Lúc bắt đầu thích một người sẽ không tự phát hiện ra, nhưng đôi mắt thì luôn nhìn về phía người ấy, dù không muốn thừa nhận thì trong lòng vẫn không giấu được sự rung động.
Ban đầu Ngải Tử Du đồng cảm với Hạ Tri Thư. Cậu ấy mắc bệnh này mà không hề có một người thân bên cạnh; tiếp đó là đau lòng, lúc nhìn cậu nhỏ nhẹ dịu dàng hỏi về bệnh tình của mình, khi nhìn cậu mặc chiếc áo lông dày nặng trầm mặc đứng ở trước cửa phòng làm việc, lúc nhìn cậu trích tuỷ đau đến mức không đứng dậy nổi; sau đó là yêu thích, nhìn dáng vẻ cậu luống cuống tay chân ôm chậu hoa thật cẩn thận, nhìn cậu mặc áo lông dày lộ non nửa khuôn mặt. Biết là không đúng, nhưng vẫn chìm sâu từng chút từng chút, không kịp giãy dụa.
Sau này mỗi lần Ngải Tử Du nhớ đến Hạ Tri Thư, thì trước tiên sẽ nhớ đến đôi mắt của cậu. Vừa lớn vừa tròn, tròng mắt đen lay láy ươn ướt như phủ một tầng hơi nước, lúc nhìn người khác thì ôn nhu thâm tình. Tiếp đó anh sẽ nhớ đến giọng nói của Hạ Tri Thư, chậm rãi nhẹ nhàng. Nếu như cậu nói một câu dài sẽ từ từ biến thành giọng miền Nam mềm mại.
Mới ban đầu khi biết được quan hệ của Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc, trong lòng Ngải Tử Du không phải không có thất vọng. Anh giận vì Hạ Tri Thư giày vò bản thân như thế, đến mức này rồi mà người đàn ông ấy vẫn không hề thật sự tự chăm sóc chút nào. Anh cũng hận Tưởng Văn Húc, dám lừa dối một con người dịu dàng sạch sẽ như vậy, dám lăng loàn bên ngoài không hề bớt phóng túng. Nhưng khi đó nhất định không có chuyện của Ngải Tử Du, căn bản anh không có lập trường xen vào. Đến việc để Hạ Tri Thư nghiêm túc chữa bệnh cũng chỉ có thể khuyên, một câu quan tâm cũng phải lấy giọng điệu của một bác sĩ để nói.
Điều duy nhất Ngải Tử Du có thể làm chính là vận dụng tất cả các mối quan hệ để tìm tuỷ giúp Hạ Tri Thư. Cậu không thèm để ý đến thân thể mình, nhưng Ngải Tử Du lại không thể không để ý thay cậu. Mỗi ngày trôi qua Ngải Tử Du đều khắc chế không dùng bản năng của một người bác sĩ đi đoán xem cậu còn có thể sống được bao lâu. Anh thật sự đau lòng, mỗi lần thấy Hạ Tri Thư hoá trị xong đau đến mặt mày trắng bệch, anh đều không nhịn được muốn xông dến mạnh mẽ ôm lấy cậu vào lòng. Anh muốn chăm sóc cậu thật tốt, vĩnh viễn không để cậu đơn độc gánh một cái gánh nặng như vậy.
Sau đó, một nụ hôn mất khống chế của Ngải Tử Du đã phá vỡ sự cân bằng tế nhị giữa hai người, nhưng anh cũng không hối hận. Chính ở giây phút dũng cảm ấy, Ngải Tử Du mới hoàn toàn hiểu được tình cảm của mình đã sâu sắc đến mức độ nào.
Do đó anh không buông tay được, bèn bỏ đi tiền đồ và tương lai dẫn cậu đi. Dù anh biết đến cuối cùng nhất định kết cục của mình sẽ thống khổ, nhưng vẫn không kìm chế được mà trầm luân trong nỗi hạnh phúc pha thêm cay đắng ấy.
Mỗi bước đi của hai người đều không dễ dàng gì. Ngải Tử Du biết trong lòng Hạ Tri Thư còn có người, muốn quên được cũng không thể. Mười bốn năm yêu hận gút mắc, cái khắc sâu vào máu thịt không chỉ có tình yêu mà còn có cả bản năng. Ngải Tử Du không bác ái đến mức như thánh nhân có thể không quan tâm đến điều này, nhưng anh không nỡ bỏ mặc Hạ Tri Thư một mình chịu dày vò đau đớn. Anh nghĩ, nếu như nỗi thống khổ của một người có thể để cho hai người chịu đựng, thì liệu nỗi đau rơi trên người Hạ Tri Thư có thể ít nhiều giảm bớt không?
