Nếu như nói gặp nhau là một loại sai, vậy có thể để tôi mắc thêm một sai lầm nữa không?
Nếu như sinh mạng không đồng thời xuất hiện, tôi có thể tham lam mong nhận được sự ấm áp của người, sau đó mỗi đêm đều khổ sở đến tột đỉnh.
--------------------
Mộc Cẩn mỗi ngày đều sinh hoạt đến ba giờ, ngoại trừ bên cạnh có thêm Lam Nhan, tất cả cũng không có gì thay đổi.
Sinh hoạt yên lặng của buổi sáng bị phá vỡ.
Mộc Cẩn ngồi ở chỗ mình, đeo tai nghe vào nghe nhạc, một nữ sinh nổi giận đùng đùng đi tới, một ly nước bị vẫy lên trên bàn của cô, tất cả sách vở cũng bị ‘tai bay vạ gió’.
"Cậu có quan hệ như thế nào với Tô Duyên Hoa, tại sao tôi tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy lại bảo đã có người thích, đó là cậu!"
Mộc Cẩn đang cúi đầu dùng khăn giấy yên lặng lau chùi sách vỡ đột nhiên sững sờ. Chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đều là không thể tin.
"Tôi không biết, cũng không liên quan tới tôi"
"Cậu không biết, giả bộ thanh khiết như vậy, đừng tưởng rằng dáng dấp cậu không tệ lắm nên có thể xứng với Tô Duyên Hoa"
Mộc Cẩn không để ý tới cô ta nữa, cầm túi xách lên chuẩn bị đi, lại bị cô ta trở tay ngăn lại "Không nói rõ ràng tôi sẽ không cho cậu đi"
"Vậy tôi phải làm như thế nào cậu mới cho tôi đi?"
"Trừ phi cậu nói cậu không thích Duyên Hoa một chút nào, cũng sẽ không thích cậu ấy, thấy cậu ấy sẽ tự động rời đi".
"Được, tôi sẽ cố gắng tránh xa cậu ta"
Thấy cô gái kia buông tay, bộ dáng chuẩn bị rời đi, ngẩng đầu lại thấy Tô Duyên Hoa đứng trước cửa phòng học, lòng chợt rung lên một chút, cậu ta nghe thấy chưa nhỉ?
Nhưng lại thay đổi suy nghĩ, mình cũng không liên quan gì, mình thật sự không thích cậu ta. Cần gì phải tự tìm phiền não.
Lẳng lặng đi tới, sát vai anh mà đi qua, vốn đã thấp hơn anh sáu cm, cô cúi đầu nên lại càng không thấy được anh. Cũng tốt, không cần thiết.
Sau lưng có người kêu một tiếng Mộc Cẩn, nhưng cũng chỉ coi như không nghe thấy.
"Duyên Hoa, cậu tới rồi". Cô gái ngông cuồng đó tên là Hạ Noãn, con gái của chủ nhiệm, đã được nuông chiều từ bé, thật đáng tiếc cho một cái tên hay như vậy.
"Tôi cũng chỉ nói một lần, cậu nếu tiếp tục phiền toái đến Mộc Cẩn, cậu chờ gieo gió gặp bão đi"
Bỏ lại một câu nói cùng Hạ Noãn đã ngẩn người mà xoay người ra khỏi phòng học.
Đuổi theo ra khỏi phòng học nhìn Mộc Cẩn đã rời đi, sửng sờ nhìn bóng lưng cô, cậu thật không nhớ sao? Nếu như cậu không nhớ chúng ta có quan hệ gì, tôi nhớ, tôi sẽ khiến cậu nhớ ra.
Cầm túi xách chuẩn bị cho môn học tiếp theo, đưa tay vào bên trong sờ một cái, móc ra lại là một bức thư. Đem đồ vật bên trong bức thư đổ ra, chỉ thấy một thẻ đánh dấu sách, thẻ đánh dấu sách bằng một bông hoa mộc miên đã khô héo, tỉ mỉ nhìn kỹ một chút, là một bông hoa mộc miên thật, màu sắc đỏ rực, chắc hẳn người làm thẻ đánh dấu sách này tốn không ít tâm tư.
