*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trà viên của anh trai Ngải Tử Du rộng hơn mười mẫu, điều kiện rất tốt, sát cạnh chùa Linh Ẩn*, lái xe đi dạo Tây Hồ chỉ mất hơn hai mươi phút.
*Linh Ẩn tự, chùa Linh Ẩn là một ngôi chùa Phật giáo của Thiền tông nằm ở phía bắc-tây của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Đây là một trong những ngôi chùa Phật giáo lớn nhất và giàu có nhất Trung Quốc, và có chứa nhiều chùa chiền và hang động có tượng Phật.
Nhị Cẩu vừa xuống xe liền vẫy đuôi vui vẻ, kết quả ngồi xe bị run chân choáng đầu, lao thẳng xuống hồ nhỏ cạnh trà viên. Ngải Tử Du ha ha ha cười trên nỗi đau của người khác.
Hàng Châu đúng là rất ấm áp, giờ đã hơn sáu giờ nhưng vẫn hơn mười độ. Hạ Tri Thư đang ngủ, do không được nghỉ ngơi tốt nên mắt có một vành thâm đen.
Ngải Tử Du khom lưng cẩn thận bế Hạ Tri Thư lên, tuy động tác rất nhẹ nhưng Hạ Tri Thư lập tức tỉnh dậy.
“Đừng lộn xộn.” Ngải Tử Du siết chặt vòng ôm, cười: “Nếu không sẽ bị ngã đó.”
Hạ Tri Thư giãy dụa, khoảng cách gần giữa hai người khiến cậu có chút khó chịu: “… Tự tôi có thể đi.”
Ngải Tử Du liếc mắt về bên cạnh, Nhị Cẩu ướt sũng đã lon ton chạy đến: “Em mà xuống nhất định nó sẽ nhào tới.” Ngải Tử Du bước liên tục: “Tôi ôm em đi nghỉ, đợi lát nữa còn phải mang mấy con mèo nhỏ vào.”
Trông Ngải Tử Du cũng rất mệt mỏi, lái xe hơn hai mươi tiếng liên tục, Hạ Tri Thư không tiện làm khó anh bèn không từ chối nữa.
Thời tiết phương Nam ẩm ướt, chăn không có hương vị ấm áp mềm xốp sau khi phơi nắng như phương Bắc. Ngải Tử Du đã nhờ người đổi thành đồ mới hết, sau đó kéo lên đắp cho Hạ Tri Thư: “Em ngủ thêm một lúc đi, buổi trưa tôi gọiem dậy đi ăn tôm say rượu* ở Lâu Ngoại Lâu.”
*Tôm say rượu: hay còn gọi là tôm túy quyền là một trong những cách ăn sống tôm phổ biến nhất của ẩm thực Trung Quốc. Tôm được nhúng vào rượu cho tái và ăn sống để giữ nguyên vị ngọt. Để ăn sống, người ta chọn những con tôm thật mẩy song kích cỡ khá nhỏ. Tại Trung Quốc, tôm được đặt trong một chiếc bát rồi rót đẫm rượu lên trên khiến chúng có phản ứng “say”, ít chống cự hơn. Đồng thời, rượu cũng là một loại gia vị tăng hương vị độc đáo cho món ăn. Thông thường sẽ có một chiếc nắp nhỏ đậy trên bát để ngăn tôm nhảy ra ngoài. Để thưởng thức món này, người ta thả những con tôm vào một bát đầy rượu, sau khi đợi tôm “uống say” sẽ bật lửa đốt cháy rượu trong khoảng 30 giây hoặc lâu hơn để tôm chuyển sang màu gạch. Lúc này sẽ thưởng thức tôm cùng với gừng và hành.
“Bác sĩ Ngải, tôi ở đây làm phiền anh quá.”
“Bạn bè đến nhà mình làm khách phải chiêu đãi thế chứ, em đừng suy nghĩ nhiều quá. Tôi đi thu xếp cho Nhị Cẩu và mèo con xong cũng phải ngủ một lúc, đừng nói những câu doạ tinh thần người khác như vậy nữa.”
