Trước khi nước mắt trào ra, Lôi Vận Trình đứng bật dậy khỏi chiếc va ly rồi trực tiếp nhào vào lòng Phong Ấn, sức bổ nhào của cô khiến Phong Ấn lui nửa bước mới đứng vững lại rồi đỡ lấy cô, anh không khỏi bật cười ra tiếng. “Kiềm chế một chút, sao cứ bổ nhào ra thế?”
Lôi Vận Trình làm như mắt điếc tai ngơ, cô cọ đi cọ lại trong lòng anh, ôm anh quyết không buông. “Sao không nói với em trước là anh đến đón em? Anh em cũng không nói!”
“Lúc cậu ấy gọi điện thoại cho anh, cũng vừa đúng lúc anh phải đến đây gặp người khác.” Phong Ấn sờ sờ đầu cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. “Đứng lên đi nào, nhiều người đang nhìn kìa.”
“Nhìn đi, em muốn tất cả mọi người đều nhìn đấy.” Lôi Vận Trình chỉ hận không thể biến nhỏ lại, để bất kì lúc nào cũng được anh mang theo bên người.
Phong Ấn không để cô tiếp tục làm theo ý thích, tay anh đưa vào trong ngực nâng cằm cô lên, tạo khoảng cách cho hai người, ngón tay anh lau đi những vệt ẩm ướt trên khóe mắt cô. “Để anh nhìn xem em gái niềng răng có gì thay đổi nào.”
Lôi Vận Trình cau mày lại, chóp mũi nhỏ của cô vì lạnh mà đỏ ửng, khóe miệng bướng bỉnh cong lên, hai tay vẫn còn túm chặt lấy gấu áo ở thắt lưng anh, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Vẫn ổn, không đen lắm, không khác ban đầu là bao, có phải cao hơn một chút không?” Phong Ấn nhíu mày hỏi cô.
Lúc anh nhíu mày, một bên chân mày cạnh mi tâm hơi run nhẹ một chút, đó là thói quen của anh mà Lôi Vận Trình đã phát hiện từ nhỏ. Có gió thổi qua, cuốn đi nhiệt độ trên cơ thể anh, hương vị của anh và ký ức như ùa vào mặt cô, tạo ra một cảm giác như đã trải qua mấy đời.
“Đúng là cao lên.” Bỗng nhiên Lôi Vận Trình tháo kính mát của anh xuống, cô kiễng chân đồng thời kéo đầu anh xuống, chủ động hôn lên môi anh, hai tay cô vòng qua cổ anh siết chặt, chỉ sợ bản thân mình chừa đường để anh cự tuyệt.
Phong Ấn túm lấy tay cô, phát hiện cô không hề có ý nới lỏng, bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch nên anh chỉ còn cách phải khom người, thoạt nhìn cứ như anh đang nhiệt tình nghênh đón nụ hôn của cô.
Lôi Vận Trình ngậm lấy môi anh, trúc trắc như trẻ con nhưng lại vô cùng nhiệt tình mút lấy môi anh. Con ngươi đen láy của Phong Ấn rủ xuống quan sát cô, đôi môi mỏng anh thản nhiên đáp trả lại cô, vẻ tập trung tinh thần của cô hoàn toàn nằm trong mắt anh.
Hình ảnh một cô gái mặc chiếc áo đỏ chói mắt và một người đàn ông cao to đẹp trai ôm hôn nhau cuồng nhiệt ở trước mặt mọi người dường như đã trở thành khung cảnh đẹp nhất ngày hôm đó ở sân bay.
Khi Phong Ấn vỗ nhẹ vào lưng nhắc nhở Lôi Vận Trình mới dừng lại nụ hôn của cô, môi cô vẫn đặt trước môi anh thở dốc. “Em đã cao lên, cao đến mức có thể hôn anh được rồi.”
“Năm đó anh về em cũng cưỡng hôn anh một lần còn gì, đây là lần thứ hai rồi.” Phong Ấn day day ót cô, trên vẻ mặt không hề có chút biểu hiện nào. “Có phải em nghiện rồi không?”
“Em đã nghiện anh mất rồi.” Lôi Vận Trình càng bạo dạn ôm lấy anh hơn, cô ôm lấy cánh tay anh không buông. “Vừa rồi anh nói còn phải gặp một người, ai thế?”
Môi Phong Ấn vẽ ra một nụ cười, cằm hất về phía sau cô. “Cô ta.”
Lôi Vận Trình quay đầu nhìn theo ánh mắt anh, sự vui mừng tràn ngập ban đầu bỗng chốc biến mất.
Hạ Viêm Lương đội một chiếc nón len thật dày, máy tóc dài của cô ta từ gò má rũ dài xuống, trên mặt cô ta cũng mang theo một chiếc kính mát, cô ta kéo va ly từ trong đi ra. Lúc Lôi Vận Trình nhìn thấy Hạ Viêm Lương cũng vừa đúng lúc cô ta vô ý ngẩng đầu nhìn đến chỗ cô, cô ta tươi cười vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Hạ… Hạ Viêm Lương?”
Lôi Vận Trình có phần không dám tin vào hai mắt của mình, cô kinh ngạc nhìn về phía Phong Ấn, dường như đang chờ anh nói rằng đó không phải là Hạ Viêm Lương, cô đã nhìn nhầm người rồi.
Nhưng cô chỉ có thể thấy rõ rành rành là Phong Ấn đang khẽ gật đầu, Lôi Vận Trình chậm rãi nới lỏng cánh tay anh, Phong Ấn vô cùng tự nhiên bước lên tiếp nhận va ly của Hạ Viêm Lương rồi trực tiếp bỏ vào trong xe, sau đó anh lại quay đầu đi lấy hành lý của Lôi Vận Trình.
“Chào, Lôi tiểu thư, chúng ta đã từng gặp qua rồi.” Hạ Viêm Lương vô cùng nhiệt tình chào hỏi Lôi Vận Trình, chỉ là Lôi Vận Trình chỉ cười lạnh lùng lấy lệ.
Lúc lên xe, Lôi Vận Trình cố tình đi chậm hơn một bước, còn Hạ Viêm Lương lại trực tiếp kéo vị trí cạnh người lái, trực tiếp ngồi vào, thắt dây an toàn. Trong lòng Lôi Vận Trình bỗng chốc nặng trĩu, trái lại cô trừng mắt nhìn vào Phong Ấn trong kính chiếu hậu.
Phong Ấn lại không phát hiện ra cảm xúc đang thay đổi của cô, một tay anh nhẹ nhàng nắm kéo lấy cánh tay cô, anh giúp cô mở cửa xe sau. “Lên xe đi em, bên ngoài lạnh lắm.”
Lôi Vận Trình vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích, “Em chờ anh em đến, hai người đi trước đi.”
Phong Ấn nghiêng đầu nhìn cô một cái, anh trầm ngâm một lúc rồi đóng cửa xe lại, nhỏ giọng hỏi: “Đang cáu à?”
