Giọng điệu của anh giống như đang ăn vạ, nhưng lại ẩn chứa trong đó sự chân thành.
Mễ Kha chợt nghĩ tới mẹ Ngải Lâm nói: “Tranh thủ kiên trì mơ ước, nên yêu người đáng yêu!”
Mặc dù hiện tại cô không biết Hình Khắc Lũy có phải là người đáng giá để yêu không, nhưng cô nguyện ý thử. Không sai, cô nguyện ý.
Vì vậy Mễ Kha vùi mặt vào vai anh, nhẹ giọng nói hai chữ: “Được rồi!”
Quen nhau đã lâu, bọn họ không phải quan hệ người yêu, cuối cùng vì anh kiên nhẫn, và cô nói một câu coi như miễn cưỡng là có chút đột phá. Hai chữ này, làm bóng đêm cũng trở nên dịu dàng. Hai chữ này, khiến cho quan hệ giữa hai người, đột nhiên rõ ràng.
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi, bóng dáng người đàn ông ôm người phụ nữ của mình coi như là trân bảo, khóe mắt đuôi mày tràn ngập ý cười. Khẽ thu hẹp cánh tay, ôm cô chặt hơn, Hình Khắc Lũy bình thường khôn ngoan giờ lại lộ vẻ ngốc nghếch nói: “Cám ơn!” Còn về việc muốn cám ơn cái gì, có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũng không rõ.
Là người yêu của nhau, sao phải nói cảm ơn? Có thể vì tình cảm biến thành tình yêu, cũng có thể vì tình yêu là hai người cùng tự nguyện bỏ ra tình cảm. Nghĩ đến đây Mễ Kha lặng lẽ giơ tay lên ôm anh, lúc ngón tay chạm vào quân trang của anh cô xấu hổ rụt tay lại, nói: “Anh phải đối xử tốt với em đấy.”
Hình Khắc Lũy khẽ cười, sẵng giọng: “Ngốc nghếch.”
Còn nói cô ngốc! Mễ Kha khẽ giùng giằng nhỏ giọng kháng nghị: “Vậy sao còn yêu em…”
Hình Khắc Lũy vỗ nhẹ lưng cô tỏ vẻ an ủi, nói: “Hết cách rồi, anh cũng không thích cô gái nào quá thông minh.”
Đi một vòng, cũng vẫn là trêu chọc cô, Mễ Kha bất mãn đẩy anh: “Anh có ý gì? Em còn chưa ghét bỏ thân phận quân nhân của anh đấy.”
Hình Khắc Lũy bật cười, “Ghét bỏ cũng muộn, em đã đồng ý.” Sau đó bắt nhịp điệu học giọng cô nói chuyện: “Là ai mới vừa nói ‘Được rồi’ nhỉ”
“Ghét!” Mễ Kha mếu máo: “Anh đối với em không tốt, em sẽ đổi ý.”
“Vậy thì cứ thử một chút, anh sẽ không cho em cơ hội!” Tiếng nói vừa dứt, Hình Khắc Lũy giữ chặt hông cô, cúi thấp đầu.
Ở trong xe việt dã, anh lần đầu đã “Mạo phạm” cô, lần này anh rốt cuộc đã danh chính ngôn thuận hôn cô.
Nụ hôn sâu, dài, mạnh mẽ, Mễ Kha hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh, chỉ có thể để mặc anh ta cần ta cứ lấy.
Nụ hôn vừa dứt, Hình Khắc Lũy ôm đầu Mễ Kha tựa vào ngực mình.
Bên tai là tiếng nhịp tim đập của anh, Mễ Kha hỏi anh nghi vấn giữ lâu trong lòng: “Đêm đó anh say thật sao?”
Hình Khắc Lũy nói: “Em nghĩ sao.”
“Vậy sao anh vẫn nói mình say, rõ ràng say… là em thôi.” Mễ Kha càng nói âm thanh càng nhỏ, sau đó vùi mặt vào lòng anh.
Hình Khắc Lũy rõ ràng rất hưởng thụ vẻ xấu hổ của cô, giọng bất cần đời trả lời: “Bởi vì anh muốn bản thân say rượu thất thố sau đó chịu trách nhiệm.”