Kỳ thực Ngải Tử Du chưa bao giờ cảm thấy chuyện mình từng làm vì Hạ Tri Thư có bao nhiêu khổ cực. Anh cũng không mong được báo đáp, chỉ thỉnh thoảng nghĩ, nếu như Hạ Tri Thư có thể thật sự thích mình thêm một chút cũng quá tốt rồi.
Sau đó Ngải Tử Du dần dần hiểu rõ được trái tim Hạ Tri Thư còn mềm mại tinh tế hơn mình tưởng tượng. Cậu đã rất nỗ lực tiếp thu anh, mở rộng một khoảng nhỏ trong trái tim.
Hạ Tri Thư chưa bao giờ nói ra miệng một hẹn ước “ở cùng nhau” với Ngải Tử Du, cũng chưa từng một lần nói tiếng yêu và thật lòng. Nhưng không hiểu sao, Ngải Tử Du vẫn chắc chăn, dù chỉ trong nháy mắt, rằng trong lòng Hạ Tri Thư cũng có mình.
Nhớ có một tối Hạ Tri Thư khó chịu, Ngải Tử Du vì chăm sóc cậu mà chịu đựng cả một đêm, đến hôm sau anh không chịu nổi nữa mà thiếp đi trên sô pha. Giấc ngủ kia cũng không an ổn, có thể nghe thấy tiếng, nhưng vẫn không mở mắt nổi. Ngải Tử Du cảm giác được có người nhẹ nhàng phủ cho mình một tấm thảm len. Người ấy không đi ngay, mà đứng yên cạnh mình một hồi lâu, nhưng cuối cùng chỉ cẩn thận từng li từng tí dém chăn lại, nhẹ thở dài. Cậu nói: “Đồ ngốc…” Trong hai chữ ấy tràn đầy đau lòng và thương tiếc. Ngải Tử Du từ từ ngủ say.
Lúc anh tỉnh lại trời đã tối đen, Hạ Tri Thư đã nấu xong cơm. Có món ăn, cũng có cả canh, Hạ Tri Thư ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ, chỉ mở một chiếc đèn bàn mờ mờ để đọc sách. Một khắc đó đột nhiên Ngải Tử Du muốn khóc. Anh nghĩ, có lẽ ông trời cũng không cam lòng đi phụ tấm chân tình của một người. Những chuyện anh từng làm từ trước đến nay không chỉ là như mây như gió, nói tan là tan. Ngải Tử Du cảm thấy vậy là đủ rồi, dù không triệt để xác định mối quan hệ yêu đương thì hai người họ cũng không khác gì người yêu cả. Hạ Tri Thư không kháng cự lại sự thân mật của mình, thậm chí đang cố gắng nỗ lực đón nhận bản thân anh thêm một ít.
Nhưng Ngải Tử Du càng ngày càng sợ, anh căn bản không dám nghĩ nếu có một ngày Hạ Tri Thư đi rồi, bản thân mình sẽ ra sao. Anh làm bác sĩ mười mấy năm, nhưng không cứu được tính mạng người mình yêu nhất.
Ngải Tử Du mãi mãi không quên được cái đêm trước sinh nhật Hạ Tri Thư, rõ ràng hai người họ ở trong tư thái thân mật nhất, mười ngón dây dưa thân thể quấn quít, nhưng trái tim anh lại đau vô cùng. Lúc anh hôn Hạ Tri Thư, nước mắt anh làm ướt đẫm mặt cậu. trong nháy mắt đó anh chỉ muốn ôm cậu thật chặt, chặt đến mức có thể nhốt người ấy bên anh, cùng sống lâu trăm tuổi, bạc đầu giai lão. Dường như Hạ Tri Thư trải qua sinh nhật rất vui vẻ. Cậu rất bình tĩnh nói về Tưởng Văn Húc với mình, yêu hận tình thù đã chiếm nửa cuộc đời ngắn ngủi của cậu rồi, bây giờ cũng nên buông xuống. Nhưng Ngải Tử Du lại đột nhiên nảy sinh linh cảm mơ hồ, dường như có thứ gì đó phải đi đến đích. Anh không dám nghĩ, nhưng nỗi khủng hoảng trong lòng cứ như giọt mực dần loang rộng ra, càng lúc càng nhiều. Sau này nhớ lại, có lẽ đó là tháng ngày hạnh phúc dịu dàng hiếm hoi trong sinh mệnh của mình, sau đó nỗi dày vò bắt đầu nảy mầm.
