Hạ Tri Thư lắc đầu một cái: “Bác sĩ Ngải… Chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn. Anh biết đấy, tôi không có cách nào đáp lại anh được.” Cậu nói rất rõ ràng, hoàn toàn không uyển chuyển hay toan tính một vài lợi ích cho bản thân mình.
Ngải Tử Du không phản đối, đáp lại: “Tôi cũng không có ý đồ gì cả, chỉ bỗng nhiên muốn nghỉ ngơi một lúc, chúng ta tiện đường mà. Không cần từ chối tôi đâu, cứ coi tôi là bạn dẫn em đi chơi thôi.”
Hạ Tri Thư quay đầu, nhìn đường phố phồn hoa vội vã loé lên trước mắt: “… Tôi không muốn khiến người khác tổn thương.”
“Em có thể để tôi bên cạnh, chịu tổn thương không phải em là được.” Ngải Tử Du liếc mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng cong môi.
Hạ Tri Thư nhất thời không nói gì nữa, cậu quay đầu lại nhìn mấy con mèo kia, cảm thấy nhất định bác sĩ có thể nuôi chúng nó tốt hơn.
Người như cậu luôn tình nguyện tổn thương mình chứ không muốn bạc đãi người khác. Người khác đối xử tốt với mình một chút, cậu sẽ không nhịn được muốn dùng nhiều thứ để báo đáp lại. Ngải Tử Du đối xử với cậu rất tốt, không nhiệt tình quá mức, rồi lại săn sóc cẩn thận đủ đường. Nhưng Hạ Tri Thư vẫn khó mà tiếp thu, cậu không còn sức chấp nhận người thứ hai, càng không có tâm tư cố gắng chấp nhận ai nữa. Hạ Tri Thư biết tình trạng thân thể mình, dù không có Tưởng Văn Húc cậu cũng không thể đi hết quãng đời còn lại với Ngải Tử Du, do đó càng không thể làm lỡ tiền đồ tươi đẹp của người ta.
Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com)
Hạ Tri Thư suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng, khuyên giải đủ điều, sau đó bị Ngải Tử Du nhẹ nhàng trêu tức, ngữ khí của cậu cũng cứng rắn hơn.
Nhưng khi Ngải Tử Du nghe lời từ chối của Hạ Tri Thư lại như nghe những lời tâm tình, vẫn là giọng mềm mại nhẹ nhàng, không có nửa phần uy hiếp, khiến người ta càng nghe càng muốn bắt nạt trêu chọc cậu. Ngải Tử Du cũng mới phát hiện, mỗi khi Hạ Tri Thư nói dài thì giọng điệu bắt đầu thay đổi, là kiểu giọng phía Nam ấm áp hơi cao ở cuối câu.
Ngải Tử Du hiểu rõ tính tình và khẩu âm của Hạ Tri Thư, rất ôn hoà, mãi đến khi đưa Nhị Cẩu lên xe cũng không nói sẽ để Hạ Tri Thư đi một mình.
Nhị Cẩu đúng là rất thích mèo, vừa lên xe đã hưng phấn, dùng lưỡi liếm ướt nhẹp đầu bốn chú mèo con. Ban đầu mèo con còn bị doạ nhảy dựng lên, dần dần rồi cũng quen.
Chú chó lông vàng lớn kia thò đầu từ khe hở của ghế sau tới, thấy được Hạ Tri Thư thì vô cùng vui sướng, lại gần cũng muốn “hôn lưỡi” một cái.
Ngải Tử Du phản ứng còn nhanh hơn Hạ Tri Thư, cho Nhị Cẩu một cái tát, đẩy nó về ghế sau: “Thân thể mẹ mày còn yếu, đừng có hôn lung tung.”
Đầu Hạ Tri Thư ong một tiếng, tức đến mức tai đỏ bừng, không nói được câu nào.
Ngải Tử Du liếc Hạ Tri Thư một cái, lại quay qua chỗ khác mắt nhìn thẳng, cười như một tên lưu manh đùa giỡn phụ nữ: “Cứ như con gái ấy… Em đỏ mặt gì thế?”
Hạ Tri Thư trực tiếp quay mặt qua, không ngờ vị bác sĩ đầy mặt chính trực cấm dục trước mặt cũng có thể có bộ dạng này.