Mễ Kha đột nhiên hiểu ra anh quan tâm cô. Bởi vì sợ cô khó chịu nên bản thân mới nhận sai lầm, thậm chí còn khiêm nhường xin cô tha thứ, chính là như vậy chứ? Từ “ghét” vừa đến khóe miệng, lời nói ra lại là: “Anh ngốc!”
Nụ cười trên môi lan tràn tới khóe mắt, Hình Khắc Lũy nới lỏng tay, cùng cô cách xa một chút, cái trán chạm nhẹ vào trán cô nói nhỏ: “Có điểm giống em.” Giờ phút này nụ cười của anh, có hương vị mộc mạc, cùng với hình tượng quân nhân uy vũ chuyên nghiệp hoàn toàn không hợp. Nhưng Mễ Kha lại bị nụ cười của anh khích lệ, hiếm khi mạnh dạn hỏi: “ Em có một yêu cầu được không?”
"Đây là quyền lợi mà bạn gái phải có!" Hình Khắc Lũy tâm trạng cực kì vui vẻ, sảng khoái hứa hẹn: "Em nói đi, chỉ cần không phải đổi ý, mười điều cũng được."
Thấy anh hé miệng cười, Mễ Kha lém lỉnh le lưỡi một cái, suy nghĩ một chút nói: "Em chưa từng yêu, không biết bạn gái phải làm những gì, hơn nữa công việc của anh đặc biệt, em lại ngốc, cho nên nếu em có làm gì sai, không cho phép anh giống như lần trước nổi giận quát em."
Hình Khắc Lũy cố tình tỏ vẻ suy tính: "Đúng thật có chút ngốc." Bị cô đánh một cái, anh tới gần cô kiên định nói: "Có ngốc nữa anh cũng vẫn thích. Về sau nếu em không nghe lời anh sẽ không nổi giận, sẽ không quát em, anh..." Cố ý dừng lại, anh cúi người đến cạnh tai cô thần thần bí bí nói: "Anh chỉ hôn em, hôn đến khi nào em nghe lời mới thôi, có được hay không?" Lời nói còn vang bên tai, anh nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má cô, thấy cô né tránh, bộ dáng tức giận anh cười: "Còn không cho anh hôn à?"
Mễ Kha đỏ mặt, véo vào tay anh: "Hình Khắc Lũy anh nghiêm túc chút đi."
Nghe cô gọi cả tên họ anh, Hình Khắc Lũy tỏ vẻ đại gia nói: "Nói dễ nghe một chút, thì anh sẽ nghiêm túc."
"Không phải anh dụ dỗ em sao." Mễ Kha khẽ liếc mắt, ưỡn thẳng lưng chỉ chỉ tay đâm đâm bộ ngực anh: "Anh chuyển đề tài, còn chưa đồng ý đối xử tốt với em đấy."
Cô bộ dáng đáng yêu gương mặt hất lên, khiến Hình Khắc Lũy trong lòng giống như có ngàn vạn con ngựa chạy qua, anh cười xấu xa: "Được, lúc nào cũng đối xử tốt với em, lúc lên giường càng đối với em tốt hơn."
Mễ Kha vung tay đấm anh, Hình Khắc Lũy hưởng thụ cảm giác cô làm nũng tức giận, cuối cùng ấn cô vào trong ngực, "Nói phát tác liền phát tác, nói mau, còn yêu cầu gì, không nói anh liền cùng anh bắt đầu khoa mục?"
Mễ Kha hiển nhiên chưa thích ứng với ngôn ngữ quân sự của anh: "Cái gì khoa mục?"
Hình Khắc Lũy nhìn cô bĩu môi: "Hôn môi!"
Lại không đứng đắn, Mễ Kha gương mặt nhăn nhó phê bình: "Anh có thể hay không thay đổi một chút, lúc nào cũng giở trò lưu manh."
"Giở trò lưu manh là quyền lợi của lão công dự bị!" Hình Khắc Lũy dạy dỗ cô: "Anh chính là theo trình tự bình thường tiến hành, không có vi phạm quy tắc. Hơn nữa, là một người đàn ông, một người đàn ông yêu em, đối với em có ham muốn đó là điều bình thường, em thật là ngốc, cái này cũng không hiểu?"