“Không có, chúng ta không thuận đường, không tiện cho lắm, em không muốn làm phiền anh.” Lôi Vận Trình nghển cổ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Lôi Dật Thành không biết sẽ tan ca lúc mấy giờ, cậu ấy còn có nhiệm vụ, nói không chừng vài giờ nữa cũng chưa xong đâu.” Phong Ấn vuốt ve mái tóc ngắn của cô. “Hai nhà chúng ta không thuận đường đâu phải chỉ mới bắt đầu ngày hôm nay, không muốn làm phiền anh? Trước kia sao anh không nghe em nói như vậy nhỉ?”
“Theo anh thì tại sao?” Lôi Vận Trình hỏi lại.
Khóe môi Phong Ấn hơi cong lên, “Em có nổi giận thì chờ đến khi chỉ có hai chúng ta anh sẽ cho em trút giận thỏa thích, bây giờ thì lên xe đi, đừng để anh nói lần thứ hai.”
…
Sân bay vẫn cách thành phố một đoạn đường, Lôi Vận Trình miễn cưỡng nằm ở ghế phía sau chợp mắt. Hạ Viêm Lương quay đầu lại nhìn, bàn tay cô ta bao trùm lên bàn tay đang đặt trên vô lăng của Phong Ấn, cố gắng nói thật nhỏ: “Tay anh lạnh quá.”
Phong Ấn khẽ “Ừh” một tiếng, anh đạp chân ga tăng tốc.
Lúc này, rất nhiều đoạn đường đông đúc đến mức kiến bò không lọt, Phong Ấn cố ý chọn một con đường vắng vẻ nhưng lại hơi xa hơn một chút, nhưng vẫn gặp phải tình trạng kẹt xe. Chiếc xe của anh lấy tốc độ như một con rùa đang bò thong thả tiến về phía trước, anh bật điều hòa trong xe, hơi ấm khiến khiến người khác rất dễ buồn ngủ, không bao lâu sau Hạ Viêm Lương đã dựa lưng vào ghế ngồi ngủ say.
Phong Ấn buồn chán không có gì làm, ánh mắt dời tới dời lui của anh cuối cùng lại dừng ở hình ảnh được phản chiếu trên kính, trên thân ảnh màu đỏ kia. Tiếp theo anh lại dời tầm mắt đi.
Hạ Viêm Lương xuống xe lúc nào, Lôi Vận Trình cũng không biết, ngay cả bản thân cô chìm vào giấc khi lúc nào cô cũng không nhớ được, lúcPhong Ấn đánh thức cô thì bọn họ đã ở trước cổng Lôi gia.
Gió buổi tối rất lạnh, ùa vào da cô tạo cảm giác đau như con dao nhỏ cứa vào da. Phong Ấn chạy nhanh đến phía sau cài cúc áo khoác của cô lại, “Vừa rồi Lôi Dật Thành điện thoại cho anh, cậu ấy cũng sắp tan ca rồi, đã đặt chỗ sẵn ở bên ngoài, bố mẹ em chắc là đã đến đó cả rồi, anh giúp em mang hành lý vào rồi lại đưa em đến đó.”
Anh thuật lại lời nói của Lôi Dật Thành không sai một chữ cho cô nghe, Lôi Vận Trình gật đầu, không hề kêu ca một tiếng xuống xe cùng anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Phong Ấn đến Lôi gia, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào phòng Lôi Vận Trình. Phòng của cô dường như không khác gì so với tưởng tượng của anh, sạch sẽ đơn giản, khắp nơi đều thể hiện rõ đây là phòng của một cô gái nhỏ xinh xắn. Trên cửa sổ lẫn bàn học đều có vài chậu hoa nhỏ, trên giá sách, những quyển sách đều được chất san sát vào nhau chật kín. Anh nhìn lướt qua, bất ngờ phát hiện là có hơn một nửa sách đều liên quan đến phi hành, trong đó, có đủ loại tạp chí quân sự và tài liệu, sách báo về quân sự, được sắp xếp chỉnh tề dựa theo năm xuất bản được in ở mặt trên. Anh rút vài quyển được xếp ở đầu tiên ra, quên đi cả thời gian, thời điểm đó đúng là năm đầu tiên anh đến trường hàng không.
Một bàn tay nhỏ nhắn bỗng nhiên giật quyển tạp chí trên tay anh, rồi lại cất vào giá sách một lần nữa, “Có thể đi rồi.”
Lôi Vận Trình dùng tốc độ nhanh nhất để thay một bộ quần áo rồi bước ra khỏi phòng, cô mang một đôi bốt cao, trông vô cùng thoải mái và trưởng thành hơn rất nhiều, ở trán cô đã có thêm vài phần khí khái của quân nhân. Phong Ấn chớp chớp mắt, vụt một cái đã hơn ba năm rồi, cô nhóc này thật sự là rất khác so với trước đây.
Lúc bọn họ đến nhà hàng đúng lúc Lôi Dật Thành cũng vừa đến, Phong Ấn đẩy Lôi Vận Trình về phía trước, “Nhiệm vụ hoàn thành.”
Lôi Dật Thành cười, “Cùng ăn luôn đi.”
Phong Ấn vẫn chưa kịp từ chối thì Lôi Vận Trình đã thay anh mở miệng: “Anh ấy không rảnh, ngày khác đi.”
Phong Ấn giương môi, “Để ngày khác đi, tớ đi trước, có hẹn rồi, em gái niềng răng, bỏ qua chuyện lúc nãy đi, chờ điện thoại của anh.”
Phong Ấn lái xe đi, Lôi Dật Thành cốc đầu em gái. “Hai người làm sao nữa vậy? Anh cho rằng cậu ấy đi đón em, em phải vui lắm chứ, sao, ai đã làm bực bội thế này?”
Lôi Vận Trình trừng anh ta, “Anh ấy đi đón em hay là thuận đường đón em?”
“Có gì khác nhau sao?”
“Vốn dĩ là không có gì khác nhau, nhưng người mà anh ấy đón là Hạ Viêm Lương, đừng nói với em anh không biết Hạ Viêm Lương là ai.”
Sao Lôi Dật Thành lại không biết, hai người đã từng là bạn học nhiều năm. Anh ta cười xảo quyệt, anh khoác vai Lôi Vận Trình đi vào nhà hàng. “Đừng vì một Hạ Viêm Lương mà làm hỏng tâm trạng của em, bố em đang chờ em đó, đã mấy năm rồi em không về nhà, con gái bất hiếu?”
Lôi Vận Trình chẹp chẹp môi, cố gắng nuốt hết sự tức giận, oan ức và nghi hoặc xuống, dù sao cô thật sự rất nhớ nhà.
“Anh đoán là lát nữa mẹ thấy em nhất định là sẽ khóc.” Lôi Dật Thành chế giễu.
