Qua thời gian tiếp xúc, tính cách Mễ Kha nóng nảy, Hình Khắc Lũy hiểu rõ mấy phần. Nếu không anh cũng sẽ không đùa giỡn lưu manh, may là chưa bị Mễ Kha liệt vào dạng cự tuyệt quan hệ. Cho nên nhận được tin nhắn đầy mùi thuốc súng, anh biết cô đang bực bội, dù ở trong quân doanh nhưng không thấy được vẻ mặt của cô, Hình Khắc Lũy cũng có thể đoán được bộ dáng: “Người lạ chớ quấy rầy, người quen chớ tìm” của cô.
Định gửi tin nhắn muốn xác nhận xem trải qua chuyện nụ hôn đó, cô có tức giận cãi nhau với anh không, nếu tất cả đều bình thường, anh sẽ cảm thấy thỏa mãn. Thật ra tin tức từ người đàn ông mặc tây trang màu xám nói làm Hình Khắc Lũy chú ý, vì vậy mặc dù biết sẽ chọc tức cô, anh vẫn mặt dày nhắn tin lại: “Kiểm tra em!”
Thật ra tin nhắn vừa gửi đi Mễ Kha đã có chút hối hận, cảm thấy mắng anh “Khốn kiếp” là quá đáng,dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng cô. Nhìn lại tin nhắn anh nhắn đến cô lại bị chọc tức. Bộ dạng giống như bị mất trí, gọi điện lại, không cho Hình Khắc Lũy có cơ hội mở miệng, cô nói không ngừng: “Tại sao anh lại đáng ghét như vậy, đã luyện thành công một thân vô địch không biết xấu hổ! Nói cho anh biết, em cũng có quyền tức giận, anh không cần kiểm soát em!” Nói xong, chờ giây lát không phát hiện ra bên kia có chút động tĩnh gì, cô vội hỏi: “Này, đồ quỷ đáng ghét, anh có nghe hay không?”
Hình Khắc Lũy tất nhiên là vẫn nghe, thế nhưng anh lại coi như không nghe thấy trêu chọc, giọng nói trầm thấp có lực truyền từ tai nghe tới: “Anh chỉ không biết xấu hổ với em!”
Một câu đơn giản nhưng nghe vào tai Mễ Kha, lại có cảm giác uất ức. Cô chợt cảm thấy ảo não vì mình cay nghiệt với anh, do dự một lúc mới ngập ngừng nói: “Em, tâm trạng không tốt, cho nên…” Giận chó đánh mèo với anh.
Hình Khắc Lũy yên lặng một chút, hình như là mơ hồ thở dài, mới hỏi: “Bị ba mắng? Lại chọc giận ba hả?”
“Uhm, vừa mới bị phạt đứng.” Mễ Kha đàng hoàng trả lời: “Ba không cho phép em làm việc ở bệnh viện Lục quân.”
Hình Khắc Lũy cau mày: “Tại sao?”
“Ba trước kia phản đối em học y, nếu không phải mẹ giúp, giấy báo trúng tuyển cũng bị ba cho vào máy cắt giấy rồi. Thời gian trước nghe nói giáo sư đề cử em tới bệnh viện Lục quân ba lại mất hứng, nói nếu em đồng ý sẽ đoạn tuyệt quan hệ, em không có cách nào đành cùng anh rể lừa ba…”
Cắt áo đoạn tuyệt quan hệ? Hình Khắc Lũy cười thầm lão đồng chí có sức sáng tạo, “Nói điểm chính, tại sao lại không thích bệnh viện Lục quân?”
“Ba nói bệnh viện Lục quân cơ hội tiếp xúc với quân nhân khá nhiều, ba không thích quân nhân.”
“Không thích quân nhân? Tại sao?! Hình Khắc lũy nheo mày: “Lý do?”
