Sau khi tiếp xúc thân mật, Mễ Kha cũng không nhớ rõ mình ngủ như thế nào, chỉ biết người đàn ông nằm bên cạnh là Hình Khắc Lũy.
Nhận thức được như vậy, cô bình yên đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy đã gần buổi trưa, Mễ Kha mơ mơ màng màng, mở mắt, bộ dạng không biết ngày nào tháng nào, cho đến khi nghiêng đầu nhìn thấy Hình Khắc Lũy ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường nhìn cô, trí nhớ đêm hôm qua lập tức trở về.
Mễ Kha sợ run một giây, sau đó luống cuống tay chân kéo chăn mỏng trùm kín đầu, nhớ lại kích tình đêm qua cô xấu hổ muốn chui xuống đất. Hình Khắc Lũy hai tay chống ở mép giường, cảm giác trong lòng mình trong lúc này thật mềm mại.
Anh không tiếng động mỉm cười, đưa tay kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu nhỏ nhắn, giọng nói nghiêm chỉnh ôn tồn: “Dậy đi bảo bối, giờ chắc đói bụng rồi, nếu mệt thì chờ ăn no một chút rồi lại ngủ tiếp, được không?
Mễ Kha rầu rĩ ừ một tiếng, nhưng vẫn quấn chặt chăn không buông tay, bắt anh ra ngoài mới chịu dậy. Hình Khắc Lũy không đáp ứng, giờ phút này anh chỉ cảm thấy rất yêu người con gái đang nằm trên giường của mình tỉnh giấc, bộ dáng tóc tai lộn xộn, ngây thơ đến gợi cảm, mà anh, không muốn rời khỏi một bước.
Lôi Mễ Kha từ trong chăn ra ngoài, khoác cho cô áo sơ mi của anh, dưới tiếng kêu hoảng hốt của cô, Hình Khắc Lũy trực tiếp ôm người vào phòng tắm. Ban đầu chỉ là đơn giản muốn tắm cho cô, kết quả Mễ Kha giãy dụa, lôi kéo làm rơi chiếc áo sơ mi. Da thịt mềm mại nở nang tinh tế của cô cùng đường cong quyến rũ toàn bộ hiện ra trước mắt anh, Hình Khắc Lũy khí huyết sôi chào cầm lòng không được.
Đưa cô chống đỡ trên vách gạch sứ trắng trong phòng tắm, một chút lí trí còn sót lại nhắc nhở anh mở thiết bị sưởi ấm, môi mỏng dính sát vào môi cô khẽ hỏi: “Nếu không trước tiên cho người đàn ông của em ăn một chút…” Lời nói vừa dứt, đã hôn lên môi đang hé mở của Mễ Kha.
Trước mắt hình ảnh kích tình dây dưa đêm qua hiện ra, Mễ Kha thật sự không muốn ban ngày ban mặt diễn lại một lần, hơn nữa bây giờ cô còn chưa đánh răng, ưm ưm, cố gắng tránh né nụ hôn của anh, bàn tay nhỏ bé không an phận đánh vào người anh. Nhưng kháng cự này của cô đối với anh chính là một loại hấp dẫn, mời gọi, Hình Khắc Lũy dục vọng dâng trào, không quan tâm tới nút áo, anh vén mạnh vạt trước áo sơ mi, đưa bàn tay lần vào bên trong chạm tới bầu ngực Mễ Kha, tay còn lại nâng mông cô dán sát vào cơ thể, để cô cảm nhận lửa nóng của anh.
Mễ Kha thật sự không thể tin được anh lại tới nhanh như vậy, thân thể dưới sự vuốt ve của anh mềm nhũn không đứng vững, ngay cả chút sức lực phản kháng cũng không còn, mặc cho đôi môi của anh hôn mút trước ngực, mặc cho bàn tay của anh mơn trớn vuốt ve mỗi tấc da thịt, mặc cho anh dẫn dắt bàn tay nhỏ bé của cô tiến đến phía thắt lưng anh, mặc cho anh để hai tay cô bám trên bồn rửa mặt, tạo ra thư thế nghênh đón anh, một mặt ở bên tai cô nói những lời yêu thương.
Mễ Kha bị anh nói những lời trêu chọc mặt đỏ tim hông, cầu xin tha thứ, “Nhẹ một chút, đau…”
Hình Khắc Lũy lại cố dùng sức ở trước ngực cô, hôn, bú, cho đến khi nghe tiếng rên rỉ của cô, mới ngồi thẳng dậy, dùng thân thể tráng kiện khẽ ma sát vào thân thể cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng khiêu khích: “Biết kế tiếp sẽ làm gì không, hả?”
Cảm giác nóng ran giống hôm qua lại tới, Mễ Kha đáy mắt ướt đẩm run rẩy hỏi: “Ưm, làm gì?”
Âm thanh mềm mại truyền vào trong tai Hình Khắc Lũy nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa thiêu đốt anh lúc này chỉ nghĩ hung hăng muốn cô. Không vội vã trả lời, anh động thân tiến sau vào cơ thể cô, sau đó ở bên tai cô thở gấp, nói ra hai chữ: “Làm em!”
Lời nói thô lỗ như vậy nhưng dưới tình huống này nói ra, lại có được một loại cảm giác kích thích. Mễ Kha ngây thơ lại không cảm thấy ghét ngược lại thân thể đang cùng anh giao tiếp chặt chẽ theo bản năng càng bám chặt vào anh, lẩm bẩm: “Hình Khắc Lũy…”
Giọng nói mềm mại dịu dàng, mê hoặc tới tận xương cốt, nơi tư mật của cô theo bản năng co rút lại, khiến Hình Khắc Lũy thiếu chút nữa quăng mũ cởi giáp, cái loại cảm giác đánh sâu đến tận trong linh hồn này khiến Hình Khắc Lũy không nhịn được hơi thở càng thêm gấp rút, anh một đường dong ruổi, sau khi đưa Mễ Kha lên cao trào mấy lần, mới trút hết toàn bộ mầm mống vào cơ thể cô.
Mễ Kha hoàn toàn mệt mỏi nằm trên bả vai anh, ngón tay cũng không nhúc nhích được. Hình Khắc Lũy ôm cô hôn một cái, sau đó tự mình hầu hạ tắm rửa thay quần áo cho nàng dâu nhỏ.
Sau khi chuẩn bị bữa trưa mang lên bàn, Hình Khắc Lũy mới ôm Mễ Kha đang dựa vào ghế sa lon không đứng lên được, ngồi ở trên đùi, giống như dỗ đứa bé đút cho cô ăn. Thấy cô nhai cũng có vẻ không còn hơi sức, anh vùi mặt vào cổ cô, cười nhẹ: “Bảo bối, nhìn em như vậy anh có cảm giác mình gây ra tội ác.” Cánh tay lập tức bị cô bấu một cái, Hình Khắc Lũy hôn nhẹ cằm cô an ủi, sau khi giúp cô ăn no đặc biệt đề nghị: “Về sau phải dẫn em đi rèn luyện, thân thể khỏe mạnh, nếu không thể lực chênh lệch quá nhiều, anh ăn không đủ no.”
Ăn không đủ no? Mễ Kha phản ứng nhào qua cắn anh, cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn quay về phía cửa lầu bầu: “Cũng không biết có phải gạt em không, nhìn dáng vẻ anh một chút cũng không giống như lần đầu tiên.”
