Ngải Tử Du báo cảnh sát, tố cáo Tưởng Văn Húc lén xông vào nhà dân với ý đồ hành hung. Bạn học cấp ba của anh trai Ngải Tử Du đang giữ chức cục phó cục công an, hai người họ vẫn thường liên lạc. Bây giờ Ngải Tử Du tìm đến thì đương nhiên người ta sẽ cho mấy phần mặt mũi, nhẹ nhất cũng có thể giam Tưởng Văn Húc hai tư tiếng đồng hồ.
Hai chiếc xe cảnh sát hú còi chạy đến, đèn xe đỏ xanh lấp loé khiến lòng người ngột ngạt khó chịu. Nhưng Tưởng Văn Húc làm lơ tiếng còi xe sắc bén càng ngày càng gần, khuôn mặt nhu hoà kỳ dị, ánh mắt hắn tựa như xuyên qua tường xi măng sắt thép, chỉ nhìn người yêu dấu nhất trong vũ trụ hỗn tạp.
Mấy viên cảnh sát cũng lấy làm kỳ quái, người đàn ông yên lặng quỳ gối đưa lưng về phía họ càng giống người bị hại, như bị nỗi bi thương đè nén oằn sống lưng. Một viên cảnh sát đến kéo Tưởng Văn Húc, khá lịch sự: “Phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
Tưởng Văn Húc chậm rãi đứng lên, lạnh lùng liếc bọn họ một cái: “Đi đâu?”
“Có người tố cáo anh xông vào nhà dân, xin hãy phối hợp điều tra với chúng tôi.” Những vụ vừa nhìn đã biết là án dân sự tranh chấp này, họ đã thấy nhiều, nhiều lắm thì đưa người vào nhốt trong cục cảnh sát, vậy gần như là đủ cho một vụ án. Nhưng lần này cấp trên vô cùng coi trọng, đến còng số tám họ cũng mang theo.
Tưởng Văn Húc đột nhiên lui về sau một bước, hắn đang sợ, sợ hắn vừa đi Hạ Tri Thư lại biến mất, sợ lần này mình đi thì Hạ Tri Thư sẽ không gặp hắn nữa.
Mấy viên cảnh sát kia cho là hắn muốn phản kháng hoặc chạy trốn, đồng loạt nhào tới chế ngự hắn. Tưởng Văn Húc cường thế nhiều năm như vậy, giờ lần nữa lĩnh hội sự vô lực và bất đắc dĩ.
“Hạ Tri Thư —! Hạ Tri Thư!” Tưởng Văn Húc đột nhiên gào một tiếng, tê tâm liệt phế mà kêu: “Em không cần anh nữa sao?! Em đã nói sẽ vĩnh viễn không bỏ anh mà!”
Tưởng Văn Húc bất chấp giãy giụa khỏi mấy nhân viên cảnh sát kia, nặng nề đấm lên cánh cửa chống trộm đã khoá chặt. Hắn gào lên, âm cuối kèm theo run rẩy nghẹn ngào: “Tri Thư, anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Em cho anh nhìn em một chút được không? Anh chỉ muốn nhìn em một chút thôi… Anh xin em… Đừng đối xử như vậy với anh!”
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời cũng không cưỡng chế đưa Tưởng Văn Húc đi.
“Sao em có thể không muốn anh được chứ, đúng không?” Tưởng Văn Húc co quắp ngồi trước cánh cửa, cúi đầu lẩm bẩm: “Trên thế giới này… Người duy nhất không rời bỏ anh, chính là Hạ Tri Thư mà…”
Cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai mở ra một cánh, những lời của Tưởng Văn Húc Hạ Tri Thư nghe rất rõ. Cậu cười cười, lệ tuôn đầy mặt. Tưởng Văn Húc đúng là còn nhớ mình từng nói sẽ không bỏ đi, nhưng lúc hắn ôm mình gọi tên Thẩm Tuý… Có từng tỉnh táo lại đặt tay lên ngực tự hỏi – có phải hắn đã từng nói, đời này kiếp này tuyệt đối không phụ lòng một Hạ Tri Thư?
