Nhưng tôi lại không ngờ rằng vào khoảnh khắc khi Tiêu Ngôn xuất hiện trước mặt mẹ, cuộc đời của chúng tôi lại sắp có một sự thay đổi mới.
Người mẹ mắc chứng rối loạn của tôi đã nhận nhầm Tiêu Ngôn thành anh trai Trì Dịch.
Bà vui mừng, kích động ôm chầm lấy anh, nước mắt ầng ậc trong hốc mắt, bà gọi tên Trì Dịch rồi nói mẹ rất nhớ con.
Nói liên tục, không biết mệt mỏi.
Tôi cứ nghĩ Tiêu Ngôn sẽ đẩy mẹ tôi ra nhưng anh lại không làm thế.
Có thứ tình cảm tôi chưa từng nhìn thấy trong đôi mắt anh, có ánh sáng lấp lánh như có như không.
Trên gương mặt mẹ là sự mừng rỡ đã lâu tôi không còn thấy.
Cảnh tượng này đã chạm đến trái tim tôi, có một suy nghĩ bất chợt vụt lên trong đầu.
“Tiêu Ngôn.”
Anh nghiêng người nhìn tôi, nhưng vẫn không ngừng động tác an ủi trên tay lại.
“Dù sao thì cậu cũng không còn nơi nào để đi, hay là cậu ở lại nhà tôi nhé?”
Tôi mỉm cười nói.
Tiêu Ngôn im lặng rất lâu, đang lúc anh định lên tiếng.
Khẩu hình ấy, tôi đoán chắc anh sẽ từ chối thế nhưng mẹ tôi đã nắm lấy tay anh, rồi nhìn anh bằng ánh mắt đầy tha thiết.
“Con ở cùng mẹ được không? Con trai ngoan.”
Tiêu Ngôn ngây người, những lời anh muốn nói biến mất trên bờ môi.
Tôi biết vào khoảnh khắc này trái tim và con người của anh đều đã dao động rồi.
Tôi bảo Tiêu Ngôn hãy giả làm anh trai của tôi cho đến khi học hết cấp ba.
Việc này có lợi cho bệnh tình của mẹ tôi, đồng thời cũng có thể cho anh một chỗ ở tạm thời.
Tôi nói với anh, coi như đây là trả ơn cứu của tôi.
Cuối cùng Tiêu Ngôn cũng đồng ý.
Tôi nghĩ, người thật sự giữ anh ở lại đây chính là mẹ tôi.
Cứ thế Tiêu Ngôn sống trong nhà tôi với thân phận của Trì Dịch.
Bởi vì nhà Tiêu Ngôn đã bị rụi không còn sót lại thứ gì, thế nên tôi lôi hết đống quần áo khi trước của anh trai ra giặt cho anh mặc.
“Hầu như đều là sơ mi trắng và quần đen, phong cách của anh tôi khá đơn giản, cậu mặc tạm nhé.”
“Tôi không kén chọn.”
Tiêu Ngôn cầm lấy quần áo rồi đi vào phòng thay.
Tôi đứng ngoài cửa, nghĩ thầm nếu như không vừa size thì sẽ mang đi sửa lại.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra.
Đập thẳng vào mắt tôi là chiếc áo sơ mi trắng, khác với sự nho nhã trên người anh tôi.
Chàng thiếu niên dáng người dong dỏng trông có phần bất kham.
Mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, trông rất đẹp.
Lúc này có cơn gió chiều thổi qua, ánh nắng xuyên qua lớp kính chiếu lên người Tiêu Ngôn.
Cảnh đẹp thế này khiến tôi bất chợt nhận ra thế nào là thiếu niên hào hoa.
Tôi nghĩ, tại sao lại là thiếu niên?
Thiếu niên có lẽ chính là khi cơn gió mùa hạ thổi qua chiếc áo sơ mi trắng và mang theo mùi hương xà phòng thoang thoảng.
Thời gian dần trôi, cuộc sống của một gia đình ba thành viên thoải mái hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Tiêu Ngôn bận rộn đi làm kiếm , còn tôi thì vùi đầu vào học hành.
