Tưởng Văn Húc chỉ nán lại ở bệnh viện một ngày. Hắn như một con rối được dắt tới dắt lui đi làm kiểm tra thân thể, đầu óc luôn trong trạng thái trống rỗng. Bác sĩ bảo hắn cai thuốc lá cai rượu, Tưởng Văn Húc lại biết những thứ này căn bản không có ảnh hưởng gì đến mình, hắn chỉ cai không được một người.
Người hắn yêu nhất, từ thời học sinh đã để trong tim, là cậu trai cười rộ còn đẹp hơn hoa, bên má có lúm đồng tiền nhỏ. Sau đó ở cùng nhau, người kia cắn răng chịu cùng hắn những nỗi đắng cay mà người ngoài cả đời chịu không hết. Nhưng sau này khi dễ chịu hơn thì tất cả lại thay đổi. Hạ Tri Thư không thích cười nữa, tính cách trở nên trầm mặc, bi thương trong mắt càng ngày càng dày. Hết thảy đều là lỗi sai của mình. Tưởng Văn Húc mím chặt môi hít sâu mấy hơi, hiện giờ hắn không muốn khóc.
Chuông di động vang lên rất lâu Tưởng Văn Húc mới hoàn hồn, hắn giơ tay ấn nút nghe.
“Tưởng tiên sinh? Chúng tôi ở bên ban quản lý tài sản.”
Tưởng Văn Húc nhàn nhạt đáp lời: “Có chuyện gì sao.”
“Là như vậy, đầu tháng hình như ngài có chuyện muốn check camera của tháng trước, còn một đoạn ngắn chưa xem. Không biết ngài còn muốn xem nữa không, nếu không sau này muốn tìm lại cũng không dễ.”
Tưởng Văn Húc vốn muốn nói quên đi, hắn đã không có thời gian làm những chuyện không còn gì để nghi ngờ này nữa. Nhưng trong lòng vẫn có chút ý nghĩ mơ hồ, thà rằng biết một chuyện nhỏ còn hơn là có thể lại bỏ qua.
Nên hắn không cần tờ kết quả đã tự mình lái xe về.
“Tưởng tiên sinh,” người quản lý camera hỏi thăm hắn một chút, tố chất nhân viên an ninh của tiểu khu xa hoa đúng là rất cao: “Bởi vì khi chúng tôi xem lại thấy không được bình thường, nên mới gọi điện thoại để ngài trở lại xác nhận. Ngài tới nhìn một chút đi.”
Tim Tưởng Văn Húc đột nhiên run lên, ngón tay cũng run lẩy bẩy.
Xuất phát từ việc bảo vệ tính riêng tư, ngoại trừ tiểu khu, trên tầng chỉ có thang máy và đường an toàn là có camera, còn trong phạm vi cổng của cư dân thì không có. Nhưng dù thế Tưởng Văn Húc cũng xác định mấy người xuất hiện trên xe và lên lầu có quan hệ với Ngải Tử Du.
“Cái này, có thể phóng to không?” Tưởng Văn Húc gõ gõ vào một người đàn ông mặc áo xám trên màn hình máy tính.
Gương mặt người kia sau khi phóng to đem đến cho Tưởng Văn Húc một cảm giác như đã từng quen biết kỳ lạ, đó là nhìn mặt thấy quen quen, nhưng không cách nào nhớ ra cũng không cách nào xác nhận. Trong đầu hắn chợt loé lên, người đàn ông trong màn hình dảng vẻ rất anh tuấn, lúc mặt không hề cảm xúc và đường cong cằm rất giống… Ngải Tử Khiêm?
Trong lòng hắn có một dây cung đang run rẩy, Tưởng Văn Húc không thể bình tĩnh: “Video này, tời lên phía trước đi, zoom vào biển số xe.”
Tưởng Văn Húc tự tay chép lại biển số xe, quay người ra ngoài liền gọi điện cho cục trưởng cục giao thông.
Ngày đó toàn bộ cục cảnh sát đều rất bận rộn, đều nghiên cứu video, nghe nói là một nhóm tội phạm trốn vào Nam.
Tưởng Văn Húc cũng triệt để trở măt với Ngải Tử Khiêm, đưa tấm ảnh chụp biển số chiếc xe Ngải Tử Du lái đến trước mặt Ngải Tử Khiêm, cũng để lại cho người ta một câu: “Anh chờ tôi tìm được người.”
_______________
Mùa đông phía Nam, lúc có ánh mặt trời bên ngoài ấm hơn trong nhà. Hạ Tri Thư hiếm thấy mà đi ra ngoài sưởi nắng.
Ngải Tử Du đang sửa lại cành lá, tuy rằng chúng đã cao hơn nhiều, nhưng đến một cái nụ cũng không có.
