Bạch Kỳ buồn cười.Nàng là thuộc về hắn, cùng hắn gắt gao tương gắn, hoàn mỹ kết hợp.Nàng vốn sinh ra đã thuộc về hắn.Bất luận kẻ nào cũng không thể cướp nàng đi....
Hắn khẽ cắn đôi mỏng của nàng, đầu lưỡi men theo viền môi, lan dần đến cằm, cái cổ trắng ngần, cuối cùng mút nhẹ vào xương quai xanh gợi cảm...Hắn dùng đầu lưỡi cảm thụ da thịt non mịn của nàng, hai tay tinh tế xoa nhẹ hai bên eo, trườn lên trên ngực....
Tất cả không làm hắn thỏa mãn, ngược lại lại càng thêm đói khát...
Hai tay thon dài giải khai cúc áo vướng bận, cách yếm vuốt ve hai luồng nhũ phong mềm mại...Da thịt trắng ngần, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ gần như khiến hắn nghẹn lại, thô xuyễn :"Ca Nhi, Ca Nhi....Em đẹp quá..."
Hắn dời xuống phía dưới, nâng lên một nhũ câu, thuần thục ngậm vào, biến nó trở nên cương cứng...
Nhũ câu truyền đến cảm giác ẩm ướt và ấm áp hút khiến nàng trở nên khô nóng, hắn giữ lực đạo lúc nặng lúc nhẹ khiến nàng khó có thời gian phân tâm, chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ :"Ân...a..a"
Bạch Ca nhìn hắn ghé vào trước ngực nhẹ nhàng gặm cắn, trong lòng là vô tận thỏa mãn.Nàng vươn tay trái đặt lên cổ hắn, ôm lấy thân thể cao ngất của hắn, hơi thở hừng hực bên tai....
"Kỳ ca, ta...ta khó chịu..."
Đúng lúc này Bạch Kỳ lại dừng lại, hắn đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, trong mắt rất kiên định :"Bạch Ca, em có chắc với quyết định này không?"
Hắn còn nhỡ rõ, nàng khi ấy hoảng sợ níu lấy tay áo hắn, nức nở : " Kỳ ca...Kỳ...Không nên theo Bạch Dương Y kết hôn với nhau được không?.... Không, không, đã tuyên bố rồi, vậy có thể hủy bỏ hay không?Hủy bỏ tất cả, không nên lấy người khác..."
Bạch Ca ngơ ngác nhìn hắn, Bạch Kỳ lại mềm lòng, hắn lấy tay âu yếm lau nước mắt cho nàng, bạc môi hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại, dỗ dành...:"Ngoan, ngoan....Ca nhi của ta... Nói cho ta biết, nói cho ta biết vì sao không cho ta đính hôn? Vì sao không cho ta lấy người khác? Nói cho ta, rồi cái gì ta cũng chiều theo ý ngươi, chịu không?"
Thấp giọng sủng nịch, quen thuộc tiếng nói khiến Bạch ca an tâm rất nhiều, nàng không biết lấy đâu khí lực mà lôi kéo tay hắn : " Không nên, ta không cho ngươi đính hôn....Huynh là của ta, trước đây huynh nói qua, huynh là thuộc về ta..."
Câu chữ vì khóc mà không rõ ràng, giọng nói cũng không êm tai, nhưng vào trong tai Bạch kỳ lại là lời tâm tình ngọt ngào nhất...
Hắn hôn đến khóe mắt nàng :"Ngoan ngoãn, Ca Nhi thật ngoan ngoãn...Ta là của em, ta thuộc về em, chỉ thuộc về một mình Ca nhi...Vậy em thì sao?Em còn chưa thuộc về ta đây...Có muốn hay không lại từ chối ta, có muốn hay không lại buông tay ta, có muốn hay không quên đi ta...Nói cho ta biết, ta sẽ hủy bỏ đính hôn.Chỉ cần nói cho ta biết..."
Mỗi câu chữ nói thật chậm, như muốn tiến sâu vào lòng nàng...