"Ai nói em không hiểu..., nhưng là," Mễ Kha mếu máo, đỏ mặt lầu bầu: "Anh cũng không cần suốt ngày nghĩ đến chứ."
Hình Khắc Lũy thấy bộ dạng cô bối rối bị chọc cười ha ha, tiếng cười sảng khoái vang vọng trong không gian, trong nháy mắt lan tới Mễ Kha, cũng khiến cô không nhịn được khóe môi nở nụ cười.
Đang tiến hành môn học, trước hết biểu diễn tiết mục gia tăng hứng thú cũng tốt, Hình Khắc Lũy đẩy cửa xe ôm cô xuống: "Không cho người ta hôn, làm chút gì đó phân tán lực chú đi vậy. Xem em ăn cũng không có ít, đi dạo để tiêu hóa chút đi."
Mễ Kha cũng không muốn ở suốt trong xe, vì vậy ngoan ngoãn đứng yên, để cho Hình Khắc Lũy giúp cô xử lý lại trang phục, ngây ngốc nói: "Phản cát hương dụ ăn thật ngon, em không chú ý đã ăn hết, quả thật có chút no."
Đồ bỏ viện trưởng đã tiêu hóa không tốt rồi, cô lại không chú ý ăn đầy bàn Phản cát hương dụ? Hình Khắc Lũy trong lòng cảm thấy có chút đồng tình với tình địch của mình. Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, anh sủng ái, nhẹ trách: "Suốt ngày ăn vặt"
Mễ Kha không thèm chú ý lời phê bình của anh, đi bên cạnh anh, tiếp tục yêu cầu của mình: "Thúc tham mưu nói có nhiều cô gái thích anh, có phải vậy không? Em không thích các cô gái thấy con trai là giống như cá gặp nước. Còn nữa, ba em không thích quân nhân, nếu biết em và anh yêu nhau, không biết có chặt chân em không? Em có chút sợ..."
Hình Khắc Lũy phát hiện, nha đầu này lại bắt đầu nói nhảm, nhưng chuyện kia bị anh niêm phong trong lòng, bởi vì lời của cô lại trở nên mềm như nước, "Ba nói vậy em cũng tin? Anh trông như vậy ai thèm chú ý đến anh? Hơn nữa, một mình em anh còn không quan tâm đủ, còn đâu tinh lực mà trêu chọc người khác? Về phần ba em," anh hơi có vẻ thâm trầm suy nghĩ một chút: "Anh chỉ có thể bảo đảm nếu ông đánh em như lời em nói, anh sẽ thay em chịu đòn."
Mễ Kha bị hành động nghiêm trang trả lời của anh chọc cười. Giống như con nít lôi kéo tay anh, cô thao thao bất tuyệt thương lượng với anh làm như thế nào yêu đương mà không bị ba phát hiện, ví dụ như Hình Khắc Lũy nếu như đến gặp cô phải cố gắng mặc thường phục, hay anh đưa cô về chỉ đưa đến đầu đường để tránh bị người nhà bắt gặp, đợi chút... Anh đường đường là một thiếu tá quân đội, tự dưng yêu đương lại bị xui xẻo vậy, nói chuyện yêu đương cũng phải giấu diếm nghề nghiệp của mình?
Hình Khắc Lũy không nhịn được cười, "Mặc quân trang cũng không sợ, em không phát hiện ra trừ làm lính, còn có một công việc khác cũng mặc đồ rằn ri sao?"
Mễ Kha nghẹo đầu hỏi: "Công việc gì?"
"Dân công!" Hình Khắc Lũy nheo lông mày: "Chẳng may ngày nào đó bị ba em bắt gặp, em cứ nói cho ông biết, anh là dân công giúp đỡ em cầm túi xách."
Ngó ngiêng chẳng biết lúc nào bị anh cầm tay nhỏ bé bao lại, Mễ Kha cười khanh khách.
