Nói là kích thích nhưng thực chất cách chơi rất nhàm chán. Mỗi một lần luân phiên chọn ra một vị hoàng tử hoặc công chúa bịt kín mắt họ lại rồi rút thẻ bài, người ngẫu nhiên ở bên phải sẽ hỏi hoàng tử hoặc công chúa hai câu hỏi, không trả lời được hoặc từ chối trả lời hay trả lời không thỏa đáng sẽ phải chịu một hình phạt ngẫu nhiên, có hai cơ hội để trả lời một câu hỏi, lần thứ hai trả lời mà vượt qua được sẽ không bị phạt, nếu không được thì cả hai sẽ đồng thời bị phạt.
Lôi Vận Trình xem bọn họ chơi vài lần thì càng kinh ngạc hơn, chừng mực trò chơi của bọn họ quá lớn. Người chủ quán bar tên là Châu An Đạt, anh ta là thảm thương nhất, ngẫu nhiên bị hoàng tử chọn phải đến vài lần rồi cũng bị phạt đến mấy lần, đến cuối cùng quần cũng nhanh chóng bị lột ra, anh ta buồn bực ném kính mát đi, xoa xoa thắt lưng đi dạo một vòng, khi thấy Lôi Vận Trình thì bỗng nhiên giơ tay chỉ. “Đến lượt em, Lôi tiểu thư!”
Vì được chọn nên công chúa Lôi Vận Trình bị kéo đến ngồi ở giữa ghế sofa rồi che mắt cô lại, Châu An Đạt lấy hộp chứa thẻ bài đưa đến tay cô. “Rút đi cô nhóc, xem thử ai lại xui xẻo như vậy.”
Lôi Vận Trình thở hắt ra, một bàn tay của cô thò vào trộn đều những lá bài.
Người ngồi ở phía dưới đều phải xáo trộn chỗ ngồi để tránh việc gian lận, lúc này vừa vặn Lục Tự lại ngồi kế bên Phong Ấn. Trong lúc Lôi Vận Trình vẫn còn đang lựa chọn thẻ bài thì bả vai Lục Tự chạm nhẹ vào anh một chút, “Chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Hạ Viêm Lương vậy?”
“Chuyện vừng cũ thóc hư thì đừng nhắc đến.” Phong Ấn không thích thú chuyển đề tài, hỏi ngược lại Lục Tự. “Người kia của cậu đâu?”
Môi Lục Tự cong lên, “Cậu nói người đó? Bọn tớ chia tay lâu rồi, bây giờ trở về thậm chí người nhà còn sắp xếp chương trình cho tớ, cô bé đó là em gái của bạn cậu sao?” Lục Tự thấy nét mặt của Lôi Vận Trình vừa thay đổi, anh ta nhíu mày bí ẩn. “Cô nhóc này của cậu cũng xinh lắm, chỉ là hơi non nớt một chút, tính cách dường như lại rất thông minh, cái miệng nhỏ nhắn đó sẽ không buông tha người khác đâu.”
Phong Ấn bật cười, ngắm nghía lá bài trong tay. “Vậy phải xem đó là ai.”
Lục Tự xấu xa cười rộ lên, “Hai người đã đến giai đoạn nào rồi?”
“Chạm vào cô ấy sẽ bị ông già và anh trai của cô ấy chỉnh chết đó, tớ tình nguyện rơi từ trên máy bay xuống chứ không muốn rơi vào tay hai người đàn ông này.” Phong Ấn hút thuốc, chăm chú nhìn vào lá bài mà Lôi Vận Trình đang lần tìm.
Lục Tự đã từng nghe được một ít về ân oán giữa hai gia đình, anh ta lơ đễnh uống một hớp rượu, trầm mặc một lát. “Cậu thích cô ấy sao?”
Môi của Phong Ấn cong lên rồi chậm rãi phả ra một làn khói, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo tàn khốc. “Tớ sẽ đem phụ nữ tớ thích đến đây chơi sao?”
Lúc này, Lôi Vận Trình đã quyết định chọn một thẻ bài, “Tôi chọn cái này.”