Mễ Kha đem lời nói Lão Mễ kể lại nguyên xi: “Cha nói làm lính đều là sắc lang, heo mẹ cũng nhìn thành mỹ nhân, thấy con gái ánh mắt sáng rực, hơn nữa chỉ chằm chằm nhìn vào…ngực…”
“Ngừng!” Hình Khắc Lũy phun một ngụm nước trên bản đồ quân dụng: “Ai nói với em? Anh sao chưa thấy qua heo mẹ mỹ nhân? Coi như làm lính nhìn ngực cửa người ta cũng có nguyên nhân. Huấn luyện xạ kích là dùng “ngực vòng”, nhắm ngay bộ ngực! Phải nhìn kỹ ngắm chuẩn, do vậy mới vô ý thức nhìn vào ngực người ta. Chính vì vậy, kỹ thuật bắn làm sao mà luyện thành, sắc lang làm sao mà tạo nên!”
Hình Khắc Lũy khó chịu, nghĩ thầm lão đầu nhi có logic thật kì quái, quả thật là già mà không kính, tự nhiên truyền thụ cho tiểu nha đầu kinh nghiệm này! So với anh càng không biết điều! Sắp xếp lại ngôn ngữ, anh nghiêm túc phản bác: “Đừng nghe ba dọa em. Không sai, trong bộ đội đúng là nhiều hòa thượng, nhưng bọn anh cũng có nguyên tắc theo đuổi, có chiều sâu của hòa thượng thời đại mới! Đừng đem bọn anh nghĩ bỉ ổi như vậy! Hiểu không?”
Hình Khắc Lũy muốn kiên quyết đem tư tưởng Lão Mễ truyền lại cho Mễ Kha bóp chết trong trứng nước. Thân là tham mưu, anh biết rõ trên chiến trường có lúc phải quả quyết sát phạt, nhưng cũng có lúc phải lựa chọn chiến thuật quanh co. Phương pháp đối phó với Lão Mễ phải vô cùng cấp tiến rồi, nếu không với tính tình Mễ Kha sẽ không nguyện ý vâng lời như vậy. So sánh lại, Hình Khắc Lũy tin tưởng anh thắng ở trận đầu rồi, dù sao, trời xui đất khiến giao tình của anh với Mễ Kha cũng đã ăn sâu mọc rễ trong lòng.
Mễ Kha lại không giống Hình Khắc Lũy để tâm. Ở trong thế giới của cô, ấn tượng về quân nhận chỉ vẻn vẹn ở vụ bắt cóc lần trước. Tình hình lúc đó rất nguy hiểm, Mễ Kha gần như cho rằng không thể nào còn sống. Nhưng khi chiếc Cherokee bị dừng lại, Hạ Hi bị sát thủ kéo xuống làm con tin, khi tên tài xế đối với cô sát ý, thân là quân nhân anh xuất hiện.
Ngoài xe mưa như trút nước, cả người ướt sũng Hình Khắc Lũy đưa tay về phía cô, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt được bàn tay to lớn nắm lấy, trong lòng Mễ Kha cảm thấy ấm áp. Sau đó vì sợ hãi mà cô luôn gặp ác mộng vào ban đêm, cũng chính chút nhiệt độ ấm áp đó đã an ủi cô. Đây là lí do tại sao trong buổi tiệc liên hoan, Hình Khắc Lũy say rượu làm càn lại được Mễ Kha tha thứ.
Nhưng những điều này, Mễ Kha chắc chắn sẽ không nói cho anh biết.
Nhìn bộ dạng lưu manh của anh, cô không muốn biểu đạt sự cảm kích của mình.
Vì vậy cô trả lời: “Không phải đã hiểu.”
“Em không thể đối với sức quyến rũ bắn ra bốn phía của anh có thành kiến, hiểu không? Em đã biết, đừng có mà không thừa nhận.” Hình Khắc Lũy tự hỏi tự trả lời, sau đó lại phê bình: “Còn là nhân tài Đại học y đấy, khốn kiếp cái từ này hai chữ em viết sai rồi, thật đúng là mất mặt!”
