Sau đêm tân hôn, Hách Nghĩa Thành ngay cả thời gian nghỉ kết hôn cũng không nghỉ ngơi, vội vàng chạy về sư bộ. Sau đó các doanh trại nhận được lệnh tỷ võ toàn quân.
Lần tỷ võ này, yêu cầu mỗi đoàn tự chọn người đại diện, tới Bắc Kinh tham gia tỉ võ. Mệnh lệnh hạ xuống, các binh sĩ bắt đầu khẩn trương. Từ cấp đoàn, đến sư bộ, rồi đoàn đội, từng cấp bậc bắt đầu lựa chọn ra mười lăm người tiến hành huấn luyện. Trong đó mười chiến sĩ đại diện cho đoàn đội dự thi, còn năm người dự bị.
Hình Hiệu Phong khi thấy danh sách không nén được hưng phấn gọi điện thọa cho vợ: “Lũy tử trúng tuyển là người đầu tiên trong danh sách.”
Hạ Vũ Hồng vừa đau lòng lại khó tránh khỏi vui mừng: “Con trai ngày càng có tiền đồ, càng lúc càng giống.”
Hình Hiệu Phong nghe thế mỉm cười, nghĩ thầm vợ muốn khen ngợi thì cứ nói thẳng nhưng ngoài miệng lại nói: “Cũng không nhìn xem một chút là con trai của ai.”
Hạ Vũ Hồng sẵng giọng: “Cũng đúng, nên nhà người ta mới không chịu gả con gái cho.”
Hình Hiệu Phong hừ một tiếng: “Quân lệnh trạng cũng đã lập, Mễ Ngật Đông còn có thể đổi ý sao?”
Nhắc đến quân lệnh trạng, Hạ Vũ Hồng tức giận: “Đó là với điều kiện Hình Khắc Lũy phải chiến thắng. Ngộ nhỡ con trai thua? Đừng quên đấy là tỉ võ toàn quân, không phải là ở nhà.”
Hình Hiệu Phong nghiêm mặt: “Không thắng được xem tôi làm sao thu thập thằng nhóc.”
Hạ Vũ Hồng giọng nói cứng rắn: “Vậy thì đi ngủ phòng khách.”
Hình Hiệu Phong lúc này “hành quân lặng lẽ.”
Nói tới quân lệnh trạng, nhớ tới chuyện cũ. Hình Khắc Lũy lập quân lệnh trạng không phải với doanh trại mà với ba vợ Mễ Ngật Đông. Sau khi có quan hệ thân mật với Mễ Kha, Hình Khắc Lũy bày tỏ với Mễ Ngật Đông muốn cưới Mễ Kha, tất nhiên anh cũng không dám không tuân theo quy đinh. Vốn nghĩ là khảo nghiệm đã thông qua, dù sao tình cảm của Mễ Kha và anh cũng đã từ dưới đất mà leo lên được trên mặt đất, huống hồ đối với chuyện Mễ Kha qua đêm ở bên ngoài Mễ Ngật Đông cũng có vẻ ngầm đồng ý, không ngờ được lại bị bác bỏ lời khẩn cầu: “Kha Kha còn nhỏ không hiểu chuyện, không vội kết hôn.”
Hiểu ba vợ luyến tiếc con gái, Hình Khắc Lũy không dấu vết cầm tay Mễ Kha: “Bác Mễ đừng quá lo lắng. Kha Kha thiện lương, đơn thuần con sẽ che chở bảo vệ cô ấy cả đời, sẽ cưng chiều cô ấy giống như cưng chiều đứa bé, dùng hết khả năng đem lại hạnh phúc cho cô ấy, không liên quan tới việc cô ấy có hiểu chuyện hay không.”
Ánh mắt kiên nghị, nghiêm túc, lời nói đơn giản nhưng lại khiến người ta xúc động. Mễ Ngật Đông cảm nhận được thành kính của anh. Nhưng ông vẫn kiên trì: “Nghe Kha Kha nói cậu muốn tham gia tỉ võ toàn quân? Đợi sau khi tỉ võ sẽ bàn lại.”
Tất nhiên không phải thật sự muốn Hình Khắc Lũy lấy giải vô địch tỉ võ toàn quân làm sính lễ, nhưng Mễ Ngật Đông muốn nhìn thấy: Đối với việc kết hôn với Mễ Kha, Hình Khắc Lũy có bao nhiêu kiên định cùng quyết tâm. Nói chính xác, ông muốn khảo nghiệm người đàn ông muốn kết hôn với hòn ngọc quý ông nâng niu hai mươi bốn năm.
Hình Khắc Lũy lại cho rằng đây là một loại khích lệ. Anh hứa hẹn: “Bác Mễ, bác yên tâm, bước này nhất định có thể nhảy qua.”
Quân lệnh trạng tạm thời chấm dứt, nhiệm vụ trước mắt của Hình Khắc Lũy là tham gia tập huấn. Căn cứ quân khu ra lệnh, lần này tập huấn do Tham mưu trưởng Hách Nghĩa Thành phụ trách, Tham mưu trưởng Lệ Hành đoàn 5-3-2 trực tiếp huấn luyện chính, còn có hai người trợ giáo được lựa chọn trong một ngàn người hỗ trợ.
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, Lệ Hành cả đêm đề ra phương án, đối với mười lăm đội viên tiến hành tập huấn quân sự, đội nhóm, bắn tỉa, ném lựu đạn, và vũ trang việt dã cùng mấy hạng mục quy định huấn luyện.
