Lúc Mễ Kha đang khám bệnh từ thiện nhận được tin tức, lửa đã tràn lan mạnh mẽ. Mà lúc này Hình Khắc Lũy ở thành phố A, đã mang binh đi chiến đấu. Dưới tình huống tranh thủ từng giờ từng phút thời gian như thế này, ai còn lo lắng đến việc sử dụng điện thoại di động, cho nên từ khi biết tin núi Bạch Sơn bị cháy, Mễ Kha và Hình Khắc Lũy mất đi liên lạc mười lăm ngày đêm.
Mười lăm ngày này đối với Mễ Kha mà nói, rất dài, giống như là mười lăm năm. Mễ Kha không thể thông qua bất kì ai hay bất kì đường dây nào biết được tin tức của Hình Khắc Lũy, bao gồn thân thể anh, vị trí chính xác của anh, bao gồm anh có an toàn hay không, Mễ Kha hoàn toàn không biết. Điều cô có thể làm là từng giờ từng phút chú ý tin tức của trận hỏa hoạn này.
Thật ra thì có thể thông qua bộ chỉ huy Hách Nghĩa Thành, hoặc nhờ Hạ Hi tìm hiểu một chút. Nhưng dưới tình thế hết sức khẩn cấp này, Mễ Kha không muốn quấy rầy bọn họ, bởi vì rõ ràng biết Hách Nghĩa Thành phải gánh trách nhiệm gì, bởi vì biết Hạ Hi cũng giống như cô lo lắng vì người thân của mình. Cho đến lúc này Mễ Kha mới cảm nhận được, là người thân của quân nhân, tâm trạng bao nhiêu lo lắng. Nhưng ở phía sau, điều họ có thể làm - là chờ đợi, chờ đợi anh hùng của bọn họ khải hoàn. Bất chợt, Mễ Kha cảm thấy vô cùng kiêu ngạo khi mình trở thành một thành viên của gia đình quân nhân. Tất nhiên, nếu như có thể xác định Hình Khắc Lũy bình an, thì tốt hơn nhiều.
Trong lúc xem tin tức Mễ Kha thấy được bóng dáng người đàn ông cô mong nhớ ngày đêm. Nhìn anh áo sơ mi màu xanh lá, bóng dáng cao lớn, Mễ Kha vội đứng lên chạy đến bên cạnh ti vi, tay của cô chạm vào gương mặt của anh, nước mắt tách một tiếng rơi xuống.
Màn hình lóe một cái rồi biến mất, phóng viên thậm chí một câu đầy đủ cũng chưa nói xong, đã bị người nào đó đẩy ra, Mễ Kha mờ hồ nghe được có người quát: "Bảo anh đứng sang một bên không nghe thấy à?" Mặc dù âm thanh khàn khàn khó nghe, nhưng cô nhận ra đó là tiếng của anh, tiếng của Hình Khắc Lũy, giọng nói của anh khi đang cáu giận.
Mễ Kha khóc rồi cười, thầm nghĩ người này thật nóng nảy, cả nước đều chăm chú xem tin tức, anh lại đẩy phóng viên đi. Chỉ là nói thật, mặc dù thông báo tin tức là công việc của bọn họ, nhưng dưới tình huống nguy hiểm như vậy, lại xuất hiện đám cháy, quả thật có chút phiền, khó trách anh lại nổi giận.
Đây là lần đầu tiên Mễ Kha vì một người không có liên hệ máu mủ gì với mình mà lo lắng. Cô không thể không suy nghĩ lại một lần nữa xác định lại anh ở trong lòng cô có bao nhiêu phân lượng. Người đàn ông mười phần lưu manh, giống như một thực vật kí sinh, sinh trưởng mạnh mẽ trong trái tim Mễ Kha, giống như tồn tại một loại cảm giác thân mật không thể dứt bỏ. Vì vậy Mễ Kha bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, ý nghĩa sâu xa của chữ "Yêu" này.
Bên này Mễ Kha vì Hình Khắc Lũy giải nguy cứu trợ mà lo lắng, thì bên kia đám cháy ở Bạch Tùng sơn đã không thể khống chế. Theo tình hình trước mắt, đám cháy đã lan rộng hơn 40 vạn héc- ta. mặc dù đội phòng cháy rừng cố gắng dập lửa, nhưng dưới tình hình gió lớn, thế lửa không thể không chế.
Theo hướng gió mấy lần biến hóa, Bạch Tùng sơn bao quanh một thị trấn, hai thị trấn nhỏ, một vựa gỗ đã bị bốc cháy. Về phần tổn thất của hỏa hoạn bây giờ chưa thể nào biết được, dù sao lửa cháy vẫn còn kéo dài.
Thật ra thì phát hiện Bạch Tùng sơn bốc cháy chính là Hình Khắc Lũy. Ngày thứ ba, Hạ Hi đi ngũ viện, cùng Thiệu Vũ Hàn trao đổi tình hình Thẩm Gia Ngưng làm trễ nải thời gian về nhà, đợi đến khi cô lái xe về đoàn 5-3-2 trời đã tối. Lệ Hành đang bận tác chiến cũng đi ra ngoài đón cô.
Hôm đó thời tiết rất ác liệt, gió cấp 5, cấp 6 kéo dài tới buổi tối không có khuynh hướng giảm. Lệ Hành đứng ngoài 10 phút đã bị gió thổi không mở mắt ra được, thậm chí trong miệng cũng đầy bụi đất. Lại nói Hạ Hi, gió lớn như vậy lái xe, tốc độ xe thật sự không có biện pháp nói đến. Để tránh Lệ Hành lo lắng, Hạ Hi muốn gọi điện thông báo nhưng điện thoại lại không thể kết nối.
Cho dù là điều kiện thời tiết như vậy, Hình Khắc Lũy vẫn mang binh đi huấn luyện, khi trở về thấy Lệ Hành đứng ngoài doanh trại anh hỏi: "Làm gì đó Lệ tham mưu trưởng, đứng gác hả?"