Anh và mẹ tôi rất hợp nhau, anh biết làm việc nhà, biết nấu cơm, giặt quần áo, việc nào cũng biết làm.
Rảnh rỗi Tiêu Ngôn sẽ đưa tôi và mẹ cùng nhau ra ngoài tản bộ.
Chúng tôi cùng ngắm hoàng hôn và dạo bước trên bờ biển, vô cùng thoải mái.
Mẹ tôi ngày càng thích cười, tâm trạng của bà cũng ổn định hơn trước.
Dường như mái ấm này đang hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn, và mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tích cực.
Hai ngày nữa là tới kỳ thi đại học, người xưa hay nói tri thức sẽ thay đổi được vận mệnh.
Với những người học lại như chúng tôi mà nói thì đây chính là thời cơ thay đổi vận mệnh quan trọng nhất trong cuộc đời.
Buổi tối, tôi và Tiêu Ngôn ngồi trên sân thượng cùng nhau ngắm sao, chúng tôi vui vẻ kể cho nhau nghe những tưởng tượng của bản thân về cuộc sống đại học.
Tiêu Ngôn nói anh muốn thi vào đại học y ở thành phố lớn, tương lai anh muốn trở thành một bác sĩ.
Anh còn muốn tham gia vào đội bóng rổ của trường và chơi ở vị trí chuyền bóng, đến lúc đó anh sẽ mời tôi đi xem thi đấu.
Tôi mỉm cười đồng ý với anh, còn nói anh nhất định phải giữ lại ghế hàng đầu cho tôi.
Còn về kế hoạch của tôi, điểm ngành y như thế tôi không với được.
Đến lúc đó tôi sẽ chọn một ngành phù hợp với bản thân, sau này tôi sẽ tìm một công việc ổn định có thể nuôi sống mình và mẹ.
Hai chúng tôi cứ thao thao bất tuyệt về mọi thứ trong tương lai, thỉnh thoảng trên sân thượng lại vang lên những tiếng cười vui.
Trong màn đêm ấy chúng tôi như hai kẻ say đang nói chuyện với nhau.
Mơ màng trong thế giới đầy rẫy đau thương mơ một giấc mộng đẹp đẽ.
Ba ngày thi đại học, mây mù mưa giăng kín lối.
Mỗi lần tuyển sinh đại học nhất định trời sẽ đổ mưa, dường như năm nào cũng thế.
Sau khi xong chúng tôi như được thả lỏng bản thân, giống như được giải thoát vậy.
Tiêu Ngôn lại càng hăng say làm việc hơn, tôi đoán chắc hẳn anh rất tự tin về điểm số của mình.
Được sự giới thiệu của Tiêu Ngôn, tôi cũng tới làm thêm ở quán ăn.
Dù sao thì cũng đã thi xong, cũng nên bắt đầu lo lắng về chuyện học phí rồi.
Nếu như thi được vào trường công, học phí năm nhất cố gắng chắc không thành vấn đề nhưng sinh hoạt phí và những thứ linh tinh đến lúc đấy e là không tránh khỏi phải tiêu.
Nhưng thật không ngờ trong ngày thứ hai tôi đi làm, một người quen cũ đã ghé thăm quán ăn.
“Kiều Kiều.”
Lúc Từ Tình xuất hiện trước mặt tôi, chị ấy nở một nụ cười nhiệt tình và rạng rỡ.
Tôi ngạc nhiên đứng sững người tại chỗ, phản ứng đầu tiên không phải là mừng rỡ sau bao ngày không gặp.
Chị ấy cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngôn, nhìn cho đến khi tôi cảm thấy căng thẳng.
Dưới cái nhìn ngờ vực của Tiêu Ngôn, tôi mang nặng tâm sự xin nghỉ làm nửa buổi.
Trong quán nước ven đường, Từ Tình ăn mặc xinh đẹp đưa cho tôi một chiếc phong bì.
“Kiều Kiều, em cầm lấy số này đi học đại học đi.”
Nhìn độ dày của phong bì, tôi đoán chắc hẳn không ít.
