*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Tri Thư nhờ Ngải Tử Du đưa mình đến nghĩa trang. Nghĩa trang An Hiền Hàng Châu*, nơi chôn cất cha mẹ cậu. Đây là nỗi đau sâu nhất trong lòng cậu, vẫn chôn vùi không dám đề cập đến.
*Nghĩa trang An Hiền: Là một khu nghĩa trang lớn ở Hàng Châu, được thiết kế như một công viên, có lịch sử lâu đời và giá trị văn hoá cao
Trời đổ mưa nhỏ, từng hạt mưa li ti bị gió thổi rơi trên cửa xe, xe dừng ngoài cửa lớn nghĩa trang.
“Anh chờ em ở ngoài nhé?” Ngải Tử Du lấy áo khoác của Hạ Tri Thư đưa cho cậu, đẩy cửa xe ra sau cốp tìm ô.
Hạ Tri Thư không nhúc nhích, cậu cúi đầu, dùng hai tay che mặt, khẽ run lẩy bẩy. Cậu không dám đi, cũng không xứng được đi.
Cậu vốn còn muốn về nhà cũ trước đây nhìn, nhưng vẫn từ bỏ. Ngôi nhà ấy đã sớm bán cho người khác, đến nửa dấu vết cũ cũng không còn. Ngôi nhà cũ là do chính tay cậu bán đi sau khi cha mẹ mất, tiền bán dùng làm tiền đặt cọc cho căn nhà ở Bắc Kinh.
Hạ Tri Thư nghĩ, có lẽ mình và Tưởng Văn Húc cùng một hạng người, ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng lại lừa mình dối người nghĩ rằng có thể dùng cảm giác hổ thẹn để bồi thường cho tội lỗi đã phạm. Vì ích kỷ, mà mãi mãi làm tổn thương người mình yêu thương nhất.
Ngải Tử Du mở cửa xe cho Hạ Tri Thư, che ô cho cậu: “….Anh vào cùng em.” Những gì Hạ Tri Thư phải gánh chịu nhiều hơn so với mọi người tưởng tượng, anh không yên lòng để cậu một mình nuốt xuống tất cả đau đớn, lúc đêm tối vắng lặng một mình trằn trọc thống khổ.
Hạ Tri Thư chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt có nhát gan và chút né tránh: “Tôi… Đi ư?” Cậu hỏi Ngải Tử Du, nhưng càng để kiếm cớ cho mình hơn, tìm lý do để không đi.
Ngải Tử Du xót xa, cũng muốn nói chờ thân thể em tốt hơn chút rồi chúng ta đi như anh quen nói. Nhưng lần này anh không trả lời, anh không hy vọng khoảng thời gian cuối cùng của Hạ Tri Thư bị khúc mắc này ràng buộc, không thể yên lòng.
Có một số việc vẫn phải đối mặt.
“Mặc áo khoác đi, anh đưa em vào.” Ngữ khí Ngải Tử Du rất ôn nhu.
Hạ Tri Thư xoa xoa thái dương, vẫn xuống xe. Cậu đứng ở cổng chính nghĩa trang, nhìn tầng tầng mộ bia xanh rờn ở phía xa, chân đột nhiên mềm nhũn.
Ngải Tử Du vội vàng đỡ lấy cậu, một tay mở dù: “Không sao chứ?”
Hạ Tri Thư lắc đầu một cái: “Vào đi thôi.”
Không hề dễ tìm, Hạ Tri Thư hoàn toàn dựa vào chút ấn tượng trong trí nhớ mà chậm rãi tìm kiếm. Cậu nhìn vào từng bia mộ, nỗi bi ai và mệt mỏi ngày càng lớn.
Ngải Tử Du cầm một chiếc dù màu đen qua lại trong mưa, không khí tĩnh lặng mà nặng nề.
Rốt cuộc, Hạ Tri Thư choáng váng dừng lại trước một tấm đá hoa cương trước mộ, như bị điện giật. Sắc mặt cậu từ từ trắng bệch, môi run run. Mất rất lâu cậu mới có thể phát ra tiếng, cậu chậm rãi quay lại đẩy Ngải Tử Du đi: “Anh có thể đến chỗ nào xa xa chờ tôi được không?”
