Ta vỗ vỗ vai tiểu muội muội, các nàng còn không biết xém chút nữa thanh danh của mình đã bị Giang Uyển kéo xuống nước.
Cũng may, tai họa đã được giải quyết, danh tiếng tiểu thư khuê các của phủ Tề Quốc công vẫn còn.
Nhưng có bài học Giang Uyển trước mắt, ta không thể không phòng bị. Nên mượn dịp ghé sang phòng các muội muội ngồi chơi, nhìn xem trong phòng có gì lạ không, nha hoàn là người như thế nào.
Về phần phủ Ninh Viễn hầu, không có sự trợ giúp của phủ Tề Quốc công như kiếp trước, Vệ Cư An cũng không được phụ thân tiến cử một chức quan nào hết.
Nếu muốn làm quan, chỉ có thể tự mình tham gia Khoa cử.
Nhưng Khoa cử là một chuyện cần phải hao tốn nhiều tâm tư cũng như sức lực, nhưng Vệ cư An đang nuôi dưỡng Giang Uyển bên ngoài, hai người đang lúc nùng tình mật ý, sao có thể chuyên tâm đọc sách.
Kỳ thi đầu tiên vào mùa xuân, hắn đã thi rớt.
Khi nghe được tin này, ta đang chuẩn bị làm lễ dạm hỏi. Mẫu thân rút kinh nghiệm từ việc của Giang Uyển, ngoài lựa chọn dòng dõi, còn chú trọng phẩm hạnh của nhà trai.
Bà chọn lựa đã lâu, khó khăn lắm mới chọn được một người vừa lòng đẹp ý, thì bên ngoài lại xảy ra chuyện.
Có người đồn rằng, tiểu thư Giang gia đang làm ngoại thất cho thế tử phủ Ninh viễn hầu. Chuyện đồn rõ ràng có người mắt thấy tai nghe, trong lúc nhất thời, nữ nhi Giang gia đều đang rất tức giận.
“Không biết là ai rảnh rỗi ở bên ngoài tung tin đồn về chúng ta vậy?”
"Nói cho ta biết, xem ta có xé nát miệng bọn họ hay không!"
“Rõ ràng là thế tử của phủ Ninh Viễn hầu phẩm hạnh không tốt, chính thê chưa cưới đã tự mình nuôi ngoại thất. Hiện giờ ai cũng biết, lại đem phủ Tề Quốc công chúng ta ra làm lá chắn, thật là không biết liêm sỉ!”
Mấy tiểu muội muội ríu rít không ngừng, ta và mẫu thân lại không nói lời nào.
Ngày ấy sau khi tiễn Giang Uyển đi, mấy ma ma đi theo ta và mẫu thân hôm đó đều lấy cơ đưa linh cửu của Giang Uyển về quê mà thả bọn họ về với gia đình.
Người khác không biết, còn tưởng Tam tiểu thư Giang gia đã chết, chỉ còn lại mấy tiểu thư, Đại tiểu thư đã sớm xuất giá, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư còn chưa đến tuổi cập kê.
Chỉ có Nhị tiểu thư là ta đã qua tuổi cập kê, hiện đang là lúc nghị thân.
Chút tin đồn nhảm nhí này truyền ra, rõ ràng là nhắm đến ta.
Việc này chắc chắn có liên quan đến phủ Ninh Viễn hầu, bởi vì ngoại trừ ta và mẫu thân chỉ có bọn người Vệ Cư An của phủ Ninh Viễn hầu là biết Giang Uyển vẫn còn sống.
Mẫu thân tức đến trắng mặt, hung hăng ném khăn xuống đất mà chửi: “Hay cho một tên lòng lang dạ sói, hại một nữ nhi của ta còn chưa đủ, còn muốn hại thêm một nữ nhi khác của ta, bọn người Ninh Viễn hầu thật sự không sợ tổn thọ sao?”
Nếu bọn họ sợ thì ngay từ đầu đã không tính kế lên người ta.
Ta nhớ đến khuôn mặt đầy toan tính của Ninh Viễn hầu phu nhân, chợt cảm thấy lạnh người.
Nữ nhân này quỷ kế quá nhiều, khó mà đề phòng.
Bà ta nhất định biết được Vệ Cư An đang nuôi Giang Uyển ở bên ngoài, cho nên mới truyền ra lời đồn, để phủ Tề Quốc công chúng ta đứng ra giải thích.
Đề phòng Giang gia chúng ta không nhận người, bà ta chắc chắn đang nắm điểm yếu nào đó.
Nhớ tới tay nải khi Giang Uyển bỏ trốn có mang theo, bên trong là y phục thường ngày, trang sức, còn có mấy quyển thoại bản mà nàng ta xem như sinh mạng.
Trang phục là do tiệm may làm, trang sức cũng là mua từ bên ngoài, không có gì đủ đế chứng minh thân phận của nàng ta.
Vậy điểm yếu trong tay Ninh Viễn hầu phu nhân là gì?
Ta ngồi yên mà suy nghĩ, quay đầu thấy chính mình trong gương bỗng nhiên giật mình. Có lẽ ta đã tính sai rồi, Ninh Viễn hầu phu nhân căn bản trong tay không hề có điểm yếu của Giang Uyển, bà ta đang nhắm vào ta, vậy trong tay bà ta đang nắm là điểm yếu của ta.
“Hướng Trúc! Hướng Trúc!”