Nhưng tôi đã từ chối: “Chị Từ Tình, em không thể nhận của chị được, chúng em đã rất có lỗi với chị rồi…”
Từ Tình không quá để ý đến thái độ của tôi.
Chị ấy vẫn giữ nụ cười ấm áp trên môi rồi nói: “Em không có lỗi với chị, anh em cũng không có lỗi với chị, có trách thì trách tên kia.”
Giọng điệu của Từ Tình lạnh hẳn đi, ánh mắt cũng dần trở nên sắc bén.
Chị ấy vừa nhắc đến hai từ , tự nhiên tôi lại cảm thấy lo lắng.
Thấy tôi bắt đầu vô thức bấm lấy ngón tay, ánh sáng trong đôi mắt Từ Tình cũng nhạt đi.
Chị ấy nhìn tôi bằng đôi mắt chứa đầy sự kỳ vọng rồi lên tiếng.
“Kiều Kiều, chàng trai ban nãy chính là con trai của kẻ đúng chứ?”
“Chẳng phải em nói sẽ trả kẻ đó sao? Tiến triển đến đâu rồi?”
Vẻ mặt của Từ Tình khiến tôi giật mình, chị ấy vươn tay tới, tôi hoảng hốt ngửa người ra phía sau.
Trong nháy mắt những ký ức đau khổ trong quá khứ bị tôi cố gắng vùi lấp bỗng trào dâng.
Tại sao tôi lại chuyển nhà, tại sao tôi lại chuyển trường.
Tại sao tôi lại gặp gỡ Tiêu Ngôn, tại sao tôi lại cảm thông với anh.
Mọi thứ, ban đầu đều là do tôi kích động muốn cuộc sống của Tiêu Ngôn.
Báo thù kẻ phạm tội trong đêm mưa ấy đã chà đạp tôi, lôi tôi vào trong địa ngục.
Ông ta chính là bố của Tiêu Ngôn, Tiêu Bình.bg-ssp-{height:px}
Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng hệt như cơn ác mộng kia.
Tôi ngã vào trong vũng bùn, bàn đạp xe đạp vẫn còn đang quay.
Bởi vì bị kéo đi nên đã để lại dấu vết mười ngón tay trên mặt đường.
Những cành cây ven đường bị gió thổi đung đưa dữ dội.
Còn cả thân hình lom khom, chán chường của kẻ , mùi khiến người ta cảm thấy buồn nôn cùng với làn da sần sùi của ông ta nữa.
Ông ta giống như dã thú mất đi khống chế, trút bỏ vọng dơ bẩn trong lòng mình, nói ra toàn những lời tục tĩu, bẩn thỉu, và tấn công tôi.
Ông ta tháo thắt lưng đánh tôi, dùng đôi giày dính đầy bùn đất của mình giẫm lên mặt tôi.
Thấy tôi thoi thóp nằm im trên mặt đất, ông ta lảo đảo rời đi.
Trong đêm mưa ấy, Trì Dịch vội đến đón tôi, anh lần theo dấu vết rõ ràng trên mặt đất tìm đến đây.
Anh ấy đứng sững người cách tôi vài bước, đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận.
Kẻ vẫn còn đang chìm đắm trong cơn đê mê sau khi thực hiện xong hành vi .
Trì Dịch, một người bình thường ngay cả con cá cũng không dám đột nhiên lấy cây bút máy anh mang trên người mình ra.
Anh ấy tháo nắp bút, cầm chặt cây bút trong tay đi về phía người đàn ông đang quay lưng lại với mình.
Anh ấy liên tục dùng sức cây bút vào lưng ông ta.
Người đàn ông bị đau ngã khụy trên mặt đất, ông ta gào lên vì đau đớn.
Nhưng Trì Dịch vẫn không hề ngừng tay.
Cây bút máy nhuốm đầy lại mạnh vào bụng của người đàn ông, không một chút do dự.
Dường như mọi thứ đều dừng lại trong khoảnh khắc ấy, tôi yếu ớt nhìn Trì Dịch đang phát .