Hình Khắc Lũy nghe thế cười vang, ôm nàng dâu nhỏ vào trong ngực, khóe mắt đuôi mày đều là sự vui sương. “Đây là bản năng của đàn ông, không cần phải học. Dám hoài nghi sự trong sạch của anh, anh cắn em!” Miệng tay cùng sử dụng ở trên người Mễ Kha tung hoành, đợi đến khi cô hoàn toàn mềm nhũn ngã vào trong lòng anh, anh dùng trán đỡ lấy cô, lấy giọng trầm thấp dịu dàng nói: “Người khác anh không biết, nhưng đối với anh: tâm không động, thì sẽ không động! Hiểu không, bé ngốc?”
Giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp bao phủ bọn họ, Mễ Kha nhìn gương mặt sáng sủa của Hình Khắc Lũy, cùng với đáy mắt đen đầy vẻ kiên định của anh, cô ôm sát cổ anh, khẽ mỉm cười mà không biết.
Hình Khắc Lũy dậy sớm thì đã gọi điện thoại cho Hạ Nhã Ngôn xin phép cho Mễ Kha nghỉ, nhưng đợi hai người đùa nghịch một hồi, Mễ Kha lại nói muốn ra ngoài một lát. Hình Khắc Lũy thấy cô ra vẻ thần bí làm sao chịu thả người, nhưng dù anh hỏi thế nào cô cũng không nói. Hình Khắc Lũy không còn cách nào khác rất vô sỉ uy hiếp cô nếu không nói, từ giờ đến ngày mai không cho cô xuống giường, cô mới đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Mua… thuốc.”
“Mua thuốc?” Hình Khắc Lũy hiểu được, sắc mặt trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị: “Em là bác sĩ, so với anh càng hiểu rõ tác dụng phụ của thuốc, em nghĩ anh sẽ để em uống thuốc sao?”
Mễ Kha cúi đầu, ngón tay vẽ vẽ lên ngực anh: “Nhưng em không uống, nhỡ… có một bảo bảo thì thế nào? Em mấy ngày này,” cắn môi dưới, cô nhỏ giọng tiếp tục: “Không phải kỳ an toàn.”
“Có thì sinh, sợ cái gì.” Hình Khắc Lũy vuốt tóc cô, thản nhiên an bài: “Ngày mai về doanh trại anh sẽ viết báo cáo kết hôn, cuối tuần tới nhà em cầu hôn, hôn lễ sẽ giao cho mẹ và Dao Dao phụ trách, em chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm tân nương là được.”
Mễ Kha yên lặng nhìn anh, vẻ mặt mất hứng.
“Làm sao vậy?” Hình Khắc Lũy nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Em có ý kiến gì? Trong quân đội, thời gian của anh không nhiều, lại không thể để cho em không biết gì lại phải thu xếp mọi chuyện, đừng suy nghĩ lung tung, hiểu lầm anh không để ý tới em.”
Mễ Kha ngồi xếp bằng trên ghế sofa: “Vậy anh bây giờ là cầu hôn sao?”
Thì ra là trách anh không chịu cầu hôn. Hình Khắc Lũy lại gần hôn lên gương mặt giận dỗi của nàng dâu nhỏ, sau đó khi Mễ Kha cười khanh khách thì anh quỳ một gối xuống, cầm tay cô nói: “Em không đồng ý gả cho anh…, anh sẽ quỳ mãi không đứng dậy.”
Hách Nghĩa Thành trước mặt các trưởng bối Hạ gia quỳ xuống cầu hôn Hạ Nhã Ngôn, Lệ Hành cũng có nghi thức cầu hôn rất lớn, Mễ Kha mặc dù tiếc nuối không được chứng kiến, nhưng mọi người đều biết, mặc dù không trông cậy Hình Khắc Lũy có thể lãng mạnh, nhưng cũng có chút hi vọng. Cho nên giờ phút này đối với phương thức cầu hôn này của anh, bàn tay nhỏ bé nâng lên, từ chối.
Hình Khắc Lũy giả bộ khổ sở, sau đó cười đến xấu xa, “Không đồng ý, nơi này đã có hạt đậu nhỏ rồi, không sợ em không gả cho anh.” Vừa nói vừa sờ sờ bụng Mễ Kha, sau đó tự mình vui sướng lảm nhảm: “Con gái à, con phải mau đến, hạnh phúc của ba hoàn toàn dựa vào con.”
Mễ Kha hất tay đánh anh, sau đó hù dọa: “Nếu như bị ba em biết chúng ta… ba sẽ đánh anh một trận!”
Hình Khắc Lũy cười rộ lên, vòng tay ôm cô giọng bất cần đời: “Vậy anh chỉ có thể tắm rửa cái mông sạch sẽ chờ bị đánh.”
Mễ Kha ánh mắt khẽ chớp, mỉm cười ngượng ngùng và hạnh phúc, giống như những tia sáng ngoài cửa sổ, mang theo mùi vị ấm áp.
Thật ra nói nam nhân có chút mưu cầu danh lợi, nhưng Hình Khắc Lũy lại chỉ muốn ở nhà cùng với người phụ nữ của mình thân thiết. Không phải có câu nói: làm lính đôi lúc sẽ cận kề cái chết, bọn họ phải luyện được bản lĩnh nắm chặt tốt từng phút từng giây. Nhưng đến thân thể yếu ớt của Mễ Kha, Hình Khắc Lũy muốn cùng cô ra ngoài hít thở không khí. Dù sao từ trước đến giờ, bọn họ quả thật chưa từng hẹn hò.
Hai người giống như những đôi tình nhân khác đi xem phim, là phim tình cảm mà cô thích xem, Hình Khắc Lũy nhàm chán, tay cầm bỏng và nước uống dựa vào bả vai cô ngủ thiếp đi. Đối với việc này Mễ Kha không có bày tỏ bất mãn nhưng trong lòng thầm quyết định: sau này không bao giờ mang anh đi xem phim nữa.
Hình Khắc Lũy không biết đang bị vợ ghét bỏ, xem phim xong anh bảo hộ Mễ Kha bên người, đi ra bên ngoài dịu dàng hỏi: “Đói bụng không? Buổi tối muốn ăn gì, ông xã làm cho em.”
Cô mỉm cười khoác tay anh, “Chỉ cần anh làm, cái gì cũng được.” Tâm lý bạn trai của Hình Khắc Lũy được thỏa mãn, cúi người hôn lên mặt cô một cái.
Cả hai người chơi đùa bên ngoài tới tối, sau đó mới đến Hình phủ giải quyết vấn đề ăn uống.
Không nhìn thấy Dao Dao, Mễ Kha túm tay áo Hình Khắc Lũy hỏi: “Dao Dao và Lý Niệm thế nào rồi?”
Hình Khắc Lũy nhún vai: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí Lý Niệm cần cố gắng nhiều hơn nữa.”
Mễ Kha than thở: “Xem bộ dáng như vậy đúng là trận đánh trường kì ác liệt.”
“Không vấn đề.” Hình Khắc Lũy vuốt tóc cô: “Đàn ông theo đuổi phụ nữ da mặt phải dày, da mặt mỏng không làm nên chuyện. Hơn nữa Dao Dao bây giơ cự tuyệt anh ta, theo như tình cảm của Dao Dao đối với Lí Hằng cũng không dễ dàng tiếp nhận người khác, cho nên chỉ cần Lí Niệm cố gắng chịu đựng, bắt được vào tay là chuyện sớm hay muộn.” Sau đó lấy ánh mắt có ý bảo quản lý tới, anh hỏi: “Lý Niệm trong khoảng thời gian này có đến không?”