Lệ Hành mở cửa xe đi lên: "Vất vả trưởng ban Hình đi nhờ một chuyến, đón tiểu thất."
Hình Khắc Lũy mỉm cười nói: "Được rồi, vì chị dâu vô cùng đáng kính, em không ngại khó khăn." Một bên khởi động xe, một bên giao phó người mang binh về.
Xe việt dã lái chừng mười cây số, gặp được Hạ Hi. Trên đường về, Lệ Hành và Hạ Hi đi một xe, Hình Khắc Lũy đi xe việt dã. Nhưng khi cách đoàn 5-3-2 khoảng 3km, xe việt dã của Hình Khắc Lũy dở chứng, lúc dừng lại kiểm tra, anh có cảm giác không đúng. Leo lên mui xe nhìn về hướng chín giờ, thấy phía xa một điểm màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.
Lệ Hành cũng dừng xe, nhìn về hướng Hình Khắc Lũy, cũng sững sờ. Dù sao khoảng cách cực xa, mắt thường nhìn thấy một điểm đỏ kia họ cũng không dám chắc. Nhưng thân là quân nhân, vốn nhạy cảm, Hình Khắc Lũy gọi điện cho Hạ Hoằng Huân, nhờ anh liên hệ với đội quản lý phòng cháy rừng kiểm tra xem.
Sau đó Hình Khắc Lũy và Lệ Hành nhanh chóng lái xe về đoàn, lấy được tin tức toàn bộ đoàn lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Thì ra là, Bạch Tùng Sơn đang bốc cháy. Lúc Hạ Hoằng Huân cùng đội phòng chống cháy rừng liên lạc thì được thì người dân ở thị trấn dưới chân núi đã phát hiện đám cháy. Cách vài chục ki lô mét có thể phát hiện ra ánh lửa, đủ để biết đám cháy lớn như thế nào. Nếu như gió không ngừng, thì lửa sẽ cháy toàn bộ khu rừng, tổn thất không biết được lớn thế nào.
Dưới tình huống như thế, đội phòng cháy rừng dĩ nhiên là đứng mũi chịu sào dẫn người dập tắt lửa. Nhưng đoàn thủ trưởng đoàn 5-3-2 quá rõ ràng địa hình của Bạch Tùng sơn, đường núi gập ghềnh đừng nói là xe cứu hỏa, ngay cả người lên núi còn khó khăn, dập lửa nói dễ vậy sao? Hơn nữa coi như xe cứu hỏa lên được, muốn khống chế lửa, cũng cực kì vất vả. Mặt khác nguy hiểm nhất là: theo phương hướng gió thì thế lửa sẽ đốt lan tới tận đây.
Kho đạn dược ở cứ điểm quân đội có bao nguy hiểm?
Hơi sơ suất, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Hoằng Huân và Lệ Hành cùng Hình Khắc Lũy cùng đám quan quân lần đầu tiên gặp phải một cuộc thực chiến nghiêm trọng như thế này.
Không có súng thật đạn thật thực chiến, nhưng cũng là tràn ngập thuốc súng, một đường sinh tử!
Căn cứ vào chỉ thị của Tổng bộ, bất kể thế nào, không thể xảy ra sai lầm ở kho đạn. Mặt khác sẽ đưa người tới trợ giúp, do thủ trưởng đoàn 5-3-2 chỉ huy. Nhận được mệnh lệnh cấp trên, Hạ Hoằng Huân an bài Ninh An Lỗi mang một lớp binh lực đóng tại đoàn, phụ trách cứu trợ cùng giữ liên lạc với bộ phận Tổng chỉ huy, còn thừa lại 968 binh sĩ chia ra ba đội, phân ra ba đường do anh, Lệ Hành, Hình Khắc Lũy đi lên núi, thiết lập hàng rào cách li, ngăn ngừa đám cháy lan tràn tới căn cứ quân sự trọng địa.
Tất nhiên không thể ở đại bản doanh mà thiết lập cấu trúc cách li, lửa cháy lan tới doanh trại càng gần, nguy hiểm càng cao. Vì bảo đảm an toàn, Hình Khắc Lũy dẫn dắt một tiểu đoàn cùng Lệ Hành, Hạ Hoằng Huân chia ra ba hướng bắt đầu hành quân gấp. Kế hoạch cụ thể sẽ chỉ định sau khi ba tiểu đoàn tới nơi, căn cứ và tình hình thực tế thiết lập cấu trúc cách ly.
Trước khi lên đường, Hạ Hoằng Huân đứng ở sân huấn luyện trung ương phát biểu: "Các đồng chí, thời gian chính là sinh mạng, chúng ta cần liên tục phát huy tinh thần tác chiến, không tiếc bất cứ giá nào đảm bảo kho đạn an toàn!"
Kế tiếp là toàn bộ binh sĩ tiếng nói vang vang có lực đáp lại: "Dạ!"
Hạ Hoằng Huân ra lệnh một tiếng: "Lên đường!" Gần 1000 binh sĩ nghiêm túc hành quân.
Mười ki lô mét việt dã đối với đoàn 5-3-2, những quân sĩ vượt qua trăm ngàn đợt huấn luyện mà nói chỉ là bình thường, dù sao, đoàn lục lâm hảo hán này khá am hiểu tác chiến ban đêm. Cho nên rất nhanh đến nơi, Hình Khắc Lũy dẫn một tiểu đội tới địa điểm đã định. Kiểm tra hướng gió, cùng với thời điểm trước khi xuất phát giống nhau, Hình Khắc Lũy không một câu nói thừa, trực tiếp hạ lệnh: "Theo như kế hoạch ban đầu, thiết lập dây cách ly!"
Thời gian chính là sinh mạng, vào giờ phút này không có thời gian nói chuyện dư thừa. Động viên cái gì, dưới tình hình nguy hiểm trước mắt binh sĩ đoàn 5-3-2 không cần. Bọn họ rất rõ ràng, diễn tập thất bại còn có thể ngóc đầu trở lại, nhưng một khi thế lửa bốc cháy qua khu vực dây cách ly, lan tới doanh trại, hậu quả kia, bọn họ bất cứ người nào cũng không gánh nổi.