Một Hạ Tri Thư vĩnh viễn chờ đợi vẫn luôn ở đó, vẫn ở cùng với một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không phụ lòng cậu.
Ngải Tử Du gõ cửa đi vào, trong tay cầm ly nước và thuốc. Anh nghe được âm thanh, thoáng nhìn ra cửa đang mở, bèn thả đồ trong tay xuống rồi bình tĩnh đóng cửa sổ: “Trời lạnh lắm.”
Hết thảy âm thanh ngoài cửa sổ đều bị ngăn cách, mấy phút sau tiếng còi xe cảnh sát vang lên, xa dần, cuối cùng tất cả trở về yên tĩnh.
“Mệt không? Anh biết những ngày này em ngủ không ngon, uống chút thuốc rồi ngủ một giấc nhé.” Ngải Tử Du đưa nước và thuốc cho Hạ Tri Thư: “Ngủ một giấc đi, khi tỉnh lại tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Hạ Tri Thư không nhận lấy thuốc: “Anh lừa tôi.” Tự mình cậu vượt qua quãng thời gian thống khổ nhất, mỗi tối đều thiếp đi trong nỗi khổ và cả căn phòng quạnh quẽ. Ngày hôm sau tỉnh lại cũng chẳng có gì khác biệt, nửa kia giường vẫn lạnh, vết thương trong lòng chỉ nhiều chứ không ít, chỉ sâu chẳng hề cạn.
Ngải Tử Du im bặt, ánh mắt anh nhìn Hạ Tri Thư mang theo đau lòng và thương xót. Dường như anh phải hạ quyết tâm rất lớn mới chậm rãi duỗi tay chạm vào khoé mắt Hạ Tri Thư: “…Em đừng khóc, được không?”
Hạ Tri Thư mới phát hiện, nước mắt của mình vẫn đang tuôn rơi. Lòng thì tự nhủ phải thản nhiên bỏ xuống, nhưng thân thể không thể nào lãng quên phản ứng mãnh liệt sau khi bị thương. Cơn đau cũng thành phản xạ có điều kiện.
Hai chiếc xe cảnh sát hú còi chạy đến, đèn xe đỏ xanh lấp loé khiến lòng người ngột ngạt khó chịu. Nhưng Tưởng Văn Húc làm lơ tiếng còi xe sắc bén càng ngày càng gần, khuôn mặt nhu hoà kỳ dị, ánh mắt hắn tựa như xuyên qua tường xi măng sắt thép, chỉ nhìn người yêu dấu nhất trong vũ trụ hỗn tạp.
Mấy viên cảnh sát cũng lấy làm kỳ quái, người đàn ông yên lặng quỳ gối đưa lưng về phía họ càng giống người bị hại, như bị nỗi bi thương đè nén oằn sống lưng. Một viên cảnh sát đến kéo Tưởng Văn Húc, khá lịch sự: “Phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
Tưởng Văn Húc chậm rãi đứng lên, lạnh lùng liếc bọn họ một cái: “Đi đâu?”
“Có người tố cáo anh xông vào nhà dân, xin hãy phối hợp điều tra với chúng tôi.” Những vụ vừa nhìn đã biết là án dân sự tranh chấp này, họ đã thấy nhiều, nhiều lắm thì đưa người vào nhốt trong cục cảnh sát, vậy gần như là đủ cho một vụ án. Nhưng lần này cấp trên vô cùng coi trọng, đến còng số tám họ cũng mang theo.
Tưởng Văn Húc đột nhiên lui về sau một bước, hắn đang sợ, sợ hắn vừa đi Hạ Tri Thư lại biến mất, sợ lần này mình đi thì Hạ Tri Thư sẽ không gặp hắn nữa.