“Không sai biệt lắm, so sánh với thẻ chấm công còn chính xác hơn.” Quản lí trả lời thành thật: “Bây giờ đang ở trên phòng ăn cơm với quản lý Dao.”
Hình Khắc Lũy gật đầu một cái, sau đó hả hê nhìn Mễ Kha, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Không biết lúc nào thì giống chúng ta, củi khô gặp lửa bốc cháy.”
Mễ Kha lườm anh, khẽ sẵng giọng: “Đừng tưởng ai cũng lưu manh như anh.”
Hình Khắc Lũy chỉ mỉm cười không nói.
Củi khô bốc lửa tất nhiên là hơi khoa trương, chỉ là Lý Niệm bị bức đến sắp điên là thật. Sau việc bị thương lần trước, Lý Niệm xác định trong lòng Hình Khắc Dao không phải là hoàn toàn không có anh, cần một câu nói của cô quả thật so muốn lấy mạng anh còn khó hơn. Không còn kế sách nào, anh bị huynh đệ tốt “xúi giục” làm bộ vô ý nói có người muốn giới thiệu bạn gái cho anh, vốn hi vọng Hình Khắc Dao có thể có chút phản ứng, kết quả cô có phản ứng, lạnh nhạt nói: “Vậy thì gặp mặt, xem có hợp với anh không” Khi đó “bộp” một tiếng, anh vứt chiếc đũa xuống bàn.
Hình Khắc Dao thấy anh đột nhiên tức giận sở hãi theo bản năng co người lại, không đợi cô nói nữa, Lý Niệm nắm chặt cổ tay cô, từng chữ từng câu cực kì tỉnh táo: “Gặp mặt? Em cứ như thế vội vã đẩy anh ra ngoài thật sao? Hay là anh biểu đạt tâm ý chưa đủ khiến em không hiểu? Hình Khắc Dao, em có thể hay không dũng cảm một chút? Hay là em cảm thấy anh căn bản không đáng giá để em bước lên một bước? Không cần nói em yêu anh trai anh đến như thế nào, càng đừng dùng thân phận chú của Hành Hành mà phủ nhận anh, nếu như anh ấy vẫn còn, nếu như hai người kết hôn, anh làm sao có thể ở đây cùng em nói những lời này?!”
Vậy mà tất cả cũng chỉ là nếu như…!
Lí Hằng mất đi là sự thật đau lòng nhất, cho dù ai cũng không có khả năng thay đổi.
Hình Khắc Dao làm sao không hiểu, nhưng… cúi đầu, nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào: “Lý Niệm, em… sợ.”
Từ sau lần cô xảy ra tai nạn xe cộ bị thương, Lý Niệm cũng không giống như trước ẩn nhẫn, quan tâm đối với Hình Khắc Dao, anh biểu hiện như đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không hề kiêng dè. Nhất là vào mười lăm tháng giêng đi đến nhà cô, càng có ý muốn nói rõ với Hình Hiệu Phong muốn chăm sóc nửa đời sau của cô, Hình Khắc Dao trải qua năm năm kiên trì toàn quân tan rã, kể từ khi đó, anh càng cấp tốc lui giữ. Nhưng càng muốn tháo phòng bị trong lòng xuống, càng sợ quan hệ chị dâu, em chồng khiến anh bị người ngoài chỉ trích, càng sợ nghề nghiệp cảnh sát của anh phía sau ẩn núp tử vong nguy hiểm tính mạng.
Tất cả, tất cả đều làm cho Hình Khắc Dao chùn bước. Trước mặt tình yêu, Lý Niệm lại có một loại chấp niệm. Nhìn người con gái hiền lành, dịu dàng, xinh đẹp, lại kiên định trước mắt, khiến cho anh không thể không có cô. Kể cả cô cả đời đều yêu anh trai Lí Hằng, anh cũng không quan tâm. Chỉ cần cô nguyện ý ở cạnh anh, cho anh chăm sóc và bảo vệ, Lý Niệm sẽ cam tâm tình nguyện.
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của Hình Khắc Dao, Lý Niệm không nhịn được, ôm cô vào trong ngực, anh giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi Dao Dao, anh không nên ép buộc em. Anh đồng ý sẽ chờ đợi em, dù là cả đời, chỉ là… em có thể hay không đừng đẩy anh ra xa? Để anh chăm sóc anh, chăm sóc Hành Hành, anh còn là chú của Hành Hành…”
Người đàn ông từ trước đến giờ luôn cao ngạo, giờ phút này lại nhỏ giọng cầu xin, Hình Khắc Dao làm sao lại không động tâm?
Mặt chôn sâu vào ngực anh, cô khóc không thành tiếng.
Nghe tiếng khóc của em gái, cùng lời nói dịu dàng an ủi của Lý Niệm, Hình Khắc Lũy đứng ở ngoài cửa có cảm giác như trút được gánh nặng.
Sau khi tiếp xúc thân mật, Mễ Kha cũng không nhớ rõ mình ngủ như thế nào, chỉ biết người đàn ông nằm bên cạnh là Hình Khắc Lũy.
Nhận thức được như vậy, cô bình yên đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy đã gần buổi trưa, Mễ Kha mơ mơ màng màng, mở mắt, bộ dạng không biết ngày nào tháng nào, cho đến khi nghiêng đầu nhìn thấy Hình Khắc Lũy ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường nhìn cô, trí nhớ đêm hôm qua lập tức trở về.
Mễ Kha sợ run một giây, sau đó luống cuống tay chân kéo chăn mỏng trùm kín đầu, nhớ lại kích tình đêm qua cô xấu hổ muốn chui xuống đất. Hình Khắc Lũy hai tay chống ở mép giường, cảm giác trong lòng mình trong lúc này thật mềm mại.
Anh không tiếng động mỉm cười, đưa tay kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu nhỏ nhắn, giọng nói nghiêm chỉnh ôn tồn: “Dậy đi bảo bối, giờ chắc đói bụng rồi, nếu mệt thì chờ ăn no một chút rồi lại ngủ tiếp, được không?
Mễ Kha rầu rĩ ừ một tiếng, nhưng vẫn quấn chặt chăn không buông tay, bắt anh ra ngoài mới chịu dậy. Hình Khắc Lũy không đáp ứng, giờ phút này anh chỉ cảm thấy rất yêu người con gái đang nằm trên giường của mình tỉnh giấc, bộ dáng tóc tai lộn xộn, ngây thơ đến gợi cảm, mà anh, không muốn rời khỏi một bước.
Lôi Mễ Kha từ trong chăn ra ngoài, khoác cho cô áo sơ mi của anh, dưới tiếng kêu hoảng hốt của cô, Hình Khắc Lũy trực tiếp ôm người vào phòng tắm. Ban đầu chỉ là đơn giản muốn tắm cho cô, kết quả Mễ Kha giãy dụa, lôi kéo làm rơi chiếc áo sơ mi. Da thịt mềm mại nở nang tinh tế của cô cùng đường cong quyến rũ toàn bộ hiện ra trước mắt anh, Hình Khắc Lũy khí huyết sôi chào cầm lòng không được.
Đưa cô chống đỡ trên vách gạch sứ trắng trong phòng tắm, một chút lí trí còn sót lại nhắc nhở anh mở thiết bị sưởi ấm, môi mỏng dính sát vào môi cô khẽ hỏi: “Nếu không trước tiên cho người đàn ông của em ăn một chút…” Lời nói vừa dứt, đã hôn lên môi đang hé mở của Mễ Kha.
