ sinh ra hậu quả gì không?”
“…”
“Lúc em đã cho rằng càng lúc cách càng gần bầu trời, máy bay và cả em lao đầu vào biển, máy bay thì hỏng, con người thì mất.” Tiếng nói bình tĩnh của anh khiến tâm trạng Lôi Vận Trình càng lúc càng bình tĩnh hơn.
“…” Lôi Vận Trình ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, “Có phải anh muốn nói tình cảm em dành cho anh cũng là ảo giác hay không?”
“Không phải không có khả năng này.”
“Em xác định là không có!”
Phong Ấn cười nhạt, “Trên một phương diện nào đó, tự tin là điều vô cùng quan trọng đối với một phi công, một khi ở trên không phát sinh tình huống nguy hiểm, quyết định sinh và tử chỉ có vài giây mà thôi, nó buộc em không được có một chút do dự nào.”
Lôi Vận Trình hít thật sâu, nhìn thẳng vào anh, trong mắt cô hiện lên một thứ ánh sáng óng ánh. “Dựa theo cách nói của anh, vậy ngược lại, sao anh có thể xác định được việc anh không yêu em không phải là ảo giác?”
“…” Phong Ấn giương môi, lại một lần nữa không thể trả lời câu hỏi của cô.
Lôi Vận Trình vùi đầu vào ngực anh, ra sức hít hà hương vị trên người anh. “Chúng ta, ai không tin tưởng đối phương, vậy thì hãy phó thác nó cho thời gian được không? Bốn năm sau, nếu như em đúng như lời nói của anh, đối với anh chỉ là xúc động nhất thời thì em sẽ tự biết bản thân mình nên làm thế nào. Còn nếu bốn năm sau em vẫn là em, vậy anh có thể… cho em, cho chúng ta một cơ hội hay không? Thử, yêu em một lần.”
“Nếu như đến lúc đó anh kết hôn rồi thì sao?”
“…” Lôi Vận Trình nghẹn ngào, không nói gì rất lâu, cô hung hăng cắn mạnh vào ngực anh một cái, hài lòng nghe tiếng hít vào thật sâu của anh. “Anh nhất định phải đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao? Kết hôn muộn một chút sẽ chết à?”
Phong Ấn nhịn đau không khỏi cười rộ lên, xoa xoa tóc của cô. “Được rồi, để em nghĩ xem, bốn năm sau em gái niềng răng của anh sẽ có dáng vẻ như thế nào, sẽ càng đen hơn?”
“Chúng ta nói xong rồi đấy, anh phải chờ em bốn năm, không được kết hôn.” Lôi Vận Trình bặm môi nhìn anh, đáng yêu và xinh đẹp giống như một con búp bê.
Phong Ấn trầm ngâm, tiếp theo đó gật đầu. “Thật sự là một hiệp ước không bình đẳng.”
Lôi Vận Trình thỏa mãn cong mày lên, cô rút điện thoại ở trong túi anh ra, cầm lên, ấn ấn một dãy số, rất nhanh ở bên kia đã có người nhận.
“Gọi cái rắm gì, tớ đang có vụ án đây này!” Giọng điệu của Lôi Dật Thành vô cùng hung tợn, xung quanh anh ta ồn ào tiếng cãi vã.
Lôi Vận Trình cười hì hì, “Anh, gửi cho em một vài bộ mỹ phẩm chăm sóc da đi, phải là sáng da và chống nắng nhé, ghi sổ nợ cho bố.”
Lôi Dật Thành sửng sốt, cúi đầu nhìn số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, “Sao em lại dùng điện thoại của Phong Ấn? … Em không trốn học đi tìm cậu ta đó chứ?”
“Sao có thể, là anh ấy đến tìm em.”
Lôi Vận Trình đắc ý khoe khoang, Lôi Dật Thành trầm mặc một lúc sau đó bỗng nhiên thanh âm nổi giận truyền đến. “Giờ này đã mấy giờ rồi? Đừng nói với anh em không ở trường học mà lại quấn lấy cậu ta nhé! Đưa điện thoại cho cậu ta ngay!”