Một đường nói cười, nhanh chóng đã đi bộ tới nhà Mễ Ngư, Mễ Kha không hiểu: "Làm sao anh biết hôm nay em không về nhà?"
Hình Khắc Lũy bẹo má cô một cái: "Không phải muốn yêu đương giấu diếm sao, thừa dịp ba em chưa phát hiện đã đánh tiếng với chị em, chờ lúc chúng ta hẹn hò còn phải phiền chị ấy đánh yểm trợ đấy."
Mễ Kha cong môi: "Anh cũng nhìn xa."
Hình Khắc Lũy cúi người, thân mật đem mặt mình chạm vào mặt cô, thì thầm: "Còn không phải lo em bị chặt chân!"
Ý thức được anh muốn làm gì, Mễ Kha nghiêng đầu muốn tránh: "Đừng làm loạn... em còn có chuyện chưa nói xong."
"Cả đường đi đều nói, còn chuyện gì chưa xong?" Hình Khắc Lũy ôm eo cô, không tốn chút lực nào mà đem cả người cô ôm vào trong ngực, đặt lên môi cô thì thầm: "So sánh với việc hôn em, tối nay anh thật sự không có tâm trạng cùng em nói chuyện!"
Mễ Kha bị Hình Khắc Lũy kéo, nhìn gương mặt anh kề sát mặt mình, chưa kịp giãy giụa, môi đã bị anh hôn. Không có nhẹ nhàng, không thăm dò, anh trực tiếp hôn sâu, Mễ Kha chỉ cảm thấy bị hơi thở nam tính của anh cuốn lấy, không ngừng cảm thấ một luồng điện đánh tới bức tường phòng bị của cô, thân thể càng không tự chủ được run rẩy, trong mê loạn cô lệ thuộc bàn tay nhỏ bé nắm chặt quân trang của anh.
Vậy mà Hình Khắc Lũy vẫn chưa hài lòng việc cô đáp lại như vậy, anh một mặt say mê quyến luyến mút lấy cái miệng ngọt ngào của cô, một mặt cầm tay của cô vòng lên cổ anh, hôn càng sâu.
Cho đến khi Mễ Kha hoàn toàn xuội lơ trong lòng anh, Hình Khắc Lũy mới rời khỏi môi cô, hưởng thụ từ từ hôn gương mặt đỏ bừng của cô, rồi đến vành tai xinh xắn, cuối cùng hạ ấn ký của riêng anh lên cổ cô, vùi mặt vào cổ cô anh thì thầm: "Về sau không cho phép nói anh lưu manh!"
Chưa quen với hành động thân mật thế này, Mễ Kha ngực phập phồng, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng như thế, còn không cho người ta nói."
Quả thật vừa thấy cô, anh liền nổi sắc tâm, Hình Khắc Lũy cũng không phủ nhận: "Đợi ngày nào đó dọn ra ngoài, đùa giỡn lưu manh, ăn em sạch sẽ, để cho em mạnh miệng."
Mễ Kha không khách khí nhấc chân đá mạnh vào bắp chân anh, Hình Khắc Lũy vui vẻ đón nhận.
Đây vẫn là một đêm bình thường, nhưng bởi vì hai người đã xác định quan hệ yêu đương nên cùng với người khác hoàn toàn bất đồng. Rõ ràng đã đưa người trở về, nhưng Hình Khắc Lũy làm thế nào cũng không để Mễ Kha đi vào, quấn lấy cô hôn rồi lại hôn, cho đến khi cô cam kết ngày mai tan làm sẽ cùng anh hẹn hò, anh mới không tình nguyện thả người.
Mễ Kha đi vài bước quay đầu lại, nhìn Hình Khắc Lũy phất tay.
Anh mỉm cười, giơ tay lên làm động tác gọi điện thoại.
Mễ Kha bước chân nhẹ nhàng bước vào cửa, không kịp mở miệng chào chị liền nghe được âm thanh không thể quen thuộc hơn hỏi thăm: "Đã về?"
Mễ Kha kinh ngạc ngẩng đầu, đợi thấy rõ người ngồi ngay ngắn trong phòng khách, nhất thời cà lăm: "Ba... ba?"