Trước mắt hình ảnh kích tình dây dưa đêm qua hiện ra, Mễ Kha thật sự không muốn ban ngày ban mặt diễn lại một lần, hơn nữa bây giờ cô còn chưa đánh răng, ưm ưm, cố gắng tránh né nụ hôn của anh, bàn tay nhỏ bé không an phận đánh vào người anh. Nhưng kháng cự này của cô đối với anh chính là một loại hấp dẫn, mời gọi, Hình Khắc Lũy dục vọng dâng trào, không quan tâm tới nút áo, anh vén mạnh vạt trước áo sơ mi, đưa bàn tay lần vào bên trong chạm tới bầu ngực Mễ Kha, tay còn lại nâng mông cô dán sát vào cơ thể, để cô cảm nhận lửa nóng của anh.
Mễ Kha thật sự không thể tin được anh lại tới nhanh như vậy, thân thể dưới sự vuốt ve của anh mềm nhũn không đứng vững, ngay cả chút sức lực phản kháng cũng không còn, mặc cho đôi môi của anh hôn mút trước ngực, mặc cho bàn tay của anh mơn trớn vuốt ve mỗi tấc da thịt, mặc cho anh dẫn dắt bàn tay nhỏ bé của cô tiến đến phía thắt lưng anh, mặc cho anh để hai tay cô bám trên bồn rửa mặt, tạo ra thư thế nghênh đón anh, một mặt ở bên tai cô nói những lời yêu thương.
Mễ Kha bị anh nói những lời trêu chọc mặt đỏ tim hông, cầu xin tha thứ, “Nhẹ một chút, đau…”
Hình Khắc Lũy lại cố dùng sức ở trước ngực cô, hôn, bú, cho đến khi nghe tiếng rên rỉ của cô, mới ngồi thẳng dậy, dùng thân thể tráng kiện khẽ ma sát vào thân thể cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng khiêu khích: “Biết kế tiếp sẽ làm gì không, hả?”
Cảm giác nóng ran giống hôm qua lại tới, Mễ Kha đáy mắt ướt đẩm run rẩy hỏi: “Ưm, làm gì?”
Âm thanh mềm mại truyền vào trong tai Hình Khắc Lũy nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa thiêu đốt anh lúc này chỉ nghĩ hung hăng muốn cô. Không vội vã trả lời, anh động thân tiến sau vào cơ thể cô, sau đó ở bên tai cô thở gấp, nói ra hai chữ: “Làm em!”
Lời nói thô lỗ như vậy nhưng dưới tình huống này nói ra, lại có được một loại cảm giác kích thích. Mễ Kha ngây thơ lại không cảm thấy ghét ngược lại thân thể đang cùng anh giao tiếp chặt chẽ theo bản năng càng bám chặt vào anh, lẩm bẩm: “Hình Khắc Lũy…”Giọng nói mềm mại dịu dàng, mê hoặc tới tận xương cốt, nơi tư mật của cô theo bản năng co rút lại, khiến Hình Khắc Lũy thiếu chút nữa quăng mũ cởi giáp, cái loại cảm giác đánh sâu đến tận trong linh hồn này khiến Hình Khắc Lũy không nhịn được hơi thở càng thêm gấp rút, anh một đường dong ruổi, sau khi đưa Mễ Kha lên cao trào mấy lần, mới trút hết toàn bộ mầm mống vào cơ thể cô.
Mễ Kha hoàn toàn mệt mỏi nằm trên bả vai anh, ngón tay cũng không nhúc nhích được. Hình Khắc Lũy ôm cô hôn một cái, sau đó tự mình hầu hạ tắm rửa thay quần áo cho nàng dâu nhỏ.
Sau khi chuẩn bị bữa trưa mang lên bàn, Hình Khắc Lũy mới ôm Mễ Kha đang dựa vào ghế sa lon không đứng lên được, ngồi ở trên đùi, giống như dỗ đứa bé đút cho cô ăn. Thấy cô nhai cũng có vẻ không còn hơi sức, anh vùi mặt vào cổ cô, cười nhẹ: “Bảo bối, nhìn em như vậy anh có cảm giác mình gây ra tội ác.” Cánh tay lập tức bị cô bấu một cái, Hình Khắc Lũy hôn nhẹ cằm cô an ủi, sau khi giúp cô ăn no đặc biệt đề nghị: “Về sau phải dẫn em đi rèn luyện, thân thể khỏe mạnh, nếu không thể lực chênh lệch quá nhiều, anh ăn không đủ no.”
Ăn không đủ no? Mễ Kha phản ứng nhào qua cắn anh, cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn quay về phía cửa lầu bầu: “Cũng không biết có phải gạt em không, nhìn dáng vẻ anh một chút cũng không giống như lần đầu tiên.”
Hình Khắc Lũy nghe thế cười vang, ôm nàng dâu nhỏ vào trong ngực, khóe mắt đuôi mày đều là sự vui sương. “Đây là bản năng của đàn ông, không cần phải học. Dám hoài nghi sự trong sạch của anh, anh cắn em!” Miệng tay cùng sử dụng ở trên người Mễ Kha tung hoành, đợi đến khi cô hoàn toàn mềm nhũn ngã vào trong lòng anh, anh dùng trán đỡ lấy cô, lấy giọng trầm thấp dịu dàng nói: “Người khác anh không biết, nhưng đối với anh: tâm không động, thì sẽ không động! Hiểu không, bé ngốc?”
Giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp bao phủ bọn họ, Mễ Kha nhìn gương mặt sáng sủa của Hình Khắc Lũy, cùng với đáy mắt đen đầy vẻ kiên định của anh, cô ôm sát cổ anh, khẽ mỉm cười mà không biết.
Hình Khắc Lũy dậy sớm thì đã gọi điện thoại cho Hạ Nhã Ngôn xin phép cho Mễ Kha nghỉ, nhưng đợi hai người đùa nghịch một hồi, Mễ Kha lại nói muốn ra ngoài một lát. Hình Khắc Lũy thấy cô ra vẻ thần bí làm sao chịu thả người, nhưng dù anh hỏi thế nào cô cũng không nói. Hình Khắc Lũy không còn cách nào khác rất vô sỉ uy hiếp cô nếu không nói, từ giờ đến ngày mai không cho cô xuống giường, cô mới đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Mua… thuốc.”
“Mua thuốc?” Hình Khắc Lũy hiểu được, sắc mặt trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị: “Em là bác sĩ, so với anh càng hiểu rõ tác dụng phụ của thuốc, em nghĩ anh sẽ để em uống thuốc sao?”
Mễ Kha cúi đầu, ngón tay vẽ vẽ lên ngực anh: “Nhưng em không uống, nhỡ… có một bảo bảo thì thế nào? Em mấy ngày này,” cắn môi dưới, cô nhỏ giọng tiếp tục: “Không phải kỳ an toàn.”
“Có thì sinh, sợ cái gì.” Hình Khắc Lũy vuốt tóc cô, thản nhiên an bài: “Ngày mai về doanh trại anh sẽ viết báo cáo kết hôn, cuối tuần tới nhà em cầu hôn, hôn lễ sẽ giao cho mẹ và Dao Dao phụ trách, em chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm tân nương là được.”