Ngải Tử Du bật cười, không ngờ người như Hạ Tri Thư cũng chơi vui vẻ như vậy. Dễ thẹn thùng, dễ đỏ mặt, lúng túng đến mức không nói nổi một câu. Càng nhìn càng thích.
Lúc Hạ Tri Thư ngồi xe rất dễ mệt mỏi, vốn định nhắm mắt không muốn để ý đến Ngải Tử Du nữa, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt lần nữa trời đã tối, đầu Hạ Tri Thư vẫn chưa tỉnh táo, choáng váng ngồi dậy.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang lái xe, nhìn không rõ nét mặt, quay lại thì thấy Nhị Cẩu đang ôm mèo ngủ say.
“Ngồi mệt không? Chờ lát nữa nghỉ ngơi tôi sẽ đưa em đi tản bộ một chút.” Ngải Tử Du lên tiếng, bật một bài dương cầm nhẹ nhàng.
“Anh càng mệt hơn đấy, lái xe lâu vậy mà… Đợi lát nữa ăn gì đó rồi nghỉ một lúc. Chỉ đi chơi thôi, không cần đi gấp đâu.”
Ngải Tử Du nở nụ cười: “Quan tâm đến tôi hả?”
“Chỗ này cũng có ai khác nữa đâu?” Hạ Tri Thư bị mấy chữ bình thường đơn giản của Ngải Tử Du biến thành ám muội, lại bắt đầu thấy khó chịu: “Anh nhanh nhanh lái xe đi.”
———————————
Tưởng Văn Húc ký hợp đồng rất thuận lợi, nhưng trong lòng vẫn nhớ Hạ Tri Thư. Cả ngày nay tâm thần hắn rất hoảng hốt, trong lòng đau đớn mơ hồ, thậm chí nhiều khi nghĩ, mẹ nó ký kiếc gì chứ, hắn chỉ muốn về nhà nhìn Hạ Tri Thư thôi.
Nên tối đó hắn về nhà rất sớm, mua không ít món ăn, thậm chí hắn còn đặc biệt bảo thư ký Tống đặt trước ở một cửa hàng châu báu, chờ ngày mai nhân lúc nghỉ lễ đưa Hạ Tri Thư đi làm một cặp nhẫn mới, sau đó hai người vui vẻ bên nhau, không tiếp tục suy nghĩ những chuyện kia nữa.
Giây phút đẩy cửa ra Tưởng Văn Húc phát hiện không đúng, trong phòng đen thui, yên lặng khiến người ta tê da đầu. Hắn bật đèn lên mới phát hiện Hạ Tri Thư không có ở nhà.
Thậm chí, đến con mèo cũng không có.
Nếu như chỉ không thấy Hạ Tri Thư thì Tưởng Văn Húc cũng không thấy sợ như thế. Hắn có thể chờ đợi, dù cậu có ra ngoài đi chơi với bạn bè hắn cũng có thể dùng thái độ ôn hoà chưa từng thấy để chờ, giống vô số đêm Hạ Tri Thư đã một mình trông ngóng. Nhưng mèo không còn.
Tưởng Văn Húc biết Hạ Tri Thư cưng mấy con mèo kia đến thế nào, tuyệt đối sẽ không dễ tặng người khác hoặc vứt bỏ.
Hắn mới nghĩ đến khả năng ấy là toàn thân phát lạnh. Lại nhớ đến thái độ kỳ quái gần đây của Hạ Tri Thư, đột nhiên rùng mình một cái.
Hạ Tri Thư đi.
Không có dấu hiệu, không hề báo trước, thậm chí trong vô số lần cãi vã gay gắt Hạ Tri Thư cũng chưa từng nói rời đi, thậm chí sau khi biết mình có người khác cậu cũng không lấy việc bỏ đi để uy hiếp.
Nhưng một người như vậy, bình thường vẫn dịu dàng thậm chí không có điểm giới hạn, cậu vẫn ôn nhu hoà nhã, không hề nói một lời oán hận, vậy mà nói không có là không có.
Rốt cuộc ở một thời khắc nào đó Tưởng Văn Húc cũng lấy lại quyền khống chế động tác của mình, hắn như bị điên mà vọt vào phòng ngủ, đến phòng khách, sau đó là thư phòng, cuối cùng là tất cả mọi chỗ trong nhà.
