Ngải Tử Du càng đối xử tốt với Hạ Tri Thư thì cậu càng khó hoàn toàn tiếp nhận anh. Một mặt là vì cậu không muốn liên luỵ đến anh, mặt khác, quan trọng hơn là, Ngải Tử Du rất giống Tưởng Văn Húc lúc trước.
Lúc anh ôn nhu mỉm cười nhìn cậu, khi anh hững hờ nói lời cam kết và bảo vệ. Quá giống, nhìn thấy mà giật mình.
Hạ Tri Thư nhớ đến khoảng thời gian mình sắp thi đại học, mẹ cậu biết chuyện của hai đứa. Người phụ nữ bình thường rất dịu dàng ấy lại quơ lấy cây chổi đánh Hạ Tri Thư, Tưởng Văn Húc liền ôm chặt cậu vào lòng chặn lại.
Hắn nói: “Dì ơi, là con làm hư em ấy, xin dì đừng đánh Tri Thư.” Hắn không trốn, kiên cường ngăn lại tất cả đau khổ và phẫn nộ của một người mẹ.
Sau đó hắn ghé vào tai Hạ Tri Thư, nói một câu mà đời này Hạ Tri Thư khó có thể quên: “Đừng sợ, anh ở đây rồi.”
Do đó khí phách của Hạ Tri Thư chỉ có thể để cậu làm được một việc là vĩnh viễn không tha thứ cho Tưởng Văn Húc, nhưng không làm được cái việc dứt bỏ tất cả ký ức và thâm tình.
Như vậy quá mức không công bằng với Ngải Tử Du.
______________
Một ngày trước khi đi, Tưởng Văn Húc tới nghĩa trang An Hiền. Hắn quỳ gối nửa tiếng đốt tiền giấy cho cha mẹ Hạ Tri Thư.
Hắn đưa mỗi tờ tiền âm phủ được vuốt phẳng vào lửa, ngón tay không khống chế được mà run rẩy. Dường như trong phút chốc Tưởng Văn Húc già đi mười tuổi, hai gò má hõm xuống, trong mắt không tìm thấy bóng dáng ngang ngược phóng túng lúc trước.
Mặt Tưởng Văn Húc bị muội than dính mấy vệt đen, giọng nói của hắn rất thấp, như sợ quấy nhiễu linh hồn dưới đất: “Chú, dì, con…”
Hắn hơi ngừng một chút, miễn cưỡng nuốt mấy tiếng nghẹn ngào xuống: “Nếu như con biết sẽ có ngày hôm nay, nhất định ban đầu con sẽ tránh xa Tri Thư một chút…”
Tránh xa em một chút, nhìn em có một cuộc đời tốt đẹp hơn, thi đỗ vào một trường đại học Y thật tốt, quen bạn gái, tốt nghiệp làm một bác sĩ điều trị chính. Dù cuối cùng có khả năng Hạ Tri Thư cũng không hạnh phúc, nhưng ít nhất… Sự bất hạnh của em ấy cũng không phải do hắn mang lại.
Hạ Tri Thư tốt, Tưởng Văn Húc tự biết bản thân mình không hề xứng với cậu tí nào. Từ trước đến giờ hắn ích kỷ, trên trường danh lợi được nịnh hót nhiều, sau đó càng cảm thấy mình phải được nắm giữ nhiều thứ mới mẻ hợp ý hơn, nên vẫn bịt mắt mà chơi đùa, chơi đến mức không nhớ đến gia đình. Nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như không có Hạ Tri Thư vẫn theo sát, không rời không bỏ ngay từ ban đầu, chính hắn có thể là cái thá gì.
Lúc trong tay trống rỗng Tưởng Văn Húc mới nhận ra tiền giấy mình mua đã đốt hết. Hắn chậm rãi hoàn hồn, nặng nề dập đầu mấy lần: “Chú, dì, con biết hai người nhớ Tri Thư… Nhưng con cầu xin hai người, đừng đưa em ấy đi sớm như vậy…” Tưởng Văn Húc không muốn Hạ Tri Thư sống một cuộc đời như thế, lúc có người thương yêu thì trải qua tháng ngày khổ cực, đến lúc cuộc sống dễ chịu hơn thì lại không có ai yêu thương bảo vệ. Hắn tự biết mình vĩnh viễn không có cách nào bồi thường những gì Hạ Tri Thư đã mất đi, nhưng có thể làm thêm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Còn dư lại kiếp sau hắn sẽ làm trâu làm ngựa trả lại cho cậu.
Quãng đường từ Hàng Châu đến Bắc Kinh dài 1200 km, mỗi tấc đều dùng để nhớ em, Tri Thư à.
Tưởng Văn Húc nhìn xuống dưới qua cửa sổ máy bay, giây phút ngoại trừ mây mù thì không thấy gì, nỗi cô quạnh đột nhiên xuất hiện. Hắn đã từng tự nhận mình là người mạnh mẽ, không sợ điều gì, chẳng qua cũng vì có Hạ Tri Thư phía sau mình thôi.