“Ừ, sau đó nhất định bố sẽ lườm em.” Lôi Vận Trình gật đầu đồng ý, hai người nói nói cười cười nháy mắt với nhau làm tan đi sự không vui vừa rồi.
Sự thật đúng như hai anh em đã đoán, Thương Tiểu Thiền thấy con gái thì không dám nhận, cô bé thuần khiết như nước kia chỉ mới vài năm đã thay đổi đến mức hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, nắm lấy tay cô rơi nước mắt.
Lôi Dật Thành âm thầm đưa mắt với Lôi Vận Trình truyền đạt ý “Thấy không, quả nhiên là ánh mắt đó”, Lôi Vận Trình ôm cánh tay Thương Tiểu Thiền dỗ dỗ bà, “Mẹ, con đâu có gầy đâu, rất khỏe mạnh, có tin là bây giờ con tiếp mấy chiêu của anh cũng không thành vấn đề gì không, anh mà muốn thắng con cũng phải hao tốn nhiều công sức lắm đó!”
“Con là một đứa con gái mạnh như thế để làm gì? Nhà chúng ta có hai người đàn ông, còn chưa đủ bảo vệ con sao?” Nước mắt Thương Tiểu Thiền đã tràn ngập ở hốc mắt, bà cố gắng kìm lại. Thật ra dáng người của Lôi Vận Trình rất chuẩn, từ trên xuống dưới, mỗi một đường cong đều cực kì hoàn mỹ, mạnh là một phần của kiên cường, yếu là một phần của mềm mỏng. Chỉ là tất cả những người mẹ trên thế giới đều vĩnh viễn có tâm lý phản đối con gái mình gầy, Lôi Vận Trình thay đổi khiến bà vô cùng đau lòng.
Lôi Vận Trình ở một bên an ủi Thương Tiểu Thuyền, Lôi Dật Thành ở bên cạnh hỏi Lôi Khải, “Xem ra cánh tay con bé này rất mạnh, con chụp nó không được, hôm nào bố thử tiêu diệt sự oai phong của nó xem?”
Lôi Khải cúi đầu nhấp một hớp rượu, nhếch môi lên. “E rằng tôi cũng không chụp được.”
Lôi Vân Trình có thể kiên trì đến ngày hôm nay không thể không khiến Lôi Khải khâm phục, đồng thời không thể không tin tưởng rằng, tình cảm mà cô dành cho Phong Ấn còn sâu sắc hơn cả trong tưởng tượng của ông. Nhìn con gái mình dần dần được lột xác, bỗng nhiên ông nhớ đến một câu: Nữ đại bất trung lưu(1).
(1) Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không giữ lại được.
…
Sáng hôm sau khi Lôi Vận Trình về nhà, trên trời bắt đầu có bông tuyết rơi lất phất, từng đóm nhỏ rơi trên mặt băng lạnh lẽo. Lúc Lôi Dật Thành xuống lầu thì thấy thân ảnh của cô thì không khỏi cảm thấy trong lành. “Sao không ngủ thêm một lát nữa.”
“Thói quen ở trường rồi, bình thường lúc này bọn em đã ra sân tập thể dục buổi sáng.” Lôi Vận Trình vội vàng đeo tạp dề vào, “Trứng sẽ xong ngay thôi, anh ăn trước đi.”
Lôi Dật Thành ngồi trước bàn ăn nhìn lướt qua một thể bữa sáng mà cô đã chuẩn bị, Lôi Vận Trình đã mang ba phần trứng ốp la ra.
Lúc này Lôi Khải cũng vừa tập thể dục buổi sáng về, ông phủi phủi bông tuyết trên quần áo xuống, thấy Lôi Vận Trình thì cũng không khỏi kinh ngạc. “Sớm vậy sao?”
Lôi Dật Thành cười, “Bố, bố xem đây thật sự là Trình Trình của chúng ta sao? Có phải là giả mạo không?”
“Phụ nữ nhỏ của nhà chúng ta vào nhà bếp, cái này đúng là có gì đó không đúng.” Lôi Khải bước đến nếm thử món trứng ốp la, sau đó ông cười rộ lên. “Nhưng mà khẩu vị vẫn rất quen thuộc.”
Ông nói xong thì trở về tắm rửa, Lôi Dật Thành buồn bực. “Sao bố lại nói khẩu vị quen thuộc, anh nhớ em chưa từng vào bếp mà, không tính lần em làm thức ăn cho Phong Ấn.”
“Em chưa từng làm cho anh chứ không phải chưa từng làm cho bố.” Lôi Vận Trình bưng cháo lên, múc cho anh một bát. “Anh, hôm nay mấy giờ anh tan ca?”
“Hôm nay không có việc gì, chắc là tan ca không muộn lắm, sao vậy?”
Ánh mắt Lôi Vận Trình nhìn một vòng xung quanh, vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của anh ta. “Án Kỳ cũng về rồi, cậu ấy muốn gặp anh, buổi tối ra ngoài chơi nha, còn có cô bạn ở trường hàng không của em nữa, Đỗ Nghiên Thanh, rất là xinh đẹp.”
Lôi Dật Thành cau mày, “Án Kỳ à, cuộc thực tập đội chống ma túy vào nghỉ hè năm ngoái anh đã dẫn dắt em ấy, cũng không tệ, thông minh lanh lợi.”
“Vậy anh là sư phụ của cậu ấy? Vậy thì càng nên đi.”
Lôi Dật Thành suy tư một lát, gật đầu. “Ừ, buổi tối anh tan ca đi đón Tử Du trước, mang cô ấy theo, có ngại không?”
Tuy rằng Lôi Dật Thành và Tử Du vẫn chưa kết hôn, nhưng người của Lôi gia đã sớm xem cô ấy là người nhà, đương nhiên là không nói đến có ngại hay không, những lời này của Lôi Dật Thành rõ ràng là hỏi Án Kỳ.
Lúc Lôi Vận Trình truyền đạt lại ý của Lôi Dật Thành cho Án Kỳ nghe thì cô vẫn chưa thấy điều gì khác lạ ở cô ấy.
“Đương nhiên là được, tối nay tớ mời khách nha.” Án Kỳ cắn ống hút bỏ trong ly nước trái cây suy ngẫm, “Vậy thì, gọi Phong Ấn đến luôn đi, tớ vẫn chưa gặp anh ấy lần nào.”
Lôi Vận Trình chống cằm, vẻ vui mừng ban đầu trên gương mặt bỗng chốc mất đi vài phần. “Được.”
…
Cuối cùng, quả nhiên là Lôi Dật Thành dẫn bạn gái đến.
Đây không phải là lần đầu tiên Án Kỳ và Tử Du gặp mặt nhau, năm trước, trong thời gian thực tập có rất nhiều lần Lôi Dật Thành đều mang theo cô, cũng không chỉ một lần đưa cô và Tử Du đi dùng cơm. Án Kỳ là một cô gái rất ngoan ngoãn, còn hiểu chuyện hơn cả Lôi Vận Trình, Tử Du rất thích cô ấy.
