Mùa xuân, trong một thời gian ngắn, bất kể là ở bộ đội, hay bệnh viện, đều rất bận rộn. Ban đầu theo kế hoạch sau khi kết thúc huấn luyện tân binh, Hình Khắc Lũy sẽ được nghỉ phép, nhưng vì năm sau có tập huấn, lại muốn tham dự trận diễn tập lớn, và nếu không có gì ngoài ý muốn anh sẽ bị phái xuống đoàn 5-3-2 nhận chức tham mưu, vì vậy anh càng cố gắng hơn.
Trước kia Mễ Kha cảm giác anh bất cần đời, lưu manh, không nghiêm túc, bây giờ khi ở cùng nhau, mới biết anh đối với nghề nghiệp của mình rất tận tâm tận lực, cứ thế trình độ bận rộn đạt tới ngũ tinh. Cho nên thật ra Hình Khắc Lũy không có được bao nhiêu thời gian ở bên cô. Có hai lần anh gọi điện thoại chờ cô ở phòng Khắc Dao anh nghiêm túc nhắc nhở mấy phút mấy giây, kết quả cô bị Phó Bột Viễn gọi đi sai việc, tới muộn mất năm phút, chạy đến thì anh đã đi rồi.
Quân nhân quan niệm thời gian rất rõ ràng, ngay cả hẹn hò cũng là bấm số bấm giây. Mễ Kha rốt cục ý thức được, bạn trai của cô cùng những người đàn ông khác có gì bất đồng. Cô bắt đầu suy nghĩ, trong quân doanh gọi nhau thân thiết - chị dâu, hai chữ đơn giản sau lưng lại gánh trách nhiệm nặng nề. Có lẽ cô cũng lo lắng, sợ mình bẩm sinh bản tính đã lệ thuộc vào người khác cuối cùng có một ngày sẽ làm anh cảm thấy mệt mỏi.
Giống như hiểu rõ được tâm tư của cô, một ngày không liên lạc, Hình Khắc Lũy gọi điện tới: "Nàng dâu nhỏ, em đã một ngày không nũng nịu với ông xã dự bị."
Đứng ở trong góc, Mễ Kha thấp giọng: "Em suốt ngày bám lấy anh, nhỡ anh chê em phiền thì làm sao?"
Hình Khắc Lũy cười vang: "Tiểu cô nãi nãi, anh chỉ sợ em không bám anh, vậy anh đùa giỡn lưu manh với ai đây."
Mễ Kha cười đến dịu dàng.
Biết Hình Khắc Dao nhập viện, Hách Nghĩa Thành tự mình đến thăm, còn phê chuẩn Hình Khắc Lũy tự điều chỉnh thời gian, chăm sóc tốt em gái, đồng thời dặn dò Hạ Nhã Ngôn giúp một tay chiếu cố Hình Khắc Dao.
Hạ Nhã Ngôn đầu tiên là tiếp nhật lệnh của thủ trưởng, ngay sau đó nhắc nhở: "Chị dâu người ta cũng ở bệnh viện, sao phải nhờ đến em."
Hách Nghĩa Thành vỗ đầu một cái: "Anh quên tiểu tử Hình Khắc Lũy này đã đem vợ đến tay rồi. Vừa đúng, để Mễ Kha ở cạnh chăm sóc, cũng là giúp cậu ta chia sẻ."
Nghĩ đến mấy ngày Hình Khắc Lũy bận rộn, hận không thể phân thân ra được, đều là Mễ Kha chăm sóc Hình Khắc Dao, Hạ Nhã Ngôn không khỏi cảm khái: "Hai người họ như người hai thế giới, kẻ đến người đi. Gặp gỡ người làm lính như các anh, chẳng có thể trông cậy được gì" Hách Nghĩa Thành tự biết đuối lý, không lên tiếng.
Hạ Nhã Ngôn tất nhiên cũng không phải thật sự trách cứ anh, hơn nữa nhớ đến lần trước anh mang quân đi huấn luyện bên ngoài lúc mình ngã bệnh, anh điện thoại dặn đi dặn lại lảm nhảm hơn một tiếng, cho đến khi hết pin mới kết thúc trò chuyện, sau đó Hình Khắc Lũy nói cho cô biết, đêm đó Hách Nghĩa Thành ở trong sân huấn luyện gấp đến độ xoay vòng vòng, cô nửa câu oán giận cũng không có.