Thấy rõ con số trên thẻ bài, Phong Ấn đi đến đưa thẻ bài trong tay ra, anh cười khẽ, rồi ném lên bàn, ngay lập tức nam nữ xung quanh trở nên ồn ào như đang đùa giỡn. Bỗng nhiên Lục Tự vui vẻ vỗ tay, nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự muốn nhắm vào cô ấy.”
Phong Ấn không nói gì, Lục Tự có thể hiểu là anh đã ngầm đồng ý, anh ta giơ tay cao lên với ý bảo mọi người im lặng, anh ta nhìn Lôi Vận Trình tuyên bố một câu mang hai ý nghĩa. “Cô bé e thẹn, em đã rơi vào tay tôi rồi.”
Lôi Vận Trình nghe thấy giọng nói thì đoán được là Lục Tự, cô bất mãn bĩu môi, “Vậy phiền anh thủ hạ lưu tình(1).” Cô không thể tháo bịt mắt xuống nên không biết đã rút trúng ai, chỉ có thể hy vọng thuận lợi trả lời đúng câu hỏi để đừng liên lụy đến người vô tội.
(1) Thủ hạ lưu tình: Nương tay
Lục Tự suy nghĩ một lát, “Đối tượng mà em đã trao nụ hôn đầu tiên, có mặt ở đây hôm nay không?”
Nghe câu hỏi như thế, Phong Ấn không chịu nổi đá anh ta một cái, mọi người lập tức cười rộ lên. Lôi Vận Trình nhếch môi, dường như trả lời không hề do dự. “Có.” Tiếng huýt sáo vang lên, Phong Ấn chống cằm, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt thản nhiên ngồi ở bên kia. Lục Tự cau mày, xem ra tình sử của cô nhóc này thật sự đơn giản, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đã chọn sai mục tiêu tình cảm rồi, nhưng không sao, anh ta có thể điều chỉnh.
Lôi Vận Trình cũng không để ý đến việc để người khác biết chuyện cô thích anh, thậm chí cô còn hận không thể để tất cả mọi người nhìn xem anh trốn thế nào.
“Câu hỏi thứ hai, không liên quan đến vấn đề thứ nhất.” Lục Tự ho nhẹ ra hiệu, “Phong Ấn… Kỹ thuật của cậu ấy em có vừa lòng không?” Vừa hỏi xong, anh ta đã lanh lợi né tránh Phong Ấn, Lục Tự vốn tưởng rằng sẽ bị anh đá một cái nhưng không ngờ rằng Phong Ấn không động đậy, chẳng những không tức giận mà ngược lại vẻ mặt còn thể hiện sự hứng thú, dường như đang chờ đợi đáp án của Lôi Vận Trình.
Chậc, thằng này đang chờ phụ nữ khẳng định năng lực của hắn ở trước mặt mọi người chứ gì.
Không liên quan đến câu hỏi đầu tiên? Ý là không chỉ kỹ thuật hôn môi? Lôi Vận Trình nghiêng đầu không hiểu, “Kỹ thuật gì?”
Mọi người cười rộ lên, nụ cười của Châu An Đạt là gian tà nhất, nhìn Phong Ấn rồi lớn giọng hỏi: “Đừng nói là cậu chưa phụ đạo qua chương trình học giáo dục giới tính thời kì dậy thì cho Lôi tiểu thư nha?”
Lôi Vận Trình làm sao không hiểu rõ ý trong lời nói, cô choáng váng, trên mặt nóng như lửa cháy, “Ngại quá, bây giờ tôi còn đang đi học…”
Châu An Đạt xoay qua người bên cạnh hỏi: “Đây là lí do à? Vừa lòng với đáp án này không?”
Vừa lòng mới là lạ nha, mọi người huýt sáo ầm lên, Châu An Đạt chìa tay về phía Phong Ấn. “Đây chính là ý của mọi người.” Vừa dứt lời, anh ta lấy trong quầy rượu ra chai rượu được pha trộn từ tám loại rượu mạnh nhất, anh ta tạo dáng xin mời. Phong Ấn giơ ngón tay cái lên với anh ta mang ý: Thật mỉa mai, không uống hết sẽ không bỏ qua. Nhưng anh vừa cầm ly thứ nhất lên thì Lục Tự đã lên tiếng, “Chờ chút, cô bé, em còn cơ hội một lần nữa, uống hết mấy thứ này thì có đến tám chín phần phải đến bệnh viện, suy nghĩ kỹ đi.”