Một bác sĩ thực hiện một cuộc giải phẫu phức tạp cường độ cao hơn mười tiếng cũng bình thường, tinh thân và thể chất của Ngải Tử Du rất tốt. Anh cũng chỉ phí sức nói dối Hạ Tri Thư thôi, giờ để anh lái xe đến Tô Châu cũng không có vấn đề gì.
Ngải Tử Du ra khỏi phòng ngủ liền gọi cho bạn học của mình ở Thượng Hải. Bên kia đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, dù là trình độ chữa bệnh hay kỹ thuật hộ lý cũng không hề kém chút nào so với Bắc Kinh. Trên cơ bản tài nguyên có thể sử dụng Ngải Tử Du đều dùng cả, chỉ cầu có thể tìm được tuỷ phù hợp với Hạ Tri Thư, tuy hiện tại thật sự đã khá muộn.
Ngải Tử Du nhốt Nhị Cẩu ngoài cửa rồi ngủ liền năm, sáu tiếng, không ngờ lúc ngủ thiếp đi rất lạnh, nằm lâu trong phòng có thể cảm nhận được cơn lạnh lẽo ẩm ướt kia. Anh đứng dậy đi rửa mặt, đang nghĩ có thể đi đâu để mua một cái quạt sưởi điện cho Hạ Tri Thư.
Ngải Tử Du là bác sĩ, vốn cẩn thận nhiều hơn so với người bình thường. Hơn nữa anh còn muốn chiếu cố thật tốt cho người trong lòng, hận không thể đưa hết thảy những gì mình nghĩ đến cho người ta, không để người ấy chịu tí oan ức nào.
Hạ Tri Thư đã tỉnh rồi, dọc đường cậu đã ngủ mơ màng được một lúc, nên cũng không ngủ thêm được bao lâu. Cậu vốn muốn giúp bác sĩ thu dọn lại căn nhà rất lâu không ai ở, nhưng nó đã được dọn cực kỳ sạch sẽ. Hạ Tri Thư ra ngoài đi dạo, cảnh sắc điều kiện rất tốt, không khí sạch sẽ ấm nhuận giống hệt trong ký ức, thậm chí còn sáng sủa hơn nhiều.
Lúc Ngải Tử Du đi ra Hạ Tri Thư đang cầm vòi sen tắm cho Nhị Cẩu, lúc nó bò từ trong hồ lên dính bùn đầy người thành một con khỉ. Trên mặt Hạ Tri Thư dính tí bọt, quần áo ướt hơn nửa, tâm tình rất tốt, khoé mắt cong cong đầy ý cười, là nét mặt đẹp nhất mà Ngải Tử Du từng thấy.
“Được rồi, để tôi, em cứ đi tắm rửa thay quần áo đi, đợi lát nữa ra ngoài ăn cơm.” Ngải Tử Du sợ Hạ Tri Thư dính nước cảm lạnh, vội vàng đi tới nhận lấy vòi nước.
Hạ Tri Thư đồng ý nhưng không lập tức đi, ngồi ở một bên xem Ngải Tử Du tắm cho Nhị Cẩu. Ngải Tử Du là bố ghẻ của Nhị Cẩu, vò nắn khiến nó sủa gâu gâu.
“Đừng nặng tay thế chứ.” Hạ Tri Thư nghiêng đầu: “Bọt chảy hết vào mắt rồi kìa.” Cậu giơ tay chùi sạch mắt cho Nhị Cẩu.
Nhiều lần Ngải Tử Du ném Nhị Cẩu vào cửa hàng thú cưng để tắm rửa, tự mình ra tay tắm thì lộn xộn như đi đánh trận, cuối cùng giống như con nít ham chơi. Hạ Tri Thư nhẫn nhịn, ánh mắt ôn hoà bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là cậu tắm sạch cho Nhị Cẩu.
“Tri Thư, em lợi hại quá!” Ngải Tử Du ngồi cạnh Nhị Cẩu, ngữ khí thân mật lấy lòng, giống như một con Đại Cẩu ngoan ngoãn khác. Ngoắt ngoắt đuôi, ánh mắt trung thành, dường như chỉ cần một ánh mắt là có thể xông pha chiến đấu vì mình, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Hạ Tri Thư mím môi dời mắt đi, cậu không nên gieo quá nhiều hi vọng cho Ngải Tử Du, cậu nên đi, đau nhiều không bằng đau ít, dù sao chưa từng hy vọng cũng tốt hơn là có rồi lại mất.