Mễ Kha yên lặng nhìn anh, vẻ mặt mất hứng.
“Làm sao vậy?” Hình Khắc Lũy nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Em có ý kiến gì? Trong quân đội, thời gian của anh không nhiều, lại không thể để cho em không biết gì lại phải thu xếp mọi chuyện, đừng suy nghĩ lung tung, hiểu lầm anh không để ý tới em.”
Mễ Kha ngồi xếp bằng trên ghế sofa: “Vậy anh bây giờ là cầu hôn sao?”
Thì ra là trách anh không chịu cầu hôn. Hình Khắc Lũy lại gần hôn lên gương mặt giận dỗi của nàng dâu nhỏ, sau đó khi Mễ Kha cười khanh khách thì anh quỳ một gối xuống, cầm tay cô nói: “Em không đồng ý gả cho anh…, anh sẽ quỳ mãi không đứng dậy.”
Hách Nghĩa Thành trước mặt các trưởng bối Hạ gia quỳ xuống cầu hôn Hạ Nhã Ngôn, Lệ Hành cũng có nghi thức cầu hôn rất lớn, Mễ Kha mặc dù tiếc nuối không được chứng kiến, nhưng mọi người đều biết, mặc dù không trông cậy Hình Khắc Lũy có thể lãng mạnh, nhưng cũng có chút hi vọng. Cho nên giờ phút này đối với phương thức cầu hôn này của anh, bàn tay nhỏ bé nâng lên, từ chối.
Hình Khắc Lũy giả bộ khổ sở, sau đó cười đến xấu xa, “Không đồng ý, nơi này đã có hạt đậu nhỏ rồi, không sợ em không gả cho anh.” Vừa nói vừa sờ sờ bụng Mễ Kha, sau đó tự mình vui sướng lảm nhảm: “Con gái à, con phải mau đến, hạnh phúc của ba hoàn toàn dựa vào con.”
Mễ Kha hất tay đánh anh, sau đó hù dọa: “Nếu như bị ba em biết chúng ta… ba sẽ đánh anh một trận!”
Hình Khắc Lũy cười rộ lên, vòng tay ôm cô giọng bất cần đời: “Vậy anh chỉ có thể tắm rửa cái mông sạch sẽ chờ bị đánh.”
Mễ Kha ánh mắt khẽ chớp, mỉm cười ngượng ngùng và hạnh phúc, giống như những tia sáng ngoài cửa sổ, mang theo mùi vị ấm áp.
Thật ra nói nam nhân có chút mưu cầu danh lợi, nhưng Hình Khắc Lũy lại chỉ muốn ở nhà cùng với người phụ nữ của mình thân thiết. Không phải có câu nói: làm lính đôi lúc sẽ cận kề cái chết, bọn họ phải luyện được bản lĩnh nắm chặt tốt từng phút từng giây. Nhưng đến thân thể yếu ớt của Mễ Kha, Hình Khắc Lũy muốn cùng cô ra ngoài hít thở không khí. Dù sao từ trước đến giờ, bọn họ quả thật chưa từng hẹn hò.
Hai người giống như những đôi tình nhân khác đi xem phim, là phim tình cảm mà cô thích xem, Hình Khắc Lũy nhàm chán, tay cầm bỏng và nước uống dựa vào bả vai cô ngủ thiếp đi. Đối với việc này Mễ Kha không có bày tỏ bất mãn nhưng trong lòng thầm quyết định: sau này không bao giờ mang anh đi xem phim nữa.
Hình Khắc Lũy không biết đang bị vợ ghét bỏ, xem phim xong anh bảo hộ Mễ Kha bên người, đi ra bên ngoài dịu dàng hỏi: “Đói bụng không? Buổi tối muốn ăn gì, ông xã làm cho em.”
Cô mỉm cười khoác tay anh, “Chỉ cần anh làm, cái gì cũng được.” Tâm lý bạn trai của Hình Khắc Lũy được thỏa mãn, cúi người hôn lên mặt cô một cái.
Cả hai người chơi đùa bên ngoài tới tối, sau đó mới đến Hình phủ giải quyết vấn đề ăn uống.
Không nhìn thấy Dao Dao, Mễ Kha túm tay áo Hình Khắc Lũy hỏi: “Dao Dao và Lý Niệm thế nào rồi?”
Hình Khắc Lũy nhún vai: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí Lý Niệm cần cố gắng nhiều hơn nữa.”
Mễ Kha than thở: “Xem bộ dáng như vậy đúng là trận đánh trường kì ác liệt.”
“Không vấn đề.” Hình Khắc Lũy vuốt tóc cô: “Đàn ông theo đuổi phụ nữ da mặt phải dày, da mặt mỏng không làm nên chuyện. Hơn nữa Dao Dao bây giơ cự tuyệt anh ta, theo như tình cảm của Dao Dao đối với Lí Hằng cũng không dễ dàng tiếp nhận người khác, cho nên chỉ cần Lí Niệm cố gắng chịu đựng, bắt được vào tay là chuyện sớm hay muộn.” Sau đó lấy ánh mắt có ý bảo quản lý tới, anh hỏi: “Lý Niệm trong khoảng thời gian này có đến không?”
“Không sai biệt lắm, so sánh với thẻ chấm công còn chính xác hơn.” Quản lí trả lời thành thật: “Bây giờ đang ở trên phòng ăn cơm với quản lý Dao.”
Hình Khắc Lũy gật đầu một cái, sau đó hả hê nhìn Mễ Kha, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Không biết lúc nào thì giống chúng ta, củi khô gặp lửa bốc cháy.”
Mễ Kha lườm anh, khẽ sẵng giọng: “Đừng tưởng ai cũng lưu manh như anh.”
Hình Khắc Lũy chỉ mỉm cười không nói.
Củi khô bốc lửa tất nhiên là hơi khoa trương, chỉ là Lý Niệm bị bức đến sắp điên là thật. Sau việc bị thương lần trước, Lý Niệm xác định trong lòng Hình Khắc Dao không phải là hoàn toàn không có anh, cần một câu nói của cô quả thật so muốn lấy mạng anh còn khó hơn. Không còn kế sách nào, anh bị huynh đệ tốt “xúi giục” làm bộ vô ý nói có người muốn giới thiệu bạn gái cho anh, vốn hi vọng Hình Khắc Dao có thể có chút phản ứng, kết quả cô có phản ứng, lạnh nhạt nói: “Vậy thì gặp mặt, xem có hợp với anh không” Khi đó “bộp” một tiếng, anh vứt chiếc đũa xuống bàn.
Hình Khắc Dao thấy anh đột nhiên tức giận sở hãi theo bản năng co người lại, không đợi cô nói nữa, Lý Niệm nắm chặt cổ tay cô, từng chữ từng câu cực kì tỉnh táo: “Gặp mặt? Em cứ như thế vội vã đẩy anh ra ngoài thật sao? Hay là anh biểu đạt tâm ý chưa đủ khiến em không hiểu? Hình Khắc Dao, em có thể hay không dũng cảm một chút? Hay là em cảm thấy anh căn bản không đáng giá để em bước lên một bước? Không cần nói em yêu anh trai anh đến như thế nào, càng đừng dùng thân phận chú của Hành Hành mà phủ nhận anh, nếu như anh ấy vẫn còn, nếu như hai người kết hôn, anh làm sao có thể ở đây cùng em nói những lời này?!”
Vậy mà tất cả cũng chỉ là nếu như…!