Bởi vì xuất thân là bộ đội đặc chủng, nên phương án huấn luyện cường độ lớn hơn so với huấn luyện thông thường. Tham gia luận võ, thể năng là cơ sở. Hình Khắc Lũy chân bị thương, dưới cường độ huấn luyện cao như vậy, cơ hội bị gãy xương lần nữa là rất lớn. Để tránh lúc tỉ võ xảy ra vấn đề, Hách Nghĩa Thành suy xét giảm bớt cường đọ huấn luyện của anh. Hình Khắc Lũy lại không đồng ý, kiên trì cùng chiến hữu huấn luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Hình Khắc Lũy xuất phát Mễ Kha tiễn anh.
Mễ Kha mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc dài buông thả, trên mái cài một kẹp tóc màu tím, thanh lệ như đóa hoa sen mới nở. Cô giọng nói trong veo trêu chọc Hình Khắc Lũy: “Đến Châu Phi sao, nhìn trông đen như vậy?”
Hơn một tháng không gặp, Hình Khắc Lũy đưa ánh mắt hàm chứa nhớ nhung nhìn cô: “Đã đen đến trạng thái bão hòa rồi, không đen thêm nữa.”
Mễ Kha đuỗi tay để sát tay anh: “Gần giống như hắc bạch đối xứng.”
Hình Khắc lũy cầm tay cô: “Chụp ảnh cưới nhiếp ảnh gia điều chỉnh ánh sáng không tốt, màu sắc sai biệt rất lớn.”
Lúc này, tiểu Hạ đi cùng Thúc Văn Ba xen vào nói: “Cái này phải xem kĩ thuật của nhiếp ảnh gia.” Cánh tay khoác vào tay Thúc Văn Ba, cô cười hì hì nói: “Cũng không phải vì chăm sóc da mà cả ngày đều đi tắm nắng chứ?”
Nữ truy nam cách một tầng sa, tiểu Hạ vừa đấm vừa xoa, lại chưa thể bắt được Thúc Văn Ba. Mặc dù anh chưa thừa nhận là bạn trai cô nhưng tiểu Hạ vẫn như cũ đối với anh có hứng thú, hơn nữa cô biết chắc Thúc Văn Ba tính tình dù có nóng nảy cũng không dám hung dữ với cô.
Tiểu Hạ khoác tay anh nói: “Cầu hôn đã nói rồi, cũng đồng ý, chụp ảnh cưới không phải là chuyện sớm hay muộn chứ sao.”
Thúc Văn Ba ngẩn người: “Lúc nào thì cầu hôn rồi hả?”
“Còn muốn ăn vạ” Tiểu Hạ nhìn chằm chằm vào anh, “Bị bó hoa cô dâu của chị Nhã Ngôn đập trúng, không phải nhặt lên đưa cho Mễ Kha sao?”
Thúc Văn Ba phản bác: “Đấy là bị ép nhặt lên sao tính?”
Tiểu Hạ nhíu mày: “Vậy thì sau khi tỉ võ về sẽ ép cưới.”
“Sao có thể như vậy?” Liếc mắt Hình Khắc Lũy, Thúc Văn Ba bạo phát.
Tiểu Hạ tức đến dậm chân: “Thúc Văn Ba anh đừng nghĩ ăn vạ, nói không cưới, muốn người khác không cưới hay sao!”
Hình Khắc Lũy nhìn cô giơ ngón tay cái: “Khí phách!”
Tiểu Hạ nheo mày: “Không phải là ăn vạ thì là gì, ai cũng biết.”
Mễ Kha bật cười, phê bình cô: “Đừng lúc nào cũng bắt nạt người ta.”
“Ai bắt nạt anh ta?” tiểu Hạ nghiêm túc cải chính: “Rõ ràng là thích anh ta.”
Chờ tiểu Hạ đuổi theo Thúc Văn Ba, Hình Khắc Lũy mỉm cười liếc nhìn Mễ Kha: “Ngoan ngoãn ở nhà, nghe lời, trở về sẽ cưới em.”
Mễ Kha tiến sát lại gần, ôm hông anh: “Nhanh trở lại, em chờ anh!”
Hình Khắc Lũy vỗ nhẹ lưng cô: “Bảo bối nói xem nếu không đạt được quán quân, ba không chịu gả em cho anh thì làm thế nào?”
Mười ngón tay ôm chặt thắt lưng anh, Mễ Kha nói nhỏ: “Vậy thì mang em bỏ trốn.”
Nghe cô nói đến hai chữ bỏ trốn, Hình Khắc Lũy buồn cười lại không cười được, trầm mặc một lát, anh hôn lên trán Mễ Kha: “Đợi.”
Mễ Kha nhớ vẻ mặt anh lúc đấy, có sự mạnh mẽ, kiên định. Không chỉ là giữ vững tình cảm với cô, mà còn là đối với cuộc tỉ võ. Mễ Kha không quan tâm anh có hay không đạt được chức quán quân, chỉ hi vọng anh mạnh khỏe bình an. Nhưng cô biết rõ ràng, thân là quân nhân, đó là một loại vinh dự cùng khẳng định, nên khi xuất chiến, anh sẽ dốc hết toàn lực. Không liên quan đến quân lệnh trạng, cũng không liên quan đến cô.