Mùa xuân phương bắc, ban đêm vẫn rất lạnh, nhưng mà dưới ánh đèn, các chiến sĩ tiến hành cấu trúc dây cách li mồ hôi đầy lưng, gò má, cổ, cùng cánh tay bị nhánh cây kéo lê tạo thành từng vết thương. Hình Khắc Lũy thời thời khắc khắc chú ý hướng gió, trong lòng thầm cầu nguyện hướng gió đừng thay đổi. Nói như vậy uy hiếp của đám cháy với kho đạn dược cũng được giảm bớt, bọn họ cũng có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn. Huống chi xem xét phương hướng đám cháy, những thị trấn phụ cận nhất định bị liên lụy, người dân cần sự trợ giúp cùng cứu viện của bọn họ.
Vậy mà, trận cháy này giống như là vì đoàn 5-3-2 mà đến. Dù hướng gió không đổi nhưng lại càng lớn, không khí càng lúc càng khô nóng, ở trên đỉnh núi hình thành dòng khí nóng cường đại, trên mặt đất ngọn lửa mượn dòng khí tạo thành trăm nghìn ngọn lửa, theo gió mà đến cuốn đến. Không biết là bụi đất lại còn có thể sắc bén như dao lam đập vào mặt, tạo thành vết thương, các chiến sĩ cố gắng chịu đựng cơn đau, vung tay đem toàn lực chém đứt cây cối bên cạnh.
Lúc này sức gió cũng không thấp hơn cấp 6, dưới sức gió như vậy, thế lửa lan tràn càng nhanh. Thời gian thiết lập cấu trúc dây cách li càng ít đi.
Lau mồ hôi trên trán, Hình Khắc Lũy đứng ở chỗ cao nhìn ra xa Bạch Tùng sơn, thấy trên núi không có ánh lửa cùng khói. Có lẽ cảm giác sai, anh thậm chí cảm thấy không khí cũng trở nên cực nóng. Vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, anh lập tức thay đổi kế hoạch, nhìn Viên Suất và Trần Hướng Đông hạ lệnh, để cho các chiến sĩ hộ trợ nhau kéo dài mười mét cự ly, đẩy nhanh hơn cấu trúc dây cách li bản thân anh dẫn đầu gia tăng tốc độ chém đứt cây cối, làm tấm gương khuyến khích binh sĩ.
Cùng lúc đó, đội phòng cháy rừng nhận được tin tức từ bộ tổng chỉ huy, chia ra hai đường, một bên chạy tới Bạch Tùng sơn dập lửa, một bên xuất phát tới đoàn 5-3-2 để thiết lập tốt cấu trúc dây cách li phòng ngửa lửa cháy lan tới trọng địa quân sự.
Nóc nhà thủng lại gặp mưa suốt đêm, lời này để hình dung tại nạn trước mắt hoàn toàn chính xác. Lúc đội phòng cháy tới dập đám cháy lại vì đường núi chật lượng kém nhiều lần bị kẹt, trên đường koong thể không dừng xe dọn dẹp chướng ngại, cứ như vậy thời gian từng giây từng phút bị tiêu hao!
Theo thế lửa tràn ra trước mắt mà tính toán, có thể hoàn thành cấu trúc dây cách li trước khi lửa lan tới là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nhưng Hình Khắc Lũy khích lệ các chiến sĩ: "Người là nhân tố số một! Các đồng chí, suy nghĩ một chút Hồng quân công nông Trung quốc trong điều kiện gian khổ hơn chúng ta cũng có thể vượt qua, nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành! Giờ này, ngày này, chúng ta có được hay không?!"
Ban đêm gió núi lửa cuốn, các chiến sĩ mồ hôi như mưa hô to: "Thề bảo vệ kho đạn!"
Bọn họ lấy mạng thề: kiên quyết đánh thắng trận này, dập tắt đám cháy!
Lúc Mễ Kha đang khám bệnh từ thiện nhận được tin tức, lửa đã tràn lan mạnh mẽ. Mà lúc này Hình Khắc Lũy ở thành phố A, đã mang binh đi chiến đấu. Dưới tình huống tranh thủ từng giờ từng phút thời gian như thế này, ai còn lo lắng đến việc sử dụng điện thoại di động, cho nên từ khi biết tin núi Bạch Sơn bị cháy, Mễ Kha và Hình Khắc Lũy mất đi liên lạc mười lăm ngày đêm.
Mười lăm ngày này đối với Mễ Kha mà nói, rất dài, giống như là mười lăm năm. Mễ Kha không thể thông qua bất kì ai hay bất kì đường dây nào biết được tin tức của Hình Khắc Lũy, bao gồn thân thể anh, vị trí chính xác của anh, bao gồm anh có an toàn hay không, Mễ Kha hoàn toàn không biết. Điều cô có thể làm là từng giờ từng phút chú ý tin tức của trận hỏa hoạn này.
Thật ra thì có thể thông qua bộ chỉ huy Hách Nghĩa Thành, hoặc nhờ Hạ Hi tìm hiểu một chút. Nhưng dưới tình thế hết sức khẩn cấp này, Mễ Kha không muốn quấy rầy bọn họ, bởi vì rõ ràng biết Hách Nghĩa Thành phải gánh trách nhiệm gì, bởi vì biết Hạ Hi cũng giống như cô lo lắng vì người thân của mình. Cho đến lúc này Mễ Kha mới cảm nhận được, là người thân của quân nhân, tâm trạng bao nhiêu lo lắng. Nhưng ở phía sau, điều họ có thể làm - là chờ đợi, chờ đợi anh hùng của bọn họ khải hoàn. Bất chợt, Mễ Kha cảm thấy vô cùng kiêu ngạo khi mình trở thành một thành viên của gia đình quân nhân. Tất nhiên, nếu như có thể xác định Hình Khắc Lũy bình an, thì tốt hơn nhiều.