Lí Hằng mất đi là sự thật đau lòng nhất, cho dù ai cũng không có khả năng thay đổi.
Hình Khắc Dao làm sao không hiểu, nhưng… cúi đầu, nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào: “Lý Niệm, em… sợ.”
Từ sau lần cô xảy ra tai nạn xe cộ bị thương, Lý Niệm cũng không giống như trước ẩn nhẫn, quan tâm đối với Hình Khắc Dao, anh biểu hiện như đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không hề kiêng dè. Nhất là vào mười lăm tháng giêng đi đến nhà cô, càng có ý muốn nói rõ với Hình Hiệu Phong muốn chăm sóc nửa đời sau của cô, Hình Khắc Dao trải qua năm năm kiên trì toàn quân tan rã, kể từ khi đó, anh càng cấp tốc lui giữ. Nhưng càng muốn tháo phòng bị trong lòng xuống, càng sợ quan hệ chị dâu, em chồng khiến anh bị người ngoài chỉ trích, càng sợ nghề nghiệp cảnh sát của anh phía sau ẩn núp tử vong nguy hiểm tính mạng.
Tất cả, tất cả đều làm cho Hình Khắc Dao chùn bước. Trước mặt tình yêu, Lý Niệm lại có một loại chấp niệm. Nhìn người con gái hiền lành, dịu dàng, xinh đẹp, lại kiên định trước mắt, khiến cho anh không thể không có cô. Kể cả cô cả đời đều yêu anh trai Lí Hằng, anh cũng không quan tâm. Chỉ cần cô nguyện ý ở cạnh anh, cho anh chăm sóc và bảo vệ, Lý Niệm sẽ cam tâm tình nguyện.
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của Hình Khắc Dao, Lý Niệm không nhịn được, ôm cô vào trong ngực, anh giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi Dao Dao, anh không nên ép buộc em. Anh đồng ý sẽ chờ đợi em, dù là cả đời, chỉ là… em có thể hay không đừng đẩy anh ra xa? Để anh chăm sóc anh, chăm sóc Hành Hành, anh còn là chú của Hành Hành…”
Người đàn ông từ trước đến giờ luôn cao ngạo, giờ phút này lại nhỏ giọng cầu xin, Hình Khắc Dao làm sao lại không động tâm?
Mặt chôn sâu vào ngực anh, cô khóc không thành tiếng.
Nghe tiếng khóc của em gái, cùng lời nói dịu dàng an ủi của Lý Niệm, Hình Khắc Lũy đứng ở ngoài cửa có cảm giác như trút được gánh nặng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi tiếp xúc thân mật, Mễ Kha cũng không nhớ rõ mình ngủ như thế nào, chỉ biết người đàn ông nằm bên cạnh là Hình Khắc Lũy.
Nhận thức được như vậy, cô bình yên đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy đã gần buổi trưa, Mễ Kha mơ mơ màng màng, mở mắt, bộ dạng không biết ngày nào tháng nào, cho đến khi nghiêng đầu nhìn thấy Hình Khắc Lũy ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường nhìn cô, trí nhớ đêm hôm qua lập tức trở về.
Mễ Kha sợ run một giây, sau đó luống cuống tay chân kéo chăn mỏng trùm kín đầu, nhớ lại kích tình đêm qua cô xấu hổ muốn chui xuống đất. Hình Khắc Lũy hai tay chống ở mép giường, cảm giác trong lòng mình trong lúc này thật mềm mại.
Anh không tiếng động mỉm cười, đưa tay kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu nhỏ nhắn, giọng nói nghiêm chỉnh ôn tồn: “Dậy đi bảo bối, giờ chắc đói bụng rồi, nếu mệt thì chờ ăn no một chút rồi lại ngủ tiếp, được không?
Mễ Kha rầu rĩ ừ một tiếng, nhưng vẫn quấn chặt chăn không buông tay, bắt anh ra ngoài mới chịu dậy. Hình Khắc Lũy không đáp ứng, giờ phút này anh chỉ cảm thấy rất yêu người con gái đang nằm trên giường của mình tỉnh giấc, bộ dáng tóc tai lộn xộn, ngây thơ đến gợi cảm, mà anh, không muốn rời khỏi một bước.
Lôi Mễ Kha từ trong chăn ra ngoài, khoác cho cô áo sơ mi của anh, dưới tiếng kêu hoảng hốt của cô, Hình Khắc Lũy trực tiếp ôm người vào phòng tắm. Ban đầu chỉ là đơn giản muốn tắm cho cô, kết quả Mễ Kha giãy dụa, lôi kéo làm rơi chiếc áo sơ mi. Da thịt mềm mại nở nang tinh tế của cô cùng đường cong quyến rũ toàn bộ hiện ra trước mắt anh, Hình Khắc Lũy khí huyết sôi chào cầm lòng không được.
Đưa cô chống đỡ trên vách gạch sứ trắng trong phòng tắm, một chút lí trí còn sót lại nhắc nhở anh mở thiết bị sưởi ấm, môi mỏng dính sát vào môi cô khẽ hỏi: “Nếu không trước tiên cho người đàn ông của em ăn một chút…” Lời nói vừa dứt, đã hôn lên môi đang hé mở của Mễ Kha.
Trước mắt hình ảnh kích tình dây dưa đêm qua hiện ra, Mễ Kha thật sự không muốn ban ngày ban mặt diễn lại một lần, hơn nữa bây giờ cô còn chưa đánh răng, ưm ưm, cố gắng tránh né nụ hôn của anh, bàn tay nhỏ bé không an phận đánh vào người anh. Nhưng kháng cự này của cô đối với anh chính là một loại hấp dẫn, mời gọi, Hình Khắc Lũy dục vọng dâng trào, không quan tâm tới nút áo, anh vén mạnh vạt trước áo sơ mi, đưa bàn tay lần vào bên trong chạm tới bầu ngực Mễ Kha, tay còn lại nâng mông cô dán sát vào cơ thể, để cô cảm nhận lửa nóng của anh.
Mễ Kha thật sự không thể tin được anh lại tới nhanh như vậy, thân thể dưới sự vuốt ve của anh mềm nhũn không đứng vững, ngay cả chút sức lực phản kháng cũng không còn, mặc cho đôi môi của anh hôn mút trước ngực, mặc cho bàn tay của anh mơn trớn vuốt ve mỗi tấc da thịt, mặc cho anh dẫn dắt bàn tay nhỏ bé của cô tiến đến phía thắt lưng anh, mặc cho anh để hai tay cô bám trên bồn rửa mặt, tạo ra thư thế nghênh đón anh, một mặt ở bên tai cô nói những lời yêu thương.
Mễ Kha bị anh nói những lời trêu chọc mặt đỏ tim hông, cầu xin tha thứ, “Nhẹ một chút, đau…”
Hình Khắc Lũy lại cố dùng sức ở trước ngực cô, hôn, bú, cho đến khi nghe tiếng rên rỉ của cô, mới ngồi thẳng dậy, dùng thân thể tráng kiện khẽ ma sát vào thân thể cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng khiêu khích: “Biết kế tiếp sẽ làm gì không, hả?”
Cảm giác nóng ran giống hôm qua lại tới, Mễ Kha đáy mắt ướt đẩm run rẩy hỏi: “Ưm, làm gì?”
Âm thanh mềm mại truyền vào trong tai Hình Khắc Lũy nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa thiêu đốt anh lúc này chỉ nghĩ hung hăng muốn cô. Không vội vã trả lời, anh động thân tiến sau vào cơ thể cô, sau đó ở bên tai cô thở gấp, nói ra hai chữ: “Làm em!”
