Cùng lúc đó, tin tức nơi in thoại bản cũng bị niêm phong, nhưng không rõ kẻ đứng sau là ai.
Hôm sau, ta ngồi trên lầu cao, nghe con hát xướng từ.
“Tối ái tây hồ nhị nguyệt thiên, đào hoa đái vũ liễu sinh yên. Thập thế tu đắc đồng thuyền độ, bách thế tu đắc cộng chẩm miên.” (Ta thích nhất là thời tiết Tây Hồ tháng hai, nước mưa dính trên hoa đào, liễu rũ như sương. tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu ngàn năm mới cùng chăn gối.)
Ta vẫy tay, sai người mời vị Tiên sinh viết ca từ đó đến, ta sẽ trọng thưởng.
Vị Tiên sinh đó đến, đứng cách một bức bình phong, dáng vẻ cao gầy.
“Tiểu nhân bái kiến phu nhân.”
Giọng nói trầm thấp, không giống giọng của nam nhân.
“Lấy bức bình phong ra đi!”
Ta lộ mặt ra nhìn nàng, nàng cũng trộm nhìn ta, thấy ta nhìn chằm chằm không buông, nàng ta thẻo bản năng quay đầu đi: “Phu nhân… người nhìn ta làm gì?”
Ta bật cười: “Khi ngươi viết sách to gan đến vậy, khuyên nữ nhi khuê các không tuân lệnh phụ mẫu, mù quáng theo đuổi tình yêu, sao ây giờ lại nhát gan đến vậy?”
Nữ tiên sinh ngẩn người, chỉa vào ta: “Ngươi… ngươi đều biết?”
“Ta không chỉ biết, ta còn xem qua.” Ta nghĩ đến Giang Uyển vì trầm mê vào thoại bản mà quên hết trời đất, nên rất tò mò trong đó viết cái gì? “Ngươi có biết thoại của ngươi viết làm hại bao nhiêu nữ nhi nhà người ta?”
Nữ tiên sinh nghe vậy, thẹn quá hóa giận: “Làm sao những cuốn sách kia có thể làm hại các nàng? Ta đều vì muốn tốt cho các nàng. sinh ra ở thời đại này, lại là thiên kim quý nữ thì còn có thể làm được gì? Còn không phải là con rối tùy người sắp đặt? Đều là nữ nhân với nhau, ta không muốn nhìn thấy các nàng bị hôn nhân trói buộc, làm trâu làm ngựa cho người ta, tuyệt vọng cả đời. Viết sách để khuyên các nàng làm chính chính, thực hiện hoài bão, khuyên các nàng dũng cảm theo đuổi tình yêu, ta có gì sai? Hại chết các nàng không phải là ta, mà là phong kiến lễ giáo!”
Ta cầm cuốn sách trên tay, mở nó ra đưa đến trước mặt nàng ta.
“Ngươi khuyên các nàng không nên nghe lời phụ mẫu, chỉ biết nghĩ cho bản thân, một lòng theo đuổi tình yêu. Lại không viết khi các nàng cãi lời phụ mẫu, bỏ nhà ra đi, ngày sau sẽ sống như thế nào, cũng không nói cho các nàng niết sau khi bỏ qua mai mối, sống tằng tịu với nhau, làm sao nhìn ánh mắt người đời. Ngươi chỉ khuyên các nàng mù quáng theo đuổi tình yêu, lại không biết các nàng sau khi thoát ly gia tộc, mất đi chỗ dựa, không còn chỗ để đi, chỉ có thể dựa vào nam nhân, mặc nam nhân tùy ý đùa bỡn. Như vậy ngươi vẫn chưa sai sao?”
“Ta.. Ta…” Nữ tiên sinh cứng họng, một hồi lâu mới giảo biện nói: “Cái kia… ta cũng có viết nữ nhân trên đời không nhất thiết làm dây leo bám vào người khác, họ có tham vọng, mưu lược, không màng đích thứ, vì gia quốc đại nghĩa, nửa đời dốc hết tâm huyết.
“Không thể chỉ suốt ngày yêu đương, phải có hùng tâm chí lớn nữa.”