Trong lúc xem tin tức Mễ Kha thấy được bóng dáng người đàn ông cô mong nhớ ngày đêm. Nhìn anh áo sơ mi màu xanh lá, bóng dáng cao lớn, Mễ Kha vội đứng lên chạy đến bên cạnh ti vi, tay của cô chạm vào gương mặt của anh, nước mắt tách một tiếng rơi xuống.
Màn hình lóe một cái rồi biến mất, phóng viên thậm chí một câu đầy đủ cũng chưa nói xong, đã bị người nào đó đẩy ra, Mễ Kha mờ hồ nghe được có người quát: "Bảo anh đứng sang một bên không nghe thấy à?" Mặc dù âm thanh khàn khàn khó nghe, nhưng cô nhận ra đó là tiếng của anh, tiếng của Hình Khắc Lũy, giọng nói của anh khi đang cáu giận.
Mễ Kha khóc rồi cười, thầm nghĩ người này thật nóng nảy, cả nước đều chăm chú xem tin tức, anh lại đẩy phóng viên đi. Chỉ là nói thật, mặc dù thông báo tin tức là công việc của bọn họ, nhưng dưới tình huống nguy hiểm như vậy, lại xuất hiện đám cháy, quả thật có chút phiền, khó trách anh lại nổi giận.
Đây là lần đầu tiên Mễ Kha vì một người không có liên hệ máu mủ gì với mình mà lo lắng. Cô không thể không suy nghĩ lại một lần nữa xác định lại anh ở trong lòng cô có bao nhiêu phân lượng. Người đàn ông mười phần lưu manh, giống như một thực vật kí sinh, sinh trưởng mạnh mẽ trong trái tim Mễ Kha, giống như tồn tại một loại cảm giác thân mật không thể dứt bỏ. Vì vậy Mễ Kha bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, ý nghĩa sâu xa của chữ "Yêu" này.
Bên này Mễ Kha vì Hình Khắc Lũy giải nguy cứu trợ mà lo lắng, thì bên kia đám cháy ở Bạch Tùng sơn đã không thể khống chế. Theo tình hình trước mắt, đám cháy đã lan rộng hơn 40 vạn héc- ta. mặc dù đội phòng cháy rừng cố gắng dập lửa, nhưng dưới tình hình gió lớn, thế lửa không thể không chế.
Theo hướng gió mấy lần biến hóa, Bạch Tùng sơn bao quanh một thị trấn, hai thị trấn nhỏ, một vựa gỗ đã bị bốc cháy. Về phần tổn thất của hỏa hoạn bây giờ chưa thể nào biết được, dù sao lửa cháy vẫn còn kéo dài.
Thật ra thì phát hiện Bạch Tùng sơn bốc cháy chính là Hình Khắc Lũy. Ngày thứ ba, Hạ Hi đi ngũ viện, cùng Thiệu Vũ Hàn trao đổi tình hình Thẩm Gia Ngưng làm trễ nải thời gian về nhà, đợi đến khi cô lái xe về đoàn 5-3-2 trời đã tối. Lệ Hành đang bận tác chiến cũng đi ra ngoài đón cô.Hôm đó thời tiết rất ác liệt, gió cấp 5, cấp 6 kéo dài tới buổi tối không có khuynh hướng giảm. Lệ Hành đứng ngoài 10 phút đã bị gió thổi không mở mắt ra được, thậm chí trong miệng cũng đầy bụi đất. Lại nói Hạ Hi, gió lớn như vậy lái xe, tốc độ xe thật sự không có biện pháp nói đến. Để tránh Lệ Hành lo lắng, Hạ Hi muốn gọi điện thông báo nhưng điện thoại lại không thể kết nối.
Cho dù là điều kiện thời tiết như vậy, Hình Khắc Lũy vẫn mang binh đi huấn luyện, khi trở về thấy Lệ Hành đứng ngoài doanh trại anh hỏi: "Làm gì đó Lệ tham mưu trưởng, đứng gác hả?"
Lệ Hành mở cửa xe đi lên: "Vất vả trưởng ban Hình đi nhờ một chuyến, đón tiểu thất."
Hình Khắc Lũy mỉm cười nói: "Được rồi, vì chị dâu vô cùng đáng kính, em không ngại khó khăn." Một bên khởi động xe, một bên giao phó người mang binh về.
Xe việt dã lái chừng mười cây số, gặp được Hạ Hi. Trên đường về, Lệ Hành và Hạ Hi đi một xe, Hình Khắc Lũy đi xe việt dã. Nhưng khi cách đoàn 5-3-2 khoảng 3km, xe việt dã của Hình Khắc Lũy dở chứng, lúc dừng lại kiểm tra, anh có cảm giác không đúng. Leo lên mui xe nhìn về hướng chín giờ, thấy phía xa một điểm màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.
Lệ Hành cũng dừng xe, nhìn về hướng Hình Khắc Lũy, cũng sững sờ. Dù sao khoảng cách cực xa, mắt thường nhìn thấy một điểm đỏ kia họ cũng không dám chắc. Nhưng thân là quân nhân, vốn nhạy cảm, Hình Khắc Lũy gọi điện cho Hạ Hoằng Huân, nhờ anh liên hệ với đội quản lý phòng cháy rừng kiểm tra xem.
Sau đó Hình Khắc Lũy và Lệ Hành nhanh chóng lái xe về đoàn, lấy được tin tức toàn bộ đoàn lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Thì ra là, Bạch Tùng Sơn đang bốc cháy. Lúc Hạ Hoằng Huân cùng đội phòng chống cháy rừng liên lạc thì được thì người dân ở thị trấn dưới chân núi đã phát hiện đám cháy. Cách vài chục ki lô mét có thể phát hiện ra ánh lửa, đủ để biết đám cháy lớn như thế nào. Nếu như gió không ngừng, thì lửa sẽ cháy toàn bộ khu rừng, tổn thất không biết được lớn thế nào.