Đến cuối cùng Hạ Tri Thư không lưu lại cái gì, không có di chúc, nguyện vọng cũng chỉ liên quan đến việc xử lý thi thể của mình như thế nào. Ngày cậu đi là một ngày ánh nắng chan hoà, cậu cố gắng thanh tỉnh trong chốc lát, nói muốn đến trước cửa sổ sát đất ở tầng hai, ngắm hồ nước phía xa và hoa trong vườn.
Ngải Tử Du ôm cậu cùng ngồi trên tấm thảm nhung mềm mại, nhẹ nhàng xoa tóc và mặt cậu: “Qua năm là hoa có thể nở rồi, em chờ một chút được không?”
Hạ Tri Thư nằm trong ngực anh thiêm thiếp ngủ, vẻ mặt không quá đau đớn, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Ngải Tử Du vuốt trán cậu, giọng dịu dàng bất đắc dĩ: “Em nói tới ngắm cảnh, vậy mà lại ngủ vậy à.” Ngải Tử Du vẫn ôm cậu đến trưa, không phải Hạ Tri Thư ngủ, mà là ngất đi. Căn nhà yên lặng đến mức Ngải Tử Du có thể nghe được tiếng tim mình đập. Anh liên tục thăm dò hơi thở của Hạ Tri Thư. Lúc chạng vang, đột nhiên Ngải Tử Du thấy Hạ Tri Thư dường như đang mở miệng lẩm bẩm. Anh ghé sát lại gần môi cậu, nghe được một câu nói mê: “Tan học… Chúng ta cùng… Về nhà nhé…” Anh nhìn Hạ Tri Thư, trên mặt cậu thậm chí có chút ý cười dịu dàng rất rõ. Ngải Tử Du ôm chặt lấy cậu, cả đêm không buông tay.
Bạn có thể cảm nhận được cảm giác đấy không? Người bạn yêu nhất trên đời này, người bạn đau lòng nhất, người bạn vô số lần muốn bên nhau trọn đời, dần dần tắt hơi thở và lạnh dần đi trong ngực bạn… Loại cảm giác đó có thể khiến người ta tuyệt vọng vô ngần, thống khổ vô biên, là sự trừng phạt nặng nhất mà một người phải chịu. Mà cái khiến Ngải Tử Du không thể nào chấp nhận được là, e rằng điều cuối cùng trong trí nhớ của người anh yêu không hề có anh.
Tro cốt của Hạ Tri Thư được rải vào trong hồ Baikal, cảnh nơi đó rất đẹp, hồ nước tĩnh lặng dịu dàng.
Bình thường cảm xúc của một người sau khi chịu chấn động mạnh là ban đầu sẽ được dằn xuống. Từ lúc Hạ Tri Thư ra đi đến khi từ Nga trở về, Ngải Tử Du dường như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hờ hững. Anh còn cảm thấy, ai còn ai mất thì đã sao, không phải anh cũng thoát khỏi rồi đấy ư? Sự phẫn nộ của anh đối với Tưởng Văn Húc phần lớn chỉ là phát tiết, tựa như có thể hoàn toàn ngăn cách khỏi hết thảy mọi thứ có quan hệ với Hạ Tri Thư. Nhưng khi lần nữa anh bước vào căn nhà ấy, nhìn thấy dép lê của hai người, một đôi bàn chải đánh răng, chăn được xếp gọn gàng trong phòng ngủ, quần áo anh mua cho Hạ Tri Thư được treo trong tủ… Tim anh bắt đầu đau nhói, từ những cơn đau âm ỷ nhỏ bé biến thành nỗi đau nghẹt thở có thể bức người ta phát điên. Hạ Tri Thư đi rồi, hết thảy mọi thứ trong căn phòng này đều mất đi ý nghĩa.
Ngải Tử Du đột ngột khóc rống lên, giây phút ấy anh không giống một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nỗi đau của anh đơn thuần mà chân thực như một đứa bé vài tuổi.