Cứ như vậy, cơn giận của Mễ Kha bị Hình Khắc Lũy dùng vài ba lời dập tắt, giống như cao thủ võ lâm phát ra mười thành công lực, kết quả đánh vào bị bông một chút hiệu quả cũng không có, huống chi cô và cao thủ hoàn toàn không liên quan. Cho nên, cùng Hình Khắc Lũy liều mạng đọ công phu miệng Mễ Kha hoàn toàn không có tư cách.
Không khí chuyển thành hài hòa, Hình Khắc Lũy hỏi cô lịch trình ngày chủ nhật, một là không nói xấu Thiệu Vũ Hàn, hai là không ngăn cản, hay cảnh cáo, chỉ là bình tĩnh nói: “Cô bé, anh là nghiêm túc! Em cẩn thận suy nghĩ đề nghị của anh, chờ huấn luyện ở trại tân binh kết thúc, chúng ta sẽ nói rõ ràng từ đầu.” Có lẽ sợ Mễ Kha lần nữa từ chối, có lẽ là không muốn cô cảm thấy mình gấp gáp, nói xong anh chúc cô ngủ ngon.
Mấy ngày sau Hình Khắc Lũy không có gọi điện cũng không nhắn tin tới. Mễ Kha hết sức tập trung làm bác sĩ thực tập, mỗi ngày đều kiểm tra phòng bệnh, quay như chong chóng. Cuối cùng chạm mặt với Thiệu Vũ Hàn ở phòng ăn. Cùng anh một chỗ ăn cơm, Mễ Kha như người mất hồn, cô bắt đầu suy nghĩ: Lưu manh như anh, nói nghiêm túc có phải hay không là thật!
Nhanh chóng đã tới ngày cùng Thiệu Vũ Hàn đi thăm giáo sư, Mễ Kha ra cửa đã thấy xe việt dã dừng ở cách đó không xa.
Cô nghĩ là Hình Khắc lũy, kết quả lại nhìn thấy một người khác mở cửa xe đi xuống, chào cô.
Mễ Kha lục lọi tin tức, mỉm cười: “Sao lại là anh tham mưu Thúc? Anh tới đây làm việc sao? Xung quanh đây không có bộ đội mà?” Cùng Hình Khắc Lũy là tham mưu sư bộ Thúc Văn Ba, cô ở tiệc liên hoan đoàn 5-3-2 đã gặp.
So sánh với bộ dạng cao lớn anh tuấn của Hình Khắc Lũy, Thúc Văn Ba trên người toát lên vẻ thư sinh hào hoa phong nhã, thấy Mễ Kha nhận ra mình, anh mỉm cười mở miệng: “Lũy tử nhờ tôi tới đưa cô đi.”
“Ai cơ? Lũy… Hình Khắc Lũy?” Mễ Kha nhất thời không phản ứng kịp.
Thúc Văn Ba gật đầu: “Trại tân binh huấn luyện rất chặt, không ra được, phái tôi đi làm hộ hoa sứ giả.”
Hóa ra hôm đó hỏi cô mấy giờ thì đi, anh muốn là hộp điều hiển ti vi chỉ huy người khác! Mễ Kha trong lòng oán trách, nhưng ngoài miệng nói: “Không cần phiền anh, tôi ngồi xe bus đi cũng được…”
Thúc Văn Ba khách sáo mở cửa xe cho cô: “Không phiền, tôi cũng thuận tiện ra ngoài, không sao. Đi thôi, tới muộn sẽ không hay.”
Thúc Văn Ba xưa nay ít lời, sợ Mễ Kha không được tự nhiên, dọc đường đi cùng cô nói chuyện phiếm. Mễ Kha vậy mới biết, Thúc Văn Ba cùng Hình Khắc Lũy là bạn thâm giao nhiều năm, huynh đệ tốt, cùng vào trường quân đội, cùng học khoa thông tin, cùng huấn luyện, lại cùng nhau được đề bạt làm tham mưu, hai người một tĩnh một động, tình tình bổ sung cho nhau.