Hạ Tri Thư đã học được thông minh.
Món tôm say rượu của Lâu Ngoại Lâu rất nổi tiếng, Ngải Tử Du may mắn nên đặt được bàn gần cửa sổ, có thể nhìn thấy phong cảnh Tây Hồ. Bên ngoài thời tiết tốt, trên Đoạn Kiều đông người qua lại.
Hạ Tri Thư không ăn nhiều, cậu chỉ chăm chú ngắm cảnh, trong lòng chỉ có hoài niệm. Lúc còn đi học cậu và Tưởng Văn Húc cũng thường đến Tây Hồ. Dưới tiết trời mưa nhỏ, ngày đổ tuyết hiếm hoi càng muốn đến hơn. Tưởng Văn Húc đạp xe chở cậu đi, không có máy ảnh cũng không sao, Tưởng Văn Húc luôn có thể tìm được phong cảnh đẹp nhất để Hạ Tri Thư vẽ.
Hạ Tri Thư khe khẽ cười, khí trời ấm áp, ngẫm lại thì từ trước đến giờ vẫn trôi qua êm ả như thế. Đều là những ngày tháng thật tốt.
Ngải Tử Du cảm giác được thay đổi nhỏ bé của Hạ Tri Thư. Anh ngồi đối diện Hạ Tri Thư, nhưng không thể phá vỡ được hồi ức của người ta. Chỉ có thể nhìn cậu thất thần, ánh mặt trời như nhuộm một tầng sáng trên hàng mi cậu. Ngải Tử Du không hề nghi ngờ, thời khắc này Hạ Tri Thư đang thoả mãn và vui sướng.
Nhưng hạnh phúc chỉ tồn tại trong hồi ức, hiện thực chỉ có thất vọng và lạnh lẽo. Ngải Tử Du không cắt ngang Hạ Tri Thư, cho dù là hồi ức, có thể khiến cậu hài lòng lâu một chút cũng đã rất khá.
Như vậy cũng rất tốt rồi.
Trà viên của anh trai Ngải Tử Du rộng hơn mười mẫu, điều kiện rất tốt, sát cạnh chùa Linh Ẩn*, lái xe đi dạo Tây Hồ chỉ mất hơn hai mươi phút.
*Linh Ẩn tự, chùa Linh Ẩn là một ngôi chùa Phật giáo của Thiền tông nằm ở phía bắc-tây của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Đây là một trong những ngôi chùa Phật giáo lớn nhất và giàu có nhất Trung Quốc, và có chứa nhiều chùa chiền và hang động có tượng Phật.
Nhị Cẩu vừa xuống xe liền vẫy đuôi vui vẻ, kết quả ngồi xe bị run chân choáng đầu, lao thẳng xuống hồ nhỏ cạnh trà viên. Ngải Tử Du ha ha ha cười trên nỗi đau của người khác.
Hàng Châu đúng là rất ấm áp, giờ đã hơn sáu giờ nhưng vẫn hơn mười độ. Hạ Tri Thư đang ngủ, do không được nghỉ ngơi tốt nên mắt có một vành thâm đen.
Ngải Tử Du khom lưng cẩn thận bế Hạ Tri Thư lên, tuy động tác rất nhẹ nhưng Hạ Tri Thư lập tức tỉnh dậy.
“Đừng lộn xộn.” Ngải Tử Du siết chặt vòng ôm, cười: “Nếu không sẽ bị ngã đó.”
Hạ Tri Thư giãy dụa, khoảng cách gần giữa hai người khiến cậu có chút khó chịu: “… Tự tôi có thể đi.”
Ngải Tử Du liếc mắt về bên cạnh, Nhị Cẩu ướt sũng đã lon ton chạy đến: “Em mà xuống nhất định nó sẽ nhào tới.” Ngải Tử Du bước liên tục: “Tôi ôm em đi nghỉ, đợi lát nữa còn phải mang mấy con mèo nhỏ vào.”
Trông Ngải Tử Du cũng rất mệt mỏi, lái xe hơn hai mươi tiếng liên tục, Hạ Tri Thư không tiện làm khó anh bèn không từ chối nữa.