Lôi Vận Trình ở bên cạnh xấu hổ, Phong Ấn thở dài, nhận lấy điện thoại, “Anh Dật Thành, gần đây khỏe không? Tớ à? Đang ở khách sạn… Ăn một ít snack, bây giờ tớ muốn làm gì cậu cũng cản không được.”
Một bên Phong Ấn nhận điện thoại, còn một bên là Lôi Vận Trình đang đùa nghịch mô hình máy bay chiến đấu trong tay.
Ông trời cuối cùng cũng không phụ lòng cô, ít ra cũng đã cho cô có được một câu HỨA HẸN trân quý.
…
Phong Ấn đáp chuyến bay đi vào buổi sáng, ăn sáng xong thì anh đi, anh không để cô tiễn anh. Lôi Vận Trình ôm đầu gối ngồi nhà nghỉ ở vườn hoa bệnh viện, cô cầm chiếc máy bay nhỏ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây xanh thẳm, khóe môi cô không thể nào kiềm chế được mà cong lên.
Bốn năm, bốn năm, sẽ thoáng qua rất nhanh, chình là ở phía trước…
Lôi Vận Trình cúi đầu chôn mặt vào giữa hai gối: Cô làm sao có thể sống trong sự nhớ nhung da diết này, anh vừa mới đi, nỗi nhớ anh đã chất đầy trong lòng cô.
Buổi chiều, Phương Mặc Dương đến đón cô xuất viện, lúc gần đến trường học anh ta đưa mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu. “Cậu ấy vừa mới đi em đã không gượng dậy nổi rồi à? Muốn tôi cho em một điều kinh ngạc vui mừng hay không? Cho em tỉnh lại một chút?”
Suy cho cùng Phương Mặc Dương cũng là đội trưởng của cô, trên tay nắm quyền sinh sát. Lôi Vận Trình hoài nghi liếc nhìn anh ra, nhưng lại không dám bất kính với anh ta. “Là vui mừng… hay là hoảng sợ?”
Phương Mặc Dương nhếch môi cười mỉa, chờ cho đến khi vào trường học, đỗ xe xong anh ta mới nói với cô. “Khoan hẵng về ký túc xá, đến văn phòng trước đi.”
“Ờ.” Lôi Vận Trình lên tiếng trả lời, trên lưng mang theo ba lô chạy đến văn phòng.
Trước văn phòng.
Cô đứng trước cửa, vừa muốn gõ cửa thì đúng lúc có một giáo viên mở cửa bước ra từ bên trong. “Lôi Vận Trình? Em xuất viện rồi, vết thương ổn hơn chưa?”
“Đã ổn lắm rồi ạ, cám ơn thầy đã quan tâm.” Lôi Vận Trình cung kính trả lời, thầy giáo kia rất thích tán gẫu, trò chuyện với Lôi Vận Trình một lúc mới rời đi.
Lôi Vận Trình thở hắt ra, quay lại, vừa muốn gõ cửa thì cũng đúng lúc này cửa bị người ở bên trong mở ra, cô vẫn chưa kịp thấy rõ là ai đang đứng trước mặt thì bỗng nhiên bị choáng, một người dùng sức thật mạnh kéo cô vào trong, áp lên tường, tay người đó bóp cằm cô đối mặt rồi nâng lên, một nụ hôn tràn ngập hàm ý xâm lược cứ thế phủ xuống mặc cho cô ngỡ ngàng.
Đầu óc Lôi Vận Trình ong lên một tiếng, đối với cô như thế chỉ có một người.
Cô bị hôn đến mức không thở nổi, hai tay đã sớm bị anh ta nắm chặt không thể nào nhúc nhích, Lôi Vận Trình vứt bỏ ý nghĩ giãy dụa, lúc đầu lưỡi anh ta xấu xa xâm nhập vào khoang miệng, cô dùng lực cắn thật mạnh.
Lục Tự bị tập kích bất ngờ, sự đau đớn đột ngột khiến anh ta buông bờ môi mà mình chiếm hữu đã lâu ra, nhưng anh ta lại không buông vòng tay đang ghìm chặt lấy cô, sau đó lại hôn mấy cái lên gương mặt mềm mại của cô, liếm láp khóe môi cô. Anh ta cong môi nở một nụ cười.
“Vẫn cay xè như thế, cô bé, nhớ anh không?