“Tất nhiên là được,” Ngải Tử Du hiểu tâm tư của Hạ Tri Thư: “Nào, tự em cầm ô này.”
Hạ Tri Thư nở nụ cười bi thảm, chậm rãi lắc đầu: “Tôi ở chốn này, đến ô cũng không xứng dùng.” Cậu bước từng bước trong mưa phùn, đến gần chỗ của cha mẹ.
Lúc cách tấm bia mộ còn hai bước, cậu như bị vật nặng gì đó đập trúng, phịch một tiếng quỳ trên nền xi măng lạnh lẽo ẩm ướt. Hạ Tri Thư không đứng dậy, cúi đầu một lát, sau đó dập đầu mấy cái.
“Bố, mẹ…. Con sai rồi….” Âm thanh cậu bật ra từ đôi môi đang cắn chặt, kèm theo máu tươi: “Con sai rồi… Con sai rồi… Con sai rồi…”
Hạ Tri Thư không khóc nổi nữa, cậu đã khóc rất nhiều vì Tưởng Văn Húc, nước mắt rốt cuộc cũng cạn khô. Đôi mắt cậu đỏ như nhỏ máu, trong lòng không thể kiềm chế được sự hổ thẹn, nhưng không thể phát ra thành tiếng.
Dù khi cãi nhau với Tưởng Văn Húc đến mất khống chế, Hạ Tri Thư cũng chưa từng nhắc đến chuyện cha mẹ mình qua đời để phát tiết uất ức của mình. Cậu không nhắc đến, là vì không oán trách Tưởng Văn Húc, là bởi vì… Cậu chỉ oán trách chính mình.
Vô số đêm tỉnh mộng, câụ đều cắn mu bàn tay mở mắt nhìn căn phòng tối đen cả đêm. Hết thảy khiển trách của lương tâm, Hạ Tri Thư chưa từng để người thứ hai gánh vác cùng mình, cậu chỉ oán trách chính mình. Mỗi lần chịu uất ức, cả người mỏi mệt là thống khổ lại tăng gấp đôi, nhưng cậu biết rõ đã không còn một mái ấm vĩnh viễn không vứt bỏ mình nữa.
“Mẹ ơi… Xin lỗi… Cuối cùng con vẫn làm mẹ lo lắng. Con biết mẹ thất vọng nhiều lắm… Nhất định mẹ đã nghĩ, đứa trẻ hồi bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao có thể… Sao có thể vì một người đàn ông mà đến mẹ cũng không cần…” Giọng Hạ Tri Thư nghẹn ngào, nhưng không chảy nước mắt, nhìn kỹ lại giống như có máu: “Con.. Con nhớ bánh trôi tự tay mẹ làm, nhớ suốt mười lăm năm… Mẹ, lúc nào không giận nữa, mẹ có thể làm cho con một lần nữa được không mẹ ơi?”
“Mẹ! Đừng phớt lờ con… Mẹ giận thì có thể đánh con mà…” Hạ Tri Thư đột nhiên dừng lại, trầm mặc rất lâu, ánh mắt mới từ từ tỉnh táo lại. Cậu cười khổ: “Bố, mẹ con không để ý đến con kìa.”
Đôi nam nữ trong bức ảnh trắng đen cười dịu dàng, mặt mày thanh tú, khí chất hiền hoà, tất cả tốt đẹp dường như đã để cho con trai. Nhưng dưới bức ảnh chỉ có một nắm đất vàng.
Người đã mất đi vĩnh viễn không về được nữa, sự thật tàn nhẫn này, mày có thừa nhận hay không cũng chỉ có thế như vậy.
“Bố, hơn mười năm nay đã làm phiền người phải chăm sóc mẹ rồi… Mẹ nhát gan yếu ớt, ở chốn tối tăm dưới đó nhất định sẽ rất sợ… Bố, bố phải nhường mẹ nhiều hơn nhé, đến lúc… Đến lúc con chết, đến lượt con bảo vệ hai người…” Hạ Tri Thư nhẹ nhàng nói: “Con sẽ không chọc giận khiến bố mẹ phải thương tâm nữa… Thật sự, sẽ không để bố mẹ chờ lâu nữa…”
Móng tay Ngải Tử Du bấm rách một miếng da trong lòng bàn tay. Anh nhìn Hạ Tri Thư quỳ gối trong mưa, cố nhịn đau lòng không đi quấy rầy. Nhưng bây giờ thật sự anh không thể để Hạ Tri Thư tiếp tục như vậy nữa. Anh không rõ về nguyên nhân cái chết của cha mẹ Hạ Tri Thư, nhưng anh biết người bình thường đều không chịu được nỗi dằn vặt mãi mãi cách xa người chí thân, huống hồ Hạ Tri Thư lại là một bệnh nhân có trạng thái tinh thần vốn không quá tốt.