“Ha!” Ta cười lạnh một tiếng. “Xin hỏi cô nương đương kim bệ hạ là nam hay nữ? Trong triều đại thần là nam hay nữ? Chế định pháp luật là nam hay nữ? Chủ một nhà là nam hay nữ? Nữ tử sinh ra thời này mỗi một bước đều bị nam nhân chế ngự, nhưng cô nương lại khuyên họ đi tìm nam nhân, tin vào lời hứa của nam nhân. Vì sao ngươi không viết nam nhân vong ân phụ nghĩa sẽ bị đột tử, đại thần tam thê tứ thiếp sẽ bị trời phạt, lưu luyến bướm hoa sẽ bị liệt…? Nếu muốn cảnh giác sao không nói nam nhân cũng nên biết mà cảnh giác? vì sao chỉ dạy nữ nhân tranh đấu, phản kháng, lại không dạy nam nhân tôn trọng nữ tử, kính yêu nữ tử, lấy nữ tử tham chính vì ngạo, lấy nữ tử đa trí vì vinh?”
“Bởi vì…… Bởi vì……”
Nữ tiên sinh không nói nên lời, ta sẽ quyển sách ném vào lò lửa.
“Viết lại lần nữa đi, mở một Thư cục mới trong thành, viết cho tốt, thù lao của nguoi sẽ cao hơn ở Gánh hát này.”
“Thật sao?” Mắt Nữ tiên sinh tỏa sáng: “Ngươi nói phải giữ lời!”
“Tất nhiên ta sẽ giữ lời, Chưởng quầy của Thư cục họ Giang, tên là Vãn, cùng ta có chút quan hệ.”
“Giang…… Vãn…… Giang Uyển không phải là thứ muội của ngươi sao?”
“Là Tam muội muội, không phải thứ muội. Ta quên nói với ngươi, trong cùng một nhà, đích thứ không có quá nhiều khác biệt. Khai chi tán diệp là tâm nguyện của các gia tộc. Người ngoài nhìn vào là sinh từ một phụ thân chứ không phải một mẫu thân. Tiền đồ của phụ thân tỉ lệ thuận với giá trị của nữ nhi. Nư nhi các Viện cùng nhau đồng lòng, cùng vinh cùng nhục. Lần tới ngươi viết thoại bản, không nên quan trọng hóa vấn đề đích thứ, để người ta tin là thật, làm ảnh hưởng hôn sự của nữ nhi!”
Ta đứng dậy, nhờ người đưa hắn về, lại nói Hướng Trúc đi báo tin cho Giang Uyển.
“Nhị tiểu thư nói, nếu sau khi thành thân mà sống không tốt, sẽ hòa li về sống với Giang chưởng quầy, nên Giang chưởng quầy ráng kinh doanh cho tốt!”
- Hết -
Hôm sau, ta ngồi trên lầu cao, nghe con hát xướng từ.
“Tối ái tây hồ nhị nguyệt thiên, đào hoa đái vũ liễu sinh yên. Thập thế tu đắc đồng thuyền độ, bách thế tu đắc cộng chẩm miên.” (Ta thích nhất là thời tiết Tây Hồ tháng hai, nước mưa dính trên hoa đào, liễu rũ như sương. tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu ngàn năm mới cùng chăn gối.)
Ta vẫy tay, sai người mời vị Tiên sinh viết ca từ đó đến, ta sẽ trọng thưởng.
Vị Tiên sinh đó đến, đứng cách một bức bình phong, dáng vẻ cao gầy.
“Tiểu nhân bái kiến phu nhân.”
Giọng nói trầm thấp, không giống giọng của nam nhân.
“Lấy bức bình phong ra đi!”
Ta lộ mặt ra nhìn nàng, nàng cũng trộm nhìn ta, thấy ta nhìn chằm chằm không buông, nàng ta thẻo bản năng quay đầu đi: “Phu nhân… người nhìn ta làm gì?”
Ta bật cười: “Khi ngươi viết sách to gan đến vậy, khuyên nữ nhi khuê các không tuân lệnh phụ mẫu, mù quáng theo đuổi tình yêu, sao ây giờ lại nhát gan đến vậy?”
Nữ tiên sinh ngẩn người, chỉa vào ta: “Ngươi… ngươi đều biết?”
“Ta không chỉ biết, ta còn xem qua.” Ta nghĩ đến Giang Uyển vì trầm mê vào thoại bản mà quên hết trời đất, nên rất tò mò trong đó viết cái gì? “Ngươi có biết thoại của ngươi viết làm hại bao nhiêu nữ nhi nhà người ta?”
Nữ tiên sinh nghe vậy, thẹn quá hóa giận: “Làm sao những cuốn sách kia có thể làm hại các nàng? Ta đều vì muốn tốt cho các nàng. sinh ra ở thời đại này, lại là thiên kim quý nữ thì còn có thể làm được gì? Còn không phải là con rối tùy người sắp đặt? Đều là nữ nhân với nhau, ta không muốn nhìn thấy các nàng bị hôn nhân trói buộc, làm trâu làm ngựa cho người ta, tuyệt vọng cả đời. Viết sách để khuyên các nàng làm chính chính, thực hiện hoài bão, khuyên các nàng dũng cảm theo đuổi tình yêu, ta có gì sai? Hại chết các nàng không phải là ta, mà là phong kiến lễ giáo!”