Thật ra Lục Tự cảm thấy câu hỏi rất đơn giản, nhưng mức độ khó dễ tùy thuộc vào từng người, đối với Lôi Vận Trình mà nói thì đây thuộc mức độ quan trọng. Phong Ấn cầm ly lên chờ cô trả lời, Lôi Vận Trình cắn môi cau mày, người bị cô rút trúng có phải là Phong Ấn hay không? Ánh mắt của mọi người, dường như có thể cảm nhận được người đó chính là anh.
“Tôi không biết, chúng tôi… Còn chưa có…” Cô nhỏ giọng trả lời, Lục Tự cố ý bước đến trước mặt cô khom người nâng mặt cô lên, “Thật xin lỗi, tôi nghe không rõ.”
Lôi Vận Trình hít sâu, giả vờ mạnh mẽ bình tĩnh. “Tôi không biết, chúng tôi chưa từng thử qua.”
Châu An Đạt cảm thấy kỳ lạ kêu lên, “Không thể nào, Phong Ấn, bây giờ cậu cũng thật đáng sợ nha! Đã nói Lôi tiểu thư của chúng ta còn hơi nhỏ, nhưng gương mặt cũng có thể tính là trưởng thành rồi, kén ăn quá không tốt đâu cậu biết không?”
Phong Ấn khẽ cười, anh lắc lắc cái ly muốn bỏ xuống. “Cậu nói sao thì là vậy đi.” Lời như thế nhưng lại khiến cho người khác cảm giác anh đang thừa nhận “kén ăn”.
Giọng nói không lớn không nhỏ của anh vừa vặn bị Lôi Vận Trình nghe được, Châu An Đạt tự khiến cho bản thân mình bẽ mặt, anh ta vỗ vỗ tay sắp xếp lại thẻ bài rồi thét to. “Vòng tiếp theo vòng tiếp theo!”
“Khoan đã.”
Lục Tự chặn bàn tay đang muốn tháo bịt mắt của Lôi Vận Trình xuống. “Tôi không vừa lòng đáp án này.”
Trái tim Lôi Vận Trình đập mạnh, dựa theo quy tắc, chỉ cần có một người không vừa lòng thì công chúa và người bị rút trúng đều phải bị phạt. “Nhưng tôi đã nói thật ----”
“Cho dù em nói thật hay nói dối, tôi nói – Tôi không vừa lòng.” Lục Tự sờ cằm, tuyên bố cách thức trừng phạt, “Phong Ấn, nếu thật sự cậu vào bệnh viện tớ sẽ chịu viện phí, đừng từ chối, uống đi.”
Người bị rút trúng thật sự là Phong Ấn!
Lôi Vận Trình gỡ bịt mắt xuống, cô bật người đứng dậy tìm được chính xác vị trí của Phong Ấn, cô tiến lên với ý muốn giật ly rượu. “Đừng uống!”
“Trình Trình.” Phong Ấn dằn giọng gọi cô, bắt được cổ tay đang cầm ly rượu của cô. “Có nhớ anh đã từng nói qua những gì với em không? Ở đâu thì có nội quy ở đó.”
Lôi Vận Trình vẫn chưa kịp nói gì đã bị sức lực của ai đó kéo cô vào trong lòng ngực rắn chắn, giọng nói của Lục Tự vang lên từ trên đỉnh đầu cô. “Trừng phạt cho em đây cô bé, hai chúng ta sẽ ở riêng mười lăm phút!”
“Tôi không muốn!” Lôi Vận Trình bực bội vùng vẫy khỏi anh ta, “Phong Ấn, em uống thay anh, anh ở cùng anh ta mười lăm phút đi!”
Lục Tự cười rộ lên, “Chơi xấu à, nếu cậu ấy đồng ý tôi cũng không có ý kiến, em chỉ là một cô bé tôi có thể không so đo.”