Hết thảy mọi thứ đều không thiếu, nhưng Tưởng Văn Húc biết, thẻ ngân hàng không còn, một chiếc áo khoác Hạ Tri Thư đã từng thích nhất cũng không còn.
Ngải Tử Du không phản đối, đáp lại: “Tôi cũng không có ý đồ gì cả, chỉ bỗng nhiên muốn nghỉ ngơi một lúc, chúng ta tiện đường mà. Không cần từ chối tôi đâu, cứ coi tôi là bạn dẫn em đi chơi thôi.”
Hạ Tri Thư quay đầu, nhìn đường phố phồn hoa vội vã loé lên trước mắt: “… Tôi không muốn khiến người khác tổn thương.”
“Em có thể để tôi bên cạnh, chịu tổn thương không phải em là được.” Ngải Tử Du liếc mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng cong môi.
Hạ Tri Thư nhất thời không nói gì nữa, cậu quay đầu lại nhìn mấy con mèo kia, cảm thấy nhất định bác sĩ có thể nuôi chúng nó tốt hơn.
Người như cậu luôn tình nguyện tổn thương mình chứ không muốn bạc đãi người khác. Người khác đối xử tốt với mình một chút, cậu sẽ không nhịn được muốn dùng nhiều thứ để báo đáp lại. Ngải Tử Du đối xử với cậu rất tốt, không nhiệt tình quá mức, rồi lại săn sóc cẩn thận đủ đường. Nhưng Hạ Tri Thư vẫn khó mà tiếp thu, cậu không còn sức chấp nhận người thứ hai, càng không có tâm tư cố gắng chấp nhận ai nữa. Hạ Tri Thư biết tình trạng thân thể mình, dù không có Tưởng Văn Húc cậu cũng không thể đi hết quãng đời còn lại với Ngải Tử Du, do đó càng không thể làm lỡ tiền đồ tươi đẹp của người ta.
Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com)
Hạ Tri Thư suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng, khuyên giải đủ điều, sau đó bị Ngải Tử Du nhẹ nhàng trêu tức, ngữ khí của cậu cũng cứng rắn hơn.
Nhưng khi Ngải Tử Du nghe lời từ chối của Hạ Tri Thư lại như nghe những lời tâm tình, vẫn là giọng mềm mại nhẹ nhàng, không có nửa phần uy hiếp, khiến người ta càng nghe càng muốn bắt nạt trêu chọc cậu. Ngải Tử Du cũng mới phát hiện, mỗi khi Hạ Tri Thư nói dài thì giọng điệu bắt đầu thay đổi, là kiểu giọng phía Nam ấm áp hơi cao ở cuối câu.
Ngải Tử Du hiểu rõ tính tình và khẩu âm của Hạ Tri Thư, rất ôn hoà, mãi đến khi đưa Nhị Cẩu lên xe cũng không nói sẽ để Hạ Tri Thư đi một mình.
Nhị Cẩu đúng là rất thích mèo, vừa lên xe đã hưng phấn, dùng lưỡi liếm ướt nhẹp đầu bốn chú mèo con. Ban đầu mèo con còn bị doạ nhảy dựng lên, dần dần rồi cũng quen.
Chú chó lông vàng lớn kia thò đầu từ khe hở của ghế sau tới, thấy được Hạ Tri Thư thì vô cùng vui sướng, lại gần cũng muốn “hôn lưỡi” một cái.
Ngải Tử Du phản ứng còn nhanh hơn Hạ Tri Thư, cho Nhị Cẩu một cái tát, đẩy nó về ghế sau: “Thân thể mẹ mày còn yếu, đừng có hôn lung tung.”
Đầu Hạ Tri Thư ong một tiếng, tức đến mức tai đỏ bừng, không nói được câu nào.
Ngải Tử Du liếc Hạ Tri Thư một cái, lại quay qua chỗ khác mắt nhìn thẳng, cười như một tên lưu manh đùa giỡn phụ nữ: “Cứ như con gái ấy… Em đỏ mặt gì thế?”
Hạ Tri Thư trực tiếp quay mặt qua, không ngờ vị bác sĩ đầy mặt chính trực cấm dục trước mặt cũng có thể có bộ dạng này.
Ngải Tử Du bật cười, không ngờ người như Hạ Tri Thư cũng chơi vui vẻ như vậy. Dễ thẹn thùng, dễ đỏ mặt, lúng túng đến mức không nói nổi một câu. Càng nhìn càng thích.