Dưới tình huống như thế, đội phòng cháy rừng dĩ nhiên là đứng mũi chịu sào dẫn người dập tắt lửa. Nhưng đoàn thủ trưởng đoàn 5-3-2 quá rõ ràng địa hình của Bạch Tùng sơn, đường núi gập ghềnh đừng nói là xe cứu hỏa, ngay cả người lên núi còn khó khăn, dập lửa nói dễ vậy sao? Hơn nữa coi như xe cứu hỏa lên được, muốn khống chế lửa, cũng cực kì vất vả. Mặt khác nguy hiểm nhất là: theo phương hướng gió thì thế lửa sẽ đốt lan tới tận đây.
Kho đạn dược ở cứ điểm quân đội có bao nguy hiểm?
Hơi sơ suất, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Hoằng Huân và Lệ Hành cùng Hình Khắc Lũy cùng đám quan quân lần đầu tiên gặp phải một cuộc thực chiến nghiêm trọng như thế này.
Không có súng thật đạn thật thực chiến, nhưng cũng là tràn ngập thuốc súng, một đường sinh tử!
Căn cứ vào chỉ thị của Tổng bộ, bất kể thế nào, không thể xảy ra sai lầm ở kho đạn. Mặt khác sẽ đưa người tới trợ giúp, do thủ trưởng đoàn 5-3-2 chỉ huy. Nhận được mệnh lệnh cấp trên, Hạ Hoằng Huân an bài Ninh An Lỗi mang một lớp binh lực đóng tại đoàn, phụ trách cứu trợ cùng giữ liên lạc với bộ phận Tổng chỉ huy, còn thừa lại 968 binh sĩ chia ra ba đội, phân ra ba đường do anh, Lệ Hành, Hình Khắc Lũy đi lên núi, thiết lập hàng rào cách li, ngăn ngừa đám cháy lan tràn tới căn cứ quân sự trọng địa.
Tất nhiên không thể ở đại bản doanh mà thiết lập cấu trúc cách li, lửa cháy lan tới doanh trại càng gần, nguy hiểm càng cao. Vì bảo đảm an toàn, Hình Khắc Lũy dẫn dắt một tiểu đoàn cùng Lệ Hành, Hạ Hoằng Huân chia ra ba hướng bắt đầu hành quân gấp. Kế hoạch cụ thể sẽ chỉ định sau khi ba tiểu đoàn tới nơi, căn cứ và tình hình thực tế thiết lập cấu trúc cách ly.
Trước khi lên đường, Hạ Hoằng Huân đứng ở sân huấn luyện trung ương phát biểu: "Các đồng chí, thời gian chính là sinh mạng, chúng ta cần liên tục phát huy tinh thần tác chiến, không tiếc bất cứ giá nào đảm bảo kho đạn an toàn!"
Kế tiếp là toàn bộ binh sĩ tiếng nói vang vang có lực đáp lại: "Dạ!"
Hạ Hoằng Huân ra lệnh một tiếng: "Lên đường!" Gần 1000 binh sĩ nghiêm túc hành quân.
Mười ki lô mét việt dã đối với đoàn 5-3-2, những quân sĩ vượt qua trăm ngàn đợt huấn luyện mà nói chỉ là bình thường, dù sao, đoàn lục lâm hảo hán này khá am hiểu tác chiến ban đêm. Cho nên rất nhanh đến nơi, Hình Khắc Lũy dẫn một tiểu đội tới địa điểm đã định. Kiểm tra hướng gió, cùng với thời điểm trước khi xuất phát giống nhau, Hình Khắc Lũy không một câu nói thừa, trực tiếp hạ lệnh: "Theo như kế hoạch ban đầu, thiết lập dây cách ly!"
Thời gian chính là sinh mạng, vào giờ phút này không có thời gian nói chuyện dư thừa. Động viên cái gì, dưới tình hình nguy hiểm trước mắt binh sĩ đoàn 5-3-2 không cần. Bọn họ rất rõ ràng, diễn tập thất bại còn có thể ngóc đầu trở lại, nhưng một khi thế lửa bốc cháy qua khu vực dây cách ly, lan tới doanh trại, hậu quả kia, bọn họ bất cứ người nào cũng không gánh nổi.
Mùa xuân phương bắc, ban đêm vẫn rất lạnh, nhưng mà dưới ánh đèn, các chiến sĩ tiến hành cấu trúc dây cách li mồ hôi đầy lưng, gò má, cổ, cùng cánh tay bị nhánh cây kéo lê tạo thành từng vết thương. Hình Khắc Lũy thời thời khắc khắc chú ý hướng gió, trong lòng thầm cầu nguyện hướng gió đừng thay đổi. Nói như vậy uy hiếp của đám cháy với kho đạn dược cũng được giảm bớt, bọn họ cũng có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn. Huống chi xem xét phương hướng đám cháy, những thị trấn phụ cận nhất định bị liên lụy, người dân cần sự trợ giúp cùng cứu viện của bọn họ.
Vậy mà, trận cháy này giống như là vì đoàn 5-3-2 mà đến. Dù hướng gió không đổi nhưng lại càng lớn, không khí càng lúc càng khô nóng, ở trên đỉnh núi hình thành dòng khí nóng cường đại, trên mặt đất ngọn lửa mượn dòng khí tạo thành trăm nghìn ngọn lửa, theo gió mà đến cuốn đến. Không biết là bụi đất lại còn có thể sắc bén như dao lam đập vào mặt, tạo thành vết thương, các chiến sĩ cố gắng chịu đựng cơn đau, vung tay đem toàn lực chém đứt cây cối bên cạnh.
Lúc này sức gió cũng không thấp hơn cấp 6, dưới sức gió như vậy, thế lửa lan tràn càng nhanh. Thời gian thiết lập cấu trúc dây cách li càng ít đi.