Phong Ấn cũng cười, im lặng, u ám, đùa giỡn, giơ tay sờ tóc cô. “Trình Trình, có phải đang sợ không? Nói với anh đi, mười ly rượu anh cũng uống.” Tay Phong Ấn đặt sau chiếc gáy trơn bóng của cô, kéo cô đến gần, môi gần như dán vào tai cô nói nhỏ. “Anh đã từng nói gì em không nhớ rõ sao? Chơi không nổi thì đừng theo anh ra ngoài chơi, chúng ta không phải là người chung một thế giới em gái à, em không cố gắng dũng cảm, em xem thường Hạ Viêm Lương đúng không, nhưng ít ra giờ phút này cô ấy cũng sẽ không khiến anh mất mặt.”
Trái tim Lôi Vận Trình như bị bóp nghẹt, cô mở to mắt trừng anh, bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lại vì căng thẳng lại càng nắm chặt hơn. Khóe môi Lục Tự hơi cong lên, khoát tay với Châu An Đạt. “Tính phần cô bé này luôn cho cậu ấy là thêm năm ly nữa.”
“Ôi, còn chơi dựa dẫm như vậy nữa à, thật sự là lần đầu.” Mồm miệng Châu An Đạt oán trách, cũng đã bắt đầu rót rượu.
Con ngươi rủ xuống của Lôi Vận Trình giương lên, xoay người hất chiếc cằm nhỏ nhắn lên, “Ai dựa dẫm chứ? Không phải là mười năm phút sao, tôi tiếp là được chứ gì.”
Lục Tự vui vẻ vỗ tay, kéo tay cô đi vào một căn phòng nhỏ. Bên trong không bật đèn, rất tối, Lôi Vận Trình vừa bước vào phòng đã bị Lục Tự ép vào tường rồi nắm chặt cằm cô, dường như Lôi Vận Trình đã sớm có chuẩn bị lên giơ tay ngăn lại, nhưng sức lực của cô thực sự kém xa một người đàn ông đã trưởng thành, ngay lập tức cô bị Lục Tự tóm về, giữ chặt.
“Cánh cáo anh đừng có động tay động chân với tôi!” Lôi Vận Trình lạnh lùng cảnh cáo anh ta, không hề có một chút sợ sệt, điều đó khiến Lục Tự có chút giật mình.
Nương theo ánh sáng mỏng manh đang xuyên qua cửa sổ, Lục Tự quan sát cô, “Có thể nói cho tôi biết em thích Phong Ấn đến mức nào không?”
“Có liên quan gì đến anh?”
Lục Tự cân nhắc một lúc, anh ta nghiêng đầu mỉm cười, “Đúng là không liên quan gì cả, nhưng tôi nên nói cho em biết, em ở đây mười lăm phút, tôi làm gì với em cũng là trừng phạt hợp lý.” Anh ta cúi đầu, “Là Phong Ấn chấp nhận.”
Lôi Vận Trình không có cơ hội nói bất kì câu nào nữa, môi cô đã bị anh ta phủ kín. Nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là phản kháng, mà cuối cùng cô cũng biết được tiết mục xen giữa trong phòng chiếu phim kia kỳ lạ ở chỗ nào: Từ đầu đến cuối Phong Ấn không hề hôn môi cô…
Bỗng chốc Lôi Vận Trình cảm nhận sâu sắc như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào tim cô, còn có một loại cảm giác đau đớn đủ để tay chân cô lạnh cóng.
Bên ngoài, trong sự ồn ào náo nhiệt của mọi người, Phong Ấn liên tiếp uống năm ly rượu hỗn hợp mạnh, từ miệng, thực quản đến dạ dày, cuối cùng toàn thân đều cảm thấy khó chịu giống như lửa đốt. Châu An Đạt đưa cho anh một ly nước tinh khiết, bỗng nhiên ngồi bên cạnh anh bật cười.
“Hạ Viêm Lương mà cậu nói, cậu khẳng định thà rằng uống mười ly cũng không để cô ta ở cùng với Lục Tự?”
“Thật sao?” Phong Ấn cười gượng, Châu An Đạt đứng dậy vỗ vỗ vai anh, “Thật hay không thì trong lòng cậu hiểu rõ.”
Phong Ấn đưa mắt nhìn cánh cửa căn phòng nhỏ đang khép chặt chếch ngoài đại sảnh, nụ cười trên môi anh biến mất.