“Lúc nào tôi có thể thấy hoa đây?” Hạ Tri Thư chống cằm ngồi trên băng ghế nhỏ lười biếng nhìn bác sĩ: “Cắt sạch lá cây rồi.”
Ngải Tử Du thả ống tay áo xuống, anh đi đến cúi người dùng mu bàn tay sạch sẽ chạm vào trán Hạ Tri Thư, nhận thấy nhiệt độ không quá cao mới thở phào nhẹ nhõm trượt tay xuống sờ sờ mặt cậu: “Nhanh thôi, kết nụ cái là nở hoa được.” Anh suy nghĩ một chút, cười nói: “Bốn tháng nữa nhất định có thể nở hoa.”
Hạ Tri Thư mệt mỏi nghiêng đầu đi: “Cũng tốt hơn là muộn, không biết có thể nhìn thấy được không.”
Nụ cười của Ngải Tử Du tắt ngóm trong nháy mắt: “Sau đó không cho nói những câu như thế này nữa.”
Hạ Tri Thư khe khẽ thở dài, sau đó mang theo chút động viên lấy lòng bác sĩ mà cười cười: “Tôi chỉ thuận miệng nói mò thôi, ép nó cho tôi thể diện mà nở nhanh một chút.” Trong lòng cậu hiểu rõ, tâm ý Ngải Tử Du nếu là thật sự thì khoảng thời gian này hắn trong lòng anh đã rất khổ sở. Sự mệt mỏi và nhọc lòng lúc chăm sóc bệnh nhân không cần phải nói nhiều, chỉ riêng việc nhìn người mình quan tâm ngày càng gầy gò mất đi sức sống, loại dằn vặt kia mới thật sự thống khổ.
Ngải Tử Du nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Hạ Tri Thư, căn bản không dính chiêu này. Anh nhìn vào mắt Hạ Tri Thư, ánh mắt phức tạp, sau đó chậm rãi đến gần, ấn một nụ hôn nhẹ như gió thoảng trên môi Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư không trốn.
Nước mắt Ngải Tử Du lập tức rơi xuống, không có cơ hội che giấu. Anh hơi chật vật nghiêng đầu, âm thanh rất thấp: “Em có muốn nghe anh hát không?”
Hạ Tri Thư rũ mắt, cậu nhìn ánh mắt dịu dàng khiến người ta tan nát cõi lòng của bác sĩ: “Sau này đừng thế nữa, tôi sẽ rất áy náy.” Áy náy vì trong lòng mình có người khó thể quên, áy náy vì đến làm bạn với anh cũng khó lâu dài.
Người hắn yêu nhất, từ thời học sinh đã để trong tim, là cậu trai cười rộ còn đẹp hơn hoa, bên má có lúm đồng tiền nhỏ. Sau đó ở cùng nhau, người kia cắn răng chịu cùng hắn những nỗi đắng cay mà người ngoài cả đời chịu không hết. Nhưng sau này khi dễ chịu hơn thì tất cả lại thay đổi. Hạ Tri Thư không thích cười nữa, tính cách trở nên trầm mặc, bi thương trong mắt càng ngày càng dày. Hết thảy đều là lỗi sai của mình. Tưởng Văn Húc mím chặt môi hít sâu mấy hơi, hiện giờ hắn không muốn khóc.
Chuông di động vang lên rất lâu Tưởng Văn Húc mới hoàn hồn, hắn giơ tay ấn nút nghe.
“Tưởng tiên sinh? Chúng tôi ở bên ban quản lý tài sản.”
Tưởng Văn Húc nhàn nhạt đáp lời: “Có chuyện gì sao.”
“Là như vậy, đầu tháng hình như ngài có chuyện muốn check camera của tháng trước, còn một đoạn ngắn chưa xem. Không biết ngài còn muốn xem nữa không, nếu không sau này muốn tìm lại cũng không dễ.”
Tưởng Văn Húc vốn muốn nói quên đi, hắn đã không có thời gian làm những chuyện không còn gì để nghi ngờ này nữa. Nhưng trong lòng vẫn có chút ý nghĩ mơ hồ, thà rằng biết một chuyện nhỏ còn hơn là có thể lại bỏ qua.
Nên hắn không cần tờ kết quả đã tự mình lái xe về.
“Tưởng tiên sinh,” người quản lý camera hỏi thăm hắn một chút, tố chất nhân viên an ninh của tiểu khu xa hoa đúng là rất cao: “Bởi vì khi chúng tôi xem lại thấy không được bình thường, nên mới gọi điện thoại để ngài trở lại xác nhận. Ngài tới nhìn một chút đi.”
Tim Tưởng Văn Húc đột nhiên run lên, ngón tay cũng run lẩy bẩy.