Thân là quân nhân chuyên nghiệp, có chút thương yêu, bọn họ chỉ có thể để ở trong lòng, không quen biểu đạt, cũng không thể nào biểu đạt;
Mặc vào quân trang, bọn họ ngay cả mạng cũng không phải của mình. Làm người phụ nữ của bọn họ, sao lại oán trách?
Hã Nhã Ngôn hiểu chuyện nói: "Ba em gọi điện, nói anh Lễ mừng năm mới nếu bận rộn, lúc nào ghé thăm cũng được, không nhất thiết phải chọn đúng dịp này."
Hách Nghĩa Thành trong lòng hết sức cảm kích ba vợ tương lai thông cảm, nhưng mặc dù không vì mình mà suy tính, anh luôn quan tâm tới Hạ Nhã Ngôn. Nhỏ hơn cô năm tuổi nhưng Mục Khả đã gả cho anh trai cô, em họ Hạ Hi cũng đã cử hành hôn lễ với Lệ Hành, mà cô lại chỉ một mình, nói Hách Nghĩa Thành không hổ thẹn là không thể nào. Vì vậy anh nói: "Anh sẽ báo cáo với Sư trưởng Lý, năm nay không ở lại sự bộ, cùng em về nhà ăn tết."
Nghe vậy, Hạ Nhã Ngôn hai mắt đỏ hoe, những gì bỏ ra cho anh, những gì cô làm cho anh, anh đều hiểu được.
Bên này Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn thương lượng về Lễ mừng năm mới đến bái kiến trưởng bối Hạ gia. Bên kia Hình Khắc Lũy cũng an bài Lễ mừng năm mới với công việc. Hình Khắc Dao thân thể còn yếu, có thể bình phục lại như bình thường cũng mất một khoảng thời gian. Hình Khắc Lũy không muốn ba mẹ biết em gái bị tai nạn xe phải nằm viện, nhưng hàng năm mặc dù "Hình Phủ" bận như thế nào, Lễ mừng năm mới Hình Khắc Dao đều mang theo Hành Hành về Lâm Thành, làm sao có thể nói dối được.
Lý Niệm nói Hình Khắc Dao trở về Lý gia, "Nói với bác trai bác gái năm nay Dao Dao đến nhà tôi mừng năm mới, tránh cho bọn họ lo lắng."
Hình Khắc Lũy không vội, không tỏ thái độ, Hình Khắc Dao hết sức phản đối, lấy lý do thân thể Lý mẹ không tốt, không muốn đi Lý gia.
Đối với việc cô kiên trì, Lý Niệm hiếm khi nổi giận nói: "Nói cho cùng, cô chính là coi mình như người ngoài! Cô là mẹ Hành Hành, Hành Hành là cháu của Lý gia, cô bị bệnh, lẽ ra phải do chúng tôi chăm sóc, có gì phiền toái? Có chỗ nào không đúng?"
Hình Khắc Dao không có hơi sức cùng anh cãi cọ, quay mặt nhìn Hình Khắc Lũy: "Anh, đưa em về nhà thôi."
Trầm mặc một lát, Lý Niệm đạp cửa rời khỏi.
Đối với ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý của Hình Khắc Lũy, Hình Khắc Dao đáp lại bảy chữ: "Em không phải trách nhiệm của anh ấy" Sau đó đem tất cả tâm tình niêm phong cất vào trong đáy mắt, trừ lần đó ra cô không có nói thêm một câu.
Hình Khắc Lũy còn có việc ở sư bộ, trước khi đi anh đưa bàn tay có những vết chai nhẹ nhàng xoa đầu em gái: "Em nên hiểu, cậu ta không phải coi em thành trách nhiệm. Cậu ta cũng đã nói, em lại vô số lần cự tuyệt. Trừ Hành Hành, cậu ta còn có thể lấy cái gì để giữ em? Dao Dao em tốt nhất nên suy nghĩ kĩ một chút."
