Hạ Tri Thư chợp mắt chừng hai mươi phút sau mới tỉnh. Hôm nay thân thể cậu ngoài bị Tưởng Văn Húc giày vò hơi tàn nhẫn hơn một chút, còn lại cũng không có gì quá khó chịu.
Tưởng Văn Húc đang xào rau, Hạ Tri Thư lặng lẽ đứng ở cửa phòng bếp, muốn trải qua ngày bình yên ấm áp hiếm hoi mà thật lâu mới có. Vóc dáng của Tưởng Văn Húc rất đẹp, vai rộng mông căng chân dài, lông mày rậm đầy nam tính, dáng vẻ xắn nửa ống tay áo sơ mi chăm chú xào rau thực sự rất dễ nhìn.
Tưởng Văn Húc vừa quay đầu liền thấy Hạ Tri Thư, hơi hoảng: “Dậy rồi à?” Sau đó cũng cười, không thấy được chút thô bạo nào lúc trước: “Em tính thời gian cũng chuẩn thật, tỉnh dậy là đến giờ cơm luôn.”
Hạ Tri Thư nhẹ giọng đáp, bước tới phụ lấy bát đũa, lúc đi qua Tưởng Văn Húc còn há miệng nếm thử một miếng người kia gắp đến: “Hơi nhạt, nhưng mà đừng thêm muối nữa, khẩu vị nặng quá không tốt cho thân thể.” Nói xong Hạ Tri Thư ngẩn người, lại thấy hơi mỉa mai. Cậu vẫn luôn kiêng khem, không ngờ vẫn mắc bệnh.
Lúc ăn cơm tâm tình của Hạ Tri Thư đã tốt hơn nhiều, món nào cũng nếm thử, trong mắt hơi để lộ ý cười vui vẻ. Mỗi món cậu chỉ gắp một chút, lần lượt khen từng món. Nhưng chút ý cười ấy đã biến thành oan ức mãnh liệt không thể nào che giấu được, song Hạ Trị Thư vẫn cười, để lộ lúm đồng tiền trên má trái hơi gầy: “Tưởng Văn Húc, anh làm gì thì xong sớm tí nha…”
Có lẽ do câu nói này hơi thiên về làm nũng, Tưởng Văn Húc không nghĩ nhiều, tự biết gần đây mình đã lạnh nhạt với Hạ Tri Thư nhiều lắm bèn gắp thức ăn cho cậu: “Ăn nhiều một chút, anh làm xong hạng mục này nhất định sẽ ở cùng em nhiều hơn.”
Hạ Tri Thư không động đũa, ánh mắt quét qua đôi tay thon dài của Tưởng Văn Húc, đột nhiên hỏi một câu: “Nhẫn của anh ở đâu rồi?”
Tưởng Văn Húc ngẩn người, nhất thời không phản ứng lại, vô cùng chột dạ. Hắn vô thức lặp lại câu hỏi kia một lần nữa: “Ở đâu rồi…”
Chiếc nhẫn kia Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không quên được, đó là quà sinh nhật chín năm trước Hạ Tri Thư đưa cho hắn. Vì niềm vui bất ngờ này mà Hạ Tri Thư khổ cực làm nhiều việc ở ngoài, nhưng sắp đến ngày mà vẫn không tích góp đủ tiền, sau đó chỉ có thể mua được cặp nhẫn bạc. Quả thực rất đơn giản, nhẫn trơn, đến chút hoa văn cũng không có. Sau khi mua mỗi ngày Hạ Tri Thư đều cầm nó, rảnh việc một cái là tự tay khắc chữ ở phía trên, tay còn bị chảy máu. Lúc Tưởng Văn Húc cầm nhẫn vừa cảm động vừa đau lòng, cảm thấy đó là vật tốt nhất trên thế giới này.
Nhưng sao mà mất rồi? Tưởng Văn Húc hơi hoảng hốt. Lần đầu tiên hắn lên giường với Thẩm Tuý là cả hai đều say, Thẩm Tuý lại có ý hiến thân. Đêm đó Tưởng Văn Húc coi Thẩm Tuý thành Hạ Tri Thư, cậu trai ấy đúng là giống Hạ Tri Thư hồi mười tám mười chín tuổi, tóc vừa đen vừa mềm, ánh mắt trong trẻo vô tội, lúc cầu xin hắn cũng dùng giọng điệu nũng nịu gọi hắn là anh Tưởng ơi. Cái nhẫn kia chính là bị mất sau đêm đó. Thẩm Tuý nói không thấy, hẳn là say rồi không biết đã rơi ở đâu.