Đợt so tài này không giống với năm trước, thực chiến tăng cường, quy tắc cũng tàn khốc. Nói chính xác, khi tiếp cận thực chiến, quy tắc không đáng nói. Ngoại trừ năm hạng mục quy định, còn trang bị thêm dã chiến và huấn luyện sinh tồn. Căn cứ theo chương trình sắp xếp: đội ngũ, lý luận quân sự, ném lựu đạn, bắn tỉa, vũ trang việt dã, năm hạng mục quy định diễn ra trong bốn ngày, còn dã chiến, huấn luyện sinh tồn diễn ra trong ba ngày còn lại.
Trận đầu tỉ thí là không khỏi hồi hộp. Buổi tối ở trụ sở, mười người trong đội ngũ huấn luyện khởi động làm nóng cơ thể.
Trận thứ hai tỉ thí lý luận quân sự, thuyết phục bằng cách viết bài trên máy vi tính. Có thể đại diện cho toàn khu tỉ thí, cũng coi là có thực lực, lý luận quân sự tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng năm nay đề thi dùng mẹo, rất khó để qua cửa.
Đại sảnh, nhìn các chiến sĩ cau mày nhìn máy vi tính, mỗi thủ trưởng của từng đoàn, khu cũng ít nhiều lo lắng. Sau khi thi xong, Hách Nghĩa Thành hỏi Hình Khắc lũy lúc đó như thế nào, đồng chí thiếu tá chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Chỉ có thế, chưa đủ trình độ…” kiêu ngạo, tự tin.
Ngày thứ nhất tiến hành hai hạng mục đầu, trận thứ ba ném lựu đạn tiến hành vào ngày thứ hai.
Đối với Hình Khắc Lũy thân thể quân nhân mạnh mẽ cường tráng, ném lựu đạn đạt tới tiêu chuẩn không khó. Nói về độ chính xác, tất nhiên là đã luyện tập. Phân loại theo sở trường Hình Khắc Lũy thật ra là lính kĩ thuật, nhưng từ nhỏ đã tập võ, quanh năm rèn luyện thân thể, cho nên so với lính trinh sát hoàn toàn không thua kém. Nhưng chỉ chú tâm vào tấn công, phương diện ném lựu đạn, so sánh lực tay, anh quả thật hơn một chút.
Ném lựu đạn cần lực tay và eo, trừ việc ném xa, điểm đạn rơi phải chính xác. Bắt đầu tương đối thuận lợi, lúc ném lựu đạn qua vách ngăn, cánh tay và lực eo phối hợp không tốt nên cánh tay bị trật khớp.
Thừa dịp bác sĩ nắn khớp bị trật cho Hình Khắc Lũy, Hách Nghĩa Thành trêu chọc: "Lần này phiền toái rồi, nếu thất bại thật sự phải mang Mễ Kha bỏ trốn sao."
Hình Khắc Lũy lườm anh ý nói anh cố ý bỏ đá xuống giếng: "Lão đại anh thật không phúc hậu, tự dưng nghe lén người khác nói chuyện."
Hách Nghĩa Thành cười nói: "Tại sao gọi là nghe lén? Đó là vì ngũ quan nhạy cảm, thính giác tốt."
"Thính giác tốt?" Hình Khắc Lũy rên lên một tiếng, "Xem ra bị chị dâu đuổi khỏi phòng."
"Tiểu tử thối." Hách Nghĩa Thành nắm tay anh giả bộ muốn bẻ gãy.
Hình Khắc Lũy gào khóc kêu: "Có phải thủ trưởng hay không, chắc không phải quân địch phái đến nằm vùng chứ?"
Các chiến hữu cười ầm lên.
Theo lịch thi đấu, ngày thứ ba tiến hành đọ sức võ trang việt dã mười cây số.
Năm ki lô mét đầu, Hình Khắc Lũy cùng chiến hữu vẫn thủy chung giữ vị trí, không vượt lên đầu, cũng không bị rơi lại phía sau. Được khoảng tám cây số tiếp theo sức lực bền bỉ và tố chất bản thân của Hình Khắc Lũy hoàn toàn thể hiện ra. Anh một mặt kéo đội viên cùng tổ tránh bị tụt lại phía sau, một mặt dưới sức nặng 35kg dốc toàn lực chạy nước rút.
Mồ hôi từ trán lăn xuống, thấm ướt quân trang. Nắng gắt, Hình Khắc Lũy vẫn tràn đầy lực chiến đấu, hoàn thành 10km vũ trang việt dã trong vòng 30 phút, hoàn mĩ, san đều tỉ số nguyên nhân do ném lựu đạn thất bại.
Ngày thứ tư tỉ thí bắn tỉa, chia ra: tư thế nằm, tư thế quỳ, tư thế đứng, cùng với bắn bia di động. Khác với huấn luyện thông thường, ở sân bắn tỉ võ toàn quân điều kiện là - thời tiết gió to cấp 5.
Sau một loạt tiếng súng, đội viên tổ thứ nhất thành tích biểu hiện trên màn hình điện tử, thủ trưởng của bọn họ đứng nhìn, cau mày.
Đến lượt Hình Khắc Lũy, và một tổ lên thi đấu, mọi người mới biết được hóa ra là súng phân giải [không biết nên để nguyên luôn, ai biết chỉ giúp mình nhé]
Hạ Hoằng Huân là tay súng toàn năng, có thể bắn ở tầm nhìn cực thấp bất chấp thời tiết sương mù, bắn chính xác hồng tâm, Lệ Hành danh hiệu "Phán quan" là tay súng bắn tỉa xuất sắc, đến nay chưa từng có ghi chép thất bại; còn Hình Khắc Lũy xuất thân là điện tử đối kháng, dưới sự huấn luyện của Tham mưu sư bộ Hách Nghĩa Thành, đưa phong vũ thiên xạ vào huấn luyện thường ngày. Cho nên khi đứng trên sân đấu võ với môi trường tự nhiên ác liệt, Hình Khắc Lũy tâm lý vô cùng bình thản.