Giọng nói của anh trai có chừng mực trong không khí vọng lại, Hình Khắc Dao khóe mắt có một giọt nước mắt trằn trọc rơi xuống.
Buổi tối hôm đó, Lý Niệm không tới trông cô, Mễ Kha trực đêm tới phòng bệnh thấy Hình Khắc Lũy đang nằm gục trên bàn, không nhúc nhích dáng vẻ như ngủ thiếp đi. Hình Khắc Dao cùng cô ăn cơm tối, khi đó anh chưa tới, Mễ Kha còn tưởng anh bận rộn công việc không đi được.
Rón rén rời phòng bệnh lấy áo khoác, Mễ Kha quay lại khoác lên người Hình Khắc Lũy. Kết quả áo vừa mới chạm lên vai anh, cổ tay của cô đã bị nắm, sau đó bị anh vừa lôi vừa kéo, người bị anh ôm lên đùi.
Mễ Kha theo bản năng bám lấy vai anh, để tránh đánh thức Hình Khắc Dao cô hạ thấp giọng: "Anh đến khi nào, sao không tìm em?"
Anh vùi mặt vào cổ cô hít lấy hương thơm của cô, âm thanh buồn bực: "Anh tới phòng làm việc của em, nhưng không thấy em.
"A, chắc là em đi kiểm tra phòng." Mễ Kha giống như đang an ủi cún con, vỗ vỗ đầu anh: "Anh ăn cơm tối chưa?"
Hình Khắc Lũy ôm eo cô, ừ một tiếng.
Mễ Kha phát hiện âm thanh anh khàn khàn, không phải bởi vì vừa ngủ dậy: "Cổ họng anh thế nào? Bị đau hả?"
Hình Khắc Lũy môi mỏng dính trên cổ cô hôn hôn, "Từ xế chiều bắt đầu đau!"
"Sao anh không nói sớm?" Mễ Kha rời khỏi ngực anh nhảy xuống, túm anh đứng lên: "Đi tới phòng làm việc của em, em lấy thuốc cho anh uống."
Cảm giác không thoải mái, Hình Khắc Lũy hiếm khi nghe lời theo sát cô, Mễ Kha đo nhiệt độ cho anh, xác định không phát sốt mới tìm thuốc cho anh uống. Thấy cô nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, bận rộn lo lắng cho anh, cảm xúc căng thẳng của Hình Khắc Lũy được hóa giải. Thừa dịp cô không chú ý thuận tay khóa trái cửa phòng làm việc, anh chủ động đè cô lên tường, cúi người hôn môi cô.
Mặc dù trong khoảng thời gian này bọn họ thường gặp, nhưng Hình Khắc Dao nằm viện, Hình Khắc Lũy tâm trạng lo lắng, thêm việc hai người đều bận, làm gì có cơ hội thân thiết? Vào giờ phút này, trong không gian khép kín, kích tình hết sức căng thẳng.
Hình Khắc Lũy là một nam nhân nhiệt tình như lửa, Mễ Kha hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh. Giống như hiện tại, phía sau cô là vách tường lạnh lẽo, trước ngực cô là thân thể của anh nóng rực, rõ ràng là đã có tiếp xúc thân mật, thế nhưng anh vẫn cảm giác chưa đủ, hôn càng sâu hơn, thân thể áp sát cô, môi lưỡi cực nóng ở trong miệng cô tùy ý càn quét. Chóp mũi tràn ngập hơi thở mạnh mẽ đặc trưng của anh, đầu óc mơ màng, điều mà Mễ Kha có thể làm, biết làm, là dùng cánh tay mềm mại không xương vòng lên cổ anh.
Môi của anh ấm áp mà lại mềm, từ môi của cô hôn tới vành tai, sau đó là cổ, xương quai xanh... Mà bàn tay anh tự nhiên thoải mái trượt vào trong áo lông của cô, sức lực vừa phải mơn trớn eo thịt mềm mại của cô. Ý thức nhất thời trở về, Mễ Kha cảm thấy ngượng ngùng lo lắng.