Thúc Văn Ba đối với đường phố rất quen thuộc, nhanh chóng đưa Mễ Kha tới nơi. Mễ Kha đang muốn cảm ơn anh, tiểu Hạ từ chung cư đi ra, thấy cô, toàn thân mặc đồ thể thao, tức giận: “Sao lại tắt máy? Mình gọi điện tới nhà cô bảo bạn đã đi rồi, gọi Thiệu Vũ Hàn anh ta nói bạn muốn tự mình đến. Làm gì vậy, bị bộ đội huấn luyện ngu rồi hả, không biết đi nhờ xe?”
Thấy cô nhắc nhở, Mễ Kha mới phát hiện quên mở điện thoại, cô nhào tới ôm lấy tiểu Hạ: “Bạn về khi nào, tại sao không nói mình biết?”
Tiểu Hạ cô nương ghét bỏ đẩy cô ra: “Còn nhớ đến mình, tha cho bạn! Ôm một cái được rồi, người khác không biết còn tưởng bạn yêu mình đấy.” Quay đầu nhìn lại Thúc Văn Ba toàn thân quân trang, cô chất vấn Mễ Kha: “Ai vậy, bạn trai? Chẳng trách không chịu đi nhờ xe Thiệu Vũ Hàn, đợi chút, Mễ tiểu kha, bạn được đấy, mấy ngày không gặp, sau lưng mình lén tìm đàn ông?!”
“Cái gì, đừng nói lung tung.” Mễ Kha giơ tay muôn đánh cô, bị vỗ một cái, cô cong môi: “Không phải lần trước kể cho bạn nghe người cứu mình là…”
“Người kia chính là người cứu mạng bạn, anh hùng nhân dân? Vậy mình phải cảm ơn một chút” Tiểu Hạ ngắt lời cô, nhìn Thúc Văn Ba, lấy ánh mắt quan sát một hồi sau đó giơ tay.
Thúc Văn Ba từ trước đến giờ rất khách sáo với người khác, thấy vậy theo thói quen muốn giơ tay lên chào theo kiểu quân đội, lại thấy không đúng, vì vậy thuận tay đưa ra. Tiểu Hạ và anh bắt tay sau đó khoa trương dao động hai cái, chân thành móc tim móc phổi nói: “Cảm ơn đồng chí giải phóng quân lúc nguy nan đã giải cứu, cám ơn anh!” Tất nhiên là nhầm Thúc Văn Ba thành hình Hình Khắc Lũy.
Đúng lúc Thiệu Vũ Hàn cũng tới. Đi xuống xe, đến trước mặt Mễ Kha, anh nhìn đồng hồ: “Anh đến muộn sao?” Chú ý tới Thúc Văn Ba toàn thân tây trang, anh hỏi: “Tiểu Hạ, vị này là…”
Không đợi Mễ Kha trả lời, Thúc Văn Ba rút tay bị tiểu Hạ cầm không chịu thả, mặt bình tĩnh nói với Mễ Kha: “Chị dâu, tôi đi trước làm chút chuyện, lát nữa chị cùng giáo sư nói chuyện xong, chúng ta sẽ cùng tử Lũy ăn cơm trưa.”
Một tiếng chị dâu làm Thiệu Vũ Hàn cau mày, mà tiểu Hạ sửng sốt mấy giây sau đó nhảy qua nắm lấy cổ Mễ Kha, lắc lắc: “Mau giải thích, chị dâu là cái gì?”
Mễ Kha ra sức chống cự: “Cái thứ gì là sao, không phải thứ gì…”
Tiểu Hạ không biết Hình Khắc Lũy đã dự đoán được tình hình trước mắt, đã giao phó với Thúc Văn Ba, thấy đồng chí Mễ Kha nhu nhược bị bắt nạt, tham mưu Thúc tùy cơ ứng biến: “Chị dâu da mặt mỏng, cô cũng đừng hỏi nữa, hôm nào Hình Khắc Lũy sẽ mời cô ăn cơm.”
“Mời tôi dùng cơm?” Tiểu Hạ suy tư, thu tay lại: “Anh ta đúng là có lòng.”
Vì vậy, Mễ Kha bị người đàng hoàng Thúc Văn Ba nói vài câu…bị thành bạn gái người khác.
