*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ăn cơm người đưa hoa mới đến, Ngải Tử Du để đũa xuống đi mở cửa.
Anh không đặt hoa cầm tay, mà là cả chậu hoa, hai mươi ba mươi chậu hoa nhài, tất cả đều nở hoa tươi tốt. Ngải Tử Du giúp người trồng hoa chuyển từng chậu từng chậu hoa từ xe Van* vào phòng khách. Hạ Tri Thư ló đầu ra nhìn.
*Xe Van
“Hoa nở không tệ lắm.” Ngải Tử Du nhanh chóng thanh toán. Anh và người trồng hoa này đã liên lạc hơn một tuần lễ, mỗi chậu hoa đều chăm sóc kỹ càng, nếu không còn có thể nhiều hơn mười mấy chậu nữa.
Hạ Tri Thư hơi ngây ngẩn, cậu nhìn hoa nhài trong phòng khách, nhiều như vậy, đều đặt dưới chân bức bình phong khảm tơ vàng. Hoa đã nở, mùi thơm toả ra khắp phòng.
Hạ Tri Thư đứng dậy đi đến, đầu tim như bị nhéo một cái, vô cùng xúc động.
“Thích không?” Ngải Tử Du cười nắm tay Hạ Tri Thư: “Tuy hoa trong vườn của chúng ta chưa nở, nhưng để mấy chậu trong nhà vẫn được…”
“Tôi rất thích,” Hạ Tri Thư nhìn Ngải Tử Du, trong mắt hơi lấp loáng ánh nước. Cậu tới gần cho Ngải Tử Du một cái ôm: “Tôi rất biết ơn anh.”
Không ai muốn quay lại ăn cơm, hai người ngồi xuống sô pha. Hạ Tri Thư ngẩn ngơ ngắm hoa, Ngải Tử Du yên lặng bên cạnh cậu.
“Lúc ông nội tôi còn sống thích hoa nhài nhất, lúc tôi nhớ được thì trong vườn đã nở đầy hoa nhài rồi.” Hạ Tri Thư cười cười, nói cho Ngải Tử Du nghe, nhưng âm thanh nhẹ nhàng như đang tự lẩm bẩm: “Câu đầu tiên Tưởng Văn Húc nói với tôi là hỏi sao trên người tôi lại thơm như vậy. Tôi vẫn còn nhớ, hôm sau liền hái cho hắn một túi hoa. Sợ hoa nở rồi không thơm, bèn chọn cành nào có nụ phía trên, cũng không dám để ông nội tôi nhìn ra.” Đây là lần đầu tiên Hạ Tri Thư nói với Ngải Tử Du những chuyện liên quan đến Tưởng Văn Húc khi trước, không có quá nhiều nhung nhớ hay tiếc nuối trào phúng, chỉ luôn dịu dàng ôn nhu.
“Khoảng thời gian đó Tưởng Văn Húc lật sách tìm đồ đều cẩn thận từng ly từng tí, bởi vì những đoá hoa kia hắn kẹp ở khắp nơi, còn không cam tâm làm mất. Một thời gian dài sau đó, lớp tôi luôn ngát hương hoa, đến áo cầu thủ của Tưởng Văn Húc cũng vậy.” Hạ Tri Thư rũ mắt, lông mi dài run rẩy như cánh bướm: “Mỗi khi tôi về nhà, từ xa đã có thể ngửi được hương hoa, như một chỉ dẫn an toàn, chỉ đường về nhà. Khi đó… Tôi cảm thấy đây thực sự là mùi tốt nhất trên thế giới này.”
Ánh mắt Hạ Tri Thư hơi tối, trong giọng nói có phần cay đắng: “Nhưng sau đó khi ông nội tôi bị bệnh, đến lúc tạ thế mới chỉ hai tháng mà vườn hoa kia đã hoang phế, sau đó trong nhà tôi không ai đồng ý đi chăm hoa cỏ nữa.”
Ngải Tử Du ôm cậu vào ngực, nhẹ nhàng xoa tóc và lưng Hạ Tri Thư an ủi.