Xuất phát từ việc bảo vệ tính riêng tư, ngoại trừ tiểu khu, trên tầng chỉ có thang máy và đường an toàn là có camera, còn trong phạm vi cổng của cư dân thì không có. Nhưng dù thế Tưởng Văn Húc cũng xác định mấy người xuất hiện trên xe và lên lầu có quan hệ với Ngải Tử Du.
“Cái này, có thể phóng to không?” Tưởng Văn Húc gõ gõ vào một người đàn ông mặc áo xám trên màn hình máy tính.
Gương mặt người kia sau khi phóng to đem đến cho Tưởng Văn Húc một cảm giác như đã từng quen biết kỳ lạ, đó là nhìn mặt thấy quen quen, nhưng không cách nào nhớ ra cũng không cách nào xác nhận. Trong đầu hắn chợt loé lên, người đàn ông trong màn hình dảng vẻ rất anh tuấn, lúc mặt không hề cảm xúc và đường cong cằm rất giống… Ngải Tử Khiêm?
Trong lòng hắn có một dây cung đang run rẩy, Tưởng Văn Húc không thể bình tĩnh: “Video này, tời lên phía trước đi, zoom vào biển số xe.”
Tưởng Văn Húc tự tay chép lại biển số xe, quay người ra ngoài liền gọi điện cho cục trưởng cục giao thông.
Ngày đó toàn bộ cục cảnh sát đều rất bận rộn, đều nghiên cứu video, nghe nói là một nhóm tội phạm trốn vào Nam.
Tưởng Văn Húc cũng triệt để trở măt với Ngải Tử Khiêm, đưa tấm ảnh chụp biển số chiếc xe Ngải Tử Du lái đến trước mặt Ngải Tử Khiêm, cũng để lại cho người ta một câu: “Anh chờ tôi tìm được người.”
_______________
Mùa đông phía Nam, lúc có ánh mặt trời bên ngoài ấm hơn trong nhà. Hạ Tri Thư hiếm thấy mà đi ra ngoài sưởi nắng.
Ngải Tử Du đang sửa lại cành lá, tuy rằng chúng đã cao hơn nhiều, nhưng đến một cái nụ cũng không có.
“Lúc nào tôi có thể thấy hoa đây?” Hạ Tri Thư chống cằm ngồi trên băng ghế nhỏ lười biếng nhìn bác sĩ: “Cắt sạch lá cây rồi.”
Ngải Tử Du thả ống tay áo xuống, anh đi đến cúi người dùng mu bàn tay sạch sẽ chạm vào trán Hạ Tri Thư, nhận thấy nhiệt độ không quá cao mới thở phào nhẹ nhõm trượt tay xuống sờ sờ mặt cậu: “Nhanh thôi, kết nụ cái là nở hoa được.” Anh suy nghĩ một chút, cười nói: “Bốn tháng nữa nhất định có thể nở hoa.”
Hạ Tri Thư mệt mỏi nghiêng đầu đi: “Cũng tốt hơn là muộn, không biết có thể nhìn thấy được không.”
Nụ cười của Ngải Tử Du tắt ngóm trong nháy mắt: “Sau đó không cho nói những câu như thế này nữa.”
Hạ Tri Thư khe khẽ thở dài, sau đó mang theo chút động viên lấy lòng bác sĩ mà cười cười: “Tôi chỉ thuận miệng nói mò thôi, ép nó cho tôi thể diện mà nở nhanh một chút.” Trong lòng cậu hiểu rõ, tâm ý Ngải Tử Du nếu là thật sự thì khoảng thời gian này hắn trong lòng anh đã rất khổ sở. Sự mệt mỏi và nhọc lòng lúc chăm sóc bệnh nhân không cần phải nói nhiều, chỉ riêng việc nhìn người mình quan tâm ngày càng gầy gò mất đi sức sống, loại dằn vặt kia mới thật sự thống khổ.
Ngải Tử Du nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Hạ Tri Thư, căn bản không dính chiêu này. Anh nhìn vào mắt Hạ Tri Thư, ánh mắt phức tạp, sau đó chậm rãi đến gần, ấn một nụ hôn nhẹ như gió thoảng trên môi Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư không trốn.
Nước mắt Ngải Tử Du lập tức rơi xuống, không có cơ hội che giấu. Anh hơi chật vật nghiêng đầu, âm thanh rất thấp: “Em có muốn nghe anh hát không?”
Hạ Tri Thư rũ mắt, cậu nhìn ánh mắt dịu dàng khiến người ta tan nát cõi lòng của bác sĩ: “Sau này đừng thế nữa, tôi sẽ rất áy náy.” Áy náy vì trong lòng mình có người khó thể quên, áy náy vì đến làm bạn với anh cũng khó lâu dài.