Tưởng Văn Húc chỉ diễn xuất tốt, giả vờ khoẻ mạnh không sao. Trên thực tế hắn trưởng thành quá muộn, xưa nay đều là Hạ Tri Thư chiều chuộng bao dung hắn. Ban đầu ở cùng nhau là thế, mãi đến cuối cùng, lúc quyết định bỏ đi, Hạ Tri Thư cũng không khiến hắn quá khó xử.
Con người mãi mãi dịu dàng ấy, đã một mình trải qua nhiều đêm vắng lạnh, chịu nhiều uất ức như vậy, mang một thân ốm đau nặng nề, đến lúc phải đi cũng chỉ ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn mình, cho mình một cái ôm chặt ấm áp.
Nhưng chính hắn lại buông tay trước.
Nếu như mỗi một lần sắp sửa mất đi có thể nắm chặt tay hơn chút, liệu nhân sinh có ít tiếc nuối hơn không?
Lúc Tưởng Văn Húc đến Bắc Kinh đã bảy giờ rưỡi tối. Mới xuống máy bay hắn đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương của phương Bắc, buổi tối gió thổi thêm mấy phần cắt da cắt thịt.
Thư ký Tống tới đón, mang theo một cái áo khoác rất dày cho Tưởng Văn Húc.
“Hiện giờ Cảnh Văn đang ở đâu? Đi hưởng tuần trăng mật rồi à?” Tưởng Văn Húc không mặc áo.
Thư ký Tống suy nghĩ một chút, hình như hơi có ấn tượng: “Trương tiên sinh không rời Bắc Kinh, ông nội của vợ ngài ấy hình như không ổn lắm.”
Tưởng Văn Húc liếc nhìn đồng hồ: “Cậu lên xe chờ tôi, tôi gọi điện cho Cảnh Văn.”
Thư ký Tống đáp một tiếng rồi kéo va li của Tưởng Văn Húc ra ngoài.
Tưởng Văn Húc dựa vào tường, hắn cảm thấy mệt đến mức đứng không nổi. Nửa phút sau hắn mới lấy di động ra ấn số, gọi cho người bạn tốt.
“Văn Húc?” Điện thoại lập tức có người nhận, giọng nói có mấy phần nghi hoặc: “Anh ở đâu vậy?”
Tưởng Văn Húc cúi đầu bóp bóp sống mũi: “Anh về Bắc Kinh rồi.”
“Vậy…”
“Chú đừng hỏi,” Tưởng Văn Húc ngắt lời Trương Cảnh Văn, mang theo mấy phần thống khổ không muốn bị người nhắc đến: “Phiền chú giúp anh một việc.”
Lúc anh ôn nhu mỉm cười nhìn cậu, khi anh hững hờ nói lời cam kết và bảo vệ. Quá giống, nhìn thấy mà giật mình.
Hạ Tri Thư nhớ đến khoảng thời gian mình sắp thi đại học, mẹ cậu biết chuyện của hai đứa. Người phụ nữ bình thường rất dịu dàng ấy lại quơ lấy cây chổi đánh Hạ Tri Thư, Tưởng Văn Húc liền ôm chặt cậu vào lòng chặn lại.
Hắn nói: “Dì ơi, là con làm hư em ấy, xin dì đừng đánh Tri Thư.” Hắn không trốn, kiên cường ngăn lại tất cả đau khổ và phẫn nộ của một người mẹ.
Sau đó hắn ghé vào tai Hạ Tri Thư, nói một câu mà đời này Hạ Tri Thư khó có thể quên: “Đừng sợ, anh ở đây rồi.”
Do đó khí phách của Hạ Tri Thư chỉ có thể để cậu làm được một việc là vĩnh viễn không tha thứ cho Tưởng Văn Húc, nhưng không làm được cái việc dứt bỏ tất cả ký ức và thâm tình.
Như vậy quá mức không công bằng với Ngải Tử Du.
______________
Một ngày trước khi đi, Tưởng Văn Húc tới nghĩa trang An Hiền. Hắn quỳ gối nửa tiếng đốt tiền giấy cho cha mẹ Hạ Tri Thư.
Hắn đưa mỗi tờ tiền âm phủ được vuốt phẳng vào lửa, ngón tay không khống chế được mà run rẩy. Dường như trong phút chốc Tưởng Văn Húc già đi mười tuổi, hai gò má hõm xuống, trong mắt không tìm thấy bóng dáng ngang ngược phóng túng lúc trước.
Mặt Tưởng Văn Húc bị muội than dính mấy vệt đen, giọng nói của hắn rất thấp, như sợ quấy nhiễu linh hồn dưới đất: “Chú, dì, con…”
Hắn hơi ngừng một chút, miễn cưỡng nuốt mấy tiếng nghẹn ngào xuống: “Nếu như con biết sẽ có ngày hôm nay, nhất định ban đầu con sẽ tránh xa Tri Thư một chút…”
Tránh xa em một chút, nhìn em có một cuộc đời tốt đẹp hơn, thi đỗ vào một trường đại học Y thật tốt, quen bạn gái, tốt nghiệp làm một bác sĩ điều trị chính. Dù cuối cùng có khả năng Hạ Tri Thư cũng không hạnh phúc, nhưng ít nhất… Sự bất hạnh của em ấy cũng không phải do hắn mang lại.