“Cảm ơn anh, Ngải Tử Du à,” giọng Hạ Tri Thư hơi mơ màng: “Tôi sẽ không quên anh… Nếu như sau khi chết thật sự có linh hồn, tôi sẽ nghe hương hoa tìm đến vườn nhỏ và phòng khách, sau đó coi giữ thay anh, bảo vệ gia đình anh bình an.” Nói xong từ cuối cùng đã có mấy phần cố sức ung dung để trêu đùa.
“Anh cũng phải cảm ơn chính mình, đã tích góp vận may mấy đời mới có thể gặp được em.” Ngải Tử Du hôn mi mắt Hạ Tri Thư: “Anh vĩnh viễn… Yêu em.”
Hai chuyện đáng tiếc nhất trong cuộc đời con người – không cách nào chống lại được cái chết, và không thể nào có được tình yêu. Bỗng nhiên Ngải Tử Du hơi muốn khóc.
_______________
Tưởng Văn Húc đã về công ty, hắn làm việc còn nghiêm túc liều mạng hơn trước đây. Tưởng Văn Húc không cho mĩnh cơ hội rảnh rồi, hầu như ở luôn trong công ty. Nhưng mỗi đêm vắng lặng, lẻ loi ngồi trong ghế da rộng lớn, thất thần ngắm văn phòng trống rỗng, hắn đều không nhịn được mà nhớ Hạ Tri Thư.
Tưởng Văn Húc nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh Hạ Tri Thư ngủ trong di động, âm thanh rất nhẹ: “Gần đây… Em có khoẻ không? Quà sinh nhật của em anh vẫn giúp em chăm sóc đấy… Là một nhóc Akita. Mấy năm trước em xem “Chú chó Hachiko” khóc sướt mướt, làm nũng xin anh mua cho mình một con chó nhỏ… Chờ em phẫu thuật xong về nhà là có thể chơi với nó rồi.”
Hôm sinh nhật Hạ Tri Thư, Ngải Tử Du nói mấy câu hầu như đẩy Tưởng Văn Húc đến bờ vực tan vỡ, nhưng vẫn chịu đựng được. Tưởng Văn Húc tự nói với mình đây đều là báo ứng, mình đã làm quá nhiều chuyện sai lầm như vậy, làm gì có mặt mũi đi chỉ trích, đi chất vấn. Hắn chỉ xứng đáng nhận được sự thống khổ thôi. Sau khi nghĩ thông suốt hắn cũng lo lắng rất nhiều, sợ Ngải Tử Du dụ dỗ ép buộc, sợ gã làm đau Hạ Tri Thư, sợ cậu thân thể suy nhược không chịu được… Dù Tưởng Văn Húc không tan vỡ cũng sắp phát điên rồi.
Cửa phòng làm việc bị gõ mấy lần, Tưởng Văn Húc vội vàng cất di động trầm giọng nói: “Mời vào.”
Thư ký Tống đi tới, trong ngực ôm một con chó lông xù đang uốn tới ẹo lui: “Tổng giám đốc… Đã tiêm vắc xin xong rồi.” Cậu ta làm một thư ký, kỹ năng phải có cũng rất nhiều.
“Mấy ngày nay cậu cứ chăm sóc nó một chút, chó con mới hai tháng rất khó nuôi. Đến lúc tôi đưa Tri Thư về cậu hẵng ôm đến.”
Thư ký Tống cứng đờ, bị con chó liếm lên mặt mấy lần mới phản ứng lại, cười khổ ôm chó đến văn phòng.
Thư ký Tống đi rồi, mấy phút sau di động Tưởng Văn Húc đã vang lên, hắn vừa nhìn thông báo trên di động, lại là Trương Cảnh Văn.
“Cảnh Văn?” Tưởng Văn Húc rút một điếu Trung Hoa: “Sao thế?”
Giọng Trương Cảnh Văn hơi bất ổn: “….Anh biết gì chưa? Trình Hạ… Trình Hạ chết rồi.”
Tưởng Văn Húc bối rối: “Trình Hạ nào?”