Ngải Tử Du cất bước đi tới, giương ô che mưa lạnh cho cậu: “Tri Thư, chúng ta về nhà đi,” anh vẫn nói: “Chờ lúc thân thể em khá hơn, chúng ta trở lại nhé.”
Bất ngờ là Hạ Tri Thư cũng không có ý lưu lại. Cậu được Ngải Tử Du dìu, gian nan đứng lên. Nhưng đi được ba bước, Hạ Tri Thư quay đầu lại nhìn tấm ảnh, lộ ra nụ cười tĩnh khiết như trẻ thơ, lặng lẽ nói trong lòng: “Bố, mẹ, chờ con.”
Lòng Ngải Tử Du bị nụ cười của Hạ Tri Thư làm quặn thắt, bi thương mà không thể làm gì: “Quần áo em ướt hết rồi, có lạnh không?”
Mãi đến khi lên xe, Hạ Tri Thư đều không nói tiếng nào.
Ngải Tử Du mở điều hoà cao hơn, dùng khăn lông khô nhẹ nhàng lau mặt và tóc cho Hạ Tri Thư, không biết nên nói cái gì.
Hạ Tri Thư chăm chú nhìn Ngải Tử Du hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: “Giống như có tảng đá trong lòng đã rơi xuống, bây giờ tôi cảm thấy trong người thật nhẹ nhõm…” Cậu chưa nói hết câu đã chậm rãi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ngải Tử Du cả kinh, mặt Hạ Tri Thư lạnh lẽo, nghiêng đầu kề sát cổ cậu mới cảm nhận được nhiệt độ kinh người.
Hạ Tri Thư nhờ Ngải Tử Du đưa mình đến nghĩa trang. Nghĩa trang An Hiền Hàng Châu*, nơi chôn cất cha mẹ cậu. Đây là nỗi đau sâu nhất trong lòng cậu, vẫn chôn vùi không dám đề cập đến.
*Nghĩa trang An Hiền: Là một khu nghĩa trang lớn ở Hàng Châu, được thiết kế như một công viên, có lịch sử lâu đời và giá trị văn hoá cao
Trời đổ mưa nhỏ, từng hạt mưa li ti bị gió thổi rơi trên cửa xe, xe dừng ngoài cửa lớn nghĩa trang.
“Anh chờ em ở ngoài nhé?” Ngải Tử Du lấy áo khoác của Hạ Tri Thư đưa cho cậu, đẩy cửa xe ra sau cốp tìm ô.
Hạ Tri Thư không nhúc nhích, cậu cúi đầu, dùng hai tay che mặt, khẽ run lẩy bẩy. Cậu không dám đi, cũng không xứng được đi.
Cậu vốn còn muốn về nhà cũ trước đây nhìn, nhưng vẫn từ bỏ. Ngôi nhà ấy đã sớm bán cho người khác, đến nửa dấu vết cũ cũng không còn. Ngôi nhà cũ là do chính tay cậu bán đi sau khi cha mẹ mất, tiền bán dùng làm tiền đặt cọc cho căn nhà ở Bắc Kinh.
Hạ Tri Thư nghĩ, có lẽ mình và Tưởng Văn Húc cùng một hạng người, ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng lại lừa mình dối người nghĩ rằng có thể dùng cảm giác hổ thẹn để bồi thường cho tội lỗi đã phạm. Vì ích kỷ, mà mãi mãi làm tổn thương người mình yêu thương nhất.
Ngải Tử Du mở cửa xe cho Hạ Tri Thư, che ô cho cậu: “….Anh vào cùng em.” Những gì Hạ Tri Thư phải gánh chịu nhiều hơn so với mọi người tưởng tượng, anh không yên lòng để cậu một mình nuốt xuống tất cả đau đớn, lúc đêm tối vắng lặng một mình trằn trọc thống khổ.