Sau đó Ngải Tử Du trở về Bắc Kinh, trong ví tiền có thêm hai món đồ chưa từng mất đi — một tấm thẻ chứa mười lăm vạn, và tấm ảnh mờ chụp một người đàn ông.
Ngải Tử Khiêm có thêm một đôi trai gái sinh đôi, lúc Ngải Tử Du biết có đến thăm. Anh trai anh bế một bé trai bụ bẫm đến cho Ngải Tử Du xem: “Nhìn rất giống em hồi còn bé đúng không?” Ngải Tử Du cười cười: “Em có biết hồi còn bé mình thế nào đâu.”
Ngải Tử Du là đến nói lời từ biệt với anh mình, anh đã làm visa đến Nga, muốn định cư ở bên kia.
Ngải Tử Khiêm thở dài: “Em thật không khiến người ta bớt lo… Lại vì người kia?”
Ngải Tử Du gật đầu, sau đó lắc đầu: “Em sẽ chăm sóc tốt cho chính mình.”
Quyết định của Ngải Tử Du, anh trai anh mãi mãi không thay đổi được. Điều duy nhất Ngải Tử Khiêm hy vọng là anh có thể khoẻ mạnh: “Nhớ thường xuyên về gặp anh và bố, còn cả cháu trai cháu gái của em nữa.” Ngải Tử Khiêm thở dài: “Ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt cho bản thân… Gặp được người thích hợp thì thử một chút cũng không sao.”
Ngải Tử Du không tỏ rõ ý kiến, chỉ khẽ cười.
Anh dẫn theo một con chó và bốn con mèo, cùng một đoạn ký ức lần nữa sống tiếp. Anh không ghi hận Tưởng Văn Húc, cái tin nhắn kia đã đủ khiến người đàn ông đó đau khổ rất lâu.
Ngải Tử Du quá mệt mỏi, anh chỉ muốn lặng lẽ từ từ dưỡng thương. Anh không có tình cảm mãnh liệt với Hạ Tri Thư như Tưởng Văn Húc, cũng không đau khổ đến mức tìm đến cái chết, bởi vì anh chưa từng làm gì sai lầm, chưa từng gánh lấy hổ thẹn và hối hận. Có đôi khi, hổ thẹn và hối hận còn nặng hơn so với tình yêu.
Anh vẫn có thể sống tiếp, chỉ là… Đời này sẽ không bao giờ yêu người thứ hai nữa.
Ban đầu Ngải Tử Du đồng cảm với Hạ Tri Thư. Cậu ấy mắc bệnh này mà không hề có một người thân bên cạnh; tiếp đó là đau lòng, lúc nhìn cậu nhỏ nhẹ dịu dàng hỏi về bệnh tình của mình, khi nhìn cậu mặc chiếc áo lông dày nặng trầm mặc đứng ở trước cửa phòng làm việc, lúc nhìn cậu trích tuỷ đau đến mức không đứng dậy nổi; sau đó là yêu thích, nhìn dáng vẻ cậu luống cuống tay chân ôm chậu hoa thật cẩn thận, nhìn cậu mặc áo lông dày lộ non nửa khuôn mặt. Biết là không đúng, nhưng vẫn chìm sâu từng chút từng chút, không kịp giãy dụa.
Sau này mỗi lần Ngải Tử Du nhớ đến Hạ Tri Thư, thì trước tiên sẽ nhớ đến đôi mắt của cậu. Vừa lớn vừa tròn, tròng mắt đen lay láy ươn ướt như phủ một tầng hơi nước, lúc nhìn người khác thì ôn nhu thâm tình. Tiếp đó anh sẽ nhớ đến giọng nói của Hạ Tri Thư, chậm rãi nhẹ nhàng. Nếu như cậu nói một câu dài sẽ từ từ biến thành giọng miền Nam mềm mại.
Mới ban đầu khi biết được quan hệ của Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc, trong lòng Ngải Tử Du không phải không có thất vọng. Anh giận vì Hạ Tri Thư giày vò bản thân như thế, đến mức này rồi mà người đàn ông ấy vẫn không hề thật sự tự chăm sóc chút nào. Anh cũng hận Tưởng Văn Húc, dám lừa dối một con người dịu dàng sạch sẽ như vậy, dám lăng loàn bên ngoài không hề bớt phóng túng. Nhưng khi đó nhất định không có chuyện của Ngải Tử Du, căn bản anh không có lập trường xen vào. Đến việc để Hạ Tri Thư nghiêm túc chữa bệnh cũng chỉ có thể khuyên, một câu quan tâm cũng phải lấy giọng điệu của một bác sĩ để nói.
