Hạ Tri Thư ngủ không an giấc, cậu dậy sớm, thuần thục cầm cốc nước sôi để nguội nuốt số thuốc nhiều màu xuống. Tấm gương trong nhà tắm phản chiếu ra một người nhợt nhạt không còn sức sống, và sự ảm đạm toát ra trong ánh mắt nữa.
Hạ Tri Thư vẩy nước lạnh lên mặt, lấy áo lông dày dưới đáy rương mặc vào người.
Lúc ra cậu khỏi cửa, di động vang lên, Hạ Tri Thư lại hụt hẫng, là bác sĩ gọi tới khuyên cậu nhanh chóng điều trị. Hạ Tri Thư theo thói quen cười điềm đạm đáp lời: “Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Vẫn còn sớm, còn chưa đến tám giờ. Tuyết rơi suốt đêm chẳng biết đã ngừng tự lúc nào. Hạ Tri Thư mất nửa tiếng mới tìm được quán hoành thánh đã lâu không tới.
Ông chủ đương định dọn quán, vừa thấy Hạ Tri Thư liền cười bắt chuyện: “Lâu rồi cháu không đến nhỉ!”
Hạ Tri Thư ngồi vào bàn, cười cười đáp: “Cháu lười quá, sau khi chuyển nhà cũng không thích đi đâu nữa.”
Bà chủ tới rót nước nóng cho cậu, nhìn cậu thêm vài lần, đau lòng nói: “Cháu bận lắm sao? Gầy đến thế này rồi?”
Hạ Tri Thư không lên tiếng, nở nụ cười cho qua. Thật ra nào có phải bận, chỉ là tâm sự nặng nề, thân thể cũng bị dồn nén quá mà thôi.
Một bát hoành thánh. Hạ Tri Thư cúi đầu, chăm chú dùng thìa thả rong biển khô vào canh nóng, hơi nước từ bát bốc lên nhuộm ướt mắt cậu. Hơn mười năm, quầy hoành thánh này chưa từng đổi giá, nhưng Hạ Tri Thư vừa cắn một miếng đã biết nhân hoành thánh nhỏ hơn, vỏ ngoài cũng thế.
Giống như tình yêu của cậu và Tưởng Văn Húc vậy.
Hạ Tri Thư không đói bụng, nhưng cậu vẫn cố gắng ăn xong bát hoành thánh này. Cậu không dám ngẩng đầu, sợ bị người ta phát hiện mắt mình đã ướt đẫm. Đột nhiên cậu nhớ lại những ngày mình và Tưởng Văn Húc mới tới Bắc Kinh kiếm sống. Lúc đó hai người họ từng bước đều khổ cực, mua một phần hoành thánh cũng không nỡ ăn. Cuối cùng Hạ Tri Thư chia làm hai phần, Tưởng Văn Húc mới động thìa. Đến giờ cậu vẫn nhớ rõ ràng, ngày đó nước mắt của Tưởng Văn Húc rơi vào trong bát canh, người đàn ông kia gần như gằn từng chữ một, nói, đời này, tuyệt đối không phụ lòng Hạ Tri Thư.
Có lẽ là thế, thứ lời hứa này thường là người nói vô tình người nghe cố ý.
Hạ Tri Thư nghĩ mình có thể nhịn được, nhưng vẫn nôn đến tối tăm mặt mũi trong phòng rửa tay công cộng.
Sao lại không sợ được chứ? Sợ cô độc sợ thất vọng, càng sợ một mình phải đi trong hành lang dài ở bệnh viện. Hạ Tri Thư ngồi đối diện với bác sĩ, rũ mắt nhìn mấy chậu hoa lan của bác sĩ Ngải tự tay trồng.
Bác sĩ khuyên cậu nhanh chóng chữa trị bằng hoá chất, càng sớm điều trị càng tốt.
Hạ Tri Thư không lên tiếng, bác sĩ cũng không giục. Im lặng một lúc lâu, Hạ Tri Thư mới kiểm soát được tâm tình, ngẩng đầu nhẹ cười: “Tôi rất sợ chịu khổ… Đặc biệt là lúc này tôi chỉ có một mình, sống cũng không được.”
“Anh giúp tôi kê thêm chút thuốc nhé, để tôi suy nghĩ thêm.” Hạ Tri Thư lắc đầu một cái, nở nụ cười suy yếu: “Bác sĩ Ngải, gần đây máu mũi tôi ít chảy hơn, nhưng lại sốt nhiều. Hai ngày trước tôi đang ở nhà ngủ, hoảng hốt mơ thấy mình biến thành một lò lửa lớn, tim gan tỳ phổi đều bị đốt trong lò, suýt nữa tôi đã cho rằng mình không thể tới.”