Lau mồ hôi trên trán, Hình Khắc Lũy đứng ở chỗ cao nhìn ra xa Bạch Tùng sơn, thấy trên núi không có ánh lửa cùng khói. Có lẽ cảm giác sai, anh thậm chí cảm thấy không khí cũng trở nên cực nóng. Vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, anh lập tức thay đổi kế hoạch, nhìn Viên Suất và Trần Hướng Đông hạ lệnh, để cho các chiến sĩ hộ trợ nhau kéo dài mười mét cự ly, đẩy nhanh hơn cấu trúc dây cách li bản thân anh dẫn đầu gia tăng tốc độ chém đứt cây cối, làm tấm gương khuyến khích binh sĩ.
Cùng lúc đó, đội phòng cháy rừng nhận được tin tức từ bộ tổng chỉ huy, chia ra hai đường, một bên chạy tới Bạch Tùng sơn dập lửa, một bên xuất phát tới đoàn 5-3-2 để thiết lập tốt cấu trúc dây cách li phòng ngửa lửa cháy lan tới trọng địa quân sự.
Nóc nhà thủng lại gặp mưa suốt đêm, lời này để hình dung tại nạn trước mắt hoàn toàn chính xác. Lúc đội phòng cháy tới dập đám cháy lại vì đường núi chật lượng kém nhiều lần bị kẹt, trên đường koong thể không dừng xe dọn dẹp chướng ngại, cứ như vậy thời gian từng giây từng phút bị tiêu hao!
Theo thế lửa tràn ra trước mắt mà tính toán, có thể hoàn thành cấu trúc dây cách li trước khi lửa lan tới là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nhưng Hình Khắc Lũy khích lệ các chiến sĩ: "Người là nhân tố số một! Các đồng chí, suy nghĩ một chút Hồng quân công nông Trung quốc trong điều kiện gian khổ hơn chúng ta cũng có thể vượt qua, nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành! Giờ này, ngày này, chúng ta có được hay không?!"
Ban đêm gió núi lửa cuốn, các chiến sĩ mồ hôi như mưa hô to: "Thề bảo vệ kho đạn!"
Bọn họ lấy mạng thề: kiên quyết đánh thắng trận này, dập tắt đám cháy!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc Mễ Kha đang khám bệnh từ thiện nhận được tin tức, lửa đã tràn lan mạnh mẽ. Mà lúc này Hình Khắc Lũy ở thành phố A, đã mang binh đi chiến đấu. Dưới tình huống tranh thủ từng giờ từng phút thời gian như thế này, ai còn lo lắng đến việc sử dụng điện thoại di động, cho nên từ khi biết tin núi Bạch Sơn bị cháy, Mễ Kha và Hình Khắc Lũy mất đi liên lạc mười lăm ngày đêm.
Mười lăm ngày này đối với Mễ Kha mà nói, rất dài, giống như là mười lăm năm. Mễ Kha không thể thông qua bất kì ai hay bất kì đường dây nào biết được tin tức của Hình Khắc Lũy, bao gồn thân thể anh, vị trí chính xác của anh, bao gồm anh có an toàn hay không, Mễ Kha hoàn toàn không biết. Điều cô có thể làm là từng giờ từng phút chú ý tin tức của trận hỏa hoạn này.
Thật ra thì có thể thông qua bộ chỉ huy Hách Nghĩa Thành, hoặc nhờ Hạ Hi tìm hiểu một chút. Nhưng dưới tình thế hết sức khẩn cấp này, Mễ Kha không muốn quấy rầy bọn họ, bởi vì rõ ràng biết Hách Nghĩa Thành phải gánh trách nhiệm gì, bởi vì biết Hạ Hi cũng giống như cô lo lắng vì người thân của mình. Cho đến lúc này Mễ Kha mới cảm nhận được, là người thân của quân nhân, tâm trạng bao nhiêu lo lắng. Nhưng ở phía sau, điều họ có thể làm - là chờ đợi, chờ đợi anh hùng của bọn họ khải hoàn. Bất chợt, Mễ Kha cảm thấy vô cùng kiêu ngạo khi mình trở thành một thành viên của gia đình quân nhân. Tất nhiên, nếu như có thể xác định Hình Khắc Lũy bình an, thì tốt hơn nhiều.
Trong lúc xem tin tức Mễ Kha thấy được bóng dáng người đàn ông cô mong nhớ ngày đêm. Nhìn anh áo sơ mi màu xanh lá, bóng dáng cao lớn, Mễ Kha vội đứng lên chạy đến bên cạnh ti vi, tay của cô chạm vào gương mặt của anh, nước mắt tách một tiếng rơi xuống.
Màn hình lóe một cái rồi biến mất, phóng viên thậm chí một câu đầy đủ cũng chưa nói xong, đã bị người nào đó đẩy ra, Mễ Kha mờ hồ nghe được có người quát: "Bảo anh đứng sang một bên không nghe thấy à?" Mặc dù âm thanh khàn khàn khó nghe, nhưng cô nhận ra đó là tiếng của anh, tiếng của Hình Khắc Lũy, giọng nói của anh khi đang cáu giận.
Mễ Kha khóc rồi cười, thầm nghĩ người này thật nóng nảy, cả nước đều chăm chú xem tin tức, anh lại đẩy phóng viên đi. Chỉ là nói thật, mặc dù thông báo tin tức là công việc của bọn họ, nhưng dưới tình huống nguy hiểm như vậy, lại xuất hiện đám cháy, quả thật có chút phiền, khó trách anh lại nổi giận.
Đây là lần đầu tiên Mễ Kha vì một người không có liên hệ máu mủ gì với mình mà lo lắng. Cô không thể không suy nghĩ lại một lần nữa xác định lại anh ở trong lòng cô có bao nhiêu phân lượng. Người đàn ông mười phần lưu manh, giống như một thực vật kí sinh, sinh trưởng mạnh mẽ trong trái tim Mễ Kha, giống như tồn tại một loại cảm giác thân mật không thể dứt bỏ. Vì vậy Mễ Kha bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, ý nghĩa sâu xa của chữ "Yêu" này.