Nói là kích thích nhưng thực chất cách chơi rất nhàm chán. Mỗi một lần luân phiên chọn ra một vị hoàng tử hoặc công chúa bịt kín mắt họ lại rồi rút thẻ bài, người ngẫu nhiên ở bên phải sẽ hỏi hoàng tử hoặc công chúa hai câu hỏi, không trả lời được hoặc từ chối trả lời hay trả lời không thỏa đáng sẽ phải chịu một hình phạt ngẫu nhiên, có hai cơ hội để trả lời một câu hỏi, lần thứ hai trả lời mà vượt qua được sẽ không bị phạt, nếu không được thì cả hai sẽ đồng thời bị phạt.
Lôi Vận Trình xem bọn họ chơi vài lần thì càng kinh ngạc hơn, chừng mực trò chơi của bọn họ quá lớn. Người chủ quán bar tên là Châu An Đạt, anh ta là thảm thương nhất, ngẫu nhiên bị hoàng tử chọn phải đến vài lần rồi cũng bị phạt đến mấy lần, đến cuối cùng quần cũng nhanh chóng bị lột ra, anh ta buồn bực ném kính mát đi, xoa xoa thắt lưng đi dạo một vòng, khi thấy Lôi Vận Trình thì bỗng nhiên giơ tay chỉ. “Đến lượt em, Lôi tiểu thư!”
Vì được chọn nên công chúa Lôi Vận Trình bị kéo đến ngồi ở giữa ghế sofa rồi che mắt cô lại, Châu An Đạt lấy hộp chứa thẻ bài đưa đến tay cô. “Rút đi cô nhóc, xem thử ai lại xui xẻo như vậy.”
Lôi Vận Trình thở hắt ra, một bàn tay của cô thò vào trộn đều những lá bài.
Người ngồi ở phía dưới đều phải xáo trộn chỗ ngồi để tránh việc gian lận, lúc này vừa vặn Lục Tự lại ngồi kế bên Phong Ấn. Trong lúc Lôi Vận Trình vẫn còn đang lựa chọn thẻ bài thì bả vai Lục Tự chạm nhẹ vào anh một chút, “Chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Hạ Viêm Lương vậy?”
“Chuyện vừng cũ thóc hư thì đừng nhắc đến.” Phong Ấn không thích thú chuyển đề tài, hỏi ngược lại Lục Tự. “Người kia của cậu đâu?”
Môi Lục Tự cong lên, “Cậu nói người đó? Bọn tớ chia tay lâu rồi, bây giờ trở về thậm chí người nhà còn sắp xếp chương trình cho tớ, cô bé đó là em gái của bạn cậu sao?” Lục Tự thấy nét mặt của Lôi Vận Trình vừa thay đổi, anh ta nhíu mày bí ẩn. “Cô nhóc này của cậu cũng xinh lắm, chỉ là hơi non nớt một chút, tính cách dường như lại rất thông minh, cái miệng nhỏ nhắn đó sẽ không buông tha người khác đâu.”
Phong Ấn bật cười, ngắm nghía lá bài trong tay. “Vậy phải xem đó là ai.”
Lục Tự xấu xa cười rộ lên, “Hai người đã đến giai đoạn nào rồi?”
“Chạm vào cô ấy sẽ bị ông già và anh trai của cô ấy chỉnh chết đó, tớ tình nguyện rơi từ trên máy bay xuống chứ không muốn rơi vào tay hai người đàn ông này.” Phong Ấn hút thuốc, chăm chú nhìn vào lá bài mà Lôi Vận Trình đang lần tìm.
Lục Tự đã từng nghe được một ít về ân oán giữa hai gia đình, anh ta lơ đễnh uống một hớp rượu, trầm mặc một lát. “Cậu thích cô ấy sao?”
Môi của Phong Ấn cong lên rồi chậm rãi phả ra một làn khói, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo tàn khốc. “Tớ sẽ đem phụ nữ tớ thích đến đây chơi sao?”
Lúc này, Lôi Vận Trình đã quyết định chọn một thẻ bài, “Tôi chọn cái này.”