Thời tiết phương Nam ẩm ướt, chăn không có hương vị ấm áp mềm xốp sau khi phơi nắng như phương Bắc. Ngải Tử Du đã nhờ người đổi thành đồ mới hết, sau đó kéo lên đắp cho Hạ Tri Thư: “Em ngủ thêm một lúc đi, buổi trưa tôi gọiem dậy đi ăn tôm say rượu* ở Lâu Ngoại Lâu.”
*Tôm say rượu: hay còn gọi là tôm túy quyền là một trong những cách ăn sống tôm phổ biến nhất của ẩm thực Trung Quốc. Tôm được nhúng vào rượu cho tái và ăn sống để giữ nguyên vị ngọt. Để ăn sống, người ta chọn những con tôm thật mẩy song kích cỡ khá nhỏ. Tại Trung Quốc, tôm được đặt trong một chiếc bát rồi rót đẫm rượu lên trên khiến chúng có phản ứng “say”, ít chống cự hơn. Đồng thời, rượu cũng là một loại gia vị tăng hương vị độc đáo cho món ăn. Thông thường sẽ có một chiếc nắp nhỏ đậy trên bát để ngăn tôm nhảy ra ngoài. Để thưởng thức món này, người ta thả những con tôm vào một bát đầy rượu, sau khi đợi tôm “uống say” sẽ bật lửa đốt cháy rượu trong khoảng 30 giây hoặc lâu hơn để tôm chuyển sang màu gạch. Lúc này sẽ thưởng thức tôm cùng với gừng và hành.
“Bác sĩ Ngải, tôi ở đây làm phiền anh quá.”
“Bạn bè đến nhà mình làm khách phải chiêu đãi thế chứ, em đừng suy nghĩ nhiều quá. Tôi đi thu xếp cho Nhị Cẩu và mèo con xong cũng phải ngủ một lúc, đừng nói những câu doạ tinh thần người khác như vậy nữa.”
Một bác sĩ thực hiện một cuộc giải phẫu phức tạp cường độ cao hơn mười tiếng cũng bình thường, tinh thân và thể chất của Ngải Tử Du rất tốt. Anh cũng chỉ phí sức nói dối Hạ Tri Thư thôi, giờ để anh lái xe đến Tô Châu cũng không có vấn đề gì.
Ngải Tử Du ra khỏi phòng ngủ liền gọi cho bạn học của mình ở Thượng Hải. Bên kia đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, dù là trình độ chữa bệnh hay kỹ thuật hộ lý cũng không hề kém chút nào so với Bắc Kinh. Trên cơ bản tài nguyên có thể sử dụng Ngải Tử Du đều dùng cả, chỉ cầu có thể tìm được tuỷ phù hợp với Hạ Tri Thư, tuy hiện tại thật sự đã khá muộn.
Ngải Tử Du nhốt Nhị Cẩu ngoài cửa rồi ngủ liền năm, sáu tiếng, không ngờ lúc ngủ thiếp đi rất lạnh, nằm lâu trong phòng có thể cảm nhận được cơn lạnh lẽo ẩm ướt kia. Anh đứng dậy đi rửa mặt, đang nghĩ có thể đi đâu để mua một cái quạt sưởi điện cho Hạ Tri Thư.
Ngải Tử Du là bác sĩ, vốn cẩn thận nhiều hơn so với người bình thường. Hơn nữa anh còn muốn chiếu cố thật tốt cho người trong lòng, hận không thể đưa hết thảy những gì mình nghĩ đến cho người ta, không để người ấy chịu tí oan ức nào.
Hạ Tri Thư đã tỉnh rồi, dọc đường cậu đã ngủ mơ màng được một lúc, nên cũng không ngủ thêm được bao lâu. Cậu vốn muốn giúp bác sĩ thu dọn lại căn nhà rất lâu không ai ở, nhưng nó đã được dọn cực kỳ sạch sẽ. Hạ Tri Thư ra ngoài đi dạo, cảnh sắc điều kiện rất tốt, không khí sạch sẽ ấm nhuận giống hệt trong ký ức, thậm chí còn sáng sủa hơn nhiều.