Bạch Ca vuốt ve gương mặt hắn :"Từ bỏ...Ta từ bỏ...Chúng ta vốn thuộc về nhau.Không hôn lễ, không Bạch Dương Y.Có được không?"
Từng câu từng chữ như gõ thẳng vào đáy lòng Bạch Kỳ, mềm mại khó tin.
"Tốt.Không có người khác.Ngươi là của ta, không nên lại muốn rời khỏi."
Bạch Ca nghe được hắn hứa hẹn, thoải mái mỉm cười, đáy mắt còn chưa khô, nục cười tuyệt đối không dễ xem nhưng trong mắt Bạch Kỳ lại là độc nhất vô nhị, giống như chính cô gái của hắn...
Hắn chậm dãi cúi đầu, liếm nhẹ lên đỉnh mũi hồng hồng, sủng nịch tươi cười :"Lớn như vậy rồi còn khóc nhè a~"
Hết thảy lại trở về như trước, nàng lại là trong lòng hắn trân bảo, nhận hết sủng nịch, yêu chiều...
Trong lòng mềm mại tê dại, Bạch Ca chủ động mở ra môi đỏ mọng hôn lên má hắn...
Bạch Kỳ thở dài, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, từ ôn nhu ma sát đến nóng bỏng đem đầu lưỡi lục lọi trong khoang miệng nàng, khiêu khích nàng thở gấp :"Ca nhi...Ca nhi...Thật đúng là tiểu yêu tinh..Để ta đói lâu như vậy.."
Bạch Ca kiễng chân, thân hình dán sát vào hắn...Hắn đè lại nàng hậu lưng, đi xuống chà sát cái mông rất tròn, kéo nàng sát lại...
Tê dại truyền khắp toàn thân, khiến Bạch Ca run rẩy, nàng ngửa cổ than nhẹ :"Ân...a..ân"
Bạc môi ngậm lấy nàng viền tai đã đỏ như lửa, nghe nàng quyến rũ động lòng rên rỉ :"Ngốc Ca nhi...Ta đã cho em cơ hội, nếu hiện tại em không từ chối, sau này cũng đừng trách ta..."
Dưới lầu đột nhiên truyền đên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Có phải hay không hắn cuối cùng tuyên bố mất rồi...
Cuối cùng, Bạch Ca lớn tiếng khóc lên.
Hắn cuối cùng thuộc về người khác, cuối cùng bước ra khỏi thế giới của nàng....
Nàng đánh mất hắn! Từ nay về sau chỉ còn mình nàng.
Từ nay về sau không hỉ không bi.
Không, không nên, không nên rời khỏi nàng, không nên buông tha cho nàng. . . . Nàng làm có thể mất đi hắn, nàng làm sao có thể mất đi hắn.
Mất đi rồi, nàng làm sao một mình trải qua tất cả? Làm sao có thể qua?
Nàng căn bản là không thể mất đi hắn .
Vì sao đến bây giờ mới hiểu được đây!
Nàng muốn đi tìm hắn, muốn đưa hắn trở về,...Huynh muội thì sao?
Nhưng mà hắn thích nàng sao?Hắn. . . . . Còn có thể trở về bên cạnh nàng sao?
Thân thể nghiêng ngả của nàng lảo đảo đứng dậy, giống như chạy trốn mà bước đi, nàng muốn đi tìm hắn, nàng phải tìm được hắn.
Yêu cũng như giấc mộng cứ mê mê tỉnh tỉnh luẩn quẩn trong một vòng tròn được mất hợp tan cứ như vậy mà triền miên trong ảo mộng có thể điên cuồng mà cũng có thể hạnh phúc tột độ.Người trong cuộc thì mù quáng người ngoài cuộc thì mắt sáng.Thế nên người ta mới có câu "không điên không dại sao gọi là yêu..."
Khi Bạch Ca bước vào sảnh đường, mọi người đều bị bộ dạng của nàng dọa sợ...