Cảm thấy cô theo bản năng tránh né, Hình Khắc Lũy không cho có tiến thêm bước nữa, bàn tay nóng rực lưu luyến trên eo cô, cho cô nụ hôn trấn an êm ái, rồi dừng lại bất động trên cổ cô.
Chỉ một lát sau, anh hơi lui ra một bước, tròng mắt thật sâu nhìn cô.
Ánh đèn dìu dịu, cô gái nhỏ của anh gương mặt hồng hồng, sóng mắt hồn nhiên e lệ.
Cầm tay cô khẽ hôn lên, sau đó ở trên cổ tay mềm mại ấn xuống một nụ hôn ẩm ướt ấm nóng, Hình Khắc Lũy cười nói: "Em đúng là ngốc!"
Chịu đựng ánh mắt nóng bỏng như lửa của anh, nhiệt độ gương mặt Mễ Kha không ngừng tăng, hai mắt mở lớn, xấu hổ.
Hình Khắc Lũy lấy trán chống đỡ đầu cô, giọng nói trầm ấm giống như nỉ non: "Chúng ta cùng nhau đón Lễ mừng năm mới."
Ý thức lập tức thanh tỉnh, Mễ Kha kinh ngạc nhìn anh, hoài nghi mình nghe lầm.
Ánh mắt kiên định khác thường, Hình Khắc Lũy lặp lại: "Anh nói cùng nhau đón Lễ mừng năm mới!" Sau đó ôm cô vào trong ngực, ăn vạ: "Nàng dâu nhỏ em theo anh đi, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, anh muốn cùng em, chỉ hai người ở bên nhau."
"Nói linh tinh cái gì?" mặt dính vào ngực anh, Mễ Kha sẵng giọng: "Trước kia một hai tháng không thấy mặt, anh cũng chịu được."
"Sao có thể giống nhau?" Hình Khắc Lũy phản bác: "Khi đó anh còn chưa được khai trai đấy."
Không gian yên tĩnh mềm mại, cũng bị anh không biết xấu hổ mà phá đi.
Mễ Kha giơ tay lên đánh vào sau lưng anh một cái cười mắng: "Lưu manh!"
Hình Khắc Lũy cười: "Yêu là gì? Chính là trước khi kết hôn, không ngừng giở trò lưu manh!" Lời còn chưa dứt, bàn tay ở dưới áo lông của cô bắt đầu làm chuyện xấu... bóp nhẹ.
Mễ Kha cười tránh, sau đó than thở ôm hông anh: "Ba em sẽ không đồng ý."
Lão Mễ thái độ như thế nào Hình Khắc Lũy biết rõ, nhưng anh lại quyết tâm muốn làm khó Mễ Kha phải đồng ý mới thôi, vì vậy phát huy thần công vô địch ăn vạ, ôm cô không buông tay, từng lần một cầu xin.
So sánh với lực chiến đấu mạnh mẽ của Hình Khắc Lũy, đồng chí Mễ Kha tất nhiến là quần thể yếu thế. Kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết. Nhưng khi nghe xong anh dùng cái gọi là mưu kế lừa dối Lão Mễ, Mễ Kha lại có cảm giác lo lắng: "Làm được không? Nhỡ đâu ba lại muốn đến bệnh viện kiểm tra thì làm như thế nào?"
"Không đâu, sang năm mới mọi người không ở thành phố A, làm sao có thời giờ mà kiểm tra em." Hình Khắc Lũy cho cô ăn "an tâm hoàn".
Mễ Kha suy nghĩ hồi lâu, hạ quyết tâm, giẫm chân: "Được rồi!"
Trước không nói Mễ Ngật Đông bên kia lừa gạt không được, khi Thiệu Vũ Hàn trong lúc vô tình nhìn thấy các bác sĩ khoa ngoại phân lịch trực, anh giương mắt hỏi Hạ Nhã Ngôn: "Mễ Kha không có lịch trực ban sao?
Cùng lúc đó Mễ Kha theo Hình Khắc Lũy ra ngoài gọi điện: "Buổi chiều có lịch trực ban phải không?