Là ai để vào hay là nhầm lẫn? Suy nghĩ một chút cho là người khác cho Lam Nhan, quay đầu hỏi cô ấy.
"Không phải cho tớ, nhưng mà đây là ai cho cậu đấy, thật là đẹp"
"Tớ cũng không biết là ai đặt trong túi xách của tớ, có lẽ là nhầm lẫn thôi. Cậu thích thì tớ cho cậu"
Vui mừng nhận lấy thẻ đánh dấu bằng hoa mộc miên từ trong tay Mộc Cẩn, cẩn thận cầm trong tay mà nhìn, "Phía trên có chữ, là… Cẩn"
Trong nháy mắt biểu tình thất vọng liền hiện lên, "Xem ra là cho cậu, tớ không thể lấy thứ cậu thích được"
"Không nghiêm trọng như vậy chứ? cậu thích thì tớ cho cậu thôi"
"Cũng không cần, nhà cậu không phải có rất nhiều hoa mộc miên sao. Sau này cậu làm một cái đưa cho tớ là được rồi"
"Được". Một chữ đơn giản như vậy coi như là lời hứa hẹn. Mộc Cẩn hiếm khi hứa hẹn, cô sự lời thề đều là ‘hữu khẩu vô tâm’(miệng nói ra nhưng lòng không nghĩ thế).
"Mộc Cẩn, cậu thật là tốt". Lam Nhan lập tức nhào tới, ôm chặt lấy Mộc Cẩn.
Đầu ngón tay Mộc Cẩn hơi run run, nụ cười mang không biết bao nhiêu sủng ái từ từ đưa tay ôm lại cô ấy. Thật là tràn đầy ngạc nhiên, mừng rỡ cùng ấm áp. Thói quen cô độc đối với mọi việc bất thình lình lại trở nên ấm áp, thật là có chút không thích ứng kịp. Nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm.
Mình có thể nhớ nhung loại ấm áp như thế này sao? Mộc Cẩn một lần hỏi bản thân mình, có thể sao?
"Mộc Cẩn, sao này chúng ta chính là bạn rất thân a"
"Ừ, là bạn rất rất thân". Mộc Cẩn trịnh trọng hạ một cam kết.
"Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, tớ cũng sắp chết đói rồi". Hai người ăn ý nhìn nhau cười một tiếng.
Có lẽ cuộc sống chính là cẩu huyết như vậy, bạn sẽ không nghĩ lão Thiên hết lần này đến lần khác an bài cậu ta xuất hiện trước mặt mình. Đúng vậy, Mộc Cẩn gặp Tô Duyên Hoa.
Có lẽ nghĩ là sẽ không gặp, nhưng trái đất tròn, nên rốt cuộc cũng phải gặp.
"Mộc Cẩn, hai người muốn ăn cái gì, hai người tìm một chỗ ngồi trước tôi đi mua đồ ăn cho"
"Tô…" Mộc Cẩn nửa ngày cũng không gọi được tên anh.
"Duyên Hoa, Tô Duyên Hoa, lần này cậu phải nhớ cho kỹ". Giọng gien lẫn giữa mất mát cùng kiên định.
"Cám ơn, tôi cùng Lam Nhan đi mua là được rồi. Không cần làm phiền cậu"
Uyển chuyển cự tuyệt, biểu tình lạnh nhạt, anh bắt đầu hoài nghi cô có thật là không nhớ mình, hay là làm bộ không nhớ.
Lòng giống như mở ra một vết thương, bị đóng băng trong tầm hầm khô khốc ngàn thước, cũng không ai có thể chạm vào.
Nếu như nói một lần vô tình gặp được là trời cao an bài, vậy nhiều lần vô tình gặp được thì là mục tiêu đã định trước.
Xã đoàn chiêu nạp người mới, Lam Nhan biết Mộc Cản đặc biệt thích vẽ tạp chí, giúp cô đăng ký vào xã đoàn văn học. Xã đoàn văn học luôn luôn chọn người ưu tú trúng tuyển lại hoàn toàn không hỏi tới tư liệu của Mộc Cẩn liền cho cô trúng tuyển, dẫn đến Lam Nhan cũng được trúng tuyển.