“Là Trình Hạ bên cạnh Lý Trạch Khôn,” Trương Cảnh Văn thở dài: “Em đã hỏi rồi, sau khi cậu ta phẫu thuật chưa được nửa tháng thì gặp phản ứng bài xích nghiêm trọng, bị ghép chống chủ cấp tính*, tắt thở trong phòng phẫu thuật… Lúc đó Lý Trạch Khôn phát điên, suýt chút nữa đánh chết bác sĩ chính ở đó, ai cũng không ngăn được, sau đó thị trưởng Lý cũng phải đến…” Trương Cảnh Văn không nói đến việc cuối cùng Lý Trạch Khôn ngồi ngoài phòng mổ không dậy nổi, đến cha mình cũng không thèm phản ứng. Gã chỉ khóc, nói rõ ràng cuộc phẫu thuật đã thành công rồi mà… Nói giấy kết hôn từ bưu điện nước Anh về hai người còn chưa nhìn mà…
Lúc đó Trương Cảnh Văn liền nghĩ đến Tưởng Văn Húc. Nếu có một ngày Hạ Tri Thư mất… Có lẽ Tưởng Văn Húc còn không bằng Lý Trạch Khôn.
______________
*Bệnh ghép chống chủ cấp tính – graft versus host reaction – GVHR, hay còn gọi là graft versus host disease. Sau khi làm phẫu thuật còn cả 1 quá trình hồi phục đằng sau, còn phải chú ý giữ gìn hơn cả trước lúc ghép, còn phải thường xuyên lên bệnh viện để điều chỉnh hằng loạt các biến chứng sau ghép và đặc biệt nhất là ghép chống chủ.
Ghép chống chủ (GVHD) xảy ra vì sự khác biệt giữa các tế bào của cơ thể người bệnh và các tế bào được hiến và là một tác dụng phụ thường gặp của một cấy ghép tủy xương đồng loại.
Ghép chống chủ (GVHD) là một tác dụng phụ thường gặp của một cấy ghép tủy xương đồng loại. Ghép đồng loại sử dụng các tế bào máu từ một thành viên trong gia đình, từ người xa lạ hay đơn vị máu dây rốn. GVHD có thể ảnh hưởng đến nhiều bộ phận khác nhau của cơ thể bao gồm da, mắt, miệng, dạ dày và ruột.
Lúc ăn cơm người đưa hoa mới đến, Ngải Tử Du để đũa xuống đi mở cửa.
Anh không đặt hoa cầm tay, mà là cả chậu hoa, hai mươi ba mươi chậu hoa nhài, tất cả đều nở hoa tươi tốt. Ngải Tử Du giúp người trồng hoa chuyển từng chậu từng chậu hoa từ xe Van* vào phòng khách. Hạ Tri Thư ló đầu ra nhìn.
*Xe Van
“Hoa nở không tệ lắm.” Ngải Tử Du nhanh chóng thanh toán. Anh và người trồng hoa này đã liên lạc hơn một tuần lễ, mỗi chậu hoa đều chăm sóc kỹ càng, nếu không còn có thể nhiều hơn mười mấy chậu nữa.
Hạ Tri Thư hơi ngây ngẩn, cậu nhìn hoa nhài trong phòng khách, nhiều như vậy, đều đặt dưới chân bức bình phong khảm tơ vàng. Hoa đã nở, mùi thơm toả ra khắp phòng.
Hạ Tri Thư đứng dậy đi đến, đầu tim như bị nhéo một cái, vô cùng xúc động.
“Thích không?” Ngải Tử Du cười nắm tay Hạ Tri Thư: “Tuy hoa trong vườn của chúng ta chưa nở, nhưng để mấy chậu trong nhà vẫn được…”
“Tôi rất thích,” Hạ Tri Thư nhìn Ngải Tử Du, trong mắt hơi lấp loáng ánh nước. Cậu tới gần cho Ngải Tử Du một cái ôm: “Tôi rất biết ơn anh.”
Không ai muốn quay lại ăn cơm, hai người ngồi xuống sô pha. Hạ Tri Thư ngẩn ngơ ngắm hoa, Ngải Tử Du yên lặng bên cạnh cậu.