Mùa xuân, trong một thời gian ngắn, bất kể là ở bộ đội, hay bệnh viện, đều rất bận rộn. Ban đầu theo kế hoạch sau khi kết thúc huấn luyện tân binh, Hình Khắc Lũy sẽ được nghỉ phép, nhưng vì năm sau có tập huấn, lại muốn tham dự trận diễn tập lớn, và nếu không có gì ngoài ý muốn anh sẽ bị phái xuống đoàn 5-3-2 nhận chức tham mưu, vì vậy anh càng cố gắng hơn.
Trước kia Mễ Kha cảm giác anh bất cần đời, lưu manh, không nghiêm túc, bây giờ khi ở cùng nhau, mới biết anh đối với nghề nghiệp của mình rất tận tâm tận lực, cứ thế trình độ bận rộn đạt tới ngũ tinh. Cho nên thật ra Hình Khắc Lũy không có được bao nhiêu thời gian ở bên cô. Có hai lần anh gọi điện thoại chờ cô ở phòng Khắc Dao anh nghiêm túc nhắc nhở mấy phút mấy giây, kết quả cô bị Phó Bột Viễn gọi đi sai việc, tới muộn mất năm phút, chạy đến thì anh đã đi rồi.
Quân nhân quan niệm thời gian rất rõ ràng, ngay cả hẹn hò cũng là bấm số bấm giây. Mễ Kha rốt cục ý thức được, bạn trai của cô cùng những người đàn ông khác có gì bất đồng. Cô bắt đầu suy nghĩ, trong quân doanh gọi nhau thân thiết - chị dâu, hai chữ đơn giản sau lưng lại gánh trách nhiệm nặng nề. Có lẽ cô cũng lo lắng, sợ mình bẩm sinh bản tính đã lệ thuộc vào người khác cuối cùng có một ngày sẽ làm anh cảm thấy mệt mỏi.
Giống như hiểu rõ được tâm tư của cô, một ngày không liên lạc, Hình Khắc Lũy gọi điện tới: "Nàng dâu nhỏ, em đã một ngày không nũng nịu với ông xã dự bị."
Đứng ở trong góc, Mễ Kha thấp giọng: "Em suốt ngày bám lấy anh, nhỡ anh chê em phiền thì làm sao?"
Hình Khắc Lũy cười vang: "Tiểu cô nãi nãi, anh chỉ sợ em không bám anh, vậy anh đùa giỡn lưu manh với ai đây."
Mễ Kha cười đến dịu dàng.
Biết Hình Khắc Dao nhập viện, Hách Nghĩa Thành tự mình đến thăm, còn phê chuẩn Hình Khắc Lũy tự điều chỉnh thời gian, chăm sóc tốt em gái, đồng thời dặn dò Hạ Nhã Ngôn giúp một tay chiếu cố Hình Khắc Dao.
Hạ Nhã Ngôn đầu tiên là tiếp nhật lệnh của thủ trưởng, ngay sau đó nhắc nhở: "Chị dâu người ta cũng ở bệnh viện, sao phải nhờ đến em."
Hách Nghĩa Thành vỗ đầu một cái: "Anh quên tiểu tử Hình Khắc Lũy này đã đem vợ đến tay rồi. Vừa đúng, để Mễ Kha ở cạnh chăm sóc, cũng là giúp cậu ta chia sẻ."
Nghĩ đến mấy ngày Hình Khắc Lũy bận rộn, hận không thể phân thân ra được, đều là Mễ Kha chăm sóc Hình Khắc Dao, Hạ Nhã Ngôn không khỏi cảm khái: "Hai người họ như người hai thế giới, kẻ đến người đi. Gặp gỡ người làm lính như các anh, chẳng có thể trông cậy được gì" Hách Nghĩa Thành tự biết đuối lý, không lên tiếng.
Hạ Nhã Ngôn tất nhiên cũng không phải thật sự trách cứ anh, hơn nữa nhớ đến lần trước anh mang quân đi huấn luyện bên ngoài lúc mình ngã bệnh, anh điện thoại dặn đi dặn lại lảm nhảm hơn một tiếng, cho đến khi hết pin mới kết thúc trò chuyện, sau đó Hình Khắc Lũy nói cho cô biết, đêm đó Hách Nghĩa Thành ở trong sân huấn luyện gấp đến độ xoay vòng vòng, cô nửa câu oán giận cũng không có.