Nhẫn đeo bảy năm bị mất, đúng là trong lòng Tưởng Văn Húc cảm thấy khó chịu một thời gian, nhưng Hạ Tri Thư không để ý đến, thời gian trôi qua hắn đã sắp quên chuyện này. Tưởng Văn Húc cũng nghĩ đến hôm nào đó làm riêng cho Hạ Tri Thư một đôi nhẫn kim cương. Nhưng Thẩm Tuý quá làm nũng lại dính người, công ty thì bận rộn, nên hắn vẫn trì hoãn.
Hạ Tri Thư đột nhiên hỏi tới, Tưởng Văn Húc không biết đáp lại thế nào. Nhưng may là Hạ Tri Thư không hề có ý làm khó Tưởng Văn Húc, cậu cụp mắt, hững hờ thổi nguội một ngụm canh: “Không có chuyện gì đâu, cũng không phải là đồ đáng giá…”
“Vứt thì vứt đi…” Giống như vứt em vậy. Hạ Tri Thư không nói hết nửa câu sau, cậu đã quen chịu đựng tủi thân, thậm chí có thể kìm chế việc đỏ vành mắt trong trường hợp không cần thiết.
Cổ Tưởng Văn Húc nghèn nghẹn, cố gắng cười: “Vứt ở chỗ nào chứ? Anh sẽ không làm mất đâu. Nếu không thì lúc nào rảnh chúng ta đổi sang đôi mới nhé? Cho dù ngày kỉ niệm mười lăm năm chúng ta không kịp thì vẫn còn có kỉ niệm hai mươi năm.”
Hạ Tri Thư cười cười không nói gì, bỏ đũa xuống đi rửa tay: “Anh cứ ăn đi, em đi nấu nước. Có chuyện gì anh cứ gọi em là được.”
Tưởng Văn Húc nhìn bóng lưng Hạ Tri Thư, hơi nhíu mày. Trong lòng hắn ngoại trừ Hạ Tri Thư thì những người ở bên ngoài đều là thuốc điều hoà, điều hoà sinh hoạt vô vị của hắn. Trò chơi kích tình hư ảo, bây giờ tháng ngày đều trôi qua một cách trống rỗng, tại sao Hạ Tri Thư lại khiến hắn cảm thấy xa lạ đến thế?
Hắn vẫn luôn tìm kích thích, thật sự lúc cả thân thể lẫn tâm hồn được kích thích, hắn tự nhận là mất hứng với Hạ Tri Thư, nhưng hiện giờ xem ra cũng không phải thế. Bỗng nhiên Tưởng Văn Húc cũng cảm thấy có chút uể oải.
Tưởng Văn Húc đang xào rau, Hạ Tri Thư lặng lẽ đứng ở cửa phòng bếp, muốn trải qua ngày bình yên ấm áp hiếm hoi mà thật lâu mới có. Vóc dáng của Tưởng Văn Húc rất đẹp, vai rộng mông căng chân dài, lông mày rậm đầy nam tính, dáng vẻ xắn nửa ống tay áo sơ mi chăm chú xào rau thực sự rất dễ nhìn.
Tưởng Văn Húc vừa quay đầu liền thấy Hạ Tri Thư, hơi hoảng: “Dậy rồi à?” Sau đó cũng cười, không thấy được chút thô bạo nào lúc trước: “Em tính thời gian cũng chuẩn thật, tỉnh dậy là đến giờ cơm luôn.”
Hạ Tri Thư nhẹ giọng đáp, bước tới phụ lấy bát đũa, lúc đi qua Tưởng Văn Húc còn há miệng nếm thử một miếng người kia gắp đến: “Hơi nhạt, nhưng mà đừng thêm muối nữa, khẩu vị nặng quá không tốt cho thân thể.” Nói xong Hạ Tri Thư ngẩn người, lại thấy hơi mỉa mai. Cậu vẫn luôn kiêng khem, không ngờ vẫn mắc bệnh.
Lúc ăn cơm tâm tình của Hạ Tri Thư đã tốt hơn nhiều, món nào cũng nếm thử, trong mắt hơi để lộ ý cười vui vẻ. Mỗi món cậu chỉ gắp một chút, lần lượt khen từng món. Nhưng chút ý cười ấy đã biến thành oan ức mãnh liệt không thể nào che giấu được, song Hạ Trị Thư vẫn cười, để lộ lúm đồng tiền trên má trái hơi gầy: “Tưởng Văn Húc, anh làm gì thì xong sớm tí nha…”
Có lẽ do câu nói này hơi thiên về làm nũng, Tưởng Văn Húc không nghĩ nhiều, tự biết gần đây mình đã lạnh nhạt với Hạ Tri Thư nhiều lắm bèn gắp thức ăn cho cậu: “Ăn nhiều một chút, anh làm xong hạng mục này nhất định sẽ ở cùng em nhiều hơn.”