Qua thời gian tiếp xúc, tính cách Mễ Kha nóng nảy, Hình Khắc Lũy hiểu rõ mấy phần. Nếu không anh cũng sẽ không đùa giỡn lưu manh, may là chưa bị Mễ Kha liệt vào dạng cự tuyệt quan hệ. Cho nên nhận được tin nhắn đầy mùi thuốc súng, anh biết cô đang bực bội, dù ở trong quân doanh nhưng không thấy được vẻ mặt của cô, Hình Khắc Lũy cũng có thể đoán được bộ dáng: “Người lạ chớ quấy rầy, người quen chớ tìm” của cô.
Định gửi tin nhắn muốn xác nhận xem trải qua chuyện nụ hôn đó, cô có tức giận cãi nhau với anh không, nếu tất cả đều bình thường, anh sẽ cảm thấy thỏa mãn. Thật ra tin tức từ người đàn ông mặc tây trang màu xám nói làm Hình Khắc Lũy chú ý, vì vậy mặc dù biết sẽ chọc tức cô, anh vẫn mặt dày nhắn tin lại: “Kiểm tra em!”
Thật ra tin nhắn vừa gửi đi Mễ Kha đã có chút hối hận, cảm thấy mắng anh “Khốn kiếp” là quá đáng,dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng cô. Nhìn lại tin nhắn anh nhắn đến cô lại bị chọc tức. Bộ dạng giống như bị mất trí, gọi điện lại, không cho Hình Khắc Lũy có cơ hội mở miệng, cô nói không ngừng: “Tại sao anh lại đáng ghét như vậy, đã luyện thành công một thân vô địch không biết xấu hổ! Nói cho anh biết, em cũng có quyền tức giận, anh không cần kiểm soát em!” Nói xong, chờ giây lát không phát hiện ra bên kia có chút động tĩnh gì, cô vội hỏi: “Này, đồ quỷ đáng ghét, anh có nghe hay không?”
Hình Khắc Lũy tất nhiên là vẫn nghe, thế nhưng anh lại coi như không nghe thấy trêu chọc, giọng nói trầm thấp có lực truyền từ tai nghe tới: “Anh chỉ không biết xấu hổ với em!”
Một câu đơn giản nhưng nghe vào tai Mễ Kha, lại có cảm giác uất ức. Cô chợt cảm thấy ảo não vì mình cay nghiệt với anh, do dự một lúc mới ngập ngừng nói: “Em, tâm trạng không tốt, cho nên…” Giận chó đánh mèo với anh.
Hình Khắc Lũy yên lặng một chút, hình như là mơ hồ thở dài, mới hỏi: “Bị ba mắng? Lại chọc giận ba hả?”
“Uhm, vừa mới bị phạt đứng.” Mễ Kha đàng hoàng trả lời: “Ba không cho phép em làm việc ở bệnh viện Lục quân.”
Hình Khắc Lũy cau mày: “Tại sao?”
“Ba trước kia phản đối em học y, nếu không phải mẹ giúp, giấy báo trúng tuyển cũng bị ba cho vào máy cắt giấy rồi. Thời gian trước nghe nói giáo sư đề cử em tới bệnh viện Lục quân ba lại mất hứng, nói nếu em đồng ý sẽ đoạn tuyệt quan hệ, em không có cách nào đành cùng anh rể lừa ba…”
Cắt áo đoạn tuyệt quan hệ? Hình Khắc Lũy cười thầm lão đồng chí có sức sáng tạo, “Nói điểm chính, tại sao lại không thích bệnh viện Lục quân?”
“Ba nói bệnh viện Lục quân cơ hội tiếp xúc với quân nhân khá nhiều, ba không thích quân nhân.”