Thân là quân nhân chuyên nghiệp, có chút thương yêu, bọn họ chỉ có thể để ở trong lòng, không quen biểu đạt, cũng không thể nào biểu đạt;
Mặc vào quân trang, bọn họ ngay cả mạng cũng không phải của mình. Làm người phụ nữ của bọn họ, sao lại oán trách?
Hã Nhã Ngôn hiểu chuyện nói: "Ba em gọi điện, nói anh Lễ mừng năm mới nếu bận rộn, lúc nào ghé thăm cũng được, không nhất thiết phải chọn đúng dịp này."Hách Nghĩa Thành trong lòng hết sức cảm kích ba vợ tương lai thông cảm, nhưng mặc dù không vì mình mà suy tính, anh luôn quan tâm tới Hạ Nhã Ngôn. Nhỏ hơn cô năm tuổi nhưng Mục Khả đã gả cho anh trai cô, em họ Hạ Hi cũng đã cử hành hôn lễ với Lệ Hành, mà cô lại chỉ một mình, nói Hách Nghĩa Thành không hổ thẹn là không thể nào. Vì vậy anh nói: "Anh sẽ báo cáo với Sư trưởng Lý, năm nay không ở lại sự bộ, cùng em về nhà ăn tết."
Nghe vậy, Hạ Nhã Ngôn hai mắt đỏ hoe, những gì bỏ ra cho anh, những gì cô làm cho anh, anh đều hiểu được.
Bên này Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn thương lượng về Lễ mừng năm mới đến bái kiến trưởng bối Hạ gia. Bên kia Hình Khắc Lũy cũng an bài Lễ mừng năm mới với công việc. Hình Khắc Dao thân thể còn yếu, có thể bình phục lại như bình thường cũng mất một khoảng thời gian. Hình Khắc Lũy không muốn ba mẹ biết em gái bị tai nạn xe phải nằm viện, nhưng hàng năm mặc dù "Hình Phủ" bận như thế nào, Lễ mừng năm mới Hình Khắc Dao đều mang theo Hành Hành về Lâm Thành, làm sao có thể nói dối được.
Lý Niệm nói Hình Khắc Dao trở về Lý gia, "Nói với bác trai bác gái năm nay Dao Dao đến nhà tôi mừng năm mới, tránh cho bọn họ lo lắng."
Hình Khắc Lũy không vội, không tỏ thái độ, Hình Khắc Dao hết sức phản đối, lấy lý do thân thể Lý mẹ không tốt, không muốn đi Lý gia.
Đối với việc cô kiên trì, Lý Niệm hiếm khi nổi giận nói: "Nói cho cùng, cô chính là coi mình như người ngoài! Cô là mẹ Hành Hành, Hành Hành là cháu của Lý gia, cô bị bệnh, lẽ ra phải do chúng tôi chăm sóc, có gì phiền toái? Có chỗ nào không đúng?"
Hình Khắc Dao không có hơi sức cùng anh cãi cọ, quay mặt nhìn Hình Khắc Lũy: "Anh, đưa em về nhà thôi."
Trầm mặc một lát, Lý Niệm đạp cửa rời khỏi.
Đối với ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý của Hình Khắc Lũy, Hình Khắc Dao đáp lại bảy chữ: "Em không phải trách nhiệm của anh ấy" Sau đó đem tất cả tâm tình niêm phong cất vào trong đáy mắt, trừ lần đó ra cô không có nói thêm một câu.
Hình Khắc Lũy còn có việc ở sư bộ, trước khi đi anh đưa bàn tay có những vết chai nhẹ nhàng xoa đầu em gái: "Em nên hiểu, cậu ta không phải coi em thành trách nhiệm. Cậu ta cũng đã nói, em lại vô số lần cự tuyệt. Trừ Hành Hành, cậu ta còn có thể lấy cái gì để giữ em? Dao Dao em tốt nhất nên suy nghĩ kĩ một chút."