Nàng mặc áo dài trắng chấm đất, tóc tai dối bời, nước mắt dàn dụa....
Mảnh mai và tinh khiết như giọt sương, khiến người ta thương tiếc......
Bạch Kỳ cũng nhìn thấy nàng...
Nàng cuối cùng đến tìm hắn rồi...
Hắn biết nàng thích hắn, không phải là huynh muội bình thường thích...Nhưng hắn rất sợ, với cá tính của nàng, nàng sẽ không dám đối mặt...Hắn sợ nàng vẫn sẽ tiếp tục yên lặng...Thật may...
Kỳ thật, hắn vẫn ở đây...
Cho dù nàng đi rất xa hắn vẫn ở đây...
Chỉ cần nàng trở về, hắn vẫn khăng khăng một mực....
Mọi người xung quanh như vẫn còn sững sờ, không ai có động tác.
Cuối cùng, như dài hàng thế kỷ, Bạch ca nắm được tay Bạch Kỳ.Cho dù đã bắt được, bàn tay vẫn là kịch liệt run rẩy, cúi đầu lặp lại "Kỳ, Kỳ. . . ."
Bạch Kỳ dang tay ôm choàng lấy nàng...
Nhìn nàng sợ hãi thống khổ,cảm giác ngọt ngào, đau lòng phức tạp hành hạ hắn , nhượng hắn thầm nghĩ đem nàng ôm vào trong ngực.Hắn nhỏ giọng dỗ dành :"Ngoan, ngoan, ta biết.Ta đều biết...Chúng ta ra ngoài nói"
Bạch Kỳ ôm Bạch Ca ra ngoài, để lại cả sảnh đường như chết lặng.Vẫn thường nghe nói huynh muội Bạch phủ có quan hệ rất tốt, nhưng không ai ngờ tốt đến trình độ này....
Giống như là đang dỗ dành tình nhân hơn là một người muội muội...
Bạch Kỳ buồn cười.Nàng là thuộc về hắn, cùng hắn gắt gao tương gắn, hoàn mỹ kết hợp.Nàng vốn sinh ra đã thuộc về hắn.Bất luận kẻ nào cũng không thể cướp nàng đi....
Hắn khẽ cắn đôi mỏng của nàng, đầu lưỡi men theo viền môi, lan dần đến cằm, cái cổ trắng ngần, cuối cùng mút nhẹ vào xương quai xanh gợi cảm...Hắn dùng đầu lưỡi cảm thụ da thịt non mịn của nàng, hai tay tinh tế xoa nhẹ hai bên eo, trườn lên trên ngực....
Tất cả không làm hắn thỏa mãn, ngược lại lại càng thêm đói khát...
Hai tay thon dài giải khai cúc áo vướng bận, cách yếm vuốt ve hai luồng nhũ phong mềm mại...Da thịt trắng ngần, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ gần như khiến hắn nghẹn lại, thô xuyễn :"Ca Nhi, Ca Nhi....Em đẹp quá..."
Hắn dời xuống phía dưới, nâng lên một nhũ câu, thuần thục ngậm vào, biến nó trở nên cương cứng...
Nhũ câu truyền đến cảm giác ẩm ướt và ấm áp hút khiến nàng trở nên khô nóng, hắn giữ lực đạo lúc nặng lúc nhẹ khiến nàng khó có thời gian phân tâm, chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ :"Ân...a..a"
Bạch Ca nhìn hắn ghé vào trước ngực nhẹ nhàng gặm cắn, trong lòng là vô tận thỏa mãn.Nàng vươn tay trái đặt lên cổ hắn, ôm lấy thân thể cao ngất của hắn, hơi thở hừng hực bên tai....
"Kỳ ca, ta...ta khó chịu..."
Đúng lúc này Bạch Kỳ lại dừng lại, hắn đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, trong mắt rất kiên định :"Bạch Ca, em có chắc với quyết định này không?"