Bên này Mễ Kha vì Hình Khắc Lũy giải nguy cứu trợ mà lo lắng, thì bên kia đám cháy ở Bạch Tùng sơn đã không thể khống chế. Theo tình hình trước mắt, đám cháy đã lan rộng hơn 40 vạn héc- ta. mặc dù đội phòng cháy rừng cố gắng dập lửa, nhưng dưới tình hình gió lớn, thế lửa không thể không chế.
Theo hướng gió mấy lần biến hóa, Bạch Tùng sơn bao quanh một thị trấn, hai thị trấn nhỏ, một vựa gỗ đã bị bốc cháy. Về phần tổn thất của hỏa hoạn bây giờ chưa thể nào biết được, dù sao lửa cháy vẫn còn kéo dài.
Thật ra thì phát hiện Bạch Tùng sơn bốc cháy chính là Hình Khắc Lũy. Ngày thứ ba, Hạ Hi đi ngũ viện, cùng Thiệu Vũ Hàn trao đổi tình hình Thẩm Gia Ngưng làm trễ nải thời gian về nhà, đợi đến khi cô lái xe về đoàn 5-3-2 trời đã tối. Lệ Hành đang bận tác chiến cũng đi ra ngoài đón cô.
Hôm đó thời tiết rất ác liệt, gió cấp 5, cấp 6 kéo dài tới buổi tối không có khuynh hướng giảm. Lệ Hành đứng ngoài 10 phút đã bị gió thổi không mở mắt ra được, thậm chí trong miệng cũng đầy bụi đất. Lại nói Hạ Hi, gió lớn như vậy lái xe, tốc độ xe thật sự không có biện pháp nói đến. Để tránh Lệ Hành lo lắng, Hạ Hi muốn gọi điện thông báo nhưng điện thoại lại không thể kết nối.
Cho dù là điều kiện thời tiết như vậy, Hình Khắc Lũy vẫn mang binh đi huấn luyện, khi trở về thấy Lệ Hành đứng ngoài doanh trại anh hỏi: "Làm gì đó Lệ tham mưu trưởng, đứng gác hả?"
Lệ Hành mở cửa xe đi lên: "Vất vả trưởng ban Hình đi nhờ một chuyến, đón tiểu thất."
Hình Khắc Lũy mỉm cười nói: "Được rồi, vì chị dâu vô cùng đáng kính, em không ngại khó khăn." Một bên khởi động xe, một bên giao phó người mang binh về.
Xe việt dã lái chừng mười cây số, gặp được Hạ Hi. Trên đường về, Lệ Hành và Hạ Hi đi một xe, Hình Khắc Lũy đi xe việt dã. Nhưng khi cách đoàn 5-3-2 khoảng 3km, xe việt dã của Hình Khắc Lũy dở chứng, lúc dừng lại kiểm tra, anh có cảm giác không đúng. Leo lên mui xe nhìn về hướng chín giờ, thấy phía xa một điểm màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.
Lệ Hành cũng dừng xe, nhìn về hướng Hình Khắc Lũy, cũng sững sờ. Dù sao khoảng cách cực xa, mắt thường nhìn thấy một điểm đỏ kia họ cũng không dám chắc. Nhưng thân là quân nhân, vốn nhạy cảm, Hình Khắc Lũy gọi điện cho Hạ Hoằng Huân, nhờ anh liên hệ với đội quản lý phòng cháy rừng kiểm tra xem.
Sau đó Hình Khắc Lũy và Lệ Hành nhanh chóng lái xe về đoàn, lấy được tin tức toàn bộ đoàn lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Thì ra là, Bạch Tùng Sơn đang bốc cháy. Lúc Hạ Hoằng Huân cùng đội phòng chống cháy rừng liên lạc thì được thì người dân ở thị trấn dưới chân núi đã phát hiện đám cháy. Cách vài chục ki lô mét có thể phát hiện ra ánh lửa, đủ để biết đám cháy lớn như thế nào. Nếu như gió không ngừng, thì lửa sẽ cháy toàn bộ khu rừng, tổn thất không biết được lớn thế nào.
Dưới tình huống như thế, đội phòng cháy rừng dĩ nhiên là đứng mũi chịu sào dẫn người dập tắt lửa. Nhưng đoàn thủ trưởng đoàn 5-3-2 quá rõ ràng địa hình của Bạch Tùng sơn, đường núi gập ghềnh đừng nói là xe cứu hỏa, ngay cả người lên núi còn khó khăn, dập lửa nói dễ vậy sao? Hơn nữa coi như xe cứu hỏa lên được, muốn khống chế lửa, cũng cực kì vất vả. Mặt khác nguy hiểm nhất là: theo phương hướng gió thì thế lửa sẽ đốt lan tới tận đây.
Kho đạn dược ở cứ điểm quân đội có bao nguy hiểm?
Hơi sơ suất, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Hoằng Huân và Lệ Hành cùng Hình Khắc Lũy cùng đám quan quân lần đầu tiên gặp phải một cuộc thực chiến nghiêm trọng như thế này.
Không có súng thật đạn thật thực chiến, nhưng cũng là tràn ngập thuốc súng, một đường sinh tử!
Căn cứ vào chỉ thị của Tổng bộ, bất kể thế nào, không thể xảy ra sai lầm ở kho đạn. Mặt khác sẽ đưa người tới trợ giúp, do thủ trưởng đoàn 5-3-2 chỉ huy. Nhận được mệnh lệnh cấp trên, Hạ Hoằng Huân an bài Ninh An Lỗi mang một lớp binh lực đóng tại đoàn, phụ trách cứu trợ cùng giữ liên lạc với bộ phận Tổng chỉ huy, còn thừa lại 968 binh sĩ chia ra ba đội, phân ra ba đường do anh, Lệ Hành, Hình Khắc Lũy đi lên núi, thiết lập hàng rào cách li, ngăn ngừa đám cháy lan tràn tới căn cứ quân sự trọng địa.
