Đối diện với vườn hoa ở phía xa xa chính là quảng trường lớn. Đây cũng là một chỗ để vui chơi thư giãn của khu tập thể con em cán bộ. Có khác một chút, thì đó là vườn hoa là thế giới của đám con nít, còn quảng trường lớn thì có rất nhiều đồ tập luyện thể dục, thường là nơi người lớn và các cụ lớn tuổi đến để thả lỏng giãn gân cốt.
Thành phố Hàng Thiên vừa được xây dựng hoàn thiện, các mặt đều đầy đủ, cán bộ đến đây làm việc ngoài đem theo con em còn có thể đưa cả người lớn tuổi, ông bà trong nhà.
Bà của Chung Niệm Từ năm đó cũng tới thành phố Hàng Thiên sống chung với một nhà ba người của cậu ấy.
Băng qua con đường um tùm bóng cây nhất của khu tập thể cán bộ, từ xa xa có thể nghe được từ quảng trường lớn tiếng kèn saxophone du dương. Lúc này, quảng trường cũng mới xây xong chưa lâu, người phụ trách phát nhạc ở hậu đài là một thiếu nữ còn trẻ, gu nhạc cũng tân thời. Đợi đến khi chúng tôi lên lớp sáu, công trường mỗi lúc một tấp nập, người lớn tuổi cũng nhiều hơn, việc phụ trách phát nhạc được giao về cho một cán bộ đã nghỉ hưu trí. Thế là quảng trường lớn bèn biến ra đúng như một quảng trường, thực hiện nhiệm vụ quang vinh nhất: là nơi phát nhạc tập thể dục cho các cô dì chú thím.
Nhưng đây đã là chuyện về sau.
Mùa thu năm , đang vào ngày thường, quảng trường lát gạch khang trang, các thiết bị tập thể dụng còn mới toanh láng cóong. Ở bên rìa chỗ bóng râm, có một cụ bà tóc trắng tinh, ăn mặc sạch sẽ gọn ghẽ chỉnh tề đang hơi cúi đầu ngồi, trên tay bà thoăn thoắt kim chỉ, tấm thêu màu ngó sen ánh lên lấp lánh giống như trong thần thoại phép màu hay kể.
"Oa đẹp quá đi!" Tôi cùng với Niệm Từ ngồi xuống cạnh bà, hỏi: "Bà ơi bà đang thêu gì thế?"
"Làm cái túi đeo cho Niệm Từ bỏ đồ ăn vặt đấy." Bà dừng tay cười nhìn tôi hỏi, "Cháu là bạn học của Niệm Từ à?"
"Bà ơi, bạn ấy là Hoàng Doanh Tử, là nhóc con của chú Hoàng và dì Đàm ở tầng dưới nhà mình, bạn ấy nghỉ hè đến ở chỗ bà bạn ấy giờ mới về đấy bà." Niệm Từ cũng là nhóc con chẳng hơn ai đã giới thiệu tôi với bà như vậy đấy.
Hoàng Doanh Tử xưa nay chẳng giỏi để ý, không nhận ra mình bị bạn coi là "nhóc con", chỉ lo nhìn chằm chằm vào đồ thêu: "Bà thêu bông hoa kìa." Bà bèn chỉ cho tôi: "Đây là sen, còn gọi là thuỷ phù dung, là loài hoa thanh nhã nhất."
"Cháu chưa thấy hoa như thế bao giờ ạ."
"Hoa này ao đầm phương Nam hay thấy, lúc Niệm Từ còn bé theo bà về quê thích hoa này lắm." Bà cười bảo, "Cháu thích gì? Bà cũng thêu cho cháu một cái."
"Thật không ạ?" Tôi vui quá xoa xoa tay, "Cháu thích Tôn Ngộ Không ấy, bà thêu cho cháu Tôn Ngộ Không được không ạ?"
Bà Chung bật cười: "Ai lại thêu Tôn Ngộ Không cho bé gái."
"Cháu thích Tôn Ngộ Không mà."
Niệm Từ kể cho bà nghe: "Doanh Tử có một con khỉ bông siêu to, ôm vừa người luôn ấy ạ."