Chữ viết như rồng bay phượng múa của bác sĩ trên đơn thuốc đột nhiên ngừng lại. Anh đã nhìn thấy đủ loại oán than, đau thương buồn bã và không cam lòng của bệnh nhân nan y, nhưng chưa từng thấy ai cô quạnh như Hạ Tri Thư.
“Cậu là bệnh nhân của tôi, lúc điều trị tôi sẽ ở cạnh cậu. Không sao, đời người dù sao vẫn phải có hy vọng, đúng không?” Thật ra tuổi của bác sỹ Ngải không lớn nhưng đã có thành tựu xuất sắc trong giới, đa số mọi người chỉ nhìn thấy sự già dặn lão luyện của anh. Nhưng bây giờ anh an ủi Hạ Tri Thư, giọng điệu tâm tình tựa hai bạn học đang an ủi lẫn nhau: “Không sao đâu, hôm nay roi da xào thịt đã xong rồi, ngày mai chúng ta lại đi bắt chim nhé.”
Trong nụ cười của Hạ Tri Thư thêm mấy phần thật lòng, nhưng vẫn là câu nói kia: “Để tôi suy nghĩ thêm đã, anh cứ kê cho tôi thêm chút thuốc được không.”
Trước khi đi, Ngải Tử Du kiên trì đưa một chậu lan quý trong văn phòng cho Hạ Tri Thư: “Một mình cậu cũng đừng có nghĩ ngợi nhiều, tìm chút chuyện làm là được, làm vườn cũng hay đó.”
Hạ Tri Thư thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng từ chối: “Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi không biết làm vườn… Sẽ làm hư cây lan quý như vậy mất.”
“Làm vườn nào có khó gì, tôi thật sự hy vọng cậu nhanh chóng để tôi làm trị liệu. Cậu khoẻ hơn thì cây hoa của tôi cũng có thể được chăm sóc tốt hơn một chút.” Bác sĩ lộ ra một nụ cười hơi trẻ con trong chốc lát, khoát tay một cái.
Thật ra Hạ Tri Thư cũng rất miễn cưỡng, người yêu hoa mới có thể chăm sóc tốt cho hoa, hơn nữa thứ cậu thiếu cũng không phải vài câu an ủi thuận miệng nói ra từ người khác.
Nhưng ít nhất có một chút còn hơn không.
Vì vậy cậu vẫn nhận bồn hoa này, dùng túi nilon bọc kín rồi rồi nhét vào áo khoác.
Quầy thuốc đặc hiệu mà Ngải Tử Du mở khá thiếu thốn, Hạ Tri Thư nhớ trong nhà còn thuốc uống cũng không vội, không lấy thuốc mà trở về. Thời gian ra ngoài của cậu hơi lâu, thân thể đã không chịu nổi.
Hạ Tri Thư vẩy nước lạnh lên mặt, lấy áo lông dày dưới đáy rương mặc vào người.
Lúc ra cậu khỏi cửa, di động vang lên, Hạ Tri Thư lại hụt hẫng, là bác sĩ gọi tới khuyên cậu nhanh chóng điều trị. Hạ Tri Thư theo thói quen cười điềm đạm đáp lời: “Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Vẫn còn sớm, còn chưa đến tám giờ. Tuyết rơi suốt đêm chẳng biết đã ngừng tự lúc nào. Hạ Tri Thư mất nửa tiếng mới tìm được quán hoành thánh đã lâu không tới.
Ông chủ đương định dọn quán, vừa thấy Hạ Tri Thư liền cười bắt chuyện: “Lâu rồi cháu không đến nhỉ!”
Hạ Tri Thư ngồi vào bàn, cười cười đáp: “Cháu lười quá, sau khi chuyển nhà cũng không thích đi đâu nữa.”
Bà chủ tới rót nước nóng cho cậu, nhìn cậu thêm vài lần, đau lòng nói: “Cháu bận lắm sao? Gầy đến thế này rồi?”
Hạ Tri Thư không lên tiếng, nở nụ cười cho qua. Thật ra nào có phải bận, chỉ là tâm sự nặng nề, thân thể cũng bị dồn nén quá mà thôi.
Một bát hoành thánh. Hạ Tri Thư cúi đầu, chăm chú dùng thìa thả rong biển khô vào canh nóng, hơi nước từ bát bốc lên nhuộm ướt mắt cậu. Hơn mười năm, quầy hoành thánh này chưa từng đổi giá, nhưng Hạ Tri Thư vừa cắn một miếng đã biết nhân hoành thánh nhỏ hơn, vỏ ngoài cũng thế.
Giống như tình yêu của cậu và Tưởng Văn Húc vậy.