Điều duy nhất Ngải Tử Du có thể làm chính là vận dụng tất cả các mối quan hệ để tìm tuỷ giúp Hạ Tri Thư. Cậu không thèm để ý đến thân thể mình, nhưng Ngải Tử Du lại không thể không để ý thay cậu. Mỗi ngày trôi qua Ngải Tử Du đều khắc chế không dùng bản năng của một người bác sĩ đi đoán xem cậu còn có thể sống được bao lâu. Anh thật sự đau lòng, mỗi lần thấy Hạ Tri Thư hoá trị xong đau đến mặt mày trắng bệch, anh đều không nhịn được muốn xông dến mạnh mẽ ôm lấy cậu vào lòng. Anh muốn chăm sóc cậu thật tốt, vĩnh viễn không để cậu đơn độc gánh một cái gánh nặng như vậy.
Sau đó, một nụ hôn mất khống chế của Ngải Tử Du đã phá vỡ sự cân bằng tế nhị giữa hai người, nhưng anh cũng không hối hận. Chính ở giây phút dũng cảm ấy, Ngải Tử Du mới hoàn toàn hiểu được tình cảm của mình đã sâu sắc đến mức độ nào.
Do đó anh không buông tay được, bèn bỏ đi tiền đồ và tương lai dẫn cậu đi. Dù anh biết đến cuối cùng nhất định kết cục của mình sẽ thống khổ, nhưng vẫn không kìm chế được mà trầm luân trong nỗi hạnh phúc pha thêm cay đắng ấy.
Mỗi bước đi của hai người đều không dễ dàng gì. Ngải Tử Du biết trong lòng Hạ Tri Thư còn có người, muốn quên được cũng không thể. Mười bốn năm yêu hận gút mắc, cái khắc sâu vào máu thịt không chỉ có tình yêu mà còn có cả bản năng. Ngải Tử Du không bác ái đến mức như thánh nhân có thể không quan tâm đến điều này, nhưng anh không nỡ bỏ mặc Hạ Tri Thư một mình chịu dày vò đau đớn. Anh nghĩ, nếu như nỗi thống khổ của một người có thể để cho hai người chịu đựng, thì liệu nỗi đau rơi trên người Hạ Tri Thư có thể ít nhiều giảm bớt không?
Kỳ thực Ngải Tử Du chưa bao giờ cảm thấy chuyện mình từng làm vì Hạ Tri Thư có bao nhiêu khổ cực. Anh cũng không mong được báo đáp, chỉ thỉnh thoảng nghĩ, nếu như Hạ Tri Thư có thể thật sự thích mình thêm một chút cũng quá tốt rồi.
Sau đó Ngải Tử Du dần dần hiểu rõ được trái tim Hạ Tri Thư còn mềm mại tinh tế hơn mình tưởng tượng. Cậu đã rất nỗ lực tiếp thu anh, mở rộng một khoảng nhỏ trong trái tim.
Hạ Tri Thư chưa bao giờ nói ra miệng một hẹn ước “ở cùng nhau” với Ngải Tử Du, cũng chưa từng một lần nói tiếng yêu và thật lòng. Nhưng không hiểu sao, Ngải Tử Du vẫn chắc chăn, dù chỉ trong nháy mắt, rằng trong lòng Hạ Tri Thư cũng có mình.
Nhớ có một tối Hạ Tri Thư khó chịu, Ngải Tử Du vì chăm sóc cậu mà chịu đựng cả một đêm, đến hôm sau anh không chịu nổi nữa mà thiếp đi trên sô pha. Giấc ngủ kia cũng không an ổn, có thể nghe thấy tiếng, nhưng vẫn không mở mắt nổi. Ngải Tử Du cảm giác được có người nhẹ nhàng phủ cho mình một tấm thảm len. Người ấy không đi ngay, mà đứng yên cạnh mình một hồi lâu, nhưng cuối cùng chỉ cẩn thận từng li từng tí dém chăn lại, nhẹ thở dài. Cậu nói: “Đồ ngốc…” Trong hai chữ ấy tràn đầy đau lòng và thương tiếc. Ngải Tử Du từ từ ngủ say.