“Không thích quân nhân? Tại sao?! Hình Khắc lũy nheo mày: “Lý do?”Mễ Kha đem lời nói Lão Mễ kể lại nguyên xi: “Cha nói làm lính đều là sắc lang, heo mẹ cũng nhìn thành mỹ nhân, thấy con gái ánh mắt sáng rực, hơn nữa chỉ chằm chằm nhìn vào…ngực…”
“Ngừng!” Hình Khắc Lũy phun một ngụm nước trên bản đồ quân dụng: “Ai nói với em? Anh sao chưa thấy qua heo mẹ mỹ nhân? Coi như làm lính nhìn ngực cửa người ta cũng có nguyên nhân. Huấn luyện xạ kích là dùng “ngực vòng”, nhắm ngay bộ ngực! Phải nhìn kỹ ngắm chuẩn, do vậy mới vô ý thức nhìn vào ngực người ta. Chính vì vậy, kỹ thuật bắn làm sao mà luyện thành, sắc lang làm sao mà tạo nên!”
Hình Khắc Lũy khó chịu, nghĩ thầm lão đầu nhi có logic thật kì quái, quả thật là già mà không kính, tự nhiên truyền thụ cho tiểu nha đầu kinh nghiệm này! So với anh càng không biết điều! Sắp xếp lại ngôn ngữ, anh nghiêm túc phản bác: “Đừng nghe ba dọa em. Không sai, trong bộ đội đúng là nhiều hòa thượng, nhưng bọn anh cũng có nguyên tắc theo đuổi, có chiều sâu của hòa thượng thời đại mới! Đừng đem bọn anh nghĩ bỉ ổi như vậy! Hiểu không?”
Hình Khắc Lũy muốn kiên quyết đem tư tưởng Lão Mễ truyền lại cho Mễ Kha bóp chết trong trứng nước. Thân là tham mưu, anh biết rõ trên chiến trường có lúc phải quả quyết sát phạt, nhưng cũng có lúc phải lựa chọn chiến thuật quanh co. Phương pháp đối phó với Lão Mễ phải vô cùng cấp tiến rồi, nếu không với tính tình Mễ Kha sẽ không nguyện ý vâng lời như vậy. So sánh lại, Hình Khắc Lũy tin tưởng anh thắng ở trận đầu rồi, dù sao, trời xui đất khiến giao tình của anh với Mễ Kha cũng đã ăn sâu mọc rễ trong lòng.
Mễ Kha lại không giống Hình Khắc Lũy để tâm. Ở trong thế giới của cô, ấn tượng về quân nhận chỉ vẻn vẹn ở vụ bắt cóc lần trước. Tình hình lúc đó rất nguy hiểm, Mễ Kha gần như cho rằng không thể nào còn sống. Nhưng khi chiếc Cherokee bị dừng lại, Hạ Hi bị sát thủ kéo xuống làm con tin, khi tên tài xế đối với cô sát ý, thân là quân nhân anh xuất hiện.
Ngoài xe mưa như trút nước, cả người ướt sũng Hình Khắc Lũy đưa tay về phía cô, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt được bàn tay to lớn nắm lấy, trong lòng Mễ Kha cảm thấy ấm áp. Sau đó vì sợ hãi mà cô luôn gặp ác mộng vào ban đêm, cũng chính chút nhiệt độ ấm áp đó đã an ủi cô. Đây là lí do tại sao trong buổi tiệc liên hoan, Hình Khắc Lũy say rượu làm càn lại được Mễ Kha tha thứ.
Nhưng những điều này, Mễ Kha chắc chắn sẽ không nói cho anh biết.
Nhìn bộ dạng lưu manh của anh, cô không muốn biểu đạt sự cảm kích của mình.
Vì vậy cô trả lời: “Không phải đã hiểu.”
“Em không thể đối với sức quyến rũ bắn ra bốn phía của anh có thành kiến, hiểu không? Em đã biết, đừng có mà không thừa nhận.” Hình Khắc Lũy tự hỏi tự trả lời, sau đó lại phê bình: “Còn là nhân tài Đại học y đấy, khốn kiếp cái từ này hai chữ em viết sai rồi, thật đúng là mất mặt!”