Hạ Tri Thư tốt, Tưởng Văn Húc tự biết bản thân mình không hề xứng với cậu tí nào. Từ trước đến giờ hắn ích kỷ, trên trường danh lợi được nịnh hót nhiều, sau đó càng cảm thấy mình phải được nắm giữ nhiều thứ mới mẻ hợp ý hơn, nên vẫn bịt mắt mà chơi đùa, chơi đến mức không nhớ đến gia đình. Nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như không có Hạ Tri Thư vẫn theo sát, không rời không bỏ ngay từ ban đầu, chính hắn có thể là cái thá gì.
Lúc trong tay trống rỗng Tưởng Văn Húc mới nhận ra tiền giấy mình mua đã đốt hết. Hắn chậm rãi hoàn hồn, nặng nề dập đầu mấy lần: “Chú, dì, con biết hai người nhớ Tri Thư… Nhưng con cầu xin hai người, đừng đưa em ấy đi sớm như vậy…” Tưởng Văn Húc không muốn Hạ Tri Thư sống một cuộc đời như thế, lúc có người thương yêu thì trải qua tháng ngày khổ cực, đến lúc cuộc sống dễ chịu hơn thì lại không có ai yêu thương bảo vệ. Hắn tự biết mình vĩnh viễn không có cách nào bồi thường những gì Hạ Tri Thư đã mất đi, nhưng có thể làm thêm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Còn dư lại kiếp sau hắn sẽ làm trâu làm ngựa trả lại cho cậu.
Quãng đường từ Hàng Châu đến Bắc Kinh dài 1200 km, mỗi tấc đều dùng để nhớ em, Tri Thư à.
Tưởng Văn Húc nhìn xuống dưới qua cửa sổ máy bay, giây phút ngoại trừ mây mù thì không thấy gì, nỗi cô quạnh đột nhiên xuất hiện. Hắn đã từng tự nhận mình là người mạnh mẽ, không sợ điều gì, chẳng qua cũng vì có Hạ Tri Thư phía sau mình thôi.
Tưởng Văn Húc chỉ diễn xuất tốt, giả vờ khoẻ mạnh không sao. Trên thực tế hắn trưởng thành quá muộn, xưa nay đều là Hạ Tri Thư chiều chuộng bao dung hắn. Ban đầu ở cùng nhau là thế, mãi đến cuối cùng, lúc quyết định bỏ đi, Hạ Tri Thư cũng không khiến hắn quá khó xử.
Con người mãi mãi dịu dàng ấy, đã một mình trải qua nhiều đêm vắng lạnh, chịu nhiều uất ức như vậy, mang một thân ốm đau nặng nề, đến lúc phải đi cũng chỉ ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn mình, cho mình một cái ôm chặt ấm áp.
Nhưng chính hắn lại buông tay trước.
Nếu như mỗi một lần sắp sửa mất đi có thể nắm chặt tay hơn chút, liệu nhân sinh có ít tiếc nuối hơn không?
Lúc Tưởng Văn Húc đến Bắc Kinh đã bảy giờ rưỡi tối. Mới xuống máy bay hắn đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương của phương Bắc, buổi tối gió thổi thêm mấy phần cắt da cắt thịt.
Thư ký Tống tới đón, mang theo một cái áo khoác rất dày cho Tưởng Văn Húc.
“Hiện giờ Cảnh Văn đang ở đâu? Đi hưởng tuần trăng mật rồi à?” Tưởng Văn Húc không mặc áo.
Thư ký Tống suy nghĩ một chút, hình như hơi có ấn tượng: “Trương tiên sinh không rời Bắc Kinh, ông nội của vợ ngài ấy hình như không ổn lắm.”
Tưởng Văn Húc liếc nhìn đồng hồ: “Cậu lên xe chờ tôi, tôi gọi điện cho Cảnh Văn.”
Thư ký Tống đáp một tiếng rồi kéo va li của Tưởng Văn Húc ra ngoài.
Tưởng Văn Húc dựa vào tường, hắn cảm thấy mệt đến mức đứng không nổi. Nửa phút sau hắn mới lấy di động ra ấn số, gọi cho người bạn tốt.
“Văn Húc?” Điện thoại lập tức có người nhận, giọng nói có mấy phần nghi hoặc: “Anh ở đâu vậy?”
Tưởng Văn Húc cúi đầu bóp bóp sống mũi: “Anh về Bắc Kinh rồi.”
“Vậy…”
“Chú đừng hỏi,” Tưởng Văn Húc ngắt lời Trương Cảnh Văn, mang theo mấy phần thống khổ không muốn bị người nhắc đến: “Phiền chú giúp anh một việc.”