Quân trang trên người bị gió thổi bay, Hình Khắc Lũy đứng đón gió, động tác lưu loát lắp ráp súng. Xác định mục tiêu cự ly, tốc độ hoạt động, tốc độ gió cùng với ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh đối với đường đi của đạn, sau đó xác định mục tiêu, điều chỉnh nhắm ngay góc độ, Hình Khắc Lũy không chậm trễ chút nào bóp cò.
"Vù, vù, vù" mười phát đạn xé gió xuyên qua không khí liên tục bay ra ngoài, dưới thời tiết gió lớn cấp 5, cự ly 200m, cái bia xuất hiện trong tầm mắt chưa đầy ba mươi giây bị bắn trúng.
Cách khoảng cách tranh tài một đoạn, một vị lão tướng quân nhìn về phía Hách Nghĩa Thành đại biểu quân đoàn thành phố A hỏi: "Đã từng là bộ đội đặc chủng sao?"
Hách Nghĩa Thành chào: "Sáu năm trước, đã thông qua chọn lựa lính đặc chủng."
Không đi? Lão tướng quân khó hiểu, nhưng không hỏi nguyên nhân, chỉ bảo binh sĩ ở bên cạnh: "Gọi đến."
Binh sĩ nhận lệnh chạy đi.
Hình Khắc Lũy chạy bộ đến, chào: "Đoàn 5-3-2 sư đoàn 36 thành phố A, trưởng ban Hình Khắc Lũy trình diện, xin thủ trưởng chỉ thị."
Lão tướng quân quét mắt một vòng nhìn cầu vai sáng lấp lánh của anh: "Cậu chính là người ngày hôm qua ném lựu đạn bị trật khớp?"
Hình Khắc Lũy lúng túng: "Báo cáo thủ trưởng, vâng."
Lão thủ trưởng khẽ mỉm cười: “Tay súng thiện xạ thấy đã nhiều, không có gì kì lạ. Chẳng qua lần này tỉ võ dựa theo tiêu chuẩn huấn luyện của lính đặc chủng mà tiến hành, quan quân bộ đội dã chiến có thể làm được thành tích như thế, thấy không nhiều.” Xoay người nhìn về phía Hách Nghĩa Thành, “Tiểu Hách, có một đề nghị, thấy thế nào?”
Hách Nghĩa Thành trong lòng hiểu rõ: “Thủ trưởng mời nói!”
Lão tướng quân chỉ cánh rừng phía xa, lấy giọng nói không cho phép phản bác nói: “Cho binh thêm bữa ăn.” [cái này cũng chẳng hiểu luôn, thôi cái gì không biết để nguyên cv, mong các bạn chỉ giúp]
Cái gọi thêm đồ ăn, chính là ngoài mặt thì biểu diễn, nhưng thật ra là khảo nghiệm.
Đầu tiên vẫn chính là dưới điều kiện gió lớn cấp 5, trong rừng cây rậm rạp, cách 400m một binh sĩ trong lều đi ra tự mình thử súng, bị Hình Khắc Lũy một phát bắn trúng.
Sau đó từ chiến sĩ tham gia luận võ của toàn quân thành phố A lựa chọn một chiến sĩ hợp tác với Hình Khắc Lũy. Ngụy trang trong rừng cây, sau đó lão tướng quân sẽ bổ nhiệm chiến sĩ khác cùng nhau tiến hành một trận tiểu đối kháng.
Hình Khắc Lũy đang ở góc chết, súng không có cách nào bắn nhắm ngay. Nhưng anh không dám động, chỉ sợ một động tác sai lầm sẽ bị đối phương phát hiện. Nhưng nếu tiếp tục như vậy thì cũng không được, thời gian càng lâu đối phương càng có lợi. Hình Khắc Lũy hít sâu, đè thấp âm thanh hướng về tai nghe nói: “Hướng hai giờ.”
Nếu nói về sự ăn ý với Hình Khắc Lũy, thì ai có thể hơn Thúc Văn Ba? Hiểu được Hình Khắc Lũy đang ở góc chết, Thúc Văn Ba nói: “Tới trước.”
“Mấy phần thắng?”
“Năm phần.”
“Được.”
Nói xong, yên lặng một lúc lâu rừng núi bị một tiếng súng thê lương phá vỡ.
Thúc Văn Ba với kĩ thuật bắn chính xác, dẫn đầu bắn hạ một “quân địch”, một giây kế tiếp, hai tay súng bắn tỉa của đối phương chĩa họng súng về phía anh. Nhưng lúc này, Hình Khắc Lũy ở góc chết, đã thành công dụ địch xuất hiện. Tiếng súng vang lên trong nháy mắt, Hình Khắc Lũy nhảy ra, sau đó “bằng, bằng” hai tiếng, đạn ghim thẳng vào ngực trái đối thủ.