Cứ như vậy, cơn giận của Mễ Kha bị Hình Khắc Lũy dùng vài ba lời dập tắt, giống như cao thủ võ lâm phát ra mười thành công lực, kết quả đánh vào bị bông một chút hiệu quả cũng không có, huống chi cô và cao thủ hoàn toàn không liên quan. Cho nên, cùng Hình Khắc Lũy liều mạng đọ công phu miệng Mễ Kha hoàn toàn không có tư cách.
Không khí chuyển thành hài hòa, Hình Khắc Lũy hỏi cô lịch trình ngày chủ nhật, một là không nói xấu Thiệu Vũ Hàn, hai là không ngăn cản, hay cảnh cáo, chỉ là bình tĩnh nói: “Cô bé, anh là nghiêm túc! Em cẩn thận suy nghĩ đề nghị của anh, chờ huấn luyện ở trại tân binh kết thúc, chúng ta sẽ nói rõ ràng từ đầu.” Có lẽ sợ Mễ Kha lần nữa từ chối, có lẽ là không muốn cô cảm thấy mình gấp gáp, nói xong anh chúc cô ngủ ngon.
Mấy ngày sau Hình Khắc Lũy không có gọi điện cũng không nhắn tin tới. Mễ Kha hết sức tập trung làm bác sĩ thực tập, mỗi ngày đều kiểm tra phòng bệnh, quay như chong chóng. Cuối cùng chạm mặt với Thiệu Vũ Hàn ở phòng ăn. Cùng anh một chỗ ăn cơm, Mễ Kha như người mất hồn, cô bắt đầu suy nghĩ: Lưu manh như anh, nói nghiêm túc có phải hay không là thật!
Nhanh chóng đã tới ngày cùng Thiệu Vũ Hàn đi thăm giáo sư, Mễ Kha ra cửa đã thấy xe việt dã dừng ở cách đó không xa.
Cô nghĩ là Hình Khắc lũy, kết quả lại nhìn thấy một người khác mở cửa xe đi xuống, chào cô.
Mễ Kha lục lọi tin tức, mỉm cười: “Sao lại là anh tham mưu Thúc? Anh tới đây làm việc sao? Xung quanh đây không có bộ đội mà?” Cùng Hình Khắc Lũy là tham mưu sư bộ Thúc Văn Ba, cô ở tiệc liên hoan đoàn 5-3-2 đã gặp.
So sánh với bộ dạng cao lớn anh tuấn của Hình Khắc Lũy, Thúc Văn Ba trên người toát lên vẻ thư sinh hào hoa phong nhã, thấy Mễ Kha nhận ra mình, anh mỉm cười mở miệng: “Lũy tử nhờ tôi tới đưa cô đi.”
“Ai cơ? Lũy… Hình Khắc Lũy?” Mễ Kha nhất thời không phản ứng kịp.
Thúc Văn Ba gật đầu: “Trại tân binh huấn luyện rất chặt, không ra được, phái tôi đi làm hộ hoa sứ giả.”
Hóa ra hôm đó hỏi cô mấy giờ thì đi, anh muốn là hộp điều hiển ti vi chỉ huy người khác! Mễ Kha trong lòng oán trách, nhưng ngoài miệng nói: “Không cần phiền anh, tôi ngồi xe bus đi cũng được…”
Thúc Văn Ba khách sáo mở cửa xe cho cô: “Không phiền, tôi cũng thuận tiện ra ngoài, không sao. Đi thôi, tới muộn sẽ không hay.”
Thúc Văn Ba xưa nay ít lời, sợ Mễ Kha không được tự nhiên, dọc đường đi cùng cô nói chuyện phiếm. Mễ Kha vậy mới biết, Thúc Văn Ba cùng Hình Khắc Lũy là bạn thâm giao nhiều năm, huynh đệ tốt, cùng vào trường quân đội, cùng học khoa thông tin, cùng huấn luyện, lại cùng nhau được đề bạt làm tham mưu, hai người một tĩnh một động, tình tình bổ sung cho nhau.