Tử Du bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lôi Dật Thành đang đứng ở bên ngoài lan can hút thuốc chờ cô ấy, cô ấy khoác vai Lôi Dật Thành rồi chớp chớp mắt nhìn anh ta. “Sao em luôn cảm thấy cô bé Án Kỳ này vẫn không hề quên anh, anh có cảm giác thế nào hả cảnh sát Lôi?”
Lôi Dật Thành ngậm thuốc híp mắt cười, “Cảm giác của anh có thể quyết định những nhân tố quan trọng trong việc em và em ấy sống hòa bình không?”
Tử Du hất cằm, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh ta. “Nếu anh dám nói cảm giác của anh là rất vui em sẽ đồng ý tặng anh cho cô ấy.”
Lôi Dật Thành bật cười, nhân tiện hôn nhẹ vào môi cô ấy, “Chia tay vui vẻ, anh đi tìm niềm vui mới, Án Kỳ trẻ tuổi xinh đẹp mà còn hiểu chuyện nữa, ít nhất sẽ không tùy hứng, không cần anh nhớ thương mỗi ngày, đỡ lo.”
“Người yêu cũ của anh kém cỏi như vậy sao?” Khí thế không thèm quan tâm vừa rồi của Tử Du không còn nữa, tay cô vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, nhíu mày rồi bắt đầu thể hiện sự đau buồn. “Nhưng mà nói không chừng em đã có con với anh.”
Lôi Dật Thành nghiêng đầu thở dài, “Lần nào cũng là câu này, em có thể đổi mới chút được không?”
Biểu cảm trên mặt của Tử Du giống như ảo thuật, cô ấy liền thay đổi thành một vẻ mặt đắc ý, cô ấy kéo cánh tay Lôi Dật Thành rồi tựa vào vai anh ta. “Câu nói duy nhất có thể đối phó được anh, sao lại phải đổi? À, đúng rồi, không phải Trình Trình nói gọi Phong Ấn đến à, sao vẫn chưa thấy anh ấy nữa? Anh ấy có thể còn đùa nghịch hơn cả em.”
“Anh đoán là…” Lôi Dật Thành dụi thuốc chuẩn bị kéo Tử Du trở về phòng, bỗng nhiên trong tầm mắt anh ta xuất hiện một bóng dáng quen thuộc thoáng qua, điều đó khiến anh không khỏi dừng bước, tìm kiếm bóng dáng đó.
Cặp tình nhân đang ngồi ngoài đại sảnh nhà hàng kia… Làm sao Lôi Dật Thành không biết? Con ngươi của anh ta trở nên lạnh lẽo, trước khi Tử Du phát hiện, anh ta đã ôm cô ấy đi lên lầu. “Anh đoán là không có thời gian rảnh để phân thân.”
Mãi cho đến khi mọi người chơi đùa vui vẻ rồi giải tán vẫn chưa thấy Phong Ấn xuất hiện, đêm nay Lôi Vận Trình uống chút rượu, chỉ có Lôi Dật Thành và Án Kỳ biết cô thật sự không vui vẻ như bên ngoài.
Buổi phóng túng tối nay đương nhiên là do Lôi Dật Thành thanh toán, anh ta làm sao có thể để một cô gái như Án Kỳ tính tiền được. Sau khi Đỗ Nghiên Thanh và Án Kỳ rời đi, Lôi Vận Trình ngồi trên băng ghế ở ven đường, cô ngồi xếp bằng chơi trò chơi trong điện thoại đi động.
Một ngày tuyết rơi, mặt đất đã tích tụ một tầng thật dày, Tử Du sợ lạnh nên vào xe ngồi trước, Lôi Dật Thành ngồi xuống cạnh Lôi Vận Trình, anh ta trực tiếp tắt trò chơi của cô. “Em ở đây chờ cậu ấy, hay là theo anh về nhà?”
“Anh về trước với chị Tử Du đi, em chờ đến mười hai giờ, rồi tự mình lái xe về.” Lôi Vận Trình giật điện thoại lại, cô mở trò chơi ra một lần nữa, chơi một lúc lại ngẩng đầu nhìn anh ta. “Anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa Phong Ấn và Hạ Viêm Lương vậy?”
Lôi Dật Thành mím môi không đáp, anh ta cởi áo khoác ra choàng lên người cô. “Quan hệ giữa bọn họ có thể ngăn cản em tiếp tục yêu cậu ấy không?”
Lôi Vận Trình không hé môi, anh ta khẽ thở dài. “Lời nên nói anh đã nói với em vài năm trước, Phong Ấn có thể là anh trai của em, nhưng chưa hẳn đã là một người đàn ông tốt, em vẫn liều lĩnh đâm đầu vào tường không từ bỏ ý định, anh dạy em không nghe, lúc khó thì đừng có đến tìm anh… Chỉ cần có Hạ Viêm Lương, khả năng hai người ở cùng nhau là cực kì thấp.”
Lôi Dật Thành bỏ lại những lời đó rồi rời đi, Lôi Vận Trình cầm điện thoại mà ngẩn cả người.
Trong lòng, trong đầu cô, tất cả đều chỉ là đau đớn. Cái tên Hạ Viêm Lương này khiến cô vừa chán ghét vừa lạnh lẽo.
Cô không biết bản thân đã ngồi ở đó bao lâu, lúc Phong Ấn đến trên người cô đã bị phủ đầy tuyết, nhìn từ xa trông cô giống như một pho tượng.
“Không phải anh đã nói là có lẽ anh không đến được sao, em phải chờ cho đến lúc hết hy vọng mới cam tâm à?” Phong Ấn ôm Lôi Vận Trình tay chân đã cứng ngắc vào trong xe, mở điều hòa ở chế độ ấm nhất, anh cởi áo khoác của mình ra bọc lấy người cô rồi ôm vào lòng, hai tay anh không ngừng xoa xoa sưởi ấm bàn tay nhỏ bé đã đông cứng vì lạnh của cô.
Anh có phần tức giận, nghiêm khắc trách cứ: “Anh cho rằng sau ba năm em cũng đã đủ trưởng thành rồi, sao vẫn không biết bảo vệ bản thân vậy hả? Thân thể của em không chỉ là của một mình em, mà còn là của quốc gia, của Không quân.”
Lôi Vận Trình ghé vào lòng anh run rẩy không ngừng, nhắm mắt lại, cô hiểu rõ đây là giây phút khó có được.
Cô càng không nói gì, Phong Ấn càng cảm thấy tức giận. “Lôi Vận Trình, anh thật sự muốn đánh em một trận, để em có thể tỉnh táo một chút! Hoặc là mở đầu óc của em ra, nhìn xem bên trong là thứ gì!”
Lôi Vận Trình cọ cọ vào gáy anh, cô cúi đầu, yếu ớt trả lời anh một chữ.
“Anh.”
Động tác của Phong Ấn dừng lại một lát, theo bản năng, anh rung động nghiến răng ken kén.