Giọng nói của anh trai có chừng mực trong không khí vọng lại, Hình Khắc Dao khóe mắt có một giọt nước mắt trằn trọc rơi xuống.
Buổi tối hôm đó, Lý Niệm không tới trông cô, Mễ Kha trực đêm tới phòng bệnh thấy Hình Khắc Lũy đang nằm gục trên bàn, không nhúc nhích dáng vẻ như ngủ thiếp đi. Hình Khắc Dao cùng cô ăn cơm tối, khi đó anh chưa tới, Mễ Kha còn tưởng anh bận rộn công việc không đi được.
Rón rén rời phòng bệnh lấy áo khoác, Mễ Kha quay lại khoác lên người Hình Khắc Lũy. Kết quả áo vừa mới chạm lên vai anh, cổ tay của cô đã bị nắm, sau đó bị anh vừa lôi vừa kéo, người bị anh ôm lên đùi.
Mễ Kha theo bản năng bám lấy vai anh, để tránh đánh thức Hình Khắc Dao cô hạ thấp giọng: "Anh đến khi nào, sao không tìm em?"
Anh vùi mặt vào cổ cô hít lấy hương thơm của cô, âm thanh buồn bực: "Anh tới phòng làm việc của em, nhưng không thấy em.
"A, chắc là em đi kiểm tra phòng." Mễ Kha giống như đang an ủi cún con, vỗ vỗ đầu anh: "Anh ăn cơm tối chưa?"
Hình Khắc Lũy ôm eo cô, ừ một tiếng.
Mễ Kha phát hiện âm thanh anh khàn khàn, không phải bởi vì vừa ngủ dậy: "Cổ họng anh thế nào? Bị đau hả?"
Hình Khắc Lũy môi mỏng dính trên cổ cô hôn hôn, "Từ xế chiều bắt đầu đau!"
"Sao anh không nói sớm?" Mễ Kha rời khỏi ngực anh nhảy xuống, túm anh đứng lên: "Đi tới phòng làm việc của em, em lấy thuốc cho anh uống."
Cảm giác không thoải mái, Hình Khắc Lũy hiếm khi nghe lời theo sát cô, Mễ Kha đo nhiệt độ cho anh, xác định không phát sốt mới tìm thuốc cho anh uống. Thấy cô nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, bận rộn lo lắng cho anh, cảm xúc căng thẳng của Hình Khắc Lũy được hóa giải. Thừa dịp cô không chú ý thuận tay khóa trái cửa phòng làm việc, anh chủ động đè cô lên tường, cúi người hôn môi cô.
Mặc dù trong khoảng thời gian này bọn họ thường gặp, nhưng Hình Khắc Dao nằm viện, Hình Khắc Lũy tâm trạng lo lắng, thêm việc hai người đều bận, làm gì có cơ hội thân thiết? Vào giờ phút này, trong không gian khép kín, kích tình hết sức căng thẳng.
Hình Khắc Lũy là một nam nhân nhiệt tình như lửa, Mễ Kha hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh. Giống như hiện tại, phía sau cô là vách tường lạnh lẽo, trước ngực cô là thân thể của anh nóng rực, rõ ràng là đã có tiếp xúc thân mật, thế nhưng anh vẫn cảm giác chưa đủ, hôn càng sâu hơn, thân thể áp sát cô, môi lưỡi cực nóng ở trong miệng cô tùy ý càn quét. Chóp mũi tràn ngập hơi thở mạnh mẽ đặc trưng của anh, đầu óc mơ màng, điều mà Mễ Kha có thể làm, biết làm, là dùng cánh tay mềm mại không xương vòng lên cổ anh.
Môi của anh ấm áp mà lại mềm, từ môi của cô hôn tới vành tai, sau đó là cổ, xương quai xanh... Mà bàn tay anh tự nhiên thoải mái trượt vào trong áo lông của cô, sức lực vừa phải mơn trớn eo thịt mềm mại của cô. Ý thức nhất thời trở về, Mễ Kha cảm thấy ngượng ngùng lo lắng.