Ta cầm cuốn sách trên tay, mở nó ra đưa đến trước mặt nàng ta.
“Ngươi khuyên các nàng không nên nghe lời phụ mẫu, chỉ biết nghĩ cho bản thân, một lòng theo đuổi tình yêu. Lại không viết khi các nàng cãi lời phụ mẫu, bỏ nhà ra đi, ngày sau sẽ sống như thế nào, cũng không nói cho các nàng niết sau khi bỏ qua mai mối, sống tằng tịu với nhau, làm sao nhìn ánh mắt người đời. Ngươi chỉ khuyên các nàng mù quáng theo đuổi tình yêu, lại không biết các nàng sau khi thoát ly gia tộc, mất đi chỗ dựa, không còn chỗ để đi, chỉ có thể dựa vào nam nhân, mặc nam nhân tùy ý đùa bỡn. Như vậy ngươi vẫn chưa sai sao?”
“Ta.. Ta…” Nữ tiên sinh cứng họng, một hồi lâu mới giảo biện nói: “Cái kia… ta cũng có viết nữ nhân trên đời không nhất thiết làm dây leo bám vào người khác, họ có tham vọng, mưu lược, không màng đích thứ, vì gia quốc đại nghĩa, nửa đời dốc hết tâm huyết.
“Không thể chỉ suốt ngày yêu đương, phải có hùng tâm chí lớn nữa.”
“Ha!” Ta cười lạnh một tiếng. “Xin hỏi cô nương đương kim bệ hạ là nam hay nữ? Trong triều đại thần là nam hay nữ? Chế định pháp luật là nam hay nữ? Chủ một nhà là nam hay nữ? Nữ tử sinh ra thời này mỗi một bước đều bị nam nhân chế ngự, nhưng cô nương lại khuyên họ đi tìm nam nhân, tin vào lời hứa của nam nhân. Vì sao ngươi không viết nam nhân vong ân phụ nghĩa sẽ bị đột tử, đại thần tam thê tứ thiếp sẽ bị trời phạt, lưu luyến bướm hoa sẽ bị liệt…? Nếu muốn cảnh giác sao không nói nam nhân cũng nên biết mà cảnh giác? vì sao chỉ dạy nữ nhân tranh đấu, phản kháng, lại không dạy nam nhân tôn trọng nữ tử, kính yêu nữ tử, lấy nữ tử tham chính vì ngạo, lấy nữ tử đa trí vì vinh?”
“Bởi vì…… Bởi vì……”
Nữ tiên sinh không nói nên lời, ta sẽ quyển sách ném vào lò lửa.
“Viết lại lần nữa đi, mở một Thư cục mới trong thành, viết cho tốt, thù lao của nguoi sẽ cao hơn ở Gánh hát này.”
“Thật sao?” Mắt Nữ tiên sinh tỏa sáng: “Ngươi nói phải giữ lời!”
“Tất nhiên ta sẽ giữ lời, Chưởng quầy của Thư cục họ Giang, tên là Vãn, cùng ta có chút quan hệ.”
“Giang…… Vãn…… Giang Uyển không phải là thứ muội của ngươi sao?”
“Là Tam muội muội, không phải thứ muội. Ta quên nói với ngươi, trong cùng một nhà, đích thứ không có quá nhiều khác biệt. Khai chi tán diệp là tâm nguyện của các gia tộc. Người ngoài nhìn vào là sinh từ một phụ thân chứ không phải một mẫu thân. Tiền đồ của phụ thân tỉ lệ thuận với giá trị của nữ nhi. Nư nhi các Viện cùng nhau đồng lòng, cùng vinh cùng nhục. Lần tới ngươi viết thoại bản, không nên quan trọng hóa vấn đề đích thứ, để người ta tin là thật, làm ảnh hưởng hôn sự của nữ nhi!”
Ta đứng dậy, nhờ người đưa hắn về, lại nói Hướng Trúc đi báo tin cho Giang Uyển.
“Nhị tiểu thư nói, nếu sau khi thành thân mà sống không tốt, sẽ hòa li về sống với Giang chưởng quầy, nên Giang chưởng quầy ráng kinh doanh cho tốt!”
- Hết -