Tâm tình Loan Tịch trong phút ngắn ngủi chập chớn xong, tỉnh táo lại, phát hiện Tròn Tròn tựa hồ không thích hợp lắm.
Tròn Tròn nói: “Phụ thân nói hắn rất nhớ người.”
Loan Tịch nghi ngờ nói: “Phụ thân thời điểm nào nói?”
“Phụ thân ở trong giấc mơ của Tròn Tròn nói, phụ thân rất nhớ Tịch Tịch đại bảo bối, muốn cùng Tịch Tịch đại bảo bối ngủ.”
Tròn Tròn một mặt đơn thuần, Loan Tịch lại đỏ mặt.
Tròn Tròn nói tiếp: “Phụ thân tại hắc phòng không ra được, phụ thân muốn ba ba làm đề toán học.”
“Muốn ta làm bài?” Loan Tịch càng thêm không sờ tới đầu óc. “Tròn Tròn, con không có lừa gạt ba ba đi?”
Tròn Tròn một đứa nhỏ ba tuổi, đột nhiên cầm trang giấy, viết hạ một cái phương trình tích phân rất khó.
Loan Tịch một mặt khiếp sợ nhìn Tròn Tròn, Tròn Tròn hiện tại làm toán đều không tốt, đừng nói vi phân và tích phân, 1+1=2 Loan tịch dạy mười lần Tròn Tròn mới nhớ kỹ.
Mà Tròn Tròn lúc này viết chính tả ra dáng, Tròn Tròn viết xong vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Loan Tịch: “Phụ thân dạy con rất nhiều lần, con hẳn là không viết sai. Phụ thân nói rất hối hận không học tập cho giỏi, nhờ ba ba nói cho phụ thân biết đáp án.”
Loan Tịch có một suy đoán lớn mật, đó chính là Văn Phỉ bị giam tại một căn phòng nào đó có mật mã, hắn có thể thông qua một loại phương tiện đặc thù nào đó liên hệ với Tròn Tròn, hắn đang cầu cứu.
Loan Tịch lập tức đem tiêu đề giải ra, là một dãy bảy số chẵn.
Anh nhượng Tròn Tròn nhớ đáp án này, nếu như mới thấy Văn Phỉ, tái nói cho Văn Phỉ.
“Tròn Tròn?”
Tròn Tròn rất buồn ngủ nằm nhoài trên đùi Loan Tịch, dung thanh âm mềm mại nói ra: “Tròn Tròn muốn ngủ.”
Loan Tịch đem nhóc ôm vào trong ngực, nói: “Kia ba ba ôm con lên trên giường ngủ được không?”
“ĐƯợc.” Tiểu Tròn Tròn nói, “Ba ba ngủ ngon.”
Chuyện này quá khó để tin tưởng, Loan Tịch kỳ thực cũng không có làm thật. Bất quá anh vaax là hởi thăm Tròn Tròn, có hay không nói cho phụ thân đáp án, Tròn Tròn gật đầu, nói nhiều mà rất nhanh liền trở về.
Loan Tịch sờ sờ đầu Tròn Tròn, chuẩn bị đưa Tròn Tròn đi vườn trẻ.
Anh tuy rằng thừa kế di sản, vẫn như cũ cùng Tròn Tròn sinh hoạt mộc mạc điệu thấp. Loan Tịch cho rằng hài tử ba tuổi sẽ không đố kỵ lẫn nhau víu so cái gì, buổi tốt lúc Tròn Tròn về nhà thời điểm nhìn thấy theo sau Tròn Tròn là hai omega.
“Ngươi ba ba xinh đẹp hơn nữa cũng chính là mở quán mì!”
“Hơn nữa ngươi không có phụ thân! Chúng ta đều có phụ thân!”
Loan Tịch cho rằng Tròn Tròn sẽ khóc, mà Tròn Tròn lại nghiêm trang nói: “Chờ coi, cha ta lập tức sẽ trở về, phụ thân nói nhà ta có mở quặng! Hừ! Các ngươi này đó tiện dân!”
Loan Tịch cười ra tiếng.
Tròn Tròn phi thường kiên cương mà cầm cục đá hướng mặt hai tiểu o ném tới, đồng thời cõng lấy cặp sách nhỏ chạy đi.
Loan Tịch không biết cái phụ thân kia có phải là hài tử tưởng tượng tồn tại hay không, có chút xin lỗi sờ đầu Tròn Tròn, nói: “ Xin lỗi, ba ba chính là mở quán mì.”
Tròn Tròn mắt to cong lên, nói ra: “ Ba ba, không liên quan, phun thân nói, chúng ta tiền mấy đời xài cũng không hết, người nguyện ý làm cái gì thì làm cái đò!”
Tiểu hài tử nói lời này ra như có người dạy cho bé, Loan Tịch sững sờ, sau đó gật đầu nói: “ Đúng thật là mấy đời xài không hết, con muốn cái gì nhớ nói với ba ba, ba ba mua cho con.”
Tròn Tròn lắc đầu nói: “Phụ thân dạy con không cần loạn dùng tiền.”
Loan TỊch cười nói: “Có thật không?”
Tròn Tròn gật đầu: “Phụ thân nói xài tiền bậy bạ sẽ chọc cho ba ba sinh khí, cũng không cần khóc, buổi tốt Tròn Tròn phải ngủ sớm, không ba ba sẽ không ngủ ngon.”
Loan Tịch lúc này mới phát hiện, Tròn Tròn nói tựa hồ không phải phán đoán.
“Phụ thân từ khi nào thì bắt đầu cùng Tròn Tròn nói này đó?”