Lời nói thô lỗ như vậy nhưng dưới tình huống này nói ra, lại có được một loại cảm giác kích thích. Mễ Kha ngây thơ lại không cảm thấy ghét ngược lại thân thể đang cùng anh giao tiếp chặt chẽ theo bản năng càng bám chặt vào anh, lẩm bẩm: “Hình Khắc Lũy…”
Giọng nói mềm mại dịu dàng, mê hoặc tới tận xương cốt, nơi tư mật của cô theo bản năng co rút lại, khiến Hình Khắc Lũy thiếu chút nữa quăng mũ cởi giáp, cái loại cảm giác đánh sâu đến tận trong linh hồn này khiến Hình Khắc Lũy không nhịn được hơi thở càng thêm gấp rút, anh một đường dong ruổi, sau khi đưa Mễ Kha lên cao trào mấy lần, mới trút hết toàn bộ mầm mống vào cơ thể cô.
Mễ Kha hoàn toàn mệt mỏi nằm trên bả vai anh, ngón tay cũng không nhúc nhích được. Hình Khắc Lũy ôm cô hôn một cái, sau đó tự mình hầu hạ tắm rửa thay quần áo cho nàng dâu nhỏ.
Sau khi chuẩn bị bữa trưa mang lên bàn, Hình Khắc Lũy mới ôm Mễ Kha đang dựa vào ghế sa lon không đứng lên được, ngồi ở trên đùi, giống như dỗ đứa bé đút cho cô ăn. Thấy cô nhai cũng có vẻ không còn hơi sức, anh vùi mặt vào cổ cô, cười nhẹ: “Bảo bối, nhìn em như vậy anh có cảm giác mình gây ra tội ác.” Cánh tay lập tức bị cô bấu một cái, Hình Khắc Lũy hôn nhẹ cằm cô an ủi, sau khi giúp cô ăn no đặc biệt đề nghị: “Về sau phải dẫn em đi rèn luyện, thân thể khỏe mạnh, nếu không thể lực chênh lệch quá nhiều, anh ăn không đủ no.”
Ăn không đủ no? Mễ Kha phản ứng nhào qua cắn anh, cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn quay về phía cửa lầu bầu: “Cũng không biết có phải gạt em không, nhìn dáng vẻ anh một chút cũng không giống như lần đầu tiên.”
Hình Khắc Lũy nghe thế cười vang, ôm nàng dâu nhỏ vào trong ngực, khóe mắt đuôi mày đều là sự vui sương. “Đây là bản năng của đàn ông, không cần phải học. Dám hoài nghi sự trong sạch của anh, anh cắn em!” Miệng tay cùng sử dụng ở trên người Mễ Kha tung hoành, đợi đến khi cô hoàn toàn mềm nhũn ngã vào trong lòng anh, anh dùng trán đỡ lấy cô, lấy giọng trầm thấp dịu dàng nói: “Người khác anh không biết, nhưng đối với anh: tâm không động, thì sẽ không động! Hiểu không, bé ngốc?”
Giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp bao phủ bọn họ, Mễ Kha nhìn gương mặt sáng sủa của Hình Khắc Lũy, cùng với đáy mắt đen đầy vẻ kiên định của anh, cô ôm sát cổ anh, khẽ mỉm cười mà không biết.
Hình Khắc Lũy dậy sớm thì đã gọi điện thoại cho Hạ Nhã Ngôn xin phép cho Mễ Kha nghỉ, nhưng đợi hai người đùa nghịch một hồi, Mễ Kha lại nói muốn ra ngoài một lát. Hình Khắc Lũy thấy cô ra vẻ thần bí làm sao chịu thả người, nhưng dù anh hỏi thế nào cô cũng không nói. Hình Khắc Lũy không còn cách nào khác rất vô sỉ uy hiếp cô nếu không nói, từ giờ đến ngày mai không cho cô xuống giường, cô mới đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Mua… thuốc.”
“Mua thuốc?” Hình Khắc Lũy hiểu được, sắc mặt trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị: “Em là bác sĩ, so với anh càng hiểu rõ tác dụng phụ của thuốc, em nghĩ anh sẽ để em uống thuốc sao?”
Mễ Kha cúi đầu, ngón tay vẽ vẽ lên ngực anh: “Nhưng em không uống, nhỡ… có một bảo bảo thì thế nào? Em mấy ngày này,” cắn môi dưới, cô nhỏ giọng tiếp tục: “Không phải kỳ an toàn.”
“Có thì sinh, sợ cái gì.” Hình Khắc Lũy vuốt tóc cô, thản nhiên an bài: “Ngày mai về doanh trại anh sẽ viết báo cáo kết hôn, cuối tuần tới nhà em cầu hôn, hôn lễ sẽ giao cho mẹ và Dao Dao phụ trách, em chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm tân nương là được.”
Mễ Kha yên lặng nhìn anh, vẻ mặt mất hứng.
“Làm sao vậy?” Hình Khắc Lũy nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Em có ý kiến gì? Trong quân đội, thời gian của anh không nhiều, lại không thể để cho em không biết gì lại phải thu xếp mọi chuyện, đừng suy nghĩ lung tung, hiểu lầm anh không để ý tới em.”
Mễ Kha ngồi xếp bằng trên ghế sofa: “Vậy anh bây giờ là cầu hôn sao?”
Thì ra là trách anh không chịu cầu hôn. Hình Khắc Lũy lại gần hôn lên gương mặt giận dỗi của nàng dâu nhỏ, sau đó khi Mễ Kha cười khanh khách thì anh quỳ một gối xuống, cầm tay cô nói: “Em không đồng ý gả cho anh…, anh sẽ quỳ mãi không đứng dậy.”
Hách Nghĩa Thành trước mặt các trưởng bối Hạ gia quỳ xuống cầu hôn Hạ Nhã Ngôn, Lệ Hành cũng có nghi thức cầu hôn rất lớn, Mễ Kha mặc dù tiếc nuối không được chứng kiến, nhưng mọi người đều biết, mặc dù không trông cậy Hình Khắc Lũy có thể lãng mạnh, nhưng cũng có chút hi vọng. Cho nên giờ phút này đối với phương thức cầu hôn này của anh, bàn tay nhỏ bé nâng lên, từ chối.
Hình Khắc Lũy giả bộ khổ sở, sau đó cười đến xấu xa, “Không đồng ý, nơi này đã có hạt đậu nhỏ rồi, không sợ em không gả cho anh.” Vừa nói vừa sờ sờ bụng Mễ Kha, sau đó tự mình vui sướng lảm nhảm: “Con gái à, con phải mau đến, hạnh phúc của ba hoàn toàn dựa vào con.”
Mễ Kha hất tay đánh anh, sau đó hù dọa: “Nếu như bị ba em biết chúng ta… ba sẽ đánh anh một trận!”
Hình Khắc Lũy cười rộ lên, vòng tay ôm cô giọng bất cần đời: “Vậy anh chỉ có thể tắm rửa cái mông sạch sẽ chờ bị đánh.”
Mễ Kha ánh mắt khẽ chớp, mỉm cười ngượng ngùng và hạnh phúc, giống như những tia sáng ngoài cửa sổ, mang theo mùi vị ấm áp.