Mấy viên cảnh sát kia cho là hắn muốn phản kháng hoặc chạy trốn, đồng loạt nhào tới chế ngự hắn. Tưởng Văn Húc cường thế nhiều năm như vậy, giờ lần nữa lĩnh hội sự vô lực và bất đắc dĩ.
“Hạ Tri Thư —! Hạ Tri Thư!” Tưởng Văn Húc đột nhiên gào một tiếng, tê tâm liệt phế mà kêu: “Em không cần anh nữa sao?! Em đã nói sẽ vĩnh viễn không bỏ anh mà!”
Tưởng Văn Húc bất chấp giãy giụa khỏi mấy nhân viên cảnh sát kia, nặng nề đấm lên cánh cửa chống trộm đã khoá chặt. Hắn gào lên, âm cuối kèm theo run rẩy nghẹn ngào: “Tri Thư, anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Em cho anh nhìn em một chút được không? Anh chỉ muốn nhìn em một chút thôi… Anh xin em… Đừng đối xử như vậy với anh!”
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời cũng không cưỡng chế đưa Tưởng Văn Húc đi.
“Sao em có thể không muốn anh được chứ, đúng không?” Tưởng Văn Húc co quắp ngồi trước cánh cửa, cúi đầu lẩm bẩm: “Trên thế giới này… Người duy nhất không rời bỏ anh, chính là Hạ Tri Thư mà…”
Cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai mở ra một cánh, những lời của Tưởng Văn Húc Hạ Tri Thư nghe rất rõ. Cậu cười cười, lệ tuôn đầy mặt. Tưởng Văn Húc đúng là còn nhớ mình từng nói sẽ không bỏ đi, nhưng lúc hắn ôm mình gọi tên Thẩm Tuý… Có từng tỉnh táo lại đặt tay lên ngực tự hỏi – có phải hắn đã từng nói, đời này kiếp này tuyệt đối không phụ lòng một Hạ Tri Thư?
Một Hạ Tri Thư vĩnh viễn chờ đợi vẫn luôn ở đó, vẫn ở cùng với một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không phụ lòng cậu.
Ngải Tử Du gõ cửa đi vào, trong tay cầm ly nước và thuốc. Anh nghe được âm thanh, thoáng nhìn ra cửa đang mở, bèn thả đồ trong tay xuống rồi bình tĩnh đóng cửa sổ: “Trời lạnh lắm.”
Hết thảy âm thanh ngoài cửa sổ đều bị ngăn cách, mấy phút sau tiếng còi xe cảnh sát vang lên, xa dần, cuối cùng tất cả trở về yên tĩnh.
“Mệt không? Anh biết những ngày này em ngủ không ngon, uống chút thuốc rồi ngủ một giấc nhé.” Ngải Tử Du đưa nước và thuốc cho Hạ Tri Thư: “Ngủ một giấc đi, khi tỉnh lại tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Hạ Tri Thư không nhận lấy thuốc: “Anh lừa tôi.” Tự mình cậu vượt qua quãng thời gian thống khổ nhất, mỗi tối đều thiếp đi trong nỗi khổ và cả căn phòng quạnh quẽ. Ngày hôm sau tỉnh lại cũng chẳng có gì khác biệt, nửa kia giường vẫn lạnh, vết thương trong lòng chỉ nhiều chứ không ít, chỉ sâu chẳng hề cạn.
Ngải Tử Du im bặt, ánh mắt anh nhìn Hạ Tri Thư mang theo đau lòng và thương xót. Dường như anh phải hạ quyết tâm rất lớn mới chậm rãi duỗi tay chạm vào khoé mắt Hạ Tri Thư: “…Em đừng khóc, được không?”
Hạ Tri Thư mới phát hiện, nước mắt của mình vẫn đang tuôn rơi. Lòng thì tự nhủ phải thản nhiên bỏ xuống, nhưng thân thể không thể nào lãng quên phản ứng mãnh liệt sau khi bị thương. Cơn đau cũng thành phản xạ có điều kiện.