Giọng điệu của anh giống như đang ăn vạ, nhưng lại ẩn chứa trong đó sự chân thành.
Mễ Kha chợt nghĩ tới mẹ Ngải Lâm nói: “Tranh thủ kiên trì mơ ước, nên yêu người đáng yêu!”
Mặc dù hiện tại cô không biết Hình Khắc Lũy có phải là người đáng giá để yêu không, nhưng cô nguyện ý thử. Không sai, cô nguyện ý.
Vì vậy Mễ Kha vùi mặt vào vai anh, nhẹ giọng nói hai chữ: “Được rồi!”
Quen nhau đã lâu, bọn họ không phải quan hệ người yêu, cuối cùng vì anh kiên nhẫn, và cô nói một câu coi như miễn cưỡng là có chút đột phá. Hai chữ này, làm bóng đêm cũng trở nên dịu dàng. Hai chữ này, khiến cho quan hệ giữa hai người, đột nhiên rõ ràng.
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi, bóng dáng người đàn ông ôm người phụ nữ của mình coi như là trân bảo, khóe mắt đuôi mày tràn ngập ý cười. Khẽ thu hẹp cánh tay, ôm cô chặt hơn, Hình Khắc Lũy bình thường khôn ngoan giờ lại lộ vẻ ngốc nghếch nói: “Cám ơn!” Còn về việc muốn cám ơn cái gì, có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũng không rõ.
Là người yêu của nhau, sao phải nói cảm ơn? Có thể vì tình cảm biến thành tình yêu, cũng có thể vì tình yêu là hai người cùng tự nguyện bỏ ra tình cảm. Nghĩ đến đây Mễ Kha lặng lẽ giơ tay lên ôm anh, lúc ngón tay chạm vào quân trang của anh cô xấu hổ rụt tay lại, nói: “Anh phải đối xử tốt với em đấy.”
Hình Khắc Lũy khẽ cười, sẵng giọng: “Ngốc nghếch.”
Còn nói cô ngốc! Mễ Kha khẽ giùng giằng nhỏ giọng kháng nghị: “Vậy sao còn yêu em…”
Hình Khắc Lũy vỗ nhẹ lưng cô tỏ vẻ an ủi, nói: “Hết cách rồi, anh cũng không thích cô gái nào quá thông minh.”
Đi một vòng, cũng vẫn là trêu chọc cô, Mễ Kha bất mãn đẩy anh: “Anh có ý gì? Em còn chưa ghét bỏ thân phận quân nhân của anh đấy.”
Hình Khắc Lũy bật cười, “Ghét bỏ cũng muộn, em đã đồng ý.” Sau đó bắt nhịp điệu học giọng cô nói chuyện: “Là ai mới vừa nói ‘Được rồi’ nhỉ”
“Ghét!” Mễ Kha mếu máo: “Anh đối với em không tốt, em sẽ đổi ý.”
“Vậy thì cứ thử một chút, anh sẽ không cho em cơ hội!” Tiếng nói vừa dứt, Hình Khắc Lũy giữ chặt hông cô, cúi thấp đầu.
Ở trong xe việt dã, anh lần đầu đã “Mạo phạm” cô, lần này anh rốt cuộc đã danh chính ngôn thuận hôn cô.
Nụ hôn sâu, dài, mạnh mẽ, Mễ Kha hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh, chỉ có thể để mặc anh ta cần ta cứ lấy.
Nụ hôn vừa dứt, Hình Khắc Lũy ôm đầu Mễ Kha tựa vào ngực mình.
Bên tai là tiếng nhịp tim đập của anh, Mễ Kha hỏi anh nghi vấn giữ lâu trong lòng: “Đêm đó anh say thật sao?”
Hình Khắc Lũy nói: “Em nghĩ sao.”
“Vậy sao anh vẫn nói mình say, rõ ràng say… là em thôi.” Mễ Kha càng nói âm thanh càng nhỏ, sau đó vùi mặt vào lòng anh.
Hình Khắc Lũy rõ ràng rất hưởng thụ vẻ xấu hổ của cô, giọng bất cần đời trả lời: “Bởi vì anh muốn bản thân say rượu thất thố sau đó chịu trách nhiệm.”