Trước khi nước mắt trào ra, Lôi Vận Trình đứng bật dậy khỏi chiếc va ly rồi trực tiếp nhào vào lòng Phong Ấn, sức bổ nhào của cô khiến Phong Ấn lui nửa bước mới đứng vững lại rồi đỡ lấy cô, anh không khỏi bật cười ra tiếng. “Kiềm chế một chút, sao cứ bổ nhào ra thế?”
Lôi Vận Trình làm như mắt điếc tai ngơ, cô cọ đi cọ lại trong lòng anh, ôm anh quyết không buông. “Sao không nói với em trước là anh đến đón em? Anh em cũng không nói!”
“Lúc cậu ấy gọi điện thoại cho anh, cũng vừa đúng lúc anh phải đến đây gặp người khác.” Phong Ấn sờ sờ đầu cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. “Đứng lên đi nào, nhiều người đang nhìn kìa.”
“Nhìn đi, em muốn tất cả mọi người đều nhìn đấy.” Lôi Vận Trình chỉ hận không thể biến nhỏ lại, để bất kì lúc nào cũng được anh mang theo bên người.
Phong Ấn không để cô tiếp tục làm theo ý thích, tay anh đưa vào trong ngực nâng cằm cô lên, tạo khoảng cách cho hai người, ngón tay anh lau đi những vệt ẩm ướt trên khóe mắt cô. “Để anh nhìn xem em gái niềng răng có gì thay đổi nào.”
Lôi Vận Trình cau mày lại, chóp mũi nhỏ của cô vì lạnh mà đỏ ửng, khóe miệng bướng bỉnh cong lên, hai tay vẫn còn túm chặt lấy gấu áo ở thắt lưng anh, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Vẫn ổn, không đen lắm, không khác ban đầu là bao, có phải cao hơn một chút không?” Phong Ấn nhíu mày hỏi cô.
Lúc anh nhíu mày, một bên chân mày cạnh mi tâm hơi run nhẹ một chút, đó là thói quen của anh mà Lôi Vận Trình đã phát hiện từ nhỏ. Có gió thổi qua, cuốn đi nhiệt độ trên cơ thể anh, hương vị của anh và ký ức như ùa vào mặt cô, tạo ra một cảm giác như đã trải qua mấy đời.
“Đúng là cao lên.” Bỗng nhiên Lôi Vận Trình tháo kính mát của anh xuống, cô kiễng chân đồng thời kéo đầu anh xuống, chủ động hôn lên môi anh, hai tay cô vòng qua cổ anh siết chặt, chỉ sợ bản thân mình chừa đường để anh cự tuyệt.
Phong Ấn túm lấy tay cô, phát hiện cô không hề có ý nới lỏng, bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch nên anh chỉ còn cách phải khom người, thoạt nhìn cứ như anh đang nhiệt tình nghênh đón nụ hôn của cô.
Lôi Vận Trình ngậm lấy môi anh, trúc trắc như trẻ con nhưng lại vô cùng nhiệt tình mút lấy môi anh. Con ngươi đen láy của Phong Ấn rủ xuống quan sát cô, đôi môi mỏng anh thản nhiên đáp trả lại cô, vẻ tập trung tinh thần của cô hoàn toàn nằm trong mắt anh.
Hình ảnh một cô gái mặc chiếc áo đỏ chói mắt và một người đàn ông cao to đẹp trai ôm hôn nhau cuồng nhiệt ở trước mặt mọi người dường như đã trở thành khung cảnh đẹp nhất ngày hôm đó ở sân bay.
Khi Phong Ấn vỗ nhẹ vào lưng nhắc nhở Lôi Vận Trình mới dừng lại nụ hôn của cô, môi cô vẫn đặt trước môi anh thở dốc. “Em đã cao lên, cao đến mức có thể hôn anh được rồi.”
“Năm đó anh về em cũng cưỡng hôn anh một lần còn gì, đây là lần thứ hai rồi.” Phong Ấn day day ót cô, trên vẻ mặt không hề có chút biểu hiện nào. “Có phải em nghiện rồi không?”
“Em đã nghiện anh mất rồi.” Lôi Vận Trình càng bạo dạn ôm lấy anh hơn, cô ôm lấy cánh tay anh không buông. “Vừa rồi anh nói còn phải gặp một người, ai thế?”
Môi Phong Ấn vẽ ra một nụ cười, cằm hất về phía sau cô. “Cô ta.”
Lôi Vận Trình quay đầu nhìn theo ánh mắt anh, sự vui mừng tràn ngập ban đầu bỗng chốc biến mất.
Hạ Viêm Lương đội một chiếc nón len thật dày, máy tóc dài của cô ta từ gò má rũ dài xuống, trên mặt cô ta cũng mang theo một chiếc kính mát, cô ta kéo va ly từ trong đi ra. Lúc Lôi Vận Trình nhìn thấy Hạ Viêm Lương cũng vừa đúng lúc cô ta vô ý ngẩng đầu nhìn đến chỗ cô, cô ta tươi cười vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Hạ… Hạ Viêm Lương?”
Lôi Vận Trình có phần không dám tin vào hai mắt của mình, cô kinh ngạc nhìn về phía Phong Ấn, dường như đang chờ anh nói rằng đó không phải là Hạ Viêm Lương, cô đã nhìn nhầm người rồi.
Nhưng cô chỉ có thể thấy rõ rành rành là Phong Ấn đang khẽ gật đầu, Lôi Vận Trình chậm rãi nới lỏng cánh tay anh, Phong Ấn vô cùng tự nhiên bước lên tiếp nhận va ly của Hạ Viêm Lương rồi trực tiếp bỏ vào trong xe, sau đó anh lại quay đầu đi lấy hành lý của Lôi Vận Trình.
“Chào, Lôi tiểu thư, chúng ta đã từng gặp qua rồi.” Hạ Viêm Lương vô cùng nhiệt tình chào hỏi Lôi Vận Trình, chỉ là Lôi Vận Trình chỉ cười lạnh lùng lấy lệ.
Lúc lên xe, Lôi Vận Trình cố tình đi chậm hơn một bước, còn Hạ Viêm Lương lại trực tiếp kéo vị trí cạnh người lái, trực tiếp ngồi vào, thắt dây an toàn. Trong lòng Lôi Vận Trình bỗng chốc nặng trĩu, trái lại cô trừng mắt nhìn vào Phong Ấn trong kính chiếu hậu.
Phong Ấn lại không phát hiện ra cảm xúc đang thay đổi của cô, một tay anh nhẹ nhàng nắm kéo lấy cánh tay cô, anh giúp cô mở cửa xe sau. “Lên xe đi em, bên ngoài lạnh lắm.”
Lôi Vận Trình vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích, “Em chờ anh em đến, hai người đi trước đi.”
Phong Ấn nghiêng đầu nhìn cô một cái, anh trầm ngâm một lúc rồi đóng cửa xe lại, nhỏ giọng hỏi: “Đang cáu à?”