Từ đó, Hình Khắc Lũy người duy nhất ở quân đoàn thành phố A kĩ thuật bắn súng trong bất kì hoàn cảnh nào đều đạt mức chuẩn xác 100%
Sau đêm tân hôn, Hách Nghĩa Thành ngay cả thời gian nghỉ kết hôn cũng không nghỉ ngơi, vội vàng chạy về sư bộ. Sau đó các doanh trại nhận được lệnh tỷ võ toàn quân.
Lần tỷ võ này, yêu cầu mỗi đoàn tự chọn người đại diện, tới Bắc Kinh tham gia tỉ võ. Mệnh lệnh hạ xuống, các binh sĩ bắt đầu khẩn trương. Từ cấp đoàn, đến sư bộ, rồi đoàn đội, từng cấp bậc bắt đầu lựa chọn ra mười lăm người tiến hành huấn luyện. Trong đó mười chiến sĩ đại diện cho đoàn đội dự thi, còn năm người dự bị.
Hình Hiệu Phong khi thấy danh sách không nén được hưng phấn gọi điện thọa cho vợ: “Lũy tử trúng tuyển là người đầu tiên trong danh sách.”
Hạ Vũ Hồng vừa đau lòng lại khó tránh khỏi vui mừng: “Con trai ngày càng có tiền đồ, càng lúc càng giống.”
Hình Hiệu Phong nghe thế mỉm cười, nghĩ thầm vợ muốn khen ngợi thì cứ nói thẳng nhưng ngoài miệng lại nói: “Cũng không nhìn xem một chút là con trai của ai.”
Hạ Vũ Hồng sẵng giọng: “Cũng đúng, nên nhà người ta mới không chịu gả con gái cho.”
Hình Hiệu Phong hừ một tiếng: “Quân lệnh trạng cũng đã lập, Mễ Ngật Đông còn có thể đổi ý sao?”
Nhắc đến quân lệnh trạng, Hạ Vũ Hồng tức giận: “Đó là với điều kiện Hình Khắc Lũy phải chiến thắng. Ngộ nhỡ con trai thua? Đừng quên đấy là tỉ võ toàn quân, không phải là ở nhà.”
Hình Hiệu Phong nghiêm mặt: “Không thắng được xem tôi làm sao thu thập thằng nhóc.”
Hạ Vũ Hồng giọng nói cứng rắn: “Vậy thì đi ngủ phòng khách.”
Hình Hiệu Phong lúc này “hành quân lặng lẽ.”
Nói tới quân lệnh trạng, nhớ tới chuyện cũ. Hình Khắc Lũy lập quân lệnh trạng không phải với doanh trại mà với ba vợ Mễ Ngật Đông. Sau khi có quan hệ thân mật với Mễ Kha, Hình Khắc Lũy bày tỏ với Mễ Ngật Đông muốn cưới Mễ Kha, tất nhiên anh cũng không dám không tuân theo quy đinh. Vốn nghĩ là khảo nghiệm đã thông qua, dù sao tình cảm của Mễ Kha và anh cũng đã từ dưới đất mà leo lên được trên mặt đất, huống hồ đối với chuyện Mễ Kha qua đêm ở bên ngoài Mễ Ngật Đông cũng có vẻ ngầm đồng ý, không ngờ được lại bị bác bỏ lời khẩn cầu: “Kha Kha còn nhỏ không hiểu chuyện, không vội kết hôn.”
Hiểu ba vợ luyến tiếc con gái, Hình Khắc Lũy không dấu vết cầm tay Mễ Kha: “Bác Mễ đừng quá lo lắng. Kha Kha thiện lương, đơn thuần con sẽ che chở bảo vệ cô ấy cả đời, sẽ cưng chiều cô ấy giống như cưng chiều đứa bé, dùng hết khả năng đem lại hạnh phúc cho cô ấy, không liên quan tới việc cô ấy có hiểu chuyện hay không.”
Ánh mắt kiên nghị, nghiêm túc, lời nói đơn giản nhưng lại khiến người ta xúc động. Mễ Ngật Đông cảm nhận được thành kính của anh. Nhưng ông vẫn kiên trì: “Nghe Kha Kha nói cậu muốn tham gia tỉ võ toàn quân? Đợi sau khi tỉ võ sẽ bàn lại.”
Tất nhiên không phải thật sự muốn Hình Khắc Lũy lấy giải vô địch tỉ võ toàn quân làm sính lễ, nhưng Mễ Ngật Đông muốn nhìn thấy: Đối với việc kết hôn với Mễ Kha, Hình Khắc Lũy có bao nhiêu kiên định cùng quyết tâm. Nói chính xác, ông muốn khảo nghiệm người đàn ông muốn kết hôn với hòn ngọc quý ông nâng niu hai mươi bốn năm.
Hình Khắc Lũy lại cho rằng đây là một loại khích lệ. Anh hứa hẹn: “Bác Mễ, bác yên tâm, bước này nhất định có thể nhảy qua.”
Quân lệnh trạng tạm thời chấm dứt, nhiệm vụ trước mắt của Hình Khắc Lũy là tham gia tập huấn. Căn cứ quân khu ra lệnh, lần này tập huấn do Tham mưu trưởng Hách Nghĩa Thành phụ trách, Tham mưu trưởng Lệ Hành đoàn 5-3-2 trực tiếp huấn luyện chính, còn có hai người trợ giáo được lựa chọn trong một ngàn người hỗ trợ.
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, Lệ Hành cả đêm đề ra phương án, đối với mười lăm đội viên tiến hành tập huấn quân sự, đội nhóm, bắn tỉa, ném lựu đạn, và vũ trang việt dã cùng mấy hạng mục quy định huấn luyện.