Mễ Kha đột nhiên hiểu ra anh quan tâm cô. Bởi vì sợ cô khó chịu nên bản thân mới nhận sai lầm, thậm chí còn khiêm nhường xin cô tha thứ, chính là như vậy chứ? Từ “ghét” vừa đến khóe miệng, lời nói ra lại là: “Anh ngốc!”
Nụ cười trên môi lan tràn tới khóe mắt, Hình Khắc Lũy nới lỏng tay, cùng cô cách xa một chút, cái trán chạm nhẹ vào trán cô nói nhỏ: “Có điểm giống em.” Giờ phút này nụ cười của anh, có hương vị mộc mạc, cùng với hình tượng quân nhân uy vũ chuyên nghiệp hoàn toàn không hợp. Nhưng Mễ Kha lại bị nụ cười của anh khích lệ, hiếm khi mạnh dạn hỏi: “ Em có một yêu cầu được không?”
"Đây là quyền lợi mà bạn gái phải có!" Hình Khắc Lũy tâm trạng cực kì vui vẻ, sảng khoái hứa hẹn: "Em nói đi, chỉ cần không phải đổi ý, mười điều cũng được."
Thấy anh hé miệng cười, Mễ Kha lém lỉnh le lưỡi một cái, suy nghĩ một chút nói: "Em chưa từng yêu, không biết bạn gái phải làm những gì, hơn nữa công việc của anh đặc biệt, em lại ngốc, cho nên nếu em có làm gì sai, không cho phép anh giống như lần trước nổi giận quát em."
Hình Khắc Lũy cố tình tỏ vẻ suy tính: "Đúng thật có chút ngốc." Bị cô đánh một cái, anh tới gần cô kiên định nói: "Có ngốc nữa anh cũng vẫn thích. Về sau nếu em không nghe lời anh sẽ không nổi giận, sẽ không quát em, anh..." Cố ý dừng lại, anh cúi người đến cạnh tai cô thần thần bí bí nói: "Anh chỉ hôn em, hôn đến khi nào em nghe lời mới thôi, có được hay không?" Lời nói còn vang bên tai, anh nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má cô, thấy cô né tránh, bộ dáng tức giận anh cười: "Còn không cho anh hôn à?"
Mễ Kha đỏ mặt, véo vào tay anh: "Hình Khắc Lũy anh nghiêm túc chút đi."
Nghe cô gọi cả tên họ anh, Hình Khắc Lũy tỏ vẻ đại gia nói: "Nói dễ nghe một chút, thì anh sẽ nghiêm túc."
"Không phải anh dụ dỗ em sao." Mễ Kha khẽ liếc mắt, ưỡn thẳng lưng chỉ chỉ tay đâm đâm bộ ngực anh: "Anh chuyển đề tài, còn chưa đồng ý đối xử tốt với em đấy."
Cô bộ dáng đáng yêu gương mặt hất lên, khiến Hình Khắc Lũy trong lòng giống như có ngàn vạn con ngựa chạy qua, anh cười xấu xa: "Được, lúc nào cũng đối xử tốt với em, lúc lên giường càng đối với em tốt hơn."
Mễ Kha vung tay đấm anh, Hình Khắc Lũy hưởng thụ cảm giác cô làm nũng tức giận, cuối cùng ấn cô vào trong ngực, "Nói phát tác liền phát tác, nói mau, còn yêu cầu gì, không nói anh liền cùng anh bắt đầu khoa mục?"
Mễ Kha hiển nhiên chưa thích ứng với ngôn ngữ quân sự của anh: "Cái gì khoa mục?"
Hình Khắc Lũy nhìn cô bĩu môi: "Hôn môi!"
Lại không đứng đắn, Mễ Kha gương mặt nhăn nhó phê bình: "Anh có thể hay không thay đổi một chút, lúc nào cũng giở trò lưu manh."
"Giở trò lưu manh là quyền lợi của lão công dự bị!" Hình Khắc Lũy dạy dỗ cô: "Anh chính là theo trình tự bình thường tiến hành, không có vi phạm quy tắc. Hơn nữa, là một người đàn ông, một người đàn ông yêu em, đối với em có ham muốn đó là điều bình thường, em thật là ngốc, cái này cũng không hiểu?"