Hắn còn nhỡ rõ, nàng khi ấy hoảng sợ níu lấy tay áo hắn, nức nở : " Kỳ ca...Kỳ...Không nên theo Bạch Dương Y kết hôn với nhau được không?.... Không, không, đã tuyên bố rồi, vậy có thể hủy bỏ hay không?Hủy bỏ tất cả, không nên lấy người khác..."
Bạch Ca ngơ ngác nhìn hắn, Bạch Kỳ lại mềm lòng, hắn lấy tay âu yếm lau nước mắt cho nàng, bạc môi hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại, dỗ dành...:"Ngoan, ngoan....Ca nhi của ta... Nói cho ta biết, nói cho ta biết vì sao không cho ta đính hôn? Vì sao không cho ta lấy người khác? Nói cho ta, rồi cái gì ta cũng chiều theo ý ngươi, chịu không?"
Thấp giọng sủng nịch, quen thuộc tiếng nói khiến Bạch ca an tâm rất nhiều, nàng không biết lấy đâu khí lực mà lôi kéo tay hắn : " Không nên, ta không cho ngươi đính hôn....Huynh là của ta, trước đây huynh nói qua, huynh là thuộc về ta..."
Câu chữ vì khóc mà không rõ ràng, giọng nói cũng không êm tai, nhưng vào trong tai Bạch kỳ lại là lời tâm tình ngọt ngào nhất...
Hắn hôn đến khóe mắt nàng :"Ngoan ngoãn, Ca Nhi thật ngoan ngoãn...Ta là của em, ta thuộc về em, chỉ thuộc về một mình Ca nhi...Vậy em thì sao?Em còn chưa thuộc về ta đây...Có muốn hay không lại từ chối ta, có muốn hay không lại buông tay ta, có muốn hay không quên đi ta...Nói cho ta biết, ta sẽ hủy bỏ đính hôn.Chỉ cần nói cho ta biết..."
Mỗi câu chữ nói thật chậm, như muốn tiến sâu vào lòng nàng...
Bạch Ca vuốt ve gương mặt hắn :"Từ bỏ...Ta từ bỏ...Chúng ta vốn thuộc về nhau.Không hôn lễ, không Bạch Dương Y.Có được không?"
Từng câu từng chữ như gõ thẳng vào đáy lòng Bạch Kỳ, mềm mại khó tin.
"Tốt.Không có người khác.Ngươi là của ta, không nên lại muốn rời khỏi."
Bạch Ca nghe được hắn hứa hẹn, thoải mái mỉm cười, đáy mắt còn chưa khô, nục cười tuyệt đối không dễ xem nhưng trong mắt Bạch Kỳ lại là độc nhất vô nhị, giống như chính cô gái của hắn...
Hắn chậm dãi cúi đầu, liếm nhẹ lên đỉnh mũi hồng hồng, sủng nịch tươi cười :"Lớn như vậy rồi còn khóc nhè a~"
Hết thảy lại trở về như trước, nàng lại là trong lòng hắn trân bảo, nhận hết sủng nịch, yêu chiều...
Trong lòng mềm mại tê dại, Bạch Ca chủ động mở ra môi đỏ mọng hôn lên má hắn...
Bạch Kỳ thở dài, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, từ ôn nhu ma sát đến nóng bỏng đem đầu lưỡi lục lọi trong khoang miệng nàng, khiêu khích nàng thở gấp :"Ca nhi...Ca nhi...Thật đúng là tiểu yêu tinh..Để ta đói lâu như vậy.."
Bạch Ca kiễng chân, thân hình dán sát vào hắn...Hắn đè lại nàng hậu lưng, đi xuống chà sát cái mông rất tròn, kéo nàng sát lại...
Tê dại truyền khắp toàn thân, khiến Bạch Ca run rẩy, nàng ngửa cổ than nhẹ :"Ân...a..ân"
Bạc môi ngậm lấy nàng viền tai đã đỏ như lửa, nghe nàng quyến rũ động lòng rên rỉ :"Ngốc Ca nhi...Ta đã cho em cơ hội, nếu hiện tại em không từ chối, sau này cũng đừng trách ta..."