Bởi vì xuất thân là bộ đội đặc chủng, nên phương án huấn luyện cường độ lớn hơn so với huấn luyện thông thường. Tham gia luận võ, thể năng là cơ sở. Hình Khắc Lũy chân bị thương, dưới cường độ huấn luyện cao như vậy, cơ hội bị gãy xương lần nữa là rất lớn. Để tránh lúc tỉ võ xảy ra vấn đề, Hách Nghĩa Thành suy xét giảm bớt cường đọ huấn luyện của anh. Hình Khắc Lũy lại không đồng ý, kiên trì cùng chiến hữu huấn luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Hình Khắc Lũy xuất phát Mễ Kha tiễn anh.
Mễ Kha mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc dài buông thả, trên mái cài một kẹp tóc màu tím, thanh lệ như đóa hoa sen mới nở. Cô giọng nói trong veo trêu chọc Hình Khắc Lũy: “Đến Châu Phi sao, nhìn trông đen như vậy?”
Hơn một tháng không gặp, Hình Khắc Lũy đưa ánh mắt hàm chứa nhớ nhung nhìn cô: “Đã đen đến trạng thái bão hòa rồi, không đen thêm nữa.”Mễ Kha đuỗi tay để sát tay anh: “Gần giống như hắc bạch đối xứng.”
Hình Khắc lũy cầm tay cô: “Chụp ảnh cưới nhiếp ảnh gia điều chỉnh ánh sáng không tốt, màu sắc sai biệt rất lớn.”
Lúc này, tiểu Hạ đi cùng Thúc Văn Ba xen vào nói: “Cái này phải xem kĩ thuật của nhiếp ảnh gia.” Cánh tay khoác vào tay Thúc Văn Ba, cô cười hì hì nói: “Cũng không phải vì chăm sóc da mà cả ngày đều đi tắm nắng chứ?”
Nữ truy nam cách một tầng sa, tiểu Hạ vừa đấm vừa xoa, lại chưa thể bắt được Thúc Văn Ba. Mặc dù anh chưa thừa nhận là bạn trai cô nhưng tiểu Hạ vẫn như cũ đối với anh có hứng thú, hơn nữa cô biết chắc Thúc Văn Ba tính tình dù có nóng nảy cũng không dám hung dữ với cô.
Tiểu Hạ khoác tay anh nói: “Cầu hôn đã nói rồi, cũng đồng ý, chụp ảnh cưới không phải là chuyện sớm hay muộn chứ sao.”
Thúc Văn Ba ngẩn người: “Lúc nào thì cầu hôn rồi hả?”
“Còn muốn ăn vạ” Tiểu Hạ nhìn chằm chằm vào anh, “Bị bó hoa cô dâu của chị Nhã Ngôn đập trúng, không phải nhặt lên đưa cho Mễ Kha sao?”
Thúc Văn Ba phản bác: “Đấy là bị ép nhặt lên sao tính?”
Tiểu Hạ nhíu mày: “Vậy thì sau khi tỉ võ về sẽ ép cưới.”
“Sao có thể như vậy?” Liếc mắt Hình Khắc Lũy, Thúc Văn Ba bạo phát.
Tiểu Hạ tức đến dậm chân: “Thúc Văn Ba anh đừng nghĩ ăn vạ, nói không cưới, muốn người khác không cưới hay sao!”
Hình Khắc Lũy nhìn cô giơ ngón tay cái: “Khí phách!”
Tiểu Hạ nheo mày: “Không phải là ăn vạ thì là gì, ai cũng biết.”
Mễ Kha bật cười, phê bình cô: “Đừng lúc nào cũng bắt nạt người ta.”
“Ai bắt nạt anh ta?” tiểu Hạ nghiêm túc cải chính: “Rõ ràng là thích anh ta.”
Chờ tiểu Hạ đuổi theo Thúc Văn Ba, Hình Khắc Lũy mỉm cười liếc nhìn Mễ Kha: “Ngoan ngoãn ở nhà, nghe lời, trở về sẽ cưới em.”
Mễ Kha tiến sát lại gần, ôm hông anh: “Nhanh trở lại, em chờ anh!”
Hình Khắc Lũy vỗ nhẹ lưng cô: “Bảo bối nói xem nếu không đạt được quán quân, ba không chịu gả em cho anh thì làm thế nào?”
Mười ngón tay ôm chặt thắt lưng anh, Mễ Kha nói nhỏ: “Vậy thì mang em bỏ trốn.”
Nghe cô nói đến hai chữ bỏ trốn, Hình Khắc Lũy buồn cười lại không cười được, trầm mặc một lát, anh hôn lên trán Mễ Kha: “Đợi.”
Mễ Kha nhớ vẻ mặt anh lúc đấy, có sự mạnh mẽ, kiên định. Không chỉ là giữ vững tình cảm với cô, mà còn là đối với cuộc tỉ võ. Mễ Kha không quan tâm anh có hay không đạt được chức quán quân, chỉ hi vọng anh mạnh khỏe bình an. Nhưng cô biết rõ ràng, thân là quân nhân, đó là một loại vinh dự cùng khẳng định, nên khi xuất chiến, anh sẽ dốc hết toàn lực. Không liên quan đến quân lệnh trạng, cũng không liên quan đến cô.