“Lúc ông nội tôi còn sống thích hoa nhài nhất, lúc tôi nhớ được thì trong vườn đã nở đầy hoa nhài rồi.” Hạ Tri Thư cười cười, nói cho Ngải Tử Du nghe, nhưng âm thanh nhẹ nhàng như đang tự lẩm bẩm: “Câu đầu tiên Tưởng Văn Húc nói với tôi là hỏi sao trên người tôi lại thơm như vậy. Tôi vẫn còn nhớ, hôm sau liền hái cho hắn một túi hoa. Sợ hoa nở rồi không thơm, bèn chọn cành nào có nụ phía trên, cũng không dám để ông nội tôi nhìn ra.” Đây là lần đầu tiên Hạ Tri Thư nói với Ngải Tử Du những chuyện liên quan đến Tưởng Văn Húc khi trước, không có quá nhiều nhung nhớ hay tiếc nuối trào phúng, chỉ luôn dịu dàng ôn nhu.
“Khoảng thời gian đó Tưởng Văn Húc lật sách tìm đồ đều cẩn thận từng ly từng tí, bởi vì những đoá hoa kia hắn kẹp ở khắp nơi, còn không cam tâm làm mất. Một thời gian dài sau đó, lớp tôi luôn ngát hương hoa, đến áo cầu thủ của Tưởng Văn Húc cũng vậy.” Hạ Tri Thư rũ mắt, lông mi dài run rẩy như cánh bướm: “Mỗi khi tôi về nhà, từ xa đã có thể ngửi được hương hoa, như một chỉ dẫn an toàn, chỉ đường về nhà. Khi đó… Tôi cảm thấy đây thực sự là mùi tốt nhất trên thế giới này.”
Ánh mắt Hạ Tri Thư hơi tối, trong giọng nói có phần cay đắng: “Nhưng sau đó khi ông nội tôi bị bệnh, đến lúc tạ thế mới chỉ hai tháng mà vườn hoa kia đã hoang phế, sau đó trong nhà tôi không ai đồng ý đi chăm hoa cỏ nữa.”
Ngải Tử Du ôm cậu vào ngực, nhẹ nhàng xoa tóc và lưng Hạ Tri Thư an ủi.
“Cảm ơn anh, Ngải Tử Du à,” giọng Hạ Tri Thư hơi mơ màng: “Tôi sẽ không quên anh… Nếu như sau khi chết thật sự có linh hồn, tôi sẽ nghe hương hoa tìm đến vườn nhỏ và phòng khách, sau đó coi giữ thay anh, bảo vệ gia đình anh bình an.” Nói xong từ cuối cùng đã có mấy phần cố sức ung dung để trêu đùa.
“Anh cũng phải cảm ơn chính mình, đã tích góp vận may mấy đời mới có thể gặp được em.” Ngải Tử Du hôn mi mắt Hạ Tri Thư: “Anh vĩnh viễn… Yêu em.”
Hai chuyện đáng tiếc nhất trong cuộc đời con người – không cách nào chống lại được cái chết, và không thể nào có được tình yêu. Bỗng nhiên Ngải Tử Du hơi muốn khóc.
_______________
Tưởng Văn Húc đã về công ty, hắn làm việc còn nghiêm túc liều mạng hơn trước đây. Tưởng Văn Húc không cho mĩnh cơ hội rảnh rồi, hầu như ở luôn trong công ty. Nhưng mỗi đêm vắng lặng, lẻ loi ngồi trong ghế da rộng lớn, thất thần ngắm văn phòng trống rỗng, hắn đều không nhịn được mà nhớ Hạ Tri Thư.
Tưởng Văn Húc nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh Hạ Tri Thư ngủ trong di động, âm thanh rất nhẹ: “Gần đây… Em có khoẻ không? Quà sinh nhật của em anh vẫn giúp em chăm sóc đấy… Là một nhóc Akita. Mấy năm trước em xem “Chú chó Hachiko” khóc sướt mướt, làm nũng xin anh mua cho mình một con chó nhỏ… Chờ em phẫu thuật xong về nhà là có thể chơi với nó rồi.”