Hạ Tri Thư chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt có nhát gan và chút né tránh: “Tôi… Đi ư?” Cậu hỏi Ngải Tử Du, nhưng càng để kiếm cớ cho mình hơn, tìm lý do để không đi.
Ngải Tử Du xót xa, cũng muốn nói chờ thân thể em tốt hơn chút rồi chúng ta đi như anh quen nói. Nhưng lần này anh không trả lời, anh không hy vọng khoảng thời gian cuối cùng của Hạ Tri Thư bị khúc mắc này ràng buộc, không thể yên lòng.
Có một số việc vẫn phải đối mặt.
“Mặc áo khoác đi, anh đưa em vào.” Ngữ khí Ngải Tử Du rất ôn nhu.
Hạ Tri Thư xoa xoa thái dương, vẫn xuống xe. Cậu đứng ở cổng chính nghĩa trang, nhìn tầng tầng mộ bia xanh rờn ở phía xa, chân đột nhiên mềm nhũn.
Ngải Tử Du vội vàng đỡ lấy cậu, một tay mở dù: “Không sao chứ?”
Hạ Tri Thư lắc đầu một cái: “Vào đi thôi.”
Không hề dễ tìm, Hạ Tri Thư hoàn toàn dựa vào chút ấn tượng trong trí nhớ mà chậm rãi tìm kiếm. Cậu nhìn vào từng bia mộ, nỗi bi ai và mệt mỏi ngày càng lớn.
Ngải Tử Du cầm một chiếc dù màu đen qua lại trong mưa, không khí tĩnh lặng mà nặng nề.
Rốt cuộc, Hạ Tri Thư choáng váng dừng lại trước một tấm đá hoa cương trước mộ, như bị điện giật. Sắc mặt cậu từ từ trắng bệch, môi run run. Mất rất lâu cậu mới có thể phát ra tiếng, cậu chậm rãi quay lại đẩy Ngải Tử Du đi: “Anh có thể đến chỗ nào xa xa chờ tôi được không?”
“Tất nhiên là được,” Ngải Tử Du hiểu tâm tư của Hạ Tri Thư: “Nào, tự em cầm ô này.”
Hạ Tri Thư nở nụ cười bi thảm, chậm rãi lắc đầu: “Tôi ở chốn này, đến ô cũng không xứng dùng.” Cậu bước từng bước trong mưa phùn, đến gần chỗ của cha mẹ.
Lúc cách tấm bia mộ còn hai bước, cậu như bị vật nặng gì đó đập trúng, phịch một tiếng quỳ trên nền xi măng lạnh lẽo ẩm ướt. Hạ Tri Thư không đứng dậy, cúi đầu một lát, sau đó dập đầu mấy cái.
“Bố, mẹ…. Con sai rồi….” Âm thanh cậu bật ra từ đôi môi đang cắn chặt, kèm theo máu tươi: “Con sai rồi… Con sai rồi… Con sai rồi…”
Hạ Tri Thư không khóc nổi nữa, cậu đã khóc rất nhiều vì Tưởng Văn Húc, nước mắt rốt cuộc cũng cạn khô. Đôi mắt cậu đỏ như nhỏ máu, trong lòng không thể kiềm chế được sự hổ thẹn, nhưng không thể phát ra thành tiếng.
Dù khi cãi nhau với Tưởng Văn Húc đến mất khống chế, Hạ Tri Thư cũng chưa từng nhắc đến chuyện cha mẹ mình qua đời để phát tiết uất ức của mình. Cậu không nhắc đến, là vì không oán trách Tưởng Văn Húc, là bởi vì… Cậu chỉ oán trách chính mình.
Vô số đêm tỉnh mộng, câụ đều cắn mu bàn tay mở mắt nhìn căn phòng tối đen cả đêm. Hết thảy khiển trách của lương tâm, Hạ Tri Thư chưa từng để người thứ hai gánh vác cùng mình, cậu chỉ oán trách chính mình. Mỗi lần chịu uất ức, cả người mỏi mệt là thống khổ lại tăng gấp đôi, nhưng cậu biết rõ đã không còn một mái ấm vĩnh viễn không vứt bỏ mình nữa.