Lúc anh tỉnh lại trời đã tối đen, Hạ Tri Thư đã nấu xong cơm. Có món ăn, cũng có cả canh, Hạ Tri Thư ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ, chỉ mở một chiếc đèn bàn mờ mờ để đọc sách. Một khắc đó đột nhiên Ngải Tử Du muốn khóc. Anh nghĩ, có lẽ ông trời cũng không cam lòng đi phụ tấm chân tình của một người. Những chuyện anh từng làm từ trước đến nay không chỉ là như mây như gió, nói tan là tan. Ngải Tử Du cảm thấy vậy là đủ rồi, dù không triệt để xác định mối quan hệ yêu đương thì hai người họ cũng không khác gì người yêu cả. Hạ Tri Thư không kháng cự lại sự thân mật của mình, thậm chí đang cố gắng nỗ lực đón nhận bản thân anh thêm một ít.
Nhưng Ngải Tử Du càng ngày càng sợ, anh căn bản không dám nghĩ nếu có một ngày Hạ Tri Thư đi rồi, bản thân mình sẽ ra sao. Anh làm bác sĩ mười mấy năm, nhưng không cứu được tính mạng người mình yêu nhất.
Ngải Tử Du mãi mãi không quên được cái đêm trước sinh nhật Hạ Tri Thư, rõ ràng hai người họ ở trong tư thái thân mật nhất, mười ngón dây dưa thân thể quấn quít, nhưng trái tim anh lại đau vô cùng. Lúc anh hôn Hạ Tri Thư, nước mắt anh làm ướt đẫm mặt cậu. trong nháy mắt đó anh chỉ muốn ôm cậu thật chặt, chặt đến mức có thể nhốt người ấy bên anh, cùng sống lâu trăm tuổi, bạc đầu giai lão. Dường như Hạ Tri Thư trải qua sinh nhật rất vui vẻ. Cậu rất bình tĩnh nói về Tưởng Văn Húc với mình, yêu hận tình thù đã chiếm nửa cuộc đời ngắn ngủi của cậu rồi, bây giờ cũng nên buông xuống. Nhưng Ngải Tử Du lại đột nhiên nảy sinh linh cảm mơ hồ, dường như có thứ gì đó phải đi đến đích. Anh không dám nghĩ, nhưng nỗi khủng hoảng trong lòng cứ như giọt mực dần loang rộng ra, càng lúc càng nhiều. Sau này nhớ lại, có lẽ đó là tháng ngày hạnh phúc dịu dàng hiếm hoi trong sinh mệnh của mình, sau đó nỗi dày vò bắt đầu nảy mầm.
Đến cuối cùng Hạ Tri Thư không lưu lại cái gì, không có di chúc, nguyện vọng cũng chỉ liên quan đến việc xử lý thi thể của mình như thế nào. Ngày cậu đi là một ngày ánh nắng chan hoà, cậu cố gắng thanh tỉnh trong chốc lát, nói muốn đến trước cửa sổ sát đất ở tầng hai, ngắm hồ nước phía xa và hoa trong vườn.
Ngải Tử Du ôm cậu cùng ngồi trên tấm thảm nhung mềm mại, nhẹ nhàng xoa tóc và mặt cậu: “Qua năm là hoa có thể nở rồi, em chờ một chút được không?”
Hạ Tri Thư nằm trong ngực anh thiêm thiếp ngủ, vẻ mặt không quá đau đớn, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Ngải Tử Du vuốt trán cậu, giọng dịu dàng bất đắc dĩ: “Em nói tới ngắm cảnh, vậy mà lại ngủ vậy à.” Ngải Tử Du vẫn ôm cậu đến trưa, không phải Hạ Tri Thư ngủ, mà là ngất đi. Căn nhà yên lặng đến mức Ngải Tử Du có thể nghe được tiếng tim mình đập. Anh liên tục thăm dò hơi thở của Hạ Tri Thư. Lúc chạng vang, đột nhiên Ngải Tử Du thấy Hạ Tri Thư dường như đang mở miệng lẩm bẩm. Anh ghé sát lại gần môi cậu, nghe được một câu nói mê: “Tan học… Chúng ta cùng… Về nhà nhé…” Anh nhìn Hạ Tri Thư, trên mặt cậu thậm chí có chút ý cười dịu dàng rất rõ. Ngải Tử Du ôm chặt lấy cậu, cả đêm không buông tay.