Tôi thành thật nói: "Nó là Ngộ Không đó." Con khỉ bông siêu to của tôi là do người bạn thân nhất của mẹ tôi, dì Diêm, nhân đi công tác ngồi xe lửa suốt cả một ngày từ Thượng Hải ôm về cho tôi. Là con thú bông xịn nhất của cả khu tập thể cán bộ, cũng cực kì có tiếng trong đám bạn học.
Bà bị chúng tôi chọc cười: "Vậy cũng được, bà sẽ thêu cho cháu một con khỉ."
"Vâng vâng vâng!" Tôi gật đầu như điên, nghĩ một thoáng lại gỡ ba lô, từ bên trong lấy ra một cặp băng bảo hộ cổ tay, đưa cho bà Chung: "Bà ơi, bà có thể thêu con khỉ lên đây không. Bà xem chỗ này bị xé rách ra rồi, còn có thể khâu lại nữa không?"
Bà bỏ kim chỉ trên tay xuống, lấy qua nhìn kỹ: "Sao mà rách đến mức này, phải nghiến răng nghiến lợi may ra mới xé rách được ra thế."
"Là ba của Tưởng Dực mua cho cậu ấy từ nước ngoài, Quan Siêu và Lưu Hâm đều muốn đeo, mới giật nhau đến rách đấy ạ." Tôi cứ kể tuốt tuột lại, cũng chẳng nghĩ tới bà nào có biết hai bạn kia là ai.
"Sao còn có lỗ kim nữa? Là có người thử khâu lại trước phải không?"
"Cháu đấy ạ, lúc nghỉ hè cháu thử khâu lại mấy lần..." Tôi trỏ tay chỉ lên mấy chỗ trên chiếc băng, "Ở đây, ở đây nữa, nhưng khâu hỏng rồi ạ, đường kim cũng dài ngắn không đều. Cháu thấy trông không đẹp tẹo nào, chú hai cháu lại nói ổn mà, nhưng nói chú ấy đeo thì chú ấy chối đây đẩy, thế nên cháu lại gỡ ra. Nhưng mà lỗ kim thì vẫn còn lại, trông càng xấu tệ."
Bà Chung thấy đứa nhỏ là tôi đang miệng lưỡi chanh chách, tự nhiên ngồi rũ ra than tay chân vụng về chọc cười, lại nhìn kỹ lại băng cổ tay: "Mấy chỗ sút chỉ này khâu lại dễ thôi, nhưng lỗ kim thì phải che đi một chút, được, bà khâu cho cháu một hình thêu lên trên là ổn."
Tôi gật đầu lia lịa: "Được được được ạ! Vậy mình thêu Tôn Ngộ Không luôn nha?"
"Nãy cháu nói đây là băng tay của ai thế?" Bà Chung hỏi.
"Của Tưởng Dực ạ."
"Là chữ "Dực" nào?"
"Ừm... ừm... là chữ "Dực" có lông vũ ở trên đầu ấy ạ, viết siêu khoai nhé, khoai như viết chữ "Doanh" như tên cháu ấy."
"Vậy hay là bà thêu hình lông vũ?" Niệm Từ đưa ý kiến.
"Lông vũ nhẹ bay bay, "Dực" là đôi cánh, chỗ công trường ở đây chuyên sản xuất máy bay. Đặt cái tên này, người nhà hẳn là hy vọng cậu ấy có thể bay lên thật cao, vậy giờ mình thêu cho cậu ấy một đôi cánh có được không?"
"Thêu đôi cánh được đó! Tưởng Dực mà có ở đây thì kêu cậu ấy tự vẽ hình đôi cánh, cậu ấy vẽ hơi bị đẹp..."
Bà Chung tìm lấy ra một đoạn chỉ màu gần tệp với màu xám của logo, nói: "Niệm Từ lại xoi chỉ cho bà."
Niệm Từ khéo léo xoi cọng chỉ mỏng xuyên qua lỗ kim. Tôi chỉ nhìn thôi chẳng phụ gì được, bèn lục ra một ít kẹo cứng đủ màu vừa ngồi cạnh ăn vừa đưa cho Niệm Từ và bà Chung.
"Bà không ăn, hai cháu ăn đi..."
"Bà ơi ngọt lắm đó..."
"Hoàng Doanh Tử! Sao cậu lại ở đây! Con trai lớp mình đang lục tung thế giới lên tìm cậu kia kìa." Ở xa xa có ai đó gọi tôi.