Hạ Tri Thư không đói bụng, nhưng cậu vẫn cố gắng ăn xong bát hoành thánh này. Cậu không dám ngẩng đầu, sợ bị người ta phát hiện mắt mình đã ướt đẫm. Đột nhiên cậu nhớ lại những ngày mình và Tưởng Văn Húc mới tới Bắc Kinh kiếm sống. Lúc đó hai người họ từng bước đều khổ cực, mua một phần hoành thánh cũng không nỡ ăn. Cuối cùng Hạ Tri Thư chia làm hai phần, Tưởng Văn Húc mới động thìa. Đến giờ cậu vẫn nhớ rõ ràng, ngày đó nước mắt của Tưởng Văn Húc rơi vào trong bát canh, người đàn ông kia gần như gằn từng chữ một, nói, đời này, tuyệt đối không phụ lòng Hạ Tri Thư.
Có lẽ là thế, thứ lời hứa này thường là người nói vô tình người nghe cố ý.
Hạ Tri Thư nghĩ mình có thể nhịn được, nhưng vẫn nôn đến tối tăm mặt mũi trong phòng rửa tay công cộng.
Sao lại không sợ được chứ? Sợ cô độc sợ thất vọng, càng sợ một mình phải đi trong hành lang dài ở bệnh viện. Hạ Tri Thư ngồi đối diện với bác sĩ, rũ mắt nhìn mấy chậu hoa lan của bác sĩ Ngải tự tay trồng.
Bác sĩ khuyên cậu nhanh chóng chữa trị bằng hoá chất, càng sớm điều trị càng tốt.
Hạ Tri Thư không lên tiếng, bác sĩ cũng không giục. Im lặng một lúc lâu, Hạ Tri Thư mới kiểm soát được tâm tình, ngẩng đầu nhẹ cười: “Tôi rất sợ chịu khổ… Đặc biệt là lúc này tôi chỉ có một mình, sống cũng không được.”
“Anh giúp tôi kê thêm chút thuốc nhé, để tôi suy nghĩ thêm.” Hạ Tri Thư lắc đầu một cái, nở nụ cười suy yếu: “Bác sĩ Ngải, gần đây máu mũi tôi ít chảy hơn, nhưng lại sốt nhiều. Hai ngày trước tôi đang ở nhà ngủ, hoảng hốt mơ thấy mình biến thành một lò lửa lớn, tim gan tỳ phổi đều bị đốt trong lò, suýt nữa tôi đã cho rằng mình không thể tới.”
Chữ viết như rồng bay phượng múa của bác sĩ trên đơn thuốc đột nhiên ngừng lại. Anh đã nhìn thấy đủ loại oán than, đau thương buồn bã và không cam lòng của bệnh nhân nan y, nhưng chưa từng thấy ai cô quạnh như Hạ Tri Thư.
“Cậu là bệnh nhân của tôi, lúc điều trị tôi sẽ ở cạnh cậu. Không sao, đời người dù sao vẫn phải có hy vọng, đúng không?” Thật ra tuổi của bác sỹ Ngải không lớn nhưng đã có thành tựu xuất sắc trong giới, đa số mọi người chỉ nhìn thấy sự già dặn lão luyện của anh. Nhưng bây giờ anh an ủi Hạ Tri Thư, giọng điệu tâm tình tựa hai bạn học đang an ủi lẫn nhau: “Không sao đâu, hôm nay roi da xào thịt đã xong rồi, ngày mai chúng ta lại đi bắt chim nhé.”
Trong nụ cười của Hạ Tri Thư thêm mấy phần thật lòng, nhưng vẫn là câu nói kia: “Để tôi suy nghĩ thêm đã, anh cứ kê cho tôi thêm chút thuốc được không.”
Trước khi đi, Ngải Tử Du kiên trì đưa một chậu lan quý trong văn phòng cho Hạ Tri Thư: “Một mình cậu cũng đừng có nghĩ ngợi nhiều, tìm chút chuyện làm là được, làm vườn cũng hay đó.”
Hạ Tri Thư thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng từ chối: “Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi không biết làm vườn… Sẽ làm hư cây lan quý như vậy mất.”
“Làm vườn nào có khó gì, tôi thật sự hy vọng cậu nhanh chóng để tôi làm trị liệu. Cậu khoẻ hơn thì cây hoa của tôi cũng có thể được chăm sóc tốt hơn một chút.” Bác sĩ lộ ra một nụ cười hơi trẻ con trong chốc lát, khoát tay một cái.
Thật ra Hạ Tri Thư cũng rất miễn cưỡng, người yêu hoa mới có thể chăm sóc tốt cho hoa, hơn nữa thứ cậu thiếu cũng không phải vài câu an ủi thuận miệng nói ra từ người khác.
Nhưng ít nhất có một chút còn hơn không.
Vì vậy cậu vẫn nhận bồn hoa này, dùng túi nilon bọc kín rồi rồi nhét vào áo khoác.
Quầy thuốc đặc hiệu mà Ngải Tử Du mở khá thiếu thốn, Hạ Tri Thư nhớ trong nhà còn thuốc uống cũng không vội, không lấy thuốc mà trở về. Thời gian ra ngoài của cậu hơi lâu, thân thể đã không chịu nổi.