Bạn có thể cảm nhận được cảm giác đấy không? Người bạn yêu nhất trên đời này, người bạn đau lòng nhất, người bạn vô số lần muốn bên nhau trọn đời, dần dần tắt hơi thở và lạnh dần đi trong ngực bạn… Loại cảm giác đó có thể khiến người ta tuyệt vọng vô ngần, thống khổ vô biên, là sự trừng phạt nặng nhất mà một người phải chịu. Mà cái khiến Ngải Tử Du không thể nào chấp nhận được là, e rằng điều cuối cùng trong trí nhớ của người anh yêu không hề có anh.
Tro cốt của Hạ Tri Thư được rải vào trong hồ Baikal, cảnh nơi đó rất đẹp, hồ nước tĩnh lặng dịu dàng.
Bình thường cảm xúc của một người sau khi chịu chấn động mạnh là ban đầu sẽ được dằn xuống. Từ lúc Hạ Tri Thư ra đi đến khi từ Nga trở về, Ngải Tử Du dường như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hờ hững. Anh còn cảm thấy, ai còn ai mất thì đã sao, không phải anh cũng thoát khỏi rồi đấy ư? Sự phẫn nộ của anh đối với Tưởng Văn Húc phần lớn chỉ là phát tiết, tựa như có thể hoàn toàn ngăn cách khỏi hết thảy mọi thứ có quan hệ với Hạ Tri Thư. Nhưng khi lần nữa anh bước vào căn nhà ấy, nhìn thấy dép lê của hai người, một đôi bàn chải đánh răng, chăn được xếp gọn gàng trong phòng ngủ, quần áo anh mua cho Hạ Tri Thư được treo trong tủ… Tim anh bắt đầu đau nhói, từ những cơn đau âm ỷ nhỏ bé biến thành nỗi đau nghẹt thở có thể bức người ta phát điên. Hạ Tri Thư đi rồi, hết thảy mọi thứ trong căn phòng này đều mất đi ý nghĩa.
Ngải Tử Du đột ngột khóc rống lên, giây phút ấy anh không giống một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nỗi đau của anh đơn thuần mà chân thực như một đứa bé vài tuổi.
Sau đó Ngải Tử Du trở về Bắc Kinh, trong ví tiền có thêm hai món đồ chưa từng mất đi — một tấm thẻ chứa mười lăm vạn, và tấm ảnh mờ chụp một người đàn ông.
Ngải Tử Khiêm có thêm một đôi trai gái sinh đôi, lúc Ngải Tử Du biết có đến thăm. Anh trai anh bế một bé trai bụ bẫm đến cho Ngải Tử Du xem: “Nhìn rất giống em hồi còn bé đúng không?” Ngải Tử Du cười cười: “Em có biết hồi còn bé mình thế nào đâu.”
Ngải Tử Du là đến nói lời từ biệt với anh mình, anh đã làm visa đến Nga, muốn định cư ở bên kia.
Ngải Tử Khiêm thở dài: “Em thật không khiến người ta bớt lo… Lại vì người kia?”
Ngải Tử Du gật đầu, sau đó lắc đầu: “Em sẽ chăm sóc tốt cho chính mình.”
Quyết định của Ngải Tử Du, anh trai anh mãi mãi không thay đổi được. Điều duy nhất Ngải Tử Khiêm hy vọng là anh có thể khoẻ mạnh: “Nhớ thường xuyên về gặp anh và bố, còn cả cháu trai cháu gái của em nữa.” Ngải Tử Khiêm thở dài: “Ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt cho bản thân… Gặp được người thích hợp thì thử một chút cũng không sao.”
Ngải Tử Du không tỏ rõ ý kiến, chỉ khẽ cười.
Anh dẫn theo một con chó và bốn con mèo, cùng một đoạn ký ức lần nữa sống tiếp. Anh không ghi hận Tưởng Văn Húc, cái tin nhắn kia đã đủ khiến người đàn ông đó đau khổ rất lâu.
Ngải Tử Du quá mệt mỏi, anh chỉ muốn lặng lẽ từ từ dưỡng thương. Anh không có tình cảm mãnh liệt với Hạ Tri Thư như Tưởng Văn Húc, cũng không đau khổ đến mức tìm đến cái chết, bởi vì anh chưa từng làm gì sai lầm, chưa từng gánh lấy hổ thẹn và hối hận. Có đôi khi, hổ thẹn và hối hận còn nặng hơn so với tình yêu.
Anh vẫn có thể sống tiếp, chỉ là… Đời này sẽ không bao giờ yêu người thứ hai nữa.