“Không có, chúng ta không thuận đường, không tiện cho lắm, em không muốn làm phiền anh.” Lôi Vận Trình nghển cổ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Lôi Dật Thành không biết sẽ tan ca lúc mấy giờ, cậu ấy còn có nhiệm vụ, nói không chừng vài giờ nữa cũng chưa xong đâu.” Phong Ấn vuốt ve mái tóc ngắn của cô. “Hai nhà chúng ta không thuận đường đâu phải chỉ mới bắt đầu ngày hôm nay, không muốn làm phiền anh? Trước kia sao anh không nghe em nói như vậy nhỉ?”
“Theo anh thì tại sao?” Lôi Vận Trình hỏi lại.
Khóe môi Phong Ấn hơi cong lên, “Em có nổi giận thì chờ đến khi chỉ có hai chúng ta anh sẽ cho em trút giận thỏa thích, bây giờ thì lên xe đi, đừng để anh nói lần thứ hai.”
…
Sân bay vẫn cách thành phố một đoạn đường, Lôi Vận Trình miễn cưỡng nằm ở ghế phía sau chợp mắt. Hạ Viêm Lương quay đầu lại nhìn, bàn tay cô ta bao trùm lên bàn tay đang đặt trên vô lăng của Phong Ấn, cố gắng nói thật nhỏ: “Tay anh lạnh quá.”
Phong Ấn khẽ “Ừh” một tiếng, anh đạp chân ga tăng tốc.
Lúc này, rất nhiều đoạn đường đông đúc đến mức kiến bò không lọt, Phong Ấn cố ý chọn một con đường vắng vẻ nhưng lại hơi xa hơn một chút, nhưng vẫn gặp phải tình trạng kẹt xe. Chiếc xe của anh lấy tốc độ như một con rùa đang bò thong thả tiến về phía trước, anh bật điều hòa trong xe, hơi ấm khiến khiến người khác rất dễ buồn ngủ, không bao lâu sau Hạ Viêm Lương đã dựa lưng vào ghế ngồi ngủ say.
Phong Ấn buồn chán không có gì làm, ánh mắt dời tới dời lui của anh cuối cùng lại dừng ở hình ảnh được phản chiếu trên kính, trên thân ảnh màu đỏ kia. Tiếp theo anh lại dời tầm mắt đi.
Hạ Viêm Lương xuống xe lúc nào, Lôi Vận Trình cũng không biết, ngay cả bản thân cô chìm vào giấc khi lúc nào cô cũng không nhớ được, lúcPhong Ấn đánh thức cô thì bọn họ đã ở trước cổng Lôi gia.
Gió buổi tối rất lạnh, ùa vào da cô tạo cảm giác đau như con dao nhỏ cứa vào da. Phong Ấn chạy nhanh đến phía sau cài cúc áo khoác của cô lại, “Vừa rồi Lôi Dật Thành điện thoại cho anh, cậu ấy cũng sắp tan ca rồi, đã đặt chỗ sẵn ở bên ngoài, bố mẹ em chắc là đã đến đó cả rồi, anh giúp em mang hành lý vào rồi lại đưa em đến đó.”
Anh thuật lại lời nói của Lôi Dật Thành không sai một chữ cho cô nghe, Lôi Vận Trình gật đầu, không hề kêu ca một tiếng xuống xe cùng anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Phong Ấn đến Lôi gia, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào phòng Lôi Vận Trình. Phòng của cô dường như không khác gì so với tưởng tượng của anh, sạch sẽ đơn giản, khắp nơi đều thể hiện rõ đây là phòng của một cô gái nhỏ xinh xắn. Trên cửa sổ lẫn bàn học đều có vài chậu hoa nhỏ, trên giá sách, những quyển sách đều được chất san sát vào nhau chật kín. Anh nhìn lướt qua, bất ngờ phát hiện là có hơn một nửa sách đều liên quan đến phi hành, trong đó, có đủ loại tạp chí quân sự và tài liệu, sách báo về quân sự, được sắp xếp chỉnh tề dựa theo năm xuất bản được in ở mặt trên. Anh rút vài quyển được xếp ở đầu tiên ra, quên đi cả thời gian, thời điểm đó đúng là năm đầu tiên anh đến trường hàng không.
Một bàn tay nhỏ nhắn bỗng nhiên giật quyển tạp chí trên tay anh, rồi lại cất vào giá sách một lần nữa, “Có thể đi rồi.”
Lôi Vận Trình dùng tốc độ nhanh nhất để thay một bộ quần áo rồi bước ra khỏi phòng, cô mang một đôi bốt cao, trông vô cùng thoải mái và trưởng thành hơn rất nhiều, ở trán cô đã có thêm vài phần khí khái của quân nhân. Phong Ấn chớp chớp mắt, vụt một cái đã hơn ba năm rồi, cô nhóc này thật sự là rất khác so với trước đây.
Lúc bọn họ đến nhà hàng đúng lúc Lôi Dật Thành cũng vừa đến, Phong Ấn đẩy Lôi Vận Trình về phía trước, “Nhiệm vụ hoàn thành.”
Lôi Dật Thành cười, “Cùng ăn luôn đi.”
Phong Ấn vẫn chưa kịp từ chối thì Lôi Vận Trình đã thay anh mở miệng: “Anh ấy không rảnh, ngày khác đi.”
Phong Ấn giương môi, “Để ngày khác đi, tớ đi trước, có hẹn rồi, em gái niềng răng, bỏ qua chuyện lúc nãy đi, chờ điện thoại của anh.”
Phong Ấn lái xe đi, Lôi Dật Thành cốc đầu em gái. “Hai người làm sao nữa vậy? Anh cho rằng cậu ấy đi đón em, em phải vui lắm chứ, sao, ai đã làm bực bội thế này?”
Lôi Vận Trình trừng anh ta, “Anh ấy đi đón em hay là thuận đường đón em?”
“Có gì khác nhau sao?”
“Vốn dĩ là không có gì khác nhau, nhưng người mà anh ấy đón là Hạ Viêm Lương, đừng nói với em anh không biết Hạ Viêm Lương là ai.”
Sao Lôi Dật Thành lại không biết, hai người đã từng là bạn học nhiều năm. Anh ta cười xảo quyệt, anh khoác vai Lôi Vận Trình đi vào nhà hàng. “Đừng vì một Hạ Viêm Lương mà làm hỏng tâm trạng của em, bố em đang chờ em đó, đã mấy năm rồi em không về nhà, con gái bất hiếu?”
Lôi Vận Trình chẹp chẹp môi, cố gắng nuốt hết sự tức giận, oan ức và nghi hoặc xuống, dù sao cô thật sự rất nhớ nhà.
“Anh đoán là lát nữa mẹ thấy em nhất định là sẽ khóc.” Lôi Dật Thành chế giễu.