"Ai nói em không hiểu..., nhưng là," Mễ Kha mếu máo, đỏ mặt lầu bầu: "Anh cũng không cần suốt ngày nghĩ đến chứ."
Hình Khắc Lũy thấy bộ dạng cô bối rối bị chọc cười ha ha, tiếng cười sảng khoái vang vọng trong không gian, trong nháy mắt lan tới Mễ Kha, cũng khiến cô không nhịn được khóe môi nở nụ cười.
Đang tiến hành môn học, trước hết biểu diễn tiết mục gia tăng hứng thú cũng tốt, Hình Khắc Lũy đẩy cửa xe ôm cô xuống: "Không cho người ta hôn, làm chút gì đó phân tán lực chú đi vậy. Xem em ăn cũng không có ít, đi dạo để tiêu hóa chút đi."
Mễ Kha cũng không muốn ở suốt trong xe, vì vậy ngoan ngoãn đứng yên, để cho Hình Khắc Lũy giúp cô xử lý lại trang phục, ngây ngốc nói: "Phản cát hương dụ ăn thật ngon, em không chú ý đã ăn hết, quả thật có chút no."
Đồ bỏ viện trưởng đã tiêu hóa không tốt rồi, cô lại không chú ý ăn đầy bàn Phản cát hương dụ? Hình Khắc Lũy trong lòng cảm thấy có chút đồng tình với tình địch của mình. Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, anh sủng ái, nhẹ trách: "Suốt ngày ăn vặt"
Mễ Kha không thèm chú ý lời phê bình của anh, đi bên cạnh anh, tiếp tục yêu cầu của mình: "Thúc tham mưu nói có nhiều cô gái thích anh, có phải vậy không? Em không thích các cô gái thấy con trai là giống như cá gặp nước. Còn nữa, ba em không thích quân nhân, nếu biết em và anh yêu nhau, không biết có chặt chân em không? Em có chút sợ..."
Hình Khắc Lũy phát hiện, nha đầu này lại bắt đầu nói nhảm, nhưng chuyện kia bị anh niêm phong trong lòng, bởi vì lời của cô lại trở nên mềm như nước, "Ba nói vậy em cũng tin? Anh trông như vậy ai thèm chú ý đến anh? Hơn nữa, một mình em anh còn không quan tâm đủ, còn đâu tinh lực mà trêu chọc người khác? Về phần ba em," anh hơi có vẻ thâm trầm suy nghĩ một chút: "Anh chỉ có thể bảo đảm nếu ông đánh em như lời em nói, anh sẽ thay em chịu đòn."
Mễ Kha bị hành động nghiêm trang trả lời của anh chọc cười. Giống như con nít lôi kéo tay anh, cô thao thao bất tuyệt thương lượng với anh làm như thế nào yêu đương mà không bị ba phát hiện, ví dụ như Hình Khắc Lũy nếu như đến gặp cô phải cố gắng mặc thường phục, hay anh đưa cô về chỉ đưa đến đầu đường để tránh bị người nhà bắt gặp, đợi chút... Anh đường đường là một thiếu tá quân đội, tự dưng yêu đương lại bị xui xẻo vậy, nói chuyện yêu đương cũng phải giấu diếm nghề nghiệp của mình?
Hình Khắc Lũy không nhịn được cười, "Mặc quân trang cũng không sợ, em không phát hiện ra trừ làm lính, còn có một công việc khác cũng mặc đồ rằn ri sao?"
Mễ Kha nghẹo đầu hỏi: "Công việc gì?"
"Dân công!" Hình Khắc Lũy nheo lông mày: "Chẳng may ngày nào đó bị ba em bắt gặp, em cứ nói cho ông biết, anh là dân công giúp đỡ em cầm túi xách."
Ngó ngiêng chẳng biết lúc nào bị anh cầm tay nhỏ bé bao lại, Mễ Kha cười khanh khách.