Đợt so tài này không giống với năm trước, thực chiến tăng cường, quy tắc cũng tàn khốc. Nói chính xác, khi tiếp cận thực chiến, quy tắc không đáng nói. Ngoại trừ năm hạng mục quy định, còn trang bị thêm dã chiến và huấn luyện sinh tồn. Căn cứ theo chương trình sắp xếp: đội ngũ, lý luận quân sự, ném lựu đạn, bắn tỉa, vũ trang việt dã, năm hạng mục quy định diễn ra trong bốn ngày, còn dã chiến, huấn luyện sinh tồn diễn ra trong ba ngày còn lại.
Trận đầu tỉ thí là không khỏi hồi hộp. Buổi tối ở trụ sở, mười người trong đội ngũ huấn luyện khởi động làm nóng cơ thể.
Trận thứ hai tỉ thí lý luận quân sự, thuyết phục bằng cách viết bài trên máy vi tính. Có thể đại diện cho toàn khu tỉ thí, cũng coi là có thực lực, lý luận quân sự tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng năm nay đề thi dùng mẹo, rất khó để qua cửa.
Đại sảnh, nhìn các chiến sĩ cau mày nhìn máy vi tính, mỗi thủ trưởng của từng đoàn, khu cũng ít nhiều lo lắng. Sau khi thi xong, Hách Nghĩa Thành hỏi Hình Khắc lũy lúc đó như thế nào, đồng chí thiếu tá chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Chỉ có thế, chưa đủ trình độ…” kiêu ngạo, tự tin.
Ngày thứ nhất tiến hành hai hạng mục đầu, trận thứ ba ném lựu đạn tiến hành vào ngày thứ hai.
Đối với Hình Khắc Lũy thân thể quân nhân mạnh mẽ cường tráng, ném lựu đạn đạt tới tiêu chuẩn không khó. Nói về độ chính xác, tất nhiên là đã luyện tập. Phân loại theo sở trường Hình Khắc Lũy thật ra là lính kĩ thuật, nhưng từ nhỏ đã tập võ, quanh năm rèn luyện thân thể, cho nên so với lính trinh sát hoàn toàn không thua kém. Nhưng chỉ chú tâm vào tấn công, phương diện ném lựu đạn, so sánh lực tay, anh quả thật hơn một chút.
Ném lựu đạn cần lực tay và eo, trừ việc ném xa, điểm đạn rơi phải chính xác. Bắt đầu tương đối thuận lợi, lúc ném lựu đạn qua vách ngăn, cánh tay và lực eo phối hợp không tốt nên cánh tay bị trật khớp.
Thừa dịp bác sĩ nắn khớp bị trật cho Hình Khắc Lũy, Hách Nghĩa Thành trêu chọc: "Lần này phiền toái rồi, nếu thất bại thật sự phải mang Mễ Kha bỏ trốn sao."
Hình Khắc Lũy lườm anh ý nói anh cố ý bỏ đá xuống giếng: "Lão đại anh thật không phúc hậu, tự dưng nghe lén người khác nói chuyện."
Hách Nghĩa Thành cười nói: "Tại sao gọi là nghe lén? Đó là vì ngũ quan nhạy cảm, thính giác tốt."
"Thính giác tốt?" Hình Khắc Lũy rên lên một tiếng, "Xem ra bị chị dâu đuổi khỏi phòng."
"Tiểu tử thối." Hách Nghĩa Thành nắm tay anh giả bộ muốn bẻ gãy.
Hình Khắc Lũy gào khóc kêu: "Có phải thủ trưởng hay không, chắc không phải quân địch phái đến nằm vùng chứ?"
Các chiến hữu cười ầm lên.
Theo lịch thi đấu, ngày thứ ba tiến hành đọ sức võ trang việt dã mười cây số.
Năm ki lô mét đầu, Hình Khắc Lũy cùng chiến hữu vẫn thủy chung giữ vị trí, không vượt lên đầu, cũng không bị rơi lại phía sau. Được khoảng tám cây số tiếp theo sức lực bền bỉ và tố chất bản thân của Hình Khắc Lũy hoàn toàn thể hiện ra. Anh một mặt kéo đội viên cùng tổ tránh bị tụt lại phía sau, một mặt dưới sức nặng 35kg dốc toàn lực chạy nước rút.
Mồ hôi từ trán lăn xuống, thấm ướt quân trang. Nắng gắt, Hình Khắc Lũy vẫn tràn đầy lực chiến đấu, hoàn thành 10km vũ trang việt dã trong vòng 30 phút, hoàn mĩ, san đều tỉ số nguyên nhân do ném lựu đạn thất bại.
Ngày thứ tư tỉ thí bắn tỉa, chia ra: tư thế nằm, tư thế quỳ, tư thế đứng, cùng với bắn bia di động. Khác với huấn luyện thông thường, ở sân bắn tỉ võ toàn quân điều kiện là - thời tiết gió to cấp 5.
Sau một loạt tiếng súng, đội viên tổ thứ nhất thành tích biểu hiện trên màn hình điện tử, thủ trưởng của bọn họ đứng nhìn, cau mày.
Đến lượt Hình Khắc Lũy, và một tổ lên thi đấu, mọi người mới biết được hóa ra là súng phân giải [không biết nên để nguyên luôn, ai biết chỉ giúp mình nhé]
Hạ Hoằng Huân là tay súng toàn năng, có thể bắn ở tầm nhìn cực thấp bất chấp thời tiết sương mù, bắn chính xác hồng tâm, Lệ Hành danh hiệu "Phán quan" là tay súng bắn tỉa xuất sắc, đến nay chưa từng có ghi chép thất bại; còn Hình Khắc Lũy xuất thân là điện tử đối kháng, dưới sự huấn luyện của Tham mưu sư bộ Hách Nghĩa Thành, đưa phong vũ thiên xạ vào huấn luyện thường ngày. Cho nên khi đứng trên sân đấu võ với môi trường tự nhiên ác liệt, Hình Khắc Lũy tâm lý vô cùng bình thản.