Hai người vui vẻ chạy ra ngoài ăn mừng một trận.
"Chúc tương lại của chúng ta ngày càng tốt đẹp". Hai người nâng ly, hai ly nước va vào nhau lanh canh.
Đại học truyền thông có một truyền thống văn hoá, chính là học sinh mới tựu trường vừa nhập học sẽ được đón tiếp tới dạ hội mặt nạ, làm cho bọn họ cảm nhận được truyền thông cũng có điểm khác biệt. Có lẽ trong mắt học sinh mới cũng như vậy.
Học sinh cũ thì không cho là như vậy, dạ hội mặt nạ mặc dù không thấy được khuôn mặt, nhưng vẫn là cơ hội tốt để bày tỏ.
Lam Nhan hứng thú bừng bừng kéo Mộc Cẩn tới tiệm lễ phục chọn lễ phục, vào phòng thay quần áo, một bên thử lễ phục một bên thúc giục Mộc Cẩn chọn lễ phục.
Mộc Cẩn không có lòng dạ nào chọn lễ phục, chỉ đưa ngón tay nhỏ nhắn gạt những bộ lễ phục kia qua, "Tớ không thích đâu"
Đi về phía trước một bước, thấy một bộ lễ phục màu xanh nhạt, kiểu trễ vai, đoá hoa đơn giản tô điểm bên hông, sau đó thẳng đứng xuống. Trang nhã lại không mất đi khí chất. Đưa tay sờ một cái, lại rụt tay về.
Lam Nhan từ phòng thay đồ đi ra ngoài thấy Mộc Cẩn đứng trước bộ lễ phục đó, "Rất đẹp mắt, hẳn đặc biệt thích hợp với cậu".
"Cậu quyết định thế nào?"
"Ừ, tớ thích cái này". Ở trước gương chậm rãi vòng vo, nhìn chiếc váy màu tím nhạt trên người Lam Nhan, "Mộc Cẩn, cậu xem, bộ lễ phục đuôi cá này rất thích hợp với tớ đúng không?"
Mộc Cẩn nhàn nhạt cười một tiếng: "Đúng vậy, cậu xinh đẹp nhất".
Thay bộ lễ phục đóng gói bỏ túi chuẩn bị rời đi, Lam Nhan mới nhớ tới Mộc Cẩn hình như còn chưa chọn lễ phục.
"Cậu còn chưa chọn lễ phục sao?"
"Không cần, tớ không thích"
"Vậy nếu không chúng ta đến một tiệm khác xem thử?"
`"Thật sự không cần, một hồi về trường học cậu về phòng trọ trước đi, tớ đi thư viện".
"Vậy cũng được…" Lam Nhan cũng không cưỡng cầu nữa.
Các cô vừa rời đi, một người liền đi vào cửa tiệm kia, "Giúp tôi gói bộ lễ phục màu xanh nhạt kia lại".
Phục vụ viên nhanh chóng đóng gói, "Hoan nghênh ngài đến, lần sau lại tới. Nhất định sẽ giúp ngài mua đồ vui vẻ!"
"Cám ơn"
Thư viện
Mộc Cẩn ở thư thiện từ từ di chuyển, chọn sách mình thích xem. Ngón tay vừa mới đụng phải quyển sách ‘An Ny bảo bối’ nhưng lại bị người khác lấy đi.
Tô Duyên Hoa từ kệ sách vòng qua bên kia đem sách đặt vào trong tay Mộc Cẩn.
"Cậu xem đi, tôi chọn quyển khác". Vừa nói vừa đem sách đặt trở về tay anh.
Anh cũng không nhận lấy, thẳng tay cầm một quyển sách khác, "Tôi xem quyển này là được rồi".
"Cậu còn nhớ chuyện trước bảy tuổi không?". Sau một hồi trầm mặc, anh mở miệng hỏi.
"Tôi không nhớ. Cám ơn sách của cậu, tôi đi trước". Mộc Cẩn không muốn nói nhiều.