Một đường nói cười, nhanh chóng đã đi bộ tới nhà Mễ Ngư, Mễ Kha không hiểu: "Làm sao anh biết hôm nay em không về nhà?"
Hình Khắc Lũy bẹo má cô một cái: "Không phải muốn yêu đương giấu diếm sao, thừa dịp ba em chưa phát hiện đã đánh tiếng với chị em, chờ lúc chúng ta hẹn hò còn phải phiền chị ấy đánh yểm trợ đấy."
Mễ Kha cong môi: "Anh cũng nhìn xa."
Hình Khắc Lũy cúi người, thân mật đem mặt mình chạm vào mặt cô, thì thầm: "Còn không phải lo em bị chặt chân!"
Ý thức được anh muốn làm gì, Mễ Kha nghiêng đầu muốn tránh: "Đừng làm loạn... em còn có chuyện chưa nói xong."
"Cả đường đi đều nói, còn chuyện gì chưa xong?" Hình Khắc Lũy ôm eo cô, không tốn chút lực nào mà đem cả người cô ôm vào trong ngực, đặt lên môi cô thì thầm: "So sánh với việc hôn em, tối nay anh thật sự không có tâm trạng cùng em nói chuyện!"
Mễ Kha bị Hình Khắc Lũy kéo, nhìn gương mặt anh kề sát mặt mình, chưa kịp giãy giụa, môi đã bị anh hôn. Không có nhẹ nhàng, không thăm dò, anh trực tiếp hôn sâu, Mễ Kha chỉ cảm thấy bị hơi thở nam tính của anh cuốn lấy, không ngừng cảm thấ một luồng điện đánh tới bức tường phòng bị của cô, thân thể càng không tự chủ được run rẩy, trong mê loạn cô lệ thuộc bàn tay nhỏ bé nắm chặt quân trang của anh.
Vậy mà Hình Khắc Lũy vẫn chưa hài lòng việc cô đáp lại như vậy, anh một mặt say mê quyến luyến mút lấy cái miệng ngọt ngào của cô, một mặt cầm tay của cô vòng lên cổ anh, hôn càng sâu.
Cho đến khi Mễ Kha hoàn toàn xuội lơ trong lòng anh, Hình Khắc Lũy mới rời khỏi môi cô, hưởng thụ từ từ hôn gương mặt đỏ bừng của cô, rồi đến vành tai xinh xắn, cuối cùng hạ ấn ký của riêng anh lên cổ cô, vùi mặt vào cổ cô anh thì thầm: "Về sau không cho phép nói anh lưu manh!"
Chưa quen với hành động thân mật thế này, Mễ Kha ngực phập phồng, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng như thế, còn không cho người ta nói."
Quả thật vừa thấy cô, anh liền nổi sắc tâm, Hình Khắc Lũy cũng không phủ nhận: "Đợi ngày nào đó dọn ra ngoài, đùa giỡn lưu manh, ăn em sạch sẽ, để cho em mạnh miệng."
Mễ Kha không khách khí nhấc chân đá mạnh vào bắp chân anh, Hình Khắc Lũy vui vẻ đón nhận.
Đây vẫn là một đêm bình thường, nhưng bởi vì hai người đã xác định quan hệ yêu đương nên cùng với người khác hoàn toàn bất đồng. Rõ ràng đã đưa người trở về, nhưng Hình Khắc Lũy làm thế nào cũng không để Mễ Kha đi vào, quấn lấy cô hôn rồi lại hôn, cho đến khi cô cam kết ngày mai tan làm sẽ cùng anh hẹn hò, anh mới không tình nguyện thả người.
Mễ Kha đi vài bước quay đầu lại, nhìn Hình Khắc Lũy phất tay.
Anh mỉm cười, giơ tay lên làm động tác gọi điện thoại.
Mễ Kha bước chân nhẹ nhàng bước vào cửa, không kịp mở miệng chào chị liền nghe được âm thanh không thể quen thuộc hơn hỏi thăm: "Đã về?"
Mễ Kha kinh ngạc ngẩng đầu, đợi thấy rõ người ngồi ngay ngắn trong phòng khách, nhất thời cà lăm: "Ba... ba?"