“Nửa năm trước~” Tròn Tròn nói. “Phụ thân nói yêu người. Ba ba. Con cũng yêu người.”
Tròn Tròn nói: “Phụ thân nói hắn rất nhớ người.”
Loan Tịch nghi ngờ nói: “Phụ thân thời điểm nào nói?”
“Phụ thân ở trong giấc mơ của Tròn Tròn nói, phụ thân rất nhớ Tịch Tịch đại bảo bối, muốn cùng Tịch Tịch đại bảo bối ngủ.”
Tròn Tròn một mặt đơn thuần, Loan Tịch lại đỏ mặt.
Tròn Tròn nói tiếp: “Phụ thân tại hắc phòng không ra được, phụ thân muốn ba ba làm đề toán học.”
“Muốn ta làm bài?” Loan Tịch càng thêm không sờ tới đầu óc. “Tròn Tròn, con không có lừa gạt ba ba đi?”
Tròn Tròn một đứa nhỏ ba tuổi, đột nhiên cầm trang giấy, viết hạ một cái phương trình tích phân rất khó.
Loan Tịch một mặt khiếp sợ nhìn Tròn Tròn, Tròn Tròn hiện tại làm toán đều không tốt, đừng nói vi phân và tích phân, 1+1=2 Loan tịch dạy mười lần Tròn Tròn mới nhớ kỹ.
Mà Tròn Tròn lúc này viết chính tả ra dáng, Tròn Tròn viết xong vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Loan Tịch: “Phụ thân dạy con rất nhiều lần, con hẳn là không viết sai. Phụ thân nói rất hối hận không học tập cho giỏi, nhờ ba ba nói cho phụ thân biết đáp án.”
Loan Tịch có một suy đoán lớn mật, đó chính là Văn Phỉ bị giam tại một căn phòng nào đó có mật mã, hắn có thể thông qua một loại phương tiện đặc thù nào đó liên hệ với Tròn Tròn, hắn đang cầu cứu.
Loan Tịch lập tức đem tiêu đề giải ra, là một dãy bảy số chẵn.
Anh nhượng Tròn Tròn nhớ đáp án này, nếu như mới thấy Văn Phỉ, tái nói cho Văn Phỉ.
“Tròn Tròn?”
Tròn Tròn rất buồn ngủ nằm nhoài trên đùi Loan Tịch, dung thanh âm mềm mại nói ra: “Tròn Tròn muốn ngủ.”
Loan Tịch đem nhóc ôm vào trong ngực, nói: “Kia ba ba ôm con lên trên giường ngủ được không?”
“ĐƯợc.” Tiểu Tròn Tròn nói, “Ba ba ngủ ngon.”
Chuyện này quá khó để tin tưởng, Loan Tịch kỳ thực cũng không có làm thật. Bất quá anh vaax là hởi thăm Tròn Tròn, có hay không nói cho phụ thân đáp án, Tròn Tròn gật đầu, nói nhiều mà rất nhanh liền trở về.
Loan Tịch sờ sờ đầu Tròn Tròn, chuẩn bị đưa Tròn Tròn đi vườn trẻ.
Anh tuy rằng thừa kế di sản, vẫn như cũ cùng Tròn Tròn sinh hoạt mộc mạc điệu thấp. Loan Tịch cho rằng hài tử ba tuổi sẽ không đố kỵ lẫn nhau víu so cái gì, buổi tốt lúc Tròn Tròn về nhà thời điểm nhìn thấy theo sau Tròn Tròn là hai omega.
“Ngươi ba ba xinh đẹp hơn nữa cũng chính là mở quán mì!”
“Hơn nữa ngươi không có phụ thân! Chúng ta đều có phụ thân!”
Loan Tịch cho rằng Tròn Tròn sẽ khóc, mà Tròn Tròn lại nghiêm trang nói: “Chờ coi, cha ta lập tức sẽ trở về, phụ thân nói nhà ta có mở quặng! Hừ! Các ngươi này đó tiện dân!”
Loan Tịch cười ra tiếng.
Tròn Tròn phi thường kiên cương mà cầm cục đá hướng mặt hai tiểu o ném tới, đồng thời cõng lấy cặp sách nhỏ chạy đi.
Loan Tịch không biết cái phụ thân kia có phải là hài tử tưởng tượng tồn tại hay không, có chút xin lỗi sờ đầu Tròn Tròn, nói: “ Xin lỗi, ba ba chính là mở quán mì.”
Tròn Tròn mắt to cong lên, nói ra: “ Ba ba, không liên quan, phun thân nói, chúng ta tiền mấy đời xài cũng không hết, người nguyện ý làm cái gì thì làm cái đò!”
Tiểu hài tử nói lời này ra như có người dạy cho bé, Loan Tịch sững sờ, sau đó gật đầu nói: “ Đúng thật là mấy đời xài không hết, con muốn cái gì nhớ nói với ba ba, ba ba mua cho con.”
Tròn Tròn lắc đầu nói: “Phụ thân dạy con không cần loạn dùng tiền.”
Loan TỊch cười nói: “Có thật không?”
Tròn Tròn gật đầu: “Phụ thân nói xài tiền bậy bạ sẽ chọc cho ba ba sinh khí, cũng không cần khóc, buổi tốt Tròn Tròn phải ngủ sớm, không ba ba sẽ không ngủ ngon.”
Loan Tịch lúc này mới phát hiện, Tròn Tròn nói tựa hồ không phải phán đoán.
“Phụ thân từ khi nào thì bắt đầu cùng Tròn Tròn nói này đó?”
“Nửa năm trước~” Tròn Tròn nói. “Phụ thân nói yêu người. Ba ba. Con cũng yêu người.”