“Ừ, sau đó nhất định bố sẽ lườm em.” Lôi Vận Trình gật đầu đồng ý, hai người nói nói cười cười nháy mắt với nhau làm tan đi sự không vui vừa rồi.
Sự thật đúng như hai anh em đã đoán, Thương Tiểu Thiền thấy con gái thì không dám nhận, cô bé thuần khiết như nước kia chỉ mới vài năm đã thay đổi đến mức hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, nắm lấy tay cô rơi nước mắt.
Lôi Dật Thành âm thầm đưa mắt với Lôi Vận Trình truyền đạt ý “Thấy không, quả nhiên là ánh mắt đó”, Lôi Vận Trình ôm cánh tay Thương Tiểu Thiền dỗ dỗ bà, “Mẹ, con đâu có gầy đâu, rất khỏe mạnh, có tin là bây giờ con tiếp mấy chiêu của anh cũng không thành vấn đề gì không, anh mà muốn thắng con cũng phải hao tốn nhiều công sức lắm đó!”
“Con là một đứa con gái mạnh như thế để làm gì? Nhà chúng ta có hai người đàn ông, còn chưa đủ bảo vệ con sao?” Nước mắt Thương Tiểu Thiền đã tràn ngập ở hốc mắt, bà cố gắng kìm lại. Thật ra dáng người của Lôi Vận Trình rất chuẩn, từ trên xuống dưới, mỗi một đường cong đều cực kì hoàn mỹ, mạnh là một phần của kiên cường, yếu là một phần của mềm mỏng. Chỉ là tất cả những người mẹ trên thế giới đều vĩnh viễn có tâm lý phản đối con gái mình gầy, Lôi Vận Trình thay đổi khiến bà vô cùng đau lòng.
Lôi Vận Trình ở một bên an ủi Thương Tiểu Thuyền, Lôi Dật Thành ở bên cạnh hỏi Lôi Khải, “Xem ra cánh tay con bé này rất mạnh, con chụp nó không được, hôm nào bố thử tiêu diệt sự oai phong của nó xem?”
Lôi Khải cúi đầu nhấp một hớp rượu, nhếch môi lên. “E rằng tôi cũng không chụp được.”
Lôi Vân Trình có thể kiên trì đến ngày hôm nay không thể không khiến Lôi Khải khâm phục, đồng thời không thể không tin tưởng rằng, tình cảm mà cô dành cho Phong Ấn còn sâu sắc hơn cả trong tưởng tượng của ông. Nhìn con gái mình dần dần được lột xác, bỗng nhiên ông nhớ đến một câu: Nữ đại bất trung lưu().
() Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không giữ lại được.
…
Sáng hôm sau khi Lôi Vận Trình về nhà, trên trời bắt đầu có bông tuyết rơi lất phất, từng đóm nhỏ rơi trên mặt băng lạnh lẽo. Lúc Lôi Dật Thành xuống lầu thì thấy thân ảnh của cô thì không khỏi cảm thấy trong lành. “Sao không ngủ thêm một lát nữa.”
“Thói quen ở trường rồi, bình thường lúc này bọn em đã ra sân tập thể dục buổi sáng.” Lôi Vận Trình vội vàng đeo tạp dề vào, “Trứng sẽ xong ngay thôi, anh ăn trước đi.”
Lôi Dật Thành ngồi trước bàn ăn nhìn lướt qua một thể bữa sáng mà cô đã chuẩn bị, Lôi Vận Trình đã mang ba phần trứng ốp la ra.
Lúc này Lôi Khải cũng vừa tập thể dục buổi sáng về, ông phủi phủi bông tuyết trên quần áo xuống, thấy Lôi Vận Trình thì cũng không khỏi kinh ngạc. “Sớm vậy sao?”
Lôi Dật Thành cười, “Bố, bố xem đây thật sự là Trình Trình của chúng ta sao? Có phải là giả mạo không?”
“Phụ nữ nhỏ của nhà chúng ta vào nhà bếp, cái này đúng là có gì đó không đúng.” Lôi Khải bước đến nếm thử món trứng ốp la, sau đó ông cười rộ lên. “Nhưng mà khẩu vị vẫn rất quen thuộc.”
Ông nói xong thì trở về tắm rửa, Lôi Dật Thành buồn bực. “Sao bố lại nói khẩu vị quen thuộc, anh nhớ em chưa từng vào bếp mà, không tính lần em làm thức ăn cho Phong Ấn.”
“Em chưa từng làm cho anh chứ không phải chưa từng làm cho bố.” Lôi Vận Trình bưng cháo lên, múc cho anh một bát. “Anh, hôm nay mấy giờ anh tan ca?”
“Hôm nay không có việc gì, chắc là tan ca không muộn lắm, sao vậy?”
Ánh mắt Lôi Vận Trình nhìn một vòng xung quanh, vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của anh ta. “Án Kỳ cũng về rồi, cậu ấy muốn gặp anh, buổi tối ra ngoài chơi nha, còn có cô bạn ở trường hàng không của em nữa, Đỗ Nghiên Thanh, rất là xinh đẹp.”
Lôi Dật Thành cau mày, “Án Kỳ à, cuộc thực tập đội chống ma túy vào nghỉ hè năm ngoái anh đã dẫn dắt em ấy, cũng không tệ, thông minh lanh lợi.”
“Vậy anh là sư phụ của cậu ấy? Vậy thì càng nên đi.”
Lôi Dật Thành suy tư một lát, gật đầu. “Ừ, buổi tối anh tan ca đi đón Tử Du trước, mang cô ấy theo, có ngại không?”
Tuy rằng Lôi Dật Thành và Tử Du vẫn chưa kết hôn, nhưng người của Lôi gia đã sớm xem cô ấy là người nhà, đương nhiên là không nói đến có ngại hay không, những lời này của Lôi Dật Thành rõ ràng là hỏi Án Kỳ.
Lúc Lôi Vận Trình truyền đạt lại ý của Lôi Dật Thành cho Án Kỳ nghe thì cô vẫn chưa thấy điều gì khác lạ ở cô ấy.
“Đương nhiên là được, tối nay tớ mời khách nha.” Án Kỳ cắn ống hút bỏ trong ly nước trái cây suy ngẫm, “Vậy thì, gọi Phong Ấn đến luôn đi, tớ vẫn chưa gặp anh ấy lần nào.”
Lôi Vận Trình chống cằm, vẻ vui mừng ban đầu trên gương mặt bỗng chốc mất đi vài phần. “Được.”
…
Cuối cùng, quả nhiên là Lôi Dật Thành dẫn bạn gái đến.
Đây không phải là lần đầu tiên Án Kỳ và Tử Du gặp mặt nhau, năm trước, trong thời gian thực tập có rất nhiều lần Lôi Dật Thành đều mang theo cô, cũng không chỉ một lần đưa cô và Tử Du đi dùng cơm. Án Kỳ là một cô gái rất ngoan ngoãn, còn hiểu chuyện hơn cả Lôi Vận Trình, Tử Du rất thích cô ấy.