Lúc Ngải Tử Du đi ra Hạ Tri Thư đang cầm vòi sen tắm cho Nhị Cẩu, lúc nó bò từ trong hồ lên dính bùn đầy người thành một con khỉ. Trên mặt Hạ Tri Thư dính tí bọt, quần áo ướt hơn nửa, tâm tình rất tốt, khoé mắt cong cong đầy ý cười, là nét mặt đẹp nhất mà Ngải Tử Du từng thấy.
“Được rồi, để tôi, em cứ đi tắm rửa thay quần áo đi, đợi lát nữa ra ngoài ăn cơm.” Ngải Tử Du sợ Hạ Tri Thư dính nước cảm lạnh, vội vàng đi tới nhận lấy vòi nước.
Hạ Tri Thư đồng ý nhưng không lập tức đi, ngồi ở một bên xem Ngải Tử Du tắm cho Nhị Cẩu. Ngải Tử Du là bố ghẻ của Nhị Cẩu, vò nắn khiến nó sủa gâu gâu.
“Đừng nặng tay thế chứ.” Hạ Tri Thư nghiêng đầu: “Bọt chảy hết vào mắt rồi kìa.” Cậu giơ tay chùi sạch mắt cho Nhị Cẩu.
Nhiều lần Ngải Tử Du ném Nhị Cẩu vào cửa hàng thú cưng để tắm rửa, tự mình ra tay tắm thì lộn xộn như đi đánh trận, cuối cùng giống như con nít ham chơi. Hạ Tri Thư nhẫn nhịn, ánh mắt ôn hoà bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là cậu tắm sạch cho Nhị Cẩu.
“Tri Thư, em lợi hại quá!” Ngải Tử Du ngồi cạnh Nhị Cẩu, ngữ khí thân mật lấy lòng, giống như một con Đại Cẩu ngoan ngoãn khác. Ngoắt ngoắt đuôi, ánh mắt trung thành, dường như chỉ cần một ánh mắt là có thể xông pha chiến đấu vì mình, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Hạ Tri Thư mím môi dời mắt đi, cậu không nên gieo quá nhiều hi vọng cho Ngải Tử Du, cậu nên đi, đau nhiều không bằng đau ít, dù sao chưa từng hy vọng cũng tốt hơn là có rồi lại mất.
Hạ Tri Thư đã học được thông minh.
Món tôm say rượu của Lâu Ngoại Lâu rất nổi tiếng, Ngải Tử Du may mắn nên đặt được bàn gần cửa sổ, có thể nhìn thấy phong cảnh Tây Hồ. Bên ngoài thời tiết tốt, trên Đoạn Kiều đông người qua lại.
Hạ Tri Thư không ăn nhiều, cậu chỉ chăm chú ngắm cảnh, trong lòng chỉ có hoài niệm. Lúc còn đi học cậu và Tưởng Văn Húc cũng thường đến Tây Hồ. Dưới tiết trời mưa nhỏ, ngày đổ tuyết hiếm hoi càng muốn đến hơn. Tưởng Văn Húc đạp xe chở cậu đi, không có máy ảnh cũng không sao, Tưởng Văn Húc luôn có thể tìm được phong cảnh đẹp nhất để Hạ Tri Thư vẽ.
Hạ Tri Thư khe khẽ cười, khí trời ấm áp, ngẫm lại thì từ trước đến giờ vẫn trôi qua êm ả như thế. Đều là những ngày tháng thật tốt.
Ngải Tử Du cảm giác được thay đổi nhỏ bé của Hạ Tri Thư. Anh ngồi đối diện Hạ Tri Thư, nhưng không thể phá vỡ được hồi ức của người ta. Chỉ có thể nhìn cậu thất thần, ánh mặt trời như nhuộm một tầng sáng trên hàng mi cậu. Ngải Tử Du không hề nghi ngờ, thời khắc này Hạ Tri Thư đang thoả mãn và vui sướng.
Nhưng hạnh phúc chỉ tồn tại trong hồi ức, hiện thực chỉ có thất vọng và lạnh lẽo. Ngải Tử Du không cắt ngang Hạ Tri Thư, cho dù là hồi ức, có thể khiến cậu hài lòng lâu một chút cũng đã rất khá.
Như vậy cũng rất tốt rồi.