Có lẽ phải từng bước từng bước mới có thể giúp cô nhớ lại.
Nếu như sinh mạng không đồng thời xuất hiện, tôi có thể tham lam mong nhận được sự ấm áp của người, sau đó mỗi đêm đều khổ sở đến tột đỉnh.
--------------------
Mộc Cẩn mỗi ngày đều sinh hoạt đến ba giờ, ngoại trừ bên cạnh có thêm Lam Nhan, tất cả cũng không có gì thay đổi.
Sinh hoạt yên lặng của buổi sáng bị phá vỡ.
Mộc Cẩn ngồi ở chỗ mình, đeo tai nghe vào nghe nhạc, một nữ sinh nổi giận đùng đùng đi tới, một ly nước bị vẫy lên trên bàn của cô, tất cả sách vở cũng bị ‘tai bay vạ gió’.
"Cậu có quan hệ như thế nào với Tô Duyên Hoa, tại sao tôi tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy lại bảo đã có người thích, đó là cậu!"
Mộc Cẩn đang cúi đầu dùng khăn giấy yên lặng lau chùi sách vỡ đột nhiên sững sờ. Chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đều là không thể tin.
"Tôi không biết, cũng không liên quan tới tôi"
"Cậu không biết, giả bộ thanh khiết như vậy, đừng tưởng rằng dáng dấp cậu không tệ lắm nên có thể xứng với Tô Duyên Hoa"
Mộc Cẩn không để ý tới cô ta nữa, cầm túi xách lên chuẩn bị đi, lại bị cô ta trở tay ngăn lại "Không nói rõ ràng tôi sẽ không cho cậu đi"
"Vậy tôi phải làm như thế nào cậu mới cho tôi đi?"
"Trừ phi cậu nói cậu không thích Duyên Hoa một chút nào, cũng sẽ không thích cậu ấy, thấy cậu ấy sẽ tự động rời đi".
"Được, tôi sẽ cố gắng tránh xa cậu ta"
Thấy cô gái kia buông tay, bộ dáng chuẩn bị rời đi, ngẩng đầu lại thấy Tô Duyên Hoa đứng trước cửa phòng học, lòng chợt rung lên một chút, cậu ta nghe thấy chưa nhỉ?
Nhưng lại thay đổi suy nghĩ, mình cũng không liên quan gì, mình thật sự không thích cậu ta. Cần gì phải tự tìm phiền não.
Lẳng lặng đi tới, sát vai anh mà đi qua, vốn đã thấp hơn anh sáu cm, cô cúi đầu nên lại càng không thấy được anh. Cũng tốt, không cần thiết.
Sau lưng có người kêu một tiếng Mộc Cẩn, nhưng cũng chỉ coi như không nghe thấy.
"Duyên Hoa, cậu tới rồi". Cô gái ngông cuồng đó tên là Hạ Noãn, con gái của chủ nhiệm, đã được nuông chiều từ bé, thật đáng tiếc cho một cái tên hay như vậy.
"Tôi cũng chỉ nói một lần, cậu nếu tiếp tục phiền toái đến Mộc Cẩn, cậu chờ gieo gió gặp bão đi"
Bỏ lại một câu nói cùng Hạ Noãn đã ngẩn người mà xoay người ra khỏi phòng học.
Đuổi theo ra khỏi phòng học nhìn Mộc Cẩn đã rời đi, sửng sờ nhìn bóng lưng cô, cậu thật không nhớ sao? Nếu như cậu không nhớ chúng ta có quan hệ gì, tôi nhớ, tôi sẽ khiến cậu nhớ ra.
Cầm túi xách chuẩn bị cho môn học tiếp theo, đưa tay vào bên trong sờ một cái, móc ra lại là một bức thư. Đem đồ vật bên trong bức thư đổ ra, chỉ thấy một thẻ đánh dấu sách, thẻ đánh dấu sách bằng một bông hoa mộc miên đã khô héo, tỉ mỉ nhìn kỹ một chút, là một bông hoa mộc miên thật, màu sắc đỏ rực, chắc hẳn người làm thẻ đánh dấu sách này tốn không ít tâm tư.