Thấy rõ con số trên thẻ bài, Phong Ấn đi đến đưa thẻ bài trong tay ra, anh cười khẽ, rồi ném lên bàn, ngay lập tức nam nữ xung quanh trở nên ồn ào như đang đùa giỡn. Bỗng nhiên Lục Tự vui vẻ vỗ tay, nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự muốn nhắm vào cô ấy.”
Phong Ấn không nói gì, Lục Tự có thể hiểu là anh đã ngầm đồng ý, anh ta giơ tay cao lên với ý bảo mọi người im lặng, anh ta nhìn Lôi Vận Trình tuyên bố một câu mang hai ý nghĩa. “Cô bé e thẹn, em đã rơi vào tay tôi rồi.”
Lôi Vận Trình nghe thấy giọng nói thì đoán được là Lục Tự, cô bất mãn bĩu môi, “Vậy phiền anh thủ hạ lưu tình().” Cô không thể tháo bịt mắt xuống nên không biết đã rút trúng ai, chỉ có thể hy vọng thuận lợi trả lời đúng câu hỏi để đừng liên lụy đến người vô tội.
() Thủ hạ lưu tình: Nương tay
Lục Tự suy nghĩ một lát, “Đối tượng mà em đã trao nụ hôn đầu tiên, có mặt ở đây hôm nay không?”
Nghe câu hỏi như thế, Phong Ấn không chịu nổi đá anh ta một cái, mọi người lập tức cười rộ lên. Lôi Vận Trình nhếch môi, dường như trả lời không hề do dự. “Có.” Tiếng huýt sáo vang lên, Phong Ấn chống cằm, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt thản nhiên ngồi ở bên kia. Lục Tự cau mày, xem ra tình sử của cô nhóc này thật sự đơn giản, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đã chọn sai mục tiêu tình cảm rồi, nhưng không sao, anh ta có thể điều chỉnh.
Lôi Vận Trình cũng không để ý đến việc để người khác biết chuyện cô thích anh, thậm chí cô còn hận không thể để tất cả mọi người nhìn xem anh trốn thế nào.
“Câu hỏi thứ hai, không liên quan đến vấn đề thứ nhất.” Lục Tự ho nhẹ ra hiệu, “Phong Ấn… Kỹ thuật của cậu ấy em có vừa lòng không?” Vừa hỏi xong, anh ta đã lanh lợi né tránh Phong Ấn, Lục Tự vốn tưởng rằng sẽ bị anh đá một cái nhưng không ngờ rằng Phong Ấn không động đậy, chẳng những không tức giận mà ngược lại vẻ mặt còn thể hiện sự hứng thú, dường như đang chờ đợi đáp án của Lôi Vận Trình.
Chậc, thằng này đang chờ phụ nữ khẳng định năng lực của hắn ở trước mặt mọi người chứ gì.
Không liên quan đến câu hỏi đầu tiên? Ý là không chỉ kỹ thuật hôn môi? Lôi Vận Trình nghiêng đầu không hiểu, “Kỹ thuật gì?”
Mọi người cười rộ lên, nụ cười của Châu An Đạt là gian tà nhất, nhìn Phong Ấn rồi lớn giọng hỏi: “Đừng nói là cậu chưa phụ đạo qua chương trình học giáo dục giới tính thời kì dậy thì cho Lôi tiểu thư nha?”
Lôi Vận Trình làm sao không hiểu rõ ý trong lời nói, cô choáng váng, trên mặt nóng như lửa cháy, “Ngại quá, bây giờ tôi còn đang đi học…”
Châu An Đạt xoay qua người bên cạnh hỏi: “Đây là lí do à? Vừa lòng với đáp án này không?”
Vừa lòng mới là lạ nha, mọi người huýt sáo ầm lên, Châu An Đạt chìa tay về phía Phong Ấn. “Đây chính là ý của mọi người.” Vừa dứt lời, anh ta lấy trong quầy rượu ra chai rượu được pha trộn từ tám loại rượu mạnh nhất, anh ta tạo dáng xin mời. Phong Ấn giơ ngón tay cái lên với anh ta mang ý: Thật mỉa mai, không uống hết sẽ không bỏ qua. Nhưng anh vừa cầm ly thứ nhất lên thì Lục Tự đã lên tiếng, “Chờ chút, cô bé, em còn cơ hội một lần nữa, uống hết mấy thứ này thì có đến tám chín phần phải đến bệnh viện, suy nghĩ kỹ đi.”