Lúc Hạ Tri Thư ngồi xe rất dễ mệt mỏi, vốn định nhắm mắt không muốn để ý đến Ngải Tử Du nữa, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt lần nữa trời đã tối, đầu Hạ Tri Thư vẫn chưa tỉnh táo, choáng váng ngồi dậy.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang lái xe, nhìn không rõ nét mặt, quay lại thì thấy Nhị Cẩu đang ôm mèo ngủ say.
“Ngồi mệt không? Chờ lát nữa nghỉ ngơi tôi sẽ đưa em đi tản bộ một chút.” Ngải Tử Du lên tiếng, bật một bài dương cầm nhẹ nhàng.
“Anh càng mệt hơn đấy, lái xe lâu vậy mà… Đợi lát nữa ăn gì đó rồi nghỉ một lúc. Chỉ đi chơi thôi, không cần đi gấp đâu.”
Ngải Tử Du nở nụ cười: “Quan tâm đến tôi hả?”
“Chỗ này cũng có ai khác nữa đâu?” Hạ Tri Thư bị mấy chữ bình thường đơn giản của Ngải Tử Du biến thành ám muội, lại bắt đầu thấy khó chịu: “Anh nhanh nhanh lái xe đi.”
———————————
Tưởng Văn Húc ký hợp đồng rất thuận lợi, nhưng trong lòng vẫn nhớ Hạ Tri Thư. Cả ngày nay tâm thần hắn rất hoảng hốt, trong lòng đau đớn mơ hồ, thậm chí nhiều khi nghĩ, mẹ nó ký kiếc gì chứ, hắn chỉ muốn về nhà nhìn Hạ Tri Thư thôi.
Nên tối đó hắn về nhà rất sớm, mua không ít món ăn, thậm chí hắn còn đặc biệt bảo thư ký Tống đặt trước ở một cửa hàng châu báu, chờ ngày mai nhân lúc nghỉ lễ đưa Hạ Tri Thư đi làm một cặp nhẫn mới, sau đó hai người vui vẻ bên nhau, không tiếp tục suy nghĩ những chuyện kia nữa.
Giây phút đẩy cửa ra Tưởng Văn Húc phát hiện không đúng, trong phòng đen thui, yên lặng khiến người ta tê da đầu. Hắn bật đèn lên mới phát hiện Hạ Tri Thư không có ở nhà.
Thậm chí, đến con mèo cũng không có.
Nếu như chỉ không thấy Hạ Tri Thư thì Tưởng Văn Húc cũng không thấy sợ như thế. Hắn có thể chờ đợi, dù cậu có ra ngoài đi chơi với bạn bè hắn cũng có thể dùng thái độ ôn hoà chưa từng thấy để chờ, giống vô số đêm Hạ Tri Thư đã một mình trông ngóng. Nhưng mèo không còn.
Tưởng Văn Húc biết Hạ Tri Thư cưng mấy con mèo kia đến thế nào, tuyệt đối sẽ không dễ tặng người khác hoặc vứt bỏ.
Hắn mới nghĩ đến khả năng ấy là toàn thân phát lạnh. Lại nhớ đến thái độ kỳ quái gần đây của Hạ Tri Thư, đột nhiên rùng mình một cái.
Hạ Tri Thư đi.
Không có dấu hiệu, không hề báo trước, thậm chí trong vô số lần cãi vã gay gắt Hạ Tri Thư cũng chưa từng nói rời đi, thậm chí sau khi biết mình có người khác cậu cũng không lấy việc bỏ đi để uy hiếp.
Nhưng một người như vậy, bình thường vẫn dịu dàng thậm chí không có điểm giới hạn, cậu vẫn ôn nhu hoà nhã, không hề nói một lời oán hận, vậy mà nói không có là không có.
Rốt cuộc ở một thời khắc nào đó Tưởng Văn Húc cũng lấy lại quyền khống chế động tác của mình, hắn như bị điên mà vọt vào phòng ngủ, đến phòng khách, sau đó là thư phòng, cuối cùng là tất cả mọi chỗ trong nhà.
Hết thảy mọi thứ đều không thiếu, nhưng Tưởng Văn Húc biết, thẻ ngân hàng không còn, một chiếc áo khoác Hạ Tri Thư đã từng thích nhất cũng không còn.