Cổ họng khô khốc ngay cả một tiếng anh tôi cũng không gọi được.
Lúc tỉnh lại, mùi sát trùng gay mũi tràn ngập trong không khí.
Mẹ tôi và anh trai đều không có ở đây, ngoài bác sĩ thì chỉ có y tá.
Sau đó cảnh tới, bọn họ nói với tôi kẻ đã được cứu rồi, ông ta sẽ phải chịu sự trừng của pháp luật.
Nhưng anh trai tôi cũng vướng phải vòng lao lý vì cố ý người.
Còn mẹ, bởi vì phải chịu đả kích nặng nề trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nên xảy ra vấn đề về tinh thần.
Khi đó, Từ Tình cũng chính là vợ chưa cưới của anh trai tôi, chị ấy đã tìm cho mẹ tôi một bác sĩ giỏi nhất để tiến hành điều trị.
Chị ấy chạy đôn chạy đáo vì anh trai tôi, mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, cuối cùng .
Anh trai thì ngồi , mẹ lại mắc bệnh rối loạn .
Gia đình này bất chợt thay đổi.
Giống như thế giới trong tôi, sụp đổ.
Bởi vì tôi còn là học sinh vì bảo vệ tôi nên mọi thông tin đều được cảnh bảo mật rất tốt.
Mọi người chỉ biết anh trai tôi người, mẹ tôi bị .
Từ đó tôi trở thành em gái của kẻ người và bị người đời khinh bỉ.
Không ai biết tôi đã mất bao lâu mới bước được bước đầu tiên, bước ra khỏi bóng tối.
Mỗi lần ở nhà lúc được mẹ hỏi anh trai đi đâu rồi tôi lại có cảm giác trái tim như bị hàng trăm hàng vạn cây kim vào vậy.
Ngày qua ngày, trái tim của tôi chẳng khác nào tổ ong, đầy lỗ.
Tôi của khi ấy, trong đầu chỉ có duy nhất một việc.
Không nên chỉ có cuộc sống của một mình tôi bị đảo lộn, tan nát, không có lấy một ngày yên ổn.
Những đau khổ tôi phải chịu tôi cũng muốn người nhà kẻ đó nếm thử.
Thế là tôi đã chuyển nhà, chuyển trường, và tìm đến Tiêu Ngôn.
Khác với tưởng tượng ban đầu của tôi, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Ngôn tôi có cảm giác anh không hề giống với tên đàn ông dơ bẩn kia.
Nhưng như thế thì có sao, anh là con trai của kẻ đó là được rồi.
Tôi đã bị ham muốn báo thù của mình che mờ hai mắt, đánh mất lý trí.
Tôi tiếp cận anh, giành được niềm tin từ anh.
Tôi muốn anh cũng phải sống trong những ngày đau khổ.
Anh làm việc ở cửa hàng tiện lợi, tôi tới đó sau đấy anh mất việc.
Nhà anh, tôi tới đó, sau đấy danh dự của anh trong mắt hàng xóm càng tệ hại hơn.
Tôi cho rằng chỉ cần có càng nhiều người biết được chuyện của anh, châm chọc mắng chửi anh thì tôi sẽ đạt được khoái cảm khi trả , từ đó sẽ được giải thoát.
Nhưng tôi sai rồi.
Kể từ khi anh cổ vũ tôi thi lên đại học, hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.
Kể từ khi anh bảo tôi đeo khẩu trang thì mới đồng ý đưa tôi về nhà.
Kể từ khi anh ra dáng người lớn, không để ý nói từ lúc bố anh vắng nhà anh đã lớn lên trong sự giúp đỡ của người khác như thế nào.
Thì tôi đã bừng tỉnh.
Tôi nhận ra những gì mình làm khi trước hoang đường cỡ nào, độc ác cỡ nào.
Điên rồ cỡ nào.
Vậy mà tôi lại có suy nghĩ làm tổn thương người khác để giải thoát cho chính mình.
Tôi thế này thì có gì khác tên không bằng sinh kia không.
Tiêu Ngôn và bố anh khác nhau, cũng khác tôi.