Cảm thấy cô theo bản năng tránh né, Hình Khắc Lũy không cho có tiến thêm bước nữa, bàn tay nóng rực lưu luyến trên eo cô, cho cô nụ hôn trấn an êm ái, rồi dừng lại bất động trên cổ cô.
Chỉ một lát sau, anh hơi lui ra một bước, tròng mắt thật sâu nhìn cô.
Ánh đèn dìu dịu, cô gái nhỏ của anh gương mặt hồng hồng, sóng mắt hồn nhiên e lệ.
Cầm tay cô khẽ hôn lên, sau đó ở trên cổ tay mềm mại ấn xuống một nụ hôn ẩm ướt ấm nóng, Hình Khắc Lũy cười nói: "Em đúng là ngốc!"
Chịu đựng ánh mắt nóng bỏng như lửa của anh, nhiệt độ gương mặt Mễ Kha không ngừng tăng, hai mắt mở lớn, xấu hổ.
Hình Khắc Lũy lấy trán chống đỡ đầu cô, giọng nói trầm ấm giống như nỉ non: "Chúng ta cùng nhau đón Lễ mừng năm mới."
Ý thức lập tức thanh tỉnh, Mễ Kha kinh ngạc nhìn anh, hoài nghi mình nghe lầm.
Ánh mắt kiên định khác thường, Hình Khắc Lũy lặp lại: "Anh nói cùng nhau đón Lễ mừng năm mới!" Sau đó ôm cô vào trong ngực, ăn vạ: "Nàng dâu nhỏ em theo anh đi, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, anh muốn cùng em, chỉ hai người ở bên nhau."
"Nói linh tinh cái gì?" mặt dính vào ngực anh, Mễ Kha sẵng giọng: "Trước kia một hai tháng không thấy mặt, anh cũng chịu được."
"Sao có thể giống nhau?" Hình Khắc Lũy phản bác: "Khi đó anh còn chưa được khai trai đấy."
Không gian yên tĩnh mềm mại, cũng bị anh không biết xấu hổ mà phá đi.
Mễ Kha giơ tay lên đánh vào sau lưng anh một cái cười mắng: "Lưu manh!"
Hình Khắc Lũy cười: "Yêu là gì? Chính là trước khi kết hôn, không ngừng giở trò lưu manh!" Lời còn chưa dứt, bàn tay ở dưới áo lông của cô bắt đầu làm chuyện xấu... bóp nhẹ.
Mễ Kha cười tránh, sau đó than thở ôm hông anh: "Ba em sẽ không đồng ý."
Lão Mễ thái độ như thế nào Hình Khắc Lũy biết rõ, nhưng anh lại quyết tâm muốn làm khó Mễ Kha phải đồng ý mới thôi, vì vậy phát huy thần công vô địch ăn vạ, ôm cô không buông tay, từng lần một cầu xin.
So sánh với lực chiến đấu mạnh mẽ của Hình Khắc Lũy, đồng chí Mễ Kha tất nhiến là quần thể yếu thế. Kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết. Nhưng khi nghe xong anh dùng cái gọi là mưu kế lừa dối Lão Mễ, Mễ Kha lại có cảm giác lo lắng: "Làm được không? Nhỡ đâu ba lại muốn đến bệnh viện kiểm tra thì làm như thế nào?"
"Không đâu, sang năm mới mọi người không ở thành phố A, làm sao có thời giờ mà kiểm tra em." Hình Khắc Lũy cho cô ăn "an tâm hoàn".
Mễ Kha suy nghĩ hồi lâu, hạ quyết tâm, giẫm chân: "Được rồi!"
Trước không nói Mễ Ngật Đông bên kia lừa gạt không được, khi Thiệu Vũ Hàn trong lúc vô tình nhìn thấy các bác sĩ khoa ngoại phân lịch trực, anh giương mắt hỏi Hạ Nhã Ngôn: "Mễ Kha không có lịch trực ban sao?
Cùng lúc đó Mễ Kha theo Hình Khắc Lũy ra ngoài gọi điện: "Buổi chiều có lịch trực ban phải không?