Là ai để vào hay là nhầm lẫn? Suy nghĩ một chút cho là người khác cho Lam Nhan, quay đầu hỏi cô ấy.
"Không phải cho tớ, nhưng mà đây là ai cho cậu đấy, thật là đẹp"
"Tớ cũng không biết là ai đặt trong túi xách của tớ, có lẽ là nhầm lẫn thôi. Cậu thích thì tớ cho cậu"
Vui mừng nhận lấy thẻ đánh dấu bằng hoa mộc miên từ trong tay Mộc Cẩn, cẩn thận cầm trong tay mà nhìn, "Phía trên có chữ, là… Cẩn"
Trong nháy mắt biểu tình thất vọng liền hiện lên, "Xem ra là cho cậu, tớ không thể lấy thứ cậu thích được"
"Không nghiêm trọng như vậy chứ? cậu thích thì tớ cho cậu thôi"
"Cũng không cần, nhà cậu không phải có rất nhiều hoa mộc miên sao. Sau này cậu làm một cái đưa cho tớ là được rồi"
"Được". Một chữ đơn giản như vậy coi như là lời hứa hẹn. Mộc Cẩn hiếm khi hứa hẹn, cô sự lời thề đều là ‘hữu khẩu vô tâm’(miệng nói ra nhưng lòng không nghĩ thế).
"Mộc Cẩn, cậu thật là tốt". Lam Nhan lập tức nhào tới, ôm chặt lấy Mộc Cẩn.
Đầu ngón tay Mộc Cẩn hơi run run, nụ cười mang không biết bao nhiêu sủng ái từ từ đưa tay ôm lại cô ấy. Thật là tràn đầy ngạc nhiên, mừng rỡ cùng ấm áp. Thói quen cô độc đối với mọi việc bất thình lình lại trở nên ấm áp, thật là có chút không thích ứng kịp. Nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm.
Mình có thể nhớ nhung loại ấm áp như thế này sao? Mộc Cẩn một lần hỏi bản thân mình, có thể sao?
"Mộc Cẩn, sao này chúng ta chính là bạn rất thân a"
"Ừ, là bạn rất rất thân". Mộc Cẩn trịnh trọng hạ một cam kết.
"Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, tớ cũng sắp chết đói rồi". Hai người ăn ý nhìn nhau cười một tiếng.
Có lẽ cuộc sống chính là cẩu huyết như vậy, bạn sẽ không nghĩ lão Thiên hết lần này đến lần khác an bài cậu ta xuất hiện trước mặt mình. Đúng vậy, Mộc Cẩn gặp Tô Duyên Hoa.
Có lẽ nghĩ là sẽ không gặp, nhưng trái đất tròn, nên rốt cuộc cũng phải gặp.
"Mộc Cẩn, hai người muốn ăn cái gì, hai người tìm một chỗ ngồi trước tôi đi mua đồ ăn cho"
"Tô…" Mộc Cẩn nửa ngày cũng không gọi được tên anh.
"Duyên Hoa, Tô Duyên Hoa, lần này cậu phải nhớ cho kỹ". Giọng gien lẫn giữa mất mát cùng kiên định.
"Cám ơn, tôi cùng Lam Nhan đi mua là được rồi. Không cần làm phiền cậu"
Uyển chuyển cự tuyệt, biểu tình lạnh nhạt, anh bắt đầu hoài nghi cô có thật là không nhớ mình, hay là làm bộ không nhớ.
Lòng giống như mở ra một vết thương, bị đóng băng trong tầm hầm khô khốc ngàn thước, cũng không ai có thể chạm vào.
Nếu như nói một lần vô tình gặp được là trời cao an bài, vậy nhiều lần vô tình gặp được thì là mục tiêu đã định trước.
Xã đoàn chiêu nạp người mới, Lam Nhan biết Mộc Cản đặc biệt thích vẽ tạp chí, giúp cô đăng ký vào xã đoàn văn học. Xã đoàn văn học luôn luôn chọn người ưu tú trúng tuyển lại hoàn toàn không hỏi tới tư liệu của Mộc Cẩn liền cho cô trúng tuyển, dẫn đến Lam Nhan cũng được trúng tuyển.