Anh là một đứa trẻ ngoan, trong sáng, sạch sẽ và sáng ngời.
Anh nên có một tương lai tươi đẹp, rực rỡ.
Thế là tôi đã từ bỏ việc trả , cũng là buông tha cho chính mình.
Có điều tôi thật sự không ngờ rằng, Từ Tình lại theo tôi đến tận đây.
Sự xuất hiện của chị ấy đã nhắc nhở tôi, mình đã từng làm ra nhiều chuyện hạ như thế nào với Tiêu Ngôn.
Từ Tình mất đi đứa con đầu lòng với anh trai tôi, tôi biết chị ấy đau lòng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Thế nên chị ấy rất ủng hộ suy nghĩ trả khi đó của tôi.
Nhưng bây giờ tôi mong rằng Tiêu Ngôn có thể thực hiện được giấc mộng của anh.
Chỉ cần đỗ đại học, đi đến một vùng đất không ai biết anh là ai, anh có thể sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thế nên tôi đã nói với Từ Tình, tôi không muốn trả nữa.
Từ Tình rất kích động, chị ấy nói tôi mềm lòng, mắt nhìn người còn quá nông cạn.
Cha nào con nấy, Từ Tình cố chấp cho rằng Tiêu Ngôn không xứng nhận được sự cảm thông.
Chị ấy nói nếu như tôi không làm thì chị ấy sẽ làm.
Tóm lại, Tiêu Ngôn nên chịu một phần vì hành vi sai trái của Tiêu Bình.
Tôi không muốn để chị ấy đi tương lai của Tiêu Ngôn, anh vất vả kiếm như thế, mong chờ vào cuộc sống đại học như thế.
Tôi cầu xin Từ Tình, cầu xin chị ấy hãy bỏ qua cho Tiêu Ngôn, tha cho một người vô tội.
Từ Tình không cho là thế, chị ấy nở nụ cười điên cuồng rồi nói: “Ai không vô tội chứ? Em không vô tội sao? Anh trai em không vô tội sao? Đứa con của chị và anh trai em không vô tội sao?”
Chị ấy không nghe lọt tai những lời tôi nói, đứng dậy định rời đi.
Trong tình thế cấp bách tôi nắm lấy tay chị ấy rồi nhỏ giọng cầu xin: “Chính vì chúng ta là người vô tội nên chúng ta mới hiểu rõ nhất cảm giác sống không bằng này. Chúng ta không có vận mệnh tránh được cảnh ngộ ấy nhưng Tiêu Ngôn có thể. Hơn nữa nếu như anh em biết được chuyện này, anh ấy sẽ không đồng ý cho chúng ta làm thế đâu.”
Từ Tình nghe xong thì dừng bước.
Con người ai cũng có điểm yếu và anh trai tôi chính là điểm yếu của Từ Tình.
Chị ấy không nghe lời tôi nói nhưng chắc chắn sẽ để ý đến cảm nhận của anh trai tôi.
Một lúc lâu sau, Từ Tình thở dài.
Tôi có thể cảm nhận được bàn tay của chị ấy đang run lên bần bật.
Chị ấy không ngoảnh đầu lại nhưng tôi đoán có lẽ nước mắt chị ấy đã rơi.
Từ Tình nói: “Kiều Kiều, sao chị không biết mình làm như thế là sai chứ, nhưng chị biết phải làm sao chị không thoát ra được…”
Nhưng cuối cùng vì không muốn anh tôi phải thất vọng không muốn trở thành kiểu người anh tôi ghét nhất chị ấy đã đồng ý với tôi buông tha cho Tiêu Ngôn.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Từ Tình, tôi không chắc chị ấy có giữ đúng lời hứa của mình hay không nhưng có một chuyện tôi rất chắc chắn tôi không thể gần gũi với Tiêu Ngôn như thế nữa.
Từ Tình có thể tiếp cận Tiêu Ngôn thông qua tôi, tôi sẽ không cho chị ấy cơ hội đó.
Tương lai, Tiêu Ngôn sẽ có con đường của riêng mình.