Thật ra Lục Tự cảm thấy câu hỏi rất đơn giản, nhưng mức độ khó dễ tùy thuộc vào từng người, đối với Lôi Vận Trình mà nói thì đây thuộc mức độ quan trọng. Phong Ấn cầm ly lên chờ cô trả lời, Lôi Vận Trình cắn môi cau mày, người bị cô rút trúng có phải là Phong Ấn hay không? Ánh mắt của mọi người, dường như có thể cảm nhận được người đó chính là anh.
“Tôi không biết, chúng tôi… Còn chưa có…” Cô nhỏ giọng trả lời, Lục Tự cố ý bước đến trước mặt cô khom người nâng mặt cô lên, “Thật xin lỗi, tôi nghe không rõ.”
Lôi Vận Trình hít sâu, giả vờ mạnh mẽ bình tĩnh. “Tôi không biết, chúng tôi chưa từng thử qua.”
Châu An Đạt cảm thấy kỳ lạ kêu lên, “Không thể nào, Phong Ấn, bây giờ cậu cũng thật đáng sợ nha! Đã nói Lôi tiểu thư của chúng ta còn hơi nhỏ, nhưng gương mặt cũng có thể tính là trưởng thành rồi, kén ăn quá không tốt đâu cậu biết không?”
Phong Ấn khẽ cười, anh lắc lắc cái ly muốn bỏ xuống. “Cậu nói sao thì là vậy đi.” Lời như thế nhưng lại khiến cho người khác cảm giác anh đang thừa nhận “kén ăn”.
Giọng nói không lớn không nhỏ của anh vừa vặn bị Lôi Vận Trình nghe được, Châu An Đạt tự khiến cho bản thân mình bẽ mặt, anh ta vỗ vỗ tay sắp xếp lại thẻ bài rồi thét to. “Vòng tiếp theo vòng tiếp theo!”
“Khoan đã.”
Lục Tự chặn bàn tay đang muốn tháo bịt mắt của Lôi Vận Trình xuống. “Tôi không vừa lòng đáp án này.”
Trái tim Lôi Vận Trình đập mạnh, dựa theo quy tắc, chỉ cần có một người không vừa lòng thì công chúa và người bị rút trúng đều phải bị phạt. “Nhưng tôi đã nói thật ----”
“Cho dù em nói thật hay nói dối, tôi nói – Tôi không vừa lòng.” Lục Tự sờ cằm, tuyên bố cách thức trừng phạt, “Phong Ấn, nếu thật sự cậu vào bệnh viện tớ sẽ chịu viện phí, đừng từ chối, uống đi.”
Người bị rút trúng thật sự là Phong Ấn!
Lôi Vận Trình gỡ bịt mắt xuống, cô bật người đứng dậy tìm được chính xác vị trí của Phong Ấn, cô tiến lên với ý muốn giật ly rượu. “Đừng uống!”
“Trình Trình.” Phong Ấn dằn giọng gọi cô, bắt được cổ tay đang cầm ly rượu của cô. “Có nhớ anh đã từng nói qua những gì với em không? Ở đâu thì có nội quy ở đó.”
Lôi Vận Trình vẫn chưa kịp nói gì đã bị sức lực của ai đó kéo cô vào trong lòng ngực rắn chắn, giọng nói của Lục Tự vang lên từ trên đỉnh đầu cô. “Trừng phạt cho em đây cô bé, hai chúng ta sẽ ở riêng mười lăm phút!”
“Tôi không muốn!” Lôi Vận Trình bực bội vùng vẫy khỏi anh ta, “Phong Ấn, em uống thay anh, anh ở cùng anh ta mười lăm phút đi!”
Lục Tự cười rộ lên, “Chơi xấu à, nếu cậu ấy đồng ý tôi cũng không có ý kiến, em chỉ là một cô bé tôi có thể không so đo.”