Hạ Tri Thư không động đũa, ánh mắt quét qua đôi tay thon dài của Tưởng Văn Húc, đột nhiên hỏi một câu: “Nhẫn của anh ở đâu rồi?”
Tưởng Văn Húc ngẩn người, nhất thời không phản ứng lại, vô cùng chột dạ. Hắn vô thức lặp lại câu hỏi kia một lần nữa: “Ở đâu rồi…”
Chiếc nhẫn kia Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không quên được, đó là quà sinh nhật chín năm trước Hạ Tri Thư đưa cho hắn. Vì niềm vui bất ngờ này mà Hạ Tri Thư khổ cực làm nhiều việc ở ngoài, nhưng sắp đến ngày mà vẫn không tích góp đủ tiền, sau đó chỉ có thể mua được cặp nhẫn bạc. Quả thực rất đơn giản, nhẫn trơn, đến chút hoa văn cũng không có. Sau khi mua mỗi ngày Hạ Tri Thư đều cầm nó, rảnh việc một cái là tự tay khắc chữ ở phía trên, tay còn bị chảy máu. Lúc Tưởng Văn Húc cầm nhẫn vừa cảm động vừa đau lòng, cảm thấy đó là vật tốt nhất trên thế giới này.
Nhưng sao mà mất rồi? Tưởng Văn Húc hơi hoảng hốt. Lần đầu tiên hắn lên giường với Thẩm Tuý là cả hai đều say, Thẩm Tuý lại có ý hiến thân. Đêm đó Tưởng Văn Húc coi Thẩm Tuý thành Hạ Tri Thư, cậu trai ấy đúng là giống Hạ Tri Thư hồi mười tám mười chín tuổi, tóc vừa đen vừa mềm, ánh mắt trong trẻo vô tội, lúc cầu xin hắn cũng dùng giọng điệu nũng nịu gọi hắn là anh Tưởng ơi. Cái nhẫn kia chính là bị mất sau đêm đó. Thẩm Tuý nói không thấy, hẳn là say rồi không biết đã rơi ở đâu.
Nhẫn đeo bảy năm bị mất, đúng là trong lòng Tưởng Văn Húc cảm thấy khó chịu một thời gian, nhưng Hạ Tri Thư không để ý đến, thời gian trôi qua hắn đã sắp quên chuyện này. Tưởng Văn Húc cũng nghĩ đến hôm nào đó làm riêng cho Hạ Tri Thư một đôi nhẫn kim cương. Nhưng Thẩm Tuý quá làm nũng lại dính người, công ty thì bận rộn, nên hắn vẫn trì hoãn.
Hạ Tri Thư đột nhiên hỏi tới, Tưởng Văn Húc không biết đáp lại thế nào. Nhưng may là Hạ Tri Thư không hề có ý làm khó Tưởng Văn Húc, cậu cụp mắt, hững hờ thổi nguội một ngụm canh: “Không có chuyện gì đâu, cũng không phải là đồ đáng giá…”
“Vứt thì vứt đi…” Giống như vứt em vậy. Hạ Tri Thư không nói hết nửa câu sau, cậu đã quen chịu đựng tủi thân, thậm chí có thể kìm chế việc đỏ vành mắt trong trường hợp không cần thiết.
Cổ Tưởng Văn Húc nghèn nghẹn, cố gắng cười: “Vứt ở chỗ nào chứ? Anh sẽ không làm mất đâu. Nếu không thì lúc nào rảnh chúng ta đổi sang đôi mới nhé? Cho dù ngày kỉ niệm mười lăm năm chúng ta không kịp thì vẫn còn có kỉ niệm hai mươi năm.”
Hạ Tri Thư cười cười không nói gì, bỏ đũa xuống đi rửa tay: “Anh cứ ăn đi, em đi nấu nước. Có chuyện gì anh cứ gọi em là được.”
Tưởng Văn Húc nhìn bóng lưng Hạ Tri Thư, hơi nhíu mày. Trong lòng hắn ngoại trừ Hạ Tri Thư thì những người ở bên ngoài đều là thuốc điều hoà, điều hoà sinh hoạt vô vị của hắn. Trò chơi kích tình hư ảo, bây giờ tháng ngày đều trôi qua một cách trống rỗng, tại sao Hạ Tri Thư lại khiến hắn cảm thấy xa lạ đến thế?
Hắn vẫn luôn tìm kích thích, thật sự lúc cả thân thể lẫn tâm hồn được kích thích, hắn tự nhận là mất hứng với Hạ Tri Thư, nhưng hiện giờ xem ra cũng không phải thế. Bỗng nhiên Tưởng Văn Húc cũng cảm thấy có chút uể oải.