Thật ra nói nam nhân có chút mưu cầu danh lợi, nhưng Hình Khắc Lũy lại chỉ muốn ở nhà cùng với người phụ nữ của mình thân thiết. Không phải có câu nói: làm lính đôi lúc sẽ cận kề cái chết, bọn họ phải luyện được bản lĩnh nắm chặt tốt từng phút từng giây. Nhưng đến thân thể yếu ớt của Mễ Kha, Hình Khắc Lũy muốn cùng cô ra ngoài hít thở không khí. Dù sao từ trước đến giờ, bọn họ quả thật chưa từng hẹn hò.
Hai người giống như những đôi tình nhân khác đi xem phim, là phim tình cảm mà cô thích xem, Hình Khắc Lũy nhàm chán, tay cầm bỏng và nước uống dựa vào bả vai cô ngủ thiếp đi. Đối với việc này Mễ Kha không có bày tỏ bất mãn nhưng trong lòng thầm quyết định: sau này không bao giờ mang anh đi xem phim nữa.
Hình Khắc Lũy không biết đang bị vợ ghét bỏ, xem phim xong anh bảo hộ Mễ Kha bên người, đi ra bên ngoài dịu dàng hỏi: “Đói bụng không? Buổi tối muốn ăn gì, ông xã làm cho em.”
Cô mỉm cười khoác tay anh, “Chỉ cần anh làm, cái gì cũng được.” Tâm lý bạn trai của Hình Khắc Lũy được thỏa mãn, cúi người hôn lên mặt cô một cái.
Cả hai người chơi đùa bên ngoài tới tối, sau đó mới đến Hình phủ giải quyết vấn đề ăn uống.
Không nhìn thấy Dao Dao, Mễ Kha túm tay áo Hình Khắc Lũy hỏi: “Dao Dao và Lý Niệm thế nào rồi?”
Hình Khắc Lũy nhún vai: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí Lý Niệm cần cố gắng nhiều hơn nữa.”
Mễ Kha than thở: “Xem bộ dáng như vậy đúng là trận đánh trường kì ác liệt.”
“Không vấn đề.” Hình Khắc Lũy vuốt tóc cô: “Đàn ông theo đuổi phụ nữ da mặt phải dày, da mặt mỏng không làm nên chuyện. Hơn nữa Dao Dao bây giơ cự tuyệt anh ta, theo như tình cảm của Dao Dao đối với Lí Hằng cũng không dễ dàng tiếp nhận người khác, cho nên chỉ cần Lí Niệm cố gắng chịu đựng, bắt được vào tay là chuyện sớm hay muộn.” Sau đó lấy ánh mắt có ý bảo quản lý tới, anh hỏi: “Lý Niệm trong khoảng thời gian này có đến không?”
“Không sai biệt lắm, so sánh với thẻ chấm công còn chính xác hơn.” Quản lí trả lời thành thật: “Bây giờ đang ở trên phòng ăn cơm với quản lý Dao.”
Hình Khắc Lũy gật đầu một cái, sau đó hả hê nhìn Mễ Kha, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Không biết lúc nào thì giống chúng ta, củi khô gặp lửa bốc cháy.”
Mễ Kha lườm anh, khẽ sẵng giọng: “Đừng tưởng ai cũng lưu manh như anh.”
Hình Khắc Lũy chỉ mỉm cười không nói.
Củi khô bốc lửa tất nhiên là hơi khoa trương, chỉ là Lý Niệm bị bức đến sắp điên là thật. Sau việc bị thương lần trước, Lý Niệm xác định trong lòng Hình Khắc Dao không phải là hoàn toàn không có anh, cần một câu nói của cô quả thật so muốn lấy mạng anh còn khó hơn. Không còn kế sách nào, anh bị huynh đệ tốt “xúi giục” làm bộ vô ý nói có người muốn giới thiệu bạn gái cho anh, vốn hi vọng Hình Khắc Dao có thể có chút phản ứng, kết quả cô có phản ứng, lạnh nhạt nói: “Vậy thì gặp mặt, xem có hợp với anh không” Khi đó “bộp” một tiếng, anh vứt chiếc đũa xuống bàn.
Hình Khắc Dao thấy anh đột nhiên tức giận sở hãi theo bản năng co người lại, không đợi cô nói nữa, Lý Niệm nắm chặt cổ tay cô, từng chữ từng câu cực kì tỉnh táo: “Gặp mặt? Em cứ như thế vội vã đẩy anh ra ngoài thật sao? Hay là anh biểu đạt tâm ý chưa đủ khiến em không hiểu? Hình Khắc Dao, em có thể hay không dũng cảm một chút? Hay là em cảm thấy anh căn bản không đáng giá để em bước lên một bước? Không cần nói em yêu anh trai anh đến như thế nào, càng đừng dùng thân phận chú của Hành Hành mà phủ nhận anh, nếu như anh ấy vẫn còn, nếu như hai người kết hôn, anh làm sao có thể ở đây cùng em nói những lời này?!”
Vậy mà tất cả cũng chỉ là nếu như…!
Lí Hằng mất đi là sự thật đau lòng nhất, cho dù ai cũng không có khả năng thay đổi.
Hình Khắc Dao làm sao không hiểu, nhưng… cúi đầu, nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào: “Lý Niệm, em… sợ.”
Từ sau lần cô xảy ra tai nạn xe cộ bị thương, Lý Niệm cũng không giống như trước ẩn nhẫn, quan tâm đối với Hình Khắc Dao, anh biểu hiện như đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không hề kiêng dè. Nhất là vào mười lăm tháng giêng đi đến nhà cô, càng có ý muốn nói rõ với Hình Hiệu Phong muốn chăm sóc nửa đời sau của cô, Hình Khắc Dao trải qua năm năm kiên trì toàn quân tan rã, kể từ khi đó, anh càng cấp tốc lui giữ. Nhưng càng muốn tháo phòng bị trong lòng xuống, càng sợ quan hệ chị dâu, em chồng khiến anh bị người ngoài chỉ trích, càng sợ nghề nghiệp cảnh sát của anh phía sau ẩn núp tử vong nguy hiểm tính mạng.
Tất cả, tất cả đều làm cho Hình Khắc Dao chùn bước. Trước mặt tình yêu, Lý Niệm lại có một loại chấp niệm. Nhìn người con gái hiền lành, dịu dàng, xinh đẹp, lại kiên định trước mắt, khiến cho anh không thể không có cô. Kể cả cô cả đời đều yêu anh trai Lí Hằng, anh cũng không quan tâm. Chỉ cần cô nguyện ý ở cạnh anh, cho anh chăm sóc và bảo vệ, Lý Niệm sẽ cam tâm tình nguyện.
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của Hình Khắc Dao, Lý Niệm không nhịn được, ôm cô vào trong ngực, anh giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi Dao Dao, anh không nên ép buộc em. Anh đồng ý sẽ chờ đợi em, dù là cả đời, chỉ là… em có thể hay không đừng đẩy anh ra xa? Để anh chăm sóc anh, chăm sóc Hành Hành, anh còn là chú của Hành Hành…”
Người đàn ông từ trước đến giờ luôn cao ngạo, giờ phút này lại nhỏ giọng cầu xin, Hình Khắc Dao làm sao lại không động tâm?
Mặt chôn sâu vào ngực anh, cô khóc không thành tiếng.
Nghe tiếng khóc của em gái, cùng lời nói dịu dàng an ủi của Lý Niệm, Hình Khắc Lũy đứng ở ngoài cửa có cảm giác như trút được gánh nặng.