Hai người vui vẻ chạy ra ngoài ăn mừng một trận.
"Chúc tương lại của chúng ta ngày càng tốt đẹp". Hai người nâng ly, hai ly nước va vào nhau lanh canh.
Đại học truyền thông có một truyền thống văn hoá, chính là học sinh mới tựu trường vừa nhập học sẽ được đón tiếp tới dạ hội mặt nạ, làm cho bọn họ cảm nhận được truyền thông cũng có điểm khác biệt. Có lẽ trong mắt học sinh mới cũng như vậy.
Học sinh cũ thì không cho là như vậy, dạ hội mặt nạ mặc dù không thấy được khuôn mặt, nhưng vẫn là cơ hội tốt để bày tỏ.
Lam Nhan hứng thú bừng bừng kéo Mộc Cẩn tới tiệm lễ phục chọn lễ phục, vào phòng thay quần áo, một bên thử lễ phục một bên thúc giục Mộc Cẩn chọn lễ phục.
Mộc Cẩn không có lòng dạ nào chọn lễ phục, chỉ đưa ngón tay nhỏ nhắn gạt những bộ lễ phục kia qua, "Tớ không thích đâu"
Đi về phía trước một bước, thấy một bộ lễ phục màu xanh nhạt, kiểu trễ vai, đoá hoa đơn giản tô điểm bên hông, sau đó thẳng đứng xuống. Trang nhã lại không mất đi khí chất. Đưa tay sờ một cái, lại rụt tay về.
Lam Nhan từ phòng thay đồ đi ra ngoài thấy Mộc Cẩn đứng trước bộ lễ phục đó, "Rất đẹp mắt, hẳn đặc biệt thích hợp với cậu".
"Cậu quyết định thế nào?"
"Ừ, tớ thích cái này". Ở trước gương chậm rãi vòng vo, nhìn chiếc váy màu tím nhạt trên người Lam Nhan, "Mộc Cẩn, cậu xem, bộ lễ phục đuôi cá này rất thích hợp với tớ đúng không?"
Mộc Cẩn nhàn nhạt cười một tiếng: "Đúng vậy, cậu xinh đẹp nhất".
Thay bộ lễ phục đóng gói bỏ túi chuẩn bị rời đi, Lam Nhan mới nhớ tới Mộc Cẩn hình như còn chưa chọn lễ phục.
"Cậu còn chưa chọn lễ phục sao?"
"Không cần, tớ không thích"
"Vậy nếu không chúng ta đến một tiệm khác xem thử?"
`"Thật sự không cần, một hồi về trường học cậu về phòng trọ trước đi, tớ đi thư viện".
"Vậy cũng được…" Lam Nhan cũng không cưỡng cầu nữa.
Các cô vừa rời đi, một người liền đi vào cửa tiệm kia, "Giúp tôi gói bộ lễ phục màu xanh nhạt kia lại".
Phục vụ viên nhanh chóng đóng gói, "Hoan nghênh ngài đến, lần sau lại tới. Nhất định sẽ giúp ngài mua đồ vui vẻ!"
"Cám ơn"
Thư viện
Mộc Cẩn ở thư thiện từ từ di chuyển, chọn sách mình thích xem. Ngón tay vừa mới đụng phải quyển sách ‘An Ny bảo bối’ nhưng lại bị người khác lấy đi.
Tô Duyên Hoa từ kệ sách vòng qua bên kia đem sách đặt vào trong tay Mộc Cẩn.
"Cậu xem đi, tôi chọn quyển khác". Vừa nói vừa đem sách đặt trở về tay anh.
Anh cũng không nhận lấy, thẳng tay cầm một quyển sách khác, "Tôi xem quyển này là được rồi".
"Cậu còn nhớ chuyện trước bảy tuổi không?". Sau một hồi trầm mặc, anh mở miệng hỏi.
"Tôi không nhớ. Cám ơn sách của cậu, tôi đi trước". Mộc Cẩn không muốn nói nhiều.
Có lẽ phải từng bước từng bước mới có thể giúp cô nhớ lại.