Ta kêu lớn, Hướng Trúc hoảng sợ vội vã chạy vào: “Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?”
Cũng may, tai họa đã được giải quyết, danh tiếng tiểu thư khuê các của phủ Tề Quốc công vẫn còn.
Nhưng có bài học Giang Uyển trước mắt, ta không thể không phòng bị. Nên mượn dịp ghé sang phòng các muội muội ngồi chơi, nhìn xem trong phòng có gì lạ không, nha hoàn là người như thế nào.
Về phần phủ Ninh Viễn hầu, không có sự trợ giúp của phủ Tề Quốc công như kiếp trước, Vệ Cư An cũng không được phụ thân tiến cử một chức quan nào hết.
Nếu muốn làm quan, chỉ có thể tự mình tham gia Khoa cử.
Nhưng Khoa cử là một chuyện cần phải hao tốn nhiều tâm tư cũng như sức lực, nhưng Vệ cư An đang nuôi dưỡng Giang Uyển bên ngoài, hai người đang lúc nùng tình mật ý, sao có thể chuyên tâm đọc sách.
Kỳ thi đầu tiên vào mùa xuân, hắn đã thi rớt.
Khi nghe được tin này, ta đang chuẩn bị làm lễ dạm hỏi. Mẫu thân rút kinh nghiệm từ việc của Giang Uyển, ngoài lựa chọn dòng dõi, còn chú trọng phẩm hạnh của nhà trai.
Bà chọn lựa đã lâu, khó khăn lắm mới chọn được một người vừa lòng đẹp ý, thì bên ngoài lại xảy ra chuyện.
Có người đồn rằng, tiểu thư Giang gia đang làm ngoại thất cho thế tử phủ Ninh viễn hầu. Chuyện đồn rõ ràng có người mắt thấy tai nghe, trong lúc nhất thời, nữ nhi Giang gia đều đang rất tức giận.
“Không biết là ai rảnh rỗi ở bên ngoài tung tin đồn về chúng ta vậy?”
"Nói cho ta biết, xem ta có xé nát miệng bọn họ hay không!"
“Rõ ràng là thế tử của phủ Ninh Viễn hầu phẩm hạnh không tốt, chính thê chưa cưới đã tự mình nuôi ngoại thất. Hiện giờ ai cũng biết, lại đem phủ Tề Quốc công chúng ta ra làm lá chắn, thật là không biết liêm sỉ!”
Mấy tiểu muội muội ríu rít không ngừng, ta và mẫu thân lại không nói lời nào.
Ngày ấy sau khi tiễn Giang Uyển đi, mấy ma ma đi theo ta và mẫu thân hôm đó đều lấy cơ đưa linh cửu của Giang Uyển về quê mà thả bọn họ về với gia đình.
Người khác không biết, còn tưởng Tam tiểu thư Giang gia đã chết, chỉ còn lại mấy tiểu thư, Đại tiểu thư đã sớm xuất giá, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư còn chưa đến tuổi cập kê.
Chỉ có Nhị tiểu thư là ta đã qua tuổi cập kê, hiện đang là lúc nghị thân.
Chút tin đồn nhảm nhí này truyền ra, rõ ràng là nhắm đến ta.
Việc này chắc chắn có liên quan đến phủ Ninh Viễn hầu, bởi vì ngoại trừ ta và mẫu thân chỉ có bọn người Vệ Cư An của phủ Ninh Viễn hầu là biết Giang Uyển vẫn còn sống.
Mẫu thân tức đến trắng mặt, hung hăng ném khăn xuống đất mà chửi: “Hay cho một tên lòng lang dạ sói, hại một nữ nhi của ta còn chưa đủ, còn muốn hại thêm một nữ nhi khác của ta, bọn người Ninh Viễn hầu thật sự không sợ tổn thọ sao?”
Nếu bọn họ sợ thì ngay từ đầu đã không tính kế lên người ta.
Ta nhớ đến khuôn mặt đầy toan tính của Ninh Viễn hầu phu nhân, chợt cảm thấy lạnh người.
Nữ nhân này quỷ kế quá nhiều, khó mà đề phòng.
Bà ta nhất định biết được Vệ Cư An đang nuôi Giang Uyển ở bên ngoài, cho nên mới truyền ra lời đồn, để phủ Tề Quốc công chúng ta đứng ra giải thích.
Đề phòng Giang gia chúng ta không nhận người, bà ta chắc chắn đang nắm điểm yếu nào đó.
Nhớ tới tay nải khi Giang Uyển bỏ trốn có mang theo, bên trong là y phục thường ngày, trang sức, còn có mấy quyển thoại bản mà nàng ta xem như sinh mạng.
Trang phục là do tiệm may làm, trang sức cũng là mua từ bên ngoài, không có gì đủ đế chứng minh thân phận của nàng ta.
Vậy điểm yếu trong tay Ninh Viễn hầu phu nhân là gì?
Ta ngồi yên mà suy nghĩ, quay đầu thấy chính mình trong gương bỗng nhiên giật mình. Có lẽ ta đã tính sai rồi, Ninh Viễn hầu phu nhân căn bản trong tay không hề có điểm yếu của Giang Uyển, bà ta đang nhắm vào ta, vậy trong tay bà ta đang nắm là điểm yếu của ta.
“Hướng Trúc! Hướng Trúc!”
Ta kêu lớn, Hướng Trúc hoảng sợ vội vã chạy vào: “Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?”