“Mẹ ơi… Xin lỗi… Cuối cùng con vẫn làm mẹ lo lắng. Con biết mẹ thất vọng nhiều lắm… Nhất định mẹ đã nghĩ, đứa trẻ hồi bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao có thể… Sao có thể vì một người đàn ông mà đến mẹ cũng không cần…” Giọng Hạ Tri Thư nghẹn ngào, nhưng không chảy nước mắt, nhìn kỹ lại giống như có máu: “Con.. Con nhớ bánh trôi tự tay mẹ làm, nhớ suốt mười lăm năm… Mẹ, lúc nào không giận nữa, mẹ có thể làm cho con một lần nữa được không mẹ ơi?”
“Mẹ! Đừng phớt lờ con… Mẹ giận thì có thể đánh con mà…” Hạ Tri Thư đột nhiên dừng lại, trầm mặc rất lâu, ánh mắt mới từ từ tỉnh táo lại. Cậu cười khổ: “Bố, mẹ con không để ý đến con kìa.”
Đôi nam nữ trong bức ảnh trắng đen cười dịu dàng, mặt mày thanh tú, khí chất hiền hoà, tất cả tốt đẹp dường như đã để cho con trai. Nhưng dưới bức ảnh chỉ có một nắm đất vàng.
Người đã mất đi vĩnh viễn không về được nữa, sự thật tàn nhẫn này, mày có thừa nhận hay không cũng chỉ có thế như vậy.
“Bố, hơn mười năm nay đã làm phiền người phải chăm sóc mẹ rồi… Mẹ nhát gan yếu ớt, ở chốn tối tăm dưới đó nhất định sẽ rất sợ… Bố, bố phải nhường mẹ nhiều hơn nhé, đến lúc… Đến lúc con chết, đến lượt con bảo vệ hai người…” Hạ Tri Thư nhẹ nhàng nói: “Con sẽ không chọc giận khiến bố mẹ phải thương tâm nữa… Thật sự, sẽ không để bố mẹ chờ lâu nữa…”
Móng tay Ngải Tử Du bấm rách một miếng da trong lòng bàn tay. Anh nhìn Hạ Tri Thư quỳ gối trong mưa, cố nhịn đau lòng không đi quấy rầy. Nhưng bây giờ thật sự anh không thể để Hạ Tri Thư tiếp tục như vậy nữa. Anh không rõ về nguyên nhân cái chết của cha mẹ Hạ Tri Thư, nhưng anh biết người bình thường đều không chịu được nỗi dằn vặt mãi mãi cách xa người chí thân, huống hồ Hạ Tri Thư lại là một bệnh nhân có trạng thái tinh thần vốn không quá tốt.
Ngải Tử Du cất bước đi tới, giương ô che mưa lạnh cho cậu: “Tri Thư, chúng ta về nhà đi,” anh vẫn nói: “Chờ lúc thân thể em khá hơn, chúng ta trở lại nhé.”
Bất ngờ là Hạ Tri Thư cũng không có ý lưu lại. Cậu được Ngải Tử Du dìu, gian nan đứng lên. Nhưng đi được ba bước, Hạ Tri Thư quay đầu lại nhìn tấm ảnh, lộ ra nụ cười tĩnh khiết như trẻ thơ, lặng lẽ nói trong lòng: “Bố, mẹ, chờ con.”
Lòng Ngải Tử Du bị nụ cười của Hạ Tri Thư làm quặn thắt, bi thương mà không thể làm gì: “Quần áo em ướt hết rồi, có lạnh không?”
Mãi đến khi lên xe, Hạ Tri Thư đều không nói tiếng nào.
Ngải Tử Du mở điều hoà cao hơn, dùng khăn lông khô nhẹ nhàng lau mặt và tóc cho Hạ Tri Thư, không biết nên nói cái gì.
Hạ Tri Thư chăm chú nhìn Ngải Tử Du hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: “Giống như có tảng đá trong lòng đã rơi xuống, bây giờ tôi cảm thấy trong người thật nhẹ nhõm…” Cậu chưa nói hết câu đã chậm rãi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ngải Tử Du cả kinh, mặt Hạ Tri Thư lạnh lẽo, nghiêng đầu kề sát cổ cậu mới cảm nhận được nhiệt độ kinh người.