Tôi ôm mớ kẹo đứng dậy: "Quan Siêu? Cậu tới rồi à?"
Quan Siêu mặc chiếc áo ba lỗ đùng đùng chạy thẳng tới chỗ tôi, thở không ra hơi nói loạn xạ: "Cậu ấy cứ nằng nặc bảo cậu chạy đi đâu mất tìm không thấy, túm hết cả đám bọn tớ lại bắt đi tìm..."
Tôi chẳng hiểu gì: "Tớ chạy mất lúc nào? Ai nói cơ?"
"Hoàng Doanh Tử cậu chạy đi đâu đấy? Đều đang đổ đi tìm cậu đây có biết không?" Quách Tĩnh dữ hơn hẳn Quan Siêu, hầm hầm hỏi: "Cậu đi chỗ khác sao không nói một tiếng?"
"Nói ai cơ?"
"Tưởng Dực Tưởng Dực! Hoàng Doanh Tử ở đây này!" Lưu Hâm cũng chạy tới, hét to về phía xa: "Các cậu mau qua chỗ trường học báo cho Tưởng Dực, tìm được người rồi."
"Sao các cậu kéo ra đây hết thế?" Tôi ù ù cạc cạc, lại lột kẹo bà Chung không ăn cho vào miệng.
"Đâu chỉ mỗi bọn tớ? Con trai cả khối đều bị Tưởng Dực gọi ra hết." Quan Siêu lấy lại được nhịp thở, lập tức kể tội: "Bọn tớ đang chơi đá banh đấy, kết quả đều đi tìm cậu hết. Cả mấy anh lớp trên cũng đi nữa..."
"Cậu ấy kiếm tớ làm gì?"
"Không phải cậu nổi đoá lên xong chạy mất à?"
"Ai chại mát, coá cạo chại mát ái!" Miệng tôi ngậm hai cục kẹo phùng lên, cãi lại chẳng có khí thế chút nào.
"Cậu còn cho mình đúng đấy!" Quách Tĩnh sắp sửa bốc hoả.
"Cậu nói từ từ, trán đầy mồ hôi nè." Niệm Từ cười hihi đưa cái khăn cho cậu ấy.
Quách Tĩnh lau mồ hôi: "Niệm Từ, sao cậu ở đây?"
"Hoàng Doanh Tử!! Hoàng Doanh Tử Hoàng Doanh Tử!" Đoàn quân la ó đang từ phía xa kéo lại, dù mặt tôi có dày mấy cũng bắt đầu thấy ngượng rồi.
Tôi hươ tay la lớn: "Ở đây này, đừng gọi nữa!"
Cả một lũ con trai có thèm lý gì đến tôi, vẫn rền rĩ réo: "Hoàng Doanh Tử!! Hoàng Doanh Tử Hoàng Doanh Tử!"
Tôi tức đến giậm chân.
"Được rồi đừng gọi nữa!" Tưởng Dực từ chỗ xa tít chạy tới.
Đám con trai cười ầm ĩ sau mới thôi, chỉ có Quách Tĩnh vẫn càm ràm: "Không phải nhỏ đứng rành rành đây sao? Cậu nói cứ như là bị bắt ra ngoài hành tinh ấy à."
Tưởng Dực chẳng nghe vào tai, chạy đến nắm cánh tay tôi xoay qua xoay lại xem kĩ trước sau, thấy không bị gì, thở phào xong mới nhìn tôi chằm chằm hỏi tội: "Cậu chạy mất tăm đi đâu? Chú hai đang tìm cậu kia kìa biết không? Cũng không đến trường với nhà thể dục, tớ còn tưởng cậu lạc mất rồi. Cứ nổi giận là chạy lung tung! Cậu có lớn chút nào không vậy?"
"Ai khung có lớn, ai nủi giạn..." Tôi vừa nhai kẹo vừa lúng búng nói.
"Không phải hồi nãy cậu giận chuyện nhà tớ không ở khu số à?"
"Ờ phải." Giờ tôi mới nhớ ra là mình đang giận cậu ấy. Tôi nuốt trọng viên kẹo xuống, hùng hổ chất vấn: "Đã nói chắc hết rồi, sao nhà cậu không ở đó?"
===========