Tất nhiên không thể ở đại bản doanh mà thiết lập cấu trúc cách li, lửa cháy lan tới doanh trại càng gần, nguy hiểm càng cao. Vì bảo đảm an toàn, Hình Khắc Lũy dẫn dắt một tiểu đoàn cùng Lệ Hành, Hạ Hoằng Huân chia ra ba hướng bắt đầu hành quân gấp. Kế hoạch cụ thể sẽ chỉ định sau khi ba tiểu đoàn tới nơi, căn cứ và tình hình thực tế thiết lập cấu trúc cách ly.
Trước khi lên đường, Hạ Hoằng Huân đứng ở sân huấn luyện trung ương phát biểu: "Các đồng chí, thời gian chính là sinh mạng, chúng ta cần liên tục phát huy tinh thần tác chiến, không tiếc bất cứ giá nào đảm bảo kho đạn an toàn!"
Kế tiếp là toàn bộ binh sĩ tiếng nói vang vang có lực đáp lại: "Dạ!"
Hạ Hoằng Huân ra lệnh một tiếng: "Lên đường!" Gần 1000 binh sĩ nghiêm túc hành quân.
Mười ki lô mét việt dã đối với đoàn 5-3-2, những quân sĩ vượt qua trăm ngàn đợt huấn luyện mà nói chỉ là bình thường, dù sao, đoàn lục lâm hảo hán này khá am hiểu tác chiến ban đêm. Cho nên rất nhanh đến nơi, Hình Khắc Lũy dẫn một tiểu đội tới địa điểm đã định. Kiểm tra hướng gió, cùng với thời điểm trước khi xuất phát giống nhau, Hình Khắc Lũy không một câu nói thừa, trực tiếp hạ lệnh: "Theo như kế hoạch ban đầu, thiết lập dây cách ly!"
Thời gian chính là sinh mạng, vào giờ phút này không có thời gian nói chuyện dư thừa. Động viên cái gì, dưới tình hình nguy hiểm trước mắt binh sĩ đoàn 5-3-2 không cần. Bọn họ rất rõ ràng, diễn tập thất bại còn có thể ngóc đầu trở lại, nhưng một khi thế lửa bốc cháy qua khu vực dây cách ly, lan tới doanh trại, hậu quả kia, bọn họ bất cứ người nào cũng không gánh nổi.
Mùa xuân phương bắc, ban đêm vẫn rất lạnh, nhưng mà dưới ánh đèn, các chiến sĩ tiến hành cấu trúc dây cách li mồ hôi đầy lưng, gò má, cổ, cùng cánh tay bị nhánh cây kéo lê tạo thành từng vết thương. Hình Khắc Lũy thời thời khắc khắc chú ý hướng gió, trong lòng thầm cầu nguyện hướng gió đừng thay đổi. Nói như vậy uy hiếp của đám cháy với kho đạn dược cũng được giảm bớt, bọn họ cũng có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn. Huống chi xem xét phương hướng đám cháy, những thị trấn phụ cận nhất định bị liên lụy, người dân cần sự trợ giúp cùng cứu viện của bọn họ.
Vậy mà, trận cháy này giống như là vì đoàn 5-3-2 mà đến. Dù hướng gió không đổi nhưng lại càng lớn, không khí càng lúc càng khô nóng, ở trên đỉnh núi hình thành dòng khí nóng cường đại, trên mặt đất ngọn lửa mượn dòng khí tạo thành trăm nghìn ngọn lửa, theo gió mà đến cuốn đến. Không biết là bụi đất lại còn có thể sắc bén như dao lam đập vào mặt, tạo thành vết thương, các chiến sĩ cố gắng chịu đựng cơn đau, vung tay đem toàn lực chém đứt cây cối bên cạnh.
Lúc này sức gió cũng không thấp hơn cấp 6, dưới sức gió như vậy, thế lửa lan tràn càng nhanh. Thời gian thiết lập cấu trúc dây cách li càng ít đi.
Lau mồ hôi trên trán, Hình Khắc Lũy đứng ở chỗ cao nhìn ra xa Bạch Tùng sơn, thấy trên núi không có ánh lửa cùng khói. Có lẽ cảm giác sai, anh thậm chí cảm thấy không khí cũng trở nên cực nóng. Vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, anh lập tức thay đổi kế hoạch, nhìn Viên Suất và Trần Hướng Đông hạ lệnh, để cho các chiến sĩ hộ trợ nhau kéo dài mười mét cự ly, đẩy nhanh hơn cấu trúc dây cách li bản thân anh dẫn đầu gia tăng tốc độ chém đứt cây cối, làm tấm gương khuyến khích binh sĩ.
Cùng lúc đó, đội phòng cháy rừng nhận được tin tức từ bộ tổng chỉ huy, chia ra hai đường, một bên chạy tới Bạch Tùng sơn dập lửa, một bên xuất phát tới đoàn 5-3-2 để thiết lập tốt cấu trúc dây cách li phòng ngửa lửa cháy lan tới trọng địa quân sự.
Nóc nhà thủng lại gặp mưa suốt đêm, lời này để hình dung tại nạn trước mắt hoàn toàn chính xác. Lúc đội phòng cháy tới dập đám cháy lại vì đường núi chật lượng kém nhiều lần bị kẹt, trên đường koong thể không dừng xe dọn dẹp chướng ngại, cứ như vậy thời gian từng giây từng phút bị tiêu hao!
Theo thế lửa tràn ra trước mắt mà tính toán, có thể hoàn thành cấu trúc dây cách li trước khi lửa lan tới là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nhưng Hình Khắc Lũy khích lệ các chiến sĩ: "Người là nhân tố số một! Các đồng chí, suy nghĩ một chút Hồng quân công nông Trung quốc trong điều kiện gian khổ hơn chúng ta cũng có thể vượt qua, nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành! Giờ này, ngày này, chúng ta có được hay không?!"
Ban đêm gió núi lửa cuốn, các chiến sĩ mồ hôi như mưa hô to: "Thề bảo vệ kho đạn!"
Bọn họ lấy mạng thề: kiên quyết đánh thắng trận này, dập tắt đám cháy!