Quân trang trên người bị gió thổi bay, Hình Khắc Lũy đứng đón gió, động tác lưu loát lắp ráp súng. Xác định mục tiêu cự ly, tốc độ hoạt động, tốc độ gió cùng với ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh đối với đường đi của đạn, sau đó xác định mục tiêu, điều chỉnh nhắm ngay góc độ, Hình Khắc Lũy không chậm trễ chút nào bóp cò.
"Vù, vù, vù" mười phát đạn xé gió xuyên qua không khí liên tục bay ra ngoài, dưới thời tiết gió lớn cấp 5, cự ly 200m, cái bia xuất hiện trong tầm mắt chưa đầy ba mươi giây bị bắn trúng.
Cách khoảng cách tranh tài một đoạn, một vị lão tướng quân nhìn về phía Hách Nghĩa Thành đại biểu quân đoàn thành phố A hỏi: "Đã từng là bộ đội đặc chủng sao?"
Hách Nghĩa Thành chào: "Sáu năm trước, đã thông qua chọn lựa lính đặc chủng."
Không đi? Lão tướng quân khó hiểu, nhưng không hỏi nguyên nhân, chỉ bảo binh sĩ ở bên cạnh: "Gọi đến."
Binh sĩ nhận lệnh chạy đi.
Hình Khắc Lũy chạy bộ đến, chào: "Đoàn 5-3-2 sư đoàn 36 thành phố A, trưởng ban Hình Khắc Lũy trình diện, xin thủ trưởng chỉ thị."
Lão tướng quân quét mắt một vòng nhìn cầu vai sáng lấp lánh của anh: "Cậu chính là người ngày hôm qua ném lựu đạn bị trật khớp?"
Hình Khắc Lũy lúng túng: "Báo cáo thủ trưởng, vâng."
Lão thủ trưởng khẽ mỉm cười: “Tay súng thiện xạ thấy đã nhiều, không có gì kì lạ. Chẳng qua lần này tỉ võ dựa theo tiêu chuẩn huấn luyện của lính đặc chủng mà tiến hành, quan quân bộ đội dã chiến có thể làm được thành tích như thế, thấy không nhiều.” Xoay người nhìn về phía Hách Nghĩa Thành, “Tiểu Hách, có một đề nghị, thấy thế nào?”
Hách Nghĩa Thành trong lòng hiểu rõ: “Thủ trưởng mời nói!”
Lão tướng quân chỉ cánh rừng phía xa, lấy giọng nói không cho phép phản bác nói: “Cho binh thêm bữa ăn.” [cái này cũng chẳng hiểu luôn, thôi cái gì không biết để nguyên cv, mong các bạn chỉ giúp]
Cái gọi thêm đồ ăn, chính là ngoài mặt thì biểu diễn, nhưng thật ra là khảo nghiệm.
Đầu tiên vẫn chính là dưới điều kiện gió lớn cấp 5, trong rừng cây rậm rạp, cách 400m một binh sĩ trong lều đi ra tự mình thử súng, bị Hình Khắc Lũy một phát bắn trúng.
Sau đó từ chiến sĩ tham gia luận võ của toàn quân thành phố A lựa chọn một chiến sĩ hợp tác với Hình Khắc Lũy. Ngụy trang trong rừng cây, sau đó lão tướng quân sẽ bổ nhiệm chiến sĩ khác cùng nhau tiến hành một trận tiểu đối kháng.
Hình Khắc Lũy đang ở góc chết, súng không có cách nào bắn nhắm ngay. Nhưng anh không dám động, chỉ sợ một động tác sai lầm sẽ bị đối phương phát hiện. Nhưng nếu tiếp tục như vậy thì cũng không được, thời gian càng lâu đối phương càng có lợi. Hình Khắc Lũy hít sâu, đè thấp âm thanh hướng về tai nghe nói: “Hướng hai giờ.”
Nếu nói về sự ăn ý với Hình Khắc Lũy, thì ai có thể hơn Thúc Văn Ba? Hiểu được Hình Khắc Lũy đang ở góc chết, Thúc Văn Ba nói: “Tới trước.”
“Mấy phần thắng?”
“Năm phần.”
“Được.”
Nói xong, yên lặng một lúc lâu rừng núi bị một tiếng súng thê lương phá vỡ.
Thúc Văn Ba với kĩ thuật bắn chính xác, dẫn đầu bắn hạ một “quân địch”, một giây kế tiếp, hai tay súng bắn tỉa của đối phương chĩa họng súng về phía anh. Nhưng lúc này, Hình Khắc Lũy ở góc chết, đã thành công dụ địch xuất hiện. Tiếng súng vang lên trong nháy mắt, Hình Khắc Lũy nhảy ra, sau đó “bằng, bằng” hai tiếng, đạn ghim thẳng vào ngực trái đối thủ.
Từ đó, Hình Khắc Lũy người duy nhất ở quân đoàn thành phố A kĩ thuật bắn súng trong bất kì hoàn cảnh nào đều đạt mức chuẩn xác 100%