Phong Ấn cũng cười, im lặng, u ám, đùa giỡn, giơ tay sờ tóc cô. “Trình Trình, có phải đang sợ không? Nói với anh đi, mười ly rượu anh cũng uống.” Tay Phong Ấn đặt sau chiếc gáy trơn bóng của cô, kéo cô đến gần, môi gần như dán vào tai cô nói nhỏ. “Anh đã từng nói gì em không nhớ rõ sao? Chơi không nổi thì đừng theo anh ra ngoài chơi, chúng ta không phải là người chung một thế giới em gái à, em không cố gắng dũng cảm, em xem thường Hạ Viêm Lương đúng không, nhưng ít ra giờ phút này cô ấy cũng sẽ không khiến anh mất mặt.”
Trái tim Lôi Vận Trình như bị bóp nghẹt, cô mở to mắt trừng anh, bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lại vì căng thẳng lại càng nắm chặt hơn. Khóe môi Lục Tự hơi cong lên, khoát tay với Châu An Đạt. “Tính phần cô bé này luôn cho cậu ấy là thêm năm ly nữa.”
“Ôi, còn chơi dựa dẫm như vậy nữa à, thật sự là lần đầu.” Mồm miệng Châu An Đạt oán trách, cũng đã bắt đầu rót rượu.
Con ngươi rủ xuống của Lôi Vận Trình giương lên, xoay người hất chiếc cằm nhỏ nhắn lên, “Ai dựa dẫm chứ? Không phải là mười năm phút sao, tôi tiếp là được chứ gì.”
Lục Tự vui vẻ vỗ tay, kéo tay cô đi vào một căn phòng nhỏ. Bên trong không bật đèn, rất tối, Lôi Vận Trình vừa bước vào phòng đã bị Lục Tự ép vào tường rồi nắm chặt cằm cô, dường như Lôi Vận Trình đã sớm có chuẩn bị lên giơ tay ngăn lại, nhưng sức lực của cô thực sự kém xa một người đàn ông đã trưởng thành, ngay lập tức cô bị Lục Tự tóm về, giữ chặt.
“Cánh cáo anh đừng có động tay động chân với tôi!” Lôi Vận Trình lạnh lùng cảnh cáo anh ta, không hề có một chút sợ sệt, điều đó khiến Lục Tự có chút giật mình.
Nương theo ánh sáng mỏng manh đang xuyên qua cửa sổ, Lục Tự quan sát cô, “Có thể nói cho tôi biết em thích Phong Ấn đến mức nào không?”
“Có liên quan gì đến anh?”
Lục Tự cân nhắc một lúc, anh ta nghiêng đầu mỉm cười, “Đúng là không liên quan gì cả, nhưng tôi nên nói cho em biết, em ở đây mười lăm phút, tôi làm gì với em cũng là trừng phạt hợp lý.” Anh ta cúi đầu, “Là Phong Ấn chấp nhận.”
Lôi Vận Trình không có cơ hội nói bất kì câu nào nữa, môi cô đã bị anh ta phủ kín. Nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là phản kháng, mà cuối cùng cô cũng biết được tiết mục xen giữa trong phòng chiếu phim kia kỳ lạ ở chỗ nào: Từ đầu đến cuối Phong Ấn không hề hôn môi cô…
Bỗng chốc Lôi Vận Trình cảm nhận sâu sắc như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào tim cô, còn có một loại cảm giác đau đớn đủ để tay chân cô lạnh cóng.
Bên ngoài, trong sự ồn ào náo nhiệt của mọi người, Phong Ấn liên tiếp uống năm ly rượu hỗn hợp mạnh, từ miệng, thực quản đến dạ dày, cuối cùng toàn thân đều cảm thấy khó chịu giống như lửa đốt. Châu An Đạt đưa cho anh một ly nước tinh khiết, bỗng nhiên ngồi bên cạnh anh bật cười.
“Hạ Viêm Lương mà cậu nói, cậu khẳng định thà rằng uống mười ly cũng không để cô ta ở cùng với Lục Tự?”
“Thật sao?” Phong Ấn cười gượng, Châu An Đạt đứng dậy vỗ vỗ vai anh, “Thật hay không thì trong lòng cậu hiểu rõ.”
Phong Ấn đưa mắt nhìn cánh cửa căn phòng nhỏ đang khép chặt chếch ngoài đại sảnh, nụ cười trên môi anh biến mất.