Tử Du bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lôi Dật Thành đang đứng ở bên ngoài lan can hút thuốc chờ cô ấy, cô ấy khoác vai Lôi Dật Thành rồi chớp chớp mắt nhìn anh ta. “Sao em luôn cảm thấy cô bé Án Kỳ này vẫn không hề quên anh, anh có cảm giác thế nào hả cảnh sát Lôi?”
Lôi Dật Thành ngậm thuốc híp mắt cười, “Cảm giác của anh có thể quyết định những nhân tố quan trọng trong việc em và em ấy sống hòa bình không?”
Tử Du hất cằm, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh ta. “Nếu anh dám nói cảm giác của anh là rất vui em sẽ đồng ý tặng anh cho cô ấy.”
Lôi Dật Thành bật cười, nhân tiện hôn nhẹ vào môi cô ấy, “Chia tay vui vẻ, anh đi tìm niềm vui mới, Án Kỳ trẻ tuổi xinh đẹp mà còn hiểu chuyện nữa, ít nhất sẽ không tùy hứng, không cần anh nhớ thương mỗi ngày, đỡ lo.”
“Người yêu cũ của anh kém cỏi như vậy sao?” Khí thế không thèm quan tâm vừa rồi của Tử Du không còn nữa, tay cô vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, nhíu mày rồi bắt đầu thể hiện sự đau buồn. “Nhưng mà nói không chừng em đã có con với anh.”
Lôi Dật Thành nghiêng đầu thở dài, “Lần nào cũng là câu này, em có thể đổi mới chút được không?”
Biểu cảm trên mặt của Tử Du giống như ảo thuật, cô ấy liền thay đổi thành một vẻ mặt đắc ý, cô ấy kéo cánh tay Lôi Dật Thành rồi tựa vào vai anh ta. “Câu nói duy nhất có thể đối phó được anh, sao lại phải đổi? À, đúng rồi, không phải Trình Trình nói gọi Phong Ấn đến à, sao vẫn chưa thấy anh ấy nữa? Anh ấy có thể còn đùa nghịch hơn cả em.”
“Anh đoán là…” Lôi Dật Thành dụi thuốc chuẩn bị kéo Tử Du trở về phòng, bỗng nhiên trong tầm mắt anh ta xuất hiện một bóng dáng quen thuộc thoáng qua, điều đó khiến anh không khỏi dừng bước, tìm kiếm bóng dáng đó.
Cặp tình nhân đang ngồi ngoài đại sảnh nhà hàng kia… Làm sao Lôi Dật Thành không biết? Con ngươi của anh ta trở nên lạnh lẽo, trước khi Tử Du phát hiện, anh ta đã ôm cô ấy đi lên lầu. “Anh đoán là không có thời gian rảnh để phân thân.”
Mãi cho đến khi mọi người chơi đùa vui vẻ rồi giải tán vẫn chưa thấy Phong Ấn xuất hiện, đêm nay Lôi Vận Trình uống chút rượu, chỉ có Lôi Dật Thành và Án Kỳ biết cô thật sự không vui vẻ như bên ngoài.
Buổi phóng túng tối nay đương nhiên là do Lôi Dật Thành thanh toán, anh ta làm sao có thể để một cô gái như Án Kỳ tính tiền được. Sau khi Đỗ Nghiên Thanh và Án Kỳ rời đi, Lôi Vận Trình ngồi trên băng ghế ở ven đường, cô ngồi xếp bằng chơi trò chơi trong điện thoại đi động.
Một ngày tuyết rơi, mặt đất đã tích tụ một tầng thật dày, Tử Du sợ lạnh nên vào xe ngồi trước, Lôi Dật Thành ngồi xuống cạnh Lôi Vận Trình, anh ta trực tiếp tắt trò chơi của cô. “Em ở đây chờ cậu ấy, hay là theo anh về nhà?”
“Anh về trước với chị Tử Du đi, em chờ đến mười hai giờ, rồi tự mình lái xe về.” Lôi Vận Trình giật điện thoại lại, cô mở trò chơi ra một lần nữa, chơi một lúc lại ngẩng đầu nhìn anh ta. “Anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa Phong Ấn và Hạ Viêm Lương vậy?”
Lôi Dật Thành mím môi không đáp, anh ta cởi áo khoác ra choàng lên người cô. “Quan hệ giữa bọn họ có thể ngăn cản em tiếp tục yêu cậu ấy không?”
Lôi Vận Trình không hé môi, anh ta khẽ thở dài. “Lời nên nói anh đã nói với em vài năm trước, Phong Ấn có thể là anh trai của em, nhưng chưa hẳn đã là một người đàn ông tốt, em vẫn liều lĩnh đâm đầu vào tường không từ bỏ ý định, anh dạy em không nghe, lúc khó thì đừng có đến tìm anh… Chỉ cần có Hạ Viêm Lương, khả năng hai người ở cùng nhau là cực kì thấp.”
Lôi Dật Thành bỏ lại những lời đó rồi rời đi, Lôi Vận Trình cầm điện thoại mà ngẩn cả người.
Trong lòng, trong đầu cô, tất cả đều chỉ là đau đớn. Cái tên Hạ Viêm Lương này khiến cô vừa chán ghét vừa lạnh lẽo.
Cô không biết bản thân đã ngồi ở đó bao lâu, lúc Phong Ấn đến trên người cô đã bị phủ đầy tuyết, nhìn từ xa trông cô giống như một pho tượng.
“Không phải anh đã nói là có lẽ anh không đến được sao, em phải chờ cho đến lúc hết hy vọng mới cam tâm à?” Phong Ấn ôm Lôi Vận Trình tay chân đã cứng ngắc vào trong xe, mở điều hòa ở chế độ ấm nhất, anh cởi áo khoác của mình ra bọc lấy người cô rồi ôm vào lòng, hai tay anh không ngừng xoa xoa sưởi ấm bàn tay nhỏ bé đã đông cứng vì lạnh của cô.
Anh có phần tức giận, nghiêm khắc trách cứ: “Anh cho rằng sau ba năm em cũng đã đủ trưởng thành rồi, sao vẫn không biết bảo vệ bản thân vậy hả? Thân thể của em không chỉ là của một mình em, mà còn là của quốc gia, của Không quân.”
Lôi Vận Trình ghé vào lòng anh run rẩy không ngừng, nhắm mắt lại, cô hiểu rõ đây là giây phút khó có được.
Cô càng không nói gì, Phong Ấn càng cảm thấy tức giận. “Lôi Vận Trình, anh thật sự muốn đánh em một trận, để em có thể tỉnh táo một chút! Hoặc là mở đầu óc của em ra, nhìn xem bên trong là thứ gì!”
Lôi Vận Trình cọ cọ vào gáy anh, cô cúi đầu, yếu ớt trả lời anh một chữ.
“Anh.”
Động tác của Phong Ấn dừng lại một lát, theo bản năng, anh rung động nghiến răng ken kén.