Hôm sinh nhật Hạ Tri Thư, Ngải Tử Du nói mấy câu hầu như đẩy Tưởng Văn Húc đến bờ vực tan vỡ, nhưng vẫn chịu đựng được. Tưởng Văn Húc tự nói với mình đây đều là báo ứng, mình đã làm quá nhiều chuyện sai lầm như vậy, làm gì có mặt mũi đi chỉ trích, đi chất vấn. Hắn chỉ xứng đáng nhận được sự thống khổ thôi. Sau khi nghĩ thông suốt hắn cũng lo lắng rất nhiều, sợ Ngải Tử Du dụ dỗ ép buộc, sợ gã làm đau Hạ Tri Thư, sợ cậu thân thể suy nhược không chịu được… Dù Tưởng Văn Húc không tan vỡ cũng sắp phát điên rồi.
Cửa phòng làm việc bị gõ mấy lần, Tưởng Văn Húc vội vàng cất di động trầm giọng nói: “Mời vào.”
Thư ký Tống đi tới, trong ngực ôm một con chó lông xù đang uốn tới ẹo lui: “Tổng giám đốc… Đã tiêm vắc xin xong rồi.” Cậu ta làm một thư ký, kỹ năng phải có cũng rất nhiều.
“Mấy ngày nay cậu cứ chăm sóc nó một chút, chó con mới hai tháng rất khó nuôi. Đến lúc tôi đưa Tri Thư về cậu hẵng ôm đến.”
Thư ký Tống cứng đờ, bị con chó liếm lên mặt mấy lần mới phản ứng lại, cười khổ ôm chó đến văn phòng.
Thư ký Tống đi rồi, mấy phút sau di động Tưởng Văn Húc đã vang lên, hắn vừa nhìn thông báo trên di động, lại là Trương Cảnh Văn.
“Cảnh Văn?” Tưởng Văn Húc rút một điếu Trung Hoa: “Sao thế?”
Giọng Trương Cảnh Văn hơi bất ổn: “….Anh biết gì chưa? Trình Hạ… Trình Hạ chết rồi.”
Tưởng Văn Húc bối rối: “Trình Hạ nào?”
“Là Trình Hạ bên cạnh Lý Trạch Khôn,” Trương Cảnh Văn thở dài: “Em đã hỏi rồi, sau khi cậu ta phẫu thuật chưa được nửa tháng thì gặp phản ứng bài xích nghiêm trọng, bị ghép chống chủ cấp tính*, tắt thở trong phòng phẫu thuật… Lúc đó Lý Trạch Khôn phát điên, suýt chút nữa đánh chết bác sĩ chính ở đó, ai cũng không ngăn được, sau đó thị trưởng Lý cũng phải đến…” Trương Cảnh Văn không nói đến việc cuối cùng Lý Trạch Khôn ngồi ngoài phòng mổ không dậy nổi, đến cha mình cũng không thèm phản ứng. Gã chỉ khóc, nói rõ ràng cuộc phẫu thuật đã thành công rồi mà… Nói giấy kết hôn từ bưu điện nước Anh về hai người còn chưa nhìn mà…
Lúc đó Trương Cảnh Văn liền nghĩ đến Tưởng Văn Húc. Nếu có một ngày Hạ Tri Thư mất… Có lẽ Tưởng Văn Húc còn không bằng Lý Trạch Khôn.
______________
*Bệnh ghép chống chủ cấp tính – graft versus host reaction – GVHR, hay còn gọi là graft versus host disease. Sau khi làm phẫu thuật còn cả 1 quá trình hồi phục đằng sau, còn phải chú ý giữ gìn hơn cả trước lúc ghép, còn phải thường xuyên lên bệnh viện để điều chỉnh hằng loạt các biến chứng sau ghép và đặc biệt nhất là ghép chống chủ.
Ghép chống chủ (GVHD) xảy ra vì sự khác biệt giữa các tế bào của cơ thể người bệnh và các tế bào được hiến và là một tác dụng phụ thường gặp của một cấy ghép tủy xương đồng loại.
Ghép chống chủ (GVHD) là một tác dụng phụ thường gặp của một cấy ghép tủy xương đồng loại. Ghép đồng loại sử dụng các tế bào máu từ một thành viên trong gia đình, từ người xa lạ hay đơn vị máu dây rốn. GVHD có thể ảnh hưởng đến nhiều bộ phận khác nhau của cơ thể bao gồm da, mắt, miệng, dạ dày và ruột.