Thúc Văn Ba đối với đường phố rất quen thuộc, nhanh chóng đưa Mễ Kha tới nơi. Mễ Kha đang muốn cảm ơn anh, tiểu Hạ từ chung cư đi ra, thấy cô, toàn thân mặc đồ thể thao, tức giận: “Sao lại tắt máy? Mình gọi điện tới nhà cô bảo bạn đã đi rồi, gọi Thiệu Vũ Hàn anh ta nói bạn muốn tự mình đến. Làm gì vậy, bị bộ đội huấn luyện ngu rồi hả, không biết đi nhờ xe?”
Thấy cô nhắc nhở, Mễ Kha mới phát hiện quên mở điện thoại, cô nhào tới ôm lấy tiểu Hạ: “Bạn về khi nào, tại sao không nói mình biết?”
Tiểu Hạ cô nương ghét bỏ đẩy cô ra: “Còn nhớ đến mình, tha cho bạn! Ôm một cái được rồi, người khác không biết còn tưởng bạn yêu mình đấy.” Quay đầu nhìn lại Thúc Văn Ba toàn thân quân trang, cô chất vấn Mễ Kha: “Ai vậy, bạn trai? Chẳng trách không chịu đi nhờ xe Thiệu Vũ Hàn, đợi chút, Mễ tiểu kha, bạn được đấy, mấy ngày không gặp, sau lưng mình lén tìm đàn ông?!”
“Cái gì, đừng nói lung tung.” Mễ Kha giơ tay muôn đánh cô, bị vỗ một cái, cô cong môi: “Không phải lần trước kể cho bạn nghe người cứu mình là…”
“Người kia chính là người cứu mạng bạn, anh hùng nhân dân? Vậy mình phải cảm ơn một chút” Tiểu Hạ ngắt lời cô, nhìn Thúc Văn Ba, lấy ánh mắt quan sát một hồi sau đó giơ tay.
Thúc Văn Ba từ trước đến giờ rất khách sáo với người khác, thấy vậy theo thói quen muốn giơ tay lên chào theo kiểu quân đội, lại thấy không đúng, vì vậy thuận tay đưa ra. Tiểu Hạ và anh bắt tay sau đó khoa trương dao động hai cái, chân thành móc tim móc phổi nói: “Cảm ơn đồng chí giải phóng quân lúc nguy nan đã giải cứu, cám ơn anh!” Tất nhiên là nhầm Thúc Văn Ba thành hình Hình Khắc Lũy.
Đúng lúc Thiệu Vũ Hàn cũng tới. Đi xuống xe, đến trước mặt Mễ Kha, anh nhìn đồng hồ: “Anh đến muộn sao?” Chú ý tới Thúc Văn Ba toàn thân tây trang, anh hỏi: “Tiểu Hạ, vị này là…”
Không đợi Mễ Kha trả lời, Thúc Văn Ba rút tay bị tiểu Hạ cầm không chịu thả, mặt bình tĩnh nói với Mễ Kha: “Chị dâu, tôi đi trước làm chút chuyện, lát nữa chị cùng giáo sư nói chuyện xong, chúng ta sẽ cùng tử Lũy ăn cơm trưa.”
Một tiếng chị dâu làm Thiệu Vũ Hàn cau mày, mà tiểu Hạ sửng sốt mấy giây sau đó nhảy qua nắm lấy cổ Mễ Kha, lắc lắc: “Mau giải thích, chị dâu là cái gì?”
Mễ Kha ra sức chống cự: “Cái thứ gì là sao, không phải thứ gì…”
Tiểu Hạ không biết Hình Khắc Lũy đã dự đoán được tình hình trước mắt, đã giao phó với Thúc Văn Ba, thấy đồng chí Mễ Kha nhu nhược bị bắt nạt, tham mưu Thúc tùy cơ ứng biến: “Chị dâu da mặt mỏng, cô cũng đừng hỏi nữa, hôm nào Hình Khắc Lũy sẽ mời cô ăn cơm.”
“Mời tôi dùng cơm?” Tiểu Hạ suy tư, thu tay lại: “Anh ta đúng là có lòng.”
Vì vậy, Mễ Kha bị người đàng hoàng Thúc Văn Ba nói vài câu…bị thành bạn gái người khác.